TruyenHHH.com

Hopev Kookmin The Notes

Trước mắt một mảng tối đen.

Tôi cũng thật sự không rõ mình muốn tìm kiếm điều gì, chỉ là không thể ở yên một chỗ, cứ thế không ngừng tiến về phía trước, thẳng đến khi phát hiện một tia sáng phía xa, cả người như bị một lực hút chi phối, tiến về phía luồng sáng kia, không sao dừng lại được.

Mà theo thời gian càng tiến gần điểm sáng kia, cảm giác nhức mỏi cùng đau đớn đã lâu không thấy cũng càng ngày càng trở nên rõ rệt, khiến tôi không kìm được cất lên tiếng rên khe khẽ. Cổ họng khô khốc.

Hình như có ai đó từ từ nâng tôi lên, theo đó một dòng nước ấm áp cũng chậm rãi tiến vào miệng, trôi theo đường thực quản, xoa dịu chút đau đớn cùng khô khan, cũng dần dần thức tỉnh tôi.

Bàn tay bị nắm lấy hơi co, tôi từ từ mở mắt, lại mất một lúc mới thích ứng được ánh sáng ban ngày ở nơi này.

Mùi thuốc sát trùng nồng nặc xông vào mũi.

Trần nhà trắng tinh, quạt trần xoay mòng mòng.

Người bên cạnh chợt gọi khẽ một tiếng...

- Hyung...

...mới thành công lôi kéo ánh nhìn của tôi.

À, người này là Jungkook.

Nhưng tôi cũng chỉ kịp cố nhếch môi cho một nụ cười ấm áp nhất có thể trước khi bị đẩy đi một nơi khác, làm đủ thứ kiểm tra phức tạp.

Cứ vậy, mơ mơ hồ hồ qua 1 tuần.

- Jungkook, hôm nay là ngày mấy?

- 27 tháng 3 ạ.

Như thế, là ba tháng. Kể từ những điều cuối cùng tôi nhớ. Ánh lửa đỏ ngút trời, cùng đủ loại tiếng la hét, tiếng bước chân...

Jungkook bảo tôi đã hôn mê được ba tháng kể từ sau đám cháy thiêu rụi cơ sở sản xuất thuốc giả chính trong vụ mà chúng tôi theo.

Nhưng có điều gì đó làm tôi băn khoăn.

Mọi thứ, vì sao, tôi lại cảm thấy không chân thực như thế?

Cứ như thể có gì đó đã được che lấp đi, hay thậm chí triệt để xóa bỏ hoàn toàn.

Mà đáng buồn thay, Jungkook không có vẻ như là nói dối.

Có nghĩa người biết chuyện này rõ nhất, có lẽ chỉ còn có mình tôi.

Mà tôi lại không thực sự nhớ được gì.

Điều cuối cùng mà tôi nhớ, trước khi hôn mê, chỉ là ngọn lửa đỏ ngút trời, tiếng thở đứt quãng của chính mình khi đang cố chạy về nơi có bóng xe cảnh sát, xe cứu viện.

Không, không thể như thế được.

Bọn họ đều nói tôi đã hôn mê ba tháng, nhưng sao tôi lại cảm thấy như là đã từng thức dậy?

Dù rằng không nhớ gì, không hình dung ra bất kì điều gì...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com