Hon Nhan Sap Dat
" Giữa biển người mênh mông tìm kiếmBỗng quay đầu người ở sát bên ta"5 NĂM SAU*Sân bay quốc tế Tân Sơn Nhất1 người phụ nữ xinh đẹp trong chiếc váy màu trắng quyến rũ nhưng cũng không thiếu phần kín đáo bước xuống máy bay làm "rụng tim" bao chàng trai, họ sẵn sàng dán mắt vào người phụ nữ đó để nhận lấy cái tát từ cô vợ/người yêu đang tức "ói máu" đứng bên cạnh. Nhưng rồi họ nhanh chóng thất vọng khi thấy đi cùng cô ấy là 1 người đàn ông vô cùng đẹp trai, lịch lãm và 1 cậu nhóc khoảng chừng 4, 5 tuổi gọi cô ấy bằng mama trông như 1 gia đình hạnh phúc vậy.-selia, what"s on your mind? (selia, bạn đang lo lắng gì thế?).-Gia Hoàng, đây là Việt Nam chứ không phải Mĩ nhá, gọi tớ bằng Tiểu Quân đi, tớ không lo lắng gì đâu, chỉ nghĩ xem nước mình thay đổi gì nhiều thôi, hihi, speak Vietnamese? Ok.-Hì, tại quen rồi chứ bộ.-Mẹ, con đói rồi! Lúc này cậu nhóc mới lên tiếng.-Cu Bin ngoan, chú Gia Hoàng đưa con đi ăn nha!-Dạ! Cậu nhóc ngoan ngoãn gật đầu.-Cậu chiều nó quá nó hư là tại cậu đấy_ nhỏ nói.-Cậu nghiêm khắc với nó như thế mới hư đấy_ cậu cãi rồi quay sang bế cu Bin : "đi nào!"2 người, à không, phải là 3 chứ nhỉ, đến nhà hàng gần đó, lúc này cũng gần 12h am, nên có vẻ nhà hàng này rất đông khách, ngồi xuống 1 bàn gần cửa sổ, nhìn cu Bin ăn ngon lành, nhỏ lại thấy chua xót, cu Bin giống hệt bố nó từ ngoại hình đến tính cách, trong những năm qua chưa bao giờ nhỏ quên anh cả, nỗi nhớ cứ dày vò nhỏ từng đêm những lúc như thế nhỏ lại khóc, nhưng không cho phép mình yếu đuối, vì còn cu Bin, cu Bin là tất cả đối với nhỏ là động lực duy nhất để sống tiếp quãng đời còn lại dù biết không hề dễ dàng gì, từ sau khi đến Mĩ nhỏ mới biết mình có thai, vui mừng nhưng cũng lo sợ, 1 mình nơi đất khách quê người nuôi sống bản thân đã là khó khăn, đằng này còn thằng bé nữa. May mà nhỏ gặp Gia Hoàng tại đây, tại ngôi trường đại học ở Mĩ, cậu đã giúp đỡ nhỏ rất nhiều, thật ngạc nhiên khi 2 người lại học chung 1 lớp, không biết là ông trời muốn thử thách tình cảm của nhỏ hay cho Gia Hoàng 1 cơ hội nữa. Còn Gia Hoàng, cậu vẫn vậy luôn quan tâm, chăm sóc và yêu thương 2 mẹ con nhỏ nhưng cậu biết mình chỉ có thể đứng với tư cách là 1 người bạn mà thôi, trái tim của nhỏ đã vĩnh viễn thuộc về anh mất rồi.Phía đằng xa, cũng trong nhà hàng này, 1 người đàn ông u sầu vẫn đang tiếp tục bữa trưa 1 mình, đưa ánh mắt xa xăm về phía cửa sổ anh chợt dừng lại ở 1 bàn ăn, đó là 1 gia đình hạnh phúc ( anh nghĩ vậy) nhưng sao người phụ nữ kia giống nhỏ quá, anh sợ lại thấy ảo ảnh, anh sợ cảm giác này lắm rồi, vội vàng tính tiền rồi phóng nhanh ra ngoài để trút bỏ những gì vừa nhìn thấy, anh không muốn nghĩ gì thêm về nó nữa.-Mẹ, hôm nay Cu Bin muốn đi chơi_ thằng bé nhõng nhẽo với mẹ mình khi đang vui đùa trong ngôi biệt thự (Quên nói với các bạn, hiện tại nhỏ đang làm giám đốc của 1 công ty đa quốc gia, có trụ sở ở Việt Nam nên nhỏ được phân công sang đây để quản lý)-Hôm nay là chủ nhật nên mẹ rảnh, mẹ dẫn cu Bin đi siêu thị mua đồ nha!-dzê dzê! Iu mẹ nhất, chụt chụt... Thằng bé nhảy tưng tưng rồi hôn lên má nhỏ, những lúc thế này nhỏ cảm thấy rất hạnh phúc.Hiện tại, 2 mẹ con đang tung tăng mua đồ trong siêu thị ( chỉ có thằng bé thôi, mẹ mà còn tung tăng nữa là....hết thuốc chữa. Hehe) như thấy điều gì đó đặc biệt thằng bé chạy lại nắm lấy tay người đàn ông:-Ba, ba, con nhớ ba lắm sao giờ ba mới xuất hiện vậy, hức...hức! Thằng bé nói trong tiếng khóc.Anh ngạc nhiên quay lại nhìn thằng bé nắm tay mình, sao anh có cảm giác thân quen quá, 1 cảm xúc mới lạ và khó tả như tình phụ tử vậy, xoa đầu thằng bé, anh ôn tồn nói:-Bé con, Cháu bị lạc ba mẹ hả? Để chú giúp cháu tìm ba mẹ nha?-Không, không, hức...hức, ba là ba của con mà! thằng bé phùng má lên nói trông quá ư là đáng yêu.-Sao lại gọi chú bằng ba? anh ngạc nhiên hỏi.-Mẹ con bảo thế, ba rất giống với người trong ảnh mẹ cho con xem những khi con đòi ba, mẹ bảo đấy là ba con.-Vậy con tên gì? buồn cười khi nhìn bộ dạng của thằng bé lúc này, không hiểu sao vừa gặp mà anh lại cảm thấy quý nó vô cùng.-Dạ, con tên Hoàng Thanh Tùng, ba cứ gọi con là Cu Bin, thằng bé không khóc nữa mà vui vẻ đáp.Càng ngạc nhiên hơn khi thằng bé cùng họ và tên đệm với mình, anh đơ ra trong vài giây, bỗng 1 giọng nói quen thuộc vang lên làm đứt đoạn suy nghĩ của anh:-Cu Bin, con có biết mẹ lo lắng lắm không? Sao lại chạy qua đây hả? Nhỏ vừa lơ là 1 tí, quay lại thì không thấy thằng bé đâu, hốt hoảng đi tìm may mà cũng không mất nhiều thời gian, không chắc nhỏ lo chết mất.-Mẹ, ba...ba..! Thằng bé nói ấp úng.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com