TruyenHHH.com

Hopega Da Tau


"Vị công tử này, cẩn thận!"

Chậm rãi Doãn Khởi đang thả bước dọc một con đường lớn thì bả vai đột nhiên bị nắm lấy rồi kéo ngược về sau, không kịp đề phòng thoáng chốc nữa cậu đã ngã bật xuống đất, may mắn là người vừa kéo cậu cũng không đến nỗi vô ý mà khẽ khàng vươn tay đến đỡ

Cũng có thể gọi là ngã vào lòng người ta, nhưng đúng là không phải Trịnh Hiệu Tích, tuyệt nhiên không có tư vị gì

"Thứ lỗi cho ta đã thô lỗ, nhưng ta sợ huynh sẽ ngã vào bẫy mất" Doãn Khởi ngẩng đầu đến nhìn thì liền thấy được một gương mặt có thể gọi là khôi ngô mang đầy vẻ hối lỗi, áy náy luôn miệng xin lỗi cậu, đôi tay người nọ đã sớm buông khỏi vai áo thành khẩn chắp lại với nhau

Lắc đầu Doãn Khởi ra vẻ rằng mình không phật ý, đôi môi tự động khép chặt lại không nói năng gì, vẫn là không buông lỏng cảnh giác với người lạ được

"Huynh nên cẩn thận một chút, khắp cổ thành này có đặt rất nhiều bẫy ngầm ở dưới mặt đất, cần phải chú ý mấy ký hiệu được vẽ ở ven đường"

Cảm thấy rằng Doãn Khởi không có ý định trách cứ gì thì người nọ cũng an tâm hơn, âm giọng nâng cao hơn đôi chút mà chỉ đến một bảng gỗ được đặt ở góc khuất bên vệ đường

"Những nơi vẽ hình hoa tử đằng thì an toàn, nhưng nếu hình vẽ là hạt của hoa thì người nên cẩn trọng bước chân một chút, hoặc tránh hẳn đi là tốt nhất"

Doãn Khởi nhìn đến ngây ngơ, trong vô thức còn định đến xem cụ thể thì vai áo lần nữa bị kéo trở lại, hình vẽ thì vẽ nhưng mặt đất trông cũng không có vấn đề mà, bẫy ở đâu chứ

"Ta nói thật đó, vị công tử này, tin ta đi" một tay giữ lấy Doãn Khởi, người nọ khổ sở nhìn quanh quất để tìm đồ minh họa rồi sau đó dùng lực đá một cú vào hòn sỏi nhỏ nằm lăn lóc ở gần bên cạnh

Doãn Khởi thoạt đầu cũng không tin lắm nhưng hòn sỏi vừa lăn đến một điểm nọ thì nền gạch đột nhiên lại sập xuống, song sắt đen ngòm từ viền của lỗ hổng lập tức cũng bật ra để chặn đứng lối thoát, dưới đất nhanh như vậy lại xuất hiện một căn ngục

Nếu không phải là vì diễn xuất đã lâu năm thì chắc chắn cậu sẽ bật lên vài tiếng kinh ngạc, nơi đây không phải đã từng là một ngôi thành nhộn nhịp đông đúc dân cư sao, ở đâu cũng có bẫy thế này...

"Bởi vậy ta nói, vị công tử này, thân thủ của huynh có tuyệt diệu ra sao cũng khó có thể tránh được" trông đến Doãn Khởi đã không còn ý định đến xem thử nữa thì y cũng liền buông tay, đứng cách xa cậu hơn một chút, thể hiện sự tôn trọng cần thiết

Tận mắt chứng kiến rồi thì Doãn Khởi cũng không còn gì để thắc mắc, hai tay chắp lại khẽ cúi người hành lễ đa tạ rồi liền sau đó cũng xoay gót, cậu định đi dạo một chút chờ Hiệu Tích bàn sách lược trong quân xong thì cùng hắn về, cậu đoán giờ này hắn cũng đã hoàn tất rồi

Đường này không thể đi tiếp được nữa nên người nọ cùng Doãn Khởi lại trở ra cùng một đường, cậu sau khi hành lễ đã không còn chú ý đến y nữa, lẳng lặng hồi tưởng lại con đường mình đến để trở về quân doanh

"Vị công tử này, huynh đến cùng với quân đội của triều đình sao", ban nãy hai người họ mỗi một người đi một bên đường thì lúc này người nọ lại chủ động tiến về phía cậu, âm giọng có lẫn chút cao hứng không thể lý giải được

Nghe câu hỏi Doãn Khởi cũng khẽ gật đầu, đôi tay vẫn bình lặng chắp lại đặt ở sau lưng, ngọc bội thắt ở chuôi kiếm chốc chốc lại va vào chân cậu

"Huynh... không nói được sao" như sợ rằng câu hỏi của mình có phần không phù hợp, lời lẽ người nọ cũng trở nên ấp úng, khoảng cách của họ giờ chỉ còn lại một cánh tay, Doãn Khởi có hơi khó chịu, nhưng cũng không thể làm gì khác

Cậu lại gật đầu, đồng ý rằng cậu không thể nói

"Ta... ta thấy huynh trông không giống với mấy người trong quân ngũ" trông đến được câu trả lời của Doãn Khởi thì y cũng không có ý đánh động đến chủ đề đó nữa, tiếp tục vào ý mà chính mình khơi lên ban đầu, chỉ thấy vị công tử bên cạnh bật cười, ánh nhìn cậu tỏ vẻ lý giải

Ngoài cười ra thì Doãn Khởi cũng chẳng thể làm gì khác, y nói cũng đâu có sai gì

"Đừng cười ta, ta nghĩ sao thì nói vậy thôi, huynh trông rất..." đến đây thì người nọ cũng tự động ngượng chín mặt mà không nói nữa, Doãn Khởi khẽ ngẩng đầu, nhìn đến y xong cậu lại nghĩ: cũng không hẳn là ngượng

Doãn Khởi cũng không hay để ý đến người khác, kể từ sau khi ở bên cạnh Hiệu Tích thì tập luôn thói quen không nhìn đến nam nhân, lẫn cả nữ nhân. Nhưng ánh nhìn của người bên cạnh cậu thật sự rất lạ, biểu cảm của y thì ngượng ngùng, nhưng khóe mắt như lại tỏa ra hàn quang lạnh thấu xương

Đi thêm một lúc nữa thì quân doanh đã ở trong tầm mắt, người nọ có nói vài điều về bản thân mình, y sống cũng tương đối gần bản doanh và không thể rời thành trong khi những người xung quanh đã sơ tán hết cả cũng là vì di ngôn mà cha y để lại, thêm một vài thông tin khác nữa mà Doãn Khởi đã quên sạch cả rồi

"Ta họ Chu, Chu Thiệu Khang, ta tin vẫn còn có hội để gặp lại công tử"

Người nọ buông lời xong rồi cũng khiêm nhường mà xoay bước, trước đó còn kịp trông thấy lính gác bên ngoài Đại doanh cung kính cúi người gọi một tiếng "Mẫn công tử" với vị mà y vừa từ biệt. Nghe được tiếng này thì khóe môi người nọ khẽ nhấc lên rồi cũng lại hạ ngay xuống, bước chân thong thả bước về con đường mà y đã quen thuộc

___

"Ta cũng có nghe nói nhưng không ngờ lại là thật" hàng mày khẽ nhướn Hiệu Tích có hơi bất ngờ với chuyện mà Doãn Khởi kể, cởi bỏ áo choàng trên người cậu rồi mắc chúng lên giá

"Người dân trong thành này không sợ sao, nơi nào cũng là bẫy ngầm như thế" đi cùng với hắn vào bên trong thư phòng, Doãn Khởi vẫn không ngừng thắc mắc, đặt ai vào tình huống của cậu cũng sẽ thấy không bình thường cả thôi

"Ngược lại ấy chứ" châm sáng đèn Hiệu Tích trả lời cậu, thư phòng của hắn chôn vùi bên trong một biển giấy tờ, văn thư

"Gì cơ"

"Ta có đọc qua một số tư liệu, đây là cách mà người dân vùng này dùng để tự vệ"

"Trước đây, nơi này là một tòa thành vô cùng sầm uất, là nơi giao thương trọng yếu giữa Trung Nguyên và Tây vực. Nhưng vào khoảng ba mươi năm trước chiến tranh đã nổ ra giữa hai vùng lãnh thổ, sau khi kết thúc thì nơi này bị bỏ hoang"

"Vẫn còn một số ít người cố gắng bám trụ lại nơi đây nhưng liên tục xảy ra các vụ thảm án, hầu hết là tàn quân Tây vực tức giận trả thù, cũng có khi là lý do khác. Cư dân vùng này cũng chỉ còn cách xây dựng bẫy ngầm để giảm thiểu nguy cơ bị tấn công mà thôi"

"Theo ghi chép thì bẫy này chỉ hoạt động vào ban đêm, ta đang không hiểu vì sao đột nhiên lại trở thành ban ngày rồi"

Kéo Doãn Khởi xuống ngồi cạnh bên mình Hiệu Tích lại trầm giọng suy tư, nếu khắp nơi đều giăng bẫy như vậy thì sẽ bất tiện vô cùng

"Thật đó, hồi nãy vị công tử ở bên cạnh ta đã thử kích hoạt cho ta thấy, khá là đáng sợ luôn"

"Vị công tử sao" trọng điểm thành công được Hiệu Tích bắt lệch hắn lại khẽ nghiêng đầu mà trông đến cậu, đôi tay không kiềm được mà kiểm tra qua một lượt, không có sứt mẻ gì, tốt

"Ừ, trông tầm hai mươi tám, hai mươi chín tuổi gì đấy, không phải mẫu người của ta" nhận ra được người ôm mình đang có suy nghĩ gì thì Doãn Khởi cũng chỉ có thể phì cười rồi đáp, tay cậu vươn đến lướt dọc theo đường xương hàm sắc sảo của hắn

"Thế này mới là kiểu ta thích nè"

Được dỗ dành Hiệu Tích cũng nhanh chóng trở lại suy tư ban đầu, nhủ thầm ngày mai phải đi phổ biến qua một lượt với binh lính ở trong quân doanh về cách nhận biết bẫy, nếu để họ đi loạn mà chẳng biết một chút gì, quân địch chưa đến đã hao hụt quân số

"Tình hình ra sao rồi" chốc chốc sau nữa Doãn Khởi lại hỏi, vừa nghe hắn đã hiểu cậu hỏi về cục diện chiến trận, khôi phục hoàn chỉnh vẻ nghiêm túc hắn trả lời

"Vẫn trong tầm kiểm soát"

"Theo dự đoán thì đầu xuân này Lãng hầu sẽ bắt đầu động binh, cho đến lúc đó thì vẫn còn ba tháng để chuẩn bị, không thể gọi là nhiều nhưng cũng không đến mức gấp rút. Rèn luyện trong mùa đông với binh sĩ có hơi khắc nghiệt nhưng là cần thiết, ta tin họ cũng hiểu"

Trầm lặng một chút Hiệu Tích lại nhấc một tay Doãn Khởi mân mê ở trong tay mình, dịu dàng xoa lên từng khớp ngón tay một

"Năm đó là Lãng hầu nắm binh rồi đại bại dưới tay Mẫn Đại tướng, đó là trận đầu tiên gã thua, bao năm qua vẫn luôn sục sôi mong muốn được tắm máu rửa thù. Lúc này, thế lực của Ninh Hinh quốc chủ đã yếu đi, thời cơ đã chín muồi, trận này không đánh sẽ không giải quyết được"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com