TruyenHHH.com

Hp Cho Em Co Hoi Lan Nua

Cedric luôn cảm thấy tiết học Độc dược hôm nay quá khó khăn, anh không biết mình đã đắc tội gì với giáo sư Snape mà bất kể anh có làm gì, đều là sai!

"Mr Diggory" Snape rũ mắt, giọng nói mang theo vẻ châm chọc lần nữa vang lên, tất cả nữ sinh trong mắt hiện lên đau lòng  đều nhận ra Cedric sắp bị tra tấn phát điên.

"Cậu đang khảo nghiệm sức chịu đựng của ta sao? Hay cậu đang chứng minh kiến thức của sáu năm học lớp độc dược đều là rác rưởi, hay là trong đầu óc của cậu chỉ là một đống bùn?" Snape lắc đầu, giọng điệu tiếc nuối vô hạn.

"Bố mẹ cậu chắc sẽ khóc hết nước mắt chỉ vì con trai học ngày càng giống con công có cái mã đẹp mà não chỉ bằng hạt vừng. Có thể cậu tốn quá nhiều thời gian đề chải chuốt mái tóc, không có thời gian rảnh rỗi ôn tập một chút kiến thức ma dược đáng thương. Cậu như vậy để quyến rũ những pháp sư trẻ tuổi sao? Hay có lẽ cậu muốn được lên trang bìa của Nhật báo tiên tri? Một Diggory quá tự tin, cậu có muốn cạnh tranh giải nụ cười quyến rũ nhất không?"

"Không có, giáo sư!?" Thời điểm lo lắng, theo thói quen Cedric sẽ theo thói quan vò đầu bứt tóc, đây là biểu hiện anh đang lo lắng, hiện tại hành động này lại xuất hiện, cho nên anh không có muốn tranh giải nụ cười quyến rũ nhất! Hơn nữa, anh cũng chưa bao giờ quyến rũ ai!

"Hufflepuff bị trừ mười điểm vì đã cãi lại giáo sư. Ngoài ra, mr Diggory, cậu có thể vui lòng đặt tay xuống một chút để duỗi thẳng mái tóc của mình được không? Hơi nước từ vạc sẽ không làm hỏng mái tóc đáng yêu của cậu."

Cedric cúi đầu trong sự thất vọng, buộc mình phải tập trung vào độc dược thay vì lời chế nhạp của giáo sư độc dược. Snape kinh tởm liếc nhìn vạc độc dược của Cedric.

"Diggory, sao cậu cho nhiều ấu trùng như vậy, cậu định dùng độc dược đi nuôi cá sao?"

"Giáo sư Snape, em dựa theo số lượng thầy nói để thêm vào." Cedric rất ít khi chống lại giáo sư, nhưng thật sự anh chịu không nổi.

"Cãi lại giáo sư, Hufflepuff bởi vì cậu lại bị trừ thêm mười điểm, thật đáng tiếc." Snape bình tĩnh bỏ đi.

Cedric rất dễ cáu kỉnh, anh bị giáo sư châm chọc từ đầu đến chân, đây là lần đầu tiên trong đời anh bị mắng một cách quá đáng như vậy, những gì Snape nói khiến anh dường như sắp nghi ngờ mình có huyết thống cự quái rồi.

Khi buổi học kết thức, quả nhiên chỉ có độc dược của Cedric bị trượt trong cả lớp.

"Diggory, sự ngu xuẩn của cậu thực sự khiến tôi đau lòng." Snape ném lọ thuốc màu xanh trong tay sang một bên, phế phẩm!

"Ta cũng không có ý định cứu vãn lại chỉ số thông minh không có loại thuốc nào có thể cứu vãn nổi của cậu, dùng những thứ phế phẩm kém cỏi như thế này để lừa gạt giáo sư là một thói quen rất xấu. Như một hình phạt, ta rất tiếc phải trừ Hufflepuff thêm mười điểm, ngoài ra ta sẽ phải chiếm dụng một chút thời gian cậu dành cho việc trang điểm và xịt nước hoa, cậu sẽ phải bị cấm túc bằng lao động công ích."

"Vâng, giáo sư." Cedric nói gì hơn, cậu bé tội nghiệp không hiểu tại sao mình lại bị đối xử như vậy, một tiết học bị trừ tận 30 điểm, trên đời này còn có ai có thể xui xẻo hơn!

"Ta tin rằng cậu Diggory sẽ rất vui vẻ quét dọn lại phòng dọn dẹp của Slytherin, nơi đó khắp nơi đều là gương, cậu có thể vừa làm vừa chiêm ngưỡng chính mình."

Harry không biết giáo sư hôm nay đã xảy ra chuyện gì, cả ngày nay hắn có vẻ mắt lạnh lùng kỳ lạ.

"Sev, chúng ta đang đi đâu vậy?" Harry nhịn không được hỏi, hiện tại Snape đang dẫn cậu lên lầu ba, đã đến giờ ăn tối nên xung quanh không có người.

"Potter, ta hỏi em một lần cuối cùng, em buổi chiều ngày hôm qua làm gì?" Snape không để ý đến nghi hoặc của Harry, chỉ âm trầm hỏi.

"Em tham gia lớp Phòng chống nghệ thuật hắc ám của giáo sư Lupin." Harry thành thật nói, nhưng cậu không biết rằng nó nghe giống một lời nói dối đối với Snape. Snape không biết rằng Lupin đã tạm thời chuyển lớp học ra ngoài trời.

"Tốt lắm, xem ra ta thật sự không cần nhẹ tay với em." Snape lúc này không có cách nào miêu tả tâm trạng hắn đang tức giận cỡ nào! Có phải Harry không thể chờ đợi được nên muốn tìm đàn ông sao! Vậy nên tìm tới tên Hufflepuff ngu ngốc kia!

Snape đẩy cửa phòng, đập vào mắt là một đại sảnh sang trọng, xung quanh bày đầy gương soi, còn có mấy cái bàn thu dọn, đây là phòng của học sinh Slytherin dùng để để hành lý thừa, có rất nhiều ngăn tủ nhỏ, thỉnh thoảng học sinh sẽ đến đây lấy đồ để thay đổi và các dụng cụ.

"Sev, anh muốn làm gì?" Không biết vì sao, Harry luôn cảm thấy có chút sợ hãi.

"Em sẽ biết ngay thôi." Snape đột nhiên đem Harry kéo vào một căn phòng nhỏ, Harry lảo đảo ngã vào trong ngực Snape.

"Sev." bị hắn nắm chặt bả vai, cả người bị Snape giam cầm dưới vòng tay, không cách nào thoát ra được. Harry ngẩng đầu lên, con người đen nhánh của Snape ẩn chứa một tia tức giận, làm cho toàn thân Harry phát lạnh.

"Ưm" Đột nhiên môi bị chiếm đoạt, Snape không chút lưu tình xâm chiếm khoang miệng Harry, dùng sức cắn đầu lưỡi Harry phát đau, Harry có chút sợ hãi giãy giụa, nó khác, khác với nụ hôn thường ngày của giáo sư! Nhưng Snape không hề dừng lại chút nào trước sự sợ hãi của Harry, thậm chí hắn còn mút chiếc lưỡi nhỏ đang bối rối đó một cách mạnh mẽ hơn.

Gần như ngạt thở, Harry không có chỗ tránh thoát, Snape cũng không cho cậu bất kỳ cơ hội nào để thở, áp lực trên người không ngừng dồn tới, giống như cuồng phong mưa gió khiến Harry cảm thấy như mình sắp chết. Đôi môi được buông ra, không khí được ùa vào phổi, Harry tham lam hít lấy không khí, choáng váng. Khi cậu định thần lại, chiếc áo sơ mi trên người đã bị xé toạc.

Snape một tay chơi đùa trên ngực Harry, không có quần áo che chắn, hai điểm hồng lộ ra ngoài không khí, ngón tay Snape đang xoa nắn đầy kích thích, tên Diggory kia cũng nhìn thấy ư, không tự chủ được mà nghĩ lung tung, hắn càng tức giận, dùng ngón tay vặn vẹp hai đầu ngực cứng ngắc.

"Sev, đau em, đừng như vậy mà." Harry không thể không cầu xin khi Snape bắt hai tay cậu đưa ra sau lưng.

Snape đem tất cả đống chai lọ trên bàn quét sạch xuống sàn với tiếng vang lớn. Ngay sau đó, hắn đẩy mạnh Harry khiến cậu ngã xuống mặt bàn trống.

Harry đập lưng xuống, cậu không kìm được mà kêu lên một tiếng đau đớn, đôi đồng tử mở lớn đầy sợ hãi.

"Đừng như vậy? Vậy em muốn cái gì?" Snape lạnh lùng, khuôn mặt mang theo một chút châm chọc, bàn tay lạnh lẽo vuốt ve lên làn da Harry.

Giờ khắc này, trên người Snape tỏa ra khí thế áp bức khó có thể chịu đựng, thậm chí trong đó còn ẩn chứa một chút nguy hiểm tà ác, hiện tại Snape cùng Snape bình thường hoàn toàn khác biệt! Harry lúc này cuối cùng cũng hiểu rõ ràng rằng có điều gì đó thực sự không ổn.

"Sev, anh muốn làm gì?" Harry lui vào một góc chật hẹp trên bàn, trước mặt cậu là Snape đang tiến lại gần, không có đường lui.

"Làm những gì tôi luôn muốn làm!" Snape cảm thấy hắn luôn bảo vệ Harry suốt thời gian qua quả thực giống như trò cười.

"Ta sẽ cho em một buổi tối không bao giờ quên." Con ngươi đen ánh lên tia lạnh lẽo.

"Trừng phạt!"

Đã đến giờ cơm tối, lúc này học sinh Hogwarts đều tập trung tại sảnh dường dùng bữa, vui vẻ trò chuyện về chủ đề sức khỏe. Họ không biết rằng vào lúc này, một  thứ chẳng liên quan gì đến 'sức khỏe' đang diễn ra trong phòng dọn dẹp trên tầng ba.

Cedric đến phòng dọn dẹp của Slytherin trên tầng ba với một thứ gì đó giống như một cái xô và cây lau nhà. Khi anh mở cửa, dường như anh nghe thấy một âm thanh bất thường. Cảnh giác đặt những thứ trên tay xuống và chậm rãi đi về phía phát ra giọng nói. Đó là một căn phòng nhỏ trong góc có kéo rèm. Cedric khẽ cúi người, khẽ vén lên một góc rèm, cảnh tượng đập vào mắt khiến anh kinh ngạc há hốc mồm.

Tay vừa buông ra, bức màn lại rời xuống, Cedric không thể tin được lui về sau mấy bước, thiếu chút nữa đã ngã xuống đất. Sau một lúc choáng váng, anh vội vã chạy ra ngoài như thể chạy trốn khỏi cái chết của chính mình.

Đèn chùm pha lê chói mắt treo trên trần nhà, ánh sáng chói mắt khiến người ta chói mắt không thể nhìn thẳng vào nó, Harrry ngẩng đầu lên, hơi nheo mắt lại. Mặt đất hỗn độn, giờ phút này cậu đang bị đè trên chiếc bàn, cả người không còn một mảnh vải.

"Ưm..." nụ hôn nóng rực lại tấn công, môi Harry đã bị tàn phá đến sưng đỏ, suy nghĩ trong đầu giống như những mảnh vỡ đủ màu sắc bị ma thuật làm nổ tung, không thể liên kết với nhau. Snape đang khuấy động dữ dội trong miệng và Harry chỉ có thể yếu ớt dựa vào Snape để chịu đựng sự cướp đoạt không khí đến chóng mặt. Không có thời gian để nuốt nước bọt khiến nó chảy xuống cổ lấp lánh, sợi chỉ tục tĩu được kéo ra khi cả hai tách nhau ra. Hàm răng Snape đang gặm dái tai đáng yêu của Harry, khiến Harry bất giác rùng mình.

"A, Sev...." Harry không tự chủ được ôm lấy Snape, hai tay bắt đầu kéo lấy quần áo Snape, cậu muốn càng nhiều.

Lưỡi Snape trượt xuống một bên cổ Harry, thỏa mãn nhìn làn da trắng nõn của Harry nhuốm một vệt đỏ ửng hồng khiêu gợi, răng hắn gặm cắn xương quai xanh, sau đó tham lam mút lấy để hồn, để lại một vệt thâm đen. Hai tay hắn cũng không nhàn rỗi, mò mẫm xuống vùng bụng phẳng lỳ, cầm lấy phân thân bắt đầu xoa nắn.

"A... ừm..." Harry hoàn toàn thả lỏng chính mình, tiếp nhận Snape kích thích mình.

Giọng nói ngọt ngào càng giống mê hoặc, Snape gặm cắn dọc theo cơ bắp mỏng manh trên ngực thiếu niên, nụ hoa đã đỏ tươi như muốn mời gọi Snape.

Snape lộ ra nụ cười tàn bạo, ngón tay bắt đầu vòng quanh quầng vú, thỉnh thoảng ngón tay quét ra đầu vú, nhưng điều đó không thể thỏa mãn đứa nhỏ tội nghiệp đang cầu xin hắn.

Harry sốt ruột uốn éo thân thể, không chịu được mà ưỡn ngực về phía trước.

"Sev, làm ơn, nhanh lên..." Harry không biết đó là đau đơn hay thích thú trong giọng nói của mình.

"Cái gì nhanh?" Snape cố ý hỏi.

Harry cắn môi dưới, đau lòng nhìn Snape, cậu không biết.....

Tay dưới đã như vậy, tay trên của Snape cũng không yên, nụ hoa đã đứng thẳng, Snape dùng móng tay nhẹ nhàng như lông vũ xoa nắn nó, một cảm giác tê dại tràn ngập khắp tứ chi của Harry. Nhưng loại cảm giác này giống như không chạm đúng chỗ làm cậu càng thêm khát vọng khoái cảm, trong miệng không kiềm chế được phát ra tiếng rên rỉ mê loạn. Harry không nhịn được mà đem thân thể cọ sát vào Snape, nhưng vẫn như cũ không đạt được mong muốn của chính mình.

"Cho em đi mà Sev, em không chịu được nữa..." Harry cầu xin. Trong con ngươi xanh lục xinh đẹp tràn đầy sương mù nhìn Snape.

Nhìn thấy biểu hiện mê người của Harry, bụng dưới Snape đột nhiên nóng lên, không nhịn được mắng một câu, chết tiệt, hắn muốn trừng phạt Harry.

Nhưng mà... biểu hiện d** đ*** hiếm thấy lúc bình thường của Harry đối với Snape mà nói giống như một liều thuốc kích dục mạnh nhất khiến hắn không thể kháng cự. Hắn cúi xuống ngậm lấy một bên núm vú của Harry, dùng lưỡi liếm qua liếm lại. Dùng một tay còn lại nắm lấy bên đầu vú còn lại, cảm nhận khoái cảm khi chạm vào vừa mềm mại vừa đàn hồi.

"A... a..." Thân thể của Harry đột nhiên nảy lên, chờ đợi lâu như vậy, khoái cảm đột ngột quá kích thích, hai bên vú đều bị chơi đùa cùng lúc, thân thể cậu đều đang phiêu dạt trong khoái cảm. Ngay khi sắp đạt đỉnh, tất cả sự vuốt ve đột ngột rời đi một cách tàn nhẫn.

"Sev..." Harry sắp phát điên rồi, Merlin, cứu cậu với!

Không thể chịu được nữa, Harry bắt đầu cố gắng thoát khỏi sự kìm chế của Snape, thân thể uốn éo cọ sát vào thân dưới của Snape.

"Đừng di chuyển!" Snape nói, giọng tràn đầy ham muốn cùng cảnh cáo.

Harry ngẩng đầu lên bắt gặp đôi mắt sâu thẳm đó, đấy giận dữ và dục vọng đang ẩn giấu.

Bản thân Snape cũng đang rất ham muốn, sức chịu đựng cũng không còn bao nhiêu nữa, thấp giọng mắng một tiếng, tách hai chân Harry ra, bàn tay cầm d**** v** của Harrry bắt đầu lên xuống một cách thô bạo, đồng thời, một điều bất ngờ đã xảy ra!

"Giáo sư, đừng!" Harry kêu lên.

Snape choàng tay để dưới cổ Harry, tay di chuyển xuống thắt lưng đến một nơi cấm mà hắn chưa bao giờ được chạm vào trước đây. Bàn tay mơn trớn cặp mông săn chắc, luồn vào khe giữa hai mông, miết ngón tay vào khe hở hẹp hòi. Hai chân buộc phải dang rộng hết cỡ, để ngón tay dê dàng di chuyển vào chỗ non mềm đó, sau đó đầu ngón tay đột nhiên đâm vào nơi đang đóng chặt.

"Ư...!" Harry run rẩy, cánh tay gắt gao ôm lấy thân thể Snape, cưỡng ép chọc vào khiến cậu đau đến nhíu mày. Giáo sư sao vậy? Tại sao đột nhiên lại muốn làm thế này?

"Không, Sev, bỏ em ra!" Dù Harry có ngốc như thế nào, cậu cũng biết Snape làm như vậy nhất định là có nguyên nhân, giáo sư đang tức giận, cậu rất muốn làm tình với Snape, nhưng không phải theo cách như vậy!

"Em khít quá." Xem ra thằng nhóc nhà Hufflepuff không tiến triển nhanh đến vậy! Snape gần như ác ý nghĩ, trong mắt tràn đầy châm chọc.

"Thả lỏng!" Snape mạnh mẽ ra lệnh, mặc kệ Harry gắt gao đẩy ra, ngón tay của hắn vẫn dùng sức đâm vào, vẫn như cũ xoa nắn vào bên trong.

Harry toát mồ hôi lạnh vì đau, thế quái nào mà cậu có thể thả lỏng được!

Snape không kiên nhẫn cau mày, hắn nhìn thấy trên mặt đất bên cạnh hắn mấy lọ kem dưỡng da rơi lung tung trên đất....

Sự giam cầm trên người đột nhiên biến mất, Harry thở phào nhẹ nhõm... cuối cùng cũng kết thúc rồi sao. Cậu ngẩng đầu, còn chưa kịp hoàn hồn, thân thể lại lần nữa bị lật lại, bụng dưới Harry đụng vào mép bàn bằng gỗ, hai tay đang chống đỡ thân thể mất cân đối.

"Giáo sư!" Harry quay đầu đi chỗ khác.

Snape đứng ở phía sau Harry, dùng sức tách hai chân Harry ra hai bên, hậu huyệt màu đỏ tươi vừa bị đối xử thô bạo lúc này lộ ra, mấp máy co rút trong không khí.

Snape gần như quên mất mình đang làm gì trong chốc lát, hắn hoàn toàn bị cảnh tượng trước mắt mê hoặc. Bóng lưng Harry rất đẹp, cần cổ nhỏ hơi giơ lên, tạo ra một đường cong hoàn hảo. Dọc theo vòng eo tinh thế, là cặp mông căng tròn săn chắc, lỗ nhỏ ẩn hiện giữa hai bờ mông trông thật hấp dẫn, đang đóng mở như mời gọi...

Snape đổ kem dưỡng da lên tay, ngón tay vòng quanh hậu huyệt, đầu ngón tay cọ xát lối vào, hắn đột nhiên tiến vào, nhìn cảnh tượng miệng huyệt nhỏ đang nuốt lấy ngón tay mình, ngón tay bị tràng đạo đều đặn đè ép, độ ấm cùng độ mềm mại làm cho Snape cảm giác mình như bị lửa đốt, hắn không thể thoát khỏi tưởng tượng khi mình tiến vào trong thiên đường kia sẽ sướng như thế nào.

Harry không thể nhìn thấy động tác của Snape, cũng không biết chuyện gì sắp xảy ra cho đến khi ngón tay có chất lỏng lạnh lẽo đó trượt vào cơ thể cậu một lần nữa. Lúc này cậu đang nằm sấp trên bàn, hông sát vào Snape. Gương xung quanh đang phản chiếu ra bộ dáng d** đ*** của cậu lúc này, cùng với khuôn mặt lạnh lùng của Snape làm cho Harry có cảm giác ủy khuất, mặc dù đã bôi trơn nhưng động tác thô bạo của Snape vẫn làm cho cậu cảm thấy đau đớn. Cậu há miệng thở, thân thể mạnh mẽ đẩy ra dị vật xâm nhập làm mình khó chịu. Harry quay đầu lại, đôi mắt đỏ hoe.

"Sev, em đã làm gì sai sao?" Rõ ràng cậu không có làm giáo sư giận! Tại sao hắn lại làm điều này với cậu?

Không nhắc tới thì không sao, nhưng đã nhắc tới, lửa giận của Snape lại bốc lên. Rút ngón tay đang còn trong cơ thể Harry ra, đứng dậy đem d**** v** nóng bỏng của mình áp sát vào giữa hai chân Harry, cảm giác giống như hắn lập tức sẽ đâm vào, đây là lần đầu tiên cậu cảm thấy rõ ràng như vậy. 

"Không phải em luôn muốn điều này sao? Ta chẳng qua chỉ làm những gì em mong muốn thôi."

"Em không muốn!" Harry không nhịn được, khóe mắt ngày càng đỏ, đặc biệt là phía dưới truyền đến cảm giác đau đơn càng làm cho cậu ủy khuất hơn.

"Cái gì? Em không muốn ta, chẳng lẽ em muốn tên ngu xuẩn Hufflepuff kia sao?" Giọng điệu Snape ngày càng cay độc, cảm giác như muốn đem Harry xé ra nuốt vào bụng, để đem cậu nhốt ở trong lòng, mãi mãi sở hữu, hòa chung vào một dòng máu.

"Tên ngu xuẩn Hufflepuff, anh đang nói về ai vậy? Em không hiểu!" Harry hét lên, nước mắt chảy dài trên mặt.

"Em còn muốn nói dối!" Snape không kìm được tức giận.

"Em nghĩ rằng ta không biết những gì em đã làm với Diggory trong rừng chiều qua sao!"

Harry nghe xong lời này hoàn toàn bất ngờ, sau đo cậu đột nhiên ý thức được mấu chốt của vấn đề, theo sau là một cơn điên cuồng tức giận. Snape vậy mà nghĩ rằng.....

"Em đã làm cái gì! Anh nói em làm cái gì!" Harry giãy giụa xoay người đối mặt với Snape, vung nắm đấm đánh Snape.

"Ngày hôm qua Lupin nói muốn dạy chú gọi Thần hộ mệnh cho nên chúng ta đều tập trung đi vào rừng cây. Hắn mời một vài học sinh lớn tuổi hơn tới hướng dẫn, Diggory cùng em chỉ là cộng sự, anh cho rằng bọn em có thể làm cái gì?"

"Cộng sự? Cộng sự có cần cùng nhau nằm trên bãi cỏ không? Cộng sự có cần cho hắn sờ mặt không?"

"Em không biết anh đang nói cái gì. Em nằm trên bãi cỏ vì em ngủ quên!"

Xung quanh đột nhiên trở nên yên tĩnh, chỉ có tiếng chim hót líu lo ngoài cửa sổ. Snape bình tĩnh lại, nhìn vẻ mặt của Harry không có vẻ gì là đang nói dối. Chẳng lẽ Harry không biết chuyện Diggory đã làm với cậu sao?

"Không phải em học Thần hộ mệnh sao? Tại sao em lại ngủ?" Snape hỏi.

"Anh cảm thấy em còn cần học ư! Ngoại trừ Albus, còn ai khác trong trường có thể quen thuộc với câu thần chú này hơn em chứ!" Harry bừa bãi lau nước mắt.

Thật xấu hổ! Snape đột nhiên cảm thấy mình đã làm chuyện cực kỳ ngu xuẩn, nhìn thấy vẻ mặt ủy khuất của Harry, hắn lập tức cảm thấy tự trách mình. Hắn là do giận điên lên nên mới dẫn đến tình huống này, cho nên tóm lại, đây là hiểu lầm!

"Được rồi, đừng khóc nữa." Snape cởi áo choàng ra và cuốn quanh người Harry.

"Anh.." Snape không giỏi nói xin lỗi lắm, về cơ bản hắn chưa bao giờ làm thế. Hắn biết lần này mình đã sai, nhưng lời xin lỗi vẫn là không thể nói ra.

Harry ở trên người Snape tức giận đánh một hồi, Snape chỉ đứng đó để cậu trút giận.

Lau nước mắt, Harry cố tình cởi áo choàng đang khoác trên người mình và ném nó lên người Snape. Quay người ngồi lên bàn, dang rộng hai chân, ngẩng cổ lên.

"Dù sao cũng đã như vậy rồi, hay là làm một trận đi!" Nước mắt còn chưa kịp khô, Harry đã bắt đầu cảm thấy đây là một cơ hội tốt.

Nghe vậy, Snape chỉ muốn phá lên cười.

"Harry" Snape bất đắc dĩ đi tới, không biết vừa rồi là ai còn kêu đau, hiện tại đã có thể hào phóng như vậy.

Nhân vật lần nữa được hoán đổi, cơn giận của Snape đã lắng xuống, hành động theo bản năng đã không còn nữa, sự tỉnh táo của hắn đã trở lại. Sự hiểu lầm đã được làm sáng tỏ. ý tưởng dụ dỗ hắn lại lần nữa trỗi dậy.

"Em sẽ bị đau." Snape cảnh báo.

"Thật ra cũng không đau như vậy, lúc sau sẽ tốt hơn." Harry trợn mắt nói lời bịa đặt.

"Mới chỉ là một ngón tay, Harry, em cảm thấy ta chỉ bằng một ngón tay sao?" Snape dở khóc dở cưới, lại đem Harry ôm vào ngực, cẩn thận không để cậu bị cảm lạnh.

Trong thân thể còn có cảm giác ướt át, Harry ngồi ở trên người Snape động đậy, rốt cuộc đã tới bước này, thật sự không cam lòng! Bôi trơn đã xong, chỉ cần vào là được!

"Sev, thật sự không làm?"

"Thật sự không nên làm." Snape hiện tại hoàn toàn không có ham muốn phương diện kia, chính mình làm lớn chuyện, vẫn là không hối hận.

Snape ôm Harry đi ra khỏi phòng dọn dẹp, đột nhiên ở trung tâm đại sảnh phát hiện một số dụng cụ tẩy rửa dư thừa, Snape trong lòng biết rõ đây là một phần kế hoạch của hắn. Mặc dù Harry thực sự vô tội, nhưng Diggory thì không. Snape tâm tình rất tốt, ôm Harry đem cậu rời đi, dám thèm muốn người của hắn đương nhiên là phải trả giá đắt!









Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com