TruyenHHH.com

|Hopega| Dạ Tấu

26

bloom_min


Thi lễ thật cẩn thận rồi mới rời khỏi, ánh nhìn có đôi phần lưu luyến vị Hoàng đế nào đó dõi theo đôi bóng lưng đang chậm rãi khuất bóng sau dãy hành lang thật dài của chính điện, những đứa trẻ mà ông thương

Dẫn Doãn Khởi đi thăm thú đôi lát những mỹ cảnh ở bên trong cấm cung, Hiệu Tích hài lòng trông đến nét tươi tắn đầy hào hứng ở trên gương mặt cậu, gò má màu mận ửng hây hây và khóe môi ẩn dịu một nụ cười ngọt lịm, thật khẽ còn có thể nghe Doãn Khởi ngân nga một câu hát, lòng hắn vậy mà lại say thêm đôi chút

Nắng chiều đã hạ khiến nền không gian tan theo hơi nóng rực nồng, sợ rằng Doãn Khởi sẽ bị ngột, chủ ý bước chân Hiệu Tích thay đổi, tiến về một chiếc cầu son nhỏ, bắt ngang dòng suối trong vắt chảy dịu thanh âm

Bóng cây cao lớn ở bên vệ đường phủ tán mát rượi trên mái đầu non mềm mại, híp mắt mình thích thú với không gian đột nhiên trở nên mát dịu, không kiềm được Doãn Khởi tiến gần về phía mặt nước, soi tỏ bóng mình xuống dòng trong veo

"Ở đây xa lắm đấy" tựa khẽ đến thân cổ thụ cao lớn, âm giọng đã xen đôi chút lo lắng Hiệu Tích nói, ánh nhìn hắn vẫn thật kiên định mà trông về phía Doãn Khởi

"Biết rồi mà, không có nhảy xuống đâu" nghiêng khẽ đầu mình Doãn Khởi trở về trông đến vị Thái tử nào đó, sự việc sáng nay là một bất cẩn nhỏ bé mà thôi, cần gì mà lại phải đề phòng đến mức này

"Ngươi mà nhảy xuống thì ta sẽ mặc kệ ngươi, một lần là quá đủ rồi" vẻ mặt thật bình thản Hiệu Tích hoàn thành câu nói của mình, hắn cũng tự nhận thấy khả năng diễn xuất của mình cũng thật là tốt

"Tiểu nhân đã rõ thưa Thái tử điện hạ" bĩu môi ra vẻ chẳng hề tin tưởng Doãn Khởi nói, mặc kệ hắn cậu quay người trở lại, ngâm tay mình đến dòng chảy mát lạnh trong veo, gió ngày hạ cuốn hương hoa rực nở khắc vào trong tâm khảm

Đôi thoáng giật mình trước lời đáp của Doãn Khởi nhưng Hiệu Tích cũng chẳng làm gì, lần này hắn nhắm khẽ mắt mình lại, âm thanh từ vạt áo Doãn Khởi cọ với nền cỏ non tạo nên một tầng yên bình chẳng thể lý giải được

Vậy mà lại có người tiến đến

"Huynh trưởng" tiếng gọi nồng hậu làm cả Hiệu Tích lẫn Doãn Khởi giật mình, thân thể cậu bé nhỏ nghiêng về phía dòng nước suýt chút nữa đã đổ nhào, thật may rằng vẫn còn ngồi vững. Hơi ngần ngại cuối cùng cậu cũng đứng dậy để nhìn đến, dựa vào y phục của kẻ đối diện, Doãn Khởi đoán hắn ta chắc hẳn cũng là một Hoàng tử

"Hàm Vũ" chẳng buồn đứng thẳng dậy Hiệu Tích buông lời đáp, một cơn gió nữa lại khẽ lướt, lay động mép áo bào được tỉ mẩn thêu bằng chỉ vàng sáng rực của hắn

"Thật trùng hợp quá, hoàng huynh, người đến gặp phụ thân sao" ánh mắt của Hàm Vũ xao động khó nói, kẻ đi cùng hắn cũng đã dừng bước ở ngay phía sau lưng

"Phải, còn ngươi" theo lẽ thông thường hắn cũng đưa ra lời đáp, ánh nhìn khẽ hướng về phía Doãn Khởi, ra hiệu rằng cậu không cần phải hành lễ

"Không khí ở phủ ta thật quá nóng, muốn ra ngoài đi dạo một lát" nụ cười niềm nở Hàm Vũ đặt ở trên môi, hắn ta trông như chẳng có lấy trong tâm nửa tia buồn bực

"Còn người này là ai vậy, hoàng huynh" vẫn là không gian ấy, vậy mà Hàm Vũ lại nghe được âm nén thở thật đậm của Nghiễm Phong, có việc gì đó khiến y bực tức, cũng chẳng biết nữa

"Là sủng nam của huynh sao" như vẻ thấu hiểu hắn ta nhanh chóng nói ra suy đoán của mình, chỉ là người này trông có vẻ thật khác với các sủng nam của các công chúa trong cấm cung, y phục thì quá kín đáo rồi, trong khi đáng lý ra phải có đôi chút mời gọi, thầm nghĩ khẩu vị của Hiệu Tích cũng thật là khác thường

Doãn Khởi nghe được lời này thì thoáng có chút hốt hoảng, cái gì mà là sủng nam, điều gì không dám chắc nhưng cậu có thể khẳng định rằng mình là một thân trong sạch, cùng lắm là cậu có vài lần khiêu khích Trịnh Hiệu Tích, nhưng sủng nam thì làm sao mà phải được

Hiệu Tích nghe được lời nọ xong thì liền muốn giải thích, là sủng nam thì hắn cũng đâu cần phải chật vật mà khống chế chính mình như vậy, nói nghe thật quá dễ dàng mà

"Không phải" chưa đến lượt ai thì đã có âm giọng trầm thật nặng nề Nghiễm Phong lên tiếng "vị này là Mẫn Doãn Khởi, biểu ca của Thái Hanh công tử, đến ở cùng Thái tử chỉ để chữa bệnh mà thôi"

Nghe được lời nọ ánh nhìn của Doãn Khởi cũng thay đổi, đặt lên bóng người ở phía sau lưng Hàm Vũ, cậu có nhận ra người này, cũng đã có một vài lần gặp qua ở Kim phủ, người này là bằng hữu của Thái Hanh, Triệu Nghiễm Phong

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com