Hon Nguyen Iii Tien Tu Tro Ve
Mộc Ngân cũng phải mất đến mấy ngày định thần, hắn mới có thể tiếp tục được cuộc sống bình thường. Mấy ngày này, hắn cũng đã quen dần với việc không nói chuyện. Hắn cảm thấy ít nhất như vậy, hắn có thể gần gũi với Lệ Dương hơn. Tinh Vũ càng không phản đối, hắn lại cảm thấy không có gì là không ổn cả.Tinh Vũ nói, cơ thể hắn còn có thể trụ lại đều là nhờ vào Vận Mệnh huyết thống Hồng Vũ để lại, vậy nên nếu hắn không thể vận dụng được điều này, hắn không bao giờ có thể đấu lại với những kẻ luôn nhắm đến gia đình hắn. Để thực hiện được điều này, đầu tiên hắn phải kiềm chế thật tốt bản thân trước đã.Mộc Ngân không hiểu lắm. Hắn chỉ biết sư phụ nói hắn phải kiềm chế tốt bản thân, hắn liền cố gắng điều tiết lại cảm xúc thật tốt. Hàng ngày sư phụ chỉ nói hắn cùng Lệ Dương đi chặt củi, hắn liền theo đó làm đúng một tháng. Bởi vì hắn không nói chuyện, có lẽ đã bức bối ít nhiều, lại thêm một tháng qua không hề có chút tiến triển nào, hắn liền phát cáu.Lệ Dương sáng này bị cảm, không đi cùng nổi. Mộc Ngân liền cáu đến đem cả một khoảng rừng rộng phá nát. Đến khi xả giận rồi, hắn mới nhận ra điều tiết cảm xúc kiềm chế bản thân chẳng dễ chút nào. Hắn nghĩ, sau này vẫn không nên để tích tụ quá lâu, khi nào cảm giác tiêu cực liền trút ra từng chút, ít nhất có thể giảm bớt áp lực.Mộc Ngân mang về gần chục con gà rừng, Tinh Vũ lập tức hiểu được chuyện gì xảy ra. Chỉ là ông chẳng trách móc hay làm bất cứ gì cả, chỉ quay đầu lại con gái nhỏ, cười cười nói:- Bé con, ca ca hôm nay lại làm gà rán cho con rồi.Lệ Dương mừng đến ngồi bật dậy, gương mặt đỏ bừng vì nóng sốt lại lộ vẻ tươi tắn lạ thường. Mộc Ngân bật cười, giống y như em gái nhỏ của hắn vậy. Hắn đại loại làm thịt gà, cất lại phần lớn trong bể băng để dành những ngày sau ăn, làm hẳn hai còn gà rán lớn.Lệ Dương đang bệnh, ăn cũng kém hẳn đi. Mọi lần có lẽ nguyên một con cũng có thể ăn hết, nay lại chỉ ăn được một cái đùi. Mộc Ngân đoán có lẽ hắn làm không ngon, bé mới không thích.Lệ Dương lại như đoán được cười cười, bám lấy tay hắn nịnh nọt:- Ca ca, miệng em hôm nay đắng lắm. Cái này có thể để lại ngày mai mới ăn không?Mộc Ngân hơi mỉm cười nhẹ gật đầu, giúp bé lau tay cẩn thận lại đưa bé về giường. Hắn còn nhớ được một số bài thuốc hạ sốt đơn giản của ba hắn, nhất định còn dùng được.Sau một đêm, Lệ Dương vậy mà thực sự hết sốt. Bé hơi quay đầu, nhìn thấy thiếu niên ngồi đó cười ngọt ngào:- Ca ca, em đói.Mộc Ngân bị động tỉnh lại, chạm đến trán bé một cái hơi mỉm cười. Hết sốt rồi. Chỉ cần ở nhà thêm hai ngày, nhất định còn có thể đi chơi được.Lệ Dương lần nữa kéo tay hắn, nói:- Ca ca, em hình như chưa từng nghe anh nói chuyện. Anh có thể nói một lần không?Mộc Ngân rõ ràng trầm xuống, nhẹ lắc đầu. Cậu ấy đã từng chịu nỗi đau mà không thể nói kia, hắn cũng không xứng đáng để được nói. Hắn hơi chạm tay lên túi gấm đeo trên cổ, hai tay làm một cái hiệu:"Anh xin lỗi. Anh không làm được. Ngoan nhé, anh đi lấy gà rán cho em."Lệ Dương nhìn theo, đột nhiên nói:- Em biết anh không phải Tiểu Ngân ca ca, nhưng anh ấy từng nói anh là bạn của anh ấy. Em tin anh không phải người xấu. Cũng tin Tiểu Ngân ca ca không trách anh đâu.Mộc Ngân không nói, chỉ lẳng lặng ra ngoài. Hắn hiện tại cũng chẳng biết nên nói gì cả. Đã hơn một tháng nay, hắn thậm chí cũng không dám nhớ đến người kia. Mỗi đêm hắn đều mơ thấy cậu ấy, mơ thấy cách cậu ấy lần nữa thế chỗ cho hắn, lại tìm cách tự sát để hắn không thấy cậu ấy nữa. Hắn ức chế. Hắn mệt mỏi. Hắn cảm thấy tội lỗi. Hắn tin mọi chuyện đều là do hắn mà ra. Hiện tại hắn chỉ nghĩ, hắn phải đủ mạnh. Chỉ cần hắn đủ mạnh, tìm được cách giật lấy cơ thể của cậu ấy trở về. Khi đó hai người bọn họ sẽ đối mặt, nói thật rõ chuyện trước đây. Cho dù đó có là cố ý hay hiểu lầm, hắn đều sẽ không hối hận.Lệ Dương hơi mím môi, nghĩ đến có lẽ mình lại nói sai gì rồi. Ca ca rất buồn, nhất định đều là lỗi của bé mà ra.Mộc Ngân rất nhanh quay lại, còn mang theo gà rán bé con thích nhất. Hắn ngồi cần mẫn tách từng chút thịt, để bé con có thể ăn dễ hơn. Thỉnh thoảng bé con cũng sẽ đút cho hắn một chút, coi như để hắn ăn cùng sẽ đỡ buồn hơn nhiều.Ăn xong, bé có đòi đi theo chơi, Mộc Ngân lại phản đối lắc đầu, nhắc bé ở lại phòng thêm một ngày, sau khi bé khỏe lại có thể đi chơi sau. Lệ Dương hôm nay bám người đến lạ, hai tay cứ bám lấy tay hắn không chịu buông.Mộc Ngân xem ra cũng không nỡ, nhẹ vỗ vai bé hỏi:"Tiểu Qi (đọc là chi, là con khỉ được Tiểu Ngân nhặt về) đâu? Bình thường nó thích em như vậy, hôm nay lại không thấy rồi?"Lệ Dương lắc đầu, đáp:- Em muốn đi chơi với anh cơ.Mộc Ngân hơi mím môi, sau đó đành nói:"Anh phải đi chặt củi. Không thể chơi cùng em được. Em ở nhà một ngày, ngày mai anh đi chơi với em được không?"Lệ Dương nhất quyết không chịu nghe, hai tay ôm càng chặt:- Không muốn. Em muốn ra ngoài hôm nay cơ.Mộc Ngân hết cách rồi, đành mặc thêm cho bé một áo khoác mỏng, cõng lên vai đưa đi. Để bé trong tình trạng kia ở nhà một mình, hắn kỳ thực cũng không an tâm.Lệ Dương còn mệt, cứ nằm trên lưng Mộc Ngân ngủ li bì cả một buổi. Bé chỉ là muốn ở gần ca ca thêm một chút. Ca ca hình như rất buồn, có thêm một người, có lẽ sẽ bớt buồn hơn. Mộc Ngân làm việc của mình, cố gắng yên lặng nhất có thể. Hắn nhận ra được, Lệ Dương từ sớm đã ngủ rồi. Bé cố chấp theo hắn, có thể rất vương chân. Chỉ là khi nhận ra bé không muốn hắn một mình, hắn lại mềm lòng. Bé con chỉ là muốn tốt cho hắn thôi.Đâu đó không xa có tiếng nổ mạnh. Lệ Dương cũng giật mình tỉnh giấc. Bé vô thức nhìn về phía âm thanh kia, nhỏ tiếng nói:- Ba nói có tiếng nổ là không an toàn. Ca ca, chúng ta về thôi.Mộc Ngân gật đầu, ôm theo một bó củi nhỏ trở về. Hắn không tin đột nhiên có thể có va chạm quanh đây. Khu vực này từng do hắn quản lý, hiện tại không rõ bị đẩy cho tên nào rồi. Tránh trước sẽ không thiệt.Trên đường về, con khỉ nhỏ không biết từ đâu xuất hiện, áo của nó đầy máu, miệng liên tục kêu lên, chỉ về một chỗ không xa. Mộc Ngân cau mày, cuối cùng vẫn đi theo, lộ ra là một bộ váy vàng dài khiến hắn rùng mình. Sẽ không phải Miên Miên đấy chứ? Đúng ý hắn, không phải Miên Miên, nhưng cũng coi như người quen của hắn. Đường Tố Thanh bị truy sát, Đường Liên kia lại không hề có mặt, vô lý hết mức.Lệ Dương hơi lay người hắn, hỏi:- Ca ca, anh có quen chị ấy sao? Chị ấy bị thương rồi, chúng ta đưa chị ấy về đi.Mộc Ngân mím môi, đành phải gật đầu để Lệ Dương đi bộ, cõng theo người kia về.Tinh Vũ hơi nhìn qua một chút, nói:- Bé con, hôm nay chúng ta ra ngoài đi. Ca ca có khách, đừng làm phiền cậu ấy.Lệ Dương hơi quay đầu, nhỏ tiếng hỏi:- Chị ấy là ai thế?Tinh Vũ nhẹ lắc đầu, dắt tay con gái đi nhỏ tiếng nói:- Có những chuyện con đừng trực tiếp hỏi cậu ấy. Ca ca sẽ buồn lắm đấy. Con không muốn ca ca buồn đâu phải không?Lệ Dương ngoan ngoãn gật đầu, theo ba ba rời đi. Mộc Ngân giúp Đường Tố Thanh lau đi vết máu, cẩn thận vén chăn để cô có thể an ổn ngủ mới ngồi ở bên cạnh, lẳng lặng nhìn. Vạn năm trước, Hinh Nhi rực rỡ như hoa mẫu đơn. Thời điểm đó, hắn thực sự đã ngã gục trước cô gái đó. Đáng tiếc, sau khi hắn biến mất, Hinh Nhi liền đọa hóa. Cô gái này, đã không còn là Hinh Nhi của hắn nữa.Gần sáng, Đường Tố Thanh hoảng hốt tỉnh lại. Cô lạ lẫm nhìn quanh, thấy người ngồi đó có phần khó hiểu:- Tiểu Ngân? Anh vẫn còn sống? Vậy Phụng Hoàng đâu?Mộc Ngân không nói, đứng dậy ra ngoài. Đường Tố Thanh lập tức với theo, nắm chặt góc áo hắn hỏi:- Anh rõ ràng vẫn còn sống, vì sao lại không quay lại? Phụng Hoàng vì anh tự sát, anh có biết không? Anh ấy rõ ràng rất tốt với anh, vì sao anh lại ích kỷ như vậy?Mộc Ngân gạt tay, đôi mắt đỏ chẳng còn chút cảm xúc. Hắn tất nhiên chẳng nói gì cả, chỉ nhìn như vậy cảnh cáo, ép Đường Tố Thanh phải buông tay.Hắn biết rõ chuyện đó hơn ai hết, vì thế nên không cần ai phải nói thêm cả. Cậu ấy là vì hắn mới thành dạng kia, là vì hắn mới bất chấp đến thế. Hắn đều biết, tất cả đều biết. Bởi vậy nên hiện tại hắn mới hối hận thì đã muộn rồi. Không còn thêm cơ hội nào nữa.Đường Tố Thanh thực sự buông tay, để Mộc Ngân bỏ đi. Cô bấy giờ mới nhận thức được hắn không thể nói. Hắn tự rút đi lưỡi của mình chứ không muốn nói chuyện với Phụng Hoàng, sao có thể quay lại tìm anh ấy được đây?Mộc Ngân bỏ vào sâu trong rừng, ngồi gục mặt xuống một gốc cây lớn. Hắn rất mệt, hắn cũng rất đau. Hắn hiện tại chỉ muốn một mình. Quả nhiên, hắn chỉ hợp với bóng tối kia. Ra ngoài ánh sáng rồi, hắn thực sự không thể thích nghi được.Bên cạnh hắn, Lệ Dương từ khi nào đã tìm đến rồi. Bé ngồi xuống, dựa đầu lên cánh tay hắn, nhỏ tiếng nói:- Ca ca, em xin lỗi. Là em nói anh mang chị ấy về mới làm anh buồn.Mộc Ngân nhẹ lắc đầu, vòng tay qua ôm hẳn bé trong lòng. Hắn có tâm ma, bé không có lỗi gì cả. Cho dù Đường Tố Thanh không đến, hắn cũng vẫn không thể vui lên được.Lệ Dương càng ôm chặt, hình như đã khóc lên:- Ca ca, anh giận lắm phải không? Em sai rồi.Mộc Ngân rũ mắt, giọng thật trầm cất lên:- Đừng khóc. Người từ đầu sai là anh.Lệ Dương ngẩng đầu, nhìn thấy gương mặt đã đẫm lệ có phần hoảng hốt. Bé vội vươn tay, ôm chặt lấy đầu hắn khó khăn nói:- Ca ca, anh đừng khóc. Em không phải cố ý đâu. Anh đừng khóc nữa.Mộc Ngân không nói thêm, chỉ vùi sâu mặt vào ngực bé con, vai vẫn run lên bần bật. Thời gian qua, hắn rất sợ phải nhắc đến cậu ấy. Bởi vì chỉ cần nhắc đến, hắn sẽ lại cảm thấy đau vô cùng. Hắn ức chế, tự vùi dập chính cảm giác kia, cuối cùng lại chỉ càng lúc càng đau hơn. Lệ Dương nhẹ nhàng vuốt lên tóc hắn, cảm xúc như bị đồng hoá mà nói:- Ca ca, anh đừng khóc nữa. Anh vẫn còn có ba, có em. Em thay Tiểu Ngân ca ca chăm sóc cho anh.Mộc Ngân nhẹ gật đầu, bàn tay lại ôm chặt túi gấm trước ngực. Hắn cảm thấy hắn thật may mắn. Khi hắn chán nản nhất liền có người đồng ý ở bên cạnh hắn. Sau này dù có chuyện gì, hắn cũng sẽ bảo vệ người đó thật tốt.Nửa buổi, Mộc Ngân trở về, mang cho Đường Tố Thanh chút đồ lại đi ngay. Hắn không phải không dám đối mặt, chỉ là không còn chút cảm giác gì nữa mà thôi. Cậu ấy đem theo khế ước với Hinh Nhi đi, cô ấy có lẽ đã lại ngủ sâu rồi. Người này hắn không quen, cũng không muốn có quan hệ.Đường Tố Thanh sau khi có thể đứng dậy được mới miễn cưỡng bám được theo hắn, hỏi:- Tiểu Ngân, tôi bị mất liên lạc với Liên cũng khá lâu rồi, anh có thể giúp tôi liên lạc với bên ngoài không?Mộc Ngân hơi nheo mắt, vô cùng miễn cưỡng. Lệ Dương đành phải nói:- Chỗ này cách địa giới không xa. Khi nào chị khỏe lại, chỉ cần đi qua hết cánh rừng này là được. Ca ca không nói chuyện được, sẽ rất khó để đưa tin.Đường Tố Thanh tự nhận ra mình thất thố, đành phải quay về. Mộc Ngân hơi nhìn xuống bé con mỉm cười, nhỏ tiếng cưng chiều mắng:- Nghịch ngợm.Lệ Dương chẳng được thể quá ấy chứ. Tự hào đáp:- Ba ba nói đó là bạn gái cũ của anh. Bạn gái cũ của anh mà lại làm anh buồn, em không thích.Mộc Ngân bật cười, kéo tay bé con cõng lên vai, âm thanh như cũ áp chế nhỏ hết mức:- Hôm nay sư phụ không có nhà, ca ca đưa em đi dã ngoại nhé. Lệ Dương lập tức gật đầu, thỏa mãn vục mặt xuống cổ hắn dụi dụi, khiến hắn nhột vô cùng. Đứa bé này từ nhỏ đã chỉ có một mình, hiện tại có người bên cạnh cũng giống như gà con vậy, bám theo không chịu buông.Mộc Ngân đường này cứ câu môi mỉm cười. Nhóc con, so với nửa năm trước đã nặng hơn nhiều rồi. Nhất định là vì bị hắn vỗ béo. Tính ra thì, bé cũng đã được mười ba tuổi rồi. Nếu là thời của hắn ngày trước, tuổi này được đi học thực sự rất thích. Nếu có cơ hội, hắn lại muốn gửi cho Lệ Dương đi học. Không cần phải là người cực kỳ xuất sắc, chỉ cần là đứa nhỏ có bạn bè như những đứa nhỏ khác là đủ rồi.Lệ Dương không hề biết hắn đang nghĩ gì, chỉ vui vẻ chạy nhảy cả một buổi, tối đến lại leo lên lưng để hắn cõng về. Mộc Ngân có nói chuyện sẽ để Lệ Dương đi học, Tinh Vũ nghĩ hồi lâu, cũng gật đầu. Kỳ thực ông đã nghĩ đến chuyện này, chỉ là ngày trước Lệ Dương không nói được, ông lo bé bị cô lập. Hiện tại bé đã bình thường trở lại rồi, cũng nên để bé ra ngoài thôi.Ngày Đường Tố Thanh hoàn toàn hồi phục, Mộc Ngân xem như có lòng tốt đưa cô ra khỏi rừng. Lệ Dương bám theo, cứ cảm thấy có cái gì đó không đúng. Đến khi ca ca đẩy bé đến chỗ chị gái kia, bé mới hoàn toàn tỉnh mộng. Ca ca muốn đuổi bé đi rồi.Lệ Dương lập tức ôm chặt lấy eo người, thậm chí còn không dám khóc lên sợ người sẽ chán ghét.
Mộc Ngân biết ý ngồi xuống, cho bé một cái ra hiệu:"Sau này cô ấy sẽ về học viện. Em đến đó báo danh đi. Đi học sẽ có nhiều bạn, sẽ không buồn đâu."Lệ Dương một mực lắc đầu:- Em không muốn. Em chỉ muốn ở đây với anh thôi. Mộc Ngân kiên trì giải thích:"Tin anh, đến đó sẽ không buồn đâu. Hơn nữa chẳng qua là xa nhà vài năm, biết đâu khi quay lại sẽ dẫn thêm cả bạn trai về."Lệ Dương cho dù biết đó là nói đùa, bé cũng chẳng thấy vui chút nào. Bé ôm người càng thêm chặt, nói:- Em chỉ thích một mình anh thôi, em không cần bạn. Em không muốn đi.Mộc Ngân mím môi, chẳng thể làm gì nữa. Hắn kỳ thực cũng không muốn bé ra ngoài. Chỉ là bé đã lớn rồi, nếu vẫn cứ ở lại chỗ này, sợ là sớm muộn cũng bị cô lập.Đường Tố Thanh nhìn theo, không ngờ lại nói:- Có nhưng thứ nếu anh không giữ, anh sẽ vĩnh viễn không thể lấy lại nữa. Cô bé rất tốt, anh đừng để sau này mới hối hận.Mộc Ngân biết, điều này đối với bé rất khó. Hắn lần nữa đẩy bé con ra, lau nước mắt tèm lem trên gương mặt bé an ủi:"Anh hứa, chỉ cần em học hết hai năm, anh sẽ đến đón em về. Em năm nay đã lớn rồi, ra ngoài thêm một thời gian, học thêm thật nhiều. Còn có Tiểu Qi đi cùng, em nhất định làm được."Lệ Dương khóc mãi mới chịu nín, mạnh gật đầu:- Được ạ. Nhưng anh phải hứa, nhất định hai năm sau sẽ đến đón em. Không giữ lời là cún con.Mộc Ngân mỉm cười gật đầu, đưa tay móc tay với bé con, lại khoác lên vai bé một túi đeo chéo, dặn dò:"Trong đây đều là đồ của em, khi nào cần có thể dùng. Sau khi gặp hiệu trưởng, đưa cho cô ấy bức thư trong này, cô ấy sẽ giúp em. Nhất định phải mạnh mẽ lên. Nếu bị bắt nạt thì gọi tên ca ca, ca ca đến tìm em."Lệ Dương chắc chắn vâng một tiếng, hai tay cũng làm một cái hiệu:"Ca ca, anh cũng phải mạnh mẽ lên. Lệ Dương sẽ không gọi anh đâu. Em nhất định có thể chờ ngày anh đến."Mộc Ngân hơi vò đầu bé con, đẩy lại bé cho Đường Tố Thanh cúi sâu đầu, coi như cảm ơn. Bởi vì muốn Lệ Dương có thể nhập học Vạn Hoa học viện, hắn đã nhờ Đường Tố Thanh đưa bé đi giúp, đổi lại, hắn từ hai ngày trước đã thay cô tìm được thông đạo dẫn đến Đường Gia thôn, giải phóng toàn bộ cho đám nô lệ bị giam hãm ở đó. Kỳ thực Nô Lệ Ma tộc không phải kẻ nào cũng muốn giết người. Bọn họ chẳng qua vì quá đói khổ mới phải làm vậy thôi. Để họ tự do, họ cũng không khác nào người bình thường cả. Đường Tố Thanh nhìn theo bóng Mộc Ngân đi càng lúc càng xa, nhỏ tiếng hỏi:- Lệ Dương, ca ca đó của em tên là gì?Lệ Dương a một tiếng nhìn lên, không chút do dự đáp:- Mộc Ngân. Là Hoàng Mộc Ngân.Đường Tố Thanh gật đầu, cùng bé con rời đi, hướng thẳng về học viện. Mộc Ngân cái tên này thực sự rất hợp với hắn. Yên lặng như mộc, lạnh nhạt như ngân. Có điều, hắn đối với bé con này lại hết mức yêu chiều. Gương mặt của hắn rất giống với Phụng Hoàng, nhưng đôi mắt và cả cách ứng xử đều không hề giống. Nếu có thể, cô chỉ muốn thẳng thắn nói chuyện với hắn một lần. Cô muốn biết vì cái gì khi đó hắn và Phụng Hoàng lại xung đột với nhau. Cô cũng muốn biết rốt cuộc nguyên nhân gì lại khiến Phụng Hoàng không tiếc gì tự sát.---------------------------------------Mộc Ngân trở về căn nhà tạm, Tinh Vũ đã sớm chờ ở đó rồi, trên tay ông còn nhiều thêm một cây roi dài, xung quanh đều là tử điện rất mạnh. Thứ này quất đến, không tróc thịt cũng phải lột một tầng da.Mộc Ngân nhẹ thở dài, rũ mắt cởi bỏ áo ngoài xuống, để lộ bắp thịt đã chắn chắn hơn nhiều. Gần hai tháng trời chỉ chặt củi luyện cơ, cũng đến lúc phải dùng tới rồi.Tinh Vũ mạnh quất xuống một roi. Mộc Ngân lập tức phản ứng né tránh, một mực tiếp cận đối phương. Dựa vào bản lĩnh của hắn, hắn căn bản không phải là đối thủ của Tinh Vũ. Có điều, hắn lại không thể lạm dụng ám linh. Quá lạm dụng ám linh, Ma Đế lập tức có thể định vị được hắn ở đâu. Việc hắn phải làm hiện tại là đem Vận Mệnh huyết thống tối đa sử dụng, đồng thời áp chế sự tiêu cực xuống tránh đọa hóa. Điều này nói thì dễ, làm liền không dễ chút nào.Sau khi bị trúng đến roi thứ ba, Mộc Ngân cuối cùng cũng không chịu được nữa quỵ xuống. Roi điện này có tác dụng thế nào, tất nhiên hắn nhớ được. Chạm đến dù chỉ một roi, mạch linh lực cũng đã bị phong ấn lại rồi.Tinh Vũ lại không hề có ý định dừng lại, tiếp tục quất xuống tấm lưng trần.Mộc Ngân cắn răng chịu đựng, không kêu lên chút nào. Hắn ôm chặt túi gấm trên ngực, tránh cho nó bị ảnh hưởng, chịu đến đúng hai mươi roi mới không còn cảm thấy đau nữa.Tinh Vũ nhìn đến lớp hào quang nhàn nhạt hơi câu môi. Quả nhiên, ông không hề đoán sai. Món quà cuối cùng mà Sinh Mệnh nữ thần để lại cho con trai của bà chính là dòng máu mạnh nhất dành cho đứa nhỏ này. Cơ thể Mộc Ngân hiện tại chính là nguồn năng lượng lớn nhất. Thậm chí còn mạnh hơn nhiều so với Tinh Vân và Hồng Vũ ngày trước. Mộc Ngân ngạc nhiên ngẩng đầu, roi kia vẫn quất xuống chan chát, nhưng không hề chạm đến hắn nữa. Thay vì cảm thấy vui mừng, hắn lại cảm thấy sợ. Hắn nhìn xuống bọc gấm trong tay, cho rằng cậu ấy lại lần nữa bảo vệ hắn không nói thành lời.Trận roi vừa dứt, Mộc Ngân lập tức đem túi gấm tháo xuống, giao lại cho Tinh Vũ, không dám động đến nữa.Tinh Vũ chẳng những không giải thích, còn đem túi gấm kia tung lên. Một con ưng lớn lập tức tha nó đi, thoáng cái mất dạng.Mộc Ngân hoảng hốt muốn đuổi theo, hai chân lại như mềm nhũn quỵ xuống. Không được, hắn phải đuổi theo, hắn phải giành lại được cậu ấy. Hắn không muốn đến nước này, cậu ấy lại rời khỏi hắn. Hắn chỉ muốn bảo vệ tia tàn thức kia thêm một lần nữa thôi.Cảm xúc tiêu cực khiến cơ thể hắn dần biến đổi. Đâu đó trong không gian, ám linh điên cuồng bị thu lại trong cơ thể Mộc Ngân, khiến hắn phát bạo. Hắn muốn kẻ kia phải lập tức trả lại cậu ấy cho hắn.Vân vũ nổi lên, mắt Mộc Ngân chỉ tối một mảng. Hắn nhìn người kia chỉ toàn hận ý, điên cuồng đánh phá. Hắn không tin. Hắn phải giành lại được cậu ấy về...
Mộc Ngân biết ý ngồi xuống, cho bé một cái ra hiệu:"Sau này cô ấy sẽ về học viện. Em đến đó báo danh đi. Đi học sẽ có nhiều bạn, sẽ không buồn đâu."Lệ Dương một mực lắc đầu:- Em không muốn. Em chỉ muốn ở đây với anh thôi. Mộc Ngân kiên trì giải thích:"Tin anh, đến đó sẽ không buồn đâu. Hơn nữa chẳng qua là xa nhà vài năm, biết đâu khi quay lại sẽ dẫn thêm cả bạn trai về."Lệ Dương cho dù biết đó là nói đùa, bé cũng chẳng thấy vui chút nào. Bé ôm người càng thêm chặt, nói:- Em chỉ thích một mình anh thôi, em không cần bạn. Em không muốn đi.Mộc Ngân mím môi, chẳng thể làm gì nữa. Hắn kỳ thực cũng không muốn bé ra ngoài. Chỉ là bé đã lớn rồi, nếu vẫn cứ ở lại chỗ này, sợ là sớm muộn cũng bị cô lập.Đường Tố Thanh nhìn theo, không ngờ lại nói:- Có nhưng thứ nếu anh không giữ, anh sẽ vĩnh viễn không thể lấy lại nữa. Cô bé rất tốt, anh đừng để sau này mới hối hận.Mộc Ngân biết, điều này đối với bé rất khó. Hắn lần nữa đẩy bé con ra, lau nước mắt tèm lem trên gương mặt bé an ủi:"Anh hứa, chỉ cần em học hết hai năm, anh sẽ đến đón em về. Em năm nay đã lớn rồi, ra ngoài thêm một thời gian, học thêm thật nhiều. Còn có Tiểu Qi đi cùng, em nhất định làm được."Lệ Dương khóc mãi mới chịu nín, mạnh gật đầu:- Được ạ. Nhưng anh phải hứa, nhất định hai năm sau sẽ đến đón em. Không giữ lời là cún con.Mộc Ngân mỉm cười gật đầu, đưa tay móc tay với bé con, lại khoác lên vai bé một túi đeo chéo, dặn dò:"Trong đây đều là đồ của em, khi nào cần có thể dùng. Sau khi gặp hiệu trưởng, đưa cho cô ấy bức thư trong này, cô ấy sẽ giúp em. Nhất định phải mạnh mẽ lên. Nếu bị bắt nạt thì gọi tên ca ca, ca ca đến tìm em."Lệ Dương chắc chắn vâng một tiếng, hai tay cũng làm một cái hiệu:"Ca ca, anh cũng phải mạnh mẽ lên. Lệ Dương sẽ không gọi anh đâu. Em nhất định có thể chờ ngày anh đến."Mộc Ngân hơi vò đầu bé con, đẩy lại bé cho Đường Tố Thanh cúi sâu đầu, coi như cảm ơn. Bởi vì muốn Lệ Dương có thể nhập học Vạn Hoa học viện, hắn đã nhờ Đường Tố Thanh đưa bé đi giúp, đổi lại, hắn từ hai ngày trước đã thay cô tìm được thông đạo dẫn đến Đường Gia thôn, giải phóng toàn bộ cho đám nô lệ bị giam hãm ở đó. Kỳ thực Nô Lệ Ma tộc không phải kẻ nào cũng muốn giết người. Bọn họ chẳng qua vì quá đói khổ mới phải làm vậy thôi. Để họ tự do, họ cũng không khác nào người bình thường cả. Đường Tố Thanh nhìn theo bóng Mộc Ngân đi càng lúc càng xa, nhỏ tiếng hỏi:- Lệ Dương, ca ca đó của em tên là gì?Lệ Dương a một tiếng nhìn lên, không chút do dự đáp:- Mộc Ngân. Là Hoàng Mộc Ngân.Đường Tố Thanh gật đầu, cùng bé con rời đi, hướng thẳng về học viện. Mộc Ngân cái tên này thực sự rất hợp với hắn. Yên lặng như mộc, lạnh nhạt như ngân. Có điều, hắn đối với bé con này lại hết mức yêu chiều. Gương mặt của hắn rất giống với Phụng Hoàng, nhưng đôi mắt và cả cách ứng xử đều không hề giống. Nếu có thể, cô chỉ muốn thẳng thắn nói chuyện với hắn một lần. Cô muốn biết vì cái gì khi đó hắn và Phụng Hoàng lại xung đột với nhau. Cô cũng muốn biết rốt cuộc nguyên nhân gì lại khiến Phụng Hoàng không tiếc gì tự sát.---------------------------------------Mộc Ngân trở về căn nhà tạm, Tinh Vũ đã sớm chờ ở đó rồi, trên tay ông còn nhiều thêm một cây roi dài, xung quanh đều là tử điện rất mạnh. Thứ này quất đến, không tróc thịt cũng phải lột một tầng da.Mộc Ngân nhẹ thở dài, rũ mắt cởi bỏ áo ngoài xuống, để lộ bắp thịt đã chắn chắn hơn nhiều. Gần hai tháng trời chỉ chặt củi luyện cơ, cũng đến lúc phải dùng tới rồi.Tinh Vũ mạnh quất xuống một roi. Mộc Ngân lập tức phản ứng né tránh, một mực tiếp cận đối phương. Dựa vào bản lĩnh của hắn, hắn căn bản không phải là đối thủ của Tinh Vũ. Có điều, hắn lại không thể lạm dụng ám linh. Quá lạm dụng ám linh, Ma Đế lập tức có thể định vị được hắn ở đâu. Việc hắn phải làm hiện tại là đem Vận Mệnh huyết thống tối đa sử dụng, đồng thời áp chế sự tiêu cực xuống tránh đọa hóa. Điều này nói thì dễ, làm liền không dễ chút nào.Sau khi bị trúng đến roi thứ ba, Mộc Ngân cuối cùng cũng không chịu được nữa quỵ xuống. Roi điện này có tác dụng thế nào, tất nhiên hắn nhớ được. Chạm đến dù chỉ một roi, mạch linh lực cũng đã bị phong ấn lại rồi.Tinh Vũ lại không hề có ý định dừng lại, tiếp tục quất xuống tấm lưng trần.Mộc Ngân cắn răng chịu đựng, không kêu lên chút nào. Hắn ôm chặt túi gấm trên ngực, tránh cho nó bị ảnh hưởng, chịu đến đúng hai mươi roi mới không còn cảm thấy đau nữa.Tinh Vũ nhìn đến lớp hào quang nhàn nhạt hơi câu môi. Quả nhiên, ông không hề đoán sai. Món quà cuối cùng mà Sinh Mệnh nữ thần để lại cho con trai của bà chính là dòng máu mạnh nhất dành cho đứa nhỏ này. Cơ thể Mộc Ngân hiện tại chính là nguồn năng lượng lớn nhất. Thậm chí còn mạnh hơn nhiều so với Tinh Vân và Hồng Vũ ngày trước. Mộc Ngân ngạc nhiên ngẩng đầu, roi kia vẫn quất xuống chan chát, nhưng không hề chạm đến hắn nữa. Thay vì cảm thấy vui mừng, hắn lại cảm thấy sợ. Hắn nhìn xuống bọc gấm trong tay, cho rằng cậu ấy lại lần nữa bảo vệ hắn không nói thành lời.Trận roi vừa dứt, Mộc Ngân lập tức đem túi gấm tháo xuống, giao lại cho Tinh Vũ, không dám động đến nữa.Tinh Vũ chẳng những không giải thích, còn đem túi gấm kia tung lên. Một con ưng lớn lập tức tha nó đi, thoáng cái mất dạng.Mộc Ngân hoảng hốt muốn đuổi theo, hai chân lại như mềm nhũn quỵ xuống. Không được, hắn phải đuổi theo, hắn phải giành lại được cậu ấy. Hắn không muốn đến nước này, cậu ấy lại rời khỏi hắn. Hắn chỉ muốn bảo vệ tia tàn thức kia thêm một lần nữa thôi.Cảm xúc tiêu cực khiến cơ thể hắn dần biến đổi. Đâu đó trong không gian, ám linh điên cuồng bị thu lại trong cơ thể Mộc Ngân, khiến hắn phát bạo. Hắn muốn kẻ kia phải lập tức trả lại cậu ấy cho hắn.Vân vũ nổi lên, mắt Mộc Ngân chỉ tối một mảng. Hắn nhìn người kia chỉ toàn hận ý, điên cuồng đánh phá. Hắn không tin. Hắn phải giành lại được cậu ấy về...
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com