Hp Cho Em Co Hoi Lan Nua
Harry nằm mơ, cảnh tượng trong giấc mơ rất mơ hồ, chỉ có những đoạn hình ảnh ngắn loạn xạ, vết sẹo trên trán truyền đến cảm giác đau rát, ép cậu từ trong mộng tỉnh dậy. Đột nhiên mở trừng mắt ra, Harry nặng nề thở hổn hển, lấy tay ôm lấy trán dần ngồi dậy.Ánh trăng yếu ớt chiếu qua ô cửa sổ nhỏ trên căn gác xép, chiếu những dải ánh sáng màu bạc lên mặt đất, ban đêm trên con phố Privet Drive yên tĩnh một cách kỳ lạ. Hogwarts đang trong kỳ nghỉ, Harry đã trở lại nhà của gia đình dượng Dursley, nhưng cũng không lâu nữa, giáo sư sẽ đến đón cậu sau hai ngày nữa.Harry gần đây khá bận rộn, cậu tranh thủ có hai tuần rảnh rỗi, dựa theo trí nhớ tìm cách mò vào Gringotts lấy cúp vàng Hufflepuff. Vì năm nay sẽ phải đối mặt với Chiếc cốc lửa, cậu không muốn giáo sư phải lo lắng về những nguy hiểm này nên đã giải quyết mà không thông báo cho bất cứ ai.Đêm vẫn còn rất dài nhưng Harry không thể ngủ tiếp được nữa. Ngồi vào bàn học, cậu bắt đầu dùng bút vẽ phác thảo lại những hình ảnh vừa hiện lên trong giấc mơ, nhưng cũng chỉ là những khung cảnh lộn xộn không thể xác định được đó là đâu. Nhưng kẻ đó.... Harry vẫn nhận ra, đó là Voldemort, gã đã dần bình phục. Vì tồn tại mảnh hồn phiến nên cậu cùng Voldemort tồn tại một sợi dây liên hệ vô hình liên kết linh hồn của cả hai. Sự việc cho đến bây giờ đã sắp kết thức, chỉ còn lại một Trường sinh linh giá cuối cùng là chưa được xử lý... và đó chính là Harry.Thành thật mà nói, Harry không biết phải làm gì với mảnh hồn trong đầu mình, cậu có thể thay đổi những điều chưa xảy ra, nhưng không thể đảo ngược những chuyện đã xảy ra trong quá khứ. Mảnh hồn tồn tại trong cơ thể cậu, không có cách nào có thể dung hợp nó, cũng không có cách nào loại bỏ nó đi. Cho đến bây giờ, theo những gì Harry biết cách duy nhất để phá hủy Trường sinh linh giá vẫn chỉ có một, đó là... giết chết kẻ mang trong mình Trường sinh linh giá.Harry đã nói với Snape không cần lo lắng, nhưng trên thực tế thì cậu cũng không có bất cứ cách gì để giải quyết dứt điểm mọi chuyện, chỉ có thể tiến từng bước một. Harry không có ý định nói cho bất cứ ai biết về vết sẹo đang truyền đến từng cơn đau của mình, đó là dấu hiệu cho thấy sức mạnh của Voldemort đã dần hồi phục. Mặc dù Peter Pettigrew đã bị bắt, nhưng vài ngày trước Harry vẫn phải yêu cầu Lucius chú ý đến động tĩnh của Bertha Jorkins của Bộ Pháp thuật. Nhưng xung quanh người phụ nữ này không có bất kỳ dấu hiệu nguy hiểm nào, cũng không thấy bị ai theo dõi, hằng ngày cô ta vẫn đi làm, điều này rất bình thường. Sự việc bây giờ đã không còn giống như trước, dường như không thể tìm thấy tung tích của Voldemort thông qua Bertha. Harry thở dài, thôi thì tùy cơ ứng biến vậy, nếu năm nay vẫn có thể được Chiếc cốc lửa lựa chọn, chứng tỏ Voldemort vẫn lựa chọn dùng kế hoạch kia như cũ, như vậy thì trận chiến cuối cùng tại Hangleton chính là điều mà Harry đang chờ đợi, đó chính là thời điểm mà chủ hồn của Voldemort bị xóa sổ hoàn toàn.Harry không thể dùng cây đũa phép của mình để giết chết Voldemort, hơn nữa giữa đũa phép của cậu và Voldemort lại có mối liên hệ với nhau, nên buộc cậu phải dùng cây đũa phép Cơm nguội của Albus Dumbledore.Chỉ cần có phương án đối phó thì cho dù có nguy hiểm, dù cơ hội có mỏng manh cũng vẫn sẽ có hy vọng. Nhưng còn sau khi Voldemort chết thì sao? Harry vô cùng sợ hãi. Dựa theo quy luật vận hành của Trường sinh linh giá, mảnh hồn trong cơ thể của cậu sẽ được kích hoạt, sau đó sẽ từ từ chiếm giữ cơ thể của cậu. Nói cách khác, cuối cùng cậu sẽ biến thành Voldemort, và đó mới chính là điểm đáng sợ nhất về một Trường sinh linh giá. Câu sẽ còn bao nhiêu thời gian, một năm, hai năm? Harry thở dài, trong đầu cậu mơ hồ xuất hiện một ý nghĩ, cậu đã trốn thoát khỏi Avada Kedavra hai lần, lần này liệu có còn may mắn như vậy? Còn nhớ lần trước, khi Voldemort dùng Avada đã vô tình đánh trúng mảnh hồn trên trán Harry, liệu lần này có thể nào nhờ Albus Dumbledore cho mình một lời nguyền Avada, mục đích là mảnh hồn trên trán mình?Harry cảm thấy buồn cười với ý tưởng ngớ ngẩn của mình, nhưng điều đó cũng đã chứng minh được một vấn đề, đó là mảnh hồn của Voldemort tách biệt với linh hồn của vật chứa mà mảnh hồn đang tồn tại trong đó, và có thể tiêu diệt một trong hai mà không làm ảnh hưởng đến linh hồn còn lại, cậu vẫn còn có hy vọng sống sót. Tất cả những gì Harry phải làm là tăng xác suất lời nguyền Avada đánh trúng vào mảnh hồn của Voldemort! Đây giống như một canh bạc vậy, canh bạc đánh đổi bằng mạng sống của cậu, xác suất thành công chỉ có chưa đến 50% nhưng cậu không thể không đánh cược.Harry thấy rất may mắn, may mắn là giáo sư không biết rằng cậu định sử dụng phương pháp khủng khiếp này để phá hủy mảnh hồn, nếu không cậu sẽ chết thảm.Ngày diễn ra cúp Quidditch thế giới đang đến gần, Harry đang thu dọn đồ đạc của mình và dường như mọi thứ đang diễn ra rất không như ý muốn. Sáng nay Harry đã chuẩn bị khoai tây chiên và Cola, cùng một số món ăn vặt khác của Muggle, dự định sẽ mang chúng đến điểm thi đấu để cùng ăn với bạn bè mình, cậu đã hứa với Ron rằng sẽ mang cho cậu ấy rất nhiều đồ ăn vặt của Muggle. Khi Snape vừa độn thổ tới căn phòng trên gác xép, cùng lúc đó dượng Vernon tình cờ xông vào, miệng còn đang gầm lên giận dữ vì lá thư của nhà Weasly. Vì vậy kịch bản tiếp theo đây đã xảy ra......."Mẹ kiếp! Mẹ kiếp! Mày là cái thứ gì đây, một con dơi già vừa đen vừa nhờn! Tại sao mày lại xuất hiện ở nhà tao?" Vernon giống lên, đống mỡ trên mặt vì tức giận mà phát run.Harry vì dượng của mình mà khẽ thở dài một tiếng, mặc dù đây là sự thật được mọi người công nhận, nhưng ngay cả học sinh Hogwarts cũng không ai dám nói thằng như vậy trước mặt Snape. Dượng Vernonn thực sự rất dũng cảm, hy vọng hắn sẽ không chết quá thảm......Snape kinh ngạc nhíu mày, ánh mắt lạnh lùng quét qua thẩn thể bằng xương bằng thịt của Vernon với vẻ ghê tởm. Dơi già vừa đen vừa nhờn?"Tao cảnh cáo mày tốt nhất nên ra khỏi nhà tao ngay bây giờ hoặc không thì tao sẽ gọi cảnh sát!" Vernon vẫn đang la hét.Snape rất tức giận, hắn muốn lập tức đốt cháy căn nhà này! Mất kiên nhẫn giơ tay lên, một câu thần chú giữ im lặng được thi triểm, Vernon ngay lập tức mất giọng."!@$#%$%^*^&" Vernon đưa tay sờ sờ cổ họng, rõ ràng là đang nói mà, nhưng tại sao lại không thể nghe được giọng của chính mình?"%$%&&" Vernon thử lại, vẫn không có tiếng."Harry, mọi thứ em đã chuẩn bị đầy đủ chưa?" Snape phớt lờ Verrnon Dursley - người vẫn đang gào rú trong im lặng."Ừm, em nghĩ tốt nhất là nên đọc lá thư này trước" Harry nói.Snape không muốn ở gần sinh vật giống lợn này chút nào, lá thư trực tiếp tay từ tay Vernon sang tay Snape. Hành động này khiến Vernon cảm thấy sợ hãi, mặt đỏ bừng vì tức giận, miệng chửi thề dữ dội nhưng mọi thứ vẫn im lặng."Chà, bác Molly thật dễ thương, bác ấy đã chuẩn bị cho chúng ta hai vé với chỗ ngồi tuyệt vời" Harry cùng Snape cùng coi Vernon là không khí."Hai?" Snape nhìn Harry cao giọng."Sev, giáo sư, anh không đi với em sao?" Harry bắt đầu làm nũng với Snape, cậu biết rõ không có chút yêu thích nào với môn thể thao Quidditch này, cho dù chỉ có cơ hội 1 lần trong đời để xem nó, cho dù đã 13 năm rồi nước Anh không giành được cúp. Về cúp thì thôi không cần phải bàn tới nhưng dù sao cũng rất khó để kiếm được những tấm vé ở hàng ghế đầu đó.Vernon vẫn đang tiếp tục chửi rủa."Cái trò ngu xuẩn cưỡi chổi bay lượn trên bầu trời để cướp vài quả bóng thú vị như vậy sao?" Snape xoa trán, phải chịu đựng sự chật chội cùng đám người ồn ào, Snape không biết phải nên sy nghĩ như thế nào, cảm thấy hoàn toàn không có hứng thú.Harry đảo mắt, nở nụ cười đầy âm mưu."Được rồi, vậy thì em sẽ đi một mình. Thật ra em không nên ép buộc anh. Dù sao anh và em cũng không có chủ đề chung như em với Cedric. Cả em và anh ấy đều thích Quidditch. Nhưng dù sao thì trận đấu lần này sẽ tương đối nhiều, nhà Diggory sẽ đi cả nhà, bọn em còn hứa sẽ dựng lều cạnh nhau. Nếu như anh không đi thì chắc là em sẽ cùng nhà anh ấy ở cùng một trại, trước khi ngủ còn có thể cùng anh ấy thảo luận Quidditch"Vernon vẫn như cũ vẫn đang mắng chửi, Snape bên cạnh vì lời nói của Harry mà vẻ mặt trở nên có chút khó coi."Sev, anh yên tâm đi, em nhất định sẽ ngoan không gây rắc rối, cho dù có thể bị trái Bludger bay tới đụng trúng, cho dù có thể bị chổi điên đuổi theo, thậm chí cho dù có xuất hiện Dấu hiệu hắc ám, em sẽ tự chăm sóc bản thân thật tốt để anh không cần phải lo lắng." Harry nói một cách tự nhiên.Trên mặt Snape lộ vẻ khó xử, lông mày giật giật vài cái, một tay cầm hành lý của Harry, một tay bế bổng Harry lên, dứt khoát nói."Lều của chúng ta sẽ không bao giờ dựng bên cạnh lều gia đình Diggory, em sẽ không có cơ hội nói chuyện với cậu ta. Ngoài ra, mấy quả Bludger và chổi gì đó cũng sẽ lập tức biến mất ngay khi chúng đến gần em. Ta có thể đảm bảo với em sẽ như vậy." Snape nói một cách kiên quyết, quay lại nhìn Veron.... Một ý nghĩ chợt nảy ra trong đầu Snape và sau đó ý tưởng này ngay lập tức được đưa vào thực hiện.Thời điểm Snape độn thổ đem Harry đi, cùng lúc đó ngôi nhà của gia đình Dursley ở đường Privet Drive đang bốc cháy hừng hực, tiếng la hét hỗn loạn và tiếng khóc không ra tiếng của dượng Vernon.Cuối cùng Snape đã thực hiện được mong ước bấy lâu nay của mình.....
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com