Hololive Fanfic
"Ngồi yên"Bản năng của Kronii nói rằng cô nên nghe theo lời cảnh báo mà dừng ngay mọi hoạt động hiện tại. Ngòi bút khựng lại giữa những nét mực. Có thể cô đã kí lỗi rồi. Việc vừa phải kí đống tài liệu trước mặt, vừa thả hồn trên mây để nghĩ ngợi về những thứ khác thì hai từ ngắn gọn đó đủ để kéo cô trở về thực tại.Kronii thở dài, ngẩng cổ từ từ nhìn lên. Cô liếc qua phía Night Assasin vừa lên tiếng, đang ngồi vắt chéo chân trên sofa bên kia phòng. (Sát thủ đêm :)), thật sự không biết dịch sao cho hay)Nếu trong trường hợp khác, người này có thể tới để giết cô. Cô không nên xem nhẹ lời cảnh báo. Chỉ cần một nước đi sai là cổ Kronii sẽ đặt ngay dưới lưỡi dao sắc bén của cô ta. Hoặc thậm chí là một cây bút chì. Bất cứ thứ gì được cầm bởi đôi bàn tay khéo léo đó đều có thể biến thành vũ khí. Đó là điều Kronii đã chứng kiến rất nhiều lần trong quá khứ. (Mumei Wick :v)Tuy nhiên, Nanashi Mumei không ở đây vì điều đó. Cô ta... ừm, chính xác là để làm gì nhỉ? Kronii đã quên mất rồi. Cả tuần nay đều bận. Cô không có thời gian để nô đùa và tự do đi đây đó như ai kia."Mình biết là mình đã đồng ý cho cậu ngồi cùng trong ba ngày qua khi mình làm việc, nhưng chính xác thì cậu đang làm gì vậy?" Kronii hỏi.Mumei im lặng. Cô ta chỉ liếc nhìn Kronii thoáng qua như để ý đến câu hỏi. Mumei chọn không trả lời. Mắt cô dán chặt vào những gì đang nguệch ngoạc trong sổ tay. Người thừa kế Ouro không khỏi cau mày. Kể từ khi Mumei bắt đầu ở đây, Kronii chưa thực sự chú ý đến cô ta để xem Mumei đang làm gì.
"Cậu đang viết gì vậy, Cú Nhỏ?"Mumei hừ nhẹ, nở một nụ cười nhỏ ẩn hiện trên gương mặt, toát lên vẻ hài lòng khó che giấu. Chẳng có gì có thể phá vỡ thế giới riêng của cô ta. Ánh mắt long lanh của cô ta, với những sắc màu nâu và vàng hổ phách lấp lánh. Nó tan chảy trong sự ngưỡng mộ, gần giống như mật ong vậy. Phải thừa nhận là nó khá đáng yêu. Kronii chưa bao giờ nghĩ đến khía cạnh này của cô sát thủ, chưa từng nghĩ rằng một kẻ giết người máu lạnh lại có thể dịu dàng và chu đáo đến thế.Mumei cuối cùng cũng nhận ra Kronii đang nhìn mình. "Xin lỗi, cậu vừa nói gì vậy?""Cậu đang viết gì thế, Mumei?""À ừ... không phải viết. Chỉ là, ừm, cậu hiểu mà?" Mumei ngồi thẳng người dậy. Lật lật vài trang sổ tay trước khi đóng lại, giấu đi. "Chỉ là vẽ vời linh tinh thôi.""Vẽ cái gì?""Mèo..." Mumei đáp, giọng nhỏ nhẹ như thể xấu hổ khi thừa nhận mình đang làm chuyện đó. Kronii cũng nhận ra sự thay đổi trong giọng nói của Mumei. Cô sát thủ đang che giấu sự thật."Ừ..." Kronii chỉ đáp lại ngắn gọn."Và cả chó nữa!" Mumei thao thao bất tuyệt, vung vẩy cây bút chì. Giọng cô đột ngột cao vút, mắt chăm chú vào bất cứ thứ gì ngoại trừ cô. "Mỗi khi đi loanh quanh thành phố, mình thấy rất nhiều chó mèo hoang. Mình luôn để lại thức ăn cho chúng mỗi khi gặp. Ồ, cậu không nghĩ thành phố Time nên tài trợ cho các trại cứu hộ động vật để họ có thể chăm sóc những con vật hoang này, thậm chí có thể xây thêm...""Được thôi," Kronii đẩy ghế ra sau. "Cho mình xem.""- Chắc chắn Fauna sẽ đồng ý với mình, mình nghĩ mình sẽ đi hỏi cậu ấy!"Nàng sát thủ đứng dậy cùng lúc với bà trùm mafia. Một người thì hoảng loạn, người kia chỉ tò mò. Cảnh tượng gần như giằng co, cả hai đều chờ đợi người còn lại. Cảm giác như cả một thế kỷ trôi qua trước khi Mumei thực hiện động thái đầu tiên.Chỉ có hai lối thoát Mumei có thể chạy trốn. Cánh cửa bên trái cô ta và cửa sổ mở ngay cạnh bàn làm việc của Kronii. Không có gì ngạc nhiên khi Kronii đoán Mumei sẽ liều lĩnh chọn cửa sổ. Kronii bước ra khỏi bàn làm việc và chặn cô ta lại. Bước những sải chân dài để rút ngắn khoảng cách trước khi nàng sát thủ có thể chạy khỏi đây."Ồ, cậu nghĩ cậu có thể chạy khỏi mình sao?" Kronii trêu chọc, một nụ cười mỉm nở trên môi.Cơn hoảng loạn của Mumei biến thành cau mày, tuyệt vọng thoát khỏi tình huống hiện tại. Một tay nắm chặt sổ tay, cô ta quay người và chạy. Kinh nghiệm thể hiện rõ qua cách di chuyển của Mumei. Mượt mà, nhưng vẫn đầy tính toán. Thoăn thoắt né tránh khi Kronii đuổi theo khắp phòng, gần giống như đang chơi trò đuổi bắt. Một điệu tango hỗn loạn.Nếu bị bắt, chắc chắn thua.Khi Mumei nhảy qua bàn chính giữa, Kronii vươn tay tóm lấy cánh tay cô ta. Lực nắm vừa đủ chặt, không khiến Mumei nghẹt thở, nhưng đảm bảo cô ta không thể thoát ra. Tuy nhiên, giữ Mumei lại hóa ra khó hơn Kronii nghĩ. Mumei rất khôn ngoan khi lợi dụng đà nhảy để chống lại Kronii. Suýt nữa hất Kronii mất thăng bằng và khiến cô bất ngờ với sức mạnh Mumei dùng đẻ né tránh mọi nỗ lực giật lấy sổ tay của Kronii. Mỗi lần Kronii cố gắng, cô chỉ với được không khí trống rỗng. Mumei nhếch mép khi sự bực bội hiện rõ trên mặt cô."Mình không có thời gian cho trò này, Mumei-""Không có gì!" Mumei thốt lên, hít ngược một hơi khi chân cô chạm vào cạnh ghế sofa. Cô cố đẩy người ra ngoài, nhưng Kronii vẫn giữ chặt tay khiến tình hình trở nên lộn xộn. Họ ngã ập xuống ghế với tiếng "phịch" lớn, suýt nữa thì lăn xuống sàn nhà. Trùm mafia phản ứng nhanh, duỗi một tay ra đỡ cả hai để không bị ngã nhào.
Tình cảnh của họ khá ngượng ngùng. Khi Kronii dần nhận ra điều đó, cô không khỏi cảm thấy bối rối. Cô nằm trên người Mumei, chân kẹp chặt hai bên hông Mumei, vô tình tạo thế trấn áp. Kronii cố hít thở bình thường. Quá đỗi nhạy cảm với bàn tay của Mumei đang đặt trên bụng cô. Thậm chí đó không phải là tiếp xúc trực tiếp lên da thịt hay một cú đẩy mạnh để hất Kronii ra xa, nhưng Kronii vẫn cảm nhận được nó. Vừa kích động vừa dịu nhẹ, cẩn thận đặt ở đó như thể từng đầu ngón tay của Mumei là món quà của thần linh, được tinh chỉnh chính xác để giữ cô trong một khoảnh khắc như thế này. Kronii cố gắng không suy nghĩ nhiều, rồi lại thất bại khi mắt cô chạm vào đôi mắt màu hổ phách kia. Kronii nuốt mạnh, yết hầu khẽ lướt qua đầu chì đang chĩa dưới cằm cô."Thả nó ra đi, nó chẳng có gì thú vị đâu," Mumei lầm bầm, mắt nheo lại thành một cái nhìn nghiêm nghị. Không đáng sợ như trước, Kronii nghĩ. Hơn nữa, cô ta đã thắng rồi."Để tôi xem nào." Kronii nói với một nụ cười sắc lạnh, thể hiện rõ sự đắc thắng. Cô giơ cao tay còn lại, cầm trên tay cuốn sổ tay vừa chộp được từ tay Mumei trong lúc hỗn loạn. Cô sát thủ thậm chí chẳng hề nhận ra điều đó. Mumei chỉ biết nhìn chằm chằm, mắt mở to khi nhận ra."Ồ, không." Cô ta lẩm bẩm. "Đừng-"Kronii phớt lờ lời cảnh báo. Phớt lờ cả mũi bút chì đang dí vào cằm. Cái cau mày trên mặt Mumei cũng chẳng khiến cô thấy nguy hiểm. Vị sát thủ này có thể tấn công cô bất cứ lúc nào, nhưng lại chọn không làm vậy. Bằng một cách nào đó, sau nhiều tháng hòa bình, Kronii tin tưởng Mumei.Cuốn sổ đủ nhỏ để Kronii có thể mở bằng một tay. Lướt qua vài trang đầu, cô không khỏi mỉm cười trước những gì nhìn thấy. Giống như Mumei đã nói, đó là những hình vẽ nguệch ngoạc về chó và mèo. Mười trang giấy đầy những nét vẽ đơn giản, nhanh chóng với những ghi chú được viết bên dưới. Mumei đã đặt tên cho từng con vật cô vẽ và ghi chú địa điểm nơi cô tìm thấy chúng. Giờ Kronii mới biết hóa ra ở Watsonville có rất nhiều mèo, chiếm gần năm trang giấy. Dĩ nhiên, đó không phải tất cả. Trên trang giấy trắng cách một nửa, có một nếp gấp nổi bật. Giở đến đó, Kronii như vừa trúng lô, cuối cùng cũng nhìn thấy thứ Mumei đã cố che giấu. Cuối cùng cũng hiểu tại sao Mumei lại cố hết sức chạy trốn khỏi mình."Hmmm," Kronii ngân nga thích thú, một nụ cười ranh mãnh hiện trên môi khi cô nhìn nàng sát thủ giờ đã bối rối rồi lại nhìn lại cuốn sổ. "Không tệ đâu."
Chỉ có một bức vẽ duy nhất là chân dung chính Kronii. Cô đang ngồi sau bàn làm việc, đầu tựa lên cánh tay phải, tập trung vào giấy tờ trước mặt. Nhưng không giống những trang trước, bức vẽ này ấn tượng hơn hẳn. Chi tiết phức tạp mặc dù chỉ được vẽ bằng chì, gần giống như một tác phẩm nghệ thuật thực sự của một họa sĩ nổi tiếng. Mỗi nét chấm tạo bóng hoàn hảo cho đến đường viền sắc sảo đều thể hiện rõ ràng, nhằm khắc họa chính xác ngoại hình của Kronii. Cách đôi mắt cô hơi rũ xuống dưới hàng mi cong dài, mái tóc xõa xuống một bên má, đến sự sang trọng của bộ vest - tất cả đều được thể hiện tinh tế. Mức độ chú ý đến chi tiết như vậy thật đáng kinh ngạc."Nó chưa hoàn thành đâu. Cậu cứ di chuyển." Giọng Mumei nhỏ dần, ánh mắt lảng tránh khỏi Kronii."Cậu không hề nói cho mình biết," Kronii nói. Họ đã biết nhau gần một năm nay, và việc phát hiện ra điều này bây giờ vừa thú vị vừa bất ngờ. Làm sao cô có thể biết được đôi bàn tay từng ra đòn chết người ấy lại có thể sở hữu một tài năng và sự sáng tạo như vậy? Liệu con cú này có thể khiến Kronii càng ngạc nhiên khi cô càng tìm hiểu nhiều hơn về cô ta không?
"Mình thường không nói cho người khác biết." Mumei thừa nhận."Bởi vì những sát thủ như cậu không nên bận tâm đến những thứ tầm thường như việc làm những điều mình thích?"Mumei khịt mũi, đảo mắt về phía Kronii. "Sao cậu nghĩ mình thích nó? Mình chỉ vẽ cho vui thôi..."Và thế là xong, giọng nói của Mumei mang sắc thái hơi hạ thấp. Đó là dấu hiệu cho thấy cô ta đang cố gắng chuyển hướng cuộc trò chuyện. Kronii thở dài. Đóng sổ tay lại và đưa trả cho Mumei. Có lẽ cô đã quá hào hứng và không nghĩ rằng mình có thể khiến Mumei cảm thấy không thoải mái. Lẽ ra Kronii nên dừng lại khi Mumei nói rằng cô ta không nói với mọi người về điều đó. Nếu có lý do, ít nhất Kronii cũng nên tôn trọng điều đó.
"Xin lỗi, mình không cố tọc mạch đâu."Mumei lắc nhẹ đầu. "Không sao đâu. Dù sao mình nghĩ cậu cũng sẽ tự tìm ra thôi.""Có thể. Nhưng dù sao thì mình cũng thích nó." Kronii nói thật lòng, nhưng sát thủ lại bật cười khúc khích."Không, cậu không thích đâu.""Sao lại thế? Cậu đã phác họa cả cái cau mày của mình hoàn hảo mà."Bàn tay trên bụng Kronii bỗng chốc biến thành một cú thúc nhẹ. Đến từ một sát thủ, lực xỉa đó đủ khiến Kronii suýt kêu lên."Nhìn gần thì cái cau mày đó trông gớm lắm, mình chỉ nói vậy thôi." Mumei nhún vai hờ hững.Kronii bật cười. Sự bông đùa nhẹ nhàng này khiến cô thích thú. Giữa bộn bề công việc, thật tuyệt khi được nghe những điều không nghiêm trọng như thế này."Ỏ, Cú nhỏ đang tâng bốc mình đấy ư," Kronii nói, "Nhưng chắc hẳn bản thân quá khứ của cậu sẽ rất vui khi cậu lại gần mục tiêu đến vậy.""Ai nói hiện tại mình không gần cơ chứ?" Mumei ra vẻ, xoay ngòi chì trong tay chỉ để thất bại thảm hại. Nó đập vào mặt cô trước khi lăn xuống sàn."Và chiêu đầu tiên của cô ta là không do dự đâm cái bút chì này vào mặt mìnhi." Kronii chọc ghẹo, giọng điệu pha trò."Ồ, tin mình đi, mình đã rất muốn làm điều đó đấy." Mumei cười khẩy."Đó đã là chuyện quá khứ rồi."Nàng cú gật đầu đồng ý. Cả hai cùng hoài niệm về quá khứ. Trước khi họ trở thành đồng minh. Bạn bè. Thân thiết đến mức này."Đúng là như vậy." Kronii gật đầu đồng ý."Về bức vẽ của mình," Kronii hắng giọng. "Cậu có thể chụp ảnh cho dễ dàng hơn mà. Vì cậu bảo mình cứ di chuyển. Điện thoại của cậu vẫn chưa bị mất chứ? Thường thì mình không thích chụp ảnh đâu, nhưng mình có thể cho qua lần này."Biểu cảm của Mumei trở nên khó chịu. "Mình không thích thế. Nó sẽ không giống nhau."Kronii không hiểu ý Mumei. Ảnh chụp cũng giống vẽ thôi, nhưng tiện lợi hơn nhiều. Tại sao cô nàng lại phản đối ý tưởng đó?Có lẽ, đây chính là thứ người ta gọi là quá trình sáng tạo nghệ thuật. Mặc dù Kronii chẳng biết gì về nghệ thuật, nhưng cô không nên phán xét. Dù sao thì Kronii cũng nên biết ơn vì cú nhỏ thấy cô đủ hấp dẫn để trở thành chủ đề thú vị."À, ừm. Được thôi, cậu cứ vẽ đi. Mình sẽ cố gắng hạn chế di chuyển để cậu hoàn thành." Kronii gật đầu hài lòng sau một hồi suy nghĩ. Bây giờ khi đã hiểu Mumei đang làm gì, có lẽ cô vẫn có thể vừa giải quyết công việc vừa giúp Mumei hoàn thành bức vẽ.Cảm giác căng cứng vì phải giữ nguyên tư thế quá lâu bắt đầu xuất hiện. Kronii định đứng lên thì bất chợt cảm thấy một bàn tay lướt qua hông cô, vòng ra sau lưng. Nó dừng lại ngay trên lưng cô, giữ chặt khiến cô không thể cử động."Ờm, Mumei?" Kronii chớp mắt, thừa biết ai là thủ phạm. "Sao cậu lại- ôi".Bàn tay từng cầm sổ tay giờ đây bất ngờ đặt trên cổ cô. Cảm giác ngón tay lạnh ngắt chạm vào da thịt suýt khiến Kronii bật người. Hàng tá tín hiệu cảnh báo nổ ra trong đầu cô, sự bình tĩnh tan vỡ chỉ vì một cái chạm nhẹ. Tất cả đều thúc giục Kronii hành động. Phản ứng lại, chiến đấu hoặc bỏ chạy.Nhưng cô không làm thế.Kronii vẫn bất động, dù cố gắng che giấu nhưng vẫn thoáng chút bối rối. Đôi bàn tay này sẽ không làm hại cô. Không cần phải chạy trốn. Tất cả những nghi ngờ này chỉ là sự hoài nghi của cô thôi. Đó là một thói quen cô không bao giờ có thể vượt qua. Không phải khi tất cả những người cô gặp luôn muốn thứ gì đó từ cô. Đã từng làm tổn thương hoặc lợi dụng cô vì những mục đích ích kỷ của họ. Đã từng khiến cô vướng vào những mối say nắng chóng tàn chỉ vì con người cô. Cuối cùng, tất cả đều kết thúc giống nhau. Những vết sẹo trên người cô là bằng chứng đủ cho thấy Người giám sát thành phố Timeless không phù hợp với những điều đó.Nhưng giờ đây, cô đang bị giam giữ bởi chính đôi bàn tay từng được coi là tàn độc, vậy mà giờ đây mọi đụng chạm đều nhẹ nhàng và cẩn thận hết sức có thể. Kronii không quen với kiểu chạm tay thân mật này. Chưa bao giờ quen, chưa bao giờ trải qua cảm giác này. Thế nhưng, cảm giác này lại rất... dễ chịu. (Mê rồi chứ gì)"Mắt cậu đẹp thật," Mumei thì thầm, ánh mắt chăm chú nhìn Kronii. Miệng cô hé mở, cong lên thành một nụ cười mơ màng. "Luôn suy nghĩ, tính toán, đăm chiêu suy tư. Mình chẳng bao giờ vẽ chúng chính xác được. Mình đã cố gắng vẽ chúng nhưng cuối cùng lại không thích cách mình thể hiện. Cứ như thể mình bị lạc vào trong đó mỗi khi nhìn quá lâu." (Nhỏ này simp hơn cả holofans)"Uhm... Cảm ơn, mình biết là chúng đẹp mà." Kronii lầm bầm, nuốt vội một ngụm nước bọt khi Mumei nghịch ngợm chiếc cà vạt của cô, từ từ móc một ngón tay vào trong cổ áo sơ mi. Giữ bình tĩnh ngày càng khó khăn. Giống như bây giờ Mumei mới là người dồn cô vào góc vậy.Mumei cười khúc khích, nhẹ nhàng và hơi e dè. Ngón tay đang móc trên cổ áo Kronii di chuyển, ngón cái của cô ấy vạch theo đường cong của xương bả vai Kronii. Khiến Kronii phải hít một hơi thật sâu. Mumei không chỉ nghịch cà vạt của cô. Cô ấy đã nới lỏng nó và cởi hai nút trên cùng._____________________Đã trở lại, còn nữa nhưng mà cơn buồn ngủ đã làm hai mí mắt của tui dính lại với nhau.Fic thuộc quyền sở hữu của thedoppeldarling được viết trên Archive of Our Own, gọi tắt là ao3. Mọi người có thể lên để đọc để ủng hộ tác giả.
"Cậu đang viết gì vậy, Cú Nhỏ?"Mumei hừ nhẹ, nở một nụ cười nhỏ ẩn hiện trên gương mặt, toát lên vẻ hài lòng khó che giấu. Chẳng có gì có thể phá vỡ thế giới riêng của cô ta. Ánh mắt long lanh của cô ta, với những sắc màu nâu và vàng hổ phách lấp lánh. Nó tan chảy trong sự ngưỡng mộ, gần giống như mật ong vậy. Phải thừa nhận là nó khá đáng yêu. Kronii chưa bao giờ nghĩ đến khía cạnh này của cô sát thủ, chưa từng nghĩ rằng một kẻ giết người máu lạnh lại có thể dịu dàng và chu đáo đến thế.Mumei cuối cùng cũng nhận ra Kronii đang nhìn mình. "Xin lỗi, cậu vừa nói gì vậy?""Cậu đang viết gì thế, Mumei?""À ừ... không phải viết. Chỉ là, ừm, cậu hiểu mà?" Mumei ngồi thẳng người dậy. Lật lật vài trang sổ tay trước khi đóng lại, giấu đi. "Chỉ là vẽ vời linh tinh thôi.""Vẽ cái gì?""Mèo..." Mumei đáp, giọng nhỏ nhẹ như thể xấu hổ khi thừa nhận mình đang làm chuyện đó. Kronii cũng nhận ra sự thay đổi trong giọng nói của Mumei. Cô sát thủ đang che giấu sự thật."Ừ..." Kronii chỉ đáp lại ngắn gọn."Và cả chó nữa!" Mumei thao thao bất tuyệt, vung vẩy cây bút chì. Giọng cô đột ngột cao vút, mắt chăm chú vào bất cứ thứ gì ngoại trừ cô. "Mỗi khi đi loanh quanh thành phố, mình thấy rất nhiều chó mèo hoang. Mình luôn để lại thức ăn cho chúng mỗi khi gặp. Ồ, cậu không nghĩ thành phố Time nên tài trợ cho các trại cứu hộ động vật để họ có thể chăm sóc những con vật hoang này, thậm chí có thể xây thêm...""Được thôi," Kronii đẩy ghế ra sau. "Cho mình xem.""- Chắc chắn Fauna sẽ đồng ý với mình, mình nghĩ mình sẽ đi hỏi cậu ấy!"Nàng sát thủ đứng dậy cùng lúc với bà trùm mafia. Một người thì hoảng loạn, người kia chỉ tò mò. Cảnh tượng gần như giằng co, cả hai đều chờ đợi người còn lại. Cảm giác như cả một thế kỷ trôi qua trước khi Mumei thực hiện động thái đầu tiên.Chỉ có hai lối thoát Mumei có thể chạy trốn. Cánh cửa bên trái cô ta và cửa sổ mở ngay cạnh bàn làm việc của Kronii. Không có gì ngạc nhiên khi Kronii đoán Mumei sẽ liều lĩnh chọn cửa sổ. Kronii bước ra khỏi bàn làm việc và chặn cô ta lại. Bước những sải chân dài để rút ngắn khoảng cách trước khi nàng sát thủ có thể chạy khỏi đây."Ồ, cậu nghĩ cậu có thể chạy khỏi mình sao?" Kronii trêu chọc, một nụ cười mỉm nở trên môi.Cơn hoảng loạn của Mumei biến thành cau mày, tuyệt vọng thoát khỏi tình huống hiện tại. Một tay nắm chặt sổ tay, cô ta quay người và chạy. Kinh nghiệm thể hiện rõ qua cách di chuyển của Mumei. Mượt mà, nhưng vẫn đầy tính toán. Thoăn thoắt né tránh khi Kronii đuổi theo khắp phòng, gần giống như đang chơi trò đuổi bắt. Một điệu tango hỗn loạn.Nếu bị bắt, chắc chắn thua.Khi Mumei nhảy qua bàn chính giữa, Kronii vươn tay tóm lấy cánh tay cô ta. Lực nắm vừa đủ chặt, không khiến Mumei nghẹt thở, nhưng đảm bảo cô ta không thể thoát ra. Tuy nhiên, giữ Mumei lại hóa ra khó hơn Kronii nghĩ. Mumei rất khôn ngoan khi lợi dụng đà nhảy để chống lại Kronii. Suýt nữa hất Kronii mất thăng bằng và khiến cô bất ngờ với sức mạnh Mumei dùng đẻ né tránh mọi nỗ lực giật lấy sổ tay của Kronii. Mỗi lần Kronii cố gắng, cô chỉ với được không khí trống rỗng. Mumei nhếch mép khi sự bực bội hiện rõ trên mặt cô."Mình không có thời gian cho trò này, Mumei-""Không có gì!" Mumei thốt lên, hít ngược một hơi khi chân cô chạm vào cạnh ghế sofa. Cô cố đẩy người ra ngoài, nhưng Kronii vẫn giữ chặt tay khiến tình hình trở nên lộn xộn. Họ ngã ập xuống ghế với tiếng "phịch" lớn, suýt nữa thì lăn xuống sàn nhà. Trùm mafia phản ứng nhanh, duỗi một tay ra đỡ cả hai để không bị ngã nhào.
Tình cảnh của họ khá ngượng ngùng. Khi Kronii dần nhận ra điều đó, cô không khỏi cảm thấy bối rối. Cô nằm trên người Mumei, chân kẹp chặt hai bên hông Mumei, vô tình tạo thế trấn áp. Kronii cố hít thở bình thường. Quá đỗi nhạy cảm với bàn tay của Mumei đang đặt trên bụng cô. Thậm chí đó không phải là tiếp xúc trực tiếp lên da thịt hay một cú đẩy mạnh để hất Kronii ra xa, nhưng Kronii vẫn cảm nhận được nó. Vừa kích động vừa dịu nhẹ, cẩn thận đặt ở đó như thể từng đầu ngón tay của Mumei là món quà của thần linh, được tinh chỉnh chính xác để giữ cô trong một khoảnh khắc như thế này. Kronii cố gắng không suy nghĩ nhiều, rồi lại thất bại khi mắt cô chạm vào đôi mắt màu hổ phách kia. Kronii nuốt mạnh, yết hầu khẽ lướt qua đầu chì đang chĩa dưới cằm cô."Thả nó ra đi, nó chẳng có gì thú vị đâu," Mumei lầm bầm, mắt nheo lại thành một cái nhìn nghiêm nghị. Không đáng sợ như trước, Kronii nghĩ. Hơn nữa, cô ta đã thắng rồi."Để tôi xem nào." Kronii nói với một nụ cười sắc lạnh, thể hiện rõ sự đắc thắng. Cô giơ cao tay còn lại, cầm trên tay cuốn sổ tay vừa chộp được từ tay Mumei trong lúc hỗn loạn. Cô sát thủ thậm chí chẳng hề nhận ra điều đó. Mumei chỉ biết nhìn chằm chằm, mắt mở to khi nhận ra."Ồ, không." Cô ta lẩm bẩm. "Đừng-"Kronii phớt lờ lời cảnh báo. Phớt lờ cả mũi bút chì đang dí vào cằm. Cái cau mày trên mặt Mumei cũng chẳng khiến cô thấy nguy hiểm. Vị sát thủ này có thể tấn công cô bất cứ lúc nào, nhưng lại chọn không làm vậy. Bằng một cách nào đó, sau nhiều tháng hòa bình, Kronii tin tưởng Mumei.Cuốn sổ đủ nhỏ để Kronii có thể mở bằng một tay. Lướt qua vài trang đầu, cô không khỏi mỉm cười trước những gì nhìn thấy. Giống như Mumei đã nói, đó là những hình vẽ nguệch ngoạc về chó và mèo. Mười trang giấy đầy những nét vẽ đơn giản, nhanh chóng với những ghi chú được viết bên dưới. Mumei đã đặt tên cho từng con vật cô vẽ và ghi chú địa điểm nơi cô tìm thấy chúng. Giờ Kronii mới biết hóa ra ở Watsonville có rất nhiều mèo, chiếm gần năm trang giấy. Dĩ nhiên, đó không phải tất cả. Trên trang giấy trắng cách một nửa, có một nếp gấp nổi bật. Giở đến đó, Kronii như vừa trúng lô, cuối cùng cũng nhìn thấy thứ Mumei đã cố che giấu. Cuối cùng cũng hiểu tại sao Mumei lại cố hết sức chạy trốn khỏi mình."Hmmm," Kronii ngân nga thích thú, một nụ cười ranh mãnh hiện trên môi khi cô nhìn nàng sát thủ giờ đã bối rối rồi lại nhìn lại cuốn sổ. "Không tệ đâu."
Chỉ có một bức vẽ duy nhất là chân dung chính Kronii. Cô đang ngồi sau bàn làm việc, đầu tựa lên cánh tay phải, tập trung vào giấy tờ trước mặt. Nhưng không giống những trang trước, bức vẽ này ấn tượng hơn hẳn. Chi tiết phức tạp mặc dù chỉ được vẽ bằng chì, gần giống như một tác phẩm nghệ thuật thực sự của một họa sĩ nổi tiếng. Mỗi nét chấm tạo bóng hoàn hảo cho đến đường viền sắc sảo đều thể hiện rõ ràng, nhằm khắc họa chính xác ngoại hình của Kronii. Cách đôi mắt cô hơi rũ xuống dưới hàng mi cong dài, mái tóc xõa xuống một bên má, đến sự sang trọng của bộ vest - tất cả đều được thể hiện tinh tế. Mức độ chú ý đến chi tiết như vậy thật đáng kinh ngạc."Nó chưa hoàn thành đâu. Cậu cứ di chuyển." Giọng Mumei nhỏ dần, ánh mắt lảng tránh khỏi Kronii."Cậu không hề nói cho mình biết," Kronii nói. Họ đã biết nhau gần một năm nay, và việc phát hiện ra điều này bây giờ vừa thú vị vừa bất ngờ. Làm sao cô có thể biết được đôi bàn tay từng ra đòn chết người ấy lại có thể sở hữu một tài năng và sự sáng tạo như vậy? Liệu con cú này có thể khiến Kronii càng ngạc nhiên khi cô càng tìm hiểu nhiều hơn về cô ta không?
"Mình thường không nói cho người khác biết." Mumei thừa nhận."Bởi vì những sát thủ như cậu không nên bận tâm đến những thứ tầm thường như việc làm những điều mình thích?"Mumei khịt mũi, đảo mắt về phía Kronii. "Sao cậu nghĩ mình thích nó? Mình chỉ vẽ cho vui thôi..."Và thế là xong, giọng nói của Mumei mang sắc thái hơi hạ thấp. Đó là dấu hiệu cho thấy cô ta đang cố gắng chuyển hướng cuộc trò chuyện. Kronii thở dài. Đóng sổ tay lại và đưa trả cho Mumei. Có lẽ cô đã quá hào hứng và không nghĩ rằng mình có thể khiến Mumei cảm thấy không thoải mái. Lẽ ra Kronii nên dừng lại khi Mumei nói rằng cô ta không nói với mọi người về điều đó. Nếu có lý do, ít nhất Kronii cũng nên tôn trọng điều đó.
"Xin lỗi, mình không cố tọc mạch đâu."Mumei lắc nhẹ đầu. "Không sao đâu. Dù sao mình nghĩ cậu cũng sẽ tự tìm ra thôi.""Có thể. Nhưng dù sao thì mình cũng thích nó." Kronii nói thật lòng, nhưng sát thủ lại bật cười khúc khích."Không, cậu không thích đâu.""Sao lại thế? Cậu đã phác họa cả cái cau mày của mình hoàn hảo mà."Bàn tay trên bụng Kronii bỗng chốc biến thành một cú thúc nhẹ. Đến từ một sát thủ, lực xỉa đó đủ khiến Kronii suýt kêu lên."Nhìn gần thì cái cau mày đó trông gớm lắm, mình chỉ nói vậy thôi." Mumei nhún vai hờ hững.Kronii bật cười. Sự bông đùa nhẹ nhàng này khiến cô thích thú. Giữa bộn bề công việc, thật tuyệt khi được nghe những điều không nghiêm trọng như thế này."Ỏ, Cú nhỏ đang tâng bốc mình đấy ư," Kronii nói, "Nhưng chắc hẳn bản thân quá khứ của cậu sẽ rất vui khi cậu lại gần mục tiêu đến vậy.""Ai nói hiện tại mình không gần cơ chứ?" Mumei ra vẻ, xoay ngòi chì trong tay chỉ để thất bại thảm hại. Nó đập vào mặt cô trước khi lăn xuống sàn."Và chiêu đầu tiên của cô ta là không do dự đâm cái bút chì này vào mặt mìnhi." Kronii chọc ghẹo, giọng điệu pha trò."Ồ, tin mình đi, mình đã rất muốn làm điều đó đấy." Mumei cười khẩy."Đó đã là chuyện quá khứ rồi."Nàng cú gật đầu đồng ý. Cả hai cùng hoài niệm về quá khứ. Trước khi họ trở thành đồng minh. Bạn bè. Thân thiết đến mức này."Đúng là như vậy." Kronii gật đầu đồng ý."Về bức vẽ của mình," Kronii hắng giọng. "Cậu có thể chụp ảnh cho dễ dàng hơn mà. Vì cậu bảo mình cứ di chuyển. Điện thoại của cậu vẫn chưa bị mất chứ? Thường thì mình không thích chụp ảnh đâu, nhưng mình có thể cho qua lần này."Biểu cảm của Mumei trở nên khó chịu. "Mình không thích thế. Nó sẽ không giống nhau."Kronii không hiểu ý Mumei. Ảnh chụp cũng giống vẽ thôi, nhưng tiện lợi hơn nhiều. Tại sao cô nàng lại phản đối ý tưởng đó?Có lẽ, đây chính là thứ người ta gọi là quá trình sáng tạo nghệ thuật. Mặc dù Kronii chẳng biết gì về nghệ thuật, nhưng cô không nên phán xét. Dù sao thì Kronii cũng nên biết ơn vì cú nhỏ thấy cô đủ hấp dẫn để trở thành chủ đề thú vị."À, ừm. Được thôi, cậu cứ vẽ đi. Mình sẽ cố gắng hạn chế di chuyển để cậu hoàn thành." Kronii gật đầu hài lòng sau một hồi suy nghĩ. Bây giờ khi đã hiểu Mumei đang làm gì, có lẽ cô vẫn có thể vừa giải quyết công việc vừa giúp Mumei hoàn thành bức vẽ.Cảm giác căng cứng vì phải giữ nguyên tư thế quá lâu bắt đầu xuất hiện. Kronii định đứng lên thì bất chợt cảm thấy một bàn tay lướt qua hông cô, vòng ra sau lưng. Nó dừng lại ngay trên lưng cô, giữ chặt khiến cô không thể cử động."Ờm, Mumei?" Kronii chớp mắt, thừa biết ai là thủ phạm. "Sao cậu lại- ôi".Bàn tay từng cầm sổ tay giờ đây bất ngờ đặt trên cổ cô. Cảm giác ngón tay lạnh ngắt chạm vào da thịt suýt khiến Kronii bật người. Hàng tá tín hiệu cảnh báo nổ ra trong đầu cô, sự bình tĩnh tan vỡ chỉ vì một cái chạm nhẹ. Tất cả đều thúc giục Kronii hành động. Phản ứng lại, chiến đấu hoặc bỏ chạy.Nhưng cô không làm thế.Kronii vẫn bất động, dù cố gắng che giấu nhưng vẫn thoáng chút bối rối. Đôi bàn tay này sẽ không làm hại cô. Không cần phải chạy trốn. Tất cả những nghi ngờ này chỉ là sự hoài nghi của cô thôi. Đó là một thói quen cô không bao giờ có thể vượt qua. Không phải khi tất cả những người cô gặp luôn muốn thứ gì đó từ cô. Đã từng làm tổn thương hoặc lợi dụng cô vì những mục đích ích kỷ của họ. Đã từng khiến cô vướng vào những mối say nắng chóng tàn chỉ vì con người cô. Cuối cùng, tất cả đều kết thúc giống nhau. Những vết sẹo trên người cô là bằng chứng đủ cho thấy Người giám sát thành phố Timeless không phù hợp với những điều đó.Nhưng giờ đây, cô đang bị giam giữ bởi chính đôi bàn tay từng được coi là tàn độc, vậy mà giờ đây mọi đụng chạm đều nhẹ nhàng và cẩn thận hết sức có thể. Kronii không quen với kiểu chạm tay thân mật này. Chưa bao giờ quen, chưa bao giờ trải qua cảm giác này. Thế nhưng, cảm giác này lại rất... dễ chịu. (Mê rồi chứ gì)"Mắt cậu đẹp thật," Mumei thì thầm, ánh mắt chăm chú nhìn Kronii. Miệng cô hé mở, cong lên thành một nụ cười mơ màng. "Luôn suy nghĩ, tính toán, đăm chiêu suy tư. Mình chẳng bao giờ vẽ chúng chính xác được. Mình đã cố gắng vẽ chúng nhưng cuối cùng lại không thích cách mình thể hiện. Cứ như thể mình bị lạc vào trong đó mỗi khi nhìn quá lâu." (Nhỏ này simp hơn cả holofans)"Uhm... Cảm ơn, mình biết là chúng đẹp mà." Kronii lầm bầm, nuốt vội một ngụm nước bọt khi Mumei nghịch ngợm chiếc cà vạt của cô, từ từ móc một ngón tay vào trong cổ áo sơ mi. Giữ bình tĩnh ngày càng khó khăn. Giống như bây giờ Mumei mới là người dồn cô vào góc vậy.Mumei cười khúc khích, nhẹ nhàng và hơi e dè. Ngón tay đang móc trên cổ áo Kronii di chuyển, ngón cái của cô ấy vạch theo đường cong của xương bả vai Kronii. Khiến Kronii phải hít một hơi thật sâu. Mumei không chỉ nghịch cà vạt của cô. Cô ấy đã nới lỏng nó và cởi hai nút trên cùng._____________________Đã trở lại, còn nữa nhưng mà cơn buồn ngủ đã làm hai mí mắt của tui dính lại với nhau.Fic thuộc quyền sở hữu của thedoppeldarling được viết trên Archive of Our Own, gọi tắt là ao3. Mọi người có thể lên để đọc để ủng hộ tác giả.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com