TruyenHHH.com

Hopega Da Tau


"Ngay bây giờ ta sẽ đi tâu với Hoàng thượng" không thể xem nổi nữa một màn đang diễn ra trước mắt, phất tay áo mình Thái Hanh rời khỏi gian thất nhỏ "làm Thái y như hắn thì sớm hay muộn cũng gây nên đại họa mà thôi, ta sẽ khuyên Hoàng thượng cách chức hắn"

Nghe được một lời như vậy thì sắc mặt Thạc Trân liền biến đổi, ánh nhìn vừa có thúc giục lẫn oán trách hướng đến phía của Hiệu Tích. Ở một góc hắn ta vẫn bình thản mà tỏ vẻ bất ngờ đến cực độ, như thể rằng điều mà Thạc Trân nói ra chưa bao giờ là việc mà hắn ta có thể dự liệu đến, xem có ghét hay không chứ

"Ngăn cản thiếu gia lại" vội nói với những người hầu cận, dẫu có đang bất ngờ đi nữa thì việc tiến cung để tấu trình với Hoàng thượng thật quá gấp rút rồi, không thể làm ra chuyện như thế được. Hơn nữa, chỉ vừa nhìn đến điệu bộ miễn cưỡng của Thạc Trân, Nam Tuấn đại khái đã đoán ra được kha khá việc, chỉ im lặng là muốn xem, liệu rồi màn kịch này có thể diễn được đến đâu

"Khỏi phải cản, ta nhìn thấu được ở gian thất đó là đang xảy ra chuyện quái gì" được một lúc thì từ đằng xa cũng dội vài âm vang vọng lại, chẳng hổ là người nhà họ Kim, nội tình bên trong, có lẽ Thái Hanh cũng đã hiểu được

Tựa khẽ lưng mình vào tường, Nam Tuấn nhận ra được hàm ý rõ ràng rằng Hiệu Tích đến đây là muốn mang Doãn Khởi đi, trên mọi phương diện đáng lý ra hắn phải cảm thấy rằng cậu đang bị đe dọa, và rằng hắn phải làm việc gì đó để ngăn cản lại. Nhưng cho đến giờ phút này Nam Tuấn vẫn chưa thật sự cảm thấy rằng mình phải làm việc đó, cứ để chuyện tiếp diễn mà thôi

"Ngươi nói gì vậy chứ, thật là chẳng thể tin được mà Kim Thái y" vẫn còn say mê với vai diễn của mình Hiệu Tích thoại tiếp một lời khác, ra vẻ bất đắc dĩ mà gượng nở một nụ cười

Đôi mắt của Thạc Trân từ trong veo chuyển sang long sòng sọc nhìn vào hắn

"Thần hoàn toàn tin tưởng vào lời mình nói thưa Thái tử. Biện pháp tốt nhất vẫn là Mẫn công tử tiến cung, ngày ngày sống ở bên cạnh Thái tử, như thế thì mới có hy vọng rằng căn bệnh sẽ thuyên giảm" nén cơn giận khiến vành tai đỏ ửng, Thạc Trân chẳng hề nhìn đến gã khó ưa nào đó nữa, chỉ trông về đến được một chú mèo con trắng mịn đang bối rối đến cực độ, Doãn Khởi làm mọi cách để cầu cứu vị huynh đệ Kim Nam Tuấn

Nhưng thật sự rất tiếc, ý Thái tử đã quyết. Thạc Trân thầm nghĩ, chẳng biết liệu tâm ý của Hiệu Tích đằng sau việc này là gì, nhưng nếu hắn ta muốn Doãn Khởi tiến cung thị tẩm vào ngay tối nay, với quyền lực của hắn mà nói, cậu chạy đằng trời cũng không thoát

"Vậy thì hết cách rồi, từ nay cứ để Doãn Khởi đến sống cùng với ta đi, cũng là tốt cho cậu ấy mà thôi"

Rướn người đến Thạc Trân nắm lấy tay Doãn Khởi như thể rằng chuẩn bị bắt mạch thêm một lần nữa, y khẽ thở dài một tiếng, Mẫn công tử, cậu chịu cực khổ rồi

Nhìn thái độ miễn cưỡng của người trước mặt mình, Doãn Khởi chẳng thể nói mà lại giương đôi mắt của mình đến để cầu cứu, tưởng chừng trên sắc nâu tinh khiết ấy ấy sẽ sớm đong đầy những giọt lệ nóng hổi. Nhưng như Thạc Trân đã khẳng định, lần này là Doãn Khởi chạy không thoát. Nam Tuấn chỉ khẽ lắc đầu

Trong tâm tưởng của Doãn Khởi, tam quan lập tức sụp đổ thành mây khói

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com