TruyenHHH.com

Hp Dich Hi Vong Thanh Ca Nam Qua Lao Yeu End

Chương 17: Nghiêm khắc

Tác giả: Nam Qua Lão Yêu

Dịch + Biên: Reborn Cielo

Snape mua một bộ vạc mới cho Ngu Đạt với đầy đủ các loại vật liệu từ vạc sắt cho tới vạc đá, vạc thạch anh, vạc niken, vạc đá corundum rồi vạc gang...

Ngu Đạt rất kinh ngạc khi nhìn thấy đống vạc được thu nhỏ chỉ to bằng lòng bàn tay đã được sắp xếp gọn gàng để ở trong góc bàn làm việc. Ngoài số vạc trên thì còn có rất nhiều loại đũa khuấy thuốc.

"Giáo sư... đây..." Ngu Đạt lúng túng nhìn Giáo sư Snape.

"Không cần khách sáo." Giáo sư Snape nói thật thản nhiên. "Sau này tôi muốn cậu trở thành trợ thủ cho tôi, mấy thứ này tất yếu phải chuẩn bị."

Ngu Đạt câm nín không nói được gì.

Dù có là thế thì cũng nhiều quá rồi.

Cậu chỉ là một tay mơ mới vào nghề mà thôi, thực sự không phải là một đại sư luyện kim có thâm niên và thành tựu lớn như Giáo sư Snape nghĩ.

Ngu Đạt nuốt nước bọt, chớp mắt đã cảm thấy áp lực ở đâu kéo về mà nhiều thế không biết.

Sao giờ?

Ngu Đạt thấy nhức đầu kinh, nếu bị giáo sư phát hiện mình chỉ là một cái bình hoa vô dụng thì sao?

Nghĩ tới vẻ mặt nghiêm khắc của giáo sư cùng với tính cách không hề biết nể mặt kia...

Cậu có sống qua nổi không?

Ngu Đạt muốn khóc vô cùng.

Hôm nay chỉ có thể gồng mình bất chấp tất cả thôi.

Cũng may là hệ thống Warcraft trên người cậu còn có tí ti tác dụng. Hơn nữa, nếu thuật luyện kim đã hiện thực hóa hơn vậy thì cứ bám sát vào hệ thống Warcraft chắc chắn không sai.

Ngu Đạt hít vào một hơi thật sâu, sử dụng hai trăm phần trăm sức mạnh và nhiệt tình để đối chiến với bộ vạc vô cùng xa xỉ của Giáo sư Snape!

Chuyện đã vậy thì không lôi mấy món kia ra là không ổn.

"Giáo sư Snape, em vô cùng cảm kích sự nhiệt tình của giáo sư, dạy em những vấn đề này..." Ngu Đạt nói với Snape. "Có qua có lại, em bằng lòng nói cho giáo sư biết một vài cách điều chế và đưa tặng một ít tài liệu tương ứng."

Nghe được mấy lời này của Ngu Đạt, một bên lông mày của Giáo sư Snape bỗng nhiên nhếch lên.

"Ồ?" Giáo sư Snape rất bất ngờ. Thực ra giáo sư mua mấy món đồ này cho Ngu Đạt cũng chỉ là để tương lai có thể mạnh tay áp bức tên trợ thủ duy nhất này mà thôi, giáo sư chẳng ngờ lại có được chút lợi tức ngoài luồng như vậy.

Nhưng dựa vào phong cách hành sự của Slytherin, giáo sư sẽ không chủ động từ chối lợi ích. Snape nhìn vẻ mặt cảm động của Ngu Đạt, quyết định im lặng không nói gì.

Ngu Đạt đang xem lại mấy vật phẩm trong Túi đồ của mình. Cậu lấy ra 8 Volatile Life, 8 Azshara's Veil, 8 Twilight Jasmine và một cái bình thủy tinh.

Cậu đặt mấy món này lên trên bàn làm việc rồi đưa mắt nhìn sang Snape, người đang chăm chăm quan sát mấy món đồ của cậu. "Mấy thứ này là nguyên liệu để điều chế Tâm Trí Rồng Thần, theo thứ tự là Volatile Life, Azshara's Veil, Twilight Jasmine. Ba loại này sử dụng nguyên liệu theo tỉ lệ 1:1:1, sau khi điều chế thì phải cho vào trong cái bình này mới hoàn thành."

"Tất nhiên rồi." Giáo sư Snape không khỏi xích tới gần Ngu Đạt. Bình có thể chứa thuốc phép thì tất nhiên phải là loại bình thủy tinh tinh khiết nhất.

Ngu Đạt nhích sang bên một bước để nhường chỗ cho giáo sư.

Snape quan sát chỗ tài liệu một cách nghiêm túc, Ngu Đạt đứng cạnh cũng đang nhìn chúng nó.

Volatile Life là nhúm bụi có màu xanh biếc dìu dịu lập lòe. Azshara's Veil là một loại nấm có lông xanh ở đỉnh chóp. Twilight Jasmine thì là một đóa hoa màu tím rất xinh đẹp.

Mặc dù nhìn qua Giáo sư Snape có vẻ khá kích động nhưng giáo sư không bừa bãi tiếp xúc với đám nguyên liệu đó.

Giáo sư rút đũa phép của mình ra, trước hết sử dụng một ma chú kiểm tra để bước đầu phán đoán được chúng nó không có độc tính gì cả.

Giáo sư bất ngờ phát hiện đám dược liệu này có chứa ma pháp rất mạnh.

Giáo sư giơ đũa phép, đám tài liệu bay lên trời. Snape không để chúng lộ ra ngoài không khí mà triệu hồi vài cái bình thủy tinh trống, phân chia đám tài liệu vào mấy cái bình.

Mặc dù Snape có một xúc động rất lớn là lập tức nghiên cứu đám nguyên liệu này nhưng mục đích của ngày hôm nay lại không phải chúng.

Bậc thầy thuốc phép vẫn luôn có sự tự chủ rất mạnh.

Giáo sư huơ đũa phép chỉ huy đám bình thủy tinh kia bay trở về trên kệ gỗ rồi mới quay sang nói với Ngu Đạt. "Cảm ơn sự khẳng khái của Mr. Yu."

Ngu Đạt do dự một chút rồi đáp: "Giáo sư, nếu có thể thì cứ gọi em là Eda."

"Eda." Giáo sư Snape gật đầu một cái. "Vậy... cậu cũng có thể gọi tôi là Severus."

"Ừm, Severus." Ngu Đạt nở nụ cười tươi.

Cuối cùng thì cũng có chút tiến triển trong mối quan hệ cá nhân với giáo sư.

Ngu Đạt hơi hơi an tâm, chỉ mong chút tình cảm tư nhân này có thể giúp ích được trong tương lai, nếu lỡ có khi nào cậu để lộ sự ngu si của mình thì sẽ không bị giáo sư ghét quá mức.

"Cậu thấy đám dược liệu ở thế giới ma pháp kia có thể trồng được ở thế giới này hay không?" Snape tham lam đưa ra đề nghị.

Mặc dù giáo sư không hỏi thẳng Ngu Đạt xem cậu mang bao nhiêu thứ tới nơi này nhưng cũng biết có mang nhiều như thế nào thì cũng chẳng phải là vô cùng vô tận, rồi sẽ có một ngày hao mòn không còn nữa.

"..." Ngu Đạt không nói gì, cậu nghĩ một lúc rồi mới đáp: "Em nghĩ không thể đâu ạ. Chỗ thế giới cũ của em chứa rất nhiều nguyên tố ma pháp mạnh mẽ hơn nơi này rất nhiều. Huống chi, mỗi loài sinh vật đều cần điều kiện về môi trường sinh trưởng rất nghiêm ngặt, cái thì cần khoáng chất, cái thì cần khí hậu. Khó khăn nhất vẫn là cần có nguyên tố ma pháp dồi dào."

Ngu Đạt chém gió một chặp nghe cũng rất chuyên nghiệp.

Rõ là Giáo sư Snape đã bị lừa bởi những lời đó, đôi mắt kia tràn đầy thất vọng.

"Hơn nữa đám nguyên liệu này được em mua từ tay đám thương nhân chứ không phải tự tay hái lượm." Ngu Đạt lại bồi thêm một cú chém đứt cái ý định vừa mới sinh sôi trong đầu Giáo sư Snape. "Cho nên, chúng đều được sơ chế rồi, tỷ lệ cấy trồng thành công rất thấp. Chúng nó đã không còn gốc rễ, thậm chí có cái còn từng bị phơi khô."

Thế là ý tưởng của Snape hoàn toàn đổ sông đổ bể.

Dù sao giáo sư cũng là bậc thầy thuốc phép, từng tiếp xúc với rất nhiều thuốc và thảo dược, nhiều hơn lời Ngu Đạt nói rất nhiều. Giáo sư biết những lời cậu nói rất có lý.

"Vậy thì chúng ta bắt đầu học thôi." Giáo sư Snape nghiêm mặt, tiến vào trạng thái giảng bài. "Hôm nay chúng ta học cách làm thuốc bổ máu."

Ngu Đạt kinh ngạc.

Dù cậu không hiểu biết lắm nhưng cũng đoán ra đây không phải giáo trình học tập thông thường.

Ơ thế không bắt đầu từ cơ bản à?

Lúc trước cậu đã từng tìm thấy một quyển sách giáo khoa về thuốc phép sơ cấp trong đống sách cũ của những học sinh mới tốt nghiệp. Tiện nói, Madd mua đám sách vở đã từng dùng về sau đó bán trao tay cho cửa hàng sách cũ ở Hẻm Xéo.

Trong quyển sách thuốc phép sơ cấp kia không có bài nào dạy về thuốc bổ máu hết!

"Đừng có ngẩn ra đấy!" Giọng Giáo sư Snape đột nhiên lớn lên. Giáo sư có vẻ bất mãn với lực chú ý không tập trung của Ngu Đạt.

Ngu Đạt gạt qua kinh ngạc trong lòng, vội vàng nói xin lỗi. "Xin lỗi giáo sư! Em đang suy nghĩ vì sao lại không học mấy loại thuốc sơ cấp thôi ạ."

"..." Snape nghe vậy thì lấy làm lạ. Giáo sư nhìn cậu một cái rồi nói. "Dựa vào trình độ của cậu thì tôi nghĩ thuốc bổ máu cũng đủ sơ cấp rồi."

Ngu Đạt 囧 囧 囧.

Mệt cậu vẫn luôn tự coi mình là học sinh còn người ta thì lại cho rằng cậu đang khiêm tốn!

Ngu Đạt không có cách nào sửa lại quan niệm sai lầm kia, chỉ có thể ngậm bồ hòn tiếp tục làm ngọt mà thôi.

Giáo sư thực sự không coi Ngu Đạt là tân thủ không có chút trụ cột, ngược lại còn cho rằng cậu là một cao thủ chế dược nhưng bất đồng hệ thống ma pháp với mình mà thôi. Thậm chí giáo sư còn tỉ mỉ chỉ cho Ngu Đạt những kỹ xảo và ứng dụng của các loại công cụ, mong sao cậu chóng chóng nắm bắt được kỹ năng luyện chế của thế giới này.

Snape đặt vạc lên bếp, cũng bảo Ngu Đạt đặt một cái ở bên cạnh mình.

Giáo sư Snape làm một bước, ý bảo Ngu Đạt cũng làm theo một bước.

Ngu Đạt làm theo rất lóng ngóng dù cậu đã nghiêm túc thực hiện. Nhưng cuối cùng thì thuốc bổ máu làm ra vẫn có màu sắc rất tệ hại.

Hai bên mày Giáo sư Snape nhíu lại chắc có thể kẹp chết một con muỗi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com