chương1.1: cá cược hại thân (p.2)
Từ sau khi bỏ cúng bái thì dân trong thôn cũng dần dần không để ý tới cây hòe này nữa, thường ngày đi qua cũng chẳng thèm liếc nhìn một cái, chỉ có điều không giám tự ý đốn cái cây đã chết khô đi làm củi đốt mà thôi. Trong thôn chỉ còn An Mĩ là vẫn nhớ tới cây hòe, bình thường nàng hay lén chạy tới cúi lạy, cầu khấn một hồi. Có khi đi lấy nước ngang qua cũng không mấy hy vọng mà vẩy ít nước cho nó, mong một ngày nào đó nó có thể sống lại.
"Thần hòe phù hộ, phù hộ con đi Lạc Dương tìm thấy phu quân, phù hộ cho con đêm nay lên đường thuận lợi..." Hai tay An Mi đang chắp lại thành hình chữ thập, miệng đang đọc lời cầu khấn thì nàng chợt thấy sắc trời tối hẳn, ráng mây hồng trên bầu trời mênh mông kia bôngc chốc tan biến. Đêm tối lạnh lẽo ập xuống. An Mi giật mình sợ hãi trước cảnh tượng kì quái bất thình lình này, nàng không giám nhúc nhích cả một lúc lâu. Bỗng có tiếng cười êm tai đằng sau cây hòe đã chết khô, tiếp theo là tiếng bước chân loạt soạt, dường như có người đang giẫm lên cỏ, đi về phía nàng." Ngày xưa thì vây quanh ta mồm năm miệng mười, ta cũng lười để ý; nay chỉ cong mỗi một tín đồ, ta đây lại có hứng thú nghe xem nàng ta muốn cầu gì đây." An Mi nhìn chằm chằm người đàn ông mặc áo màu xanh đi ra từ đằng sau cây hòe, nàng há hốc miệng, nghẹn họng, ngẩn ra nhìn. Người đàn ông áo xanh vẫn luôn nở nụ cười, nhìn nàng an ủi:"Ngươi đừng sợ, ta chính là cây hòe này." Tuy người đàn ông trước mặt anh tuấn phi phàm nhưng mở miệng ra nói những lời kỳ quái. Ban đầu An Mi sợ hắn nghe thấy dự định của nàng là nỏ đi tìm người, sau đó nhìn tướng mạo hắn ta không quen mắt, trông không phải người trong thôn, giọng nói lại ân cần nên lúc này nàng mới mềm lòng. "Này? Ngây người gì đấy?" Am Mi lắc lắc đầu, bấy giờ mới nhớ đến những lời hắn ta vừa nói. Nàng mở to đôi mắt đen láy, nửa tin nửa ngờ nhìn người đàn ông trước mặt, chỉ thấy tướng mạo hắn thanh tao khó tả, dáng vẻ kiệt xuất y như thần tiên mà người ta vẫn kể, một thân quần áo màu xanh không có lấy một nếp nhăn. Nàng không khỏi thầm tin đến mấy phần.
"Người là... Thần Hòe?" An Mi dè dặt hỏi nhỏ.
"Đúng, cứ coi là thế đi." Người đàn ông ho một tiếng rồi gật đầu." Năm ngoái ta cá cược với người ta nên nguyên hình bị sét đánh, vẫn luôn giả chết đến giờ. Nói ra thì cũng cần cảm ơn ngươi, từ sau khi hình dạng của ta biến thành như thế này thì chỉ có mỗi một mình ngươi thật lòng thờ phụng..."An Mi ngơ ngác, ngập ngừng đáp: "Đó... đó đều là bổn phận... việc nên làm...""Ai ôi, xưa nay bản thiếu gia có ơn tất báo, ngươi đối tốt với ta, tất nhiên ta sẽ giúp ngươi." Người đàn ông áo xanh cười híp mắt, nói xong thì thổi một hơi về phía An Mi.
Nàng chỉ cảm thấy cánh tay ngứa một chốc, cúi đầu nhìn thì thấy các vết thương đã biến mất, lúc này nàng mới thực sự tin tưởng, không khỏi cảm thấy vui mừng, vái một cáu đầy thành kính trước thần hòe. "Cảm tạ đại ơncuar thần tiên. Tiểu nữ muốn đến Lạc Dương tìm phu quân, vẫn phải xin thần tiên chỉ bảo." "Lần này ngươi đi đã là số mệnh rồi, chỉ có điều trên đường nhiều nguy hiểm. Thế này đi, ta dùng chút đạo hạnh giúp ngươi." Nghe người ta gọi là thần tiên quả nhiên gây nghiện, "Thần Hòe" bèn xoay người lại, cạy một mảnh vỏ cây đã cháy đen trên thân cấy hòe giả chết rồi nhướng mày đắc ý, quát to: "Mau ra hết cho ta!" An Mi nhìn Thần Hòe cạy một hồi trên thân cây, mấy con mọt mới chui ra từ cái lỗ. Hắn lại bẻ một nhánh cây to bằng cổ tay rồi đưa hết đến trước mặt nàng.
"Đây là mọt trên người ta, ngươi cis biết "năm loại sâu mọt" không?" An mi nhìn những con mọt trắng phau không ngừng ngọ nguậy trong lòng bàn tay Thần Hòe, lắc đầu. "Thàn Hòe" kia bèn cười. "Hàn Tử Phi ngày xưa lấy sâu mọt để ẩn dụ, châm biếm năm loại người thoái hóa, không cày cấy, không chiến đấu, phân gia thành học giả, du hiệp, tung hoành gia°, kẻ chốn binh dịch và dân buôn. Năm loại mọt trên tay ta tập hợp tinh khí của năm loại người này, tu bà trăm năm mới được một thân con mọt."(°: tung hoành gia hay du thuyết gia: chỉ người thuộc học phái thiên về nghệ thuật ngoại giao xuất hiên trong thời Chiến Quốc ở Trung Quốc) An Mi không biết chữ, cũng không hiểu lời giải thích của Thần Hòe, nàng mở to mắt, ngỡ ngàng hỏi: "Mấy con mọt này có tác dụng gì?" "Thần Hòe" liền thả năm con mọt lên nhánh cây kia, sau khi bọn chúng chui hết vào thì mới đưa nhánh cây cho An Mi. "Ta đưa năm con mọt này cho ngươi, hằng ngày người cầm theo nhánh cây này mà nuôi chúng nó. Nếu gặp phải hiểm nguy không thể hóa giải thì lấy ra một con. Có điều cách dùng ghê một chút, ngươi phải nuốt nó."
"Thần Hòe" nói xong thì tinh nghịch chớp mắt với nàng một cái, ai ngờ nàng không hề tỏ vẻ gì, chỉ gật đầu. "Cảm tạ Thần Hòe chỉ bảo. Thật ra có ghê tởm cũng chẳng sao cả, ba năm trước lúc gặp thiên tai, chúng tiểu nữ đều phải khều sâu trong cây liễu mà ăn." Sâu gỗ là ấu trùng của bọ xén tóc, có rất nhiều trong thân cây liễu ven sông, hình dạng béo tròn trắng mềm, cũng không biết ngày xưa bị vị tài tử nào ví với cần cổ của mĩ nhân, cũng chính là thức ăn chống đói cho dân chúng lúc gặp nạn đói. "Cây... cây liễu? Gớm quá đi mất!" Không ngờ sắc mặt "Thần Hòe" lại trắng nhợt, đưa tay che miệng vẻ rất ghê tởm, sau đó quay người vịn vào gốc cây hòe rồi run lẩy bẩy biến mất vào trong không khí. An Mi cầm nhánh cây, nhìn chằm chằm cây hòe trước mặt một lúc lâu mà vẫn không hoàn hồn. Cuối cùng nàng hoảng hốt dập đầu ba cái trước cây hòe rồi mới đứng dậy, ngơ ngẩn rời đi. Sau đó, có tiếng châm biếm lạnh lùng đằng sau cây hòe:" Sâu trên người ngươi thì bảo là "hơi ghê", ở người ta thì thành "gớm quá?" Đúng là được người ta gọi tiếng "Thần Hòe" liền khác ngay, phải không Quỷ Hòe?"
"Nói... nói ít thôi!" Quỷ Hòe vẫn đang nằm trong hốc cây, lắp bắp nói. "Dù sao thì cũng là ở trên người ta, nhưng nghe người ta nói nướng con giun trong bụng ngươi lên ăn khiến ta... ọe..." "Không phải giun, là sâu gỗ, còn nhã nhặn hơn nhiều so với mấy con mọt trên người ngươi. Nói ra thì mấy con mọt đó rõ ràng là tự chúng tu luyện thành tinh, ngươi cũng không thấy ngại mà khoác lác với kẻ phàm trần kia rằng chúng dùng đạo hạnh của ngươi?" "Nếu chúng không đục thân ta thì có thể tu luyện thành tinh được chắc? Ăn không, uống không, ở đâu nhiều năm như thế, tất nhiên phải coi là công của ta!" "Già mồm cãi cố." "Hê hê, lão liễu này, ngươi thấy ấm ức chứ gì, ngươi vẫn tức chuyện ta thắng cược, nhưng sao không nghĩ xem ta phải chịu bao nhiêu khổ sở suốt một năm nay? Yên tâm đi, ta nhất định sẽ đóng nguyên hình của ngươi thành một cái quan tài "thật đẹp", hoa văn mai lan trúc cúc, uyên ương song hỷ, tùy ngươi chọn!" "Ta thích nghe ngươi nói mấy câu đùa vô vị." Quỷ Liễu bị Quỷ Hòe gọi là lão Liễu thì cười lạnh lùng. "Được, ta chọn hoa văn uyên ương song hỷ." "..." Quỷ Hòe nghe thấy vậy thì nghẹn lời. "À đúng rồi, ngươi lấy nguyên hình của ta đi đóng quan tài , vậy ta rảnh rỗi biết đi đâu đây?"
Đây là tình huống mà Quỷ Hòe không không hề lường đến trước đó, nhưng không thể uổng công chịu thiên lôi đánh được, người tranh nhau tiếng nói, cây tranh nhau cái quan tài. Cái quan tài kia chắc chắn, nhất định phải làm." Nhìn thấy cái chạc cây trên đầu ta kia không? Cho ngươi ngồi." "Được." Quỷ Liễu đồng ý vẻ vô cùng miễn cưỡng, nhưng cuối câu lại ẩn chứa chút vui vẻ.
"Thần hòe phù hộ, phù hộ con đi Lạc Dương tìm thấy phu quân, phù hộ cho con đêm nay lên đường thuận lợi..." Hai tay An Mi đang chắp lại thành hình chữ thập, miệng đang đọc lời cầu khấn thì nàng chợt thấy sắc trời tối hẳn, ráng mây hồng trên bầu trời mênh mông kia bôngc chốc tan biến. Đêm tối lạnh lẽo ập xuống. An Mi giật mình sợ hãi trước cảnh tượng kì quái bất thình lình này, nàng không giám nhúc nhích cả một lúc lâu. Bỗng có tiếng cười êm tai đằng sau cây hòe đã chết khô, tiếp theo là tiếng bước chân loạt soạt, dường như có người đang giẫm lên cỏ, đi về phía nàng." Ngày xưa thì vây quanh ta mồm năm miệng mười, ta cũng lười để ý; nay chỉ cong mỗi một tín đồ, ta đây lại có hứng thú nghe xem nàng ta muốn cầu gì đây." An Mi nhìn chằm chằm người đàn ông mặc áo màu xanh đi ra từ đằng sau cây hòe, nàng há hốc miệng, nghẹn họng, ngẩn ra nhìn. Người đàn ông áo xanh vẫn luôn nở nụ cười, nhìn nàng an ủi:"Ngươi đừng sợ, ta chính là cây hòe này." Tuy người đàn ông trước mặt anh tuấn phi phàm nhưng mở miệng ra nói những lời kỳ quái. Ban đầu An Mi sợ hắn nghe thấy dự định của nàng là nỏ đi tìm người, sau đó nhìn tướng mạo hắn ta không quen mắt, trông không phải người trong thôn, giọng nói lại ân cần nên lúc này nàng mới mềm lòng. "Này? Ngây người gì đấy?" Am Mi lắc lắc đầu, bấy giờ mới nhớ đến những lời hắn ta vừa nói. Nàng mở to đôi mắt đen láy, nửa tin nửa ngờ nhìn người đàn ông trước mặt, chỉ thấy tướng mạo hắn thanh tao khó tả, dáng vẻ kiệt xuất y như thần tiên mà người ta vẫn kể, một thân quần áo màu xanh không có lấy một nếp nhăn. Nàng không khỏi thầm tin đến mấy phần.
"Người là... Thần Hòe?" An Mi dè dặt hỏi nhỏ.
"Đúng, cứ coi là thế đi." Người đàn ông ho một tiếng rồi gật đầu." Năm ngoái ta cá cược với người ta nên nguyên hình bị sét đánh, vẫn luôn giả chết đến giờ. Nói ra thì cũng cần cảm ơn ngươi, từ sau khi hình dạng của ta biến thành như thế này thì chỉ có mỗi một mình ngươi thật lòng thờ phụng..."An Mi ngơ ngác, ngập ngừng đáp: "Đó... đó đều là bổn phận... việc nên làm...""Ai ôi, xưa nay bản thiếu gia có ơn tất báo, ngươi đối tốt với ta, tất nhiên ta sẽ giúp ngươi." Người đàn ông áo xanh cười híp mắt, nói xong thì thổi một hơi về phía An Mi.
Nàng chỉ cảm thấy cánh tay ngứa một chốc, cúi đầu nhìn thì thấy các vết thương đã biến mất, lúc này nàng mới thực sự tin tưởng, không khỏi cảm thấy vui mừng, vái một cáu đầy thành kính trước thần hòe. "Cảm tạ đại ơncuar thần tiên. Tiểu nữ muốn đến Lạc Dương tìm phu quân, vẫn phải xin thần tiên chỉ bảo." "Lần này ngươi đi đã là số mệnh rồi, chỉ có điều trên đường nhiều nguy hiểm. Thế này đi, ta dùng chút đạo hạnh giúp ngươi." Nghe người ta gọi là thần tiên quả nhiên gây nghiện, "Thần Hòe" bèn xoay người lại, cạy một mảnh vỏ cây đã cháy đen trên thân cấy hòe giả chết rồi nhướng mày đắc ý, quát to: "Mau ra hết cho ta!" An Mi nhìn Thần Hòe cạy một hồi trên thân cây, mấy con mọt mới chui ra từ cái lỗ. Hắn lại bẻ một nhánh cây to bằng cổ tay rồi đưa hết đến trước mặt nàng.
"Đây là mọt trên người ta, ngươi cis biết "năm loại sâu mọt" không?" An mi nhìn những con mọt trắng phau không ngừng ngọ nguậy trong lòng bàn tay Thần Hòe, lắc đầu. "Thàn Hòe" kia bèn cười. "Hàn Tử Phi ngày xưa lấy sâu mọt để ẩn dụ, châm biếm năm loại người thoái hóa, không cày cấy, không chiến đấu, phân gia thành học giả, du hiệp, tung hoành gia°, kẻ chốn binh dịch và dân buôn. Năm loại mọt trên tay ta tập hợp tinh khí của năm loại người này, tu bà trăm năm mới được một thân con mọt."(°: tung hoành gia hay du thuyết gia: chỉ người thuộc học phái thiên về nghệ thuật ngoại giao xuất hiên trong thời Chiến Quốc ở Trung Quốc) An Mi không biết chữ, cũng không hiểu lời giải thích của Thần Hòe, nàng mở to mắt, ngỡ ngàng hỏi: "Mấy con mọt này có tác dụng gì?" "Thần Hòe" liền thả năm con mọt lên nhánh cây kia, sau khi bọn chúng chui hết vào thì mới đưa nhánh cây cho An Mi. "Ta đưa năm con mọt này cho ngươi, hằng ngày người cầm theo nhánh cây này mà nuôi chúng nó. Nếu gặp phải hiểm nguy không thể hóa giải thì lấy ra một con. Có điều cách dùng ghê một chút, ngươi phải nuốt nó."
"Thần Hòe" nói xong thì tinh nghịch chớp mắt với nàng một cái, ai ngờ nàng không hề tỏ vẻ gì, chỉ gật đầu. "Cảm tạ Thần Hòe chỉ bảo. Thật ra có ghê tởm cũng chẳng sao cả, ba năm trước lúc gặp thiên tai, chúng tiểu nữ đều phải khều sâu trong cây liễu mà ăn." Sâu gỗ là ấu trùng của bọ xén tóc, có rất nhiều trong thân cây liễu ven sông, hình dạng béo tròn trắng mềm, cũng không biết ngày xưa bị vị tài tử nào ví với cần cổ của mĩ nhân, cũng chính là thức ăn chống đói cho dân chúng lúc gặp nạn đói. "Cây... cây liễu? Gớm quá đi mất!" Không ngờ sắc mặt "Thần Hòe" lại trắng nhợt, đưa tay che miệng vẻ rất ghê tởm, sau đó quay người vịn vào gốc cây hòe rồi run lẩy bẩy biến mất vào trong không khí. An Mi cầm nhánh cây, nhìn chằm chằm cây hòe trước mặt một lúc lâu mà vẫn không hoàn hồn. Cuối cùng nàng hoảng hốt dập đầu ba cái trước cây hòe rồi mới đứng dậy, ngơ ngẩn rời đi. Sau đó, có tiếng châm biếm lạnh lùng đằng sau cây hòe:" Sâu trên người ngươi thì bảo là "hơi ghê", ở người ta thì thành "gớm quá?" Đúng là được người ta gọi tiếng "Thần Hòe" liền khác ngay, phải không Quỷ Hòe?"
"Nói... nói ít thôi!" Quỷ Hòe vẫn đang nằm trong hốc cây, lắp bắp nói. "Dù sao thì cũng là ở trên người ta, nhưng nghe người ta nói nướng con giun trong bụng ngươi lên ăn khiến ta... ọe..." "Không phải giun, là sâu gỗ, còn nhã nhặn hơn nhiều so với mấy con mọt trên người ngươi. Nói ra thì mấy con mọt đó rõ ràng là tự chúng tu luyện thành tinh, ngươi cũng không thấy ngại mà khoác lác với kẻ phàm trần kia rằng chúng dùng đạo hạnh của ngươi?" "Nếu chúng không đục thân ta thì có thể tu luyện thành tinh được chắc? Ăn không, uống không, ở đâu nhiều năm như thế, tất nhiên phải coi là công của ta!" "Già mồm cãi cố." "Hê hê, lão liễu này, ngươi thấy ấm ức chứ gì, ngươi vẫn tức chuyện ta thắng cược, nhưng sao không nghĩ xem ta phải chịu bao nhiêu khổ sở suốt một năm nay? Yên tâm đi, ta nhất định sẽ đóng nguyên hình của ngươi thành một cái quan tài "thật đẹp", hoa văn mai lan trúc cúc, uyên ương song hỷ, tùy ngươi chọn!" "Ta thích nghe ngươi nói mấy câu đùa vô vị." Quỷ Liễu bị Quỷ Hòe gọi là lão Liễu thì cười lạnh lùng. "Được, ta chọn hoa văn uyên ương song hỷ." "..." Quỷ Hòe nghe thấy vậy thì nghẹn lời. "À đúng rồi, ngươi lấy nguyên hình của ta đi đóng quan tài , vậy ta rảnh rỗi biết đi đâu đây?"
Đây là tình huống mà Quỷ Hòe không không hề lường đến trước đó, nhưng không thể uổng công chịu thiên lôi đánh được, người tranh nhau tiếng nói, cây tranh nhau cái quan tài. Cái quan tài kia chắc chắn, nhất định phải làm." Nhìn thấy cái chạc cây trên đầu ta kia không? Cho ngươi ngồi." "Được." Quỷ Liễu đồng ý vẻ vô cùng miễn cưỡng, nhưng cuối câu lại ẩn chứa chút vui vẻ.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com