TruyenHHH.com

Hoonie của...Cậu chủ lạnh lùng |Nielwink|

Chap 5: Dịu dàng

VanLuu6

Nắng sáng chiếu vào căn phòng màu xanh lá ấm áp kia, Jihoon bị chói mắt, thức dậy. Dụi mắt vài cái rồi sắp xếp chăn gối sau đó chạy vào phòng tắm vscn cũng là 10p sau. Bước ra khỏi phòng của mình và đi xuống dưới phòng khách. Xuống đến dưới thì thấy mọi người làm trong nhà đều tất bật làm việc của mình. Jihoon vẫn đang nhìn mọi người làm việc thì có tiếng nói gọi cậu, là 1 cô gái

-Lee Mi: À em gì ơi? Em là Jihoon đúng không?

-Jihoon: À... Vâng chào chị em là Park Jihoon ạ, sau này có gì mong chị chỉ bảo

-Lee Mi: À chị chỉ hỏi làm quen với em thui mà sao em căng thế. Chị là Lee Mi, em cứ gọi là chị Lee cũng được. Do em là người hầu riêng của cậu chủ nên không cần làm gì hết, chỉ cần làm những gì cậu chủ yêu cầu thui

-Jihoon: À... Vâng em bít rùi ạ

-Lee Mi: À mà Jihoon này em rảnh không?

-Jihoon: Dạ em rảnh ạ. Có gì không chị?

-Lee Mi: À chị nhờ em việc này nhé

-Jihoon: Dạ chị cứ nói đi ạ

-Lee Mi: Em lên phòng cậu chủ gọi cậu dậy giùm chị được không? Bây giờ chị đang làm dỡ việc dưới bếp

Jihoon nghe xong cảm thấy có gì đó không ổn. Cậu nghĩ rằng liệu cậu lên đấy gọi Daniel dậy xong thì có bị ăn đạp vì làm phiền không nhỉ? Nghĩ là thế thui nhưng cậu cũng gật đầu đồng ý

-Jihoon: Dạ để em lên gọi cậu chủ dậy cho ạ

-Lee Mi: Vậy cảm ơn em nha

-Jihoon: A... Không có gì đâu ạ

Nói xong cậu đi lên phòng Daniel, do tác dụng của rượu nên giờ Daniel vẫn chưa thức, còn Jihoon thì sao? Cậu phải đứng ngoài cửa đấu tranh tâm lí xem có nên vào trong gọi cái người kia dậy hay không. Đấu tranh khoảng 10 p đồng hồ xong thì cậu quyết định là sẽ vào trong

Cốc... Cốc... Cốc~~~

*im lặng*

Cốc... Cốc... Cốc~~~

*im lặng*

-Jihoon: Cậu chủ ơi trời sáng rùi mau thức dậy rùi xuống nhà ăn sáng ạ

*im lặng*

-Jihoon: Cậu chủ ơi?

Thấy im lặng mãi mà chẳng có tiếng trả lời hay cánh cửa mở ra nên cậu đành đánh liều mà bước vào phòng xem thử

Cạch~~~

Bây giờ khung cảnh cậu nhìn thấy đây thì ôi thật là... Daniel lạnh lùng hằng ngày đang nằm ngủ với bộ quần áo hôm qua và nó đã xộc xệch hẳn lên. Cậu bước đến gần lay người Daniel

-Jihoon: Cậu chủ ơi. Trời sáng rùi đấy

*im lặng*

-Jihoon: Cậu ch...

Chưa nói xong thì cậu đã bị 1 bàn tay to lớn kéo xuống giường mà ôm chặt không ai khác đó là Kang Daniel

-Jihoon: Cậu chủ à cậu đang làm gì vậy? Mau buông tôi ra

Jihoon vẫn đang vùng vằng ra khỏi vòng tay của Daniel nhưng không thể vì cậu càng vùng vẫy thì Daniel càng siết chặt hơn nữa

-Daniel: Im lặng

Daniel nói khi mắt vẫn còn nhắm. Jihoon thì nghe vậy mà càng vùng vằng hơn nữa. Daniel siết chặt tay kéo sát Jihoon vào lòng mình mà ôm chặt không cho cậu thoát khỏi mình

-Daniel: Em nên im lặng đi nếu không thì chuẩn bị bị đuổi ra khỏi trường

Nghe xong câu nói phát ra từ miệng của Daniel mà cậu lo lắng. Cậu biết cái gì Daniel cũng dám làm kể cả chuyện đuổi cậu ra khỏi trường mà cậu cố gắng lắm mới vào được. Cậu đành im lặng để anh ôm mình ngủ

Daniel siết chặt vòng tay của mình lại nhưng cố gắng không làm đau cậu. Vòng tay của anh thật chắc chắn và ấm áp làm cậu cảm thấy an toàn hơn bao giờ hết, nhưng cậu cố gạt bỏ những suy nghĩ vừa xuất hiện trong đầu mình vì cậu biết Daniel là người ghét cậu hơn ai hết. Dù hôm nay có dịu dàng với cậu bao nhiêu thì ngày mai chắc chắn sẽ lại lạnh nhạt với cậu như mọi hôm

Suy nghĩ 1 hồi cậu cũng chìm vào giấc ngủ. 8:30 cậu mở mắt ra nhìn quanh thì thấy anh vẫn còn đang ngủ. Ôi thật là sao anh ngủ gì nhiều thế? Nhìn xuống dưới eo thấy anh vẫn còm ôm mình 1 tia ấm áp xuất hiện trong mắt Jihoon. Cậu xoay người lại đưa tay lên chạm vào khuôn mặt của anh, từng góc cạnh này, chiếc mũi cao, đôi mắt to tròn cùng với làn da mặt dù là con trai nhưng lại phải dùng từ là trắng sáng. Chạm đến từng điểm trên khuôn mặt của anh tim cậu bỗng hụt mất 1 nhịp "thình thịch" trái tim cậu bây giờ cảm thấy như mình đang chạm vào người mà mình yêu vậy

-Jihoon: Hội trưởng

Cậu gọi nhỏ nhưng cũng đủ khoảng cách 2 người nghe thấy nếu Daniel thức. Còn về phần anh thì do bị làm phiền mà mở mắt tỉnh dậy làm Jihoon giật mình rút tay về mà vội vàng gạt tay anh ra đứng dậy nói

-Jihoon: Cậu... cậu chủ dậy rồi à

-Daniel: Ừm

-Jihoon: Vậy cậu chủ vscn đi ạ sau đó thì xuống ăn sáng. Em xuống nhà trước

Cậu định quay đầu bước ra cửa thì lại có 1 bàn tay kéo cậu lại ôm vào lòng. Trong khi Jihoon vẫn chưa hết bất ngờ thì Daniel cuối xuống tai cậu cắn nhẹ rồi thì thầm

-Daniel: Chào buổi sáng

Jihoon vẫn đang cố lấy lại bình tĩnh thì Daniel phả vào tay cậu hơi nóng làm cậu đỏ mặt. Hôm nay đúng là cậu không thể tin được mà, Daniel không những ôm cậu ngủ mà còn "Chào buổi sáng" với cậu nữa. Vùng ra khỏi vòng tay đang ôm mình cậu đứng dậy nói xong 1 câu với anh rồi chạy thẳng ra cửa

-Jihoon: A...cậu... cậu chủ mau vscn xong rồi xuống nhà nhá, em xuống trước đây

Nói xong cậu chạy vọt ra ngoài đóng cửa lại rồi dựa vào cửa mà suy nghĩ những chuyện vừa rồi. Bên trong phòng đang có 1 con người nở ra nụ cười hài lòng rồi cũng bước xuống giường mà đi vscn

Bước xuống nhà không thấy Jihoon đâu nên anh hỏi chị Lee

-Daniel: Chị Lee Jihoon đâu rồi?

-Lee Mi: Chào cậu chủ. Jihoon cậu ấy đang trên phòng của mình ạ

-Daniel: Cậu ấy ăn sáng chưa?

-Lee Mi: Dạ cậu ấy vừa nãy từ trên xuống đã ăn rồi ạ

-Daniel: Được rồi chị làm việc tiếp đi

-Lee Mi: Vậy không còn chuyện gì nữa tôi xin phép vào trong làm việc ạ

-Daniel: Ừm

Có ai hỏi Jihoon đang làm gì không? Còn làm gì ngoài việc nằm trên giường và nghĩ về những chuyện vừa xảy ra chứ. Ôm cậu, chào buổi sáng với cậu những việc làm này rất dịu dàng. Cậu nghĩ rằng anh ghét cậu vậy mà lại dịu dàng với cậu thế ư? Hiện giờ trong đầu Jihoon đang có rất nhiều câu hỏi hiện lên và nó thì vẫn chưa có câu trả lời. Daniel ăn sáng xong thì cũng lên phòng thay đồ mà đi chơi cùng đám bạn

1 ngày nghĩ của cậu là như vậy đấy. Cũng là bữa sáng đầu tiên cậu ở trong căn nhà này. Ngày đầu tiên thật dịu dàng nhưng sau này sẽ ra sao chứ? Có dịu dàng như thế nữa không? Hôm nay cậu cũng phát hiện rằng mỗi khi ở gần anh thì tim cậu lại hụt đi 1 nhịp. Liệu nó có phải là những gì cậu đang nghĩ. "Yêu" chữ đầu tiên xuất hiện trong đầu cậu khi cái câu hỏi kia hiện lên

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com