TruyenHHH.com

Hoi Ky Cua The He Bat Tu 1 Hoi 1 Bat Dau Cua Khoi Nguon

Tân lịch, ngày 17 tháng 10 năm 292,

Sự thật rất phũ phàng và tàn nhẫn, đúng vậy.

Nhưng đó chính là sự thật không giống như lí tưởng của một số người, như George chẳng hạn. Có lẽ đối với phần lớn người khác, sự thật không đến nỗi khó chấp nhận, nhưng đối với Scott và vài "kẻ sống với lí tưởng" thì, ừm, nó biểu lộ rất rõ, nhất là ở học viện Lostsliver. Ủa mà tôi vừa viết cái quái gì thế này?

Tuần thứ hai của mùa đông sớm, Scott bắt đầu có những nhận thức đầu tiên về cái tính đúng đắn một cách đau đớn của trực giác Linda. Một buổi sáng, khi mặt trời hẵng còn lấp ló phía đằng đông, một chiếc xe chở hàng tiến vào sân trường. Scott đã dậy đủ sớm để thấy cái cảnh hiếm có khó tìm này, vì nó chắc chắn còn nhớ hành trình qua cây cầu treo siêu dài để tới học viện, vậy thì cái xe này từ đây mà ra? Và tất nhiên, nó cũng biết những món hàng siêu hiếm mà chiếc xe siêu hiếm kia vừa chở tới. Những chiếc chổi vàng nâu đẹp đẽ được chuyển ra tận phía Bắc đồi Shady, hay nói cách khác, đó chính là nhà kho bên cạnh ngôi nhà nhỏ của bác bảo vệ nằm cạnh tháp thông thiên. Ban đầu tôi đã tưởng đó là chổi quét sân của bác bảo vệ già, nhưng vài ngày sau đó, tin tức về một môn mới đã xuất hiện khiến không khí trong trường trở nên sôi nổi hơn bao giờ hết sau nhiều tuần chìm đắm trong sự u mê của Mùa đông sớm. Tụi học sinh bắt đầu dòm ngó trước ngôi nhà nhỏ đó mà van nài được xem những cây chổi.

Tin về môn mới khiến cho George lên cơn đau tim phải nằm trong Bệnh Xá cả ngày, và khiến cho Linda vui mừng khôn xiết mà cũng buồn khổ không kém. Cái tin tức đó phải mất vài ba vòng quay của kim giờ mới ngấm vào tai Scott "người tối cổ". Cái tin động trời kinh hoàng đó là, ai da, chắc ai cũng đoán được rồi nhỉ: Môn Bay đã được nhà trường thống nhất đưa vào lịch giảng dạy, và sẽ được triển khai trong tuần tiếp theo.

Nhưng có vẻ như tin tức đó chả là gì nếu chưa trải nghiệm thực.

Đầu tuần sau đó, đám học viên đứng đầy trước bảng tin to đùng, xem khi nào có thể học môn Bay, và ngày hôm sau học viên nhận được thời khóa biểu mới đã được thêm môn Bay. Có lẽ mỗi khi George nhìn vào tờ thời khóa biểu sẽ lại lên cơn đau tim mất. Nhưng món quà bất ngờ vẫn chưa dừng ở đó. Khi Scott nhìn vào thời khóa biểu, mắt nó trợn trừng còn miệng thì mở lớn hết cỡ, đúng nghĩa của câu "mắt chữ O mồm chữ A". Dòng chữ suýt đục thủng cả mắt tôi lẫn Scott mang nội dung vô cùng sâu sắc sau đây:

Thứ năm

Môn Bay - Flamel Nicolas

Môn Mutatio - Husk Limbo

Môn Đại Số - Mariwendy Scorpion

Môn Kinh tế gia đình - Ticsh Liniel

Không biết lúc đó Scott còn hoa mắt hay không, nhưng sau khi nhận diện lại được một môn bên dưới môn Bay chỉ vỏn vẹn một từ Latin bất thường như vậy, và cái ý nghĩa của từ đó đang khiến Scott cảm thấy hối hận khi đã học chữ Latin một thời gian trước đây. Nó dám cá rằng George sẽ lại lên cơn đau tim và ngất xỉu tại trận mất.

Lạy Chúa! Cả George và Scott lúc đó đã ngấm hoàn toàn triết lí: "Đừng bao giờ nghi ngờ trực giác của người phụ nữ!"

Trước đó vài ngày trước khi buổi học Bay chính thức bắt đầu, Linda luôn miệng giải thích về môn Bay, kĩ thuật bay, và đủ thứ mẹo vặt khác, dù ở bất cứ nơi đâu cô bé đều ôm quyển "Bay cùng chổi thần" của một tác giả trung niên đẹp trai nào đó. Đồng thời cô bé cũng không ngán gì cuốn "10090 loài sinh vật trong Surrealism" của một tác giả giả nào đó tên Promple Dilacous sống vào khoảng thế kỉ 27 của Surrealism. Không ai thèm ở lại khoảng 5 phút để nghe Linda huyên thuyên, trừ cậu nhóc Edwin Nedimuscle.

Chưa kết thúc tại câu chuyện về tin giật gân, thời khóa biểu mới và sự nhiệt huyết của Linda, sáng thứ năm hôm đó ba người bạn này còn học chung lớp học Bay.

Thời tiết hôm ấy thoáng đãng mát mẻ lạ thường. Bầu trời có hơi xám xịt mặc dù tôi có thể thấy một chút ánh nắng vàng ẩn trong những đám mây trôi lềnh bềnh cùng những ngọn gió mát mang dư âm của mùa thu. Không khí ấm áp lạ thường trong bối cảnh cuối thu chạy theo bọn trẻ trên thảm cỏ trải dài ra tháp thông thiên.

Giáo sư Nicolas, một giáo sư trẻ tuổi với bộ áo chùng nâu gừng và đôi mắt màu lục bảo, dẫn cả lớp lên tận đỉnh tháp. Không khí nơi đây ngược hẳn so với dưới mặt đất: lạnh buốt, tê cóng, không khí loãng và khó thở. Giáo sư Nicolas, nghe tên có vẻ giống một vị nam tước lịch lãm nào đó, thực chất là một phụ nữ trung niên từng là nội trợ chuyển sang nghề kĩ sư động lực học và giờ là giáo sư của một học viện bí ẩn. Tại sao tôi biết á? Đơn giản là vì trong cuốn "Một vòng quanh Surrealism", Scott đã đọc về những người nổi tiếng ở Surrealism, trong đó có viết về bà giáo Nicolas này từng được vinh danh là một trong những kĩ sư giỏi nhất trong ngành chế tạo chổi bay, đặc biệt là cho tuyển thủ chuyên nghiệp. Sau khi giữ trật tự, giáo sư đưa cho mỗi người một cây chổi. Cô lên tiếng:

"Nào, mọi người! Xin tự giới thiệu, cô là giáo sư Nicolas, đảm nhiệm môn Bay - một trong những phương tiện di chuyển cơ bản ở thế giới Surrealism."

Phần lớn học sinh chỉ ồ lên, George thì yên lặng, Linda bắt đầu cười khúc khích.

"Một số trò có thể đã biết, môn Bay thực sự tồn tại chứ không chỉ có trong thế giới tưởng tượng của phù thủy, và việc chổi bay đã là một phương tiện chính thức ở thế giới Surrealism, đồng thời càng nhiều Dị Nhân có xu hướng sống ở đây thay vì trở về Trái Đất, nên nhà trường đã quyết định học sinh cần phải biết rõ về Bay."

Linda chọc Scott từ sau, thì thầm vào tai:

"Đó, thấy chưa! George từng có một lịch sử khá... hài hước với chổi bay, nên cậu ta mới nổi đóa hôm nọ đó!"

"Nào mọi người," Giáo sư Nicolas cũng cầm chổi thần lên. "Mỗi người tự chọn cho mình một cây chổi đi nào, đừng chọn cái chổi đuôi lởm chởm đó, đó là chổi quét sân đấy, không phải chổi bay đâu. Được rồi, chọn xong hết rồi chứ? Trước hết thì tôi sẽ giảng giải một chút về nguyên lí của chổi bay..."

Mười phút sau đó, giáo sư đã giới thiệu về chổi bay các loại, nguyên lí để chổi có thể bay, và hướng dẫn tụi nhỏ chuẩn bị tư thế ngồi trên cán chổi trước khi bay.

"... được rồi, giờ thì ngồi chắc trên cán chổi nào. Nhớ đúng tư thế nhé, thẳng lưng, hai tay nắm chắc trên cán chổi, giữ chặt chổi giữa háng. Nhớ phải giữ chắc chổi, đặc biệt khi bật nhảy đừng để tuột tay nếu không các trò sẽ bị rơi từ độ cao 20 mét xuống đất và nếu sống sót sẽ phải nằm trong Bệnh Xá suốt 1 tuần để liền xương đó.

"Nhảy ư?" Cả lũ đồng thanh kêu lên.

"Đúng vậy. Buổi đầu tiên chúng ta sẽ thực hiện khi nhảy từ trên cao và dùng thần chú, bởi chổi sẽ được tiếp xúc một lượng gió lớn tạo động lực để chổi có thể bay dễ hơn khi kết hợp thần chú, còn buổi sau sẽ là bay từ dưới mặt đất và dùng thần chú, còn về sau thì sẽ không hô cái gì cả. Và bây giờ, vào vị trí, nhấc cán chổi hướng lên, lấy đà để bật nhảy và hô "Up", lượn một vòng và quay lại đây. Nếu có cơ may các trò sẽ bay được. Theo tính toán thì với phương pháp này khoảng 95% người sẽ bay được."

Một học viên lên tiếng:

"Thưa giáo sư, vậy 5% còn lại đi đâu?"

Giáo sư Nicolas nói bình thản như thể cô đã quen với việc đó rồi (hoặc đó là sự thật):

"Chà, trước đây khi tôi dạy ở Affabeca thì những người xấu số cùng lắm là chết, còn lại thì chấn thương nằm viện vài tháng. Đằng nào thì hồi đó tôi không phải chịu trách nhiệm vì lỗi là ở họ. Còn khi tới Lostsliver, để trả lời câu hỏi của trò thì... Xuống mồ hoặc ra Bệnh Xá. Có lẽ sẽ an toàn thôi. Và giờ, ĐI!"

Cả lũ ban đầu khá bàng hoàng, chập chừng không muốn nhảy, nhưng một học viên đứng trước xấu số bỗng bị giáo sư Nicolas bước tới đá văng xuống. Nó đang rơi thì gào lên câu thần chú, rồi bỗng vụt lên cao, xoay vòng trên không trung và hạ cánh an toàn xuống bãi cỏ bên dưới. Thành công đầu làm cả đám bạo dạn hơn, lần lượt nhảy khỏi lan can đá và lao xuống. Đám học viên lượt đầu tiên đều phóng vọt lên và hạ cánh khá chấp chới xuống đỉnh tháp thông thiên.

"Giỏi lắm! Và lượt tiếp theo!"

Hàng tiếp theo lại nhảy xuống và lại bay được, nhưng nửa đám học sinh hạ cánh xuống bãi cỏ xa xa, nửa còn lại lộn ngược lên không và đâm đầu xuống đỉnh tháp. Rất may là họ không xây xước gì lắm. Tới lượt thứ ba, đám học viên bay rất ngon lành.

"Xuất sắc!" Giáo sư Nicolas vỗ tay hoan nghênh. "Lượt tiếp theo!"

Tới lượt bọn Scott. George trông hết sức căng thẳng, còn Linda thì có vẻ khổ sở trên cán chổi.

"Nào, nhảy thôi!" Scott hét lên.

Cả lũ cùng nhảy thẳng và hô câu thần chú. Hai người bên cạnh bay thẳng lên, còn Scott lại tiếp tục rơi. Có lẽ nó là người đầu tiên rơi thẳng xuống. Mắt nó nhắm lại khi bị gió quật vào, và giọng giáo sư Nicolas vang lên hoà với tiếng gió thổi ào ào bên tai nó:

"Nắm vững cán chổi và kéo nó lên! Trò sắp rơi rồi đó!"

Bỗng một cơn đau bùng nổ nơi mắt phải, và Scott dường như đoán được điều gì sẽ xảy ra tiếp đó. Một giọng nói vang lên từ sâu thẳm, giọng nói trầm đặc đáng sợ, giọng nói của Smiley chăng?

"Fulminantize exploding."

Scott chẳng nghĩ ngợi gì, cứ thế gào lên át cả tiếng gió thổi và tiếng hét của giáo sư Nicolas:

"FULMINANTIZE EXPLODING!"

Và nó mở bừng mắt, cơn đau nơi mắt phải cũng vừa dứt. Cây chổi lập tức khựng lại trước khi chạm đất và đuôi chổi quệt xuống mặt đất gây lên tiếng 'soạt' nhẹ, ngay sau đó là một tiếng nổ inh tai nhức óc như đại bác, cây chổi phóng vọt lên không trung với sức mạnh của hàng chục tấn thuốc nổ, khiến cây cỏ xung quanh nát vụn và cả tòa tháp cũng bị rung động dữ dội.

Thằng nhóc bay vèo lên tít trên cao, không khí loãng dần khiến nó chóng mặt nhưng vẫn không dám thả lỏng cánh tay. Thoáng chốc nó đã vượt cao hơn cả tầng mây. Ở trên này mọi thứ đều có thể nhìn rõ hơn bao giờ hết. Trước mắt nó, đỉnh của cây đại thụ trên đồi Shady hiện rõ giữa những đám mây trắng bồng bềnh trôi. Những đàn chim với vóc dáng rất nhỏ vụt bay qua Scott trong khoảnh khắc, chúng không giống những con quái vật khổng lồ với hai sải cánh rộng cả mét thỉnh thoảng bị đội vệ binh bắn hạ giữa đường ở Liverpool. Ánh mặt trời không lạnh lẽo mà rất ấm áp, và tỏa sáng rực rỡ xuống khiến cho đám mây ánh lên màu vàng kim và hồng nhạt.

Scott chới với ở trên đó chừng năm giây thì lại chúi cán chổi xuống khiến nó lao xuống như con thiêu thân. Ngay khi thấy bãi cỏ, tay nó không hề theo sự chỉ dẫn của não mà tự hướng cây chổi lên, khiến tốc độ của nó giảm dần, sau đó nó chỉ việc hạ chân và tiếp đất xuống bãi cỏ một cách không thể an toàn hơn. Cùng lúc đó, cả lớp học Bay và giáo sư Nicolas chạy tới. Giáo sư nhìn Scott đầy nghi hoặc và kêu lên:

"Thật xuất sắc! Tôi cứ tưởng trò đã ngoẻo rồi chứ! Chuyện gì đã xảy ra vậy?"

"Em... em không biết nữa... hình như là một câu thần chú..."

"Thần chú? Fulminantize exlopding, đúng không?"

"Dạ... đúng vậy, nhưng mà sao cô biết...?"

"Đến nước này thì cũng không giấu được nữa rồi. Cái thần chú "Up" đó chẳng phải là thần chú gì cả, chỉ là một cách để thúc đẩy niềm tin thôi. Muốn bay được thì phải có niềm tin, đó là cách mà cây chổi bay vận hành."

Đám học trò tỏ vẻ khá sốc khi biết được sự thật, một vài đứa đỏ bừng mặt xấu hổ khi đã gào thét câu thần chú kì cục mới nãy thôi. Ngược lại, giáo sư Nicolas chợt trầm ngâm:

"Hừm, nhưng mà cái thần chú Walson đã đọc... đó là một thần chú thật sự. Tôi không biết bằng cách nào mà trò có thể điều hướng chổi bay như vậy và còn kích hoạt thần chú lên đuôi chổi. Trả lời ta, trò đã biết nó ở đâu?"

"Em đã... thấy nó trong một cuốn sách!"

Giáo sư Nicolas hơi nheo mắt khi nhận thấy sự ngập ngừng trong câu trả lời của Scott. Còn phía thằng học trò thì nó như có lửa trong lòng, cố gắng giấu đi cái sự căng thẳng. Nó nào dám nói rằng nó nghe được một giọng nói từ đâu đó trong đầu nói lên câu thần chú đó đâu. Nhưng mà, nghĩ lại thì có cảm giác Scott đã nghe câu thần chú đó ở đâu rồi ấy, từ Linda chăng?

"Hừm, liều lĩnh thật đấy, nhưng thôi, không sao, còn sống và bay được là tốt rồi. Được rồi, đám còn lại đâu rồi?"

Đúng là lượt nhảy lần này rất thảm bại. Hai học viên vừa bay lên chấp chới thì rơi thẳng xuống sau Scott, nhưng may mắn không bị thương do đám cỏ khá dày. Linda bay khá tốt, nhưng cô bé không ổn cho lắm khi đáp xuống. Trông Linda rất khổ sở. Còn George thì, ừm, cực thảm bại do căng thẳng và bản chất hậu đậu. Cậu bay vụt lên được một quãng thì cây chổi nổi điên. Cây chổi mang theo George, phóng rất nhanh về phía cây Seir, đâm sầm vào thân cây. Quả đúng là chổi chất lượng siêu cao cấp, cây chổi bị uốn cong lại như con tôm rồi búng George bay xuống lớp cỏ, còn bản thân cây chổi thì chỉ rơi xuống, không có dấu hiệu rạn nứt gì cả. George bất tỉnh sau cú rơi, có vẻ như do bị sốc hơn là bị chấn thương sọ não, giờ đã tỉnh lại và được dìu trở lại lớp. Số còn lại thì đáp là là xuống thảm cỏ do không thể quay lại đỉnh tháp.

Sau đó là tiếng chuông reo, tụi nhỏ trở về ký túc xá với mồ hôi nhễ nhại và mặt trắng bệch do thiếu oxy quá lâu. Sau đó cả lũ lại tới lớp Mutatio. George học chung lớp với Scott, nhưng Linda thì phải học tiết Hóa Dược kinh hoàng của giáo sư Mornice, nên cô bé chào tạm biệt hai thằng bạn khi rẽ phải ở lầu bốn, còn tụi Scott tiếp tục rảo bước ra sau đồi cỏ.

Hai cậu nhóc ngơ ngác bước vào một nhà kính rộng lớn, nhìn từ đây có thể thấy ba nhà kính khổng lồ khác dành cho lớp Dược Thảo Học. Giáo sư Limbo - một vị giáo sư trông có vẻ đã có tuổi, khá gầy gò, hói đầu, mặt hốc hác và khoác một cái áo vét cũ sờn khâu vá chằng chịt, sẽ là người chủ trì buổi học Mutatio này. Ông nhìn mọi người khi họ tới, và cho cả lớp ngồi trên những chiếc ghế gỗ nho nhỏ với những chiếc bàn nho nhỏ. Ông nói bằng một giọng rất trầm:

"Chào các học viên mới. Tôi đã được nhà trường cử tới đây để dạy các trò về nghệ thuật chăm sóc Mutatio. Nếu mọi người nghĩ ở Trái Đất, sinh vật đã quá nhiều rồi, thì tới với Surrealism, bên cạnh những sinh vật mà các nhà khoa học phát hiện ra, còn có những sinh vật mà có vẻ không giống một sinh vật, và chúng được gọi là Mutatio, tức "Sinh vật đột biến" trong tiếng Latin - những sinh vật kì lạ xuất hiện sau Greatchange mấy nghìn năm trước ở Surrealism. Ở thế giới này, việc các Mutatio bắt gặp ngay dọc đường là điều bình thường, và nếu các trò không biết ứng xử ra sao trước chúng, chúng có thể tiễn trò sang thế giới bên kia trong chưa tới một giây. Nào lấy sách vở và bút ra, mở trang 10 bài 1. Và lấy cả mấy cái lọ nữa."

Cả lớp mở sách ra và nhìn chằm chằm vào cái hình trước mặt. Một đám con vật gì đó giống đỉa kết hợp với cua màu xanh lục đang bò lổm ngổm trong bức hình. Và mọi người đều quay mặt đi hoặc ngay lập tức lật sang trang bên cạnh. Sau đó các học viên đều lấy ra một cái lọ đựng mứt khá lớn. Giáo sư Limbo nói tiếp:

"Nào các học viên chú ý đây." Ông lôi ra một cái lọ to gấp đôi những cái lọ đựng mứt của chúng tôi, đang đầy những sinh vật kinh dị kia. "Đây là loài Đỉa Dao (Knifeleech), tên khoa học là Hirudinaria Nedimancle. Những con đỉa này được tìm thấy ở các rãnh nước gần biển. Chúng nhìn có vẻ rất đáng sợ, hung hăng và khát máu, nhưng sự thực thì chúng rất hiền lành và dễ gần. Các trò nên cẩn thận với những cái càng nho nhỏ nhưng cực sắc bén của chúng, vì bọn đỉa kì lạ này biết tự vệ đấy. Chúng có thể chặt đứt tay các trò chỉ bằng một đường dao sắc bén." Giáo sư Limbo vừa nói vừa phụ họa. "Loài này hiện giờ đang dần tuyệt chủng vì bị khai thác quá nhiều, vì càng và chất nhờn của chúng rất tốt cho việc chữa trị bệnh về não bộ và tim, và cả xương nữa. Không chỉ loài này, còn hàng trăm giống loài khác cũng đang dần tuyệt chủng chỉ vì...

Ông chợt nhỏ giọng đi, nét mặt hiện lên một nỗi buồn. Nhưng, ông chỉ vỗ tay một cái, nét mặt lại tươi tỉnh và nói:

"Giờ thì, mỗi người hãy lấy một con và bỏ vào lọ của mình. Hãy dùng những đôi đũa để gắp chúng, và cho chúng ăn rau cải thảo và uống nước muối. Loài này rất khác biệt so với loài đỉa thường, vì chúng ưa nước muối và không thể chết, thậm chí khỏe thêm, đây cũng là cách thức để chúng kiểm soát bản năng hút máu của phần lớn các loài đỉa khác. Và các trò nên đọc sách xem liều lượng vừa đủ và tính chất của Knifeleech để biết thêm về các đặc tính, nguồn gốc của chúng, v.v..."

Cả lớp lần lượt gắp từng con bỏ vào lọ của mình, và lấy những nhúm rau cải thảo cho chúng. Bọn đỉa này ăn rất nhanh, và uống nước muối như uống máu thường vậy.

Giáo sư Limbo có vẻ rất hài lòng, cho tới khi thấy bốn học viên đang lắc vài con Đỉa Dao trong lọ đựng nước muối. Đó là hội Silverboot, một nhóm học viên hư hỏng với Ian Mallow dẫn đầu. Chà, dù ở bất cứ đâu vẫn sẽ luôn tồn tại những hội nhóm hư hỏng nhỉ? Đến bao giờ tôi mới thoát kiếp phải chứng kiến lũ ăn tàn phá hại này đây? Theo như Scott nghe được từ những học viên ở đây thì đó là con trai của một người trong Ban Hội Đồng Quản lí nhà trường tên là Travis Mallow.

Mallow là một học viên năm nhất trạc tuổi Scott nhưng lại lùn hơn Scott một cái đầu. Dù vậy thì chiều cao của nó cũng chẳng phải quá lùn so với bạn bè đồng trang lứa, bởi đơn giản là Scott khá cao rồi. Mallow có mái tóc vàng mà nó tự cho là "những gợn sóng lấp lánh giống như ánh bình minh đầu xuân trên biển hoa mao lương vàng rực", nhưng cũng phải công nhận thằng nhóc đó chỉ nói quá một chút, đó cũng là lí do mà đám nữ sinh luôn vây quanh nó. Khuôn mặt nó thật sắc và ánh lên vẻ gian xảo và lạnh lùng. Đôi mắt màu xám tro lúc nào cũng nhìn xoáy vào người khác. Ngoài cái ngoại hình công tử bột đó ra thì Dị Năng Kéo Dãn của nó cũng chẳng tầm thường chút nào. Ở bài kiểm tra lần trước nó đã đạt tới cấp độ 3 rồi.

Như tôi đã nói, Ian Mallow thuộc dạng "con nhà quan", như thể sinh ra để trở thành phản diện y hệt Draco Malfoy trong series Harry Potter vậy, Mallow luôn ngạo nghễ trong trường nhờ vào cái danh của bố nó, và tất nhiên, càng giống với Malfoy hơn, nó có ba thằng bạn to xác luôn sát nách, một thằng có thể điều khiển cát, một thằng Airbender, và một "anh lớn" trông quen quen điều khiển băng. Bốn đứa tụi nó cầm đầu một băng nhóm lớn hơn gồm rất nhiều thằng năm nhất và năm hai gia nhập để hưởng ké cái sự quyền uy của thằng Malfoy. Còn về phần Harry Potter ở phía bên kia chiến tuyến đối đầu với Ian Mallow ư, rất tiếc là chẳng có ai cả, vì Scott vẫn mãi chỉ là một nhân vật phụ mờ nhạt tại Lostsliver dù rằng bản thân nó cũng dấy lên một nỗi khiếp sợ trong lòng học sinh nơi đây sau cái buổi phân loại Dị Năng rồi, nhưng bấy nhiêu đó không đủ để khiến "Draco Malfoy" phiên bản Lostsliver này ganh ghét ra mặt.

Trở lại với buổi học, khi chứng kiến trò đùa của đám không não kia, thính giác Scott lại một lần nữa chứng tỏ khả năng thần thánh có thể giúp thằng nhóc thành một thằng trộm hoặc điệp viên do thám với khả năng bắt được từng lời thì thầm. Giữa không gian hỗn loạn đầy âm thanh cười nói và tiếng lách cách của cốc muỗng hòa với tiếng cắt của hai chiếc càng sắc như dao lam của đám đỉa, lời thì thầm của giáo sư Limbo chợt lọt vào tai Scott:

"Lại là Mallow ư? Chẳng lẽ số phận của mình được định đoạt để luôn gặp rắc rối với nhà Mallow ư?"

Sau đó giáo sư vội lên tiếng:

"Này các trò kia, không được gây thương tổn lên mẫu vật nghiên cứu, loài đỉa này hiện giờ đang rất hiếm và cần được bảo tồn..."

"Vâng, thưa giáo sư! Tụi tôi chỉ thử nó một chút thôi, dù sao thì cái giống loài ghê tởm này cũng không cảm thấy gì đúng không? Trong sách giáo khoa có ghi vậy nè." Mallow nói giọng khinh bỉ và châm chọc.

Rất rõ ràng, dù chỉ mới tiếp xúc trong buổi học này, ai cũng biết giáo sư Limbo yêu thích động vật, đặc biệt là những sinh vật kì quái như Knifeleech. Và lời nói của Mallow chắc chắn đã khiến ông run lên vì giận. Tuy vậy, đó không được coi là một hành động xúc phạm tới giáo viên, đặc biệt là đối với những đứa có gia thế khủng như Mallow, và giáo sư không thể nói gì hơn. Ít nhất thì ông cũng nhận được sự an ủi từ một số học sinh khác khi họ trưng bày sản phẩm với một vẻ mặt thích thú dù không đúng hoàn cảnh: một con đỉa sống đang tiêu hóa thức ăn qua lớp da gần như trong suốt của nó.

Bốn đứa học viên kia vẫn tiếp tục trò đùa của mình, cho tới khi một tiếng hét thất thanh vang lên của Ian Mallow. Trong lúc thằng ngốc đó múa may cái lọ, con đỉa đã văng ra, rơi xuống đất. Thân nó chuyển thành màu đen và hai cái càng đỏ rực lên. Con đỉa bắt đầu dùng hai chiếc càng của nó lao đến đám học sinh, bám lên bàn và bắt đầu phá những chiếc lọ, đồng thời thảm sát đồng loại của nó. Nhưng chúng không chết, mà cũng biến đổi thành những con đỉa màu đen với cặp càng dao đỏ rực. Chỉ trong thoáng chốc, lớp học trở nên náo loạn, và bầy Knifeleech bị biến đổi lúc này mới bắt đầu quay sang lao vào tấn công học sinh.

Trong khi bọn học sinh còn đang tán loạn vì bầy quái vật tí hon có thể xẻo nạn nhân thành trăm mảnh kia, một bóng người vụt lao tới chắn trước đám học sinh. Đó chính là giáo sư Limbo, vừa mới di chuyển xuyên qua đám quái vật, nhưng không phải là dẫm đạp lên từng con mà chính giáo sư đã tự biến cơ thể mình trở nên xuyên thấu như một bóng ma, lao vụt qua đám Knifeleech. Trên tay ông đang cầm hai lọ dung dịch màu tím đậm, và chỉ bằng ngón cái, ông bật nắp cả hai lọ và hất thẳng vào đám Knifeleech. Một vài con trong số đó bắt đầu giãy giụa như điên, nhưng chỉ giây lát sau chúng đã quay trở lại trạng thái hăng máu. Scott có thể thấy rõ nét mặt ngạc nhiên xen lẫn sợ hãi của giáo sư khi đám đỉa lao thẳng vào thầy. Nhưng trước khi chúng kịp làm hại thầy Limbo, một học sinh đứng sau lưng thầy đã can đảm lao lên, khua tay một cái và bức tường lửa xuất hiện chắn trước thầy và đám đỉa. Luồng lửa này tuy yếu và thậm chí là chỉ tồn tại năm giây thôi nhưng có vẻ là quá đủ để đám đỉa sợ hãi bỏ chạy tới một cái lỗ thông xuống cống và trốn mất tiêu. Giáo sư Limbo vậy mà vẫn chạy theo bọn chúng, không kịp bắt lại được con đỉa nào mà chỉ có thể tiếc rẻ nhìn bọn đỉa trốn mất.

Ngoại trừ giáo sư, phần còn lại của lớp đều ngơ ngác không hiểu chuyện gì. Trong sách không có ghi chép gì về trường hợp này, con đỉa đã hút máu một người, với loài đỉa thông thường thì đó như một bữa ngon vậy, nhưng với Knifeleech thì đó là một chất kịch độc. Chúng có thể chết hoặc biến đổi thành một loài đỉa hăng máu, trong sách chỉ ghi chép thế này thôi. Nhưng trường hợp này thì, con đỉa kia như một zombie, một nguồn bệnh, thay vì tấn công con người thì lao sang tấn công đồng loại, nhưng lại khá giống lây truyền bệnh...

Sau khi chuông reo, Scott và George chuồn nhanh về Học Xá để kể lại câu chuyện cho Linda. Cô ấy tỏ ra trầm ngâm, rồi lục tìm trong cặp sách to như cái túi đựng quà của ông già Noel, rồi lấy ra một cuốn sách khác với sách giáo khoa môn Chăm sóc Mutatio mà mọi người biết. Cô bé nói:

"Các cậu đều biết Knifeleech có thể chết hoặc trở nên hung hăng và khát máu khi tiếp xúc với máu, đúng không? Trường hợp mà cả một bầy Knifeleech cùng bị biến đổi như vậy... khá giống hình thức lây truyền của zombie... ồ, trong này có ghi là Knifeleech có thể chủ động truyền máu đã nhận được cho một con đồng loại, tuy nhiên trường hợp này là rất hiếm. Sao bọn chúng có thể lây truyền nhanh chóng như vậy nhỉ? Đồng loạt truyền máu sang đồng loại sao...?"

"Vậy theo cậu, hiện giờ tụi Knifeleech sẽ quay lại tấn công mọi người?"

"Có lẽ như vậy đấy." Linda liền cất sách vào cặp. "Nhưng vụ việc này chắc chắn sẽ được báo cáo, và đội Phòng chống thiệt hại Mutatio sẽ tới đây ngay. Giờ mình phải tới lớp. Hẹn gặp các cậu vào bữa trưa nhé."

Cô bé nói xong liền vớ lấy cặp ra khỏi Đại Sảnh Đường, rảo bước vội hướng tới căn nhà kính gần nhất - lớp học Chăm sóc Mutatio. George thì cũng tách Scott để tới lớp Vật Lí trong khi Scott leo lên tận lầu ba để học một tiết Đại Số và sau đó là Kinh tế gia đình. May thay, hai tiết học này cũng không có trở ngại gì cho cam ngoại trừ việc các học sinh bàn tán gì đó về tai nạn trong lớp Chăm sóc Mutatio của Scott. Khoảng 11 giờ trưa, Scott rời lớp học sau tiếng chuông như bao học sinh khác. Sau khi cuốc bộ Căng tin bỗng dưng ít người hẳn, chỉ có một vài học viên vẫn đang ngồi bên chiếc khay của mình. George đã ở đó, mỉm cười chào thằng bạn và tiếp tục ăn nốt bữa trưa. Mọi người không ai nói gì trong suốt bữa ăn cả. Chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Không khí nghẹt thở này là sao đây? Dù chỉ nhớ lại và trở thành một bóng ma kể chuyện mà tôi cũng cảm nhận được cái bầu không khí im lặng tới chết chóc như vậy là sao? Mãi tới khi cả bọn tụ tập lại sau bữa trưa, ngồi bên đài phun nước lớn, Linda nói nhỏ:

"Mình nghĩ chúng bắt đầu quay trở lại mặt đất để săn thêm con mồi rồi. Lần này e rằng học sinh sẽ bị liên lụy mất!"

"Cái gì cơ?" George nheo mắt hỏi sau khi Linda nói gì đó về chuyện mấy thứ dịch nhầy màu tím mà đội đặc nhiệm mới tới đã phun đầy quanh các đường ống nước.

"Alecto Petro. Thứ chất lỏng có màu tím đậm được bào chế từ chất nhờn của chính những con Knifeleechs và lá cây óc chó, mắt bọ cánh cam và lông đuôi bạch kì mã, hạt cam và táo, cùng với nước muối và nhựa cây bạch mã. Thứ chất lỏng này giúp đỉa này trở về bản tính hiền lành của chúng, giúp chúng kiềm chế cơn khát máu của loài đỉa vốn có."

"Nhưng rõ ràng là thầy Limbo đã phun thứ Aper... gì gì đó lên chúng rồi mà, sao không có tác dụng nhỉ?"

"Ai mà biết! Kì lạ là, chúng luôn trở lại bản chất bình thường khi bị phun thứ chất lỏng đó. Hoặc thậm chí chúng hấp thụ luôn cả Alecto Petro và tiếp tục ở dạng hăng máu. Ôi, mình mong đội Phòng chống Thiệt hại mau mau bắt hết đám đỉa ấy đi, chúng đang trở thành mối lo của cả trường rồi."

Chờ một chút, chẳng phải...

"Hoặc con đỉa đầu tiên bị biến đổi đã bị thay đổi đặc tính sau khi bọn Mallow múa cái lọ thí nghiệm." Scott nhớ lại. "Trong sách có nói loài sinh vật này rất dễ bị biến đổi khi có tác động mạnh lên chúng. Hẳn thằng Mallow cũng chả quan tâm mà cứ đùa dai để thành ra cái mớ bòng bong này."

"Vậy thì..." George mở miệng nói, nhưng chợt khựng lại, sắc mặt biến chuyển và chợt gằn giọng khò khè. "Nó nên chết đi! Tao sẽ cho nó hối hận! Tao sẽ giết nó, giết cả nhà nó! Trả thù vì công lí!"

George giận dữ quay lưng định lao đi, nhưng Scott giữ cậu ấy lại. Kì lạ thay, khoảnh khắc nó chạm vào George, một hình ảnh kì lạ hiện ra bên cạnh cậu ấy, trông như một bóng đen bị nhiễu, cái bóng kia mới là thứ chuẩn bị chạy, còn George vẫn đứng ngơ ngác. Cái bóng chợt như giật mình khi thấy Scott và ngay lập tức tan biến. Thằng nhóc thì suýt nữa đã giật bắn mình khi thấy cái bóng, nhưng nó nhanh chóng định thần lại, nhìn George đầy nghi hoặc, rồi nói:

"Khoan, khoan nào, bình tĩnh! Cậu đang nói gì vậy? Giết Mallow ư?"

"Hả? Giết Mallow? Cậu đang nói gì vậy?"

Chưa nói tới Scott, tới cả tôi còn phải ngạc nhiên trước cái dáng vẻ như-chưa-có-gì-xảy-ra của George kia. Chỉ mới ban nãy cậu ấy như một con quỷ gào thét điên cuồng và sát ý đầy mình, vậy mà trong thoáng chốc đã trở lại bình thường. Có phải vì cái bóng ban nãy....

"Dạo gần đây cậu có thường xuyên thức khuya không vậy?" Scott khẽ lay vai George.

"Hả? Không, mình vẫn ngủ sớm như thường mà. Chẳng phải mình cùng phòng cậu sao, cậu phải biết rõ chứ?"

Công nhận George nói đúng, bởi cậu ta luôn đi ngủ từ rất sớm trong khi Scott còn đang ngồi làm bài tập kia mà, nhưng nó cũng không chắc cậu ta có ngủ không. Nhưng nếu vậy thì cái bóng ban nãy xuất phát từ đâu và tại sao nó lại giống George một cách lạ lùng như vậy được? Dù vậy, Scott cũng không muốn ép hỏi George, nên cuối cùng thì cậu nhóc chỉ buông thõng tay, quyết định để mọi việc cho các chuyên viên mặc đồ bảo hộ đang bước xuống từ những chiếc xe thùng đen xử lí chuyện này.

Linda nãy giờ không nói gì, chỉ im lặng đưa tay lồng vào mớ tóc xù, suy nghĩ cái gì ghê lắm. Sau đó thì ba đứa tới thư viện trường để làm bài về nhà. Đàn quạ trên cành khẽ rỉa bộ cánh xơ xác. Một đám ếch nhái nhảy quanh một bức tường của thư viện. Khi chúng nó bước vào thư viện, mọi thứ có vẻ khá ổn. Cô thủ thư vẫn đang đánh bóng gáy của một cuốn sách cổ khổng lồ rách nát. Một số tấm làm bằng ngọc hồng lựu sáng lóe lên trên bìa sách. Một đám học viên đang chém gió chuyện gì đó về việc lùng tìm lũ đỉa. Những tủ sách cao ngất ngưởng đầy sách hơn mọi khi.

Ba đứa nhóc sau khi chọn một cái bàn nhỏ phía cuối lầu một thì ai nấy tự làm bài của mình, không gian lại chìm vào sự tĩnh mịch thường thấy ở thư viện, thi thoảng vang lên vài tiếng trao đổi bài của George và Scott trong khi Linda chỉ chăm tâm vào mớ luận văn của mình. Chợt Scott cảm nhận có gì u ám đằng sau mình, nhưng khi quay đầu lại thì không thấy gì cả. Nó vẫn nhìn về phía George để canh chừng bóng đen kì lạ đó có thể quay lại hãm hại cậu bạn. Nhưng lần này, thứ nó thấy không phải một cái bóng, mà đó là George, với một khuôn mặt bị méo xệ một cách kì lạ. Khuôn miệng cậu ấy chí bị xé rộng ra, nụ cười rộng tới mang tai. Khắp khuôn mặt cậu ấy chảy ra một thứ chất lỏng đen. Cậu ta chợt ngước lên nhìn Scott, và nó giật mình la to, bật ngửa khỏi ghế:

"George, cậu... chuyện quái gì thế này?"

"Hả? Cậu đang nói gì vậy?" George ngơ ngác.

Khuôn mặt George đã trở lại bình thường. Cả hai đều ngạc nhiên nhìn nhau, Scott vẫn không giữ nổi bình tĩnh nói:

"Có gì thực sự không ổn với cậu, George à. Ban nãy tôi đã thấy, như thể cậu trở thành một thứ gì đó, trông rất đáng sợ, như một con quỷ vậy. Cậu thay đổi liên tục, lúc ở đồi thì không nhớ gì, giờ cũng vậy. Cậu thực sự đang bị cái gì ám à?"

"Này, Scott! Chính cậu mới là người không ổn đấy! Cậu đang nói gì vậy?" Linda cũng đứng lên.

"Chẳng phải cậu đã thấy rồi sao? George không hề nhớ những gì mình đã làm, như thể cậu ấy tức giận rất nhanh dù ta đều biết George không dễ nổi giận và rồi lại quên nó như chưa từng xảy ra, và ban nãy chẳng phải khuôn mặt cậu ấy chảy ra những chất lỏng màu đen..."

Nó không kịp phản ứng trước cái tát của Linda. Có vẻ khá đau đấy, mọi người đều nghe rõ mồn một và đang nhìn về phía này kìa. Scott hoàn toàn chết đứng, đầu óc như mất ý thức.

"Bình tĩnh đi, Scott, cậu đang thấy cái quái gì vậy? George hoàn toàn bình thường!"

"Thôi nào Linda, hãy nghe cậu ấy nói đã, mình không hiểu gì cả!" George xông vô can ngăn.

"Này! Mấy trò kia! Không được gây ồn trong thư viện!" Tiếng cô thủ thư vừa đi qua vang lên nhắc nhở.

Bọn trẻ nhanh chóng trở lại bàn. George nói:

"Nào, kể đi, điều gì khiến cậu hoảng loạn vậy?"

"Khi tôi nhìn thấy cậu, tôi thấy một phiên bản biến dị của cậu, phải miêu tả là nó rất đáng sợ. Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra với cậu gần đây, hoặc với tôi. Tôi đã nhìn thấy một bóng đen trông y hệt cậu thoát ra khỏi cậu khi tôi gọi cậu ở đài phun nước. Và lúc đó cậu đã không nhớ gì đúng không?"

"Thực ra mình vẫn nhớ là mình học cùng cậu ở lớp thầy Limbo, và rồi gặp Linda ở đồi Shady, sau đó thì cậu lại túm vai mình rồi hỏi mấy câu kì lạ...

"Linda, chẳng phải cậu cũng thấy sao? George đã nổi giận, và cậu ấy không nhớ những gì mình đã nói..."

"Cũng đúng, nhưng mình cũng ngạc nhiên khi cậu hỏi George về việc giết Mallow. George đâu có nói gì như thế."

"Cậu cũng không nhớ gì sao?"

"Lúc đó mình chỉ nói 'nhưng gia thế nó khủng lắm, mình không chắc mình làm được gì để tố cáo Mallow trong vụ này đâu, thầy Limbo chắc cũng không dám đụng vào cha nó'. "

"Tôi chắc chắn đã nghe được..."

Mà khoan, George chỉ nổi giận trong vài giây trước khi Scott chạm vào cậu ta, chẳng lẽ cái bóng đã kiểm soát cậu ta, còn Scott là nguyên do mà nó rời đi ngay? Lời nói mà nó nghe được từ George không hề giống với cách cậu ta nói chuyện bình thường, đúng hơn là hoàn toàn đáng sợ. Lời nói đó, cả giọng nói đó, giống như lời của ai đó đang mượn miệng để nói vậy.

Scott khẽ lắc đầu, nhắm mắt suy nghĩ, và cũng là lúc nó nhìn thấy một người đứng trước nó, với khuôn mặt đáng sợ như ban nãy. Thằng nhóc suýt chút nữa la toáng lên nhưng đã kịp chặn miệng mình lại và lùi ra xa. Chợt những dòng chất lỏng màu đen chảy từ mũi, miệng, tai của anh ta như chảy ngược lại, và trở lại thành khuôn mặt của một cậu nam sinh hoàn toàn bình thường. Cậu ta trông còn rất trẻ, chắc chỉ nhỉnh hơn Scott vài tuổi, với bộ Malum nâu bên dưới áo choàng xanh lá. Khuôn mặt kinh dị ban nãy đã chuyển thành một gương mặt đẹp đáng kinh ngạc, thậm chí có thể sánh ngang với George, với chiếc cằm nhọn làm nổi bật khuôn mặt nhỏ cùng với đôi mắt... không có gì cả. Đôi mắt anh ta phát sáng như đèn pha, nhưng không có đồng tử hay đặc điểm nào trên đó cả.

Cậu ta chợt bật cười nói:

"Xin lỗi đã làm cậu sợ. Tôi chỉ duy trì được hình dạng này trong một thời gian ngắn, nên tôi sẽ nói ngắn gọn."

"Ơ, cậu là..."

"Chỉ là một học trò cũ của thầy Limbo thôi."

"Vậy thì tại sao..."

"Anh lại ở đây? Trong hình dạng đáng sợ này? Chà, tôi đã bị nhà Mallow sát hại."

"Nhà Mallow ư? Tại sao họ lại hại anh?"

"Vì tôi là một trong những người đứng đầu cuộc cách mạng."

"Cuộc cách mạng gì cơ?"

"8 năm trước, thầy Limbo đã bắt được một lính đánh thuê ẩn nấp trong trường. Dù không moi được tin gì nhưng thầy đã nghi ngờ hắn có dính líu tới Hội Đồng Quản Trị của học viện Lostsliver. Thầy đã nhờ tới tôi - lúc đó là một trong những học viên xuất sắc của thầy, giúp đỡ để tìm thêm thông tin về Hội Đồng. Sau đó thì nhóm chúng tôi phát hiện ra âm mưu lật đổ thầy Underwoods của một số thành viên trong Hội Đồng.

Chúng tôi đã đệ đơn lên cụ Underwoods để giải quyết. Sau ba tháng đấu tranh, cụ Underwoods đã thành công vạch mặt đám người đó, đồng thời bắt sống hai chục tên lính đánh thuê tới để giết thầy. Tuy nhiên, còn một kẻ khác."

"Là ông Mallow?" Scott dường như đã hiểu ra câu chuyện này.

"Đúng vậy." Người kia gật đầu. "Ông ta là một con quỷ xảo trá, giả vờ như một người liêm chính và bán đứng Hội Đồng để được giữ lại cái ghế trong Hội Đồng. Khi đó mọi chuyện tưởng đã qua thì bất ngờ, tôi đã bị giết. Nhóm đứng đầu cuộc cách mạng đã bị bắt cóc và bị dìm chết dưới đầm lầy trong Rừng Cấm. Hình ảnh cuối cùng tôi nhìn thấy là khuôn mặt của tên khốn Mallow đó trước khi ngộp thở trong bùn lầy."

"Thật khủng khiếp!"

"Ừm. Thầy Limbo đã nhận ra sự biến mất của chúng tôi một ngày sau đó, nhưng chưa bao giờ có manh mối để tìm lại xác chúng tôi, huống chi là kết tội ông Mallow. Vì thế mà thầy đã từ chức và ở ẩn, cô Scorpion đã lên thay chức Phó Hiệu Trưởng. Học viện đã mất đi một người thầy xuất sắc. Chỉ tới năm nay, có lẽ thầy Underwoods thuyết phục thành công thầy Limbo thì thầy mới quay lại trường. Đó là lí do mà linh hồn của tôi mới thức tỉnh và trở lại đây. Tôi mang một mối căm thù với nhà Mallow, nên khi chứng kiến chuyện của thầy Limbo, tôi đã phẫn nộ tới mức sơ sẩy nhập vào bạn cậu và nói những lời ngu ngốc. Cũng may là chỉ cậu nghe được."

"Chỉ tôi sao?"

"Ít nhất chỉ cậu có phản ứng với tôi. Phải chăng cậu có Tâm Năng?"

"Tôi không chắc, nhưng tôi chắc chắn trong trường còn nhiều Minder khác, anh phải gặp được họ rồi chứ?"

"Không phải Minder nào cũng thấy được linh hồn, đúng hơn là rất hỉếm Minder liên kết được với người chết như cậu. Vì vậy, tôi mong rằng cậu sẽ lắng nghe thỉnh cầu của tôi."

"Hả? Thực hiện thỉnh cầu của anh sao?"

Người kia gật đầu, nhưng lại lắc đầu.

"Cậu có thể làm được hay không còn tùy vào cậu, vì có lẽ nguyện vọng của người âm, người dương khó có thể thực hiện được. Lời nói của hai cõi khó có thể tới được nhau, nhưng tôi nghe nói cảm xúc là thứ sẽ luôn được truyền tải bất chấp khoảng cách, âm dương."

"Nghe có vẻ quá trừu tượng với tôi. Nhưng được rồi, tôi sẽ cân nhắc, anh phải nói nguyện vọng của mình trước đã."

"Đơn giản thôi, tôi muốn gửi lời tới thầy Limbo."

"Giáo sư Limbo lớp Mutatio?"

"Ủa giờ thấy ấy dạy Mutatio hả? Mà thôi, thời gian không còn nhiều nữa rồi, hay lắng nghe thật kĩ từng lời tôi nói đây."

Không gian đen tối xung quanh đang dần vỡ vụn. Khuôn mặt người nam sinh bí ẩn cũng đang chảy ra thành hình thù đen đặc. Anh ta hít một hơi thật sâu, và cả cơ thể bên trong bóng đêm loé sáng, một màu xanh dịu nhẹ, Scott lại cảm nhận một cảm xúc kì lạ, tựa hồ như khi nó nhận được bộ Malum đầu tiên của mình, như khi nó được cứu bởi một Dị Nhân, hay khi nó biết rằng học viện Lostsliver đã cứu nó.

"Hãy sống tốt, đừng đầu hàng, Lullaby Mentor luôn dõi theo thầy."

Lời nói của anh ta vang vọng trong không gian đang dần bừng sáng. Bản thân người lạ mặt cũng đang tan biến. Anh ta chợt nở một nụ cười cay đắng.

"Tôi phải đi rồi, trước cả khi biết liệu cậu có hoàn thành tâm nguyện của tôi không."

"Khoan đã! Sao lại như vậy?" Scott hoảng loạn có níu giữ bóng hình đang tan đi như làn sương gặp ngày nắng.

"Tôi đã cố duy trì chút linh hồn mình suốt 8 năm nay rồi. Tôi đã tiêu tốn quá nhiều năng lượng để thoát khỏi Rừng Cấm, nhưng bạn bè tôi vẫn còn trong đó. Nếu cậu gặp họ, làm ơn hãy cứu giúp họ."

"Tôi... tôi không biết mình có thể không..."

"Vậy thì ít nhất, hãy hứa với tôi rằng cậu sẽ gửi lời chứ?"

"Tôi rất sẵn lòng." Scott bối rối đáp, và bóng hình kia biến mất hoàn toàn.

Nó mở mắt, nhìn chằm chằm vào trần Bệnh Xá. Linda và George ngồi hai bên lo lắng nhìn nó. Những kí ức dần trôi sạch, và điều duy nhất nó nhớ là một cảm xúc ấm áp cháy âm ỉ trong lòng, cùng một câu nói như đến từ một nơi xa xăm...

George khẽ chạm vào vai Scott, dường như cậu ta nhận ra nó đã tỉnh, George gào rống lên:

"Chuyện gì đã xảy ra với cậu vậy? Tự dưng ngất trong thư viện, nói mớ toàn những thứ kì lạ, rồi lại tỉnh. Mà sao lúc ngất cậu cũng lạ quá, ngất khi đang đứng đấy, đầu cúi mà vẫn nói, rồi lại vật ra đất như cái xác vô hồn ấy. Cả thư viện được phen hú hồn! Tụi mình cũng phải vất vả lắm mới kéo được cậu vào đây đấy!"

"Hở? Vậy là, chuyện gì đã xảy ra vậy? Ai da, đầu tôi đau quá! Tôi không thể nhớ được gì cả... Mà khoan tôi vẫn nhớ một lời nói của ai đó. Có ai ở gần tôi trong lúc tôi bất tỉnh không?"

"Trừ Linda và mình thì có bà Lucidan đo đường huyết của cậu thôi. Vậy lời nói nào?"

"Hình như là... 'Hãy sống tốt, đừng đầu hàng, Lullaby Mentor luôn dõi theo thầy'."

"Thế quái nào mà cậu nhớ chi tiết tới vậy được? Mà Lullaby Mentor à... mình từng nghe nói về người này, một cựu học sinh ở thời điểm 8 năm trước của trường Lostsliver, cực kì nổi tiếng với cương vị là một trong những người dẫn đầu một cuộc cách mạng giữa nhà trường và ban Hội Đồng Quản Trị, khi anh ta phát hiện những bằng chứng về âm mưu của ban Hội Đồng khóa trước, nên lần đó cũng lọc được kha khá thành viên Hội Đồng biến chất có dính dáng đến âm mưu lật đổ cụ Underwoods. Nhưng khi cuộc kháng chiến kết thúc cũng là lúc một nhóm dẫn đầu kháng chiến bao gồm Mentor đều đột ngột biến mất không dấu vết."

George dừng lại và chợt như nhận ra điều gì đó, cậu ấy nói tiếp:

"Hừm... Nếu mình nhớ không nhầm thì người khởi xướng và lãnh đạo kháng chiến chính là giáo sư Limbo, khi đó là Phó Hiệu Trưởng. Sau vụ việc thì thầy Limbo rời khỏi cương vị của mình nghỉ hưu một thời gian và cô Scorpion được cử lên chức Phó Hiệu Trưởng."

"Phải rồi! Tôi cũng nhớ người đó đã yêu cầu tôi gửi lời tới thầy. Nhưng, nếu không đúng..."

"Thì hỏi thẳng các giáo viên chứ sao!" George trả lời tỉnh bơ.

"Cậu suy nghĩ đơn giản quá rồi." Linda lắc đầu. "Không phải ai cũng muốn nhắc lại chuyện này đâu, đã có quá nhiều người mất tích trong cuộc cách mạng rồi. Và cậu cần một lí do chính đáng để biết về thông tin thực sự, đặc biệt là việc chuyển lời cũng cần phải biết ai là người gửi lời. Như Scott nói thì cậu ấy thậm chí còn không nhớ ai đã nói, mà chỉ có cái tên trong ấy thôi. Càng kì lạ hơn nếu đây là lời của linh hồn. Scott là một Death, nhưng cậu ấy chẳng phải đã được chỉ định sử dụng thuốc kháng nào đó của thầy cô để ngăn ngừa năng lực bộc phát rồi mà, việc nói chuyện được với linh hồn thì chỉ khi sử dụng Sát Năng có thể làm được, cậu ấy sẽ bị giám sát chặt hơn..."

"Rồi, rồi, tóm lại là chúng ta không nên hỏi đúng không?"

"Gần như là vậy."

"Mà, sao hôm nay cậu khác quá vậy, bình thường cậu đã phải rất lo lắng và ngay lập tức tán thành ngay việc cách li Scott theo lệnh của thầy cô rồi mà?"

"Chỉ là, mình cũng không muốn Scott chịu áp lực nặng nề trong thời gian này, chẳng phải việc cậu ấy có Sát Năng cũng đủ khiến mọi người sợ hãi mà tránh xa cậu ấy sao?"

"Thôi, kết thúc tại đây." Scott ngắt cuộc nói chuyện. "Dù sao chưa làm thì sao mà biết được, cứ hỏi thầy trước đã."

Nhưng mà lúc đó thằng nhóc đâu có ngờ là nó sẽ quên bẵng đi việc hỏi thầy Limbo cho tới tận học kì II đâu.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com