TruyenHHH.com

Hp Dich Hi Vong Thanh Ca Nam Qua Lao Yeu End

Chương 47: Giáng sinh

Tác giả: Nam Qua Lão Yêu

Dịch + Biên: Reborn Cielo

"Thôi được rồi, nếu đó là điều bắt buộc." Sirius bực mình, nói trong kích động. "Vậy tại sao thầy không tự dạy thằng bé, tôi chẳng thích cái thằng Snivellus kia đến dạy chút nào."

"Sirius." Dumbledore cao giọng, rồi cụ lại nói: "Tôi không thể dạy được, nếu Voldemort phát hiện ra gã có thể kết nối với vết sẹo trên trán Harry để khống chế thằng bé, ảnh hưởng tới tâm trạng của nó... thì đây sẽ là một thương tổn rất lớn đối với Harry. Bế Quan Bí Thuật có thể ngăn cản sự xâm lấn này, cắt đứt sợi dây liên lạc giữa họ."

"Ồ!" Ngu Đạt tỉnh ra. "Thì ra còn có cách này để ngăn cản kiểu liên kết như thế. Vậy Harry phải học cái đó rồi."

Lúc trước khi đứng trước mặt Harry, Ngu Đạt cứ phải để tâm xem mình nên nói cái gì không nên nói cái gì, thần kinh luôn căng ra như dây đàn. Thậm chí lần đó muốn chữa vết thương trên tay cho thằng bé, cậu cũng chỉ có thể sử dụng băng vải sơ cứu.

Ba người đứng cửa nói chuyện hình như khiến cho những người khác trong phòng chú ý tới. Từ phía cầu thang truyền đến những tiếng bước chân bịch bịch.

"Tôi đi đây, Eda, Sirius, chúc hai cậu Giáng sinh vui vẻ." Dumbledore nói xong liền bụp một tiếng, biến mất.

Lúc này, từ phía cầu thang mới truyền tới âm thanh. "Ai tới vậy?"

"Anh đây." Ngu Đạt bình tĩnh nhìn cậu. "Ngày mới tốt lành, Ron."

"Anh cũng về à!" Ron ngạc nhiên nhìn cậu. "Em cứ ngỡ anh sẽ về muộn hơn cơ."

Ron tưởng cậu sẽ ngồi tàu hỏa Hogwarts để về, dù sao nơi này cách Ngã Tư Vua không xa lắm nên ngồi tàu hỏa sẽ rất tiện.

"Ừ, có người đưa anh về thẳng đây. Ba em sao rồi?" Ngu Đạt hỏi.

"Qua cơn nguy kịch rồi anh ạ." Coi bộ tâm trạng của Ron cũng không tồi tệ lắm.

Ngu Đạt đoán có lẽ chú Weasley đã khỏe hơn rồi.

Lúc này, trên gác cũng bước xuống hai thằng nhóc cao to nữa, đó là anh em sinh đôi nhà Weasley.

"Anh Eda." Một trong hai cười vui vẻ chào cậu.

"Chào em, Fred."

"Anh đoán sai rồi, em là George." Cậu ta chớp mắt nói vậy.

"Không, em đừng hòng lừa anh, em là Fred." Ngu Đạt bình tĩnh nhìn cái tên trên đầu cậu ta.

Cho dù cậu ta có lừa được người trên toàn thế giới thì cũng đừng hòng khiến cho Ngu Đạt cậu bối rối trong việc phân biệt anh em nhà họ. Trừ khi hai thằng này rảnh rỗi sinh nông nổi đi uống thuốc Đa Dịch của nhau.

"Sao lần nào anh cũng đoán trúng hết trơn vậy?" George cảm thấy hứng thú, khoác tay qua vai cậu.

"Đó là một kỹ năng đặc biệt." Ngu Đạt làm bộ làm tịch.

"Ha ha ha." Hai anh em nhà họ đều cười.

"Harry đâu rồi?" Ngu Đạt nhìn quanh, có vẻ như vì họ làm ồn cho nên mọi người trong phòng đều bước ra cả. Ginny cũng đứng trên cầu thang nhìn về phía họ.

"Nó ở trong phòng anh ạ, vẫn tự giam mình trong đó." Ron thở dài.

"Sao lại thế?" Ngu Đạt không hiểu sao cả nên cất tiếng hỏi.

"Anh ấy đang tự trách bản thân, hình như anh ấy cho là mình đã cắn ba em." Ginny nói. "Nhưng sao có thể như thế được."

Ngu Đạt cau mày, cũng không hiểu điều gì đang xảy ra.

"Ba em bị con rắn của kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai cắn, ngay trong Bộ Pháp Thuật." George nói. "Hôm đó Harry nằm mơ thấy điều đó cho nên mới có thể cứu được mạng của ba em."

Ngu Đạt nhíu mày chặt hơn nữa, sao lại liên quan tới rắn của Voldemort nữa vậy?

"Chẳng ai dám chắc đó là rắn Voldemort nuôi đâu mấy cậu bé." Sirius đứng bên nói xen vào.

"Nhưng trừ lão ta ra thì còn ai nữa, ai sẽ ra lệnh cho một con rắn bò vào trong Bộ Pháp Thuật?" Fred phản bác.

"Có lẽ là người nào đó đấy." Sirius nói.

"Ba con đang canh giữ thứ vũ khí kia, kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai muốn nó cho nên mới sai rắn tới, chắc là muốn con rắn đó dùng miệng ngậm tha đi hay gì... nói chung là đúng lúc đó ba con ở đó trực ban cho nên mới bị con rắn tập kích." Ron giành trước anh em nhà mình, nói liền một lèo xong hết những lời đó.

"Đúng là như thế." George đệm thêm.

"Chú chỉ thấy... mấy con biết quá nhiều rồi." Sirius nhạt nhẽo bảo.

"Đó là sự thật sao ạ?" Mấy người còn lại cùng hỏi.

"Đại khái vậy." Sirius hàm hồ cho xong, không khẳng định cũng chẳng phủ nhận, xong quay người rời đi.

"Họ thật đáng ghét, ai cũng biết nhưng không ai chịu nói." Ron uể oải nói.

George và Fred nhìn Ngu Đạt lạc quẻ, cùng cười híp mắt.

"Nhìn anh vô dụng, anh ở trong trường suốt và cũng mới về đây chưa được nửa ngày, anh có biết cái gì đâu." Ngu Đạt nói như chém đinh chặt sắt.

Kệ cho vẻ mặt của nhà Weasley có đưa đám như thế nào, Ngu Đạt cũng nhấc chân bước lên gác, trở về phòng mình.

Về đêm, Hermione cũng tới, có vẻ như Giáng sinh năm nay cô bé sẽ ở đây.

Nhờ lời khuyên của họ, Harry cuối cùng cũng ra khỏi phòng, nhưng dáng vẻ của cậu khá là tiều tụy.

Ngu Đạt dọn dẹp phòng mình xong thì mệt mỏi vô cùng, cảm thấy rất nhớ những gia tinh chuyên nghiệp trong trường học. Nghĩ tới việc mình không còn lộc ăn những món ngon do gia tinh làm, Ngu Đạt lại thấy hối hận sao không đóng gói vài món cất trong Túi đồ hệ thống.

Cơm tối do Ngu Đạt nấu, Hermione và Ginny cũng tới giúp. Vì cậu không dùng kỹ năng nấu ăn cho nên trình bày không được đẹp lắm nhưng chắc chắn rằng không khó ăn.

"Ngày mai bọn em định đi thăm bác Weasley, anh Eda có muốn đi không ạ?" Hermione nhìn cậu hỏi ý.

"Có." Ngu Đạt gật đầu. "Ở bệnh viện St. Mungo đúng không, anh cũng đi cùng."

"Ngày mai sẽ có người của Hội Phượng Hoàng đi cùng mấy đứa." Sirius nói.

"Là ba ạ?" Đôi mắt màu xanh lục của Harry nhìn cha đỡ đầu mình đầy mong đợi.

"Có là bất kỳ ai cũng sẽ không phải là ba!" Sirius buồn bực, dùng xiên đâm đâm thức ăn trong đĩa.

Trông bộ dáng đến là tội nghiệp, Ngu Đạt có thể tưởng tượng ngay ra cái tai với cái đuôi chó của anh ta đang rũ xuống.

Bởi vì hình tượng cụ thể quá mức cho nên cậu bất cẩn hút cả súp lẫn không khí vào họng. Trong ánh mắt khó hiểu của mọi người, Ngu Đạt liều mạng ho khan.

Ngày hôm sau là Giáng sinh rồi, sáng đó Ngu Đạt thức dậy liền phát hiện dưới chân giường mình có vài hộp quà.

Đây là Giáng sinh thứ hai cậu trải qua ở đây, lần trước chỉ có mình Madd tặng quà cho cậu.

Nhớ tới Madd, tâm trạng của Ngu Đạt lại kém đi, nhưng rất nhanh cậu lại vực dậy tinh thần mình.

Sau đó cậu đánh giá những món quà kia, có quà của đám trẻ, có quà của ba giáo sư cậu thường nói chuyện, cụ Dumbledore cũng tặng quà, hai món còn lại là của Sirius và Remus.

Harry tặng cho cậu một quyển sách về Quidditch, Hermione thì tặng một cuốn từ điển Anh văn mà cậu từng vô tình nói rằng mình muốn có nó – rất hữu dụng. Snape tặng cậu một cái túi đựng đũa phép.

Ngu Đạt loay hoay tìm hiểu cái túi đựng đũa phép kia. Có lẽ giáo sư đã không thể nhìn nổi bộ dáng rút đũa phép ra từ túi quần của cậu rồi, ha ha.

Ngu Đạt rất thích món quà này, lập tức để đũa phép của mình vào đó, sau đó lại buộc túi đũa phép lên người. Cậu thử tạo tư thế rút đũa phép ra, quả thực tiện lợi hơn rất nhiều.

Cũng may là quà cậu tặng là một món quà được lựa chọn cẩn thận, Ngu Đạt thầm nghĩ.

Những món quà khác cậu còn chưa kịp xem đã bị bọn họ gọi đi ăn cơm.

Sáng hôm đó, Harry, Sirius, Hermione và Ron đều về phòng mình.

Không biết những người khác làm gì nhưng Ngu Đạt thì dùng tất cả thời gian để đọc sách. Cậu cầm từ điển Hermione cho, vừa đọc vừa ghi nhớ từ trong đó.

Ăn xong bữa trưa của ngày Giáng sinh, bọn họ lên đường tới bệnh viện để thăm ông Weasley.

Lần này, Moody và Remus mở đường. Ngặt nỗi vì giờ là Giáng sinh cho nên ga tàu không hoạt động, họ chỉ có thể nghĩ cách khác để đi.

Ngay khi cả bọn đang thảo luận tìm phương pháp thì Mundungus đã lái một chiếc xe ô tô tới trước mặt họ.

"Xe ô tô? Đồ của Muggle à? Đâu ra vậy?" Molly hoài nghi nhìn ông ta.

Mundungus cười khúc khích. "Mượn đó! Yên tâm đi, trước khi chủ nhân của nó phát hiện ra tôi sẽ đem trả lại chỗ cũ."

George và Fred hoan hô một tiếng, mau chóng mở cửa xe chui vào.

Molly chẳng vui lắm, mặt viết hai chữ không đồng ý.

Ngu Đạt nhìn chiếc xe này, đoán có lẽ nó đã bị Mundungus tiện tay lấy trong ga-ra nhà ai đó, mọi người phải biết, tay này là một tên trộm chuyên nghiệp.

Molly có vẻ chẳng vui lòng khi sử dụng công cụ giao thông lấy được nhờ thủ đoạn không đàng hoàng này, nhưng con gái của bà làm nũng xin xỏ, lại thêm Remus nhìn đồng hồ thúc giục bà nhanh chóng quyết định.

Ngu Đạt nhận ra Molly không thích hành vi kia của ông phù thủy, nhưng có lẽ vì thương chồng mình phải một mình ở bệnh viện trong Giáng sinh cho nên bà mới miễn cưỡng bước chân lên xe.

Ngu Đạt đứng bên đường, nhìn mười người cùng chui vào trong xe. Cậu nuốt nước bọt.

Quá tải một cách nghiêm trọng!

"Anh Eda lên xe mau đi!" George nhô đầu ra, vui sướng huơ tay với cậu.

Ngu Đạt đi tới bên cửa xe, nhìn vào trong mới thấy chiếc xe này cũng không xuất hiện cảnh tượng nhồi người như nhồi lợn của đoàn xe khách về quê ăn Tết.

Cậu do dự một chút rồi mới chui vào trong xe trong ánh mắt chăm chú của mọi người.

Vào trong rồi cậu mới biết, không gian bên trong đã được khuếch đại, không hề có chút chen chúc nào.

Mặc dù không chật nhưng mọi người đều thích ngồi san sát nhau. Ngu Đạt ngồi giữa Harry và Ron, cửa xe mau chóng đóng lại.

Mundungus vui sướng hô lên một tiếng, dậm mạnh chân ga khiến chiếc xe bắn như tên bay.

Bệnh viện St. Mungo nằm ở trung tâm London. Trên đường đi xe cộ thưa thớt, chờ tới nơi, bọn Ngu Đạt xuống xe còn Mundungus lái xe đến một bên đường chờ họ.

Đây là lần đầu tiên Ngu Đạt tỉnh táo tới bệnh viện St. Mungo này.

Lời tác giả: Quà Giáng sinh~

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com