TruyenHHH.com

Houshin Engi Fanfic

Author: 泠清影 - Linh Thanh Ảnh

Trans: QT

Editor: Baiyue

Fandom: Houshin Engi

Char: Dương Tiễn centric

- Sư phụ, con sai rồi.

- Tốt lắm, nhớ kỹ lần sau không được tái phạm nữa, ra ngoài chơi đi.

- Cậu quá cưng chiều nàng rồi!

Nhiên Đăng nghiêm túc bất đắc dĩ nói lại câu kia lần thứ N+1 lần, tai của ta nghe cũng đã mọc dày vết chai.

Ta cười

- Thiên Nhi thật biết điều.

- Đương nhiên, nếu không tính việc nàng cạo sạch lông của Bạch Hạc rồi ném nó vào chảo, xách Tam Tiên Thương khuấy sông bắt cua, dùng Thái Cực Đồ là giấy xì mũi, cắt trụi lông đàn dê của Thái Thượng Lão Quân, lấy gạch trên mái ngói của Ngọc Hư Cung để làm ổ nuôi gà, ôm Hống Thiên Khuyển nhuộm thành màu hồng phấn, Thiên Nhi đúng là rất biết điều.

Ta xì một tiếng, đồ đệ của thiên tài tự nhiên cũng là thiên tài! Trò giỏi hơn thầy! Gây chuyện một cái khiến ai cũng ôm đầu kêu đau!

Nhiên Đăng thở dài nghiêm túc nói.

- Dương Tiễn, cậu quá mức cưng chiều nàng, đây không phải chuyện tốt đẹp gì.

Thật sao? Ta cười yếu ớt.

- Ngài quá mức cưng chiều nó, đây không phải chuyện tốt đẹp gì!

Thật quen thuộc, hình như ta đã nghe qua một lần ở đâu đó, là ai đã nói?

- Sư phụ, đây là cái gì?

Đứa trẻ tóc xanh ngẩng gương mặt hiếu kỳ lên nhìn sư phụ.

Thanh niên được gọi là sư phụ dịu dàng ôm lấy đứa trẻ, bẻ lấy một đóa hoa dại đặt vào bàn tay nhỏ trắng mịn.

- Đây là cỏ huyên.

- Cỏ huyên...

Vào lúc ấy chính ta hình như cũng rất nghịch ngợm? Ta nhớ thường thường gây chuyện khiến sư phụ dở khóc dở cười.

Chuyện nên học thì phải học, ta học tập phép thuật của Tiên Giới, tư chất cao hơn người, được gọi là thiên tài.

Chuyện không nên học ta cũng học, trèo cây trộm quả, xuống biển bắt ba ba, chuyện rắc rối gì ta cũng từng làm.

Nên chơi cũng đã chơi, bàn đu trên cây cũng thường truyền đến tiếng cười non nớt lanh lảnh của ta.

Không nên chơi cũng chơi, ống dẫn máy giặt, tủ lạnh, tủ quần áo chính là căn cứ của ta.

Ta không tự chủ được mà đắc ý bật cười. Khi còn nhỏ thật tốt, làm nũng, chơi xấu, tùy hứng, nghịch ngợm, sư phụ nhất định sẽ không giận. Kỳ thực hiện tại ta nghĩ, nếu như sư phụ không rời đi mà vẫn còn ở lại đây, coi như đánh ta, mắng ta, ta cũng coi đó là một loại hạnh phúc.

- Sư phụ, tại sao người không trách cứ Tiểu Tiễn?

Ngọc Đỉnh chân nhân chỉ nhàn nhạt mỉm cười mà không nói gì. Nụ cười kia như ánh mặt trời ấm áp bao dung ta, cho tới nay, ta vẫn chưa thể hiểu được hàm nghĩa của nó.

- Dương Tiễn, quản giáo đồ đệ của ngươi đi, Thiên Nhi quá nghịch ngợm!

Ta nhìn Thiên Nhi đang đuổi theo chim nhỏ ở phía xa, cười nói.

- Trẻ con mà, hoạt bát một chút cũng tốt.

Thiên Nhi là một cô nhi, có thể nhìn thấy gương mặt tươi cười của nàng, ta cũng thấy thỏa mãn vô cùng. Nếu nàng không có quy củ, vậy thì hãy yêu chiều hơn một chút.

Nhiên Đăng khe khẽ lắc đầu.

- Cậu thật giống ngài ấy!

Giống ai?

- Ngọc Đỉnh, ngài quá mức cưng chiều Dương Tiễn, đây không phải chuyện tốt đẹp gì!

- Ta biết, nhưng Tiểu Tiễn số phận đáng thương, lại không có bạn bè, có thể nhìn thấy nó cười vui vẻ như những đứa trẻ khác, ta thấy rất hài lòng.

- Ngọc Đỉnh chân nhân, ngài thật sự không phải một sư phụ tốt.

- Chắc vậy thật...

- Khi con còn nhỏ, ta cũng từng ôm con như vậy đi trong mưa... Không để con gặp mưa... không để con cảm lạnh... Dương Tiễn... Con lớn rồi...

Vương Thiên Quân cười gằn trong Huyết Vũ trận, hơi thở yếu ớt của sư phụ, mùi da thịt cháy khét, nụ cười cuối cùng của sư phụ, tiếng gào thét đến khản giọng của ta...

- Sư phụ, người đừng làm sư phụ của con, làm cha con được không?

- Tiểu Tiễn, sư phụ vẫn luôn coi con là con trai của mình mà.

Từ sau khi sư phụ bị phong thần, ta đã quyết định, nếu như sau này ta thu nhận đồ đệ, nhất định phải nghiêm khắc với nó gấp vạn lần, để chí ít đến lúc ta chết đi, nó cũng sẽ không phải đau khổ như ta đã từng.

Nhưng sau khi gặp được Thiên Nhi, ta lại ruồng bỏ lời thề của chính mình.

- Nghiêm sư xuất cao đồ, Dương Tiễn, cậu đúng là không phải một sư phụ hợp chức.

- Thật sao? Có lẽ vậy.

- Thiên Nhi, con có thích sư phụ không?

- Sư phụ thương con nhất, con cảm giác mình đang có một người cha.

Trong nháy mắt ta ngây người, không biết nên cảm thấy hài lòng, hay nên cảm thấy bi ai?

Thực ra sư phụ vẫn luôn coi con là con trai của mình mà - Ai đang nói đây?

Gương mặt trong gương là dung nhan của sư phụ, ta chăm chú nhìn đuôi lông mày quen thuộc, mái tóc đen nhánh như đêm dài, mềm mại như nước chảy. Thế nhưng thần thái biểu lộ trong cặp mắt vĩnh viễn không giống, nó không dùng ánh mắt nói cho ta, có phải cách làm ta đã sai rồi.

- Cậu thật giống ngài ấy.

Thật sao? Kỳ thực chúng ta đều là những sư phụ không hợp cách.

Một ngày kia khi Thiên Nhi đột nhiên lớn lên, một ngày kia ta từ giã cõi đời, có phải nàng cũng sẽ đau lòng như thế?

Hay là nói... Ta vẫn chưa từng lớn lên?

Đây vẫn là một vòng luân hồi luẩn quẩn.

Con đường sư phụ đã lựa chọn, ta cũng sẽ lựa chọn.

Cơn mưa mờ mịt, mấy nhành cỏ huyên trắng nõn khẽ đung đưa.

- Sư phụ! Người xem đây là cái gì?

Đôi mắt ngây thơ mở to, bàn tay ướt sũng chìa một nhành cỏ huyên lên hỏi ta.

Ta ấn nhẹ lên mũi của nàng.

- Đây là cỏ huyên.

- Cỏ huyên...

Ta cười, ôm nàng vào trong lòng.

- Thiên Nhi, sư phụ ôm con đi trong mưa, đừng gặp mưa... Đừng cảm lạnh...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com