Hon Nhan Mong Manh Chong Truoc Qua Ngang Tan Thien Tam Nguyet
Chương 119 : Sỉ nhục
" Thiên Thiên, có phải em ngoại tình không?"Mạc Tuyết Linh cho là như vậy lại còn vô cùng khẳng định.
Đã thế còn nghĩ rất ác độc, con bé Diêu Hữu Thiên này, nhất định là không được chồng yêu thương, chồng cô ta không thèm quan tâm đến cô ta.
Chỉ còn cách ra ngoài tìm đàn ông. Tìm được rồi lại sợ gặp phiền phức nên mới phải uống thuốc.
Không sai, chính là như vậy.
Con người bất lương thì luôn dùng cách ý ác độc nhất để dò đoán người khác.
Diêu Hữu Thiên nhìn vào Mạc Tuyết Linh, chỉ cảm thấy sao trên đời này còn có cái thể loại khác người đến vậy?
Hít một hơi thật sâu, nếu Mạc Tuyết Linh không phải là chị họ của cô, nếu không phải mẹ cô từng nói là phải nhường nhịn nhà họ Mạc một chút.
Hiện giờ cô tin chắc rằng bản thân trực tiếp tát cho cô ta hai cái rồi.
" Chị họ ơi, cơm có thể ăn lung tinh chứ không được nói càn. Chị mà còn lải nhải vớ vẩn thì em sẽ đi nói với chú đấy."
Cơ bản cô không muốn dây dưa với Mạc Tuyết Linh, so với Mạc Dư Tiệp, cô ta quả thật kém hơn rất nhiều.
Quay người vội vàng rời đi, hiệu thuốc cũng đâu chỉ có một tiệm này thôi, cô đương nhiên sẽ nghĩ ra cách khác.
Nhưng lại quên mất Mạc Tuyết Linh sau lưng mình, trên mặt như hiểu ra điều gì. Trong lòng đã nhận định Diêu Hữu Thiên phản bội chồng.
Nhớ đến khuôn mặt anh tuấn của Cố Thừa Diệu. Lại nhớ đến gia thế nhà họ Cố mà mình nghe được ở Bắc Đô.
Tâm trạng của Mạc Tuyết Linh vui phơi phới, trong mắt phát lên một sự tính toán.
........................................................................
Sau khi mua được thuốc lần nữa và nuốt xuống, Diêu Hữu Thiên thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng yên tâm.
Cô và Cố Thừa Diệu sai hết lần này đến lần khác. Cô chắc chắn sẽ không để sai lần thứ ba.
Trong đầu hiện lên gương mặt của Cố Thừa Diệu, còn nữa mặc dù hôm qua anh uống say cũng vẫn luôn miệng gọi tên Yên Nhiên Yên Nhiên.
Cuối cùng lần đầu tiên thấy được, sự yếu đuối trên mặt anh cùng với biểu cảm thất vọng. Trong lòng có chút dao động.
Thật ra cô rất ngưỡng mộ người phụ nữ tên Yên Nhiên kia.
Cô ấy không cần làm gì hết cũng có thể giữ chặt trái tim một người đàn ông.
Cô ấy thậm chí không biết rằng có một người đàn ông bỏ ra rất nhiều sức lực tìm kiếm cô hơn nửa năm trời.
Cô cũng không biết có một người đàn ông đến bây giờ trong tim vẫn còn lưu luyến cô ấy.
Người phụ nữ đó, thật là hạnh phúc.
Diêu Hữu Thiên không yêu Cố Thừa Diệu, lúc này lại có chút ghen tị với người phụ nữ tên Yên Nhiên.
Không biết đến khi nào cô mới có một người đàn ông giống như Cố Thừa Diệu, cho dù cô không còn nữa cũng mãi mãi không quên cô.
Ngày hôm nay chắc chắn là công việc không hề có hiệu quả gì.
Bước vào nhà, Cố Thừa Diệu chưa về. Dì Dương cũng không thấy đâu. Diêu Hữu Thiên mới nhớ ra, buổi sáng lúc sắp đi làm dì Dương hình như có nói là hôm nay dì ấy có việc xin nghỉ một ngày.
NHìn khắp căn nhà không một bóng người.
Diêu Hữu Thiên không biết bản thân nên thở phào nhẹ nhõm hay là tức giận.
Cuối cùng cô bình tĩnh lại, xem ra hôm nay Cố Thừa Diệu sẽ không ăn cơm ở nhà.
Diêu Hữu Thiên vào bếp, trong tủ lạnh vẫn còn ít đồ dì Dương mua từ hôm qua.
Tính sơ sơ cũng đủ một mình cô ăn.
Vo gạo bỏ vào nồi, từ lúc đến thành phố Y Diêu Hữu Thiên còn chưa có cơ hội tự mình nấu cơm.
Hai món ăn đơn giản rất nhanh đã xong.
Vừa hay Cố Thừa Diệu không ở nhà, dù sao cô cũng không muốn nấu cơm cho anh ta ăn.
Không đúng. Nếu anh ta mà ở nhà, Diêu Hữu Thiên không đảm bảo là sẽ bỏ thuốc độc vào trong cơm để độc chết anh ta cho hả giận hay không nữa.
Nhưng ngay khi Diêu Hữu Thiên vừa xới cơm định ngồi xuống ăn thì Cố Thừa Diệu về đến.
Phòng khách cách nhà bếp không xa, Cố Thừa Diệu đứng ở cử nhìn thấy Diêu Hữu Thiên ngồi trên bàn đột nhiên khựng lại.
Sự việc ngày hôm qua cho dù anh không muốn nhắc đến nữa thì không có nghĩa là nó không tồn tại.
Chạy trốn cũng không phải là cách. Anh cũng không phải một người thích chạy trốn.
Nhưng đối diện với Diêu Hữu Thiên ra sao, anh nghĩ cả một ngày cuối cùng cũng nghĩ ra.
Tại sao anh phải trốn tránh Diêu Hữu THiên chứ? Nhà là của anh, không lý nào bảo anh trốn Diêu Hữu Thiên nhỉ.
Còn nữa, Diêu Hữu Thiên là vợ anh, mặc dù lúc đầu nói là ai làm việc nấy, sống cuộc sống riêng thì cũng không thay đổi được sự thật cô là vợ của anh.
Anh động cũng động rồi, thì sao?
Nghĩ thông suốt thì cũng chả có gì phải tránh. Cố Thừa Diệu ung dung mà về nhà.
Đơn giản nhất là coi như không có chuyện gì, mặc kệ là xong.
Cố Thừa Diệu nghĩ vậy đương nhiên cũng sẽ cứ thế mà làm. Đi rửa tay sau đó hùng hồn ngồi lên bàn ăn.
Thấy chỉ có một bộ bát đũa, mới ngước lên nhìn vào trong nhà bếp.
" Nói dì Dương mang thêm một bộ bát đũa đến đây."
Diêu Hữu Thiên ngay lúc Cố Thừa Diệu về đến nhà sớm biết cách đối mặt với anh như thế nào rồi.
Ai mà biết được Cố Thừ Diệu giống như không có chuyện gì xảy ra. Dường như sự việc hôm qua chỉ là ảo giác của cô vậy.
Bán tay bưng bát hơi siết lại, đốm lửa trong lòng Diêu Hữu Thiên bắt đầu bùng cháy.
" Dì Dương không có ở đây."
TRong lúc nói chuyện Diêu Hữu Thiên kéo mấy món ăn về phía mình, hơi thấp mặt, giọng nói kèm theo vài tia cười nhạt.
" Cơm là do tôi nấu, nếu anh đói thì ra ngoài ăn đi."
Cố Thừa Diệu xẹt qua một chút kinh ngạc, nhìn vào Diêu Hữu Thiên, lại nhìn về những món ăn trên bàn.
" Cơm là cô nấu?"
Chân mày của anh hơi nhếch lên, trên mặt vẫn còn nghi ngờ.Diêu Hữu Thiên biết rằng hành động của mình rất trẻ con, cũng rất vô vị.
NHưng cô đang bực bội, vô cùng bực bội: " Đúng vậy, hôm nay dì Dương xin nghỉ, cơm là do tôi nấu. Cố Thừa Diệu, tôi không nấu phần của anh. Muốn ăn thì ra ngoài mà ăn."
Cố Thừa Diệu là lần đầu tiên thấy thái độ này của Diêu Hữu Thiên.
Lại nhìn vào mấy món ăn trên bàn lần nữa, không nói gì mà trực tiếp đứng lên.
Diêu Hữu Thiên cũng không thèm quan tâm đến anh, cúi đầu tiếp tục ăn cơm.
Không ngờ Cố Thừa Diệu lấy bát đũa ra, tự mình bới một bát cơm, rồi ngồi xuống ăn.
" Cố Thừa Diệu, anh là ăn cướp sao." Không nhìn ra là cô không muốn ngồi cùng bàn ăn cơm với anh ta, lại càng không muốn cho anh ta ăn đồ mình nấu sao?"
" Cô cũng đã nấu rồi, nhiều như vậy cũng không ăn được. Tôi xử lý giúp cô, không phải là đỡ lãng phí à?"
Đây coi như là Cố Thừa Diệu đã xuống nước. Dù sao chuyện tối qua mặc dù là anh không cố ý nhưng cũng làm tổn thương cô.
" Tôi thà đổ đi cũng không muốn cho anh ăn." Cố Hữu Thiên bắt đầu ngang ngược. Đưa tay ra cướp lấy cái bát của Cố Thừa Diệu, sau đó đặt mạnh lên bàn, động tác hơi quá làm cho cơm trong bát rơi ra ngoài: " Anh đi ra chỗ khác."
" Diêu Hữu Thiên." Cố Thừa Diệu đứng dậy: " Cô lên cơn điên cái gì thế?"
" Tôi lên cơn điên?" Diêu Hữu Thiên nắm chặt tay, hít một hơi rồi nói: " Cố Thừa Diệu, nếu muốn ăn cơm thì nói Bạch Yên Nhiên của anh nấu cho. Tôi không hầu hạ anh được."
Cái tên đó, anh gọi suốt một đêm. Tại sao bây giờ lại không biết mà đi tìm đi?
Thái độ của Cố Thừa Diệu thay đổi ngay lập tức.
Anh híp mắt, vô cùng sắc bén mà nhìn vào Diêu Hữu Thiên, cả mặt u ám toát nên sự hung ác.
Diêu Hữu Thiên cũng không chùn bước, bình tĩnh mà ngước đầu đối mặt với anh.
Bốn mắt tóe lửa, cô nhìn thấy rõ sự tức giận, phẫn nộ trong mắt anh. Mà trong mắt cô thì cũng nổi lên ý tương tự.
" Diêu Hữu Thiên, cô biết cô đang nói gì không?"
Cô có tư cách nhắc đến Yên Nhiên trước mặt anh sao?
Cái tên gọi đó chính là điều cấm kỵ của Cố Thừa Diệu. Ngoại trừ anh ra, bất kỳ ai cũng không được nhắc đến.
Diêu Hữu Thiên cười khẩy, sắp tức giận à? Người tức giận lẽ ra phải là cô mới đúng nhỉ?
" Làm sao? Tôi không được nói à? Cố Thừa Diệu, anh để cho tôi nghe cái tên đó cả một đêm, bây giờ tôi mới chỉ nói có một lần mà anh đã không chịu được?"
" .........." Im lặng, Cố Thừa Diệu hơi giật mình, nhưng cũng đột nhiên hiểu được.
Tối qua, trong giấc mơ anh đã quấn lấy Yên Nhiên cả đê.
Lúc này đối diện với ánh mắt của Diêu Hữu Thiên tự nhiên có chút chột dạ.
Nhưng suy nghĩ đó chỉ lóe lên một cái.
Nếu không phải là Diêu Hữu Thiên thì sao anh phải cưới cô ta? Cũng đâu đến nước phải có lỗi với Yên Nhiên?
" Cố Thừa Diệu." Khi Diêu Hữu Thiên nói những lời này, thực sự muốn tát cho anh ta vài cái: " Nếu anh thật sự không nhịn được, anh có thể đi tìm người phụ nữ đó, hoặc là anh có thể ra ngoài tìm gái. Anh không cần dùng cách này để mà sỉ nhục tôi."
Sỉ nhục?
Cố Thừa Diệu hơi nhăn mặt.
" Tôi không có ý đó. Tôi..."
Đêm qua anh chỉ là hành động theo bản năng mà thôi.
Mạc dù là ngoài ý muốn nhưng anh không hề có ý sỉ nhục Diêu Hữu Thiên.
Anh ta tất nhiên là không có ý đó, Diêu Hữu Thiên biết rất rõ, chính là biết quá rõ vì vậy nên mới không thể tha lỗi cho anh.
Lại càng cảm thấy đau khổ.
Cô không yêu anh, anh cũng không yêu cô.
Nhưng họ đã kết hôn rồi.
Cô vốn là muốn bản thân, chỉ lo cho mình, nhưng lại thấy rằng điều đó quá khó.
Hôm qua là lần đầu tiên, cô không dám đảm bảo sẽ không có lần thứ hai, lần thứ ba.
" Tôi không cần biết anh có ý đó hay không." Diêu Hữu Thiên cả đời này đều không cho phép chính mình làm vật thế thân của người khác: " Cố Thừa Diệu, tôi biết anh không hề yêu tôi, cũng biết cuộc hôn nhân này là kế sách vì quyền lợi. Nhưng cũng xin anh cho tôi sự tôn trong cần có. Đây là giới hạn cuối cùng của tôi. Nếu anh không làm được, tôi sẽ không thương tiếc mà kéo theo Cố Thị, cũng không để cho anh được sống tốt."
Đây không phải là lần đầu tiên Diêu Hữu Thiên lấy thái độ này đối mặt với Cố Thừa Diệu.
Nhưng lại là lần đầu tiên khiến anh cảm thấy người phụ nữ trước mặt mình trong lòng tồn tại sự quật cường, mạnh mẽ, còn có sự cố chấp không sờn.
Cố Thừa Diệu mấp máy, thực ra anh không hề có ý không tôn trọng cô.
Tối qua anh uống say, dưới sự cố ý của Cố Thừa Kỳ, anh say bí tỉ.
Nếu không anh cũng sẽ không động vào cô, càng không....
Suy nghĩ của anh cô không đoán được, cũng không muốn đoán.
Nhưng tâm trạng của Diêu Hữu Thiên lúc này rát tồi tệ là thật.
" Cố Thừa Diệu, bây giờ tôi không muốn nhìn thấy anh, càng không muốn ngồi ăn với anh trên cùng một chiếc bàn. Anh có thể đi rồi."
Đây là địa bàn của anh, cô đuổi anh đi, thật ra rất vô lý.
Nhưng cục tức này, Diêu Hữu Thiên không cách nào nuốt trôi.
Im lặng lan khắp phòng ăn. Chỉ còn tiếc đồng hồ trên tường, tích tắc trôi qua.
Cố Thừa Diệu nhìn Diêu Hữu Thiên một lúc lâu, tâm trạng quay vô số vòng, Diêu Hữu Thiên không biết anh đang nghĩ gì, nhưng không quan trọng. Suy nghĩ của anh cô không cần phải hiểu.
Đồ ăn trên bàn dần nguội lạnh, Cố Thừa Diệu cuối cùng cũng động đậy, anh quay người rời đi.
Anh vừa đi cả người Diêu Hữu Thiên mềm oặt, không còn sức lực mà ngồi bịch xuống ghế.
Hốc mắt nóng lên, chua xót.
Cố chớp chớp mắt, đè nén cảm giác đó xuống. Cầm bát lên lần nữa, chăm chú ăn cơm.
Lúc này mới thấy đồ ăn đã nguội ngắt.
Mùi vị không còn như lúc đầu. Cũng giống như cuộc đời, khi bạn bỏ lỡ thời khắc thưởng thức quan trọng nhất, ăn lại thì mùi vị cũng thay đổi rồi.
............................................................
Lời tác giả: Chương này viết khó quá. Tôi khóc đây....
Chương 120 : Có thể tránh xa tôi ra được không ?
Diêu Hữu Thiên và Cố Thừa Diệu một lần nữa rơi vào tình trạng căng thẳng.Cố Thừa Diệu bắt đầu cuộc sống đi sớm về trễ. Anh rất bận, mang theo người của Cố Thị đàm phán được thêm một công trình nữa.
Cộng lại Cố Thị có ba công trình đang được xây dựng. Anh có muốn không bận cũng khó.
Diêu Hữu Thiên cũng bận, cô cố ý tránh mặt Cố Thừa Diệu. Mỗi ngày đều đi trễ về sớm.
Chính là để tránh đụng mặt với Cố Thừa Diệu.
Dưới tình thế này, Diêu Hữu Thiên và Cố Thừa Diệu rõ ràng ở chung trong một căn nhà nhưng đã một tuần không gặp mặt nhau.
Cố Thừa Diệu thậm chí ngay cả cơm cũng không về nhà ăn.
Ánh mắt dì Dương mỗi lần nhìn thấy Diêu Hữu Thiên rất kỳ lạ. Nhưng bà chỉ là một người giúp việc theo giờ, đương nhiên không dám nói nhiều.
Trong văn phòng, Tiểu Vi thấy Diêu Hữu Thiên vừa cúp điện thoại.
Liền đưa tài liệu trân tay đặt trước mặt cô.
Diêu Hữu Thiên đang định ký tên thì điện thoại của cô đổ chuông.
Sau khi tan sở, Diêu Hữu Thiên nhìn vào người anh trai lớn hơn mình hai tuổi Diêu Hữu Thế đang xuất hiện ngay trước mắt mình.
Nếu nói Diêu Hữu Quốc là đĩnh đạc, Diêu Hữu Gia là phóng khoáng thêm chút phong lưu. Diêu Hữu Quyền là cẩn thận.
Vậy thì Diêu Hữu Thế hoàn toàn được coi là một người đàn ông rạng rỡ như ánh mặt trời.
Ngũ quan của anh có đôi phần giống với Diêu Hữu Thiên. Thân hình không thấp, cao 1 mét 78, có điều rất gầy do thường xuyên thức đêm, cả người gầy gò.
Trên mặt đeo một cặp kính, lúc cười chói lóa như ánh mặt trời khiến người khác nhìn vào đặc biệt vui vẻ.
Lúc trước Diêu Hữu Thế đều mặc áo phông quần jeans, mặc quần áo rất tùy hứng, nhưng hôm nay lại mặc đồ Tây thắt cà vạt. Nhìn rất nghiêm túc.
Diêu Hữu Thiên mới biết rằng bộ truyện tranh của anh trai mình được một công ty điện ảnh chọn, đối phương muốn chuyển thể thành phim.
Hợp đồng cũng ký xong xuôi, hôm nay tổ chức tiệc ăn mừng.
Diêu Hữu Thế không có bạn gái đi cùng, hôm nay thư ký vừa vặn có việc bận, liền lôi kéo Diêu Hữu Thiên đi chung.
" Bộ đồ này của anh, được không?" Lâu ngày không mặc đồ Tây, Diêu Hữu Thế không quen.
Diêu Hữu Thiên hơi buồn cười, người anh trai này của mình hay thật: " Được, được, rất được. Em tin chắc ngày hôm nay mọi người phải ghen tị với em."
Diêu Hữu Thế liếc qua Diêu Hữu Thiên, lắc đầu: " Anh nghĩ là hôm nay mọi người sẽ ghen tị với anh thì đúng hơn."
Diêu Hữu Thiên mặc một chiếc váy dạ tiệc màu bạc. Cổ váy ngang lộ ra chiếc cổ tuyệt đẹp của cô, xương quai xanh lại như ẩn như hiện.
Chiếc váy ôm sát từ eo trở xuống, lột tả được đường cong mỹ miều của cô.
Mái tóc dài buông xõa đằng sau vai, thanh thoát, đem lại cảm giác phiêu diêu.
Trên mặt chỉ dặm một lớp phấn mỏng, nhưng lại tăng thêm vẻ đẹp cho ngũ quan của cô một cách rõ ràng.
Diêu Hữu Thiên mỉm cười khoác tay Diêu Hữu Thế.
" Được rồi, vậy thì chúng ta cùng để người khác ghen tị nào."
........................................................................
Do bữa tiệc này là do công ty điện ảnh tổ chức. Vì vậy địa chỉ không nằm ở khách sạn năm sao trong thành phố.
Mà là một khu biệt thự cao cấp nằm ngoài vành đai thành phố.
Đến bảy giờ tối, trời của thành phố Y còn chưa đen hoàn toàn, nhưng xun g quanh biệt thự đã bắt đầu mở đèn sáng rực rỡ.
Bãi cỏ ngoài biệt thự cũng đã đầy những chiếc xe hạng sang. Trong biệt thự lại càng lộng lẫy hơn.
Ánh tà chiều còn sót lại, mặc dù che mất ánh nắng chói chang, nhưng ngày hè tháng tám vẫn oi bức kinh người.
Diêu Hữu Thiên vừa xuống xe liền cảm thấy hơi nóng ập đến. Nhìn về anh trai mình đang mặc nguyên bộ đồ Tây hỏi: " Anh có nóng không?"
Bộ đồ nghiêm túc là đáng ghét nhất luôn.
Diêu Hữu Thế đương nhiên là rất nóng rồi" Không sao, bên trong có điều hòa."
Diêu Hữu Thiên nhìn bộ đồ Tây trên người anh trai, còn có lớp mồ hôi trên trán anh, trong đầu đột nhiên hiện lên một hình bóng.
Người đó hình như không sợ nóng, cho dù nắng cỡ nào cũng không thấy anh đổ mồ hôi.
Nói đến đây hình như cái tên kia chụp hình mình xong thì mất tích luôn. Cô còn chưa kịp xóa tấm hình trong điện thoại của anh ta...
Vừa nghĩ đến đây thì trên bãi cỏ lại có thêm một chiếc xe, người từ trên xe xuống lại chính là Triệu Bách Xuyên.
Diêu Hữu Thiên lập tức đơ tại chỗ.
Cô mời vừa nghĩ đến Triệu Bách Xuyên, thì Triệu Bách Xuyên đã xuất hiện.
Người trợ lý đi đằng sau Triệu Bách Xuyên cũng mặc nguyên một bộ đồ Tây màu tối.
Thân hình cao lớn đứng tại nơi đó, toát lên vẻ lạnh nhạt. Kết hợp với gương mặt anh tạo nên một hình ảnh dịu dàng ấm áp.
Bức tranh xinh đẹp như vậy, khiến cho ánh mắt của những vị khách nữ đến tham gia bữa tiệc đều đổ dồn về anh.
Triệu Bách Xuyên hoàn toàn không cảm nhận được những ánh mắt đó. Cái nhìn quét đến Diêu Hữu Thiên, cặp mắt lạnh nhạt đó sáng lên nét khác thường.
Bước chân về phía Diêu Hữu Thiên, nhưng người quản lý của anh cũng đi theo.
Bán tay buông hai bên nắm chặt, không nhìn Diêu Hữu Thiên mà đi thẳng vào trong sảnh.
........................
So với ánh đèn rực rỡ ở bên ngoài, bên trong biệt thự có thể nói là xa hoa.
Đại sảnh rộng lớn có thể cùng lúc chứa hàng ngàn ngưới. Không khí còn có tiếng nhạc bay lượn.
Diêu Hữu Thiên cùng Diêu Hữu Thế bước vào đại sảnh, Diêu Hữu Thế lập tức bị người ta kéo đi.
Đã quyết định hợp tác vậy thì sau này sẽ có lần hợp tác thứ hai, thứ ba.
Vì vậy Diêu Hữu Thế không còn thời gian mà quan tâm đến Diêu Hữu Thiên nữa. Bỏ mặc cô ở đó một mình.
Diêu Hữu Thiên không phải lần đầu tham gia những bữa tiệc kiểu này. Rất vui vẻ mà bước đến dãy bàn ăn dài, lấy một ly nước trái cây.Từ sau lần uống say trong bữa tiệc Tất Niên ở nhà họ Cố, Diêu Hữu Thiên bắt đầu thấy sợ rượu. Có thể không uống thì không uống.
Cầm ly nước, quay người thì nhìn thấy ngay một góc của đại sảnh phóng viên đang vây lấy Triệu Bách Xuyên.
Anh đứng ở đó, điềm đạm bình tĩnh. Lịch sự có thừa, nói chuyện với ai cũng nhã nhặn khách sáo.
Có điều cô cũng không bỏ lỡ sự xa cách trong con mắt anh.
Người trợ lý rất nhanh đến giải vây. Đám phóng viên cũng là người thức thời, sau khi lấy được câu trả lời của mình thì rời đi.
Diêu Hữu Thiên thu lại ánh nhìn, cảnh tượng lần trước người đàn ông này bóp cổ mình còn rõ mồn một trong trí nhớ. Người như vậy tốt nhất là không nên đụng vào.
Hôm nay đến tham dự có rất nhiều người quen. Thỉnh thoảng cũng thấy trên ti vi.
Có điều để mà nói về sự nổi tiếng thì Triệu Bách Xuyên là lớn nhất.
Diêu Hữu Thiên đều không quen những người này, anh trai bên kia cũng đang bận. Cô cũng có thể tự chơi một mình.
Cuối cùng cô quyết định đi ra khu vườn phía sau biệt thự thì có một bóng người đi theo cô.
Khu vườn phía sau biệt thự thật ra là một vườn hoa rất rộng. Bầu trời đêm hoàn toàn buông xuống,trong khu vườn bóng cây đung đưa.
Ở hai bên vườn hoa có hai hồ bơi cực lớn.
Ánh đèn mờ ảo trong vườn hoa chiếu lên mặt nước gống như đổ đầy những đốm sáng lấp lánh, cảnh sắc không tồi. Không hổ là biệt thự tốt nhất của thành phố Y.
Diêu Hữu Thiên nhớ đến khu nghĩ dưỡng đang được xây dựng.
Đợi khu nghỉ dưỡng xây xong thì biệt thự này không còn là tốt nhất của thành phố Y nữa.
Nghĩ đến đây tâm trạng Diêu Hữu Thiên vui lên rất nhiều.
" Tâm trạng của cô rất vui sao?"
Một giọng nói cất lên sau lưng cô. Diêu Hữu Thiên giật mình, xoay nhanh người lại, không cẩn thận mất đi trọng tâm ngã về phía trước.
Mà cô hiện đang đứng ở mép hồ bơi.
La lên một tiếng, Diêu Hữu Thiên không muốn rơi xuống hồ bơi nên nhanh chóng lấy lại thăng bằng. Ngay lúc này trẹo chân một cái, sự đau đớn triệt để khiến cô mất thăng bằng.
Thấy bản thân sắp bị rơi xuống nước, thì một đôi tay ngay lúc này đưa ra đỡ lấy cô.
Hơi dùng sức ôm cô vào vòng ngực ấm áp.
Diêu Hữu Thiên vừa định đứng lên, cổ chân truyền đến một cơn đau dữ dội.
Mặt cô nhăn lại, sắc mặt cũng thay đổi.
" Cô không sao chứ?" Triệu Bách Xuyên không ngờ mình mới chỉ gọi cô ấy một câu mà đã làm cho cô ấy phản ứng mạnh như vậy.
Diêu Hữu Thiên trợn mắt với anh, căn bản không muốn nói chuyện với anh ta,
Muốn đẩy tay anh ta ra, thì cổ chân lại càng đau hơn.
" Cô bị trẹo chân rồi à?" Giọng nói của Triệu Bách Xuyên lại cất lên, Diêu Hữu Thiên không nhịn được mà trọn mắt lần nữa. Đây rõ ràng quá rồi còn gì nữa hả?
Triệu Bách Xuyên nhìn quanh vườn hoa một lượt, thấy bên cạnh vườn hoa có một chiếc ghế dài để nghỉ ngơi, anh dơ tay đỡ lấy eo của Diêu Hữu Thiên.
" Hay là qua đó ngồi đi, tôi xem thử cô bị thương đến mức nào?"
Thái độ của anh vẫn lạnh nhạt như cũ, nhưng trong mắt rõ ràng hiện lên sự quan tâm.
Diêu Hữu Thiên không có bất kỳ phản ứng gì, mặc cho Triệu Bách Xuyên đỡ mình đến chiếc ghế. Triệu Bách Xuyên ngồi xổm xuống, nắm lấy cổ chân cô nhìn thử, thấy đã đỏ ửng.
" Không bị sưng, chắc không nặng lắm."
Diêu Hữu Thiên cũng nhìn chân mình vừa định đưa tay đi xoa thử thì động tác của Triệu Bách Xuyên còn nhanh hơn cô.
Tay của anh đặt vào chỗ cô bị thương, nhẹ nhàng xoa bóp.
" Á." Diêu Hữu Thiên hít một hơi, sắc mặt cũng đổi màu.
Triệu Bách Xuyên không dừng tay lại. Ánh đèn trong vườn hoa rất tối, bên cạnh chiếc ghế có một chiếc đèn vàng.
Nhờ ánh đèn nhìn vào chân của Diêu Hữu Thiên, rất trắng, da cũng rất đẹp.
Triệu Bách Xuyên nhìn chăm chú, ánh mắt khộng nhịn được mà rơi trên chân cô.
Kết hợp với chiếc váy hôm nay Diêu Hữu Thiên mặc, trên chân cô mang một đôi giày gót nhọn màu bạc. Chính vì như vậy mới không cẩn thận bị trẹo chân.
Sợi dây mảnh vòng từ cổ chân cho đén mu bàn chân.
Bàn chân mềm mại đầy đặn rất đáng yêu.
Diêu Hữu Thiên cảm nhận được ánh mắt của anh, không chịu được mà rút chân về.
Không ngờ động tác quá mạnh. Tay của Triệu Bách Xuyên nắm lấy chân cô lần nữa.
Giằng co một hồi, càng khiến vết nghiêm trọng thêm.
" Á..." Diêu Hữu Thiên lại kêu lên một tiếng. Triệu Bách Xuyên nhanh chóng buông tay ra.
" Cô làm sao vậy?"
" Anh có thể tranh xa tôi ra được không?" Diêu Hữu Thiên nói thẳng không hề khách khí, anh ta đứng ở đây chỉ sợ rằng chân của cô không thể nào mà khỏi được nữa.
Triệu Bách Xuyên ngơ ra một lúc, trong con mắt tuấn mỹ hiện lên ý cười.
Từ lúc anh nhận giải thưởng ngôi sao điện ảnh hạng A từ nước ngoài về, đây là lần đâu tiên nghe được một câu ra lệnh không hề khách sáo như vậy.
Anh cảm thấy bản thân có vẻ bề ngoài không đến nỗi nào chứ nhỉ?
Có chút bất ngờ, cũng có chút buồn cười, nhiều hơn nữa là một cảm giác khó hiểu. Anh nhìn chằm chằm vào mặt của Diêu Hữu Thiên, dường như đang muốn biết cô thật sự là đang chống đối mình hay là lạt mềm buộc chặt đây.
Nhờ vào ánh sáng của ngọn đèn, anh thấy rõ ràng Diêu Hữu Thiên thật sự là không muốn nhìn thấy anh.
Có chút bất ngờ mà đứng dậy, nhưng không rời đi.
............................................................................................................
Lời tác giả: Cố thiếu gia mau đến đi, vợ sắp bị người ta cướp mất rồi kìa.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com