TruyenHHH.com

Hoseok Ban Tinh

Cả ngày hôm nay đúng như lời hứa, sau khi từ cánh đồng hoa oải hương về. Gã thật sự đã chiều theo em đưa em tới nơi em muốn, mới đầu em bảo em không biết, vì chưa từng có dịp đi chơi bao giờ. Nhưng gã lại bảo cứ nghĩ đi, nghĩ bừa một nơi em muốn tới, nơi mà hồi bé em thích đi chẳng hạn.

Em ngẫm nghĩ một lúc, rồi bảo.

"Tới khu vui chơi...được không?"

Sở dĩ em chọn nơi này là vì từ bé tới lớn chưa từng được đến đây. Trong khi những đứa trẻ khác cùng gia đình nắm tay nhau vui vẻ đi ăn kem, đi đu quay... thì em lại phải lo tự trang trải cuộc sống. Mấy năm đầu vô cùng khổ sở, với một đứa trẻ mất cả cha lẫn mẹ, cô độc, lang thang lại bẩn thỉu thì làm gì có ai rộng lượng rủ lòng thương mà đem nó về. Vậy nên khi đỏi chỉ có thể khổ sơ đi nhặt đồ ăn thừa, huống hồ là làm gì có tiền để ăn kem hay đi khu vui chơi?

Hoseok nghe em nói vậy trên gương mặt cũng thoáng lộ rõ vẻ bất ngờ. Cô gái bên cạnh gã đã hai mươi tuổi đầu, thế mà vẫn hỏi gã có thể cùng em tới khu vui chơi hay không. Elena thấy biểu cảm của gã như vậy liền cười buồn, giọng điệu dù cố gắng che giấu nhưng vẫn phảng phất chút thất vọng.

"Không cần phải suy nghĩ quá nhiều làm gì. Tôi chỉ buột mồm nói ra thôi, nếu anh không muốn thì ta có thể đi nơi..."

"Đi"

Hoseok không để em nói hết câu liền cắt ngang, thẳng thắn chuyển hướng xe đi tới khu vui chơi. Lúc ấy đã là sau giờ trưa, sau khi đã ăn xong bữa giữa ngày mới tới. Trời không còn nắng nữa, thay vào đó là se se lạnh. Vì thời tiết vẫn đang trong giai đoạn chuyển mùa xuân nên nhiệt độ lên xuống thất thường, mà cao lắm cũng chỉ có hai mươi lăm độ, thấp nhất thì là mười độ. Thông thường đầu giờ chiều thế này sẽ giảm xuống mười tám - mười chín độ rồi. Hoseok như đã dự tính trước, mang sẵn cho em chiếc áo khoác mỏng phòng trường hợp lạnh.

Gã đứng một bên mua vé, tay ôm áo khoác của em. Kiên nhẫn cùng Elena chơi hết trò này tới trò khác, một câu cũng không than thở. Mặc dù xung quanh thì toàn là trẻ con, ồn ào, xô đẩy khiến vài lần suýt chút nữa gã lạc mất em. Chúng nó còn nhìn chăm chăm vào Hoseok đầy tò mò nữa, mà gã thì cứ xua đuổi chúng. Vài lần em đã thấy gương mặt gã chẳng vui vẻ gì lắm, điệu bộ cực kì cam chịu đi cùng em, liên tục tránh khỏi đám trẻ con chết tiệt. Em tinh ý hỏi gã.

"Anh có muốn đi về không? Tôi chơi cũng đủ rồi"

"Không sao. Em cứ chơi đi, lát nữa về cũng được"

Lần thứ tư em hỏi, cũng là lần thứ tư gã trả lời.

Thực ra gã nhẫn nhịn cùng em ở cái nơi mà gã cực kì ghét thế này là bởi vì gã đã nhìn thấy em thích thú, trầm trồ đến nhường nào ngay khi vừa bước tới đây. Ánh mắt em mở to hết mức, nó chứa đựng sự mong muốn, tò mò đến tột cùng. Và em đã kéo tay gã vào nơi này chẳng chút chần chừ, thi thoảng gã còn thấy em đã cười nữa. Không phải cười mỉm, mà là cười tươi.

Thời gian này ở cùng gã, em dần dần cởi mở lòng mình hơn. Mặc dù vẫn rất ít khi để lộ cảm xúc thái quá, hay nụ cười khi em yêu thích một thứ gì đó. Vậy mà nó vẫn đã xảy ra, trên dưới mười lần em thoải mái cười trước mặt gã, nói với gã mình thích gì, nhưng lại không đòi hỏi lấy một câu. Em chỉ đơn giản là kể về thứ em thích, đây là một điểm khiến Hoseok rất hài lòng.

Và với cương vị của một người tạm thời bảo bọc em, đương nhiên gã sẽ muốn em luôn vui vẻ, thay vì bộ dạng cam chịu ban đầu rồi.

Hoseok thực sự đã cùng em chơi gần như hết tất cả các trò trong khu vui chơi, còn cho em ăn thử thứ đồ ăn được bán quanh đây mà em chưa từng được nếm qua. Khỏi phải nói, gã đã thấy em vui mừng tới mức nào. Suýt chút nữa gã còn quên mất người bên cạnh gã không phải hai mươi tuổi, giống mười tuổi hơn.

"Được rồi, ta đi về thôi" - Em kéo tay gã.

"Còn hai trò nữa mà? Kia kìa, nhà ma với tàu lượn. Chơi nốt đi rồi tôi đưa em về, kẻo sau này tôi bận muốn đi cũng không được đâu"

Gã nán lại lấy tay chỉ vào tờ bản đồ thu nhỏ trong tay, tất vả khu vực xung quanh bản đồ này đều đã được gạch hết - thể hiện những nơi bọn họ đã đi qua. Chỉ trừ có hai địa điểm mà Hoseok vừa bảo là vẫn còn trống.

Em nhìn gã bằng ánh mắt rụt rè kèm theo sự năn nỉ, bắt đầu lôi kéo tay gã mạnh hơn.

"Không chơi nữa. Chơi chán rồi, ta về thôi, năm rưỡi chiều rồi đó"

"Làm sao mà được. Còn chưa hết ngày, chơi nốt đi rồi tôi đưa em đi ăn"

"Không mà..."

"Sao? Sợ hả?" - Lúc này gã mới nghiêm túc nhìn em, hai người cứ tiếp tục giằng co trước cổng khu vui chơi.

Em chun mũi, cúi gằm mặt bất đắc dĩ gật đầu một cái. Thế mà gã lại cười, cầm áo khoác khoác lên người cho em, không quan tâm đến ánh nhìn xung quanh liền xoay người kéo em lại bên cạnh, một tay vòng qua vai em giữ lấy áo. Gã bảo.

"Đừng lo. Có tôi ở đây, nào...ta đi nhà ma trước nhé?"

Dứt lời gã liền bước đi, kéo theo cả bước chân tập tễnh không đều nhau của em. Nhưng gã không biết rằng em không phản đối là vì ngay từ khi gã kéo sát em lại bên mình, còn ôm lấy vai em trước ánh mắt của bao người đã làm em cực kì ngạc nhiên. Lần thứ ba trong ngày em chỉ chăm chú nhìn vào gã một cách si mê như thế, mặc gã muốn kéo mình tới đâu thì tới. Và cả câu nói kia nữa..

"Đừng lo. Có tôi ở đây.."

"Đừng lo.."

"Có tôi ở đây.."

Giọng điệu ấy cứ vang vảng bên tai em mãi, em cứ như người mất hồn đi gọn trong lòng gã. Cho tới khi cả hai đã bước vào tới cửa nhà ma, Hoseok mua xong vé liền quay lại hỏi em.

"Thế nào? Sẵn sàng chưa?"

Nhà ma này xây theo cấu trúc giống một hang động dài, sâu hun hút. Người chơi muốn vào thám hiểm bắt buộc phải ngồi lên tàu trên đường ray, khi tiến vào rồi dần dần ánh sáng sẽ không còn rõ ràng nữa, bắt đầu với những màn hù doạ kinh điển.

Hoseok hớn hở dìu em ngồi xuống bên cạnh mình, còn tận tình giúp em cài thanh bảo vệ. Đây là lần đầu tiên trong suốt chuyến đi mà em thấy gã hào hứng đến thế, đúng thật là người như gã chỉ hứng thú với những thứ như thế này.

"Hoseok...hay là chúng ta đi về đi được không? Lần sau hẵng tới, tôi thấy hơi mệt..." - Em kéo áo gã mong vớt vát chút hy vọng cuối cùng trước khi đoàn tàu thật sự lăn bánh.

"Elena, tôi biết em vẫn còn sung sức lắm. Vậy nên bé nhỏ ơi, không trốn được đâu"

Gã cười tươi rói nhưng giọng điệu lại mang hàm ý nắm thóp đầy nham hiểm. Đến nước này em cũng không mong cầu cứu được ai nữa rồi, đành ngán ngẩm thở dài. Chợt em nghe gã nói tiếp.

"Nếu sợ, thì cứ ôm tôi" - Gã nói một câu chắc nịch, sau đó xoa đầu em. Cuối cùng là đoàn tàu hoàn toàn chìm vào bóng tối.

Mở đầu một đoạn chưa có thứ gì xuất hiện, nhưng dựa vào độ vang lẫn kĩ thuật loa nên gần như có động tĩnh gì đều có thể nghe hết. Chưa kể tiếng nhạc còn cực kì rùng rợn. Em co người dựa sát người gã, hai tay sớm đã nắm mảnh váy đến nhàu nhĩ, không gian tối thui làm em càng thêm hoảng sợ. Chỉ dám hé mắt một chút để nhìn, thế mà Hoseok có vẻ thích thú lắm, gã ngó nghiêng liên tục, thong thả ngắm trái ngắm phải. Tới đoạn đường tiếp theo bắt đầu có ánh đèn xanh, tím, đỏ mờ ảo nối tiếp dọc đường ray, từ đây cũng bắt đầu mở ra thêm nhiều hang ở bên cạnh hơn. Mà tuyệt nhiên không ai được đi lên, chỉ có thể đi qua nó.

Tất nhiên điều gì đến cũng đã đến, giây phút tiếp theo chính là giây phút kinh hoàng nhất đời người của Elena.

Một loạt các kiểu hù doạ vồ vập tới liên tục, mấy con tạo hình ma quỷ đến từ đủ bộ phim kinh dị lừng danh như IT, Ám ảnh kinh hoàng...đều xuất hiện. Có con đầu tiên lao tới từ bên cánh phải của em, nó chạm vào người em làm Elena giật nảy mình, cả đoàn tàu gào thét liên tục, chỉ trừ có Hoseok là vẫn thích thú mở to mắt nhìn.

Đám ma quỷ cứ liên tục tiến tới làm em bắt đầu sợ hãi tới mất tự chủ, cổ họng không dám thốt ra một tiếng nào nữa. Nhưng hành động thì hết sức hoảng loạn quay sang bên cạnh bất chấp chui vào lòng gã, ôm lấy cánh tay gã. Hoseok không ngạc nhiên, cũng chẳng có phản ứng khó chịu nào bởi chính gã đã là người cho phép em làm như thế. Gã đưa tay xoa lấy tấm lưng của người trong lòng, mắt vẫn thích thú xem hết một loạt chuyến thám hiểm.

Cho tới tận khi đã kết thúc đường tàu quay trở về điểm ban đầu, tất cả mọi người đều đã rời khỏi chỗ ngồi thì em vẫn ở đó. Run rẩy không ngừng chui rúc vào lòng gã, Hoseok có nói thế nào cũng nhất quyết không đứng dậy. Gã buộc phải tách mình ra trước, một nhát đem cả cơ thể nhỏ bé của em bế ngang lên rồi rời đi. Elena lúc này còn ôm lấy cổ gã chặt hơn nữa, thiếu điều thu nhỏ lại chui tọt vào người gã, hai mắt em vẫn nhắm tịt, môi mím chặt tới mức sắp chuyển tím. Hoseok đành tạm dừng cuộc chơi, mặc dù tàu lượn mới là trò mà gã háo hức nhất. Nhưng cuối cùng vẫn phải đưa em về tới xe, đến khi ngồi vào ghế phụ rồi, em vẫn ôm khư khư lấy cổ gã chẳng chịu buông. Hoseok vừa xoa đầu, vừa xoa lấy tấm lưng run rẩy không ngừng của em mà trấn an.

"Ta ra tới xe rồi. Đừng lo, không có gì hù dọa em nữa đâu"

"Em ôm tôi chặt quá, Elena.."

Lúc này em mới từ từ mở mắt, cả khuôn mặt vẫn giữ nguyên vẻ sợ hãi ban đầu, bất an dò xét một lượt. Xác nhận chính mình đang ở bãi đỗ xe mới dám từ từ buông lỏng cổ gã, tới khi yên vị hoàn toàn trên ghế, gã dùng tay mình bao bọc bàn tay nhỏ bé của em trấn an lần cuối. Sau đó cẩn thận cài dây an toàn cho em rồi mới quay lại ghế lái rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com