TruyenHHH.com

Hoi Ky Ke Ngoai Lai Isekai Boukenki

---

“Oaw… Nó đang lao đến… nhanh quá trời… cháy rụi tôi mất thôi!”

“Bình tĩnh, bình tĩnh nào, cậu nên đứng yên. Nó không đáng sợ dữ vậy đâu.”

“Cái gì mà không đáng sợ!? Là một con ếch biết PHUN LỬA đấy! Nó phun lửa đốt cháy tôi mất!”

“Cháu lo quá rồi. Ta chắc chắn nó sẽ không phun lửa đâu, trừ khi... cháu là người lạ với nó.”

(Khụm... ừ, mà tôi đúng là người lạ thật mà.)

Phụttt-!!
Một luồng lửa phụt thẳng về phía tôi. Mắt tôi mở to. Không còn thời gian để tránh.

“Không kịp rồi, thôi chết chắc rồi!”

Trong vô thức, tôi giơ tay ra phía trước như bản năng cuối cùng để tự vệ.

[Cảnh báo: Kích hoạt khả năng cá thể - Hấp thụ năng lượng nguyên tố]

Ngọn lửa, nó đang dần bị hút thẳng vào lòng bàn tay tôi.
Cơ thể tôi như nóng ran lên từ bên trong. Mắt hoa, đầu quay cuồng.

Ầm.

Tôi gục xuống.

---

Khi mở mắt ra, tôi thấy khuôn mặt của ngài Asu. Lão đang lấy khăn ướt lau mặt cho tôi.

“Tỉnh rồi à? Cáu làm ta giật cả mình đấy.”

“Cháu... vừa rồi là...cháu vừa làm gì vậy ạ?”

“Ta cũng đang tự hỏi đây. Chưa từng thấy ai có thể hấp thụ hỏa chú mà không cần nguyên thạch cả. Này, cháu thật đặc biệt.”

Lão đưa cho tôi một vật lấp lánh như citric đọng lại trong đá.

“Để tránh năng lượng dồn tải vào cơ thể, ta tặng cháu cái này.”

“Đây là…”

“Vòng nguyên thạch Herules. Nguyên thạch do người lùn khai thác, tiên tộc gia công, và pháp sư rèn giũa. Nó giúp cháu kiểm soát năng lượng, hấp thụ hoặc phóng thích, và còn có khả năng che giấu dấu hiệu năng lượng.”

Tôi đeo chiếc vòng, cảm giác như một lớp gì đó nhẹ nhàng bao phủ lấy mình.

“Dù sao thì...” - Lão đứng lên, thở ra - “Ta sắp phải đến hội thánh để bàn việc. Trong thời gian ta vắng mặt, ta giao quyền cai quản vùng Krakav Grove và vùng Fairmere cho cháu tạm thời.”

“Hả!? Nhưng cháu chỉ mới đến-”

“Ta tin cháu. Từ lúc gặp, ta đã thấy điều khác lạ ở cháu. Cháu chỉ mất ba ngày để thuộc sách của ta, và lại còn sở hữu khả năng hấp thụ chú ngữ. Cháu chắc chắn có tiềm năng to lớn.”

Tôi còn chưa kịp nói gì, lão đã khoác áo choàng và quay lưng bước ra cửa.

Lão già này... đúng là khó đoán.

---

[Thông báo: Bạn vừa tiếp nhận tín nhiệm từ một pháp sư cấp cao.]
[Kích hoạt năng lực: Ban Phước Lành - Năng lượng cơ bản tăng từ 50 → 120.]
[Kỹ năng thu thập: Hỏa chú - Đã học kỹ năng "Hỏa cầu sơ cấp".]

“Hả!?”

Giọng nói ấy-một lần nữa-lại vang lên trong đầu tôi như 3 ngày trước. Giống như… một hệ thống đã được cài đặt.

“Dùng hỏa chú? Làm sao để-”

[Hướng dẫn: Hãy hình dung ngọn lửa trong tâm trí. Sau đó niệm chú ngữ bằng tiếng Mornat: "Hãy cháy lên - Hirana."]

Tôi nuốt nước bọt, thầm nghĩ về ngọn lửa, hít một hơi thật sâu, đưa tay về trước.

“Hãy cháy lên… Hirana!”

Phựt!

Một ngọn lửa nhỏ bốc lên trên tay tôi. Nó bay lơ lửng, nhẹ như bông, nhưng mang theo nhiệt cực lớn.

“Woa... Nó cháy thật rồi, đúng là kỳ diệu…”

Tôi giơ tay, nhắm về phía trước.

“Tập trung, hay thử phóng nó, cố lên...Phóng đi-!!”

Vù-!!
Ngọn lửa bay vút về phía trước, đánh trúng tảng đá gần đó và để lại một vệt cháy đen.

“Woa! Tuyệt quá! Bắn xa và mạnh hơn tôi nghĩ!”

Cảm giác thật đã... Đây là lần đầu tiên tôi dùng được phép thuật, cảm thấy thật sự hồi hợp và sảng khoái.

---

Từ lúc đến đây, thế giới này thật sự khác lạ…
Bầu trời trong xanh như tấm gương lật ngược, và mấy cụm mây kia-trông y hệt... đùi gà, cái này là bánh mì!?

Tôi bật cười khẽ, nhưng rồi nụ cười tắt lịm.

Nhớ thế giới trước quá... Sao tự nhiên lại buồn thế này…
Thở dài…

“Không được buồn nữa. Phải cố gắng. Ngài Asu nói chỉ có học và luyện tập thì mới tiến xa được, rồi dần mọi nỗi buồn sẽ qua thôi.”

Tôi tự nhắc nhở mình, siết chặt nắm tay.

---

Để xem… xung quanh đây có gì không nhỉ?

Một khối đá kỳ lạ nằm giữa cỏ xanh. Nhưng… chờ đã, nó vừa… nhúc nhích?

“Woa!”

Khối đá trồi lên khỏi mặt đất, để lộ ra... một sinh vật có vỏ giáp đá thô ráp, cùng vài cái chân. Tôi giật mình lùi lại.

Hình như tôi đã thấy nó trong sách của ngài Asu rồi-đúng rồi!

Cua Đá. Một sinh vật hiền lành, nhưng có thể tạo lá chắn năng lượng tự nhiên khiến các đòn tấn công vật lý gần như vô hiệu.
Chúng thường nằm phơi nắng để ngủ. Hoặc lẫn trốn kẻ thù.

Tôi chợt chú ý một dòng ghi chú trong sách:

> “Sinh vật này rất thích cỏ địa lan. Nếu cần tiếp cận, có thể dùng nó làm mồi.”

“Ồ… tôi có một ý cũng khá hay…”

Tôi lục túi, lấy ra vài nhánh cỏ địa lan, sau đó tôi tẩm một ít thuốc ngủ-một bài học nhỏ từ buổi học về dược thảo.

Khụ khụ… Khẹc khẹc…

Con cua đá bò đến, đưa càng lên, rồi từ từ ăn hết sạch cỏ. Vài phút sau, đôi mắt nó cụp xuống, cơ thể đổ nghiêng.

“Thành công rồi!”

Tôi vội đặt nó vào chiếc nồi lớn và... kích hoạt Hỏa chú.

“Hãy cháy lên-Hirana!”

Ngọn lửa bùng lên dưới nồi. Mùi hương lan tỏa. Một lúc sau, món “cua đá hấp” hoàn tất.

Xì xụp...

“Trời ơi, ngon quá… Thịt mềm, ngọt... còn ngon hơn cả cua biển trước đây mà tôi ăn, mà vỏ nó cứng thiệt, phải dùng chày đá mà đập!”

---

[Thông báo: Năng lượng cơ bản tăng từ 120 → 122.]
[Kỹ năng thu thập: Lá chắn năng lượng.]

“Hả!? Tôi lại nhận được thêm năng lượng sao?”

[Lá chắn năng lượng: Có thể sử dụng ngay lập tức mà không cần niệm chú, do nguồn năng lượng hiện tại đã ổn định.]

“Ồ, vậy là không phải kỹ năng nào cũng cần chú ngữ?”

[Chính xác. Với một số kỹ năng, nếu năng lượng đủ và cấu trúc cơ thể thích nghi, có thể dùng trực tiếp.]

“Vậy lần đầu tiên tôi dùng Hỏa chú mà phải niệm là vì…”

[Hỏa chú không tồn tại sẵn trong cơ thể loài người. Bạn cần thời gian thích nghi với dòng năng lượng đó, không phải do thiếu năng lượng.]

Tôi gật đầu.

Thế giới này đúng là kỳ diệu. Mỗi ngày đều có một khám phá mới…

---

Ánh sáng mặt trời chiếu xuyên qua các ô kính màu, phản chiếu lên mặt sàn đá cẩm thạch một quầng sáng huy hoàng. Trong không gian trang nghiêm ấy, giọng nói của Đức Vua Alincia Kalen vang lên, trầm tĩnh nhưng chất chứa mối lo:

- Giám mục Aren Đolt, ngài có tin tức gì mới về thần rừng Emonlad không?

Giám mục Đolt, người mặc áo choàng trắng với thánh ấn ánh bạc, bước ra một bước, cúi đầu nói:

- Thưa Bệ Hạ, vẫn chưa có dấu hiệu nào về tung tích của ngài ấy. Đã hai năm kể từ khi ngài Emonlad mất tích. Mặc dù pháp sư Asulumur đã nhận trọng trách cai quản Krakav Grove và cả vùng Fairmere, nhưng... thật khó mà yên tâm.

Đức Vua khẽ nhíu mày, ánh mắt nhìn xa xăm về phía trước:

- Fairmere là vùng trung tâm kết nối giữa đông và tây. Nếu nơi ấy rối loạn... cả đại lục sẽ không tránh khỏi hỗn loạn.

Một thương buôn tiến lên, tay cầm bản báo cáo viết tay:

- Thưa lệnh, ba ngày trước có một cơn bão ma lực xảy ra tại Krakav Grove. Cường độ vượt mức bình thường, nhưng nguyên nhân vẫn chưa xác định rõ.

Aren Đolt khẽ gật đầu, giọng trầm xuống:

- Quá nhiều biến động trong thời gian ngắn. Ta e rằng... Ma Tộc đang cựa mình trong bóng tối.

- Ma Vương Azrael? - Đức Vua khẽ hỏi, đôi mày nhíu chặt.

- Dù hắn đã bị phong ấn hàng thế kỷ, nhưng phong ấn không phải là vĩnh cửu. Nếu có dấu hiệu hồi sinh... - giọng giám mục Dolt nặng trĩu - …thì mọi thế lực trên đại lục cần phải chuẩn bị.

Đức Vua Alincia đứng dậy, tay đặt lên chuôi kiếm biểu tượng của hoàng quyền:

-Tốt. Mau gửi tin đến toàn bộ các trạm quan sát tại vùng biên. Và ta muốn một cuộc họp hội đồng chiến lược trong vài ngày tới.

- Vâng thưa Bệ Hạ. À, còn một việc - giám mục Dolt nói thêm - Tổng Thánh Mục Aroma Kezen đã gửi thư mời ngài Asulumur đến thánh quốc để trực tiếp thẩm tra về vụ việc tại Krakav Grove.

- Rất tốt, hãy theo dõi sát mọi động tĩnh từ đó. Hòa bình chỉ là một lớp vải mỏng. Khi nó rách, máu sẽ trào ra.

Không ai trong đại điện dám thốt lời, bởi tất cả đều hiểu: sự biến động đã trổi dậy.

---

Trưa hôm ấy, khi tôi đang ngồi đọc sách trong căn phòng gỗ nhỏ dưới gác mái…

Bỗng một tiếng “vút” nhẹ vang lên. Một con chim đưa thư - loài chim rừng Morla hiếm gặp bay xuyên qua khung cửa sổ, đậu xuống bàn. Giữa mỏ nó kẹp một cuộn thư nhỏ, niêm phong bằng sáp in dấu biểu tượng vùng Fairmere.

Tôi vội mở ra. Dòng chữ run rẩy hiện lên, có lẽ được viết vội:

“Thưa ngài Asulumur, hiện tại chúng tôi đang gặp rắc rối. Bọn yêu tinh từ phía đông đang tấn công làng, chúng muốn cướp toàn bộ lương thực dự trữ. Xin ngài hãy giúp-Dân làng Fairmere.”

Tôi siết chặt bức thư trong tay. Trong lòng dấy lên một nỗi lo không tên.

Nhưng ngài Asu… ngài đã rời khỏi đây sáng nay để đến Thánh Quốc. Không còn ai khác... Vậy giờ mình phải làm gì?

Tôi nhìn ra khoảng rừng xa. Ánh nắng chiếu nhẹ lên những nhành lá xanh non. Một ý tưởng dần lóe lên trong đầu.

Tôi đã đến thế giới này với một cơ hội mới… Nếu cứ mãi đứng trong bóng của người khác, liệu tôi sẽ trưởng thành được sao?

Tôi đứng dậy, bước nhanh xuống dưới. Phải chuẩn bị.

Áo choàng - kiểm tra đường may. Dao găm - lưỡi còn bén. Sách chú ngữ và một túi da bền để mang theo vật dụng thiết yếu. Tất cả được xếp gọn vào balo. Tôi quay lại, đặt một mảnh giấy lên bàn:

“Thưa ngài Asu, cháu tạm rời nhà để đến Fairmere giúp người dân chống lại đám yêu tinh. Cháu sẽ trở về sớm. Xin hãy yên tâm.”

Tôi khẽ vỗ về con ngựa hoang mà ông từng thuần hóa - giống ngựa nhỏ vùng núi Karran, ít ăn nhưng bền sức. Cột hành lý, kiểm tra yên cương, tôi leo lên lưng ngựa.

Ánh sáng buổi sáng len qua những vòm cây, chiếu thẳng vào lối mòn phía trước. Tôi nhìn con đường còn mờ sương mà lòng không khỏi hồi hộp.

Fairmere, ta đang đến...

---

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com