TruyenHHH.com

Hp Dm Allhar Trong Sinh Den Bo Dong Nhan Harry Potter

Lời đầu muốn nói của Tiểu Ma với Harry:

Albert Schweitzer từng nói "Cuộc sống trở nên khó khăn hơn khi chúng ta sống vì người khác, nhưng nó cũng trở nên đẹp đẽ và hạnh phúc hơn."

Nhưng đối với Harry Potter, khi cậu sống vì người khác chẳng bao giờ hạnh phúc cả, vì 'họ', là những người gián tiếp ngăn cản cái hạnh phúc của cậu.

Cá nhân tôi lại thích câu nói của Frank Tyger nhất "Làm điều bạn thích là tự do. Thích điều bạn làm là hạnh phúc."

_______________

Ngày hôm sau, Harry có tiết học chung với Ravenclaw môn Thảo dược học.

" Nào các trò mau tập hợp lại đây " giáo sư Sprout nói lớn, bọn nhỏ nhà Slytherin và Ravenclaw nhanh chóng tập hợp.

" Hôm nay bài học đầu tiên của chúng ta là cây trảo dưỡng" nói xong giáo sư lấy ra một cái chậu nhỏ, trong đó có một hai ba cây, bông của chúng khá nhỏ.

"Trò nào có thể cho mọi người biết công dụng của nó được không " Giáo sư Sprout vui vẻ nhìn đám nhỏ, cùng lúc đó có rất nhiều học sinh giơ tay. Giáo sư Sprout chỉ Ely - học sinh nhà Ravenclaw (Bây giờ mình ghi là Ely đi, lười qué :D)

"Thưa giáo sư, cây trảo dưỡng* là một thảo dược giúp xúc giác nhạy hơn nhưng lại có nhược điểm cực lớn là gây ngứa ngáy rất mạnh nếu chạm trực tiếp " Gần hoàn mỹ, học sinh nhà Ravenclaw ghi được 10 điểm. Rồi Harry giơ mỏi tay được gọi lên.

"Thưa giáo sư, cây trảo dưỡng chỉ được dùng làm dược liệu phụ, nếu cho quá nhiều vào độc được hoặc không may ăn phải sẽ nổi mẫn đỏ và chết sau 3-4 tiếng vì thành ruột bị nhiễm chất độc từ lá cây" Giáo sư Sprout cho 15 điểm vị sự hiểu biết, bà cực kỳ hài lòng.

(Cho mấy bạn nào không biết hán việt, trảo dưỡng còn có nghĩa là gãi ngứa :))))

"Được rồi, hôm nay chúng ta sẽ tập phân biết và ngắt lá cây trảo dưỡng. Mọi người nhớ mang bao tay cẩn thận, và nhớ phải ngắt lá già đấy." Giáo sư Sprout nhìn đám nhỏ bên dưới rồi đi giúp bọn nhỏ đeo bao tay.

[Cắt giai đoạn thực hành của bọn nhỏ]

"Blaise, cậu hái nhầm lá non rồi kìa" Harry bó tay nhìn rổ cậu bạn da đen, toàn lá non! Tay không chịu nổi mà đi lại ngắt giùm Blaise "Thiệt là, mắt cậu có mù đâu mà lại nhìn lá non thành lá già hả?"

"Có sao đây mà Harry" Blaise bịu môi nhìn cậu, quá đáng!

Đuôi tóc của Harry được buộc cao lên khẽ lướt qua gương mặt Blaise, cậu chàng khẽ nhìn qua Harrym từ góc độ này, nhìn đôi môi nhỏ lẫn cặp ngọc lục bảo lung linh. Blaise khẽ nuốt xuống, thật ... mê người!

"..." Draco nhìn rổ mình rồi nhìn Blaise, tay ngắt một lá non gần đó "A, Harry, mình ngắt nhầm rồi!"

Harry lập tức quay lại nhíu mày nhìn Draco "Thật là, cậu hãy cẩn thận chứ!" Rồi giúp Draco gắt lá.

Blaise căm tức nhìn Draco.

Draco hất mặt đắc thắng nhìn Blaise.

Pansy đứng bên cạnh đảo mắt tỏ vẻ 'Tôi là người ngoài cuộc'.

Giáo sư Sprout nhìn thời gian rồi kêu bọn nhỏ nộp sản phẩm.

" A cẩn thận " Tiếng của Ely vang lên sau đó rổ lá chuẩn xác ụp vào đầu Harry, thời gian như ngừng lại, các học sinh thì trợn mắt nhìn màn này rồi né ra, còn giáo sư Sprout thì cứng ngắc, hai học sinh nhà Ravenclaw đang té ở dưới đất nhưng không đụng phải lá cây.

"...." Harry nãy mình thật mạnh một cái rồi cũng đơ người luôn. Nhưng không hiểu sao lại hắt hơi liên tục. [Hắt ss!]

" Các trò mau thu thập chỗ này, ta mang trò Harry đến bệnh thất " Giáo sư Sprout nói lớn, sau đó di chuyển nhanh chóng về phía Harry đang đứng hắc hơi không ngừng kia.

Giờ có hỏi tại sao Harry không bị ngứa á? Harry có đặc điểm là kháng độc nên không có tác dụng gì mấy, chỉ là do tác dụng phụ thôi.

Ngứa mũi quá QAQ!

[Bíp. Trừ 5 điểm vì kém sang]

[CM ngươi Hệ Thống!]

[Bíp. Trừ tiếp 10 điểm vì chửi hệ thống]

[Ngươi- Hắt ss!]

Các học sinh nhìn giáo sư Sprout gấp gáp dẫn Harry đang còn trong tình trạng hắc hơi đến bệnh thất, còn hai học sinh nhà Ravenclaw thì vẫn đang nằm dưới đất nhìn cảnh này.

" Poppy " Giáo sư Sprout Đi vào bệnh thất nói lớn , Harry dù Hắc hơi liên tục cũng run rẩy khoé miệng.

" Ô giáo sư Sprout còn có .... Đây là?? " Bà Poppy nghi vấn nhìn Harry đang nhảy mình lên nhiều lần.

" Um là Harry thằng bé bị ụp cả một rổ lá trảo dưỡng lên đầu, nên là chúng ta phải cần khá nhiều độc dược trị ngứa đấy " Để chứng minh cho câu nói của Giáo sư Sprout thì trên đầu Harry vẫn còn vài cái lá nhỏ. Bà Poppy giật môi nhìn tình trạng này.

"Tôi nghĩ nên kêu Severus tới đây thì hơn. Trước hết thì đưa thuốc trị hắt hơi đi" Bà Poppy xoắn tay áo lên rồi lấy một lọ dược trong túi đút thẳng vô miệng cậu.

Merlin, cái vị tất thối với kẹo dẻo hết hạn.

Harry cảm thấy mình sắp ngất.

Poppy bế Harry lên giường bệnh rồi dùng bùa đông cứng cậu lại (ở tư thế ngồi).

"B-Bà Poppy" Harry lắp lắp hoảng sợ nhìn bà, cái ánh mắt như hổ rình mồi này khiến cậu cực kỳ bất an.

Sau đó Bà Poppy tiến về phía Harry làm một câu thần chú cao cấp kiểm tra Harry từ trên xuống dưới, thật ra bà tính làm như thế lâu rồi vì khi nhập học bà rất chú ý tới cậu bé này , nhỏ con, dinh dưỡng không đủ, da trắng như người bệnh, nếu để ý sẽ thấy những vết sẹo mờ trên tay.

Bà Poppy kiểm tra rất lâu, khuôn mặt bà Poppy lúc đầu là đen lại , lúc sau là kinh ngạc cuối cùng là phẫn nộ. Harry nhìn sát khí của bà mà theo bản năng rụt mình lại nhưng cơ thể không di chuyển được QAQ!

Rồi ngay lập tức bà cởi áo Harry ra (cậu đang đơ, không biết gì hết), thấy cậu có mặt thêm áo lên thì vẫy đũa phép cởi ra, rồi bất động trước cảnh tượng trước mắt.

Chiếc bình hoa bên đầu bàn gần đó đột nhiên nở tung vỡ vụn rồi hóa bụi bay đi.

Harry cảm thấy mình không xong rồi.

Snape thật bực mình, cái nhóc White kia làm sao mà bị dính lá trảo dưỡng, hại hắn bỏ một tiết học để Đi chế độc dược cho nhóc con đó.

Hừ hừ Snape trút giận lên Harry nhưng động tác rót độc dược vào bình rất nhẹ nhàng . Thằng nhóc con đó chưa gì đã cho ta ghim rồi nhé

Sau khi chế độc dược xong Snape liền nhanh chóng di chuyển đến bệnh thất.

Các học sinh thấy giáo sư Snape gương mặt rất đen liền tự động tránh ra , bọn nhỏ khuôn mặt sợ hãi nhìn trường bào quay cuồng của Snape Đi xa. Nhìn gương mặt vốn đã "make them scary" bây giờ càng giống quỷ hơn.

Éc!!! giáo sư thật đáng sợ - Đám nhỏ Hogwarts khóc thét trong lòng
∑ ( QДQ)

" Két " " Poppy tôi đem độc dược tới " Dù Snape rất tức nhưng vẫn phải mở cửa thật nhẹ, Đi vào anh nhìn thấy Poppy đang quay người kiểm tra cho Harry.

" Giáo sư Snape tôi nghĩ anh nên nhìn cái này!!! " Bà Poppy hơi cao giọng nói làm Snape hơi nhíu mày, đi tới về phía nhóc con kia .

Mặt anh càng thêm âm trầm.

Nhìn những vết sẹo chi chít trên người, từ vết mới tới vết cũ, còn có những vết thương đang kết vảy khá lớn.

Severus tay lấy độc dược đút vô miệng Harry rồi trót cho cậu uống hết. Đây là ... tỏi, ớt và mồ hôi động vật QAQ.

Nhưng hiệu quả không thể không nói, cậu ngay lập tức khỏi.

Sau đó từ cửa bệnh thất, hiệu trưởng Dumbledore và thủ tịch nhà của Slytherin Marcus Flint và Draco (vì là thủ tịch năm nhất) đến. Phía sau còn có  giáo sư McGonagall bỏ dạy đến bệnh thất.

Bà ấy nhìn về phía cụ Dumbledore đến cao giọng nói "Hiệu trưởng Dumbledore tôi có yêu cầu cấp thiết là hãy cho trò White dọn vào bệnh thất ngay lập tức!" Tất cả mọi người có mặt đều ngây người. Nhất là Draco và Marcus.

"Trò ấy chỉ bị dính độc trảo dưỡng thôi mà bà Poppy" Cụ Dumbledore nghi vấn, Harry cũng gật đầu tán thành. Snape bên cạnh lườm cậu một cái.

" Cái gì mà chỉ bị dính độc! Chưa chuyển trò ấy vô bệnh viện thánh Mungo là may rồi , nếu tôi không dùng bùa chú kiểm tra cao cấp thì trò ấy sẽ giấu chuyện này cả đời mất " Bà Poppy tức giận nói.

" Cái gì??!! trò ấy bị cái gì nặng lắm Sao " cụ Dumbledore liền thay đổi sắt mặt hỏi mọi người cũng chú ý nghe theo.

" Rất nặng là đằng khác! Lúc 3 tuổi cơ thể bị bạo bệnh dẫn đến phổi yếu não bị tổn thương nhẹ nhưng chưa dừng lại ở đó không được chữa trị đàng hoàng khiến cho di chứng nặng hơn. Đó chưa phải hết bị ngoại thương từ nhỏ thường xuyên , có nhiều lần xương sườn bị tổn thương nặng cộng thêm làm việc từ nhỏ khiến xương không phát triển , dinh dưỡng không đủ khiến cơ thể suy nhược trầm trọng. Ngoài ra trò ấy từng bị tra tấn bởi những vật nhọn, roi và viên sắt, có vết thương suýt là cắt vỡ động mạch!" Ba Poppy tung ra quả bom cho mọi người

"Hơn thế nữa trò ấy từng bị trúng 2 trong ba lời nguyền không thể tha thứ, lúc bốn tuổi bị ngã ở độ cao hơn 500 mét mà tôi lại không hiểu vì sao trò White có thể chạy nhong nhong tới đây đấy,  ôi Merlin ạ !!!! " Bà Poppy tung ra quả mìn thứ hai siêu lớn cho mọi người rồi né ra một bên quay lưng cậu lại cho mọi người xem.

Trúng hai lời nguyền tha thứ đây là gì ai cũng không biết.

Rơi từ độ cao hơn 500 mét mà vẫn có thể cử động.

Bị tra tấn dã man, suýt cắt vỡ động mạch.

Tất cả đều ngây người trong đó có cả Harry cậu cũng bị điều này làm cho ngây người , cậu không biết là mình bị nặng vậy , Merlin ơi thân sát này còn sống sau nhiều lần ở trạng thái chết não là đã kỳ tích rồi đấy.

Bà Poppy chưa xõa hết, bà hít thở nhiều lần, vẻ mặt vô cùng nặng nề. Bà cố gắng ngăn dòng nước mắt trực chảy xuống, run rẩy nói với vị hiệu trưởng già.

"Chưa kể ... Harry... Khi mới 8 tuổi ... Harry nó...bị...bị...xâm hại tình dục..."

"CÁI GÌ?!"

Tất cả đêu hét lên thất thanh, vẻ khinh hoảng đều hiện lên trên gương mặt trắng bệch của mọi người. Tiếng hét vang vọng khắp lâu đài Hogwarts khiến tụi hồn ma chấn động một lúc.

Harry một bên im lặng quay đầu đi không nói gì.

"Khô...không thể nào...Poppy...đùa như vậy không vui chút nào đâu..." Giáo sư McGonagall hơi run rẫy nói. Giáo sư Snape bên cạnh hai mắt trống rỗng nhưng tay thì siết chặt đến ứa máu.

"Thân ái...tôi không đùa...đứa trẻ này bị xâm hại tình dục từ năm mới chỉ có 8 tuổi mà thôi ... Merlin ơi ... tôi không thể tin kẻ táng tận lương tâm nào lại có thể làm vậy với một đứa trẻ 8 tuổi cơ chứ?!"

Các vị giáo sư mải nói chuyện mà không biết rằng ngoài Harry, Draco và Marcus thì có thêm vài người nữa đã nghe hết tất thảy nội dung cuộc trò chuyện.

Draco nghe mà trong lòng kiềm nén một nỗi không tên.

Marcus nghe bệnh án của Boss ngầm nhà mình mà tức giận. Muggle thật đáng chết!

Harry nắm chặc ra giường một lúc rồi thả ra, mặc lại áo len cổ cao thì im lặng không lên tiếng.

" Trò White, trò cứ chuyển vô bệnh thất một thời gian theo lời của cô Poppy đi " cụ Dumbledore nói một cách nghiêm túc rồi rời đi.

Sau đó Harry phải chuyển vô bệnh thất sống, nghỉ học nguyên một ngày đó để bà Poppy kiểm tra toàn bộ cơ thể lần nữa .

Draco đến để đưa bài tập cho cậu, dặn dò vài câu rồi đi với tâm trạng nặng nề. Marcus thì an ủi Harry vài cái rồi đi, chuyện này nên nói cho họ biết.

Trong quá trình mọi người nói, Harry căn bản không nghe gì hết, chỉ im lặng lâu dài không nói.

.

.

.

.

.

.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com