Hoi Phu Thuy Hop Tren Gac Mai Quyen 1 Vong Linh Trong Truong Hoc
Thúy như không tin vào mắt mình. Con gấu bông cũ mèm tự lúc nào đã đứng thẳng trên hai chân, đôi mắt bể nhìn xoáy vào những cái lỗ đen ngòm trên bộ phận giống khuôn mặt nhất của hồn ma. Hồn ma lại trúc trắc lao đến trong tiếng nỉ non yểm trợ của những chiếc bàn:– Đừng bắt tao nhớ! Tao ghét chúng! Đừng bắt tao nhớ! Thả tao ra! Thả tao ra!Nhưng nó không thể nào tiến xa hơn hai bàn tay cụt ngủn, sứt chỉ của con gấu bông. Cứ như có một trường lực ngăn chặn, vong hồn cào cấu vào khoảng không mãi mà chẳng rớ được đến cả ngón chân của con Kim. Kim vừa cố giữ lưng mình cách xa những thớ gỗ gớm ghiếc đằng sau, vừa canh chừng nhất cử nhất động của hai đấu sĩ trước mặt, cả người nó thu lại như một con ốc mượn hồn.Bất lực, nó đánh mắt sang Thúy, và dường như vong hồn cũng phát hiện được cử chỉ rất nhỏ này của con bé. Nhưng Thúy có dư thời gian chuẩn bị đòn phản kích. Chờ nhân ảnh lỗ rỗ đó nhấc thân khỏi vòng chiến đấu với con gấu bông, Thúy nhanh nhảu xoè quạt, đặt đằng sau hai lá bùa tán hồn đang rỉ mực đen ngòm lên hai ngón tay kẹp chặt chúng.– Oan hồn tạo nghiệt, hắc bạch phân minh, mau mau trở về...Tiếng than khóc than van đệm theo từng cử động chật vật của hồn ma:– Cười đi! Cười lên đi! Tao biết mày muốn cười lắm! Cười lên!Thúy quát lên trên nền hỗn âm:– Chúng sanh Tu Di chứng giám, vong hồn mau xưng tội!Mực rỉ thành dòng, màu đen ảo mị tuôn từ kẽ ngón tay nó như máu xối từ vết thương hở. Màn nước tụ lại thành hai ngọn sóng đen kịt, vươn lên cao, cao nữa, cuối cùng đan nhau, che khuất ngọn đèn vàng khả ố.Hàng trăm cái miệng gỗ khép lại. Quang cảnh bị chần trong sự im lặng bất thình lình, chỉ được thắp sáng bởi tia đèn trắng ấm áp phát ra từ chiếc điện thoại giờ đã trở lại trong tay Kim. Nhân ảnh lỗ chỗ đã thôi những cử động dị thường. Nó chỏi tay đứng dậy, dáng điệu giống con người hơn hẳn. Một con người mờ nhạt, với hai dải mây mù phấp phới quanh đầu gối như hai tà áo dài.Vong hồn vừa hiện hình đã đưa tay ôm mặt, những vết rỗ cố sức đóng miệng trên da nó khô cứng lại như kết sẹo. Và với một bàn tay vẫn đặt trên má, nó giơ tay kia, chỉ thẳng vào mặt Thúy, rồi dời ngón trỏ xuống sàn nhà. Trên nền gạch nung gồ ghề bỗng chốc phực lên một vòng tròn lửa. Vòng tròn cháy rồi lụi rất nhanh, để lại đằng sau một tấm hình chụp ố vàng.Thúy nhặt tấm hình lên. Nó chỉ thấy lờ mờ bóng của hai hàng người đứng thẳng tắp, với một vệt nám đen vắt ngang chính giữa nền phim, che gần hết mọi khuôn mặt bên trong.Nhất loạt, mọi thứ tan thành bụi. Ánh sáng cam mờ của phố thị ban đêm ùa vào tầm mắt hai đứa con gái, khiến chúng cảm thấy như mình vừa bước vào một thế giới khác. Hay đúng hơn, bị ném từ cái thế giới khác đó trở về cõi nhân gian.Kim dụi mắt để chắc chắn rằng mình đang thực sự ngồi trên hành lang trường Vĩnh Thoại. Nó quờ quạng quơ lấy con gấu bông nằm lăn lóc trước mặt, phủi phủi chỏm lông trên đầu món đồ chơi, miệng rủ rỉ:– Chị biết thế nào em cũng bảo vệ chị mà. Cám ơn em nhiều nhé. Nó âu yếm ôm con gấu lòng trước khi nhích người tới bên cạnh Thúy:– Mày có sao không?Thúy hít thở không khí thanh vắng màn đêm để định thần, đoạn giơ tấm hình lên mắt săm soi, khẽ lắc đầu:– Không. Tao không nghĩ vong hồn đó muốn làm hại tụi mình.Kim ngớ ra:– Nhưng mà nó... nó...– Nó đã rất hoảng loạn, tự mày cảm thấy rồi đó. Hoang mang, sợ hãi lẫn thù hằn... những chấp niệm này bị phóng đại lên gấp mười, gấp trăm lần bên trong những hồn ma lạc lối.– Thế cảm giác đó... Là tâm tư của nó?Thúy quay sang con bạn, ái ngại:– Nó đã rót bao nhiêu phần cảm xúc vào mày?– Tao... Tao chỉ thấy mình sợ hãi lắm. Hay cái gì đó giống như sợ hãi.- Kim cắn môi, mắt nó cũng hạ xuống tấm hình. Giống như Thúy, nó chẳng thấy gì rõ rệt ngoài dòng chữ nọ – Bị tất cả thiên hạ cười chê. Nhưng ngoài ra... tao chưa kịp cảm nhận điều gì sâu sắc hơn thì...Thúy khép mắt lại, chúm môi thở một cái.– Vậy... vậy là không được à? – Kim dè dặt.– Không phải, chỉ là... – Thúy đỡ trán – Dựa vào lời lẽ của con ma, tao nhận ra nó không thích tâm tư của nó bị mày thấu hiểu, mà điều này thì trái ngược với những gì tao dự kiến. Cảm xúc bị truyền ra ngoài không kiểm soát được, tao sợ cả hai đứa mình đều sẽ không chịu nổi ký ức của nó.– Là sao?Thúy nuốt khan. Nó ngồi xếp bằng lại, chậm rãi lựa lời:– Vong hồn đó từng trải qua cảm giác nhục nhã, ê chề cùng cực. Nó lấy quang cảnh lớp học và tiếng cười chê của bè bạn làm cảnh giới. Mày đoán là con ma từng bị bắt nạt, nhưng tao nghĩ những gì nó trải qua còn nghiêm trọng hơn thế...– Con ma lúc còn sống đã bị bêu riếu trước cả lớp học. – Kim rầu rĩ tiếp lời.– Ừ. Và cái chết chắc chắn có liên quan đến chuyện này.Như nghĩ ra chuyện gì, Kim trợn mắt, ú ớ:– Ý mày là... những người trong lớp học đó đã giết... giết...– Không hẳn. – Thúy ngắt lời – Không có gì khẳng định linh hồn đó vong mạng tại ngôi trường này. Nhưng ngôi trường rất có thể chính là nguyên do đẩy cô ta tới cái chết.– Thế con ma treo cổ...– Là một người khác nữa. Người này cũng mang oán niệm, nhưng cảm xúc chủ đạo là giận dữ, căm tức, cuồng loạn. Thế nên trong dạng linh hồn, nó có xu hướng bạo lực và phá hoại. Kim tròn xoe mắt:– Sao mày biết hết tất cả những chuyện này?Thúy mỉm cười:– Bùa chiết hồn và bùa vấn linh là hai dạng bùa có thể dò xét được tâm can của oan hồn uổng tử. Phù thủy sử dụng bùa này để cảm nhận tâm tư bên trong linh hồn lạc lối, từ đó suy ra cách thức chế ngự. Riêng bùa chiết hồn có khả năng dò la cả những vong linh khác có quan hệ mật thiết với đối tượng.Thúy bô bô như vậy, những tưởng Kim nghe xong sẽ phục nó sát đất. Ai dè con nhỏ le lưỡi ra:– Ghê quá đi. Mai mốt tao chết nhớ nhắc tao siêu thoát cho lẹ, loạng quạng bị mấy con phù thủy bắt xổ hết mọi bí mật, lại còn dò tới ba má tổ tông nhà tao thì còn đâu liêm sỉ chứ.– Ai rảnh mà theo mày tới lúc chết để nhắc? – Thúy đổ quạu – Tao có cách thức trừ tà của tao, không cần mày ý kiến ý cò. Tao còn chưa hỏi mày cái tội...Thúy chưa hỏi Kim cái tội gì, nhất thời không ai biết, bởi chữ tiếp theo trong câu nói của nó đã bị thay thế bởi một tiếng gào đến xé màng tang. Kim nhìn sang, toàn thân đông cứng khi nhìn thấy con bé bên cạnh mình bị nhấc bổng lên không, một cuộn khói đen quấn chặt lấy cánh tay trái nó – cái cánh tay hiện giờ đang vặn xoắn như một miếng giẻ lau bị ai vắt, đường gấp của vải xoáy thành trôn ốc khiến Kim không khỏi liên tưởng đến cái cổ quỷ dị của con ma khi nãy. Nó còn chẳng cảm nhận được tiếng thét lạc giọng phát ra từ chính cổ họng mình.Thúy vừa gầm gừ, giãy giụa như một con thú hoang, vừa dùng quạt ra sức đập lia lịa vào cuộn khói. Khói vô chất vô dạng, cây quạt đánh vào chỉ thổi tung từng bựng khí đen, rốt cuộc chỉ có cánh tay bị khống chế của nó là lãnh đủ mọi cú nện. Nó liếc mắt xuống con Kim đang hóa đá vì sợ, quát:– Lục cặp liệng cho tao cây viết! Nhanh!Kim bừng tỉnh, chộp lấy cái túi xách căng phồng của Thúy mà dốc ngược. Bao nhiêu thứ lỉnh kỉnh từ đó tuôn ra: từng xấp bùa giấy, theo sau là bịch muối hột bự chảng đến những mảnh gỗ có mùi là lạ đua nhau rơi lộp bộp xuống đất, trong đó có một cây viết máy màu đen. Kim quẳng cây viết về phía Thúy, nhìn con bé tháo phăng nắp bằng răng, đoạn cắm ngòi sắt lên cánh tay của chính mình mà vẽ những đường ngoằn ngoèo.Khi Thúy chấm nét cuối cùng trên cổ tay như không còn xương của mình cũng là lúc cuộn khói buông nó ra. Khói đen tiếp đất, tụ thành hình hài một con thú bốn chân đang chĩa đầu về phía Kim.Không một lời cảnh báo, con gấu bông nãy giờ vẫn nằm ngoan ngoãn trong vòng tay chủ nhân nó bỗng nhảy phóc xuống đất, hai tay dang rộng (ít nhất là rộng hết cỡ với hình thù nhỏ bé của nó). Hàng loạt những tiếng gầm gừ âm vang trong óc Kim, giống như thứ phát ra chúng đang gào thét ngay dưới hộp sọ nó. Phải vất vả lắm nó mới hiểu được những con chữ ẩn sau thứ ngôn ngữ của loài dã thú:"Nô lệ..."Theo sau đó, cũng vang vọng giữa những nếp gấp của não bộ là một âm điệu quen thuộc với Kim đến mức nó không thể không bật kêu thành tiếng."Quy ước của Reaho linh sư, bảo vệ hết tuần trăng này."– Ca Rô!Kim nhìn về phía con gấu bông – vẫn cái hình thù bé nhỏ chứa đựng sự bảo bọc to lớn không hề bị thời gian bào mòn trong mắt Kim. Nhưng chính vì vậy mà nó không biết phải yểm trợ Ca Rô như thế nào. Bao giờ con gấu đứng dậy trên hai chân, nó cũng đều đặt hết niềm hy vọng vào vị thần hộ mệnh nhồi bông của mình."Muôn đời... không... giải thoát..." Con thú làm từ bóng đêm trọ trẹ nói.Đầu con gấu ngoặt ngoẹo:"Chí ít, cũng để chúng đi đi."Tức thì, con thú bằng khói nhảy xộc tới, thứ dài dài đằng trước như cái mõm tách làm đôi, ngoạm ngang người gấu bông, đồng thời tô lên mặt Kim một màu trắng dã.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com