Hon Nhan Khong Tinh Yeu
Từ Trác Dư ngây ngẩn cả người.Xe đẩy lướt qua người hắn, nhưng khuôn mặt người đàn ông vẫn luôn nhìn về phía người thanh niên kia. Ngay cả khi hắn đang đứng ở đó, anh vẫn đều hồn nhiên không biết.Bên kia, người hướng dẫn của Từ Trác Dư đang kêu người chuẩn bị phòng phẫu thuật. Vừa quay người, thấy hắn còn đang ngây người tại chỗ, ngay lập tức lớn tiếng quát: "Từ Trác Dư, mau tới làm trợ thủ cho tôi! Nhanh!"Nghe được cái tên này, người đàn ông sửng sốt, sau đó quay đầu, vừa lúc chạm phải ánh mắt Từ Trác Dư. Từ Trác Dư lập tức làm bộ không thấy được Tiếu Viễn Trình, vội vàng chạy vào phòng giải phẫu.Giống như là đang chạy trốn."Bệnh nhân mắc bệnh u xương cột sống, giai đoạn hai. Hiện nay huyết áp hơi cao..." Y tá báo cáo tình huống căn bản của cậu thanh niên.Vừa vào phòng giải phẫu, Từ Trác Dư lập tức tập trung tinh thần, theo chỉ thị của bác sĩ hướng dẫn tiến hành phẫu thuật.Phẫu thuật xong, cũng đã qua vài giờ.Cấp cứu kết thúc, Từ Trác Dư theo bác sĩ hướng dẫn đi ra phòng phẫu thuật, thần kinh buộc chặt mấy tiếng liền làm cho đầu óc của hắn trở nên trống rỗng. Đến lúc thấy thân ảnh quen thuộc trên hành lang, cảnh tượng mấy giờ trước liền lần lượt hiện lên trong đầu hắn.Tiếu Viễn Trình trực tiếp đi tới trước mặt bác sĩ hướng dẫn của hắn, vội vàng hỏi tình hình phẫu thuật. Nhìn người đàn ông bộ dáng gấp gáp như vậy, Từ Trác Dư đột nhiên cảm thấy, hôm nay người hắn gặp được là một Tiếu Viễn Trình hoàn toàn khác, hoặc có thể, đây mới thực sự là anh.Mà trong toàn bộ quá trình, ánh mắt Tiếu Viễn Trình đều không dừng lại nhìn hắn lấy 1 giây.Người thanh niên kia là ai, Từ Trác Dư lặng lẽ suy nghĩ. Có thể khiến cho anh lộ ra một mặt như vậy, sẽ không chỉ là quan hệ bằng hữu bình thường,...hoặc là, thân thích?Khi biết cậu không có vấn đề gì lớn, Tiếu Viễn Trình thở dài một hơi, giống như cả người đều trở nên buông lỏng.Sau đó, anh thấy được phía sau người bác sĩ mổ chính chính là Từ Trác Dư, thì không biết phải làm sao." Người kia...cậu ấy là?"Tiếu Viễn Trình đi lên trước, nói với người trước mặt: "Cậu ấy là một người rất quan trọng đối với tôi.""Anh...Thích cậu ấy?"Người đàn ông nhìn thẳng vào ánh mắt của hắn, "Đúng vậy. Nhưng chúng tôi không thể nào ở bên nhau. Cho nên em không cần lo lắng, đối với gia đình tôn trọng cùng ý thức trách nhiệm khi trước đã nói, tôi sẽ cho em."Từ Trác Dư mở to hai mắt.Nếu như lời này nói vào một tuần trước, hắn cũng sẽ không khó chịu đến như vậy.Nhưng vào ngay lúc hắn vừa mới sáng tỏ tình cảm của mình đối với Tiếu Viễn Trình, hắn làm sao có thể, làm sao có thể tiếp nhận người mà mình yêu trong lòng còn có người khác?Người đàn ông này...làm sao có thể tàn nhẫn như vậy.Dù trái tim đang bị hung hăng xé nát đau đớn, Từ Trác Dư ngoài mặt vẫn là gió êm sóng lặng, thậm chí còn lý trí mà kéo Tiếu Viễn Trình đến góc trong cầu thang, tránh đi các y tá cùng bệnh nhân đi tới đi lui. Sau đó, hắn nhìn người đàn ông đối diện, trên mặt nỗ lực duy trì bình tĩnh nói,"Sau khi kết hôn vẫn thích cậu ấy?""Ừ.""Vậy tại sao không cùng cậu ấy kết hôn? Tại sao muốn liên hôn? Lẽ nào ở trong mắt anh, tình yêu của anh khi so sánh với quyền lợi lại trở nên rẻ mạt như vậy?" Giọng Từ Trác Dư càng trở nên kích động.Tiếu Viễn Trình nhìn Từ Trác Dư, lặng yên thật lâu, rồi nói, "Cứ xem là vậy đi.""Chuyện này, tại sao lúc kết hôn không nói cho em?""Tôi cho rằng việc này không ảnh hưởng đến việc kết hôn của chúng ta, ngược lại, chúng ta khi kết hôn cũng không dựa vào tình cảm không phải sao?" Tiếu Viễn Trình bình tĩnh hỏi ngược lại."Nói cũng phải, ngay từ đầu...đã không có tình cảm." Từ Trác Dư khóe miệng khẽ câu lên khinh miệt, đột nhiên, hắn ngẩng đầu nhìn thẳng Tiếu Viễn Trình, "Nhưng nếu như em nói...em thích anh?"Tiếu Viễn Trình nhìn Từ Trác Dư, con mắt khẽ trợn to, giống như bị khiếp sợ.Vài giây sau đó, anh mở miệng nói, "Từ lúc bắt đầu em nên biết, duy nhất tình cảm, là thứ mà tôi không có cách nào dành cho em."Ngực Từ Trác Dư phảng phất như bị một tảng đá lớn đập một cái, đau nhức vô cùng, hắn không nhịn được, hơi nhắm một con mắt lại để giảm bớt đau đớn ở lồng ngực. Hắn lúc này đã không có cách nào tiếp tục đối thoại với người kia được nữa, nên hắn quay đầu nói, "Không sao, tôi hiểu, đây vốn chỉ là một cuộc hôn nhân vì lợi ích..."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com