TruyenHHH.com

Hp Cho Em Co Hoi Lan Nua

Harry nặng nề ngã trên mặt đất, cậu ngồi dậy, sương mù dày đặc giăng bốn phía, xung quanh là bãi đất mộ hoang vu không một chút ánh sáng, đây là làng Litte Hangleton. Tính ra, đây đã là lần thứ 3 cậu đến nơi này.

Chưa kịp hồi phục sau cú độn thổ vừa nãy, một câu thần chú đã bay tới, cả người cậu vị hất văng ra xa, lần nữa ngã mạnh xuống đất, đũa phép của cậu bị hất tung ra xa.

"Harry Potter, chúng ta lại gặp nhau rồi."

Tiếng cười the thé từ cách đó không xa truyền tới. Harry nhìn qua, quả nhiên nhìn thấy một ả đàn bà mặc đồ đen, tóc tai lộn xộn thổi tung trong gió đêm.

"Bellatrix, đã lâu không gặp." Harry nhìn thấy trong ngực ả đang ôm một thứ không phải người, vết sẹo trên trán cậu đau dữ dội, là Voldemort.

"Tao phải cẩn thận một chút." Bellatrix vừa cười vừa nói, dù sao ả đã từng ăn trái đắng dưới tay Harry, nên lần này ả phải ra đòn phủ đầu trước.

"Chắc là mi rất thắc mắc tại sao một quán quân của cuộc thi Tam Pháp Thuật lại xuất hiện ở đây?" Bellatrix có vẻ định trả thù cho trận thua lần trước, nhưng ngay lúc này, một giọng nói khàn khàn yếu ớt vang lên.

"Đừng nói nhiều lời vô nghĩa, bắt đầu nhanh đi."

"Vâng, thưa Chủ nhân" Bellatrix trông thật hèn mọn và sợ sệt.

Harry thể hiện ra bộ mặt khiếp sợ và kinh ngạc trước bộ dạng của Voldemort, quả nhiên gã không phát hiện ra Harry có điều gì bất thường, sự chú ý của gã đặt toàn bộ vào kế hoạch dường như sắp thành công trước mắt, Bellatrix trói Harry vào bức tượng ở trung tâm khu nghĩa địa.

Mọi chuyện đều diễn ra đúng theo trí nhớ của cậu. Harry thấy Bellatrix đào mộ cha của Tom Riddle, lấy được xương của cha gã. Cậu thấy Bellatrix tự nguyện chặt đứt một cánh tay của mình, hiến tế phần thịt của kẻ tôi tớ trung thành, và cuối cùng là máu của kẻ thù, cưỡng ép mà có được.

Sau khi lấy được tất cả những thứ cần thiết, một ánh sáng loé lên trước mắt, kẻ đó lại một lần nữa đứng trước mặt Harry. Đây không phải lần đầu tiên cậu nhìn thấy gã: làn da trắng bạch, đôi tay khô khốc như cành cây nhưng chứa đựng sức mạnh khủng khiếp. Gã quay đầu lại, mặt đối mặt với Harry.

"Ta luôn muốn nói chuyện với mi, Harry Potter." Giọng nói của Voldemort lúc này không còn yếu ớt nữa mà lạnh lẽo vang lên trong màn đêm.

"Ta cũng nghĩ như vậy." Harry vẫn bị trói chặt vào bức tượng, cậu biết Voldemort đã từng thua cậu một lần, lần này gã sẽ không buông tha cho cậu, có lẽ gã sẽ hành hạ rồi mới giết cậu.

"Không thể không nói, ta đã đánh giá thấp mi."

"Ý ông đang nói về các trường sinh linh giá sao? Xin lỗi nhưng chúng đã bị ta phá hủy rồi. Ta nghĩ ông sẽ không phải không biết những chuyện này đó chứ." Harry cười lạnh lùng.

Điều Voldermort thắc mắc nhất đó chính là việc làm sao Harry Potter có thể biết được bí mật về các Trường sinh linh giá.

"Ông là một kẻ thất bại, Voldemort!" Harry không chút sợ hãi, những lời này cậu đã muốn nói từ rất lâu rồi.

"Ông nghĩ rằng ông thực sự được tôn thờ sao? Họ chỉ sợ ông mà thôi. Không ai thật sự tôn sùng ông, không ai thật sự trung thành với ông! Xung quanh ông chỉ toàn những kẻ phản bội, thật đáng thương! A!" Harry vừa dứt lời đã bị Voldemort giận dữ tung một lời nguyền Crucio.

"Chủ nhân....." Bellatrix đau đớn ôm cánh tay đã bị đứt lià của mình mà cầu xin, nhưng Voldemort chỉ kích hoạt Dấu hiệu hắc ám, vô số bóng đen bắt đầu tụ tập xung quanh. Tất cả đều sợ hãi, nằm rạp xuống chân Voldemort. Nhưng. những kẻ Voldemort đang chờ đợi lại không xuất hiện.

"Lucius Malfoy, thật giỏi....." Voldemort đã sớm biết về sự phản bội của hắn, và còn của nhiều quý tộc khác nữa. Có vẻ như những quý tộc là thứ không thể tin cậy được nhất trên thế giới này, đúng không! Lời Harry Potter nói quả thật đã ứng nghiệm, Tử thần thực tử có nhiều kẻ phản bội cần hắn phải loại bỏ.

"Chúng nghĩ chúng đã chọn đúng phe sao!" Voldemort bất ngờ thả Harry ra khỏi sự giam cầm.

"Không, chúng đã sai!" Voldemort vừa nói vừa giơ đũa phép về phía Harry.

"Hôm nay, vị Cứu thế chủ của chúng mi sẽ chết dưới tay ta! Cầm lấy đũa phép của mi đi Harry Potter, hôm nay chính là thời khắc cho cuộc đấu tay đôi của chúng ta." Bị ảnh hưởng bởi Trường sinh linh giá, giờ đây Voldemort trở nên cực kỳ điên cuồng.

Harry biết rằng sức mạnh của cậu và Voldemort có sự chênh lệch rất lớn, nhưng dường như Voldemort không có ý định giết cậu ngay lập tức. Gã muốn chơi trò mèo vờn chuột. Giờ đây, Harry chỉ hy vọng giáo sư sẽ không xuất hiện, bởi những gì sắp xảy ra cậu không muốn để giáo sư chứng kiến.

Nhưng sự việc thường không diễn ra như ý muốn, Snape sao có thể không đến. Lucius biết toàn bộ kế hoạch, tất nhiên hắn chọn cách khôn ngoan nhất đó là đứng ngoài cuộc. Nhưng Snape thì không thể, dù có nguy hiểm đến đâu, hắn cũng thể không đến.

Thực ra Harry luôn muốn biết khi đối đầu trực diện với Voldemort, mình có thể cầm cự được bao lâu. Những chiến thắng trước đây của cậu phần lớn chỉ là do tình cờ. Cậu cũng muốn biết thực lực của mình và Voldemort cách biệt đến đâu. Mặc dù biết mình sẽ thua, nhưng khi thực sự thất bại, Harry vẫn cảm thấy một nỗi thất vọng tràn ngập.

Lửa cháy sáng rực, Harry ngã xuống đất, nhưng Voldemort vẫn chưa có ý định giết cậu, dường như muốn cho cậu nếm trải nỗi đau đớn tột cùng của thế gian. Ánh mắt Harry lướt qua những Tử Thần Thực Tử, giáo sư có ở trong đó không? Hắn có đến không?

"Crucio!"

"Ahhh!" Tiếng kêu thảm thiết xé toạc màn đêm. Đây không phải lần đầu tiên cậu chịu đựng nỗi đau này, nhưng sự đau đớn khó diễn tả ấy vẫn khiến Harry chỉ muốn kết liễu cuộc đời mình ngay lập tức.

"Haha!" Voldemort giống như đang hành hạ một con chuột, gã đi vòng quanh Harry, không ngừng thi triển những lời nguyền Hắc Ám lên người cậu.

"Aaa! Giết ta đi! Giết ta đi! Ahhh!" Harry không thể chịu đựng thêm nữa, hãy dừng lại tất cả đi, dù là linh hồn hay bất cứ thứ gì, bây giờ hãy cho cậu một kết thúc nhanh chóng. Cơ hội duy nhất của cậu là khoảnh khắc Voldemort tung ra Lời nguyền Chết chóc, nhưng cậu thực sự đã không còn chịu nổi nữa.

"Giết mi ư? Không, ta vẫn chưa chơi đủ đâu." Voldemort lắc đầu.

"Haha!" Rõ ràng Voldemort đã yêu thích trò chơi này. Harry thở hổn hển nằm rạp trên mặt đất, cả người không còn chút sức lực nào.

Một lời nguyền không thể tha thứ khác đánh trúng Harry. Đôi mắt cậu trống rỗng nhìn lên bầu trời, cơ thể theo bản năng co giật không ngừng.

Khóe miệng Voldemort nở một nụ cười, ánh mắt hắn từ từ nhìn về phía sau, hướng về những tín đồ của hắn.

"Trò chơi tra tấn Cứu thế chủ có vui không?" Voldemort lạnh lùng hỏi, và phía sau liền vang lên tiếng hoan hô. Đó là những tiếng hoan hô ngu ngốc của Crabbe và Goyle. Voldemort khinh bỉ hừ lạnh, ngay sau đó hắn tung một lời nguyền khiến hai kẻ ngu ngốc ấy bị hất văng ra xa.

"Ta không hỏi các ngươi." Voldemort khó chịu nói.

"Ta đang hỏi ngươi." Voldemort nói, đột nhiên quay người lại. Đầu đũa phép của hắn tỏa ra một làn khói đen. Một luồng khí vô hình như bàn tay ma quái xuyên qua đám đông, nhắm thẳng vào một tên Tử Thần Thực Tử, chiếc mặt nạ trên khuôn mặt đó vỡ tan, để lộ khuôn mặt của Snape.

"Severus, ngươi nghĩ trò chơi này thế nào? Ngươi thích không?"

Gương mặt lạnh lùng cứng nhắc không lộ ra chút cảm xúc nào, giọng nói điềm tĩnh như mặt nước phẳng lặng, đôi mắt đen trống rỗng của ông lạnh lùng nhìn cậu thiếu niên đang quằn quại đau đớn trên mặt đất. Harry cười khổ một chút, cuối cùng hắn vẫn đến, không phải đã bảo hắn đợi rồi sao, chẳng chịu nghe lời gì cả.

"Rất tuyệt, thưa chủ nhân." Snape trả lời một cách cung kính và phục tùng.

"Severus, ta nghe nói ngươi là người dạy dỗ thằng nhóc này, có đúng như vậy không?" Voldemort vẫn tiếp tục tung những lời nguyền Crucio lên Harry, lúc này cậu đã không còn đủ sức kêu la, chỉ còn nằm co giật vô thức trên mặt đất.

"Đó là lệnh của Albus. Ông ta muốn tôi dẫn dắt Potter học một số pháp thuật hắc ám cao cấp... để đối phó với ngài, thưa chủ nhân." Phép Bế Quan Bí Thuật của Snape đã đạt đến mức độ tuyệt vời, ngay cả Voldemort cũng không thể biết được hắn đang nghĩ gì. Trong những tình huống bình thường, Voldemort sẽ giết những kẻ khả nghi, nhưng gã sẽ không giết Snape, vì gã vẫn còn cần đến hắn.

Gã từng trọng dụng Snape vì nhận ra rằng người đàn ông này giống như một viên ngọc thô bị bao bọc bởi lớp bùn bẩn, chỉ có những người có con mắt tinh tường mới thấy được tài năng đáng kinh ngạc của hắn trong lĩnh vực chế tạo độc dược. Đó là một cảnh giới mà những kẻ như Slughorn không bao giờ có thể sánh được. Snape là một thiên tài thực sự, nếu giết hắn thì chẳng biết đến bao giờ mới tìm được người khác có tài năng tương tự.

Linh hồn bị phân tách qua các Trường Sinh Linh Giá dẫn đến suy nghĩ hỗn loạn, ma thuật trở nên bất ổn, thậm chí có thể mất kiểm soát. Nhược điểm của chúng quá nhiều, và chỉ sau khi sử dụng, Voldemort mới nhận ra rằng gã không hài lòng với phương pháp bất tử này. Severus Snape có thể giúp gã chế tạo ra loại thuốc trường sinh bất lão thực sự. 13 năm trước, gã suýt nữa đã thành công, chỉ còn vài ngày nữa thôi là gã sẽ làm được. Có thuốc trường sinh bất lão, những Trường Sinh Linh Giá không đáng tin cậy đó sẽ không còn quan trọng nữa. Gã có thể sở hữu một thân thể bất tử, thời gian sẽ không để lại dấu vết gì trên người gã, thậm chí cả Lời nguyền Giết chóc cũng không thể làm hắn tổn thương. Đó mới gọi là bất tử thực sự!

Voldemort mỉm cười với Snape, gật đầu để tỏ vẻ hài lòng với câu trả lời. Gã không tin người đàn ông này, nhưng vẫn phải giữ hắn lại cho đến khi không còn giá trị lợi dụng.

"Pháp thuật hắc ám ư?" Voldemort khinh thường nhếch mép cười.

"Theo ta thấy, khả năng giảng dạy của ngươi không mấy hiệu quả, Severus." Voldemort nhìn vào đôi mắt xanh lục của Harry. Mặc dù đang chịu đựng cực hình, nhưng trong mắt cậu vẫn tràn đầy sự kiên định và ánh sáng. Voldemort ghét nhất chính là ánh mắt này.

"Harry Potter là pháp sư kém cỏi nhất mà ta từng gặp. Giống như một tên Muggle vô dụng, chỉ biết để người khác giết thịt. Có vẻ như thiên phú là điều quan trọng trong phép thuật, đúng không, thưa ngài Cứu thế chủ?" Voldemort nói rồi đá vào đầu Harry.

"Sao? Không định cầu xin thầy của mi cứu mi à?"

Harry cúi mắt xuống, tự nhủ đừng nhìn về phía Snape. Đôi mắt trống rỗng của hắn sẽ khiến cậu đau đớn, và cậu biết đôi mắt mình sẽ làm Snape càng thêm khổ sở.

"Một Tử Thần Thực Tử thôi mà, cần gì phải cầu xin hắn chứ?" Harry cắn răng nói.

Voldemort mỉm cười, gã thích nhất là cảnh quay lưng phản bội. Được rồi, gã đã chán trò chơi này rồi, giờ là lúc món chính ra sân.

Voldemort không nhận ra chuyện gì đã xảy ra, thực ra chẳng ai nhìn rõ được những gì diễn ra trong khoảnh khắc tiếp theo. Chỉ trong chớp mắt, hai cây đũa phép đối đầu nhau, Harry kịp thời niệm câu thần chú mà Albus đã dạy cậu. Ngay lập tức, làn sương trắng mờ bao trùm khắp Little Hangleton, những linh hồn xoay tròn trên không trung.

Lời nguyền đánh trúng cậu, vết sẹo trên trán đau rát. Harry thầm nghĩ lão Albus sao còn chưa tới, nếu cứ tiếp tục thế này cậu thực sự sẽ gặp Merlin mất. Trong khi đang nghĩ vậy, ý thức của cậu dần trở nên mờ nhạt, và trong cơn mơ hồ, cậu nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đang bước tới qua làn sương mờ

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com