Hopemin Trung Sinh Doi Phu Quan
"Ưm...."Trên chiếc giường có rèm che được vén sang hai bên, có một thiếu niên đang nằm đó. Dung mạo cậu ta phải nói thật xuất chúng, làn da trắng nhưng đầy sinh khí, đôi mắt nhỏ đen láy nhưng lại rất hút hồn người khác. Đôi môi căng mọng hồng hào phát ra âm thanh khe khẽ vừa rồi. Đưa bàn tay không mấy thon thả nhưng lại thập phần đáng yêu của mình day trán, cậu nhận ra bên cạnh giường mình có một nam nhân dung mạo khá đẹp nhìn cậu rồi lên tiếng:"Ngươi tỉnh?"Mắt trông thấy thiếu niên trên giường không trả lời, gương mặt lại tỏ vẻ mờ mịt, nam nhân nhăn mày nói: "Ta nói này Tiểu Mẫn, không lẽ ngươi ngã xích đu mà phát ngốc rồi chứ?! Không nhận ra cả ta sao?!"Cậu thiếu niên trầm ngâm một hồi rồi như chợt nhận ra điều gì đó, đôi mắt sáng lên như sao có chút xúc động. Phải rồi, cậu là Phác Chí Mẫn. Con trai thứ của Phác tướng quân. Người đang ngồi cạnh cậu là Liễu Hỏa Vân-người huynh đệ tốt của cậu. Nhưng cậu đã chết rồi kia mà, sao còn có thể gặp lại y! "Đây là đâu? Và năm mấy rồi?"Phác Chí Mẫn mấp máy đôi môi khẽ hỏi."Này, ngươi thật sự ngốc thật à? Năm nay là năm Trịnh đế thứ 8 và đây là phòng của ngươi ở Phác gia. Tiểu Mẫn, ngươi thực sự không sao chứ? Hay để ta gọi đại phu..." Liễu Hỏa Vân biểu tình lo lắng nhìn cậu, chưa nói xong đã bị Chí Mẫn ngắt lời: "A ta không sao. Chỉ là mới tỉnh dậy hơi choáng một chút thôi, không cần phiền ngươi." "Thôi được rồi, ngươi đã nói vậy thì để ta đi gọi phụ mẫu ngươi tới. Dù sao ngươi cũng đã tỉnh, họ cũng nên biết."Nói rồi Hoả Vân rời khỏi, chỉ còn mình Phác Chí Mẫn trong gian phòng giương đôi mắt mờ mịt nhìn theo bóng lưng Hỏa Vân.Cậu thật sự, thực sự đã sống lại! Chuyện này cậu thật sự không hiểu được, ông trời sao lại để cậu sống lại. Chẳng lẽ vì chấp niệm cậu quá lớn, chẳng lẽ ông trời thương cho số kiếp của Phác Chí Mẫn này mà cho cậu lại một lần nữa được sống?! Bỗng cậu nhếch miệng cười trào phúng, gương mặt tuấn mỹ lộ rõ sự âm trầm, buồn bã. Đúng a, số phận cậu kiếp trước đúng là rất đáng thương. Tất cả, tất cả đều do hắn gây ra, Phác Chí Mẫn này có cơ hội sống lại lần nữa cậu thề rằng phải để hắn nếm mùi đau khổ, phải từ dưới mà ngước lên nhìn cậu. Mày nhíu lại, đôi mắt hiện lên sự căm hận tột cùng, bàn tay siết chặt lấy góc chăn đến nhăn nhúm, đôi môi mọng mím lại như gần như bật máu. Bất giác một giọt nước mắt trào ra khoé mi. Nhớ đến người thân của mình, Phác Chí Mẫn cảm thấy tội lỗi cùng thương xót. Trong kiếp trước vì cậu mà nhiều người phải ra đi, người còn sống thì chẳng được yên ổn. Do cậu quá mù quáng tin hắn, nhất định kiếp này Chí Mẫn cậu sẽ bảo vệ mọi người bằng mọi cách, sẽ không để ai vì cậu mà mất mạng.Sau khi bình tĩnh lại, cậu bắt đầu suy nghĩ. Đây là năm Trịnh đế thứ 8 lại với việc cậu ngã xích đu mà kiếp trước đã cũng đã xảy ra, thì hẳn là một tháng sau chuyện đó sẽ đến. Lần sống lại này có lẽ cậu nên thuận theo, không chừng người đó có thể giúp cậu, có địa vị thì cậu có thể trả thù dễ dàng hơn khi chỉ là Phác thiếu gia. Cũng là vì lần này cậu không còn lí do gì để phản đối nữa. Bỗng có tiếng gọi làm đứt mạch suy nghĩ của cậu:"Mẫn Mẫn!!"Nương theo tiếng gọi, Phác Chí Mẫn nhận ra người đó là Phác phu nhân - mẫu thân cậu. Theo sau bà là phụ thân cùng với hai di nương, các huynh muội của cậu và các tì nữ. Phụ thân cậu Phác Duẫn là người anh dũng chính trực. Vì là tướng quân nên ông luôn chinh chiến nơi xa trường, ông luôn đem về cho đất nước rất nhiều trận thắng, công lao của ông rất lớn đối nên trong triều đình không ai không nể mặt ông. Còn mẫu thân cậu là Vân An Nhiên-tiểu thư của một quan nhỏ trong triều. Bà là người phụ nữ đoan trang hiền thục và tốt bụng. Trong một lần ghé thăm nhà ngoại công để tham dự yến tiệc, phụ thân đã gặp và yêu bà kể từ lần nhìn đầu tiên. Nhưng cưới bà về được năm năm thì ông đã thú thêm hai người vợ nữa. Có lẽ tình yêu ông dành cho bà không phải là tất cả, ông vẫn có tình cảm với hai di nương kia. Nhưng Phác Chí Mẫn cậu và mẫu thân không trách ông. Đã là nam nhân thì luôn yêu thích cái đẹp và muốn đem về sở hữu, thật may hai di nương của cậu cũng rất an phận, luôn xem mẫu thân cậu là tỷ muội trong nhà. Cho nên Phác gia cậu luôn yên bình hòa hợp, không gà bay cho sủa như các nhà khác.Di nương Mộc Liễu là người thứ hai sau mẫu thân cậu được thú về. Bà cũng rất đẹp, thướt tha, xuất thân từ nông gia nhưng vẫn được đi học đàng hoàng, bà làm thơ rất hay và cũng thường hay dạy cậu làm thơ. Người kế tiếp là di nương Thanh Từ. Bà có xuất thân giống như mẫu thân cậu, là một tiểu thư khuê các, phụ thân bà là một vị quan liêm chính. Cùng chung lý tưởng nên Phác Duẫn thường xuyên đến nhà ông tọa đàm, vì vậy mà tần suất ông gặp di nương càng nhiều, lâu ngày mà sinh tình. Thừa hưởng từ cha mình nên bà khác với mẫu thân cậu và di nương Mộc Liễu. Bà đoan trang nhưng rất nghiêm nghị và có phần khắt khe. Phác Chí Mẫn nhớ có lần cậu đánh nhau với một đứa trẻ trong xóm, mặc dù cậu là con vợ cả nhưng bà cũng xử phạt cậu ra trò. Bây giờ nhớ lại cậu vẫn thấy sợ bà.Cậu có một ca ca hai mươi tuổi và muội muội mười sáu tuổi là con của di nương Mộc Liễu. Một đệ đệ bảy tuổi con của di nương Thanh Từ. Ca ca Phác Kỵ Phong của cậu là một nam tử hán tài cao, đức trọng tiền đồ vô lượng, rất yêu thương cậu. Không chỉ giỏi văn còn giỏi võ, lúc nhỏ còn luôn bảo vệ cậu hết mực. Hiện ca ca đang giữ chức binh bộ trong triều đình. Ai trong Phác gia đều cũng chắc chắn một điều rằng Phác Kỵ Phong sẽ là người nắm giữ Phác gia sau này. Nhưng không một ai đố kị hay phản đối và xem đó là điều hiển nhiên, kể cả cậu. Tài năng của Phác Kị Phong đã chứng minh anh xứng đáng với địa vị đó. Muội muội Phác Thanh Thanh là một tiểu cô nương xinh đẹp nhưng lại rất cá tính. Suốt ngày nàng luôn trêu chọc các nam nhân và trong nhà cậu luôn là mục tiêu của nàng, vì Phác Chí Mẫn luôn ôn hòa chịu đựng nàng. Nếu chọc nhầm đại ca Phác Kỵ Phong, Phác Thanh Thanh chắc chắn sẽ được dạy dỗ ra trò. Mặc dù thích trêu người khác nhưng nàng vẫn rất dễ mến, Phác gia yên bình có nàng thì sôi động hơn hẳn. Đệ đệ Phác Lưu An là một đứa trẻ nhu thuận, dễ mến. Trong phủ không ai không thích nhóc vì trông nhóc như một chú thỏ nhỏ. Thường xuyên hay quấn cậu làm nũng đòi chơi. Trong phủ ai cũng hoà thuận với nhau, cũng chỉ vì Phác Chí Mẫn mà kiếp trước Phác gia chỉ còn lại đống đổ nát, hoang tàn. Hiện giờ được sống lại cậu chỉ cần mọi người hạnh phúc như vậy mà thôi, cậu không cần gì nữa cả, kể cả hắn ta. "Con có cảm thấy chỗ nào không ổn không Mẫn Mẫn? "-mẫu thân vừa hỏi vừa nắn khuôn mặt cậu, soi xét cậu một lượt từ trên xuống dưới. "Nhi tử vẫn ổn, đã phiền người lo rồi, mẫu thân". Nhìn thấy mẫu thân vẫn còn đây, gương mặt đầy lo lắng quan tâm cậu, Phác Chí Mẫn rất muốn òa khóc."Ai ai trong nhà cũng đều lo cho con cả, nhất là ca ca con đấy. "nói rồi di nương Mộc Liễu liếc qua Phác Kị Phong im lặng nãy giờ, chỉ đứng nhìn cậu."Khụ... Ai lo cho nó chứ?! Thật là một tên ngốc hết thuốc chữa, chơi xích đu mà cũng ngã đến hôn mê bất tỉnh như vậy, thật là....NGỐC!""Ca, đệ nhớ ca ca lúc nhỏ cũng ngã xích đu, lúc đó ca còn khóc to đến mức có thể trôi cả Phác gia nha."cậu mỉm cười, đôi mắt nhỏ cong cong. Chí Mẫn biết Phác Kỵ Phong chỉ là mạnh miệng, nhưng trong bụng lại luôn quan tâm cậu."Đệ, đệ... Được lắm mất công ta lo lắng cho đệ như vậy." vành tai đỏ ửng, Phác Kỵ Phong hừ một tiếng rồi rời đi, mọi người trông thấy cảnh này đều lắc đầu bật cười. Hắn chỉ đến để xem cậu đã tốt lên chưa, thấy Chí Mẫn cười còn biết trêu ca ca này như hắn thì chắc cậu đã khỏe, hắn cũng yên tâm. Nên Phác Kỵ Phong hắn chỉ đành rời đi, hắn còn việc trong triều phải làm. Mọi người sẽ thay hắn chăm sóc cậu thật tốt.
Thở dài một hơi, Phác Chí Mẫn cảm ơn ông trời vì để cậu lần nữa sống lại, lần này cậu sẽ sống tốt cho cậu và gia đình cậu. Chuyện gì đến tự nhiên sẽ đến, cậu sẽ thuận theo nó. Nhưng mối thù đó cậu vẫn phải trả...
Hoàn chương 1.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com