Hoonwoo Hoehwan The Eyes Of The Heart
Jinhwan tức tối đấm tay xuống mặt giường, anh đã ăn tối và đi tắm thế nhưng vẫn chưa hề cảm thấy nguôi giận, có quá nhiều thứ đang khiến anh cảm thấy tức giận, chuyện Jiwon dám cho người đánh Junhoe, chuyện Junhoe dám một mình xông vào lãnh địa của Jiwon, chuyện Seunghoon cương quyết cản Jinhwan ngay đúng lúc anh sắp tóm được Jiwon, và tức nhất là chuyện Junhoe bỏ đi ngay trước khi Jinhwan kịp hỏi cậu ta chuyện của mình.
"Tắm xong rồi đấy à?""Xong rồi!"Jinhwan nghiến răng bắn về phía Seunghoon một cái liếc mắt, hắn đang từ nơi ngưỡng cửa bước vào phòng, rồi kéo ghế ngồi xuống trước mặt anh cùng với một hộp chứa dụng cụ sơ cứu ở trên tay."Không cần! Đừng có chạm vào người tôi!"Jinhwan quay mặt đi tránh né ngay khi nhìn thấy Seunghoon đang có ý định chạm những ngón tay hắn lên khuôn mặt của anh. Seunghoon xót xa nhìn khuôn mặt của Jinwoo nay đã xuất hiện vài vết trầy xước, Jinwoo của hắn trước đây chưa từng biết đánh nhau, chưa từng tỏ ra gắt gỏng, thế mà nay lại bị mắc kẹt với cái thằng nhóc lưu manh này, chửi thề bằng đôi môi ấy, dọa dẫm bằng đôi mắt ấy, thật khiến hắn thấy đau đầu vì cảm giác mâu thuẫn, Seunghoon nửa thấy quá thân thuộc với dáng hình đang ngồi ở trước mặt, nửa lại rất xa cách vì biết rằng đây nào có phải là Jinwoo của hắn."Ngồi yên, để tôi sát trùng vết thương cho.""Không cần!""Cậu không cần, nhưng cái cơ thể cậu đang sở hữu thì cần.""Mặc kệ nó!"Jinhwan một lần nữa cáu bẳn gạt tay của Seunghoon ra, nhưng hắn lại rất nhanh dùng sức nhấn bàn tay của anh xuống giường, rồi giữ nó luôn ở đó, không cho Jinhwan rút lại nữa, dù cho anh vẫn bướng bỉnh muốn phản kháng lại cho bằng được. Quái lạ, rõ ràng là với thể lực của Jinwoo, Jinhwan vẫn có thể thừa sức hạ gục được tụi đàn em của thằng Jiwon mà, thế thì tại sao vẫn không thể địch lại Seunghoon chứ? Hắn thực sự mạnh hơn anh sao? Bắp tay đang lấp ló bên trong lớp vải áo kia cũng có thể khá săn chắc đi, hàng nút áo ở trước ngực trông cũng có vẻ hơi bị căng ra đó..."Ôi! Nghĩ linh tinh gì vậy! Mình điên rồi!""Ngồi yên đừng cựa quậy, cậu cứ lắc đầu như thế thì tôi sẽ chọt nhầm vào mắt đấy.""Đã bảo là kệ cái thân xác này đi mà!""Kệ là kệ thế nào được, thằng nhóc này... Cậu tất nhiên là bất cần thân thể rồi, nhưng tôi thì không thể bỏ mặc cho khuôn mặt người yêu của mình có sẹo được.""Đàn ông con trai, sẹo thì đã sao chứ??""Vậy thì cứ hễ khi nào trông thấy, tôi sẽ lại đau lòng."Jinhwan buông thỏng vai để yên cho Seunghoon sát trùng vết thương trên mặt anh, không phải là bởi vì lo lắng cho khuôn mặt người yêu của hắn, mà là bởi trái tim của Jinhwan đang đập rất là nhanh, điều mà trước đây anh chưa từng trải qua. Nhanh chóng chuyển dời tầm mắt sang nơi khác, cảm giác bối rối đang khiến cho Jinhwan không thể tiếp tục nhìn thẳng vào Seunghoon được nữa, dù rằng anh đã mạnh mẽ che giấu chúng trong lòng, thế nhưng lại chưa biết làm cách nào để xua tan hết thảy.Seunghoon đang nói với anh bằng chất giọng nhẹ tênh, trong bầu không gian yên ắng hiện chỉ có mỗi hai người họ, đang nhìn anh bằng toàn bộ sự tập trung trong đôi mắt, đang chạm vào khuôn mặt anh một cách đầy tỉ mỉ, dịu dàng. Và dù biết đối tượng mà hắn quan tâm không phải là anh, thế nhưng Jinhwan vẫn không sao ngăn bản thân đừng cảm thấy rung động trước những lời nói, những cử chỉ hiền hòa của hắn. Bởi vì đây là lần đầu tiên anh nhận được sự đối xử nửa nghiêm khắc, nửa lại ân cần đến nhường này...Kể cả khi người đang xuất hiện trong đôi mắt hắn không phải là anh.Thật bực mình! Đấy lại không phải là anh!"Hôm nay tuy đã lỡ hủy hẹn đột xuất với đạo diễn chương trình, nhưng mà ông ấy vẫn rất xem trọng, ngỏ lời mời Jinwoo ghi hình lại vào ngày mai. Người ta đã hết sức nể nan tới vậy rồi, tôi cũng không thể không biết điều mà từ chối được. Vậy nên phiền cậu hãy giúp tôi, có thể chỉ duy nhất một ngày mai thôi, và tôi hứa sẽ tìm đủ mọi cách đưa cậu trở về thân xác thật."Jinhwan ngần ngại đưa mắt nhìn lên Seunghoon, rồi lại rất nhanh chuyển dời đi nơi khác, hắn sao tự dưng lại nhìn anh bằng ánh mắt cầu cạnh đầy khẩn khoản thế kia chứ? Đang tính giở trò mềm nắn rắn buông, dùng lời ngon ngọt để dụ dỗ anh ư? Đừng có hòng! Anh sẽ không dễ dàng gì nghe theo sự điều khiển của hắn đâu."... Ừ. Biết rồi."Nhưng mà dù sao thì đây cũng là một cuộc trao đổi công bằng, anh giúp hắn đóng giả Kim Jinwoo, hắn giúp anh lấy lại thân xác thật, thế nên Jinhwan cảm thấy có thể chấp nhận được.Hắn bỗng dưng khiến anh cảm thấy... có thể chờ đợi được.
"Tắm xong rồi đấy à?""Xong rồi!"Jinhwan nghiến răng bắn về phía Seunghoon một cái liếc mắt, hắn đang từ nơi ngưỡng cửa bước vào phòng, rồi kéo ghế ngồi xuống trước mặt anh cùng với một hộp chứa dụng cụ sơ cứu ở trên tay."Không cần! Đừng có chạm vào người tôi!"Jinhwan quay mặt đi tránh né ngay khi nhìn thấy Seunghoon đang có ý định chạm những ngón tay hắn lên khuôn mặt của anh. Seunghoon xót xa nhìn khuôn mặt của Jinwoo nay đã xuất hiện vài vết trầy xước, Jinwoo của hắn trước đây chưa từng biết đánh nhau, chưa từng tỏ ra gắt gỏng, thế mà nay lại bị mắc kẹt với cái thằng nhóc lưu manh này, chửi thề bằng đôi môi ấy, dọa dẫm bằng đôi mắt ấy, thật khiến hắn thấy đau đầu vì cảm giác mâu thuẫn, Seunghoon nửa thấy quá thân thuộc với dáng hình đang ngồi ở trước mặt, nửa lại rất xa cách vì biết rằng đây nào có phải là Jinwoo của hắn."Ngồi yên, để tôi sát trùng vết thương cho.""Không cần!""Cậu không cần, nhưng cái cơ thể cậu đang sở hữu thì cần.""Mặc kệ nó!"Jinhwan một lần nữa cáu bẳn gạt tay của Seunghoon ra, nhưng hắn lại rất nhanh dùng sức nhấn bàn tay của anh xuống giường, rồi giữ nó luôn ở đó, không cho Jinhwan rút lại nữa, dù cho anh vẫn bướng bỉnh muốn phản kháng lại cho bằng được. Quái lạ, rõ ràng là với thể lực của Jinwoo, Jinhwan vẫn có thể thừa sức hạ gục được tụi đàn em của thằng Jiwon mà, thế thì tại sao vẫn không thể địch lại Seunghoon chứ? Hắn thực sự mạnh hơn anh sao? Bắp tay đang lấp ló bên trong lớp vải áo kia cũng có thể khá săn chắc đi, hàng nút áo ở trước ngực trông cũng có vẻ hơi bị căng ra đó..."Ôi! Nghĩ linh tinh gì vậy! Mình điên rồi!""Ngồi yên đừng cựa quậy, cậu cứ lắc đầu như thế thì tôi sẽ chọt nhầm vào mắt đấy.""Đã bảo là kệ cái thân xác này đi mà!""Kệ là kệ thế nào được, thằng nhóc này... Cậu tất nhiên là bất cần thân thể rồi, nhưng tôi thì không thể bỏ mặc cho khuôn mặt người yêu của mình có sẹo được.""Đàn ông con trai, sẹo thì đã sao chứ??""Vậy thì cứ hễ khi nào trông thấy, tôi sẽ lại đau lòng."Jinhwan buông thỏng vai để yên cho Seunghoon sát trùng vết thương trên mặt anh, không phải là bởi vì lo lắng cho khuôn mặt người yêu của hắn, mà là bởi trái tim của Jinhwan đang đập rất là nhanh, điều mà trước đây anh chưa từng trải qua. Nhanh chóng chuyển dời tầm mắt sang nơi khác, cảm giác bối rối đang khiến cho Jinhwan không thể tiếp tục nhìn thẳng vào Seunghoon được nữa, dù rằng anh đã mạnh mẽ che giấu chúng trong lòng, thế nhưng lại chưa biết làm cách nào để xua tan hết thảy.Seunghoon đang nói với anh bằng chất giọng nhẹ tênh, trong bầu không gian yên ắng hiện chỉ có mỗi hai người họ, đang nhìn anh bằng toàn bộ sự tập trung trong đôi mắt, đang chạm vào khuôn mặt anh một cách đầy tỉ mỉ, dịu dàng. Và dù biết đối tượng mà hắn quan tâm không phải là anh, thế nhưng Jinhwan vẫn không sao ngăn bản thân đừng cảm thấy rung động trước những lời nói, những cử chỉ hiền hòa của hắn. Bởi vì đây là lần đầu tiên anh nhận được sự đối xử nửa nghiêm khắc, nửa lại ân cần đến nhường này...Kể cả khi người đang xuất hiện trong đôi mắt hắn không phải là anh.Thật bực mình! Đấy lại không phải là anh!"Hôm nay tuy đã lỡ hủy hẹn đột xuất với đạo diễn chương trình, nhưng mà ông ấy vẫn rất xem trọng, ngỏ lời mời Jinwoo ghi hình lại vào ngày mai. Người ta đã hết sức nể nan tới vậy rồi, tôi cũng không thể không biết điều mà từ chối được. Vậy nên phiền cậu hãy giúp tôi, có thể chỉ duy nhất một ngày mai thôi, và tôi hứa sẽ tìm đủ mọi cách đưa cậu trở về thân xác thật."Jinhwan ngần ngại đưa mắt nhìn lên Seunghoon, rồi lại rất nhanh chuyển dời đi nơi khác, hắn sao tự dưng lại nhìn anh bằng ánh mắt cầu cạnh đầy khẩn khoản thế kia chứ? Đang tính giở trò mềm nắn rắn buông, dùng lời ngon ngọt để dụ dỗ anh ư? Đừng có hòng! Anh sẽ không dễ dàng gì nghe theo sự điều khiển của hắn đâu."... Ừ. Biết rồi."Nhưng mà dù sao thì đây cũng là một cuộc trao đổi công bằng, anh giúp hắn đóng giả Kim Jinwoo, hắn giúp anh lấy lại thân xác thật, thế nên Jinhwan cảm thấy có thể chấp nhận được.Hắn bỗng dưng khiến anh cảm thấy... có thể chờ đợi được.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com