Hoc Vien Thien Tai Full Ngoai Truyen
Sáng thứ 5
Có thể nói tôi như đang ngồi trên đống lửa, nhấp nha nhấp
nhổm không yên. Nhân nói rằng tôi muốn đến hay không thì
tùy. Anh ta cũng không thích ỷ đông hiếp yếu. Tôi thật sự
không biết phải làm thế nào. Tôi đã nói là sẽ không quan tâm.
Thế nhưng…nhỡ có chuyện gì xảy ra thì sao? Nghĩ tới đây, tôi
lại tự mắng mình: Phương Tuyết Mai! Mày nghĩ mày là ai
chứ? Cho dù mày có đến thì đã sao? IQ của hai kẻ đó gấp
mấy mày. Chẳng lẽ mày đến thì họ sẽ an toàn chắc? Dẫu vậy,
tôi vẫn cảm thấy không yên. Tôi không thể ngồi đây mà chờ.
Dốt cuộc suy đi tính lại, tôi vẫn quyết định đi đến chỗ bọn họ.
Sân trường vắng hoe không một bóng người. Chẳng nói thì ai
cũng biết là học sinh đang tụ tập ở đâu. Khi tôi đến sau
trường. Chỗ đó đã chật ních người. Khó khăn lắm tôi mới
chen nổi vào bên trong. Người đầu tiên tôi nhìn thấy là Vĩ.
Vẫn như lần trước, cậu ta cứ lanh chanh đòi làm trọng tài.
Nhác thấy bóng tôi, Nhân đã gào tướng lên
- Tuyết Mai! Ở bên này!
Tôi chen chúc vào đám người đang bu kín lại, mãi mới tới
được chỗ anh. Nhân chỉ cười toe
- Anh biết là em sẽ tới mà!
Tôi không đáp, cúi xuống thở dốc. Lúc này mới nhìn xem cái
xà động kia rốt cuộc trông như thế nào. Nó gần giống như
một cái hầm, vuông vuông đúc bằng đá trắng. Các phiến gạch
bao quanh đã sứt mẻ, tuổi thọ chắc phải trên dưới trăm năm.
Nhìn sâu vào bên trong tôi càng hãi hơn nữa. Nó sâu hun hút
và tối thui. Khó mà đoán biết được có thứ gì đang chờ đợi
chúng tôi trong đó.
- Được rồi mọi người! – Vĩ vỗ tay nhằm ổn định đám đông
hỗn lọan, công việc mà cậu rất tâm đắc – Hai đối thủ của
chúng ta đều đã xuất hiện. Vậy thì cuộc thi chính thức…bắt
đầu!
Vĩ tiếp tục tiến đến miệng hầm. Hướng sự chú ý của mọi
người về phía cậu
- Ở đây sẽ có hai lối đi tách biệt. Mỗi người phải vào trong để
lấy được từ giấy treo trên phiến đá cuối hầm. Ai trở về trước
sẽ thắng cuộc!
Ngay sau đó, một chiếc thang được dòng xuống. Vũ không nói
không rằng bước đến. Lúc đi qua có liếc tôi một cái. Chờ cho
Vũ xuống rồi, Nhân và tôi mới tiến đến lối vào thứ hai. Trong
lòng tôi dâng lên nỗi sợ hãi khi nhìn vào bên trong. Nhưng chỉ
có thể cắn răng. Phóng lao đành theo lao thôi.
Tôi nhắm mắt, bước xuống cùng Nhân. Khi chúng tôi vừa
chạm đất, cái thang liền được kéo lên. VĨ từ trên miệng hầm
nói vọng xuống
- Chúc may mắn nhé!
Tôi ớn lạnh nhìn lên, cái miệng đó chỉ nhỏ tí xíu. Le lói chút
ánh sáng. Nhưng rồi chút ánh sáng ấy cũng tắt hẳn. Cánh
cửa được đóng lại. Trong bóng tối, tôi cảm nhận được khí
lạnh bao quanh lấy mình. Sống lưng trở nên lạnh toát. Tim
theo phản xạ đập nhặng xị cả lên. Nhân nắm chặt lấy tay tôi,
bắt đầu kéo đi.
Chúng tôi mò mẫm trong bóng tối một hồi, đến đoạn hành
lang phía trước, tự nhiên không còn tối nữa làm tôi ngỡ ở đây
cũng có cửa. Nhưng không, thứ ánh sáng mà tôi cảm nhận
được không phải là mặt trời mà từ những viên đá bao quanh
tường. Những bức tường xung quanh dường như phát sáng.
Tôi không biết là lại có loại đá như vậy đấy.
Tôi và Nhân men theo dãy hành lang dài và hẹp. Ba người mà
đi song song chắc sẽ bị chen bẹp vào tường. Nền đá dưới
chân hơi ẩm, cộng với ánh sáng yếu nên tôi chẳng phân biệt
được nó có màu gì. Trong không gian yên lặng đến kì dị, Nhân
đột ngột lên tiếng
- Không phải em nói sẽ không đến sao?
Tôi ngừng việc quan sát, nhưng không nhìn anh
- Tôi nói thế hồi nào?
- Vậy coi như chưa nói đi! – Nhân cười – Nhưng anh rất vui
vì em đã đến!
Vui cái đầu anh ý. Không dưng thì chọn cái nơi kinh dị này mà
đâm đầu vào. Anh ta đúng là không bình thường. Tôi lẩm bẩm
mắng Nhân trong đầu. Nhưng chợt nhớ ra. Nói thế cũng
không phải, tôi theo anh ta vào đây, chẳng phải đầu óc cũng
không bình thường sao? Mắng người lại thành ra tự mắng
mình. Tôi nhăn nhó cười khổ. Tự nhiên nhớ tới một thắc mắc
từ rất lâu, bèn mang ra hỏi anh
- Mọi người bảo anh du học trở về, sau đó còn lập công ti
riêng, vậy sao anh còn muốn học nốt chương trình bảo lưu
chứ? Anh đâu cần phải làm thế?
- Vì một người! – Nhân chậm dãi lên tiếng
- Ai?
- Em!
Tôi suýt sặc vì câu nói của anh. Hai mắt trợn tròn. Đùa ư? Tôi
và anh ta không quen biết nhau. Hà cớ gì mà vì tôi chứ?
Chẳng lẽ là cái lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau ở bữa tiệc của
Thiên Vũ? Nhưng lúc ấy anh ta làm sao biết tôi là ai. Thấy tôi
chìm đắm trong nỗi ngạc nhiên, Nhân bống nhiên cười lớn
- Ha ha! Đùa đấy! Em nghĩ anh vì em thật hả? Ngốc quá!
Tôi đỏ bừng mặt, ném cho Nhân cái nhìn nảy lửa. Cái tội tin
người quá đáng không thể nào bỏ được. Chẳng trách Vĩ luôn
bảo tôi dễ lừa. Nhân thấy tôi tức giận lại cười cười
- Em đừng giận! Anh chỉ muốn thoải mái một chút thôi! Việc
anh quay lại trường là có lí do của riêng mình. Sớm muộn gì
em cũng biết thôi!
Anh ta tiến lên trước, sau khi bỏ lại cho tôi một câu nói đầy
ẩn ý. Tôi cũng chẳng có thời gian bận tâm tới chuyện của anh
ta. Nói chuyện với con người này, không bị chọc tức chết
đúng là lạ.
Hai chúng tôi tiếp tục đi về phía trước, hành lang càng lúc
càng hẹp. Hơi lạnh tỏa ra từ những phiến đá trên tường thấm
qua cả lớp áo mỏng manh của tôi, khiến tôi khẽ rùng mình.
Con đường phía trước sâu hun hút, tưởng chừng như không có
đường. Nếu không phải có Nhân đi cùng, e là tôi đã bị lạc, chỉ
còn nước ngồi khóc cho đến khi thành cái xác khô mà thôi.
Nghĩ đến đây tôi thoáng run sợ, vội vã bước nhanh hơn cho
kịp bước chân của anh.
Thực ra tôi và anh gặp nhau cũng rất nhiều, nhưng tôi chưa
bao giờ để ý kĩ Nhân cả. Chỉ khi bước bên cạnh anh trong
hành lang có chút đáng sợ, tôi mới nhận ra Nhân thật ra cũng
rất cao lớn, bóng dáng của anh dường như che bớt nỗi sợ hãi
trong tôi. Con người này….cũng đâu có đáng ghét lắm!
Đang suy nghĩ vẩn vơ, Nhân đột ngột dừng lại làm tôi mất đà,
suýt đâm sầm vào anh. Tôi loi choi nhìn về phía trước, mới
phát hiện chúng tôi đang đứng giữa ngã ba. Còn đang mải
tính toán xem nên chọn lối nào cho phải, Nhân đã lấy tay quệt
lên tường, nơi những hạt nước nhỏ xíu không biết từ đâu đang
chảy xuống tóc tách. Anh ta đưa tay về phía trước, sau đó
điềm đạm giải thích
- Chỗ này có gió thổi, chắc gần cửa ra. Chúng ta đang cần đi
vào, vậy đi đường này!
Nói xong Nhân chủ động bước tới con đường vừa mới chọn,
tôi chẳng có thời gian ngạc nhiên hay ngưỡng mộ, lại vội vã
chạy theo anh.
Không gian xung quanh có tối đi chút ít, ngã rẽ ngày càng
nhiều. Nhưng tuyệt nhiên vẫn chưa thấy bóng dáng con rắn
nào. Chẳng lẽ truyền thuyết không có thật. Cái hang này đến
một cái xác rắn cũng không có, nói gì đến rắn thật. Tôi bắt
đầu có chút hoài nghi về truyền thuyết. Chắc là do mấy người
rảnh rỗi nhiều chuyện thêu dệt nên mà thôi. Nhớ lại lúc đầu,
lại hơi xấu hổ vì sự nhát gan của mình. Thế là tôi hùng hổ tiến
lên trước. Nhưng vừa bước được một bước chân, thì chân tôi
đã dẫm phải viên gạch lớn. Tôi chỉ nghe thấy tiếng hét của
Nhân
- Cẩn thận!
Chỉ có thể trách vận tốc của âm thanh không thể nhanh bằng
cái bao 45 cân bị rơi xuống đất. Khi hai chữ “cẩn thận” kia
đến được tai tôi, thì cả thân hình tôi đã nặng nề tiếp đất một
cách không an toàn. Tôi chỉ nghe thấy một tiếng “cạch” ngắn
gọn. Sau đó xung quanh tràn ngập bóng tối. Tôi xoa xoa cái
chân suýt thì trẹo của mình. khập khiễng đứng dậy. Điều tôi
nhận thức được hiện tại là tôi vừa bị rơi xuống một căn phòng
khác, mà nguyên nhân là do tôi đã dẫm phải viên gạch kia.
Thì ra trong này còn có cả bẫy nữa. Chỉ trách tôi quá chủ
quan, không suy nghĩ cẩn thận.
Tôi nhìn lên trên trần, chỉ là một khoảng không tối thui. Tim
đập thình thịch, tôi cố không sợ hãi, gọi to
- Văn Nhân! Anh có ở đó không?
Xung quanh im ắng không một tiếng đáp trả. Lòng bàn tay tôi
lạnh toát, giọng nói đã có chút run rẩy
- Văn Nhân! Anh có nghe thấy tôi nói không? Văn Nhân!
Đáp lại vẫn là sự im ắng, nhưng khi tôi lắng nghe kĩ hơn, lại
thấy có tiếng chuyển động rất nhẹ. Dường như tiếng bò trườn
của một sinh vật bò sát. Da gà theo từng đợt dần dần nổi lên.
Trong căn phòng kín mít không có gió nhưng tôi lại thấy
lạnh , mồ hôi chảy dọc sống lưng. Trong không khí hơi ẩm
ướt, tôi thấy tim mình đập mạnh theo từng tiếng “phì, phì” –
tiếng kêu mà tôi biết chắc từ – một- sinh – vật- nào- đó.
Cả người tôi bỗng nhiên đông cứng, dường như có lớp da hơi
ram ráp mà ẩm ẩm đang …..trườn nhẹ vào chân tôi.
Có thể nói tôi như đang ngồi trên đống lửa, nhấp nha nhấp
nhổm không yên. Nhân nói rằng tôi muốn đến hay không thì
tùy. Anh ta cũng không thích ỷ đông hiếp yếu. Tôi thật sự
không biết phải làm thế nào. Tôi đã nói là sẽ không quan tâm.
Thế nhưng…nhỡ có chuyện gì xảy ra thì sao? Nghĩ tới đây, tôi
lại tự mắng mình: Phương Tuyết Mai! Mày nghĩ mày là ai
chứ? Cho dù mày có đến thì đã sao? IQ của hai kẻ đó gấp
mấy mày. Chẳng lẽ mày đến thì họ sẽ an toàn chắc? Dẫu vậy,
tôi vẫn cảm thấy không yên. Tôi không thể ngồi đây mà chờ.
Dốt cuộc suy đi tính lại, tôi vẫn quyết định đi đến chỗ bọn họ.
Sân trường vắng hoe không một bóng người. Chẳng nói thì ai
cũng biết là học sinh đang tụ tập ở đâu. Khi tôi đến sau
trường. Chỗ đó đã chật ních người. Khó khăn lắm tôi mới
chen nổi vào bên trong. Người đầu tiên tôi nhìn thấy là Vĩ.
Vẫn như lần trước, cậu ta cứ lanh chanh đòi làm trọng tài.
Nhác thấy bóng tôi, Nhân đã gào tướng lên
- Tuyết Mai! Ở bên này!
Tôi chen chúc vào đám người đang bu kín lại, mãi mới tới
được chỗ anh. Nhân chỉ cười toe
- Anh biết là em sẽ tới mà!
Tôi không đáp, cúi xuống thở dốc. Lúc này mới nhìn xem cái
xà động kia rốt cuộc trông như thế nào. Nó gần giống như
một cái hầm, vuông vuông đúc bằng đá trắng. Các phiến gạch
bao quanh đã sứt mẻ, tuổi thọ chắc phải trên dưới trăm năm.
Nhìn sâu vào bên trong tôi càng hãi hơn nữa. Nó sâu hun hút
và tối thui. Khó mà đoán biết được có thứ gì đang chờ đợi
chúng tôi trong đó.
- Được rồi mọi người! – Vĩ vỗ tay nhằm ổn định đám đông
hỗn lọan, công việc mà cậu rất tâm đắc – Hai đối thủ của
chúng ta đều đã xuất hiện. Vậy thì cuộc thi chính thức…bắt
đầu!
Vĩ tiếp tục tiến đến miệng hầm. Hướng sự chú ý của mọi
người về phía cậu
- Ở đây sẽ có hai lối đi tách biệt. Mỗi người phải vào trong để
lấy được từ giấy treo trên phiến đá cuối hầm. Ai trở về trước
sẽ thắng cuộc!
Ngay sau đó, một chiếc thang được dòng xuống. Vũ không nói
không rằng bước đến. Lúc đi qua có liếc tôi một cái. Chờ cho
Vũ xuống rồi, Nhân và tôi mới tiến đến lối vào thứ hai. Trong
lòng tôi dâng lên nỗi sợ hãi khi nhìn vào bên trong. Nhưng chỉ
có thể cắn răng. Phóng lao đành theo lao thôi.
Tôi nhắm mắt, bước xuống cùng Nhân. Khi chúng tôi vừa
chạm đất, cái thang liền được kéo lên. VĨ từ trên miệng hầm
nói vọng xuống
- Chúc may mắn nhé!
Tôi ớn lạnh nhìn lên, cái miệng đó chỉ nhỏ tí xíu. Le lói chút
ánh sáng. Nhưng rồi chút ánh sáng ấy cũng tắt hẳn. Cánh
cửa được đóng lại. Trong bóng tối, tôi cảm nhận được khí
lạnh bao quanh lấy mình. Sống lưng trở nên lạnh toát. Tim
theo phản xạ đập nhặng xị cả lên. Nhân nắm chặt lấy tay tôi,
bắt đầu kéo đi.
Chúng tôi mò mẫm trong bóng tối một hồi, đến đoạn hành
lang phía trước, tự nhiên không còn tối nữa làm tôi ngỡ ở đây
cũng có cửa. Nhưng không, thứ ánh sáng mà tôi cảm nhận
được không phải là mặt trời mà từ những viên đá bao quanh
tường. Những bức tường xung quanh dường như phát sáng.
Tôi không biết là lại có loại đá như vậy đấy.
Tôi và Nhân men theo dãy hành lang dài và hẹp. Ba người mà
đi song song chắc sẽ bị chen bẹp vào tường. Nền đá dưới
chân hơi ẩm, cộng với ánh sáng yếu nên tôi chẳng phân biệt
được nó có màu gì. Trong không gian yên lặng đến kì dị, Nhân
đột ngột lên tiếng
- Không phải em nói sẽ không đến sao?
Tôi ngừng việc quan sát, nhưng không nhìn anh
- Tôi nói thế hồi nào?
- Vậy coi như chưa nói đi! – Nhân cười – Nhưng anh rất vui
vì em đã đến!
Vui cái đầu anh ý. Không dưng thì chọn cái nơi kinh dị này mà
đâm đầu vào. Anh ta đúng là không bình thường. Tôi lẩm bẩm
mắng Nhân trong đầu. Nhưng chợt nhớ ra. Nói thế cũng
không phải, tôi theo anh ta vào đây, chẳng phải đầu óc cũng
không bình thường sao? Mắng người lại thành ra tự mắng
mình. Tôi nhăn nhó cười khổ. Tự nhiên nhớ tới một thắc mắc
từ rất lâu, bèn mang ra hỏi anh
- Mọi người bảo anh du học trở về, sau đó còn lập công ti
riêng, vậy sao anh còn muốn học nốt chương trình bảo lưu
chứ? Anh đâu cần phải làm thế?
- Vì một người! – Nhân chậm dãi lên tiếng
- Ai?
- Em!
Tôi suýt sặc vì câu nói của anh. Hai mắt trợn tròn. Đùa ư? Tôi
và anh ta không quen biết nhau. Hà cớ gì mà vì tôi chứ?
Chẳng lẽ là cái lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau ở bữa tiệc của
Thiên Vũ? Nhưng lúc ấy anh ta làm sao biết tôi là ai. Thấy tôi
chìm đắm trong nỗi ngạc nhiên, Nhân bống nhiên cười lớn
- Ha ha! Đùa đấy! Em nghĩ anh vì em thật hả? Ngốc quá!
Tôi đỏ bừng mặt, ném cho Nhân cái nhìn nảy lửa. Cái tội tin
người quá đáng không thể nào bỏ được. Chẳng trách Vĩ luôn
bảo tôi dễ lừa. Nhân thấy tôi tức giận lại cười cười
- Em đừng giận! Anh chỉ muốn thoải mái một chút thôi! Việc
anh quay lại trường là có lí do của riêng mình. Sớm muộn gì
em cũng biết thôi!
Anh ta tiến lên trước, sau khi bỏ lại cho tôi một câu nói đầy
ẩn ý. Tôi cũng chẳng có thời gian bận tâm tới chuyện của anh
ta. Nói chuyện với con người này, không bị chọc tức chết
đúng là lạ.
Hai chúng tôi tiếp tục đi về phía trước, hành lang càng lúc
càng hẹp. Hơi lạnh tỏa ra từ những phiến đá trên tường thấm
qua cả lớp áo mỏng manh của tôi, khiến tôi khẽ rùng mình.
Con đường phía trước sâu hun hút, tưởng chừng như không có
đường. Nếu không phải có Nhân đi cùng, e là tôi đã bị lạc, chỉ
còn nước ngồi khóc cho đến khi thành cái xác khô mà thôi.
Nghĩ đến đây tôi thoáng run sợ, vội vã bước nhanh hơn cho
kịp bước chân của anh.
Thực ra tôi và anh gặp nhau cũng rất nhiều, nhưng tôi chưa
bao giờ để ý kĩ Nhân cả. Chỉ khi bước bên cạnh anh trong
hành lang có chút đáng sợ, tôi mới nhận ra Nhân thật ra cũng
rất cao lớn, bóng dáng của anh dường như che bớt nỗi sợ hãi
trong tôi. Con người này….cũng đâu có đáng ghét lắm!
Đang suy nghĩ vẩn vơ, Nhân đột ngột dừng lại làm tôi mất đà,
suýt đâm sầm vào anh. Tôi loi choi nhìn về phía trước, mới
phát hiện chúng tôi đang đứng giữa ngã ba. Còn đang mải
tính toán xem nên chọn lối nào cho phải, Nhân đã lấy tay quệt
lên tường, nơi những hạt nước nhỏ xíu không biết từ đâu đang
chảy xuống tóc tách. Anh ta đưa tay về phía trước, sau đó
điềm đạm giải thích
- Chỗ này có gió thổi, chắc gần cửa ra. Chúng ta đang cần đi
vào, vậy đi đường này!
Nói xong Nhân chủ động bước tới con đường vừa mới chọn,
tôi chẳng có thời gian ngạc nhiên hay ngưỡng mộ, lại vội vã
chạy theo anh.
Không gian xung quanh có tối đi chút ít, ngã rẽ ngày càng
nhiều. Nhưng tuyệt nhiên vẫn chưa thấy bóng dáng con rắn
nào. Chẳng lẽ truyền thuyết không có thật. Cái hang này đến
một cái xác rắn cũng không có, nói gì đến rắn thật. Tôi bắt
đầu có chút hoài nghi về truyền thuyết. Chắc là do mấy người
rảnh rỗi nhiều chuyện thêu dệt nên mà thôi. Nhớ lại lúc đầu,
lại hơi xấu hổ vì sự nhát gan của mình. Thế là tôi hùng hổ tiến
lên trước. Nhưng vừa bước được một bước chân, thì chân tôi
đã dẫm phải viên gạch lớn. Tôi chỉ nghe thấy tiếng hét của
Nhân
- Cẩn thận!
Chỉ có thể trách vận tốc của âm thanh không thể nhanh bằng
cái bao 45 cân bị rơi xuống đất. Khi hai chữ “cẩn thận” kia
đến được tai tôi, thì cả thân hình tôi đã nặng nề tiếp đất một
cách không an toàn. Tôi chỉ nghe thấy một tiếng “cạch” ngắn
gọn. Sau đó xung quanh tràn ngập bóng tối. Tôi xoa xoa cái
chân suýt thì trẹo của mình. khập khiễng đứng dậy. Điều tôi
nhận thức được hiện tại là tôi vừa bị rơi xuống một căn phòng
khác, mà nguyên nhân là do tôi đã dẫm phải viên gạch kia.
Thì ra trong này còn có cả bẫy nữa. Chỉ trách tôi quá chủ
quan, không suy nghĩ cẩn thận.
Tôi nhìn lên trên trần, chỉ là một khoảng không tối thui. Tim
đập thình thịch, tôi cố không sợ hãi, gọi to
- Văn Nhân! Anh có ở đó không?
Xung quanh im ắng không một tiếng đáp trả. Lòng bàn tay tôi
lạnh toát, giọng nói đã có chút run rẩy
- Văn Nhân! Anh có nghe thấy tôi nói không? Văn Nhân!
Đáp lại vẫn là sự im ắng, nhưng khi tôi lắng nghe kĩ hơn, lại
thấy có tiếng chuyển động rất nhẹ. Dường như tiếng bò trườn
của một sinh vật bò sát. Da gà theo từng đợt dần dần nổi lên.
Trong căn phòng kín mít không có gió nhưng tôi lại thấy
lạnh , mồ hôi chảy dọc sống lưng. Trong không khí hơi ẩm
ướt, tôi thấy tim mình đập mạnh theo từng tiếng “phì, phì” –
tiếng kêu mà tôi biết chắc từ – một- sinh – vật- nào- đó.
Cả người tôi bỗng nhiên đông cứng, dường như có lớp da hơi
ram ráp mà ẩm ẩm đang …..trườn nhẹ vào chân tôi.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com