Hogwartsau Pondphuwin Gmm S Couple Oblivion
"Anh?""...""Anh!""...""PHUWIN TANGSAKYUEN!"Phuwin giật mình tỉnh dậy, khẽ càu nhàu khi bị Fourth nắm vai lắc mạnh. Có vẻ như cậu đã ngủ quên trong lúc hồi tưởng lại những ký ức xa xưa. Ánh sáng nhạt xuyên qua cửa sổ chiếc xe ngựa làm cậu phải nheo mắt. Cậu ngáp dài, vươn vai rồi nhìn quanh khoang xe ngựa trống không."Tên Perth đâu rồi?" - Phuwin hỏi khi không thấy bóng dáng vị giáo sư phiền phức quen thuộc.Fourth phồng má giận dỗi: "Anh ấy đề cập gì đó về việc phải gửi thư tình hàng ngày cho chồng ảnh trước khi công việc bị chồng chất lên. Anh biết không, suốt mấy tiếng đồng hồ nãy giờ anh ấy cứ liên tục lải nhải 'nhớ cái má của Chimon quá đi', rồi nào là 'hôm nay Chimon còn dễ thương hơn hôm qua nữa', rồi lại 'tại sao mấy người lại bắt tôi tới đây, cho tôi về với Chimon của tôi đi'. Nếu không phải vì anh ngủ mất tiêu không còn ai để em nói chuyện, em sẽ không ngồi đó nghe ảnh khoe chồng đâu!"Phuwin phì cười, cảm thấy chút hài hước giữa không gian tĩnh mịch của chiếc xe. Cậu vươn tay chỉnh lại tóc tai trước khi đứng dậy bước đến bên cạnh em trai. "Thư tình cơ à? Hai người đó lấy nhau lâu rồi mà vẫn còn mặn nồng đến thế sao?"Nụ cười trên môi Fourth bỗng khựng lại, và biểu cảm của em chợt trầm xuống. Phuwin lập tức nhận ra mình vừa vô tình chạm vào nỗi đau sâu kín của em trai, và đã quá muộn để rút lại lời nói của mình. Cậu biết gia đình họ đã tan vỡ và chuyện tình cảm trong mắt Fourth không bao giờ giống như người khác. Khi cha mẹ ly hôn, Fourth đã bị giữ lại ở Pháp và chịu đựng cuộc chiến pháp lý không hồi kết giữa hai người, trong khi Phuwin đã sớm chấp nhận sự thật và lao đầu vào việc học tại Nhật Bản."Ừm... thì... Họ mới chỉ kết hôn gần hơn năm thôi mà anh. Em gần như không nhận ra thời gian đã trôi nhanh thế nào." Fourth nói, cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng giọng em không giấu được vẻ buồn bã.Phuwin cảm thấy trái tim mình như bị dao cứa. Cậu muốn an ủi em trai, nhưng không biết nói gì để làm dịu đi nỗi đau đó. Cậu im lặng, chỉ đặt tay nhẹ nhàng lên vai Fourth, để cho sự im lặng nặng nề bao trùm giữa hai anh em.~~~Họ rời khỏi khoang xe và tập trung cùng các học viên khác bên cạnh chiếc xe ngựa của Beauxbatons. Những họa tiết bằng vàng lấp lánh được khảm tỉ mỉ trên thân xe phản chiếu ánh sáng, trông xa hoa và lộng lẫy như mọi thứ khác của ngôi trường nổi tiếng. Phuwin khịt mũi chế giễu trong thầm lặng.Tất nhiên rồi, bởi vì nơi nào có học viên Beauxbatons là nơi đó có sự xa hoa và lộng lẫy. Thậm chí một trong những công trình kiến trúc kiệt tác của thế giới Muggle - Cung điện Versailles - cũng là do một kiến trúc sư phù thủy tốt nghiệp tại Học viện Beauxbatons thiết kế, lấy cảm hứng dựa trên ngôi trường yêu quý của ông. Thật không khó để tin điều đó khi nhìn quanh."Anh nhìn kìa," Fourth nói, tay chỉ về phía chiếc cổng khổng lồ ở phía xa, nơi họ sẽ tham dự Giải đấu Tam Pháp thuật. "Đó là lâu đài Durmstrang."Phuwin ngước nhìn về phía trước. Được bao bọc bởi những ngọn núi tuyết trắng và hồ nước đóng băng, Durmstrang hiện lên như một pháo đài hùng vĩ và bí ẩn. Không khí ở đây khác hẳn với Beauxbatons - lạnh lẽo, cứng rắn và đầy uy nghiêm. Lâu đài của Durmstrang không có sự hoa lệ hay lộng lẫy như những ngôi trường khác, mà toát lên vẻ u ám, khắc khổ với các tòa tháp đá cao vút và những bức tường dày cộm, sừng sững chống lại thời tiết khắc nghiệt nơi phương Bắc. Những cánh cổng lớn, được rèn từ thép đen và khắc chạm tinh xảo các biểu tượng phép thuật cổ xưa, tạo cảm giác như bước vào một pháo đài chiến binh hơn là một ngôi trường. Phuwin cảm thấy có chút lạnh chạy dọc sống lưng, không phải vì thời tiết, mà bởi sự thô ráp và nguy hiểm mà nơi này tỏa ra.Không phải tất cả học sinh của học viện đều được tham gia sự kiện này. Hầu hết người đoàn của họ chỉ gồm toàn học viên năm sáu và năm cuối (vì họ đã đủ tuổi và đủ điều kiện tham gia giải đấu) và một vị khách được chọn từ mỗi người (nếu họ có mong muốn).Tất nhiên, Phuwin đã chọn em trai mình. Là một học viên vừa chuyển về Học viện, cậu không lo sợ về việc mình được (bị) chọn tham gia giải đấu. Chuyến đi, trên danh nghĩa là đại diện cho trường họ tham gia giải đấu cạnh tranh quốc tế, thực chất sẽ là chuyến du lịch trá hình của anh em.~~~Ngay lúc đó, một người phụ nữ cao lớn bước xuống từ chiếc xe ngựa. Bà mặc một bộ áo choàng màu xanh biển lộng lẫy, mái tóc búi cao một cách hoàn hảo, và vẻ mặt toát lên sự uy nghiêm pha lẫn thanh lịch. Đó chính là Hiệu trưởng Jennie Panhan, người mà bất kỳ học viên nào của Beauxbatons cũng kính sợ.Trong ba trường phù thủy lớn nhất châu Âu, Beauxbatons là trường có sự đa dạng nhất về quốc tịch của học viên: Bồ Đào Nha, Tây Ban Nha, Ý, Luxembourg, Bỉ, Hà Lan, thậm chí là cơ số học sinh đến từ châu Á, Bắc Mỹ, Mỹ latinh và châu Phi. Dù vậy, ngôn ngữ sinh hoạt và giảng dạy chính thức vẫn là tiếng Pháp.Khi bà xuất hiện, mọi tiếng ồn ào đều lập tức ngừng lại. Hiệu trưởng đứng trước mặt các học viên, giọng nói dõng dạc đầy uy lực vang lên:"Như các trò đã biết, năm nay Học viện Durmstrang là nơi đăng cai tổ chức Giải đấu Tam Pháp thuật. Chắc chắn nhiều trò sẽ rất ngạc nhiên khi ba trường lại một lần nữa quyết định tiếp tục tiếp nối sự kiện truyền thống này.""Chúng tôi đã cân nhắc rất nhiều và cuối cùng đưa đến quyết định đem giải đấu quay lại. Cả ba học viện đã nỗ lực thực hiện rất nhiều biện pháp bảo vệ trong năm nay để giúp giải đấu được an toàn hơn cho tất cả mọi người.""Luôn luôn tồn tại những ý kiến phản đối và phàn nàn-,"Nghe đến đây, Phuwin khẽ nhếch môi chế giễu."-nhưng ba trường phù thủy lớn nhất Châu Âu từ lâu đã đánh giá cao việc hợp tác và mở rộng quan hệ quốc tế trong cộng đồng pháp thuật, do đó cô hy vọng rằng tất cả các trò có thế phát triển và thắt chặt tình hữu nghị dài lâu với những người bạn quốc tế của chúng ta đến từ Quần đảo Anh, Bắc và Đông Âu. Các thầy cô luôn mong rằng một ngày nào đó chúng ta sẽ có một giải đấu an toàn với qui mô rộng hơn nữa, cho phép các trò gặp gỡ những người anh chị em pháp sư và phù thủy của mình tại ở các lục địa khác trên thế giới này.""Kinh nghiệm từ hai cuộc chiến với Chúa tể bóng tối Grindelwald và Voldemort đã chứng minh một điều rằng chúng ta không thể sống tách biệt với cộng đồng phù thủy khác. Chúng ta sẽ không bao giờ biết khi nào sẽ cần tới sự viện trợ từ họ. Những sự kiện như giải đấu này sẽ giúp chúng ta thúc đẩy mối quan hệ hợp tác lành mạnh này.""Phuwin nè, anh vẫn không muốn tham gia giải đấu này, phải không anh?" Fourth nghiêng người, ghé vào tai Phuwin hỏi nhỏ, giọng lo lắng."Ừ, anh chỉ muốn đi cùng em thôi. Chắc chắn anh sẽ không bị Chiếc cốc lửa chọn đâu." Phuwin cố gắng trấn an em trai, mặc dù trong lòng cậu cũng có chút lo lắng. Việc đại diện cho trường là một vinh dự, nhưng cũng đầy rủi ro.Hiệu trưởng Panhan hắng giọng."Cũng như những lần trước đây, cỗ xe này sẽ là nơi sinh hoạt của các trò trong thời gian chúng ta ở lại đây. Cô biết hầu hết các trò ở đây đều sắp hoặc đã bước vào năm cuối cùng. Những hãy để cô làm rõ điều này, Học viện của chúng ta là nơi đào tạo ra những phù thủy và pháp sư xuất sắc, do đó sẽ không có bất kỳ sự ưu ái nào dành cho các trò đâu. Không có lý do nào để bào chữa cho thành tích dưới trung bình của bản thân, các giám khảo của Kỳ kiểm tra pháp thuật tốt nghiệp cũng sẽ không tử tế hơn với các trò chỉ vì các trò được đại diện cho Học viện chúng ta tham gia chuyến đi này đâu nhé."Fourth liếc nhìn những học viên lớn tuổi hơn, biểu hiện rầu rĩ hiện rõ trên gương mặt họ. Dù là vậy, không ai bày tỏ bất kỳ sự bất bình nào thành lời trước mặt Hiệu trưởng."Hãy nhớ rằng," Hiệu trưởng tiếp tục, giọng bà đanh thép hơn, "trách nhiệm đại diện cho cả Học viện Beauxbatons phụ thuộc vào tất cả các trò chứ không riêng gì Quán quân do Chiếc cốc lửa lựa chọn. Thành tích của các trò sẽ được ghi vào biên niên sử của trường, nhưng mọi hành động sai trái cũng sẽ làm hoen ố danh tiếng của chúng ta. Vì vậy, cô mong rằng tất cả các trò đều giữ vững tinh thần, sự chuyên nghiệp và lòng tự trọng. Cô cũng nghiêm túc cảnh cáo tất cả các trò ngay tại đây: Học viện sẽ không dung thứ cho bất cứ hành vi vi phạm nào dưới mọi hình thức!"Sức nặng từ âm điệu đanh thép trong lời nói của Hiệu trưởng đè lên vai Fourth, như thể cậu chỉ cần để một sai sót nhỏ xảy ra cũng có thể dẫn đến sự diệt vong của cả Thế giới phù thủy. Cậu rục đầu rên rỉ, nhận thấy Phuwin cũng đang né tránh ánh nhìn để không phải đối mặt trực tiếp với vị Hiệu trưởng đáng sợ."Nhưng trên hết..." Bà tiếp tục, lần này với giọng điệu đầy hùng hồn xen lẫn tự hào, khiến cả không gian bừng sáng trở lại. "Hãy nhớ lại lý do vì sao chúng ta lại có mặt tại đây. Beauxbatons đã vô địch giải đấu này sáu mươi ba lần trong quá khứ và hiện tại chúng ta đang là đương kim vô địch!"Phuwin liếc nhìn em trai, thấy ánh mắt lo lắng của Fourth. Cậu cảm thấy có trách nhiệm với em, không chỉ như một người anh, mà còn như một người đồng hành trong chuyến đi này. Cậu muốn bảo vệ em mình khỏi mọi áp lực, nhưng chính bản thân cậu cũng không thể thoát khỏi sự căng thẳng đang dâng lên trong lòng.Hiệu trưởng dang rộng vòng tay, nụ cười nở rộng. Tiếng reo hò và cổ vũ vang dội từ các học viên tràn ngập không khí."Các trò sẽ sớm được thấy một gương mặt quen thuộc - niềm tự hào của chúng ta, tiền bối Chimon Wachirawit - sẽ xuất hiện vào cuối giải đấu, khi trò ấy đến trao cúp cho nhà vô địch tiếp theo. Cô rất hy vọng rằng người nhận được giải thưởng danh giá năm nay cũng sẽ khoác lên mình màu áo của chúng ta." Nhiều tiếng reo hò hơn và Phuwin nhận thấy ánh mắt Perth ánh lên niềm tự hào và tràn ngập yêu thương khi nghe tên chồng anh được nhắc đến. Cả Beauxbatons đều kỳ vọng rằng họ sẽ tiếp tục giữ vững ngôi vương tại giải đấu này."Chà, bây giờ thì, có vẻ như chúng ta là những người đến cuối cùng rồi. Nhưng các trò biết đấy, những thứ tốt đẹp nhất luôn đến sau cùng! Những gương mặt đại diện cho Học viện yêu dấu của cô, hãy vào trong và giúp cho trường chúng ta có thêm lý do để tự hào nào!"Họ di chuyển vào vị trí như đã tập luyện, bước thành hàng sau Hiệu trưởng, sẵn sàng tiến vào Đại sảnh đường của Durmstrang.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com