TruyenHHH.com

Hon Nhan Mong Manh Chong Truoc Qua Ngang Tan Thien Tam Nguyet

Chương 45 : Con sẽ cưới ấy

Bị phụ nữ lừa gạt thì bất kỳ người đàn ông nào cũng sẽ không tiếp nhận được. nhưng mà như vậy mới tốt. Đau dài không bằng đau ngắn.

Kiều Tâm Uyển cũng không muốn tổn thương con trai mình, nhưng bà càng mong muốn con trai hạnh phúc. Đây là bệnh chung của tất cả các bà mẹ trên đời

Kiên định đẩy xấp báo cáo đến trước mặt Cố Thừa Diệu, trong quá trình này giọng nói của Kiều Tâm Uyển đã khôi phục lại bình thường

Từ đầu tới cuối Cố Học Võ không nói một lời, chỉ nhìn chằm chằm vào con trai của mình

“Sự thật chính là như thế. Thừa Diệu, Bạch Yên Nhiên không phải là loại phụ nữ tốt đẹp gì. Cô ta lừa con, cô ta hoàn toàn không mang thai. Thậm chí cô ta không thể sinh con. Vì muốn gả vào nhà họ Cố nên cô ta lừa con, cô ta…”

Kiều Tâm Uyển còn định nói tiếp nhưng khi chứng kiến sắc mặt âm trầm của con trai thì dừng lại, quay đầu nhìn chồng mình, muốn chồng mình ủng hộ

Cố Học Võ cũng không lên tiếng, nhẹ nhàng vỗ vỗ mu bàn tay của bà, tầm mắt vẫn rơi vào trên người Cố Thừa Diệu

Lúc này ông rất muốn nhìn phản ứng của con trai

Phòng làm việc nhất thời trầm mặc, Cố Thừa Diệu vẫn nhìn chằm chằm vào xấp báo cáo kia. Anh không cầm lấy, cũng không cử động

Hai tay khoanh để lên bàn, ánh mắt quá mức trầm lặng làm cho người ta không đoán được lúc này anh đang nghĩ gì

Hồi lâu, hồi lâu, rốt cuộc anh có động tác

Khẽ nghiêng đầu, ngước mắt chống lại tầm mắt của Kiều Tâm Uyển, khóe môi nâng lên mang theo vài phần giễu cợt

“Cho nên? Mẹ vẫn không muốn cho Yên Nhiên vào nhà họ Cố, mẹ muốn con chia tay với cô ấy?”

Kiều Tâm Uyển ngẩn ra, phản ứng của Cố Thừa Diệu không nằm trong dự tính của bà

Đầu óc của Cố Thừa Diệu thoáng qua hình ảnh khác thường của Bạch Yên Nhiên mấy ngày nay. Vẻ mặt nhu nhược, thường toát ra lo lắng, tự ti, khẩn trương

Cô ấy thê lương như vậy, thấp thỏm như vậy. Lúc nào cũng cẩn thận, lúc nào cũng sợ hãi

Nếu không phải là yêu, thì sao có thể hèn mọn đến như vậy?

Trí nhớ lui về phía sau, anh nhớ lại lúc mới quen. Cô giống như con thỏ nhỏ đang sợ hãi xuất hiện trước mặt của anh

Trong mắt pha trộn sự hoảng hốt và kinh hãi nhìn về phía anh, tràn đầy van xin

Trong nháy mắt đó, tim anh tràn đầy đau lòng. Quyết định che chở thật tốt cho cô gái trẻ tuổi có hoàn cảnh đáng thương này

Quyết tâm của anh, đặc biệt kiên định. Điểm này, chưa bao giờ vì một người nào mà thay đổi

Coi như Bạch Yên Nhiên không mang thai, vậy thì sao?

Lừa gạt? Mấy ngày nay, sự do dự và giãy giụa của cô, rốt cuộc đều có thể giải thích. Sao anh có thể nhẫn tâm trách cứ?

Nghĩ đến ánh mắt của Bạch Yên Nhiên, nghĩ đến sự bất đắc dĩ của cô, trong lòng nhất thời mong nhớ

Đứa bé, về sau chắc chắn có. Anh không vội

"Thừa Diệu. Con ——"

“Mẹ. Có phải mẹ muốn nói, nếu như con cố ý ở chung một chỗ với Bạch Yên Nhiên, mẹ sẽ đoạn tuyệt quan hệ mẹ con với con hay không. Thật sao?”

Cười lạnh. Cố Thừa Diệu nhìn Kiều Tâm Uyển, ánh mắt cực lạnh. Kiều Tâm Uyển ngẩn ra, lời muốn nói nghẹn trong cổ họng

Cố Học Võ khẽ nhíu lông mày: “Thừa Diệu, chú ý thái độ của con.”

“Thái độ gì?” Cố Thừa Diệu hừ lạnh. Ánh mắt xẹt qua mặt cha mẹ mình: “Năm đó lúc hai người muốn kết hôn, ông nội bà nội con có phản đối không?”

“Vậy làm sao giống?” Gia thế của nhà họ Kiều? Bạch Yên Nhiên. Cô ta…

“Không có gì là không giống. Ở trong mắt con đều giống nhau.” Cố Thừa Diệu đứng thẳng người. Cầm xấp báo cáo lên, ném sang một bên, trong nháy mắt những tờ giấy đã rối loạn

Vỗ tay một cái, quay lại đối mặt với cha mẹ thì ánh mắt của anh lại lạnh thêm mấy phần: “Bạch Yên Nhiên, con nhất định cưới.”

Cả phòng trống vắng.

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Cố thị họp hằng năm.

Cố thị trải qua hai mươi mấy năm. Được hai anh em Cố Học Võ và Cố Học Văn kinh doanh ngày càng lớn mạnh

Truyền tới tay Cố Thừa Kỳ và Cố Thừa Lân, hai anh em không tham công, không liều lĩnh. Nâng Cố thị lên một tầng cao mới

Đây là một bữa tiệc cực kỳ xa hoa, khách sạn lớn nhất Bắc Đô, phòng tiệc sang trọng nhất. Đến tham dự đều là giới thượng lưu

Ngay cả công ty cạnh tranh với Cố thị cũng phái người đến chúc mừng

Diêu Hữu vừa tiến vào cửa hội trường, Cố Tĩnh Đình liền nhìn thấy.

Chương 46 : Giúp mình được không.

Hôm nay Diêu Hữu thiên mặc một bộ lễ phục dài có màu sắc kết hợp. Cổ áo chữ V đơn giản màu trắng

Phần phía dưới thêu hoa tinh xảo nổi lên thân hình cực kỳ yểu điệu, lung linh kéo dài đến tận eo, phía dưới là một mảnh màu đỏ

Lúc đi lại làn váy cũng sẽ bay múa theo. Vô cùng trắng, vô cùng hồng. Xen lẫn vào nhau, không có chút nào đột ngột. Ngược lại dung hòa khác thường.

Cả người tỏa ra khí thế tao nhã. Vừa mới vào cửa, cho dù là đứng trong dàn mỹ nữ, nhưng vẫn hấp dẫn vô số ánh mắt

Cố Tĩnh Đình nhìn thấy Diêu Hữu Thiên trước tiên, nhanh chóng đi về phía cô. Trên mặt là nụ cười yêu kiều: “Thiên Thiên, cô đã đến rồi.”

"Ừ." Tầm mắt Diêu Hữu Thiên rơi vào trên bụng của Cố Tĩnh Đình, vẻ mặt có chút kính sợ còn có mấy phần lo lắng

Mầy ngày không gặp, hình như bụng của cô ấy lớn lên rất nhiều: “Cô sắp sinh rồi sao?”

“Ừ” Cố Tĩnh Đình gật đầu một cái. Lôi kéo tay của Diêu Hữu Thiên: “Chỉ mấy ngày nữa thôi. Đến đây, tôi giới thiệu cho cô một người.”

Người cô nói, đương nhiên là tổng giám đốc đương nhiệm Cố thị, Cố Thừa Kỳ. Cũng là em họ của cô

Đối với sự nhiệt tình của cô, Diêu Hữu Thiên có chút im lặng, sẽ không làm mất thể hiện của cô

Theo bước chân của cô đi tới Cố Thừa Kỳ đang đứng trong hội trường.

Trong lòng không có chút ý nghĩ muốn kết thân với Cố thị. Trải qua bốn năm tình cảm với Triệu Nhân Uyên, trong thời gian ngắn, cô chưa có ý định tìm kiếm tình yêu mới

Nhưng mà nếu như hai nhà đã xác định hợp tác, sau này Cố tĩnh Đình sinh con, đương nhiên cô muốn lui tới Cố thị nhiều hơn

Cố Thừa kỳ, tướng mạo anh tuấn, vóc người cao to. Chỉ là cặp mắt kia, lạnh lẽo, thâm trầm, bên trong không có một tia sáng rỡ.

Trong lòng Diêu Hữu Thiên có chút kinh ngạc lóe lên, vẫn kiềm chế giữ vẻ bình tĩnh đưa tay: “Cố tổng, hân hạnh.”

"Hân hạnh.” Ánh mắt Cố Thừa Kỳ nhàn nhạt, anh chỉ 26 tuổi, nhưng giống như ông cụ trải qua tang thương

Cố Tĩnh Đình giới thiệu hai người xong, phất tay một cái, rời đi

Hôm nay ông xã yêu dấu Đường Diệc Sâm của cô sẽ trở về, cô muốn về nhà sớm một chút để gặp anh.

Cố Tĩnh Đình vừa đi, Cố Thừa Kỳ và Diêu Hữu Thiên lâm vào lúng túng, hai người không hề nói chuyện

Không khí không khỏi quái dị

Vẫn là Diêu Hữu Thiên dẫn đầu đánh vỡ trầm mặc

“Cố tổng, tôi hiểu rõ ý của chị anh, chỉ là xin anh yên tâm, tôi chỉ muốn hợp tác với Cố thị, không muốn kết thân với Cố thị.”

Cô khẽ mở đôi môi, lời nói ra khiến Cố Thừa Kỳ nhất thời kinh ngạc sau đó toát ra mấy phần tán thưởng

Cô gái trước mắt, ngược lại thông minh vượt quá dự liệu của anh. Hơn nữa, ánh mắt cô ấy nhìn mình, quả thực không có một chút vẻ mơ ước

Tinh khiết, vắng lạnh, ánh mắt cực kỳ bình tĩnh

Khẽ mỉm cười, thì ra là lúng túng biến mất không thấy gì nữa, lúc người hầu bàn bưng rượu đỏ qua Cố Thừa Kỳ đưa cho Diêu Hữu Thiên một ly

"Hợp tác vui vẻ."

"Hợp tác vui vẻ."

Cái ly trên không trung va chạm, cả hai đều rõ ràng, mình và đối phương không có tình yêu nam nữ. Lần hợp tác này, chắc hẳn sẽ cực kỳ thuận lợi

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Tại một chỗ khác trong phòng yến hội, hai cô gái ghé vào bàn dài nói nhỏ

"Mộng Thiền." Từ lúc đi vào tầm mắt của Âu Dương Giác Mẫn chưa từng rời khỏi Cố Thừa Kỳ: “Cố Thừa Kỳ thật là đẹp trai.”

“Anh Thừa Kỳ đúng là rất đẹp.” Thẩm Mộng Thiền, con gái của Thẩm Thành. Cũng coi như em gái từ nhỏ lớn lên bên cạnh anh em nhà họ Cố: “Nhưng mà, cậu đừng nghĩ đến anh ấy nữa.”

“Tại sao đừng nghĩ nữa?” Trong lòng Âu Dương Giác Mẫn ngứa ngáy, ba anh em nhà họ Cố đều rất đẹp trai, hơn nữa đều đặc sắc

Nhưng mà Cố Thừa Diệu đã có bạn gái. Cô lại yêu thích Cố Thừa Kỳ, cảm giác mình không thể khống chế được

Nhìn tới nhìn lui, chỉ có Cố Thừa Kỳ là tốt nhất: “Dù sao bạn gái anh ấy cũng mất rồi. Sao cậu không thể giúp mình chứ?”

“Giác Mẫn, không phải là mình đả kích cậu, coi như Tống Vân Hi đã mất, cậu cũng không có cơ hội.” Thẩm Mộng Thiền là người chứng kiến chuyện tình của Cố Thừa Kỳ và Tống Vân Hi

Tình cảm anh đối với Tống Vân Hi, tuyệt đối không phải ngày một ngày hai là có thể thay đổi

“Cậu nói xem Tống Vân Hi đã mất rồi, Cố Thừa Kỳ trẻ tuổi như thế, không lẽ phải thủ tiết Tống Vân Hi cả đời chứ? Anh ấy còn phải kết hôn sanh con nữa chứ?”

Âu Dương Giác Mẫn nhìn thấy trong mắt của Cố Thừa Kỳ lộ ra vẻ tối tăm, không hiểu sao trong lòng lại đau nhói: “Mộng Thiền, cậu giúp mình có được hay không?”

“Giác Mẫn, cậu thật sự không có cơ hội.” Thẩm Mộng Thiên thở dài một hơi: “Không phải là mình không muốn giúp cậu.”

"Nhưng mà nhìn Cố Thừa Kỳ như vậy thật làm cho người ta đau lòng.” Âu Dương Giác Mẫn lắc cánh tay Thẩm Mộng Thiền: “Chẳng lẽ cậu đành lòng để cho anh ấy cả đời như vậy?”

Không đành lòng.

Thành thật mà nói, những người quen biết Cố Thừa Kỳ, nhìn thấy anh mấy tháng qua, cũng sẽ không đành lòng. Nói chi đến Thẩm Mộng Thiền từ nhỏ đã coi ba anh em nhà họ Cố như anh mình

Tầm mắt Thẩm Mộng Thiền từ trên người Cố Thừa Kỳ thu hồi lại, liếc mắt nhìn bạn tốt của mình một cái: “Cậu muốn mình giúp cậu như thế nào?”

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com