TruyenHHH.com

Hon Nhan Khong Hen Uoc

Tiếp theo=>
Sáng hôm sau
Ánh nắng mờ ảo khẽ len lỏi qua cửa sổ rọi vào khuôn mặt xinh đẹp của cô gió nhàn Nhạ đưa đôi mắt Long lanh bắt đầu có chút phản ứng. Cô mơ hồ tỉnh dậy toàn thân bất động cơ bản cả ngón tay hiên giờ muốn cử động cũng rất khó khăn cả người đau nhức. Cảm nhận trên thân mình có vật gì đó rất nặng giống như có thứ gì đó đè lên tay có gắn đặt lên 2 bên Thái dương xoa xoa cho tỉnh táo lúc này có vẻ đã có thể nhận biết trước mắt là ai. 2 mắt mở to hốt hoảng hét lên. Tiếng hét rất chói tay.

Jungkook:Aaaa....

JM cơ hồ Ngọ ngoậy 2 mắt mơ hồ tỉnh dậy. Giọng mớ ngủ nói.

Jimin: Có chuỵen gì vậy? *ngẩn mặt lên*
Jungkook: tên biến thái anh mau tỉnh lại. Màu ngồi dậy ngay cho tôi. *tay cô liên tục đánh vô lưng anh*

Anh bị cô công kích không ngừng mà vội vàng tỉnh hẳn. Đầu có hơi đầu tí. Khuông mặt ngẩng xuống nhìn người con gái đang nằm dưới thân mình.

Jimin: cô.. Cô làm gì ở đây, tôi.. Tôi *hốt hoảng nhìn nhau khi 2 người vẫn còn dính lấy nhau. *
Jungkook: Còn tôi tôi cái gì mau lấy nó ra khỏi người tôi tên khốn tên biến Thái! *cựa ngoạy không ngừng*

Thân hình to lớn của anh vốn vẫn còn nằm trong người cô. Tối qua vì mệt quá mà quên cả chuyện... Anh vì cô Ngọ ngoậy kh ngừng mà dv có chút đau vì bị kẹp chặt.

Jimin: Aaaa... Đau.. Từ từ*anh chóng tay xuống giường khuôn mặt vì có chút đau và khoái cảm nên mặt biến Thái vô cùng*

Nhanh lấy thứ quý giá của anh ra khỏi người cô, anh còn ch kịp thở thì đâu đó có lực tấn công anh.
Cô vốn dĩ là 1 nữ gym lâu năm, sức mạnh cũng kh vừa. Cơn đau nhanh đến với cô cũng nhanh trôi qua. Sao khi đc giải thoát mà thẳng chân đá anh 1 cú văng thẳng xuống giường, giọng cô mạnh mẽ cất lên.

Jungkook: tên khốn kia tối qua anh đã làm gì tôi thế hả! *cô như sốc nặng muốn kiểm chứng bệnh bằng lời nói từ miệng anh*

Câu hỏi lỡ dại mà nói ra. Trong đầu sao khi nói ra mới tiếp thu đc lời mình nói cô thông minh như vậy lại là 1 thủ khoa của lớp thời trang nổi tiếng, trải qua tình thế lúc nảy mà kh đóan đc sau? Lỡ ngu làm sơ hở cho anh có cơ hội bắt bẻ anh chau mày nhìn cô trả lơi

Jimin: cô đang ngốc thiệt hay đang giả ngốc thế! Nhìn tình cảnh thế này còn kh hỉu hả? *câu nói của anh có vẻ vẫn ch dừng lại. Phun ra 1 câu làm người ta nghe thấy sẽ tội nghiệp JK biết chừng nào*
Jimin: Chỉ tại mẹ tôi bỏ thuốc kh đừng mơ tôi đụng đến cơ thể của cô; * anh có vẻ thẳng thừng nói câu nói lạnh lùng căn bản là kh nghỉ đến tâm tình người nghe. *

Jungkook vốn nghe xong câu đầu của anh đã đã rất suy sụp nghe thêm câu sau mà cảm giác bị tạt thẳng 1 Ca nc lạnh vào mặt. Cô ấm ức khóe mắt dần đỏ. Anh nói thế kh khác gì cô là loại con gái lẳng lơ dơ bẩn quyến rũ anh. Cô kh phải như thế. Cô kh giống bạn gái của anh... Lời nói sát thương của anh làm cô im lặng. Anh có vẻ đau đớn vì cú đạp lúc nảy mà té xuống sàn lòng có chút tức giận mà lời nói thốt ra có chút thiếu suy nghĩ. Tay chóng xuống nền gỗ với lấy chiếc áo lông khóac vào người. Đứng dậy liếc người con gái ngồi trên giường. Bỗng điện thoại anh reo con số rất quen thuộc. Tay bước đến bàn cầm dfiện thoại giọng trở nên ngọt ngào. Khác với giọng nói lạnh lùng lúc nảy. Người đó là ai mà làm anh lật mặt nhanh đến thế? Là Sana bạn gái anh chứ ai! Là con cáo già trong mắt người nhưng lại là cừu non trong mắt anh.

JiMin: bảo bối gọi anh có chuyện gì thế? *giọng yêu chìu nói. *

Jungkook bất giác hướng mắt về phía anh, kh nghĩ cũng biết là ai. Người làm anh ân cần chỉ có Sana. Trong lòng JK có chút hụt hẫng.

Sana: Park Jimin sao anh có thể đối xử với em như thế? *khóc*
Jimin: Anh đã làm gì? Sao em lại khóc! *lo lắng nói*
Sana: sao anh lại lừa gạt em về Hàn lấy vợ hả? Người đó lại còn là Jeon Jungkook!
Jimin: Sao em biết! *anh ngạc nhiên*
Sana: anh lại còn tính gạt em. Khắp thế giới này ai kh biết anh và Jungkook là vợ chồng chứ. Trên báo trên mạng đều toàn là ảnh 2 người sau em lại kh biết hả! *kh ngừng công kích anh giọng hờn gì ỗi* còn nữa anh có biết tối qua em đã gọi cho anh bao nhỉeu cuộc kh? Sao anh lại kh nghe máy hả! Có phải anh và cô ta đã làm gì kh! *nói đến đây Ả bật khóc kh ngừng tra hỏi anh*
Jimin: kh có bọn anh kh làm gì hết. Cô ta có cho anh cũng kh thèm. Anh với cô ta kết hôn 1 năm rồi sẽ ly hôn. Là do anh bị ép mà! *anh cố giải thích mà kh nghĩ đến sự hiện  diện của cô*

Jungkook ngồi trên giường như chết lặng anh vừa mới nói gì cô có cho cũng kh lấy sao! Thật nực cười nhưng sao trong lòng cô lại đau 1 chút chứ, cảm giác đau này là do tối qua hay do anh đã sĩ nhục cô hay cô đã có chút gì đó rừng động với anh. Đối với JK sĩ diện vô cùng quan trọng. Anh nói như vậy chẳng khác gì đang ruồng bỏ cô. Nước mắt ấm nóng bất giác trào ra, cô cũng là con gái mà cũng biết nhục dù mạnh mẽ thế nào thì cô cũng biết tự ái. Tiếng thút thít cũng dần rõ. Anh đã làm vậy với cô kh 1 lời xin lỗi lại còn kh chịu trách nhiệm với cô, sao này li hôn làm sao mà lấy chồng? Hôn nhân hợp đồng đối với cô hiện tại mù mịt quá. Vội lâu nước mắt lấy chiếc khăn quấn quanh người. Cố bước xuống giường nhưng dường như cơn đau vẫn chưa qua. Làm sao mag qua khi anh hành cô mấy tiếng liền. Chân run run đặt xuống sàn nhà lạnh lẽo kh may cơ đau ập đến. Cô đã nằm ngay dưới sàn nhà.

Jungkook: Aaaaa...

Tiếng hét của coi kh lớn nhưng đủ làm người đàn ông trước mặt mất tập trung quay đầu lại nhìn cô. Miệng anh dừng lại nhìn cô suy nghĩ có chút kì dị. JK mà anh biết ch bao giờ khóc luôn mạnh mẽ kh phải sao. Nhìn cô như vậy mới thấy lời mình nói có phần quá đáng nhìn cô bất an. Cô đang chật vật chiến đấu với sàn nhà lạnh lẽo. Nhìn cô giống như con mèo bị ước mưa khi chủ bỏ rơi. Bất giác kh để ý đến người bên kia nói gì.

Sana: này Jimin anh có đang nghe em nói kh sao lại im lặng.
Jimin: Xin lỗi bảo bối anh đang có chút việc bận làm xong sẽ gọi lại cho em. *tắt máy*
Sana: Này này... Chắc chắn là đang ở cạnh Jeon Jungkook. Cô đợi đó khi tôi về sẽ trả thù cô đầy đủ. *câu nói của cô ta vô cùng nguy hiểm*

Anh bước đến chỗ cô giọng nhẹ nhàng nói.

Jimin: để tôi giúp cô.
Jungkook: kh cần. Anh màu tránh ra *cô cự tuyệt vì câu nói lúc nảy của anh làm cho cô ấm ức*

Anh như kh quan tâm đến lời xua đuổi của cô. Tay săn chắc bế ngang eo cô mà đưa thẳng vào nhà tắm. Bé cô vào đặt nhẹ nhàng vào bồn tắm rồi vặn nước.

Jungkook: Tôi tự làm được anh màu ra ngoài đi
Jimin: nhanh lên còn phải về nhà chuẩn bị cho chuyện đi. *bước ra ngoài*

15p sau cô bước ra nhìn anh nói.

Jungkook: Anh mau vào đi.

Anh bất giác ngước nhìn cô trong thật quyễn rũ . Khuông mặt có chút đần ra.

Jungkook: Nè... *hét*
Jimin: Ờ ờ... * giật mình*

15p sau anh bước ra cả 2 nhanh chóng rời khỏi khách sạn mà trở về Park gia. Chuẩn bị đồ đến nhà riêng của 2 người cả sân bay nữa. Hịên tại là gần 2h chiều

Hết.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com