TruyenHHH.com

Hp Cho Em Co Hoi Lan Nua

Hogwarts có một vị giáo sư môn Độc dược toàn thân đen nhánh và nhờn dính, trông như một con dơi già. Hắn có một chiếc mũi to bất thường và một hàm răng lộn xộn. Tính tình thì lạnh lùng và châm chọc, thường xuyên trừ điểm của học sinh trong lớp, làm cho học sinh bị mắng mỏ đến chết đi sống lại, và hay soi mói khiến nhiều học sinh bị điểm kém trong môn Độc dược. Vì thế mọi người đều cực kỳ, cực kỳ, cực kỳ ghét hắn. Có người lén lút đánh giá hắn ta là: Xuất thân từ Slytherin và thừa hưởng tất cả khuyết điểm của nhà Slytherin, và dĩ nhiên họ chỉ dám nói điều này sau lưng hắn. Không ai dám thách thức quyền uy của "vua rắn", dù sao họ đã gần như bị hành hạ đến chỉ còn da bọc xương bởi con người này. Con người đáng gờm này, tên là Severus Snape.

Kỳ học mới sắp bắt đầu. Năm nay, vị giáo sư Độc dược tròn bốn mươi tuổi có chút buồn bực, hắn ném tờ giấy từ chối đơn ứng tuyển của mình vào ngăn kéo phòng thí nghiệm một cách qua loa. Đơn xin làm giáo sư môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám của hắn lại bị từ chối. Đơn của hắn lúc nào cũng bị từ chối! Nhưng hắn đã quen với điều này, năm nào cũng vậy, nhưng hắn vẫn kiên trì nộp đơn mỗi năm, như thể bị trúng phải một lời nguyền, thậm chí chính Snape cũng không biết tại sao hắn lại cố chấp với vị trí giáo sư Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám như vậy.

Nhắc đến giáo sư Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám, Snape lập tức liên tưởng đến Remus Lupin, ngay từ đầu hắn đã không ưa gã đó, dĩ nhiên là gã đó cũng chẳng ưa gì hắn. Còn vị phó giáo sư môn Sinh vật Huyền bí, Sirius Black, cũng là một tên ngu ngốc điên khùng. Nghe nói kỳ học này cả hai cùng nghỉ để sinh con, bởi vì Lupin vô tình uống phải một loại dược phẩm sinh con, khiến Sirius Black trở thành một người đàn ông mang bầu ở độ tuổi đã cao. Tin tức này khiến Snape ác ý mà vui mừng suốt cả ngày, dù hắn ghét hai người kia đến mức nào, hắn cũng nhất định sẽ đến nhà Black để chiêm ngưỡng cảnh tượng Sirius bụng bầu, đó chắc chắn sẽ là một cảnh tượng khó quên cả đời.

Snape chưa bao giờ hòa hợp với Lupin và Black, hắn nghĩ có lẽ trước đây họ đã có mối thù oán gì đó, chỉ là hắn không thể nhớ ra được. Đúng vậy, Snape đã quên rất nhiều thứ. Sáu năm trước khi hắn tỉnh lại ở bệnh viện Thánh Mungo, hắn chỉ nhớ rằng mình tên là Severus Snape, là một pháp sư giỏi về Độc dược và Nghệ thuật Hắc ám, chỉ có vậy thôi. Nghe nói, hắn đã bị lộ thân phận gián điệp trong trận "chiến đấu cuối cùng" bí mật, nên đã trúng phải một lời nguyền khiến hắn quên hết mọi thứ. Điều đáng tiếc là lời nguyền đó được chính Chúa tể Hắc ám, Lord Voldemort, thực hiện, sức mạnh của lời nguyền mạnh đến nỗi ngay cả Albus, lão ong mật già đó, cũng không thể hóa giải được. Nói cách khác, ký ức của hắn đã bị xóa sạch vĩnh viễn.

Snape vốn nhạy cảm, thực ra có rất nhiều lỗ hổng trong câu chuyện này, ví dụ như tại sao đối phương lại chỉ làm hắn quên hết thay vì giết hắn? Tại sao trong nhà hắn lại có dấu vết của một người khác, nhưng những người khác lại lại nói rằng hắn sống một mình? Snape cũng đã từng cố gắng tìm lại ký ức của mình, nhưng đều vô ích, chúng thực sự đã biến mất không để lại chút dấu vết nào.

Vì vậy, Snape đành từ bỏ, bởi vì với hắn cho rằng những điều đó không quan trọng. Hắn không quá quan tâm đến quá khứ của mình. Chỉ cần hắn chắc chắn mình là ai, dù có quên những chuyện không quan trọng thì Snape vẫn là Snape, không thay đổi...

Bước ra khỏi phòng thí nghiệm, toàn thân Snape đầy mùi thuốc độc ẩm ướt, khiến hắn trông càng thêm bóng nhờn. Snape chưa bao giờ quan tâm đến vẻ bề ngoài của mình. Nhìn thời gian, buổi lễ khai giảng sắp bắt đầu, hắn phải đến cái nơi đầy những đứa trẻ ngốc nghếch, ồn ào đến nhức đầu, để nghe Albus lải nhải một bài phát biểu như mọi năm.

Bức tranh ở tầng hầm từ từ mở ra, bóng dáng màu đen như một bóng ma lao nhanh trên hành lang dài, vạt áo choàng bay lên tạo thành một đường cong sắc lạnh...

Phòng lễ đường đã chật kín học sinh, khắp nơi tràn ngập bầu không khí vui vẻ. Snape cau mày ngồi vào chỗ của mình, nhìn sang Albus đang cười một cách kỳ lạ bên cạnh. Lão ong mật này cười quái gở như vậy, lại đang âm mưu gì nữa đây?

"Severus, chào buổi tối, hôm nay thật là một đêm tuyệt vời!" Albus cảm thán.

"Albus, nếu ông cần tôi pha chế thuốc chữa bệnh mất trí nhớ tuổi già cho ông, chỉ cần nói thẳng là được." Snape nói một cách vô cảm, những lời nói cứng nhắc và độc địa.

"Severus, thầy thật sự không có chút lãng mạn nào cả." Albus tiếc nuối lắc đầu.

"Thầy có biết không, tối nay là một đêm đặc biệt. Gần đây tôi đang đọc một cuốn tiểu thuyết của dân Muggle, kể về một câu chuyện tình yêu giữa hai người trẻ tuổi. Hai gia tộc thù địch nhưng lại sinh ra hai người trẻ yêu nhau, cuối cùng một trong hai người uống một loại thuốc giả chết..."

"Albus, tôi nghĩ người cần uống thuốc không phải là đứa trẻ đó, mà là thuốc chữa bệnh cho ông." Snape nhìn Albus bằng ánh mắt nhìn một kẻ ngốc.

"Ông thật sự không thể ăn thêm đồ ngọt được nữa, bởi vì mật ong và kem đã hòa vào não ông rồi."

Vừa nói xong, các học sinh năm nhất lần lượt bước vào, những gương mặt đầy sức sống, ngỡ ngàng trước sự kỳ diệu của Hogwarts, giống như mọi năm.

Sau lễ phân loại, Albus gõ nhẹ vào chiếc cốc của mình, cả hội trường im lặng.

"Trước hết, tôi xin chào mừng các tân học sinh đến Hogwarts..."

Snape lơ đễnh nghe Albus phát biểu, ánh mắt lạnh lùng lướt qua hàng ghế giáo viên. Quả nhiên, chỗ ngồi của Lupin vẫn trống. Lúc này có lẽ hắn đang ở nhà tất bật chăm sóc người chồng mang bầu Sirius. Trong đầu Snape vẽ ra một hình ảnh khiến hắn cảm thấy rất vui.

"Mọi người đều biết, giáo sư môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám, Lupin, năm nay vì lý do cá nhân không thể đến trường giảng dạy." Albus nói.

"Tuy nhiên, chúng tôi rất vinh dự khi mời được một giáo sư mới cho môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám. Thầy ấy hiện..."

Albus nhìn vào chỗ ngồi trống của giáo sư môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám.

"Hình như vẫn chưa đến." Albus thở dài.

Snape lạnh lùng cười khẩy, ngay cả buổi lễ khai giảng cũng đến trễ, giáo sư môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám mới này thật là kiêu căng. Hãy tha lỗi cho hắn, hắn không thể có thiện cảm với giáo sư mới môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám, vì vị trí đó đáng ra phải là của hắn.

Đúng lúc này, cánh cửa hội trường bất ngờ mở ra, âm thanh kim loại ma sát vang lên chói tai. Tất cả ánh mắt đều đổ dồn vào hành lang tối tăm, một người thanh mảnh, bước đi hơi lộn xộn, với một nụ cười áy náy, vội vã chạy vào.

"Xin lỗi, tôi đến trễ." Người đó với mái tóc đen rối bù và đôi mắt xanh biếc nhìn mọi người. Cậu đã ngủ quá lâu, vừa tỉnh dậy đã phải trải qua một loạt các kỳ thi, từ kỳ thi Phù thủy Thông thường, kỳ thi Phù thủy Cao cấp, cho đến cuộc kiểm tra ứng tuyển làm giáo viên tại Hogwarts. Cậu đã bỏ lỡ quá nhiều, và bây giờ vẫn còn bàng hoàng, suýt nữa thì quên Hogwarts không thể tùy tiện sử dụng Độn thổ.

Albus thấy người mới đến liền mỉm cười.

"Không sao đâu, con đến đúng lúc đấy." Giọng Albus đầy ấm áp.

"Giờ đây, ta có thể rất vinh dự giới thiệu giáo sư môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám của Hogwarts kỳ này."

"Ta nghĩ rằng tất cả mọi người ở đây đều đã từng đọc về cậu ấy trong sách, hoặc nghe về những chiến công của cậu ấy trong truyền thuyết. Là một chuyên gia phòng chống nghệ thuật hắc ám dày dạn kinh nghiệm, cậu ấy đã có những đóng góp xuất sắc cho hòa bình của giới pháp thuật, từng hai lần đánh bại Chúa tể Hắc ám. Rất nhiều người đã suy đoán liệu cậu ấy có còn sống không, nếu còn thì cậu ấy đã đi đâu? Bây giờ, mọi thắc mắc đã có câu trả lời. Chào mừng trở lại Hogwarts..." Albus ngừng lại một chút.

"Harry Potter!"

Khi tiếng vỗ tay như sấm vang lên trong đại sảnh, Snape chỉ lặng lẽ nhìn người thanh niên đó. Gương mặt quá đỗi bình thường, một cặp kính đen trông thật quê mùa đặt trên khuôn mặt. Khi đôi đồng tử xanh biếc ẩn sau cặp kính ấy, mang theo nụ cười ấm áp nhìn vào ánh mắt của Snape, tâm trí Snape như bị một vật gì đó nặng nề giáng xuống, hơi thở run rẩy, ngay cả trái tim cũng không thể không run lên...

Ý chí, một khát vọng kiên định, có thể giúp chúng ta vượt qua những thời khắc đen tối nhất trước bình minh và tìm ra con đường quay trở lại. Thầy ơi, em đã trở về...

Cuộc đời giống như một con quay không ngừng quay, sống và chết, bắt đầu và kết thúc, luôn vô tình xoay vần và rồi lại trở về điểm xuất phát...

Cho dù em đã quên điều gì, cho dù em đã quên bao nhiêu lần, điều đó không quan trọng, vì thầy đã khắc sâu trong trái tim em. Yêu thầy, đó là bản năng của em...

– Kết thúc chính văn –

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com