Hoc Vien Hoang Gia
Hai tuần trôi qua không có gì đặc biệt ngoài những chiến công vô cùng hiển hách của C9Cx. Hàn Tuyết vẫn nhận được những ánh mắt khinh bỉ và mỉa mai của đồng học nhưng từ sau vụ việc của Lâm Gia Tuệ và Khương Bảo Tâm hầu như không ai dám sinh sự nữa. Có lẽ họ sợ Thái Sinh làm Hàn Tuyết cảm thấy vô cùng nhàm chán. Cô muốn những vị tiểu thư kia vây lấy mình trả đũa. Đến lúc đó ngọn lửa thù hận trong lòng cô mới trỗi dậy mạnh mẽ. Đúng là cô bạn thân này hại Hàn Tuyết hơi thảm thì phải.Đang suy nghĩ vẩn vơ nên Hàn Tuyết va phải một người. Cô cau mày khó chịu ngước nhìn lên. Hàn Tuyết cảm thấy ảm đạm khi một khuôn mặt vô cùng tuấn mỹ nhưng cũng tà mị đập vào mắt. Long Thiếu Hạo cao cao tại thượng đang nghiêm mặt hỏi:- Không xin lỗi à?Hàn Tuyết vòng tay trước ngực, kiêu ngạo trả lời:- Tôi nghĩ là không cần thiết vì người như anh mà không thể tránh được sự va chạm của tôi sao? Vậy thì có lẽ tôi đánh giá hơi cao khả năng của anh rồi!Long Thiếu Hạo nở nụ cười mị hoặc lòng người, cợt nhả:- Vậy sao? Ta còn tưởng học muội cố ý...cho nên không nỡ từ chối mỹ nhân.
Hàn Tuyết đưa mắt nhìn anh với vẻ khinh bỉ rồi mắng:- Đồ heo đực giống!Long Thiếu Hạo bật cười:- Thật vinh hạnh quá! Như vậy mới xứng với học muội chứ!Hàn Tuyết lắc đầu chặt lưỡi:- Đúng là mặt dày.Vừa lúc đó, Hàn Tuyết nhìn thấy phía sau Thiếu Hạo có một đám con gái bước tới. Nhìn sơ qua có Khương Bảo Tâm, Lâm Gia Tuệ, Linh Hương đã từng đổ nước bẩn vào Hàn Doanh, Đan Đan tát chị cô ba bạt tai, Phượng Dương dám bỏ rắn vào hộc bàn hại chị cô ngất xỉu. Lãnh Hàn Tuyết ánh mắt hung hãn chiếu về phía đó. Hôm nay cô sẽ dạy dỗ các nàng thật tốt, trả lại những gì các cô gái đó đã gây ra cho Hàn Doanh.Khi thấy khoảng cách giữa hai bên đã khá gần, Hàn Tuyết liền ôm chầm hôn lên má của Long Thiếu Hạo. Cô còn cố ý lớn tiếng nũng nịu mà dạ dày thấy cuộn thắt buồn nôn:- Thấy ghét anh nha! Xem một đám con gái đến tìm kìa! Đã hứa với em từ bỏ mấy con hồ ly đó mà bây giờ nuốt lời phải không? Thiếu Hạo, em không biết đâu. Bắt đền anh đó!
Mấy cô nàng vừa thấy Hàn Tuyết ỏng ẹo với Thiếu Hạo thì lập tức nổi cơn tam bành. Riêng cái tên gây ra "sóng gió cung đình" Thiếu Hạo lại vui sướng nở nụ cười cực kỳ rạng rỡ. Lần đầu tiên có một người con gái dám đem anh ra làm công cụ diễn kịch. Nếu là người khác có lẽ đã không toàn mạng trở về nhưng Hàn Tuyết là một ngoại lệ nha. Mặc dù biết mình bị cô lợi dụng nhưng nghĩ đến Hàn Tuyết vừa làm nũng bày ra bộ mặt cực kỳ đáng yêu thì Long Thiếu Hạo chỉ muốn được cô đem ra làm trò mãi thôi! Nghĩ vậy nên anh quyết định đứng sang một bên xem Hàn Tuyết diễn kịch hay, sẵn tiện có thể chăm chú ngắm cô mà không bị phát hiện. Khương Bảo Tâm ngó nghiêng xem có sự hiện diện của Thái Sinh hay không. Sau khi đã chắc chắn là không có "kẻ phá đám" kia, cô mới hùng hùng hổ hổ nắm tay Hàn Tuyết kéo ra, hét lên:- Tiện nhân, mày dám hôn Long học trưởng hả?Hàn Tuyết bịt tay lại, nhăn mặt ra vẻ ủy khuất, mếu máo:- Khương Bảo Tâm, cô nhỏ giọng một chút được không? Để người ngoài biết đại minh tinh như cô mà miệng lưỡi đầy ruồi nhặng như vầy thì không biết phải chui xuống cống nào để trốn đây?Lãnh Hàn Tuyết đối với những nữ nhân ngu ngốc này thì cô chọn phương pháp chửi thẳng cho đỡ tốn thời gian. Quả nhiên Khương Bảo Tâm tái mặt, hơi thở dồn dập vì quá tức giận. Hàn Tuyết thô lỗ đẩy cô ta ra xa mình. Đối với người ngoài thì cú đẩy đó khá nhẹ nhưng chỉ Long Thiếu Hạo là hiểu rõ xương cốt Bảo Tâm bị chấn động không nhẹ, phải nằm ít nhất 10 ngày mới mong có thể đứng dậy nổi. Thuận tay Hàn Tuyết điểm luôn huyệt đạo của Bảo Tâm.Hôm nay Hàn Tuyết không định đối phó với Gia Tuệ và Bảo Tâm. Lâm Gia Tuệ từ lúc bị Thái Sinh dọa nên bây giờ cũng ngoan ngoãn hơn, chỉ đứng yên, không có ý định gây sự. Riêng mấy cô nàng kia biết rõ Thiếu Hạo không bao giờ xen vào những chuyện như thế này nên cũng không e ngại mà phát huy hết khả năng kiêu ngạo của mình. Họ giương mắt nhìn Hàn Tuyết thách thức. Riêng nhân vật chính lại mở miệng gây sự trước:- A, các người là bạn gái của Thiếu Hạo sao?Ba cô nàng Linh Hương, Phượng Dương và Đan Đan trợn mắt trả lời:- Đúng vậy.Hàn Tuyết lại chỉ tay về phía Thiếu Hạo:- Tìm anh ta?Ba cô nàng không hiểu chuyện gì, gật đầu một cách máy móc. Lãnh Hàn Tuyết thừa dịp mắng:- A ha, mấy nàng tới thời kì động dục rồi sao?Long Thiếu Hạo che miệng cười khùng khục: "Hàn Tuyết ơi là Hàn Tuyết, công phu chửi người của em thật lợi hại nha! Không ngờ lại nghĩ ra được câu đó". Nhưng bỗng dưng thân thể anh trở nên cứng đờ. Thiếu Hạo lắc đầu ảo nảo. Cô chửi như vậy hóa ra cũng bao gồm luôn cả anh sao? Mặt các cô nàng đỏ bừng nhưng nhanh chóng chuyển sang xanh mét. Đan Đan xông đến định tát Hàn Tuyết. Quả nhiên giang sơn dễ đổi bản tính khó dời. Đôi môi Hàn Tuyết cong lên một đường cong tuyệt mỹ. Đan Đan chưa chạm đến một sợi tóc của cô đã lãnh liên tiếp 3 cái tát choáng váng, nhìn không rõ trời đất rồi ngã xuống. Với lực tát của người có võ cao như Hàn Tuyết, máu từ khóe miệng Đan Đan chảy ra khá nhiều. Một tiểu thư kim chi ngọc diệp tất nhiên không chịu nổi liền ngất xỉu. Hàn Tuyết đưa đôi mắt lãnh khốc nhìn một cách đầy thích thú. Dám động đến chị cô coi như cô ta chán sống. Linh Hương thấy vậy run giọng:
- Cô dám đánh tiểu thư của Bộ trưởng Bộ ngoại giao sao?Hàn Tuyết quay sang nhìn cô ta khiến Linh Hương bất giác giật lùi sợ hãi, bàn tay đã đổ đầy mồ hôi lạnh. Mỉm cười chế giễu, Hàn Tuyết làm ra vẻ ngạc nhiên:- À, thì ra là vậy. Thật là bất kính quá! Tôi xin lỗi nhé! Mà nếu như trí nhớ của tôi còn tốt thì đây hẳn là Linh Hương, tiểu thư của Cassino Thượng Thiên nổi tiếng thế giới.Linh Hương nghĩ đến gia thế hùng mạnh của mình nên trấn tĩnh lại, nghiêm giọng:- Đã biết sao còn không dập đầu tạ tội với ta đi? Có muốn chết không hả?Hàn Tuyết vẫn nhẹ nhàng:- Tôi còn nghe nói Linh Hương tiểu thư có một sở thích lạ lùng là đổ nước bẩn lên đầu người khác phải không? Hôm nay tôi muốn thỉnh giáo sở thích đó một chút.Linh Hương hiểu rõ thâm ý trong câu nói của Hàn Tuyết nên run bắn, chạy về phía Thiếu Hạo ôm lấy anh, khóc lóc:- Long học trưởng, anh giúp em với! Ả ta điên rồi, anh phải làm chủ cho em!Long Thiếu Hạo vòng tay trước ngực làm như không liên quan đến mình. Linh Hương tiếp tục cầu xin:- Long học trưởng, hãy nghĩ tình 2 tháng trước, em tối nào cũng hầu hạ anh thật tốt mà! Cứu em đi mà!Vẻ chán ghét trong mắt Thiếu Hạo càng ngày càng đậm. Dám khinh dễ "tiểu bảo bối" của anh, anh còn chưa tính sổ, giờ lại xin cứu mạng. Đúng là không biết tự lượng sức. Thiếu Hạo mỉa mai:- Cô là người có kĩ thuật giường chiếu tệ nhất trong những người tôi đã ngủ qua đó nha! Biến!Hàn Tuyết nhìn Thiếu Hạo với ánh mắt xem thường xen lẫn thất vọng mà chính mình cũng không thể lý giải nổi. Gạt bỏ tâm trạng rối rắm trong lòng, cô vươn tay kéo Linh Hương đến một cái cống cách đó 100m nhưng ánh mắt không quên nhìn về phía Phượng Dương, tránh cô ta thừa dịp chạy mất. Cái cống đầy nước, Hàn Tuyết bắt đầu dìm Linh Hương xuống mặc cho cô ta giãy giụa, kháng cự. Khoảng hơn 3 phút sau, thấy Hàn Tuyết không có ý định buông tay, Thiếu Hạo liền bước đến ngăn cản. Hàn Tuyết nhìn anh chế giễu: - Thương hương tiếc ngọc sao? Long Thiếu Hạo quay mặt tránh ánh mắt của Hàn Tuyết, lãnh đạm trả lời:- Không phải. Chỉ sợ học muội dìm chết cô ta thôi.Hàn Tuyết "hừ" lạnh:- Có chết cũng đáng.Thiếu Hạo thấy rõ đáy mắt Hàn Tuyết lưu chuyển sự khát máu nặng nề liền kéo tay cô ra khỏi người Linh Hương. Hàn Tuyết vung tay đánh thẳng vào ngực Thiếu Hạo nhưng không trúng. Linh Hương thoát nạn vội bò lên bờ, vừa ho vừa nôn dữ dội. Nhìn cô ta lúc này chật vật, thê thảm đến tội. Hoàn toàn không còn chút gì vẻ cao sang, quyền quý của một tiểu thư. Long Thiếu Hạo giận dữ quát:- Cô điên hả? Nếu giết cô ta ở đây cô không thoát tội nổi đâu! Trên đời này vẫn còn pháp luật đấy!Hàn Tuyết bật cười bất cần:- Pháp luật? Có sao? Ta chính là pháp luật đấy!Long Thiếu Hạo lắc đầu nhìn cô bất lực. Đáy mắt ẩn chứa sự đau thương khó tả. Hàn Tuyết không để ý đến Thiếu Hạo, quay sang Linh Hương đang run rẩy vô lực, nói:- Hôm nay nể mặt Long Thiếu Hạo, ta tha mạng chó cho cô. Về nhà nói với Võ Linh Hùng, ta sẽ sớm đến Cassino Thượng Thiên thỉnh giáo.Nói xong Hàn Tuyết quay sang người cuối cùng đang đứng run rẩy một cách đáng thương, Hàn Phượng Dương. Lúc này mặt cô ta đã sớm tái nhạt vì sợ hãi. Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng mặc dù lúc này đang là đầu đông. Phượng Dương lắp bắp:- Hàn Tuyết, tôi...tôi...không...có...làm...gì...cô cả.Hàn Tuyết vẫn duy trì nụ cười trên môi nhưng đôi mắt tuyệt nhiên tràn đầy hận ý vô cùng lãnh khốc. Cô bước lại gần Phượng Dương, lắc đầu chép miệng:- Thật tội nghiệp. Bây giờ ta mới biết cô con gái độc nhất của Pianer nổi tiếng Hàn Mộng Tinh nói lắp. Thật là uổng phí khuôn mặt xinh đẹp!Hàn Tuyết nói xong rút trong người ra một chiếc hộp màu đỏ sẫm, xoay xoay trong tay một cách thích thú:- Nghe đồn rằng Phượng Dương cô nương rất thích dùng xà dọa người khác phải không?Phượng Dương sợ hãi quá độ, ngồi phịch xuống đất, nói không ra hơi:- Không...không có.Hàn Tuyết mở chiếc hộp lấy ra con xà màu đỏ, nhẹ nhàng thả lên cổ Phượng Dương. Con xà ung dung bò khắp người cô ta nhưng hoàn toàn không cắn. Phượng Dương sợ quá liền ngất đi. Đến lúc này Hàn Tuyết ung dung thu hồi tiểu xà yêu quý về hộp, miệng lẩm bẩm: "Đúng là vô dụng, mới có như vậy đã ngất xỉu, chơi không vui gì hết!".Lâm Gia Tuệ từ lúc thấy Hàn Tuyết đẩy Linh Hương xuống cống đã bỏ đi. Bây giờ cơ bản chỉ còn lại Long Thiếu Hạo cùng Hàn Tuyết. Anh chăm chú hỏi cô:- Sao lại làm như vậy?Hàn Tuyết khôi phục vẻ lãnh đạm cố hữu, không còn dấu hiệu của vẻ đùa bỡn lúc nãy nữa, nặng nề trả lời:- Anh không cần biết!Nói rồi cô bước đi, Thiếu Hạo vội nắm tay lại khiến Hàn Tuyết trừng mắt nhìn anh, gằn giọng:- Buông ra, đồ nghê tởm!Long Thiếu Hạo cười khổ bỏ tay ra, đứng nhìn theo bóng lưng cô độc của Hàn Tuyết cho đến khi mất dạng. Lồng ngực ẩn nhẫn một nỗi đau khó tả. END CHAP 7
Hàn Tuyết đưa mắt nhìn anh với vẻ khinh bỉ rồi mắng:- Đồ heo đực giống!Long Thiếu Hạo bật cười:- Thật vinh hạnh quá! Như vậy mới xứng với học muội chứ!Hàn Tuyết lắc đầu chặt lưỡi:- Đúng là mặt dày.Vừa lúc đó, Hàn Tuyết nhìn thấy phía sau Thiếu Hạo có một đám con gái bước tới. Nhìn sơ qua có Khương Bảo Tâm, Lâm Gia Tuệ, Linh Hương đã từng đổ nước bẩn vào Hàn Doanh, Đan Đan tát chị cô ba bạt tai, Phượng Dương dám bỏ rắn vào hộc bàn hại chị cô ngất xỉu. Lãnh Hàn Tuyết ánh mắt hung hãn chiếu về phía đó. Hôm nay cô sẽ dạy dỗ các nàng thật tốt, trả lại những gì các cô gái đó đã gây ra cho Hàn Doanh.Khi thấy khoảng cách giữa hai bên đã khá gần, Hàn Tuyết liền ôm chầm hôn lên má của Long Thiếu Hạo. Cô còn cố ý lớn tiếng nũng nịu mà dạ dày thấy cuộn thắt buồn nôn:- Thấy ghét anh nha! Xem một đám con gái đến tìm kìa! Đã hứa với em từ bỏ mấy con hồ ly đó mà bây giờ nuốt lời phải không? Thiếu Hạo, em không biết đâu. Bắt đền anh đó!
Mấy cô nàng vừa thấy Hàn Tuyết ỏng ẹo với Thiếu Hạo thì lập tức nổi cơn tam bành. Riêng cái tên gây ra "sóng gió cung đình" Thiếu Hạo lại vui sướng nở nụ cười cực kỳ rạng rỡ. Lần đầu tiên có một người con gái dám đem anh ra làm công cụ diễn kịch. Nếu là người khác có lẽ đã không toàn mạng trở về nhưng Hàn Tuyết là một ngoại lệ nha. Mặc dù biết mình bị cô lợi dụng nhưng nghĩ đến Hàn Tuyết vừa làm nũng bày ra bộ mặt cực kỳ đáng yêu thì Long Thiếu Hạo chỉ muốn được cô đem ra làm trò mãi thôi! Nghĩ vậy nên anh quyết định đứng sang một bên xem Hàn Tuyết diễn kịch hay, sẵn tiện có thể chăm chú ngắm cô mà không bị phát hiện. Khương Bảo Tâm ngó nghiêng xem có sự hiện diện của Thái Sinh hay không. Sau khi đã chắc chắn là không có "kẻ phá đám" kia, cô mới hùng hùng hổ hổ nắm tay Hàn Tuyết kéo ra, hét lên:- Tiện nhân, mày dám hôn Long học trưởng hả?Hàn Tuyết bịt tay lại, nhăn mặt ra vẻ ủy khuất, mếu máo:- Khương Bảo Tâm, cô nhỏ giọng một chút được không? Để người ngoài biết đại minh tinh như cô mà miệng lưỡi đầy ruồi nhặng như vầy thì không biết phải chui xuống cống nào để trốn đây?Lãnh Hàn Tuyết đối với những nữ nhân ngu ngốc này thì cô chọn phương pháp chửi thẳng cho đỡ tốn thời gian. Quả nhiên Khương Bảo Tâm tái mặt, hơi thở dồn dập vì quá tức giận. Hàn Tuyết thô lỗ đẩy cô ta ra xa mình. Đối với người ngoài thì cú đẩy đó khá nhẹ nhưng chỉ Long Thiếu Hạo là hiểu rõ xương cốt Bảo Tâm bị chấn động không nhẹ, phải nằm ít nhất 10 ngày mới mong có thể đứng dậy nổi. Thuận tay Hàn Tuyết điểm luôn huyệt đạo của Bảo Tâm.Hôm nay Hàn Tuyết không định đối phó với Gia Tuệ và Bảo Tâm. Lâm Gia Tuệ từ lúc bị Thái Sinh dọa nên bây giờ cũng ngoan ngoãn hơn, chỉ đứng yên, không có ý định gây sự. Riêng mấy cô nàng kia biết rõ Thiếu Hạo không bao giờ xen vào những chuyện như thế này nên cũng không e ngại mà phát huy hết khả năng kiêu ngạo của mình. Họ giương mắt nhìn Hàn Tuyết thách thức. Riêng nhân vật chính lại mở miệng gây sự trước:- A, các người là bạn gái của Thiếu Hạo sao?Ba cô nàng Linh Hương, Phượng Dương và Đan Đan trợn mắt trả lời:- Đúng vậy.Hàn Tuyết lại chỉ tay về phía Thiếu Hạo:- Tìm anh ta?Ba cô nàng không hiểu chuyện gì, gật đầu một cách máy móc. Lãnh Hàn Tuyết thừa dịp mắng:- A ha, mấy nàng tới thời kì động dục rồi sao?Long Thiếu Hạo che miệng cười khùng khục: "Hàn Tuyết ơi là Hàn Tuyết, công phu chửi người của em thật lợi hại nha! Không ngờ lại nghĩ ra được câu đó". Nhưng bỗng dưng thân thể anh trở nên cứng đờ. Thiếu Hạo lắc đầu ảo nảo. Cô chửi như vậy hóa ra cũng bao gồm luôn cả anh sao? Mặt các cô nàng đỏ bừng nhưng nhanh chóng chuyển sang xanh mét. Đan Đan xông đến định tát Hàn Tuyết. Quả nhiên giang sơn dễ đổi bản tính khó dời. Đôi môi Hàn Tuyết cong lên một đường cong tuyệt mỹ. Đan Đan chưa chạm đến một sợi tóc của cô đã lãnh liên tiếp 3 cái tát choáng váng, nhìn không rõ trời đất rồi ngã xuống. Với lực tát của người có võ cao như Hàn Tuyết, máu từ khóe miệng Đan Đan chảy ra khá nhiều. Một tiểu thư kim chi ngọc diệp tất nhiên không chịu nổi liền ngất xỉu. Hàn Tuyết đưa đôi mắt lãnh khốc nhìn một cách đầy thích thú. Dám động đến chị cô coi như cô ta chán sống. Linh Hương thấy vậy run giọng:
- Cô dám đánh tiểu thư của Bộ trưởng Bộ ngoại giao sao?Hàn Tuyết quay sang nhìn cô ta khiến Linh Hương bất giác giật lùi sợ hãi, bàn tay đã đổ đầy mồ hôi lạnh. Mỉm cười chế giễu, Hàn Tuyết làm ra vẻ ngạc nhiên:- À, thì ra là vậy. Thật là bất kính quá! Tôi xin lỗi nhé! Mà nếu như trí nhớ của tôi còn tốt thì đây hẳn là Linh Hương, tiểu thư của Cassino Thượng Thiên nổi tiếng thế giới.Linh Hương nghĩ đến gia thế hùng mạnh của mình nên trấn tĩnh lại, nghiêm giọng:- Đã biết sao còn không dập đầu tạ tội với ta đi? Có muốn chết không hả?Hàn Tuyết vẫn nhẹ nhàng:- Tôi còn nghe nói Linh Hương tiểu thư có một sở thích lạ lùng là đổ nước bẩn lên đầu người khác phải không? Hôm nay tôi muốn thỉnh giáo sở thích đó một chút.Linh Hương hiểu rõ thâm ý trong câu nói của Hàn Tuyết nên run bắn, chạy về phía Thiếu Hạo ôm lấy anh, khóc lóc:- Long học trưởng, anh giúp em với! Ả ta điên rồi, anh phải làm chủ cho em!Long Thiếu Hạo vòng tay trước ngực làm như không liên quan đến mình. Linh Hương tiếp tục cầu xin:- Long học trưởng, hãy nghĩ tình 2 tháng trước, em tối nào cũng hầu hạ anh thật tốt mà! Cứu em đi mà!Vẻ chán ghét trong mắt Thiếu Hạo càng ngày càng đậm. Dám khinh dễ "tiểu bảo bối" của anh, anh còn chưa tính sổ, giờ lại xin cứu mạng. Đúng là không biết tự lượng sức. Thiếu Hạo mỉa mai:- Cô là người có kĩ thuật giường chiếu tệ nhất trong những người tôi đã ngủ qua đó nha! Biến!Hàn Tuyết nhìn Thiếu Hạo với ánh mắt xem thường xen lẫn thất vọng mà chính mình cũng không thể lý giải nổi. Gạt bỏ tâm trạng rối rắm trong lòng, cô vươn tay kéo Linh Hương đến một cái cống cách đó 100m nhưng ánh mắt không quên nhìn về phía Phượng Dương, tránh cô ta thừa dịp chạy mất. Cái cống đầy nước, Hàn Tuyết bắt đầu dìm Linh Hương xuống mặc cho cô ta giãy giụa, kháng cự. Khoảng hơn 3 phút sau, thấy Hàn Tuyết không có ý định buông tay, Thiếu Hạo liền bước đến ngăn cản. Hàn Tuyết nhìn anh chế giễu: - Thương hương tiếc ngọc sao? Long Thiếu Hạo quay mặt tránh ánh mắt của Hàn Tuyết, lãnh đạm trả lời:- Không phải. Chỉ sợ học muội dìm chết cô ta thôi.Hàn Tuyết "hừ" lạnh:- Có chết cũng đáng.Thiếu Hạo thấy rõ đáy mắt Hàn Tuyết lưu chuyển sự khát máu nặng nề liền kéo tay cô ra khỏi người Linh Hương. Hàn Tuyết vung tay đánh thẳng vào ngực Thiếu Hạo nhưng không trúng. Linh Hương thoát nạn vội bò lên bờ, vừa ho vừa nôn dữ dội. Nhìn cô ta lúc này chật vật, thê thảm đến tội. Hoàn toàn không còn chút gì vẻ cao sang, quyền quý của một tiểu thư. Long Thiếu Hạo giận dữ quát:- Cô điên hả? Nếu giết cô ta ở đây cô không thoát tội nổi đâu! Trên đời này vẫn còn pháp luật đấy!Hàn Tuyết bật cười bất cần:- Pháp luật? Có sao? Ta chính là pháp luật đấy!Long Thiếu Hạo lắc đầu nhìn cô bất lực. Đáy mắt ẩn chứa sự đau thương khó tả. Hàn Tuyết không để ý đến Thiếu Hạo, quay sang Linh Hương đang run rẩy vô lực, nói:- Hôm nay nể mặt Long Thiếu Hạo, ta tha mạng chó cho cô. Về nhà nói với Võ Linh Hùng, ta sẽ sớm đến Cassino Thượng Thiên thỉnh giáo.Nói xong Hàn Tuyết quay sang người cuối cùng đang đứng run rẩy một cách đáng thương, Hàn Phượng Dương. Lúc này mặt cô ta đã sớm tái nhạt vì sợ hãi. Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng mặc dù lúc này đang là đầu đông. Phượng Dương lắp bắp:- Hàn Tuyết, tôi...tôi...không...có...làm...gì...cô cả.Hàn Tuyết vẫn duy trì nụ cười trên môi nhưng đôi mắt tuyệt nhiên tràn đầy hận ý vô cùng lãnh khốc. Cô bước lại gần Phượng Dương, lắc đầu chép miệng:- Thật tội nghiệp. Bây giờ ta mới biết cô con gái độc nhất của Pianer nổi tiếng Hàn Mộng Tinh nói lắp. Thật là uổng phí khuôn mặt xinh đẹp!Hàn Tuyết nói xong rút trong người ra một chiếc hộp màu đỏ sẫm, xoay xoay trong tay một cách thích thú:- Nghe đồn rằng Phượng Dương cô nương rất thích dùng xà dọa người khác phải không?Phượng Dương sợ hãi quá độ, ngồi phịch xuống đất, nói không ra hơi:- Không...không có.Hàn Tuyết mở chiếc hộp lấy ra con xà màu đỏ, nhẹ nhàng thả lên cổ Phượng Dương. Con xà ung dung bò khắp người cô ta nhưng hoàn toàn không cắn. Phượng Dương sợ quá liền ngất đi. Đến lúc này Hàn Tuyết ung dung thu hồi tiểu xà yêu quý về hộp, miệng lẩm bẩm: "Đúng là vô dụng, mới có như vậy đã ngất xỉu, chơi không vui gì hết!".Lâm Gia Tuệ từ lúc thấy Hàn Tuyết đẩy Linh Hương xuống cống đã bỏ đi. Bây giờ cơ bản chỉ còn lại Long Thiếu Hạo cùng Hàn Tuyết. Anh chăm chú hỏi cô:- Sao lại làm như vậy?Hàn Tuyết khôi phục vẻ lãnh đạm cố hữu, không còn dấu hiệu của vẻ đùa bỡn lúc nãy nữa, nặng nề trả lời:- Anh không cần biết!Nói rồi cô bước đi, Thiếu Hạo vội nắm tay lại khiến Hàn Tuyết trừng mắt nhìn anh, gằn giọng:- Buông ra, đồ nghê tởm!Long Thiếu Hạo cười khổ bỏ tay ra, đứng nhìn theo bóng lưng cô độc của Hàn Tuyết cho đến khi mất dạng. Lồng ngực ẩn nhẫn một nỗi đau khó tả. END CHAP 7
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com