TruyenHHH.com

Hon Nguyen Iii Tien Tu Tro Ve

Đường Liên vốn còn muốn chờ thêm chút thời gian, không ngờ Bạch Nguyệt lại đột nhiên mất tích khiến hắn phát hoảng. Sau như chợt nhớ ra cái gì, hắn mới vội chạy tới phòng y tế. Khi đó hắn chỉ nghĩ y sư ở đây từ rất lâu rồi, nhất định anh ta có thể biết được.

Y sư khi đó hình như đang có khách, Đường Liên cũng thu lại mấy phần. Hắn chỉ cúi đầu chào người đối diện một cái, hơi hướng y sư nhỏ tiếng hỏi:

- Xin lỗi đã làm phiền anh thế này. Em có chuyện muốn nhờ anh giúp. Anh có biết gần đây có nhà kho cũ nào không?

Y sư có vẻ lạ lẫm:

- Sao đột nhiên lại hỏi chuyện này?

Đường Liên lần nữa nhìn qua người đối diện, lần nữa nói:

- Bạch Nguyệt đột nhiên không thấy, em chỉ nghĩ cậu ấy đến chỗ kia thôi. Anh có biết quanh đây có nhà kho nào không?

Y sư vẫn biết gần đây quan hệ của Đường Liên và Bạch Nguyệt rất tốt, tùy ý nói:

- Trong học viện thì không có cái nào đâu, nhưng bên ngoài thì có ba cái, khoảng cách không xa lắm. Cậu có thể đến đó tìm xem.

Đường Liên cúi đầu cảm ơn, lập tức chạy đi. 

Phía đối diện, Ngân Tinh lại hơi trầm xuống. Bạch Nguyệt không có lý do gì phải tự mình đến nhà kho cả. Hắn cũng không tin nếu chỉ là chuyện bình thường, Đường Liên sẽ gấp đến cái độ kia.

Một cảm giác đau nhói nơi lồng ngực, Ngân Tinh lập tức mím chặt môi, thoáng cái dịch chuyển đi. Thế chỗ đó, Bạch Nguyệt còn đang ngơ ngác chẳng hiểu chuyện, miệng bị băng kín, trên người vẫn còn đầy mùi dầu hỏa.

Y sư nắm chặt bàn tay, gần như nghiến răng:

- Ngân, cậu điên rồi.

Bạch Nguyệt chỉ vừa gỡ được băng trên miệng xuống, y sư đã lập tức gắt lên:

- Em vừa mới từ chỗ nào tới đây?

Bạch Nguyệt còn chưa hiểu chuyện, gấp gáp:

- Sao em lại ở chỗ này? Dương Dương đâu? Em phải đi cứu thằng bé.

Y sư lần nữa quát:

- Anh hỏi em mới từ chỗ nào đến đây?

Bạch Nguyệt bấy giờ mới chịu bình tĩnh lại, nói:

- Là nhà kho phía nam, cách chỗ này hơn năm cây số.

Y sư nắm chặt bàn tay, cứ thế nhảy qua cửa sổ lao đi. Không còn thời gian nữa. Nếu người Bạch Nguyệt đã toàn dầu hỏa, đồng nghĩa với chỗ kia sẽ cháy lớn. Ngân còn thế chỗ cho Bạch Nguyệt, không phải nói nhất định sẽ chết sao?

Ngân Tinh dịch chuyển đến đám cháy, toàn thân đã bị xích chặt rồi. Hắn thầm cảm giác may mắn. Cũng may hắn cảm ứng kịp lúc, bằng không mạng của Bạch Nguyệt hôm nay sợ là không giữ được nữa. Hắn hơi đảo mắt nhìn quanh, nhận ra Bạch Dương còn nằm ở kia không chút thương tích cũng thoải mái hơn nhiều. Hân Nam nhất định sẽ tìm đến, chỉ cần cho đến thời điểm đó, hắn có thể bảo vệ cho Bạch Dương, cậu ấy nhất định sẽ không sao. 

Nghĩ vậy, Ngân Tinh hơi dịch chuyển ngón tay, giống như đang vẽ lên một pháp trận nhỏ bao lấy nơi Bạch Dương nằm. Với kết giới đó, cho dù nhà kho này có cháy rụi, Bạch Dương vẫn có thể an ổn ngủ được. Hắn căn bản từ lâu đã không quan tâm sống chết của bản thân. Chỉ cần hai đứa em trai nhỏ này bình an, hắn đều chấp nhận hết thảy.

Đường Liên nhận ra tiếng nổ lập tức chạy đến. Khi đó, nhà kho căn bản đã cháy lớn lắm rồi. Hắn chỉ nhìn rõ nhất Bạch Dương còn đang nằm kia, chuẩn xác lao qua ôm lấy người lao ra ngoài. Đáng tiếc, hắn vừa mang được người ra, nhà kho cũng bị cháy sập. Hắn ôm chặt Bạch Dương trong lòng, cảm giác căng thẳng cực điểm. Bạch Nguyệt đột nhiên mất tích, cũng không rõ là có ở kia hay không? Nếu cậu ấy thật có mệnh hệ gì, sợ là Bạch Dương sống không nổi nữa.

Y sư vội vàng đuổi đến, nhìn nhà kho lớn đã sập còn căng thẳng gấp mấy lần. Hắn hơi đảo mắt nhìn quanh, bàn tay rất nhanh kết ấn. Chỉ trong một giây, đám cháy lập tức đã bị dập tắt. Hắn chẳng nghĩ được nhiều, điên cuồng đào bớt đống đổ nát, chỉ mong người vẫn còn sống, hoặc ít nhất có chết cũng phải tìm thấy xác.

Một bàn tay bỏng rộp hơi lộ ra, Y sư lập tức mất hết bình tĩnh. Hắn đứng bật dậy, đem xà gỗ lớn hất văng. Lộ ra bên dưới là Ngân Tinh còn đang bị trói chặt, cả cơ thể gần như chẳng còn nguyên vẹn nữa. 

Y sư hơi chạm tay đến cổ Ngân Tinh, nhận ra chút sinh khí còn chẳng biết nên mừng hay nên lo. Hắn cẩn thận cởi xích sắt xuống, áp tay lên ngực Ngân Tinh kích thích. 

Ngân Tinh bị động ho khù khụ, Y sư mới dám thở ra một hơi, cẩn thận nâng người bí mật chạy về phòng y tế. Ở đây không đủ dụng cụ, hắn có muốn cũng không thể làm gì hơn được.

Bạch Nguyệt chạy đến nửa đường, gặp được Đường Liên cõng theo Bạch Dương còn nguyên vẹn mới dám buông xuống. Cậu không dám lập tức chạm đến Bạch Dương, chỉ lo sẽ làm bẩn áo thằng bé. Dương Dương thích sạch sẽ, không động tới vẫn hơn.

Sắp xếp cho Bạch Dương cẩn thận, chờ Bạch Nguyệt tẩy đi dầu hỏa trên người, Đường Liên mới căng thẳng hỏi:

- Khi đó xảy ra chuyện gì? 

Bạch Nguyệt đại lại kể lại một hồi, cuối cùng, lại cảm giác không chắc chắn, nói:

- Khi đó tôi đột nhiên bị dịch chuyển đến phòng y tế, hiện tại vẫn cảm giác không đúng. Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

Đường Liên hơi cau mày, sau đó chỉ lắc đầu:

- Tôi cũng không rõ. Cậu và Dương Dương không sao là ổn rồi. Nghỉ ngơi một chút, chúng ta còn cần tìm tên kia tính sổ nữa.

Bạch Nguyệt gật đầu, đôi mắt rõ ràng ánh lên lửa giận. 

Đường Liên càng không nói thêm, cứ thế về phòng. Hắn không muốn nói cho Bạch Nguyệt biết suy đoán kia. Hắn từng nghe nói đến một thứ gọi là Thế Thân thuật, đem chính bản thân thế chỗ cho mục tiêu. Dùng trong lúc cấp bách nhất định sẽ đạt hiệu quả tối ưu nhất. Chỉ là, trường hợp của Bạch Nguyệt là mạng đổi mạng. Khi đó phòng y tế cũng chỉ có đúng hai người. Hai người kia có quan hệ với Bạch Nguyệt lớn đến thế nào? Lại có thể đem mạng ra đánh đổi, xem ra không chỉ đơn giản là có quen biết.

Ngân Tinh nửa ngày mới tỉnh lại, toàn thân đã bị băng trắng không thể động, ngay cả gương mặt cũng bị bỏng nặng gần như chẳng còn nguyên vẹn rồi.

Y sư nhận ra chút động quay đầu, lo lắng hỏi:

- Tỉnh rồi? Cảm thấy thế nào?

 Ngân Tinh chỉ lắc đầu, giọng hơi rè do thanh quản bị ảnh hưởng:

- Dương Dương đâu? Thằng bé thế nào rồi?

Y sư gần như phát cáu:

- Chính bản thân cậu còn lo không xong, cậu còn lo cho cậu ta? Ngân, cậu cũng là người bình thương thôi, cậu cho rằng mạng của cậu thực sự không thể mất sao?

Ngân Tinh hơi rũ mắt, mệt mỏi vô cùng:

- Tôi vẫn còn sống không phải sao? Chỉ cần hai đứa nó ổn rồi, tôi thế nào cũng được.

Y sư cảm giác mắt đã nóng bừng, muốn xách cổ người lên, sau đó lại không làm được buông xuống:

- Chân của cậu... có lẽ không cứu được nữa rồi.

Ngân Tinh lại hết sức bình tĩnh:

- Không cứu được, vậy thì cắt đi.

Y sư càng nắm chặt bàn tay, chẳng nói thành lời. Ngân Tinh lại cứ như vậy nói:

- Y học hiện tại rất phát triển. Chỉ là mất đi đôi chân mà thôi, không phải không thể đi lại nữa. Không cần lo cho tôi.

Y sư hơi rũ mắt, ngồi xuống ghế thăm bệnh mệt mỏi vô cùng. Lâu lắm rồi, hắn không còn gặp một bệnh nhân như vậy nữa. Hắn biết, bản thân Ngân cũng là một y sư giỏi, cậu ấy rõ hơn ai hết bản thân mình như thế nào. Chỉ là hắn không cam lòng. Hắn không muốn người bạn này của hắn cứ như vậy tự hủy hoại bản thân. 

Ngân Tinh hơi vươn tay chạm đến tay hắn, giọng đã cố áp chế nhẹ hơn nhiều:

- Tôi không sao. Hân Nam, cậu đừng nghĩ nhiều nữa. Giúp tôi một chuyện, đừng để ba người bọn họ biết chuyện này. Tôi biết, là anh em chúng tôi nợ cậu. Sau này có cơ hội, cho dù bỏ mạng tôi cũng sẽ báo đáo cho cậu.

Y sư khẽ thở dài rũ mắt. Hắn tiêm thêm cho Ngân Tinh một liều thuốc mê, thực sự phải làm phẫu thuật cắt bỏ từ đầu gối chân cho người kia. Vết bỏng quá nặng, cộng thêm bị xà gỗ đè, xương ống đã hoàn toàn vỡ nát. Hắn cứu không được, để càng lâu càng hoại tử, cậu ấy chỉ càng đau hơn mà thôi. Dứt khoát cắt đi, có lẽ còn giữ được mạng. Đúng như cậu ấy nói, với y học hiện tại, chuyện đi lại không phải quá khó khăn. Chỉ là hắn vẫn không cam lòng. Hắn cảm thấy bản thân bất lực, cũng chưa từng cảm giác mệt mỏi đến độ kia.

Xong việc, Y sư cẩn thận vén chăn cho Ngân Tinh, để cậu ấy nằm trong phòng riêng của hắn. Chỗ này không tiện, để người nhìn thấy cũng không hay.

Mấy ngày liền không chút động tĩnh, đến sáng sớm nay, Bạch Nguyệt lại tìm tới tận nơi. Cậu ôm theo một cái hộp lớn, đặt trên bàn y sư, nói:

- Sáng nay em tới nhận chút đồ cho Dương Dương. Bưu tá nói gửi anh nên em mang về luôn. Nghe nói là chân giả. Anh đột nhiên cần thứ này làm gì?

Y sư hơi đảo mắt qua, nhàn nhạt đáp:

- Phòng y tế bị thiếu đồ, đặt mua thêm phòng khi dùng đến thôi.

Bạch Nguyệt lại có chút gì đó không đúng, chần chờ mãi mới nói:

- Hôm trước em có hơi hoảng, còn chưa kịp hỏi. Em có nghe anh nói đến Ngân. Anh biết Tiểu Ngân ở đâu phải không?

Y sư làm như không sao cả, lắc đầu:

- Không biết. Cậu ấy là anh trai em, đến em còn không biết, anh làm thế nào biết được? 

Bạch Nguyệt thoáng cái trầm hẳn xuống, chào một tiếng quay đi. Cậu cũng chỉ đoán bừa thôi. Tiểu Ngân mất tích cùng với Hy ca ca từ rất lâu rồi. Ngay cả Miên Miên cũng bất lực, cậu càng không thể làm gì. 

Y sư nhẹ thở dài, nhìn qua căn phòng còn đóng kín cửa. Ngân Tinh đã hôn mê suốt mấy ngày rồi. Từ khi làm phẫu thuật xong, cậu ấy chỉ càng lúc càng yếu. Cho dù hắn có truyền dịch đầy đủ vẫn chẳng mấy tác dụng. Hắn không biết còn dấu được đến khi nào. Nhìn bộ dáng kia, hắn chỉ muốn lập tức nói cho ba đứa em của cậu ấy biết. Ít nhất có họ bên cạnh, cậu ấy cũng sẽ bớt đi cảm giác cô độc. Chỉ là đến cùng, hắn vẫn không vượt qua được câu nhờ vả thành khẩn kia. Chỉ hy vọng cậu ấy còn vượt qua được.

Bạch Nguyệt trở về, tâm trạng đã không được tốt. Cũng may còn có Bạch Dương, cậu mới thoải mái phần nào. 

Đường Liên được buổi rảnh qua chơi, cảm giác thái độ Bạch Nguyệt không đúng lắm, hỏi:

- Cậu sao thế? Vẫn còn khó chịu chuyện mấy ngày trước phải không? Yên tâm, chúng ta liên thủ, hắn không động được đến Dương Dương nữa đâu.

Bạch Nguyệt lắc đầu:

- Không phải. Tôi chỉ cảm thấy hơi lạ thôi. Khi đó rốt cuộc bằng cách nào tôi lại về được phòng y tế? Hơn nữa dường như y sư cố ý dấu tôi chuyện gì đó thì phải. 

Đường Liên đã hiểu chuyện, chỉ nhẹ giọng chấn an:

- Cậu nghĩ nhiều rồi. Anh em cậu vẫn còn an toàn mới tốt. Chuyện khác đừng quan tâm nữa.

Bạch Nguyệt càng không chắc chắn:

- Mấy ngày nay tôi chỉ cảm giác rất bất an, ngực cũng rất đau, rất khó thở. Trước đây tôi chỉ bị như vậy đúng một lần. Đó cũng là ngày ba tôi mất. Tôi chỉ sợ chuyện không đơn giản như vậy, có lẽ người thân nào đó của tôi lại muốn rời khỏi tôi rồi. Không thể xác nhận chuyện này, tôi không thể an tâm được.

Đường Liên thở dài, thoáng cái trầm xuống. Hồi lâu, hắn cũng quyết định nói ra:

- Bạch Nguyệt, kì thực có một chuyện tôi còn chưa nói với cậu. Khi tôi đến tìm y sư giúp chỉ điểm nơi tìm thấy Bạch Dương, trong phòng khi đó còn có thêm một người. Tôi chưa từng gặp qua anh ta, anh ta lại đeo mặt nạ, tôi càng không biết mặt anh ta thế nào. Tôi chỉ biết, những gì mà cậu kể rất giống một loại ma pháp, gọi là Thế Thân Thuật.

Bạch Nguyệt hơi cau mày:

- Thế Thân Thuật? Đó là thứ gì?

Đường Liên căng thẳng hẳn lên:

- Nói đơn giản, chính là hoán đổi vị trí cho nhau, là phương pháp cứu người tốt nhất. Đối với trường hợp khi đó của cậu, giống như đổi cho cậu một mạng vậy. Y sư lại có thể gặp cậu ở phòng y tế, đồng nghĩa với người thi thuật chính là người kia. Tôi không rõ người kia có quan hệ gì với cậu, nhưng đồng ý đổi mạng cho cậu, tôi không tin đó chỉ là người dưng.

Bạch Nguyệt thậm chí còn không muốn nghe hết giải thích, vội chạy trở lại phòng y tế. Y sư quả nhiên nói dối, anh ấy nhất định biết chuyện kia. Nếu như người thế thân cho cậu thực sự là Tiểu Ngân, vậy thì anh ấy đâu? Tiểu Ngân rốt cuộc đang ở đâu rồi?

Bạch Nguyệt lần nữa quay trở lại, đôi mắt đã đỏ hoe muốn khóc. Y sư xem ra cũng đoán được phần nào, nhẹ thở dài:

- Hứa với anh, tuyệt đối không được đánh thức cậu ấy, cũng không được nói ra ngoài. Cậu ấy không muốn anh cho ba đứa biết, chính là vì sợ nhìn thấy đôi mắt lo lắng đó của em. Anh nói em hiểu phải không?

Bạch Nguyệt mạnh gật đầu, y sư mới mở khóa cửa phòng, để cậu bước vào trong.

Bạch Nguyệt nhìn đến người nằm kia, hai chân mềm nhũn quỵ hẳn xuống, cổ họng cũng như bị chặn lại không nói được, nước mắt cứ lăn dài. Cậu cố lê mình đến bên cạnh giường, không dám chạm đến người nằm đó, sợ sẽ khiến người thức giấc. 

Bạch Nguyệt cuối cùng cũng hiểu vì cái gì bản thân lại không chút thương tổn. Bởi vì khi cậu an ổn đến nơi an toàn, anh trai của cậu lại thay cậu chịu đựng hết thảy. Bộ dáng này của anh ấy chính là vì cậu mà ra. Bởi vì cậu tự cho rằng bản thân làm đúng, anh ấy mới thành ra như vậy.

Bạch Nguyệt không dám lên tiếng, cứ quỳ gục bên cạnh giường, cắn chặt cổ tay mình khóc nức nở. Anh em bao nhiêu năm gặp lại, anh ấy lại thành ra bộ dáng này. Bấy giờ cậu mới hiểu, hóa ra các cậu chưa từng chia lìa. Anh ấy luôn trong bóng tối bảo vệ cho các cậu, để các cậu được hưởng ánh sáng rực rỡ ngoài kia.

Ngân Tinh hơi động bàn tay, Bạch Nguyệt lập tức hoảng sợ núp xuống. Y sư bấy giờ mới tiến vào, hơi trầm giọng hỏi:

- Tỉnh rồi? Còn đau nữa không?

Ngân Tinh hơi nghiêng đầu, giọng hình như có phần đùa cợt:

- Đau, nhưng không ngủ được nữa. Tôi hình như nghe thấy tiếng khóc, còn cho rằng cậu thất hứa rồi.

Y sư nắm cổ tay người kiểm tra thử, giọng càng nhạt hơn nhiều:

- Mạch đã ổn định trở lại rồi, sẽ không sao đâu. Vết bỏng cũng dần hồi phục, chẳng mấy nữa là tháo băng thôi. Tôi đã chọn được chân phù hợp cho cậu, khi nào cậu hoàn toàn bình phục sẽ tiến hành ghép.

Ngân Tinh cười cười, đôi mắt xám bạc chỉ có nhu hòa:

- Cậu còn chưa nói cho tôi biết Dương Dương thế nào rồi? Tôi đến hơi muộn, thằng bé có bị thương không?

Y sư lắc đầu:

- Không sao. Chỉ hơi hoảng sợ một chút. Có Bạch Nguyệt bên cạnh, cậu ấy không hề gì đâu. Cậu nghỉ thêm chút đi, tôi thay bình dịch truyền cho cậu.

Ngân Tinh cười cười:

- Tôi mới ngủ dậy đấy, cậu lại muốn tôi ngủ nữa à?

Y sư bật cười, bất đắc dĩ hỏi:

- Tức là đói rồi phải không? Súp tôm thập cẩm nhé.

Ngân Tinh lập tức gật đầu, y sư đành phải ra ngoài một chút.

Trong phòng, Ngân Tinh không ngờ lại nói:

- Anh biết là em đang ở đây. Đừng trốn nữa.

Bạch Nguyệt biết không thể trốn được ngẩng đầu, đôi mắt đã sưng đỏ ngập nước, gương mặt cũng méo xệch kiềm chế không dám khóc lên. Cậu hơi nắm lấy bàn tay bị băng trắng, chẳng nói thành lời, trái tim cũng như bị bóp chặt khó thở.

Ngân Tinh chỉ nhẹ giọng nói:

- Nhìn anh đáng sợ lắm phải không? 

Bạch Nguyệt mạnh lắc đầu, không nhịn được nữa bật khóc:

- Anh rõ ràng luôn bên cạnh bọn em, vì sao lại không chịu gặp mặt? Bạch Nguyệt rất nhớ anh. Dương Dương và Miên Miên cũng rất nhớ anh, sao anh lại không quay về?

Ngân Tinh nhẹ mỉm cười, bàn tay thực muốn đưa lên chạm đến mái tóc hạt dẻ mà không cách nào làm được:

- Chỉ cần anh vẫn còn ở đây, gặp hay không cũng đâu quan trọng? Anh đã hứa với ba nhất định sẽ bảo vệ thật  tốt cho ba đứa, có lý nào sẽ rời khỏi ba đứa chứ? Đừng sợ, chỉ cần anh vẫn còn sống, sẽ không để ba đứa chịu thiệt đâu.

Bạch Nguyệt chỉ khóc càng dữ hơn, gục mặt xuống bàn tay kia nói:

- Anh, đều là em không tốt mới khiến anh bị thương. Đều là do Bạch Nguyệt tự cho là mình đúng mới liên lụy đến anh. Anh phạt em đi, mắng em đi. Đều là em sai rồi.

Ngân Tinh nhẹ hít sâu một hơi, bàn tay khẽ động nói:

- Nguyệt, nhìn anh. Hai đứa là em trai của anh, là anh tự nguyện muốn bảo vệ hai đứa, không phải do kẻ nào bắt buộc cả. Nên đừng khóc, cũng đừng cảm thấy có lỗi. Đó là thực tâm mong muốn của anh, không có ý gì khác. Em hiểu phải không?

Bạch Nguyệt nhìn thật sâu vào đôi mắt xám bạc không chút lạnh lẽo, vai còn run không ngừng. Cậu lau đi nước mắt ướt đẫm gương mặt, khó khăn nói:

- Em hiểu. Em sẽ không khóc. Nhưng em muốn được chăm sóc anh, cho em đến đây với anh được không? Em hứa, em sẽ không để Miên Miên biết đâu.

Ngân Tinh không phản đối, nhưng cũng không đồng ý:

- Em còn có Dương Dương, không cần phiền phức như vậy. Em đến đây rồi, Dương Dương thì làm thế nào?

Bạch Nguyệt lập tức lắc đầu:

- Không phiền. Anh nói là anh thực tâm muốn bảo vệ bọn em. Hiện tại cũng là em thực sự muốn chăm sóc cho anh. Khó lắm mới có thể gặp anh, en không muốn anh lại rời đi.

Ngân Tinh đành phải nhượng bộ:

- Được rồi. Anh đồng ý. Em ngồi lên đây đi, đừng quỳ nữa.

Bạch Nguyệt lập tức nghe lời, ngồi lên giường bệnh cẩn thận từng chút vén gọn lại băng trắng cho bệnh binh. Y sư anh ấy rõ ràng đang nói dối. Làm gì có người nào từng chút tốt hơn lại yếu đến như vậy. Cậu cũng nhìn ra được, vết bỏng đã bắt đầu trầy da rồi, nhất định sẽ rất đau. 

Y sư quay lại, nhìn anh em đã có thể hòa hợp cũng nhẹ lòng hơn. Nhiều khi hắn còn không biết tên bạn này của hắn đã quá đơn thuần, hay là quá phức tạp. Hắn chỉ biết, cậu ta có thể tàn độc với bất cứ ai, thậm chí với chính bản thân mình, chỉ riêng với ba đứa em kia, cậu ta lại chưa từng tiếc bỏ ra cái gì. Chấp nhận bị đâm, bị đánh, giảm cả tuổi thọ, thậm chí sẵn sàng bỏ mạng, cậu ta cũng dám làm. 

Một lời hứa vĩnh viễn bảo hộ, một lời thề có chết không từ. Cậu ta tự mình ràng buộc, thậm chí đến tên của bản thân cũng không dám giữ lại, chỉ sợ người ta sẽ nhận ra. Tất cả chỉ vì những đứa em thậm chí còn chẳng cùng huyết thống. Đó là sự cố chấp, cũng là đáp lại toàn bộ những gì cậu ta từng được nhận từ gia đình kia.





Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com