Home And World
Chúng tôi đã về tới nhà.Tôi đã đưa Sun đến nhà của tôi, nhà tôi cũng chã có gì ngoài vẽ u ám và luộm thuộm về cách nhìn bên trong.Tôi đã ở riêng với gia đình và viết những cuốn tiểu thuyết để nuôi sống chính bản thân qua ngày, nhưng có lẽ từ hôm nay.Ánh nhìn của tôi đến ngôi nhà này sẽ khác đi vào hôm nay!
-Mình xin phép vào nhé!
-Cậu cứ tự nhiên.Từ giờ hai ta sẽ sống ở đây, nếu cậu thích!
Vẻ mặt của Sun rạng rỡ và hào hứng trên gò má:
-Vâng! Nếu được, mình sẵn lòng sống tại nơi đây mãi mãi.
Tôi giật mình với câu Sun vừa nêu nên:
-À...Cậu không cần phải coi trọng hoá quá đâu.Dù gì nơi đây cũng chả đáng mấy để cậu sống mãi mãi cả.Đây chỉ là một căn hộ mình thuê.
-Không sao! Nơi cậu sống sẽ luôn có mình đến bên...
Vẻ mặt của cô ấy thật hào hứng và tươi cười trong căn hộ vắng bóng hình ảnh này.Làm tôi mỉm cười nên trong hình ảnh cô ấy tìm tòi và khám phá chính căn hộ của tôi, lần đầu tiên trong cuộc đời tôi.Một kẻ phàm chán từ tôi nhận được ánh sáng đến từ phía mặt trời mọc.
-Cũng muộn rồi.Ta ăn ít gì nhé, mình có mua nguyên liệu đủ phần của hai ta.Đợi mình đi làm đồ ăn đã nhé.
Sun có vẻ phấn khởi cùng với ánh mắt long lanh đang mong chờ từ phía tôi:
-Mình giúp cậu được chứ?
-Hả?
Tôi ngạc nhiên về Sun:
-Không được sao...
-À không! Mình có vẻ bất ngờ về việc cậu có thể nấu ăn.
-Mình đã trải qua bao tỷ năm.Đương nhiên mình có thể chứ.
Đứng trước sự khẳng định chắc chắn từ Sun.Tôi lại êm lòng trong bản thân, chúng tôi cùng nhau nấu một bữa cơm đạm bạc cùng nhau.Có lẽ, đây là kỷ niệm đầu tiên khó quên hơn nữa về cô ấy.Một dáng hình tựa ánh nắng của ban mai trong tâm trí tôi.
Sun đi ngang qua phòng tôi, chợt nhận thấy phía bên trong có một bức ảnh của tôi và một người lạ mặt:
-Cô ấy thật đẹp!
-Hả! Sao thế?
-Bức ảnh trong phòng của cậu.Bên cạnh cậu là một người con gái thật đẹp! Có thể cho mình biết cô ấy là gì với cậu được không?
Sun nhìn vào tôi với vẻ mặt phấn khởi.Nhưng thứ Sun nhận lại được là vẻ mặt trầm ngâm của tôi kèm theo sự sầu tư của quá khứ:
-Kayto?
Sun bối rối hỏi lấy tôi:
-Cô bé gái ấy—Không lẽ...
-Đúng vậy...Em ấy đã chết vào 2 năm trước.Em ấy là em gái mình, tụi mình chung sống cùng nhau.Trong một lần chứng kiến sự thối tha của xã hội ngược đãi em gái mình về bạo lực học đường, bọn chúng đã ngược đãi em gái mình đến tự tử.Em ấy tên Saito, em ấy chưa một lần than phiền cùng với mình, tất cả mình nhận lại chỉ là một bức thư từ em ấy vào ngày cuối cùng "anh biết không? Giá như thế giới này dễ thương hơn em,thì em đã ở lại và cạnh tranh cùng nó.Em biết mà, nó thật xấu xí và chẳng đáng để em phấn đấu.Em trân trọng anh, em yêu anh chỉ với tư cách một cô em gái nhỏ của anh.Bàn tay anh thật ấm áp khi chạm vào và an ủi em, cho nên em không thể làm dơ tay anh được với những thứ em đã trải qua.Em xin lỗi và tạm biệt anh, em có dễ thương trong mắt anh không? Hãy trả lời em bằng cách bàn tay anh chạm vào em Kayto.Thế giới này hạn hẹp quá anh ạ, nó chẳng bao giờ chấp nhận cô em gái dễ thương của anh cả..."
-Mình xin lỗi...
Sun có lẽ hối lỗi và ân hận trong quá khứ từ tôi mà cô ấy muốn nghe:
-Không sao cả! Thế đối với cậu trên cuộc đời này...Em gái mình có thật sự dễ thương trong bức ảnh ấy chứ?
-Đúng vậy! Cô bé ấy dễ thương như một thiên thần vậy.Cô bé ấy xứng đánh nhận được ánh sáng trắng loá và đôi cánh mĩ miều từ trên cao...
Tôi rơi vào khoảng lặng, lòng tôi co thắt lại khi nghe từ Sun, giá như khoảng thời gian tồi tề ấy chẳng xảy ra.Giá như em ấy được sự quan tâm từ tôi nhiều hơn sẽ chẳng thể đi đến kết cục ấy.
Sun nhìn tôi và đẩy mạnh vai tôi về phía trước:
-Đừng nghĩ những điều gì trong tâm trí cậu nữa.Em ấy sẽ không vui với điều ấy đâu, hãy tự tin với bản thân mà đi ăn cùng với mình nào! Cậu đứng một góc tại nơi đây chẳng thể giải toả chiếc bụng cồn cào ấy đâu!
Tôi dần bình tĩnh hơn trước lời động viên từ Sun.Thật sự trong ký ức tôi có thể đó là mảnh ghép không mong muốn, nhưng không vì thế tôi cũng sẵn lòng vây theo vết xe đỗ mãi mãi ấy.Tôi đang sống trong thực tại, trong chính cuộc sống dần thoát xa sự tẻ nhạt của không khí.Một ánh sáng tươi đẹp trên đôi mắt hay ngôi sao lộng lẫy trong trái tim.Ngôi nhà tạm bợ và bữa ăn nhàng nhệ của tôi mong được thoải mái trước cô ấy...
-Mình xin phép vào nhé!
-Cậu cứ tự nhiên.Từ giờ hai ta sẽ sống ở đây, nếu cậu thích!
Vẻ mặt của Sun rạng rỡ và hào hứng trên gò má:
-Vâng! Nếu được, mình sẵn lòng sống tại nơi đây mãi mãi.
Tôi giật mình với câu Sun vừa nêu nên:
-À...Cậu không cần phải coi trọng hoá quá đâu.Dù gì nơi đây cũng chả đáng mấy để cậu sống mãi mãi cả.Đây chỉ là một căn hộ mình thuê.
-Không sao! Nơi cậu sống sẽ luôn có mình đến bên...
Vẻ mặt của cô ấy thật hào hứng và tươi cười trong căn hộ vắng bóng hình ảnh này.Làm tôi mỉm cười nên trong hình ảnh cô ấy tìm tòi và khám phá chính căn hộ của tôi, lần đầu tiên trong cuộc đời tôi.Một kẻ phàm chán từ tôi nhận được ánh sáng đến từ phía mặt trời mọc.
-Cũng muộn rồi.Ta ăn ít gì nhé, mình có mua nguyên liệu đủ phần của hai ta.Đợi mình đi làm đồ ăn đã nhé.
Sun có vẻ phấn khởi cùng với ánh mắt long lanh đang mong chờ từ phía tôi:
-Mình giúp cậu được chứ?
-Hả?
Tôi ngạc nhiên về Sun:
-Không được sao...
-À không! Mình có vẻ bất ngờ về việc cậu có thể nấu ăn.
-Mình đã trải qua bao tỷ năm.Đương nhiên mình có thể chứ.
Đứng trước sự khẳng định chắc chắn từ Sun.Tôi lại êm lòng trong bản thân, chúng tôi cùng nhau nấu một bữa cơm đạm bạc cùng nhau.Có lẽ, đây là kỷ niệm đầu tiên khó quên hơn nữa về cô ấy.Một dáng hình tựa ánh nắng của ban mai trong tâm trí tôi.
Sun đi ngang qua phòng tôi, chợt nhận thấy phía bên trong có một bức ảnh của tôi và một người lạ mặt:
-Cô ấy thật đẹp!
-Hả! Sao thế?
-Bức ảnh trong phòng của cậu.Bên cạnh cậu là một người con gái thật đẹp! Có thể cho mình biết cô ấy là gì với cậu được không?
Sun nhìn vào tôi với vẻ mặt phấn khởi.Nhưng thứ Sun nhận lại được là vẻ mặt trầm ngâm của tôi kèm theo sự sầu tư của quá khứ:
-Kayto?
Sun bối rối hỏi lấy tôi:
-Cô bé gái ấy—Không lẽ...
-Đúng vậy...Em ấy đã chết vào 2 năm trước.Em ấy là em gái mình, tụi mình chung sống cùng nhau.Trong một lần chứng kiến sự thối tha của xã hội ngược đãi em gái mình về bạo lực học đường, bọn chúng đã ngược đãi em gái mình đến tự tử.Em ấy tên Saito, em ấy chưa một lần than phiền cùng với mình, tất cả mình nhận lại chỉ là một bức thư từ em ấy vào ngày cuối cùng "anh biết không? Giá như thế giới này dễ thương hơn em,thì em đã ở lại và cạnh tranh cùng nó.Em biết mà, nó thật xấu xí và chẳng đáng để em phấn đấu.Em trân trọng anh, em yêu anh chỉ với tư cách một cô em gái nhỏ của anh.Bàn tay anh thật ấm áp khi chạm vào và an ủi em, cho nên em không thể làm dơ tay anh được với những thứ em đã trải qua.Em xin lỗi và tạm biệt anh, em có dễ thương trong mắt anh không? Hãy trả lời em bằng cách bàn tay anh chạm vào em Kayto.Thế giới này hạn hẹp quá anh ạ, nó chẳng bao giờ chấp nhận cô em gái dễ thương của anh cả..."
-Mình xin lỗi...
Sun có lẽ hối lỗi và ân hận trong quá khứ từ tôi mà cô ấy muốn nghe:
-Không sao cả! Thế đối với cậu trên cuộc đời này...Em gái mình có thật sự dễ thương trong bức ảnh ấy chứ?
-Đúng vậy! Cô bé ấy dễ thương như một thiên thần vậy.Cô bé ấy xứng đánh nhận được ánh sáng trắng loá và đôi cánh mĩ miều từ trên cao...
Tôi rơi vào khoảng lặng, lòng tôi co thắt lại khi nghe từ Sun, giá như khoảng thời gian tồi tề ấy chẳng xảy ra.Giá như em ấy được sự quan tâm từ tôi nhiều hơn sẽ chẳng thể đi đến kết cục ấy.
Sun nhìn tôi và đẩy mạnh vai tôi về phía trước:
-Đừng nghĩ những điều gì trong tâm trí cậu nữa.Em ấy sẽ không vui với điều ấy đâu, hãy tự tin với bản thân mà đi ăn cùng với mình nào! Cậu đứng một góc tại nơi đây chẳng thể giải toả chiếc bụng cồn cào ấy đâu!
Tôi dần bình tĩnh hơn trước lời động viên từ Sun.Thật sự trong ký ức tôi có thể đó là mảnh ghép không mong muốn, nhưng không vì thế tôi cũng sẵn lòng vây theo vết xe đỗ mãi mãi ấy.Tôi đang sống trong thực tại, trong chính cuộc sống dần thoát xa sự tẻ nhạt của không khí.Một ánh sáng tươi đẹp trên đôi mắt hay ngôi sao lộng lẫy trong trái tim.Ngôi nhà tạm bợ và bữa ăn nhàng nhệ của tôi mong được thoải mái trước cô ấy...
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com