Hoonie Cua Cau Chu Lanh Lung Nielwink
Anh rủ mấy đứa bạn mình đến chơi và không ai khác ngoài Minhyun, Woojin, Kuanlin và thằng bạn Jinyoung của anh. Về đến nhà thì anh liền gọi cậu xuống-Daniel: Park JihoonMấy đứa bạn anh bất ngờ, tại sao Park Jihoon lại ở nhà thằng bạn mình? Đó chính là suy nghĩ chung của cả 4 người. Jihoon nghe tiếng gọi thì chạy xuống-Jihoon: Vâng cậu chủ-Daniel: Đem 2 dĩa trái cây và mấy cái máy chơi game ra đây(Vân: Trời lớn rồi mà còn chơi game
Daniel: Thì sao? Ý kiến gì?
Vân: À... không có gì, anh nghe lầm ý mà
Daniel: *lườm*)-Jihoon: VângJihoon vào trong làm trái cây cho anh, còn mấy người kia hiện giờ đang nhìn Daniel 1 cách kì lạ-Daniel: Gì thế? Làm gì nhìn tao ghê vậy?-Minhyun: Tại sao Park Jihoon lại ở nhà mày vậy?-Woojin: Còn gọi là cậu chủ?-Jinyoung: Không lẽ...-Kuanlin: Không lẽ hôm trước mày nói thầm với cậu ta trong canteen là...-Daniel: Ừ, đúng vậy-All: CÁI GÌ???-Daniel: Aizz cái gì mà la làng lên thế? -Minhyun: Mày đúng là đồ quá đáng-Woojin: Vô tâm-Kuanlin: Lạnh lùng-Jinyoung: Vô cảmMỗi người nói xong câu của mình thì lần lượt đi vào ghế sopha mà ngồi xuống. Daniel không hiểu chuyện gì xảy ra mà cũng đi theo sau họ vào trong-Jihoon: Trái cây và máy chơi game của cậu đây ạ, tôi xin phép lên phòng trước-Daniel: ỪmJihoon đi lên phòng tiếp tục làm kế hoạch của mình còn ở chỗ Daniel thì thế này đây-Minhyun: Tao thấy cậu ấy cũng hiền và tốt bụng mà sao mày cứ bắt nạt cậu ta hoài thế?-Woojin: Thằng Minhyun nói đúng đấy tao cứ thấy mày bắt nạt cậu ta hoài-Kuanlin: Như cái chuyện đổ nước vào giày của mày tao thấy chuyện đấy có gì đâu mà mày bắt cậu ta làm người hầu cho mày luôn-Jinyoung: Tao chỉ mới về nước nhưng tao thấy cậu ấy cũng thân thiện mà. Bộ cậu ta đắc tội gì với mày sao?-Daniel: Không đắc tội gì cả chỉ vì tao thích bắt nạt cậu ta vậy thôi-All: Bó tay11 giờ đêm~~~Bây giờ thì cái đám bạn của Daniel cũng đã về nhà hết rồi. Daniel thì đi về phòng mình. Nằm xuống giường anh suy nghĩ về những lời nói của mấy đứa bạn mình. Liệu anh đã quá đáng với cậu rồi. Thật ra thì anh cũng chẳng muốn làm vậy với cậu nhưng theo bản tính của anh thì lạnh lùng nên anh phải làm thế. Lạnh lùng là lớp vỏ bọc của anh để anh có thể bảo vệ chính mình trong cái xã hội nàySáng hôm sau ở trường~~~-Seonho: Jihoon sao miệng mày lại bầm vậy?-Jihoon: À... tại hôm qua tao hậu đậu nên té đó mà-Jaehwan: Trời má tao không biết mày là trưởng thành rồi hay vẫn còn là trẻ con mà cứ hậu đậu thế?-Hyungseob: Mà không biết nếu như Jihoon là con nít thì sao nhỉ?-Daehwi: Chắc dễ thương lắm nhỉ hahaha...-Jihoon: Tụi mày hay nhỉ dám chọc tao à-All: Lêu lêu lêu...Thế là cậu chạy rượt đám bạn mình quanh cái sân trường cho đến lúc chuông rengLớp Daniel~~~-Hyungmi: Anh Daniel a~~~-Daniel: Gì thế bảo bối?-Hyungmi: Hôm nay em...-Daniel: Muốn qua nhà anh nữa chứ gì?-Hyungmi: Chỉ có anh là hiểu em thôi-Daniel: Ừ được rồi-Hyungmi: Yearrr cảm ơn anh-Daniel: Vào học rồi quay lên đi-Hyungmi: VângRa về~~~-Daniel: Hyungmi chúng ta mau đi thôi-Hyungmi: Dạ Về đến nhà thì anh đã thấy Jihoon nấu đồ ăn trong bếp vì anh đã dặn từ nay về sau cậu sẽ là người nấu ăn. Hôm nay cậu chỉ có 4 tiết nên về sớm hơn anh, tranh thủ lúc anh chưa về mà nấu đồ ăn trước chờ anh về ăn-Daniel: Hyungmi em ngồi đây đi anh lên thay đồ-Hyungmi: Dạ Thấy anh lên phòng thì cô ta bắt đầu đứng dậy đi ra sau bếp-Hyungmi: Ha... Người như cậu đây là 1 phó hội hs mà lại làm người hầu cho Kang Damiel sao?-Jihoon: Xin lỗi cô, tôi không gây thù gì với cô nên mong cô làm ơn đừng kiếm chuyện với tôi nữa. 2 lần trước là vì tôi không phản ứng kịp nên mới bỏ qua cho cô nhưng lần này thì không đâu-Hyungmi: Mạnh miệng nhỉ? Để xem tao làm gì được mày nào? Mày chỉ là 1 người hầu nhỏ nhoi trong cái Kang gia này mà bày đặc lên mặt với tao à-Jihoon: Tôi không lên mặt hay cố ý xúc phạm cô. Nhưng cô nên nhớ những gì cô làm cũng sẽ có ngày lòi ra thôi-Hyungmi: Ơ tao đã làm gì mày nhỉ? Sao tao không nhớ gì cả vậy? Thật ra mày chỉ là cái gai nhỏ trong mắt tao thôi. Mày không phải là mục đích của tao, mày biết mục đích của tao là gì không? Là cái Kang gia và cái công ty của anh ta đấy. Sau này nó sẽ thuộc về tao sớm thôi, nên mày chả là cái thứ gì quá khó trong cái kế hoạch của tao cả. Có trách thì trách anh ta quá dễ lừa thôi-Jihoon: Thì ra là vậy sao? Cô không sợ tôi sẽ nói cho cậu chủ biết à?-Hyungmi: Tao thách mày nói đấy. Để xem anh ta sẽ tin ai đây-Daniel: Tôi tin em ấyDaniel từ trên cầu thang bước xuống tiến về phía 2 người với vẻ mặt bình tĩnh. Chẳng qua lúc nãy anh đã nghe thấy hết cuộc trò chuyện của cậu và ả và rất tức giận nhưng anh đã kìm cơn giận xuống và cố gắng nghe hết cuộc trò chuyện-Hyungmi: Anh... anh Daniel...-Daniel: Thế nào? Sao mặt cô lại tái xanh thế? Chẳng phải lúc nãy mạnh miệng lắm sao? -Hyungmi: Anh... anh à không phải như anh thấy đâu em... em...-Daniel: Cô làm sao? Chẳng phải tôi dễ lừa lắm à. Thế sao bây giờ lại như vậy rồi?-Hyungmi: Anh... anh à nghe em giải thích đi mà em... em không có ý định đó đâu...-Daniel: Không có ý định đó chứ là ý định gì? Ý định lấy Kang gia, lấy Kang thị lấy tài sản của tôi phải không?-Hyungmi: Đúng đấy thì sao là tôi muốn lấy tài sản của anh, Kang thị và Kang gia của anh đấy. Anh cũng thật là ngu ngốc mới để tôi lừa đến bây giờ. Hahaha, bình thường thì Kang Daniel đây thông minh lắm mà sao bây giờ ngốc vậy chứ hahaha...Pằng~~~Tiếng súng vang lên và cảnh tượng hiện giờ là ả ta đang nằm trên vũng máu do ăn viên đạn ngay đầu còn Jihoon bây giờ thì mặt đã tái xanh. Cậu không ngờ tới Daniel lại giết ả ta như thế? Anh vẫn bình tĩnh mà rút điện thoại ra và nhấn gọi cho 1 dãy số-Daniel: Đến dọn xác1 câu ngắn gọn phát ra từ miệng anh. Quên giới thiệu cho mọi người Kang Daniel đây là 1 người rất có thế lực không những về công ty đứng đầu thế giới mà còn là người có quyền lực trong cái xã hội ngầm kia nên lúc nào anh cũng mang cho mình 1 cây súng được chế tạo đặc biệt cho mìnhQuay sang Jihoon, anh thấy mặt cậu tái xanh mà ôm cậu vào lòng. Ôm chặt như sợ cậu đi mất vậy-Daniel: Xin lỗi em. Xin lỗi vì những chuyện trước đây tôi đã làm với emJihoon đang đơ trước cái cảnh anh giết người thì lại đơ hơn khi thấy anh ôm mình 1 cách nhẹ nhàng nhất. Cậu rụt rè đưa tay lên ôm lại anh mà không nói tiếng nào-Daniel: Thật ra tôi đã yêu em rồi Jihoon à. Nhưng vì cái vỏ bọc lạnh lùng kia không cho phép nên tôi đã đối xử tệ với em, xin lỗi em -Jihoon: Cậu... cậu chủ à-Daniel: Tha thứ cho tôi được chứ. Tôi yêu em Park Jihoon-Jihoon: Cậu chủ-Daniel: Không nói nhiều, em đồng ý hay không?-Jihoon: Em... em... Cậu chủ...-Daniel: Em không có tình cảm với tôi à?-Jihoon: Em...Thật ra Daniel đã biết cậu yêu anh rồi nhưng anh vẫn hỏi lại, anh muốn chính miệng cậu nói ra lời yêu anh mà không phải lo lắng-Daniel: Tôi hiểu rồi. Em không có tình cảm với tôi thì cũng đành chịu. Vậy chào emDaniel giả vờ quay đi với vẻ mặt buồn đó. Nói thật chứ Daniel diễn xuất giỏi lắm, khỏi phải chê luôn-Jihoon: Cậu... cậu chủ cậu đi đâu vậy?-Daniel: Em không cần phải quan tâm, nếu em không yêu tôi thì tôi đành phải cố gắng không yêu lại em thôi. Tôi không muốn trong tình yêu này chỉ có mình tôiNói xong Daniel tiến thẳng ra cửa mà đi nhưng chưa ra được tới cửa thì đã có 1 cánh tay kéo anh lại-Jihoon: Em... em cậu chủ...Jihoon gọi anh mà mặt cúi gầm xuống không dám nhìn anh. Anh thì nhịn cười mà nhìn lại cậu chờ câu nói của cậu-Daniel: Gì thế?-Jihoon: Em... em yêu cậuSau câu nói đó cả 2 cùng im lặng. Jihoon ngước lên nhìn anh và anh thì nở nụ cười lại với cậu. Ánh mắt của Daniel bây giờ đối với cậu không phải lạnh lùng hay chán ghét, khinh bỉ mà là ánh mắt của sự dịu dàng ấm áp. Anh hôn cậu, 1 nụ hôn nhẹ nhàng và đó cũng là nụ hôn đầu của cậu, nụ hôn dành cho người mà cậu yêuDaniel mút mát cánh môi của cậu đến đỏ, rồi lưỡi của anh luồn vào khoan miệng của cậu mà càn quét hết mật ngọt ở đó. Jihoon mặt đỏ ửng nhưng cũng để cho anh hôn đến hết hơi mới chịu buông nhau ra-Daniel: Park Jihoon anh yêu em-Jihoon: Em cũng yêu anhNói xong thì Daniel bế Jihoon theo kiểu công chúa lên phòng anh(Vân: Sao manh động thế anh?
-Daniel: Manh động thế là trễ rồi đấy
Vân: *cạn lời*)Jihoon bị bế lên bất ngờ nên ôm chặt cổ anh, mặt thì vùi vào hõm cổ anh. Daniel phì cười trước cái vẻ đáng yêu này. Lúc trước là anh phũ nhận tình yêu của mình dành cho Jihoon nhưng hôm nay, hôm nay là ngày mà anh biết được bộ mặt thật của ả và tình yêu anh dành cho Jihoon trước giờ cũng đã được thể hiện. Cạch~~~Cánh cửa phòng mở ra, căn phòng với 2 tông màu trắng đen sang trọng hiện trước mắt cậu. Anh đưa cậu đến giường của anh và nằm đè lên cậu(Ông anh tui*chấm nước mắt*)Daniel nằm đè lên cậu, 2 tay cậu vịnh trên vai anh. Mặt cậu đã đỏ ửng như trái cà chua chín rồi, anh nhìn cậu, cậu nhìn lại anh ánh mắt thật ôn nhu. Anh đè sát cậu thêm tí nữa-Jihoon: Ah... đau...-Daniel: Đau? Em bị gì sao Jihoon?Daniel đỡ cậu dậy nhìn thấy ra giường có chút đỏ liền nhìn lại lưng Jihoon thì thấy áo cậu đã hơi thấm máu do vết thương-Daniel: Jihoon em bị thương sao?-Jihoon: Em... chỉ bị trầy chút thôi, không sao đâu-Daniel: Chảy cả máu mà nói không sao. Mau quay lại để anh xem vết thươngJihoon ngại ngùng không muốn quay lại nhưng bị Daniel xoay người lại xé cái áo của cậu ra. Máu đã thấm qua lớp băng y tế đỏ cả 1 mảng. Anh chạy đi lấy hộp y tế lại giường ngồi xuống và cởi bỏ lớp băng cũ. Lớp băng cũ đã được tháo ra và bây giờ anh nhìn thấy trên lưng cậu chi chít vết thương lớn bé. Anh xót xa nhìn cậu hỏi-Daniel: Em bị thương từ lúc nào thế?-Jihoon: Là... là hôm qua khi Hyungmi bị đứt tay-Daniel: Hôm qua anh đã đẩy ngã em không lẽ em té vào đống miễn ly ấy...Jihoon khó xử gật đầu. Anh vẫn đang chăm chú băng bó vết thương lại cho cậu và cuối cùng cũng xong. Anh ôm nhẹ cậu vào lòng mình từ phía sau, nói với cậu-Daniel: Jihoon anh xin lỗi vì đã làm tổn thương em-Jihoon: Không đâu anh đừng xin lỗi nữa mà-Daniel: Hôm nay em bị thương nên tạm tha cho em lần sau thì không có tha cho nữa đâu nhá-Jihoon: Ừm...(Vân: Anh tui được cứu rồi
-Daniel: *lườm*
Vân: *Câm nín*)Tối đó có 2 con người ôm nhau ngủ trước khi ngủ họ còn nói với nhau vài câu-Daniel: Jihoon à-Jihoon: Vâng-Daniel: Em có đồng ý làm người hầu của cậu chủ lạnh lùng này không?-Jihoon: Em đồng ý-Daniel: Cảm ơn em nhiều lắm Jihoon. Anh yêu em Park Jihoon-Jihoon: Em cũng yêu anh Kang Daniel(Vân: Chào mấy thím, mấy thím đừng hỏi vì sao chuyện lại nhanh như vậy vì tui muốn 2 người họ đến với nhau sớm hơn để sau này tui viết mấy chap hường đó mà. Nhớ vote đấy. Chap này nhém H mà không có. Bye bye)
Daniel: Thì sao? Ý kiến gì?
Vân: À... không có gì, anh nghe lầm ý mà
Daniel: *lườm*)-Jihoon: VângJihoon vào trong làm trái cây cho anh, còn mấy người kia hiện giờ đang nhìn Daniel 1 cách kì lạ-Daniel: Gì thế? Làm gì nhìn tao ghê vậy?-Minhyun: Tại sao Park Jihoon lại ở nhà mày vậy?-Woojin: Còn gọi là cậu chủ?-Jinyoung: Không lẽ...-Kuanlin: Không lẽ hôm trước mày nói thầm với cậu ta trong canteen là...-Daniel: Ừ, đúng vậy-All: CÁI GÌ???-Daniel: Aizz cái gì mà la làng lên thế? -Minhyun: Mày đúng là đồ quá đáng-Woojin: Vô tâm-Kuanlin: Lạnh lùng-Jinyoung: Vô cảmMỗi người nói xong câu của mình thì lần lượt đi vào ghế sopha mà ngồi xuống. Daniel không hiểu chuyện gì xảy ra mà cũng đi theo sau họ vào trong-Jihoon: Trái cây và máy chơi game của cậu đây ạ, tôi xin phép lên phòng trước-Daniel: ỪmJihoon đi lên phòng tiếp tục làm kế hoạch của mình còn ở chỗ Daniel thì thế này đây-Minhyun: Tao thấy cậu ấy cũng hiền và tốt bụng mà sao mày cứ bắt nạt cậu ta hoài thế?-Woojin: Thằng Minhyun nói đúng đấy tao cứ thấy mày bắt nạt cậu ta hoài-Kuanlin: Như cái chuyện đổ nước vào giày của mày tao thấy chuyện đấy có gì đâu mà mày bắt cậu ta làm người hầu cho mày luôn-Jinyoung: Tao chỉ mới về nước nhưng tao thấy cậu ấy cũng thân thiện mà. Bộ cậu ta đắc tội gì với mày sao?-Daniel: Không đắc tội gì cả chỉ vì tao thích bắt nạt cậu ta vậy thôi-All: Bó tay11 giờ đêm~~~Bây giờ thì cái đám bạn của Daniel cũng đã về nhà hết rồi. Daniel thì đi về phòng mình. Nằm xuống giường anh suy nghĩ về những lời nói của mấy đứa bạn mình. Liệu anh đã quá đáng với cậu rồi. Thật ra thì anh cũng chẳng muốn làm vậy với cậu nhưng theo bản tính của anh thì lạnh lùng nên anh phải làm thế. Lạnh lùng là lớp vỏ bọc của anh để anh có thể bảo vệ chính mình trong cái xã hội nàySáng hôm sau ở trường~~~-Seonho: Jihoon sao miệng mày lại bầm vậy?-Jihoon: À... tại hôm qua tao hậu đậu nên té đó mà-Jaehwan: Trời má tao không biết mày là trưởng thành rồi hay vẫn còn là trẻ con mà cứ hậu đậu thế?-Hyungseob: Mà không biết nếu như Jihoon là con nít thì sao nhỉ?-Daehwi: Chắc dễ thương lắm nhỉ hahaha...-Jihoon: Tụi mày hay nhỉ dám chọc tao à-All: Lêu lêu lêu...Thế là cậu chạy rượt đám bạn mình quanh cái sân trường cho đến lúc chuông rengLớp Daniel~~~-Hyungmi: Anh Daniel a~~~-Daniel: Gì thế bảo bối?-Hyungmi: Hôm nay em...-Daniel: Muốn qua nhà anh nữa chứ gì?-Hyungmi: Chỉ có anh là hiểu em thôi-Daniel: Ừ được rồi-Hyungmi: Yearrr cảm ơn anh-Daniel: Vào học rồi quay lên đi-Hyungmi: VângRa về~~~-Daniel: Hyungmi chúng ta mau đi thôi-Hyungmi: Dạ Về đến nhà thì anh đã thấy Jihoon nấu đồ ăn trong bếp vì anh đã dặn từ nay về sau cậu sẽ là người nấu ăn. Hôm nay cậu chỉ có 4 tiết nên về sớm hơn anh, tranh thủ lúc anh chưa về mà nấu đồ ăn trước chờ anh về ăn-Daniel: Hyungmi em ngồi đây đi anh lên thay đồ-Hyungmi: Dạ Thấy anh lên phòng thì cô ta bắt đầu đứng dậy đi ra sau bếp-Hyungmi: Ha... Người như cậu đây là 1 phó hội hs mà lại làm người hầu cho Kang Damiel sao?-Jihoon: Xin lỗi cô, tôi không gây thù gì với cô nên mong cô làm ơn đừng kiếm chuyện với tôi nữa. 2 lần trước là vì tôi không phản ứng kịp nên mới bỏ qua cho cô nhưng lần này thì không đâu-Hyungmi: Mạnh miệng nhỉ? Để xem tao làm gì được mày nào? Mày chỉ là 1 người hầu nhỏ nhoi trong cái Kang gia này mà bày đặc lên mặt với tao à-Jihoon: Tôi không lên mặt hay cố ý xúc phạm cô. Nhưng cô nên nhớ những gì cô làm cũng sẽ có ngày lòi ra thôi-Hyungmi: Ơ tao đã làm gì mày nhỉ? Sao tao không nhớ gì cả vậy? Thật ra mày chỉ là cái gai nhỏ trong mắt tao thôi. Mày không phải là mục đích của tao, mày biết mục đích của tao là gì không? Là cái Kang gia và cái công ty của anh ta đấy. Sau này nó sẽ thuộc về tao sớm thôi, nên mày chả là cái thứ gì quá khó trong cái kế hoạch của tao cả. Có trách thì trách anh ta quá dễ lừa thôi-Jihoon: Thì ra là vậy sao? Cô không sợ tôi sẽ nói cho cậu chủ biết à?-Hyungmi: Tao thách mày nói đấy. Để xem anh ta sẽ tin ai đây-Daniel: Tôi tin em ấyDaniel từ trên cầu thang bước xuống tiến về phía 2 người với vẻ mặt bình tĩnh. Chẳng qua lúc nãy anh đã nghe thấy hết cuộc trò chuyện của cậu và ả và rất tức giận nhưng anh đã kìm cơn giận xuống và cố gắng nghe hết cuộc trò chuyện-Hyungmi: Anh... anh Daniel...-Daniel: Thế nào? Sao mặt cô lại tái xanh thế? Chẳng phải lúc nãy mạnh miệng lắm sao? -Hyungmi: Anh... anh à không phải như anh thấy đâu em... em...-Daniel: Cô làm sao? Chẳng phải tôi dễ lừa lắm à. Thế sao bây giờ lại như vậy rồi?-Hyungmi: Anh... anh à nghe em giải thích đi mà em... em không có ý định đó đâu...-Daniel: Không có ý định đó chứ là ý định gì? Ý định lấy Kang gia, lấy Kang thị lấy tài sản của tôi phải không?-Hyungmi: Đúng đấy thì sao là tôi muốn lấy tài sản của anh, Kang thị và Kang gia của anh đấy. Anh cũng thật là ngu ngốc mới để tôi lừa đến bây giờ. Hahaha, bình thường thì Kang Daniel đây thông minh lắm mà sao bây giờ ngốc vậy chứ hahaha...Pằng~~~Tiếng súng vang lên và cảnh tượng hiện giờ là ả ta đang nằm trên vũng máu do ăn viên đạn ngay đầu còn Jihoon bây giờ thì mặt đã tái xanh. Cậu không ngờ tới Daniel lại giết ả ta như thế? Anh vẫn bình tĩnh mà rút điện thoại ra và nhấn gọi cho 1 dãy số-Daniel: Đến dọn xác1 câu ngắn gọn phát ra từ miệng anh. Quên giới thiệu cho mọi người Kang Daniel đây là 1 người rất có thế lực không những về công ty đứng đầu thế giới mà còn là người có quyền lực trong cái xã hội ngầm kia nên lúc nào anh cũng mang cho mình 1 cây súng được chế tạo đặc biệt cho mìnhQuay sang Jihoon, anh thấy mặt cậu tái xanh mà ôm cậu vào lòng. Ôm chặt như sợ cậu đi mất vậy-Daniel: Xin lỗi em. Xin lỗi vì những chuyện trước đây tôi đã làm với emJihoon đang đơ trước cái cảnh anh giết người thì lại đơ hơn khi thấy anh ôm mình 1 cách nhẹ nhàng nhất. Cậu rụt rè đưa tay lên ôm lại anh mà không nói tiếng nào-Daniel: Thật ra tôi đã yêu em rồi Jihoon à. Nhưng vì cái vỏ bọc lạnh lùng kia không cho phép nên tôi đã đối xử tệ với em, xin lỗi em -Jihoon: Cậu... cậu chủ à-Daniel: Tha thứ cho tôi được chứ. Tôi yêu em Park Jihoon-Jihoon: Cậu chủ-Daniel: Không nói nhiều, em đồng ý hay không?-Jihoon: Em... em... Cậu chủ...-Daniel: Em không có tình cảm với tôi à?-Jihoon: Em...Thật ra Daniel đã biết cậu yêu anh rồi nhưng anh vẫn hỏi lại, anh muốn chính miệng cậu nói ra lời yêu anh mà không phải lo lắng-Daniel: Tôi hiểu rồi. Em không có tình cảm với tôi thì cũng đành chịu. Vậy chào emDaniel giả vờ quay đi với vẻ mặt buồn đó. Nói thật chứ Daniel diễn xuất giỏi lắm, khỏi phải chê luôn-Jihoon: Cậu... cậu chủ cậu đi đâu vậy?-Daniel: Em không cần phải quan tâm, nếu em không yêu tôi thì tôi đành phải cố gắng không yêu lại em thôi. Tôi không muốn trong tình yêu này chỉ có mình tôiNói xong Daniel tiến thẳng ra cửa mà đi nhưng chưa ra được tới cửa thì đã có 1 cánh tay kéo anh lại-Jihoon: Em... em cậu chủ...Jihoon gọi anh mà mặt cúi gầm xuống không dám nhìn anh. Anh thì nhịn cười mà nhìn lại cậu chờ câu nói của cậu-Daniel: Gì thế?-Jihoon: Em... em yêu cậuSau câu nói đó cả 2 cùng im lặng. Jihoon ngước lên nhìn anh và anh thì nở nụ cười lại với cậu. Ánh mắt của Daniel bây giờ đối với cậu không phải lạnh lùng hay chán ghét, khinh bỉ mà là ánh mắt của sự dịu dàng ấm áp. Anh hôn cậu, 1 nụ hôn nhẹ nhàng và đó cũng là nụ hôn đầu của cậu, nụ hôn dành cho người mà cậu yêuDaniel mút mát cánh môi của cậu đến đỏ, rồi lưỡi của anh luồn vào khoan miệng của cậu mà càn quét hết mật ngọt ở đó. Jihoon mặt đỏ ửng nhưng cũng để cho anh hôn đến hết hơi mới chịu buông nhau ra-Daniel: Park Jihoon anh yêu em-Jihoon: Em cũng yêu anhNói xong thì Daniel bế Jihoon theo kiểu công chúa lên phòng anh(Vân: Sao manh động thế anh?
-Daniel: Manh động thế là trễ rồi đấy
Vân: *cạn lời*)Jihoon bị bế lên bất ngờ nên ôm chặt cổ anh, mặt thì vùi vào hõm cổ anh. Daniel phì cười trước cái vẻ đáng yêu này. Lúc trước là anh phũ nhận tình yêu của mình dành cho Jihoon nhưng hôm nay, hôm nay là ngày mà anh biết được bộ mặt thật của ả và tình yêu anh dành cho Jihoon trước giờ cũng đã được thể hiện. Cạch~~~Cánh cửa phòng mở ra, căn phòng với 2 tông màu trắng đen sang trọng hiện trước mắt cậu. Anh đưa cậu đến giường của anh và nằm đè lên cậu(Ông anh tui*chấm nước mắt*)Daniel nằm đè lên cậu, 2 tay cậu vịnh trên vai anh. Mặt cậu đã đỏ ửng như trái cà chua chín rồi, anh nhìn cậu, cậu nhìn lại anh ánh mắt thật ôn nhu. Anh đè sát cậu thêm tí nữa-Jihoon: Ah... đau...-Daniel: Đau? Em bị gì sao Jihoon?Daniel đỡ cậu dậy nhìn thấy ra giường có chút đỏ liền nhìn lại lưng Jihoon thì thấy áo cậu đã hơi thấm máu do vết thương-Daniel: Jihoon em bị thương sao?-Jihoon: Em... chỉ bị trầy chút thôi, không sao đâu-Daniel: Chảy cả máu mà nói không sao. Mau quay lại để anh xem vết thươngJihoon ngại ngùng không muốn quay lại nhưng bị Daniel xoay người lại xé cái áo của cậu ra. Máu đã thấm qua lớp băng y tế đỏ cả 1 mảng. Anh chạy đi lấy hộp y tế lại giường ngồi xuống và cởi bỏ lớp băng cũ. Lớp băng cũ đã được tháo ra và bây giờ anh nhìn thấy trên lưng cậu chi chít vết thương lớn bé. Anh xót xa nhìn cậu hỏi-Daniel: Em bị thương từ lúc nào thế?-Jihoon: Là... là hôm qua khi Hyungmi bị đứt tay-Daniel: Hôm qua anh đã đẩy ngã em không lẽ em té vào đống miễn ly ấy...Jihoon khó xử gật đầu. Anh vẫn đang chăm chú băng bó vết thương lại cho cậu và cuối cùng cũng xong. Anh ôm nhẹ cậu vào lòng mình từ phía sau, nói với cậu-Daniel: Jihoon anh xin lỗi vì đã làm tổn thương em-Jihoon: Không đâu anh đừng xin lỗi nữa mà-Daniel: Hôm nay em bị thương nên tạm tha cho em lần sau thì không có tha cho nữa đâu nhá-Jihoon: Ừm...(Vân: Anh tui được cứu rồi
-Daniel: *lườm*
Vân: *Câm nín*)Tối đó có 2 con người ôm nhau ngủ trước khi ngủ họ còn nói với nhau vài câu-Daniel: Jihoon à-Jihoon: Vâng-Daniel: Em có đồng ý làm người hầu của cậu chủ lạnh lùng này không?-Jihoon: Em đồng ý-Daniel: Cảm ơn em nhiều lắm Jihoon. Anh yêu em Park Jihoon-Jihoon: Em cũng yêu anh Kang Daniel(Vân: Chào mấy thím, mấy thím đừng hỏi vì sao chuyện lại nhanh như vậy vì tui muốn 2 người họ đến với nhau sớm hơn để sau này tui viết mấy chap hường đó mà. Nhớ vote đấy. Chap này nhém H mà không có. Bye bye)
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com