Hong Anh Tu Phong An Hao
Minh Hạo đứng yên tại chỗ, đôi mắt vẫn nhìn chăm chăm vào con đường mờ ảo phía trước. Sương mù vẫn giăng đầy, âm u đến rợn người. Y chậm rãi lấy lại hơi thở, bàn tay vô thức nắm chặt áo mình như để trấn tĩnh. Những gì vừa xảy ra còn in sâu vào tâm trí y như một cơn ác mộng chưa dứt.“Ta đi được đến đây thì không thể quay lại.” Minh Hạo thì thầm, như tự nhắc nhở bản thân.Y lấy hết can đảm, bước lên con đường mòn, mỗi bước chân như đang lấn sâu vào bóng tối dày đặc. Mặt đất bên dưới phát ra những tiếng lạo xạo, như thể y đang dẫm lên những mảnh xương khô. Bất giác, Minh Hạo rùng mình. Cảm giác bị theo dõi lại ập đến.“Dạ Phong!” Y gọi lớn, giọng đầy bất an. Nhưng không một tiếng trả lời.Không gian chỉ còn tiếng gió thổi rít qua các kẽ cây, tiếng sương mù như đang trườn bò khắp nơi. Minh Hạo cúi đầu, siết chặt nắm tay rồi tiếp tục tiến lên. Nhưng chưa kịp đi được bao xa, phía trước bỗng xuất hiện một cái bóng đen. Một bóng người đang đứng giữa con đường, bất động như một bức tượng.Minh Hạo dừng lại, toàn thân cứng đờ.“Ai… ai đó?” Y hỏi lớn, giọng lạc đi vì sợ hãi.Cái bóng không trả lời. Từ khoảng cách này, y không thể nhìn rõ gương mặt của người kia. Từng đợt sương mù cuộn quanh bóng dáng đó như thể nó cũng là một phần của nơi này. Rồi bất ngờ, bóng đen ấy bước về phía y.Xào xạc… xào xạc… xào xạc…Tiếng bước chân chậm rãi nhưng đều đặn vang lên, như gõ vào thần kinh căng thẳng của y. Y theo phản xạ lùi lại vài bước, mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng. Nhưng khi cái bóng tiến đến gần hơn, Minh Hạo có thể nhìn rõ gương mặt kẻ kia.Là hắn.Chính là hắn.Gương mặt y trong hình dạng méo mó, hốc mắt trống rỗng như hai hố sâu không đáy, miệng thì nở một nụ cười gượng gạo đến đáng sợ.“Ngươi lại đến nữa ư?” Minh Hạo lắp bắp, kinh hãi.Bóng đen không trả lời, chỉ giơ tay lên. Đó là một bàn tay gầy gò, xám ngoét, vươn ra như muốn kéo Minh Hạo về phía nó. Y lùi lại một lần nữa, nhưng bóng đen vẫn không ngừng tiến tới.“Ngươi không thể thoát khỏi ta…” Một giọng nói khàn đục vang lên, như tiếng vọng từ dưới lòng đất.“Không… đừng lại gần ta!” Y hét lớn, toàn thân run bần bật.Y nhắm chặt mắt lại, không dám nhìn thêm nữa. Nhưng chỉ một tích tắc sau, y cảm nhận được bàn tay lạnh lẽo ấy chạm vào vai mình. Hơi lạnh từ bàn tay đó truyền khắp người Minh Hạo, khiến cơ thể y như bị đóng băng.“Ngươi chính là ta… Và ta chính là nỗi sợ của ngươi...” Giọng nói vang lên ngay bên tai, rõ mồn một.Minh Hạo vùng vẫy, hét lớn: “Buông ra! Buông ta ra!”Bất ngờ, một luồng ánh sáng mạnh mẽ từ đâu đó lóe lên, chiếu thẳng vào bóng đen. Cái bóng rú lên đau đớn, tay nó dần buông khỏi vai y. Ánh sáng ấy như một mũi dao sắc bén xé toạc màn sương, dọn sạch bóng tối quanh hắn.Minh Hạo mở mắt ra, ngơ ngác nhìn xung quanh. Ánh sáng ấy phát ra từ một ngọn đèn nhỏ được đặt trên tay của một người khác —một thanh niên mặc áo choàng trắng, gương mặt ôn hòa nhưng lạnh lùng.“Ngươi còn đứng đấy làm gì? Mau đi theo ta!” Người kia nói, giọng dứt khoát.Minh Hạo chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì đã bị người kia kéo đi. Đôi chân y loạng choạng chạy theo. Đằng sau, tiếng gào rú của cái bóng ngày càng nhỏ dần cho đến khi hoàn toàn biến mất.Khi cả hai chạy đến một khoảng đất trống, Minh Hạo mới có thể thở hổn hển, ngồi bệt xuống đất. Người kia đứng đối diện, đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm y.“Ngươi là ai?” Minh Hạo thở dốc hỏi.“Ta là kẻ cứu ngươi khỏi cái chết.” Người kia đáp gọn lỏn.“Ngươi… làm thế nào mà ánh sáng đó có thể đuổi nó đi?” Y vẫn còn run rẩy, giọng không giấu được sự kinh ngạc.“Ánh sáng này không phải là phép thuật hay thứ gì kỳ bí.” Người kia đáp, đưa tay vuốt nhẹ ngọn đèn nhỏ. “Nó chỉ đơn giản là phản chiếu lòng can đảm còn sót lại trong ngươi. Chính ngươi đã đuổi nó đi.”“Lòng can đảm?” Minh Hạo nhíu mày.Người kia cúi xuống nhìn thẳng vào mắt Minh Hạo, nghiêm giọng: “Ngươi không nhận ra sao? Thứ đang đuổi theo ngươi không phải một con quái vật nào cả. Nó là nỗi sợ trong lòng ngươi. Ngươi càng trốn chạy, nó càng mạnh mẽ hơn.”Minh Hạo im lặng, đôi bàn tay run rẩy nắm chặt lại. Lời của người kia như một nhát búa giáng thẳng vào suy nghĩ của y. Y sợ hãi, y yếu đuối, và chính điều đó đã khiến y trở thành con mồi dễ dàng của bóng tối.“Ta… phải làm gì?” Minh Hạo hỏi nhỏ, giọng đầy sự quyết tâm.Người kia đứng dậy, ánh mắt nhìn về phía xa xăm. “Ngươi phải học cách đối diện với chính bản thân mình. Đừng trốn chạy nữa.”Y ngước nhìn bóng dáng của người ấy, trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả. Y không biết người này là ai, nhưng lời nói của hắn như một ngọn đèn soi sáng con đường u tối trong lòng Minh Hạo.“Tên ngươi là gì?” Minh Hạo bất giác hỏi.Người kia quay lại, khóe môi nhếch lên một nụ cười nhạt.“Gọi ta là Liễu Trạch."___________Minh Hạo vẫn ngồi trên mặt đất, ánh mắt dõi theo Liễu Trạch, người mà y chưa từng gặp nhưng lại mang đến một cảm giác kỳ lạ như thể đã quen từ lâu. Y khẽ siết chặt tay, những lời nói của Liễu Trạch vang vọng trong đầu như hồi chuông thức tỉnh.“Ngươi đã bao giờ đối diện với nỗi sợ của mình chưa?” Liễu Trạch đột ngột hỏi, giọng trầm nhưng đầy ý tứ.Minh Hạo mím môi, một cảm giác nghẹn ngào trào dâng trong cổ họng. “Ta không chắc… Có lẽ ta luôn trốn chạy.”Liễu Trạch quay người lại, ngồi xuống đối diện với Minh Hạo. Dưới ánh sáng nhàn nhạt từ ngọn đèn nhỏ, gương mặt Liễu Trạch hiện lên đầy nghiêm nghị nhưng vẫn thấp thoáng sự dịu dàng.“Trốn chạy không làm cho nỗi sợ biến mất. Nó chỉ khiến ngươi trở nên yếu đuối hơn và cuối cùng, chính ngươi sẽ bị bóng tối nuốt chửng,” Liễu Trạch nói, ánh mắt sắc lạnh nhưng chân thành. “Ngươi không phải là người đầu tiên mà ta cứu, nhưng có lẽ là người yếu đuối nhất.”Lời nói ấy như một cú đánh thẳng vào lòng tự trọng của Minh Hạo, khiến y ngẩng phắt đầu lên, đôi mắt lóe lên tia giận dữ.“Ngươi không biết gì về ta! Ngươi không hiểu ta đã trải qua những gì!” Minh Hạo gần như hét lên, giọng run rẩy nhưng đầy cảm xúc.Liễu Trạch không hề phản ứng. Hắn chỉ im lặng nhìn Minh Hạo, như đang chờ đợi sự bùng nổ ấy. Một lúc sau, Minh Hạo cúi gằm mặt xuống, nước mắt trào ra.“Ta sợ. Ta thật sự rất sợ…” Minh Hạo thốt lên trong tiếng nức nở. “Ta không biết phải làm gì… Ta không biết làm sao để thoát khỏi nơi này. Mọi thứ như muốn giết chết ta.”Liễu Trạch thở dài, nhẹ nhàng đặt tay lên vai Minh Hạo. “Nỗi sợ không phải là kẻ thù của ngươi, mà là một phần của chính ngươi. Chỉ khi ngươi chấp nhận nó, đối mặt với nó, ngươi mới có thể vượt qua.”Minh Hạo ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe nhìn Liễu Trạch. “Nhưng làm sao ta có thể đối mặt khi mọi thứ xung quanh đều muốn nuốt chửng ta?”Liễu Trạch đứng dậy, vươn tay về phía Minh Hạo. “Hãy đi cùng ta. Ta sẽ chỉ cho ngươi con đường.”Minh Hạo nhìn bàn tay ấy một lúc lâu. Trong lòng y vẫn còn những do dự, nhưng ánh mắt kiên định của Liễu Trạch như truyền cho y một sức mạnh vô hình. Y đưa tay ra, nắm lấy bàn tay của Liễu Trạch.Cả hai tiếp tục bước đi trên con đường mờ ảo trong màn sương. Minh Hạo không biết họ đang đi đâu, nhưng sự hiện diện của Liễu Trạch khiến y cảm thấy an toàn hơn.“Ngươi đã ở đây bao lâu rồi?” Minh Hạo hỏi, phá tan sự im lặng.“Lâu hơn ngươi tưởng.” Liễu Trạch đáp ngắn gọn, ánh mắt vẫn dõi về phía trước.Minh Hạo nhíu mày. “Ngươi thật sự là ai? Và tại sao ngươi lại xuất hiện đúng lúc để cứu ta?”Liễu Trạch khẽ mỉm cười, nhưng đó không phải là một nụ cười vui vẻ. “Ta không phải anh hùng. Ta chỉ là một kẻ lạc lối trong bóng tối, giống như ngươi. Ta đã học cách sống chung với nó, và giờ đây, ta giúp những kẻ như ngươi tìm đường.”Minh Hạo im lặng. Y không biết nên cảm thấy biết ơn hay nghi ngờ người đàn ông này.“Vậy ngươi tìm thấy gì trong bóng tối đó?” Y hỏi, giọng khẽ run.Liễu Trạch dừng bước, quay sang nhìn Minh Hạo. “Ta tìm thấy chính mình.”Câu trả lời ấy khiến Minh Hạo ngẩn người. Y không hiểu hết ý nghĩa của nó, nhưng có một điều gì đó trong ánh mắt của Liễu Trạch khiến y cảm thấy câu nói ấy không đơn thuần chỉ là lời nói.Họ dừng chân bên một gốc cây lớn. Liễu Trạch ngồi xuống, rút trong áo ra một thanh kiếm nhỏ, ánh kim loại lóe lên lạnh lẽo.“Cầm lấy.” Hắn đưa thanh kiếm cho Minh Hạo.Minh Hạo do dự, nhìn thanh kiếm rồi lại nhìn Liễu Trạch. “Ngươi muốn ta làm gì với nó?”“Bảo vệ chính mình.” Liễu Trạch đáp, ánh mắt nghiêm túc. “Bóng tối sẽ không ngừng thử thách ngươi. Ngươi phải sẵn sàng đối đầu với nó.”Minh Hạo cầm lấy thanh kiếm, cảm nhận được sự nặng nề của nó trong tay. Y không biết liệu mình có thể dùng nó để chiến đấu hay không, nhưng trong khoảnh khắc này, y cảm thấy mình không còn hoàn toàn bất lực nữa.“Cảm ơn.” Minh Hạo nói nhỏ.Liễu Trạch chỉ gật đầu, ánh mắt đầy suy tư nhìn vào màn sương phía trước.“Chúng ta không có nhiều thời gian.” hắn nói. “Bóng tối đã nhận ra sự hiện diện của ngươi. Nó sẽ không bỏ qua dễ dàng.”Minh Hạo siết chặt thanh kiếm, một tia quyết tâm lóe lên trong đôi mắt. “Ta sẽ không chạy trốn nữa.”Liễu Trạch mỉm cười nhạt, rồi đứng dậy. “Tốt. Giờ thì hãy đi nào. Ta sẽ ở bên ngươi, ít nhất là cho đến khi ngươi đủ mạnh mẽ để tự bước đi.”Họ lại tiếp tục hành trình, nhưng lần này, y không còn cảm thấy mình đơn độc.Bóng tối vẫn bao trùm lấy mọi thứ xung quanh, nhưng trong lòng y, một ánh sáng nhỏ bé đã bắt đầu le lói.______________Con đường phía trước ngày càng hẹp lại, hai bên là những hàng cây khô cằn với những cành gai nhọn hoắt vươn ra như muốn tóm lấy kẻ qua đường. Màn sương vẫn quấn quanh như một chiếc lưới khổng lồ, chỉ cần lơ là sẽ bị mắc kẹt mãi mãi. Minh Hạo siết chặt thanh kiếm nhỏ trong tay, ánh mắt cảnh giác nhìn mọi hướng.Liễu Trạch bước chậm hơn, như đang lắng nghe từng âm thanh nhỏ nhất trong không gian. Hắn bất chợt giơ tay lên ra hiệu cho y dừng lại. Y khựng bước, cảm giác căng thẳng đột ngột tràn đến.“Có chuyện gì?” Minh Hạo khẽ hỏi, giọng thì thầm.Liễu Trạch không trả lời ngay. Hắn chỉ đưa tay lên môi ra hiệu im lặng, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn về phía trước. Một cơn gió lạnh lẽo thổi qua, mang theo tiếng thì thầm mơ hồ như tiếng gọi từ cõi âm.“Chúng ta không chỉ có hai người.” Liễu Trạch nói, giọng thấp nhưng đầy cảnh giác.Minh Hạo nuốt nước bọt, tay nắm chặt chuôi kiếm hơn. Y đảo mắt nhìn quanh, cố gắng tìm kiếm bất kỳ dấu hiệu nào trong màn sương. Nhưng dường như mọi thứ đều tĩnh lặng đến đáng ngờ.“Đừng lo lắng quá.” Liễu Trạch quay lại nhìn Minh Hạo, nở một nụ cười mỏng manh. “Ngươi đã có vũ khí trong tay. Điều đó đủ để làm ta yên tâm rằng ngươi sẽ không dễ bị nuốt chửng.”Dứt lời, Liễu Trạch tiến lên trước, ánh sáng từ ngọn đèn nhỏ trong tay hắn như xé toạc bóng tối xung quanh. Minh Hạo miễn cưỡng bước theo, nhưng mỗi bước đi đều nặng nề hơn.
Càng tiến sâu, tiếng thì thầm trong gió càng rõ ràng. Đó không còn là những âm thanh mơ hồ nữa, mà là những lời nói cụ thể, tuy rằng không phải ngôn ngữ mà y hiểu được.“Nghe thấy không?” Minh Hạo khẽ hỏi.Liễu Trạch gật đầu, ánh mắt không rời khỏi con đường phía trước. “Chúng đang gọi ngươi.”Minh Hạo cảm thấy toàn thân lạnh toát. “Gọi… ta?”“Phải.” Liễu Trạch đáp, giọng điềm tĩnh một cách kỳ lạ. “Chúng là những mảnh ký ức của ngươi, những phần tối tăm mà ngươi đã cố gắng quên đi. Chúng đang trỗi dậy để kéo ngươi trở lại.”Minh Hạo không nói gì. Y chỉ bước nhanh hơn, cố gắng bám sát Liễu Trạch. Nhưng rồi, một giọng nói vang lên ngay bên tai y, rõ ràng và sắc bén.“Ngươi nghĩ mình có thể thoát được sao?”Minh Hạo giật mình, quay phắt lại. Nhưng không có ai. Phía sau y chỉ là con đường mịt mờ sương khói.“Ngươi sao thế?” Liễu Trạch hỏi, nhận ra y đang lạc nhịp.“Có ai đó… vừa nói chuyện với ta.” Y thì thầm, ánh mắt hoảng loạn.“Không ai ngoài chính ngươi,” Liễu Trạch đáp. “Ngươi đang nghe thấy những gì mình sợ nhất. Đừng để chúng kiểm soát ngươi.”Lời nói của Liễu Trạch như một chiếc phao cứu sinh. Minh Hạo hít một hơi thật sâu, cố gắng bình tĩnh lại. Nhưng trước khi y kịp điều chỉnh tâm trạng, một âm thanh khác vang lên. Lần này, nó không chỉ là một giọng nói mà là một chuỗi tiếng cười ghê rợn.Ha… ha… ha…Minh Hạo cảm thấy bàn tay mình ướt đẫm mồ hôi. Tiếng cười vang vọng khắp nơi, như thể nó phát ra từ chính không gian này.“Ta không muốn nghe! Câm miệng!” Minh Hạo hét lên, tay cầm chặt thanh kiếm giơ lên trong vô thức.“Một kẻ yếu đuối như ngươi thì làm được gì?” Tiếng cười chuyển thành những lời chế nhạo. “Ngươi không thể tự bảo vệ mình, lại càng không thể chiến thắng bóng tối. Ngươi chỉ là một kẻ thừa thãi, một gánh nặng.”Minh Hạo cắn chặt răng, cố gắng không để những lời nói ấy xâm chiếm tâm trí.“Minh Hạo, nhìn ta.” Liễu Trạch lên tiếng, giọng trầm nhưng mạnh mẽ.Y quay sang nhìn hắn. Liễu Trạch bước đến gần, đặt tay lên vai Minh Hạo.“Những gì ngươi nghe thấy không phải sự thật.” Liễu Trạch nói, ánh mắt sắc bén như xuyên thấu tâm can Minh Hạo. “Ngươi không phải kẻ yếu đuối, và ngươi chắc chắn không phải gánh nặng. Nếu ngươi tin vào chúng, chúng sẽ hủy diệt ngươi.”Minh Hạo hít một hơi sâu, cố gắng trấn tĩnh. Y nhìn thanh kiếm trong tay, nhớ lại lý do mình cầm lấy nó. Y không muốn trở thành kẻ bị săn đuổi mãi mãi.“Ngươi nói đúng.” Minh Hạo nói, giọng dần trở nên kiên định hơn. “Ta sẽ không để chúng đánh gục ta.”Liễu Trạch gật đầu, nét mặt có chút hài lòng.“Giờ thì đi tiếp thôi,” hắn nói.Con đường dẫn hai người tiến sâu hơn vào lòng bóng tối. Những tiếng thì thầm, tiếng cười ma quái vẫn không ngừng bám riết lấy họ, nhưng Minh Hạo đã học cách kiểm soát nỗi sợ của mình. Y không còn quay lại mỗi khi nghe thấy một âm thanh lạ, thay vào đó, y tập trung vào từng bước chân, ánh mắt dõi theo bóng lưng Liễu Trạch.Liễu Trạch vẫn bước đi với dáng vẻ ung dung như thể không gì có thể lay chuyển được hắn. Nhưng Minh Hạo nhận ra sự căng thẳng trong từng bước chân của người đàn ông ấy. Đôi vai hơi cứng, ánh mắt thỉnh thoảng lóe lên một tia cảnh giác.“Liễu Trạch.” Minh Hạo lên tiếng, phá tan sự im lặng. “Ngươi sợ không?”Liễu Trạch không dừng bước, nhưng hắn quay đầu lại, nở một nụ cười nhạt. “Sợ? Tất nhiên là sợ. Ai lại không sợ khi đối diện với bóng tối chứ?”“Nhưng ngươi không giống ta,” Minh Hạo nói, giọng khẽ run. “Ngươi… trông như thể ngươi đã quen với nó.”Liễu Trạch dừng lại, ánh mắt nhìn Minh Hạo đầy ý tứ. “Quen không có nghĩa là không sợ. Chỉ là ta học cách giấu nó đi.”Minh Hạo cau mày. “Giấu đi? Nhưng… tại sao phải giấu? Ngươi không sợ rằng điều đó sẽ làm ngươi yếu đi sao?”Liễu Trạch bật cười, một tiếng cười khan đầy mỉa mai. “Yếu đi? Ngược lại. Đôi khi, giấu đi nỗi sợ chính là cách để sống sót. Nếu để lộ nó ra, bóng tối sẽ nuốt chửng ngươi ngay lập tức.”Minh Hạo im lặng. Y không biết phải nói gì. Những lời của Liễu Trạch khiến y cảm thấy vừa sợ hãi vừa tò mò.“Ngươi đã từng đối mặt với bóng tối lớn nhất của mình chưa?” Minh Hạo hỏi, ánh mắt dò xét.Liễu Trạch không trả lời ngay. Hắn đứng đó, ánh mắt xa xăm như đang nhớ lại điều gì đó. Một lúc sau, hắn khẽ gật đầu.“Rồi. Và nó để lại những vết sẹo mà ta không bao giờ quên được.”“Vết sẹo?” Minh Hạo hỏi, đôi mắt ánh lên sự quan tâm.Liễu Trạch nhấc tay, chạm vào ngực mình. “Không phải là những vết sẹo mà ngươi có thể nhìn thấy. Chúng là những vết sẹo trong tâm hồn. Những vết sẹo đó khiến ta trở thành con người như bây giờ.”Minh Hạo cảm thấy lòng mình nặng trĩu. Y không biết Liễu Trạch đã trải qua những gì, nhưng y có thể cảm nhận được nỗi đau mà người đàn ông này đang che giấu.“Vậy… ngươi vượt qua chúng như thế nào?” Minh Hạo hỏi, giọng nhỏ dần.Liễu Trạch cười nhạt. “Ta không vượt qua. Ta chỉ học cách sống chung với chúng. Giống như một con thú bị thương, ta liếm láp vết thương của mình và tiếp tục bước đi.”Họ tiếp tục tiến lên, nhưng lần này, không ai nói thêm lời nào. Minh Hạo cảm thấy có gì đó đè nặng trong không khí, như thể bóng tối đang chờ đợi một khoảnh khắc sơ hở để lao vào.“Ngươi có nghe thấy không?” Liễu Trạch đột ngột dừng lại, giọng thì thầm.Minh Hạo khựng lại, cố lắng nghe. Một tiếng động lạ vang lên từ xa, một âm thanh đều đặn như tiếng bước chân. Nhưng nó không phải tiếng bước chân của con người.Liễu Trạch kéo Minh Hạo đứng sau lưng mình, tay hắn đặt lên chuôi thanh kiếm giắt bên hông.“Không được di chuyển.” hắn ra lệnh, ánh mắt căng thẳng nhìn về phía trước.Từ trong màn sương, một bóng dáng mờ ảo xuất hiện. Đó là một hình hài cao lớn, méo mó, như thể nó không thuộc về thế giới này.“Đừng sợ.” Liễu Trạch nói, giọng trầm và đều. “Nó chỉ là một phần của bóng tối. Nếu ngươi không tỏ ra yếu đuối, nó sẽ không làm gì ngươi.”Minh Hạo nuốt nước bọt, cố gắng giữ bình tĩnh. Nhưng hình dáng quái dị ấy càng tiến lại gần, y càng cảm thấy khó thở.“Liễu Trạch…” Minh Hạo gọi nhỏ, giọng run rẩy.“Ta ở đây.” Liễu Trạch đáp, ánh mắt không rời khỏi sinh vật kỳ lạ kia.Con quái vật dừng lại cách họ vài bước chân. Nó không tấn công, nhưng ánh mắt rực lửa của nó khiến Minh Hạo cảm thấy như bị thiêu đốt.“Lui lại, từ từ.” Liễu Trạch nói, giọng thì thầm.Họ lùi từng bước một, cố gắng không gây ra tiếng động. Nhưng Minh Hạo bất cẩn giẫm phải một nhánh cây khô, tạo ra một tiếng răng rắc.Con quái vật gầm lên, lao thẳng về phía họ.“Chạy!” Liễu Trạch hét lớn, đẩy Minh Hạo sang một bên.Minh Hạo ngã nhào xuống đất, nhưng y lập tức đứng dậy, chạy theo Liễu Trạch. Tiếng gầm rú của con quái vật vang vọng phía sau, gần như át đi cả tiếng tim đập của y.“Ngươi không được dừng lại!” Liễu Trạch hét lên, giọng đầy uy lực.Minh Hạo không dám quay lại, chỉ biết chạy thục mạng. Nhưng trước khi y kịp nhận ra, một cú va chạm mạnh đánh bật y xuống đất.Y quay lại, đối mặt với con quái vật. Đôi mắt đỏ rực của nó sáng lên trong bóng tối, và một tiếng gầm nữa vang lên, đầy sát khí.“Minh Hạo, tránh ra!” Liễu Trạch lao tới, thanh kiếm trong tay sáng rực lên một ánh sáng kỳ lạ.Minh Hạo lăn qua một bên, vừa kịp lúc Liễu Trạch vung kiếm. Thanh kiếm chém xuống, tạo ra một luồng sáng chói mắt.Con quái vật rú lên đau đớn, nhưng nó không lùi bước. Nó lao vào Liễu Trạch, móng vuốt sắc nhọn chém tới.“Liễu Trạch!” Minh Hạo hét lớn, nhưng y không biết phải làm gì.Liễu Trạch lách người né đòn, thanh kiếm trong tay di chuyển nhanh như chớp. Nhưng con quái vật quá lớn và quá mạnh. Một cú quật của nó khiến Liễu Trạch văng ra xa, thanh kiếm rơi khỏi tay.Minh Hạo nhìn thấy cảnh đó, trong lòng dâng lên một cảm giác mãnh liệt.Y không thể đứng yên nữa.Y lao đến, tay siết chặt thanh kiếm nhỏ của mình.“Ngươi không được làm hại hắn!” Minh Hạo hét lớn, lao vào con quái vật.
Càng tiến sâu, tiếng thì thầm trong gió càng rõ ràng. Đó không còn là những âm thanh mơ hồ nữa, mà là những lời nói cụ thể, tuy rằng không phải ngôn ngữ mà y hiểu được.“Nghe thấy không?” Minh Hạo khẽ hỏi.Liễu Trạch gật đầu, ánh mắt không rời khỏi con đường phía trước. “Chúng đang gọi ngươi.”Minh Hạo cảm thấy toàn thân lạnh toát. “Gọi… ta?”“Phải.” Liễu Trạch đáp, giọng điềm tĩnh một cách kỳ lạ. “Chúng là những mảnh ký ức của ngươi, những phần tối tăm mà ngươi đã cố gắng quên đi. Chúng đang trỗi dậy để kéo ngươi trở lại.”Minh Hạo không nói gì. Y chỉ bước nhanh hơn, cố gắng bám sát Liễu Trạch. Nhưng rồi, một giọng nói vang lên ngay bên tai y, rõ ràng và sắc bén.“Ngươi nghĩ mình có thể thoát được sao?”Minh Hạo giật mình, quay phắt lại. Nhưng không có ai. Phía sau y chỉ là con đường mịt mờ sương khói.“Ngươi sao thế?” Liễu Trạch hỏi, nhận ra y đang lạc nhịp.“Có ai đó… vừa nói chuyện với ta.” Y thì thầm, ánh mắt hoảng loạn.“Không ai ngoài chính ngươi,” Liễu Trạch đáp. “Ngươi đang nghe thấy những gì mình sợ nhất. Đừng để chúng kiểm soát ngươi.”Lời nói của Liễu Trạch như một chiếc phao cứu sinh. Minh Hạo hít một hơi thật sâu, cố gắng bình tĩnh lại. Nhưng trước khi y kịp điều chỉnh tâm trạng, một âm thanh khác vang lên. Lần này, nó không chỉ là một giọng nói mà là một chuỗi tiếng cười ghê rợn.Ha… ha… ha…Minh Hạo cảm thấy bàn tay mình ướt đẫm mồ hôi. Tiếng cười vang vọng khắp nơi, như thể nó phát ra từ chính không gian này.“Ta không muốn nghe! Câm miệng!” Minh Hạo hét lên, tay cầm chặt thanh kiếm giơ lên trong vô thức.“Một kẻ yếu đuối như ngươi thì làm được gì?” Tiếng cười chuyển thành những lời chế nhạo. “Ngươi không thể tự bảo vệ mình, lại càng không thể chiến thắng bóng tối. Ngươi chỉ là một kẻ thừa thãi, một gánh nặng.”Minh Hạo cắn chặt răng, cố gắng không để những lời nói ấy xâm chiếm tâm trí.“Minh Hạo, nhìn ta.” Liễu Trạch lên tiếng, giọng trầm nhưng mạnh mẽ.Y quay sang nhìn hắn. Liễu Trạch bước đến gần, đặt tay lên vai Minh Hạo.“Những gì ngươi nghe thấy không phải sự thật.” Liễu Trạch nói, ánh mắt sắc bén như xuyên thấu tâm can Minh Hạo. “Ngươi không phải kẻ yếu đuối, và ngươi chắc chắn không phải gánh nặng. Nếu ngươi tin vào chúng, chúng sẽ hủy diệt ngươi.”Minh Hạo hít một hơi sâu, cố gắng trấn tĩnh. Y nhìn thanh kiếm trong tay, nhớ lại lý do mình cầm lấy nó. Y không muốn trở thành kẻ bị săn đuổi mãi mãi.“Ngươi nói đúng.” Minh Hạo nói, giọng dần trở nên kiên định hơn. “Ta sẽ không để chúng đánh gục ta.”Liễu Trạch gật đầu, nét mặt có chút hài lòng.“Giờ thì đi tiếp thôi,” hắn nói.Con đường dẫn hai người tiến sâu hơn vào lòng bóng tối. Những tiếng thì thầm, tiếng cười ma quái vẫn không ngừng bám riết lấy họ, nhưng Minh Hạo đã học cách kiểm soát nỗi sợ của mình. Y không còn quay lại mỗi khi nghe thấy một âm thanh lạ, thay vào đó, y tập trung vào từng bước chân, ánh mắt dõi theo bóng lưng Liễu Trạch.Liễu Trạch vẫn bước đi với dáng vẻ ung dung như thể không gì có thể lay chuyển được hắn. Nhưng Minh Hạo nhận ra sự căng thẳng trong từng bước chân của người đàn ông ấy. Đôi vai hơi cứng, ánh mắt thỉnh thoảng lóe lên một tia cảnh giác.“Liễu Trạch.” Minh Hạo lên tiếng, phá tan sự im lặng. “Ngươi sợ không?”Liễu Trạch không dừng bước, nhưng hắn quay đầu lại, nở một nụ cười nhạt. “Sợ? Tất nhiên là sợ. Ai lại không sợ khi đối diện với bóng tối chứ?”“Nhưng ngươi không giống ta,” Minh Hạo nói, giọng khẽ run. “Ngươi… trông như thể ngươi đã quen với nó.”Liễu Trạch dừng lại, ánh mắt nhìn Minh Hạo đầy ý tứ. “Quen không có nghĩa là không sợ. Chỉ là ta học cách giấu nó đi.”Minh Hạo cau mày. “Giấu đi? Nhưng… tại sao phải giấu? Ngươi không sợ rằng điều đó sẽ làm ngươi yếu đi sao?”Liễu Trạch bật cười, một tiếng cười khan đầy mỉa mai. “Yếu đi? Ngược lại. Đôi khi, giấu đi nỗi sợ chính là cách để sống sót. Nếu để lộ nó ra, bóng tối sẽ nuốt chửng ngươi ngay lập tức.”Minh Hạo im lặng. Y không biết phải nói gì. Những lời của Liễu Trạch khiến y cảm thấy vừa sợ hãi vừa tò mò.“Ngươi đã từng đối mặt với bóng tối lớn nhất của mình chưa?” Minh Hạo hỏi, ánh mắt dò xét.Liễu Trạch không trả lời ngay. Hắn đứng đó, ánh mắt xa xăm như đang nhớ lại điều gì đó. Một lúc sau, hắn khẽ gật đầu.“Rồi. Và nó để lại những vết sẹo mà ta không bao giờ quên được.”“Vết sẹo?” Minh Hạo hỏi, đôi mắt ánh lên sự quan tâm.Liễu Trạch nhấc tay, chạm vào ngực mình. “Không phải là những vết sẹo mà ngươi có thể nhìn thấy. Chúng là những vết sẹo trong tâm hồn. Những vết sẹo đó khiến ta trở thành con người như bây giờ.”Minh Hạo cảm thấy lòng mình nặng trĩu. Y không biết Liễu Trạch đã trải qua những gì, nhưng y có thể cảm nhận được nỗi đau mà người đàn ông này đang che giấu.“Vậy… ngươi vượt qua chúng như thế nào?” Minh Hạo hỏi, giọng nhỏ dần.Liễu Trạch cười nhạt. “Ta không vượt qua. Ta chỉ học cách sống chung với chúng. Giống như một con thú bị thương, ta liếm láp vết thương của mình và tiếp tục bước đi.”Họ tiếp tục tiến lên, nhưng lần này, không ai nói thêm lời nào. Minh Hạo cảm thấy có gì đó đè nặng trong không khí, như thể bóng tối đang chờ đợi một khoảnh khắc sơ hở để lao vào.“Ngươi có nghe thấy không?” Liễu Trạch đột ngột dừng lại, giọng thì thầm.Minh Hạo khựng lại, cố lắng nghe. Một tiếng động lạ vang lên từ xa, một âm thanh đều đặn như tiếng bước chân. Nhưng nó không phải tiếng bước chân của con người.Liễu Trạch kéo Minh Hạo đứng sau lưng mình, tay hắn đặt lên chuôi thanh kiếm giắt bên hông.“Không được di chuyển.” hắn ra lệnh, ánh mắt căng thẳng nhìn về phía trước.Từ trong màn sương, một bóng dáng mờ ảo xuất hiện. Đó là một hình hài cao lớn, méo mó, như thể nó không thuộc về thế giới này.“Đừng sợ.” Liễu Trạch nói, giọng trầm và đều. “Nó chỉ là một phần của bóng tối. Nếu ngươi không tỏ ra yếu đuối, nó sẽ không làm gì ngươi.”Minh Hạo nuốt nước bọt, cố gắng giữ bình tĩnh. Nhưng hình dáng quái dị ấy càng tiến lại gần, y càng cảm thấy khó thở.“Liễu Trạch…” Minh Hạo gọi nhỏ, giọng run rẩy.“Ta ở đây.” Liễu Trạch đáp, ánh mắt không rời khỏi sinh vật kỳ lạ kia.Con quái vật dừng lại cách họ vài bước chân. Nó không tấn công, nhưng ánh mắt rực lửa của nó khiến Minh Hạo cảm thấy như bị thiêu đốt.“Lui lại, từ từ.” Liễu Trạch nói, giọng thì thầm.Họ lùi từng bước một, cố gắng không gây ra tiếng động. Nhưng Minh Hạo bất cẩn giẫm phải một nhánh cây khô, tạo ra một tiếng răng rắc.Con quái vật gầm lên, lao thẳng về phía họ.“Chạy!” Liễu Trạch hét lớn, đẩy Minh Hạo sang một bên.Minh Hạo ngã nhào xuống đất, nhưng y lập tức đứng dậy, chạy theo Liễu Trạch. Tiếng gầm rú của con quái vật vang vọng phía sau, gần như át đi cả tiếng tim đập của y.“Ngươi không được dừng lại!” Liễu Trạch hét lên, giọng đầy uy lực.Minh Hạo không dám quay lại, chỉ biết chạy thục mạng. Nhưng trước khi y kịp nhận ra, một cú va chạm mạnh đánh bật y xuống đất.Y quay lại, đối mặt với con quái vật. Đôi mắt đỏ rực của nó sáng lên trong bóng tối, và một tiếng gầm nữa vang lên, đầy sát khí.“Minh Hạo, tránh ra!” Liễu Trạch lao tới, thanh kiếm trong tay sáng rực lên một ánh sáng kỳ lạ.Minh Hạo lăn qua một bên, vừa kịp lúc Liễu Trạch vung kiếm. Thanh kiếm chém xuống, tạo ra một luồng sáng chói mắt.Con quái vật rú lên đau đớn, nhưng nó không lùi bước. Nó lao vào Liễu Trạch, móng vuốt sắc nhọn chém tới.“Liễu Trạch!” Minh Hạo hét lớn, nhưng y không biết phải làm gì.Liễu Trạch lách người né đòn, thanh kiếm trong tay di chuyển nhanh như chớp. Nhưng con quái vật quá lớn và quá mạnh. Một cú quật của nó khiến Liễu Trạch văng ra xa, thanh kiếm rơi khỏi tay.Minh Hạo nhìn thấy cảnh đó, trong lòng dâng lên một cảm giác mãnh liệt.Y không thể đứng yên nữa.Y lao đến, tay siết chặt thanh kiếm nhỏ của mình.“Ngươi không được làm hại hắn!” Minh Hạo hét lớn, lao vào con quái vật.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com