TruyenHHH.com

Hoc Vien Hoang Gia

Hai thân ảnh mảnh mai, yểu điệu từ thanh xà ngang trên trần nhà nhẹ nhàng phóng xuống, cung kính cúi đầu:

- Vũ Cơ Đại tỷ.

Hai cô gái với khuôn mặt khuynh nước khuynh thành giống nhau như đúc đang đứng yên dò xét động tĩnh của Hàn Tuyết. Họ là chị em sinh đôi Băng Băng và Băng Trinh, đã đi theo Hàn Tuyết 5 năm làm nhiệm vụ tình báo. Ngoài đời, hai cô chính là một cặp ca sĩ song sinh vô cùng nổi tiếng, chỉ thua kém Cổ Ngự Hàn một chút thôi. Tuy là minh tinh được mọi người săn đón nhưng khi đứng trước Hàn Tuyết, Băng Băng và Băng Trinh hiểu rõ mình chỉ là thuộc hạ, phải hết mực trung thành với chủ nhân. Lãnh Hàn Tuyết nheo mắt hỏi:

- Tại sao lại ở trên đó?

Băng Băng dẩu môi phụng phịu:

- Đại tỷ có khác, phát hiện lúc nào vậy?

Hàn Tuyết nhìn hai người, đôi mắt ánh lên vẻ lạnh lùng cùng thiếu kiên nhẫn:

- Trả lời.

Cô chị Băng Trinh hiểu rõ ai cũng có thể trêu đùa nhưng chỉ có Hàn Tuyết là ngoại lệ nên nhẹ nhàng giải thích:

- Bọn em đến đưa tin tức mới nhưng lúc gặp Vũ Cơ Đại tỷ đang bận nên không dám quấy rầy.

Ánh mắt Hàn Tuyết đã trở lại bình thường. Cô không nghĩ Băng Băng và Băng Trinh sẽ phản bội mình nhưng người trên giang hồ thân bất vô kỷ, không thể không đề phòng. Hàn Tuyết dẹp bỏ những suy nghĩ vừa nảy sinh trong lòng, nhẹ nhàng nói:

- Vất vả cho hai người rồi. Có tin tức gì mới vậy?

Băng Băng bỏ vẻ mặt ngây thơ lúc nãy, nghiêm túc hỏi:

- Trong thế giới ngầm vừa xuất hiện một tổ chức mới mang tên C9Cx.

Hàn Tuyết thờ ơ hỏi:

- Thì sao?

Bây giờ đối với các băng nhóm trên giang hồ Hàn Tuyết không chú ý cho lắm. Dù sao cũng là chém giết vô nghĩa. Tuy Ceo-Leader là một tổ chức ngầm nhưng quang minh chính đại hành sự, không ảnh hưởng đến lợi ích, pháp luật và nội vụ của đất nước. Hiện nay tổ chức đang nắm trong tay quyền lực và tiền tài rất lớn, không ai dám đắc tội. Ngay cả tổng thống cũng phải nể mặt sư phụ cô 7 phần nên việc thành lập một tổ chức mới hoàn toàn chẳng có ảnh hưởng gì đến "hòa bình thế giới" nhưng nhìn vẻ mặt của hai cô nàng kia xem chừng cũng không phải chuyện nhỏ:

- Tổ chức này có điều gì bất thường. Nói đi!

Băng Trinh không khỏi cảm thấy khâm phục Hàn Tuyết, cô quả nhiên là người lợi hại:

- Sau khi thành lập, chỉ trong vòng một tuần tiêu diệt Hắc Đường, thâu tóm Hắc Vũ, sát nhập Hàn Linh, khiến Bò Cạp Đen tan rã.

Lãnh Hàn Tuyết hơi chấn động, trong lòng cảm thấy bất ổn. Hắc Đường, Hắc Vũ, Hàn Linh và Bò Cạp Đen đều là những băng nhóm có tiếng trong thế giới ngầm, sao lại có thể bị thâu tóm dễ dàng chỉ trong một tuần chứ? Hàn Tuyết cảm thấy một dòng khí lạnh chạy dọc theo sống lưng của mình. Nếu đó là kẻ thù của cô thì sẽ rất nguy hiểm. Chỉ mong họ là bạn thôi.

Hàn Tuyết khôi phục sự lãnh đạm vốn có, hỏi:

- Lão bản là ai?

Băng Băng cùng Băng Trinh lắc đầu:

- Tụi em đã cố gắng điều tra hết mức nhưng hoàn toàn chẳng thu hoạch được gì cả. Mà Uyển Nghi đã trở về rồi. Cô ấy hiện ở nhà Hàn Phong.

Lãnh Hàn Tuyết bất mãn gật nhẹ đầu. Chuyện này phải đế Thái Sinh giải quyết thôi. Cô nhìn Băng Băng cùng Băng Trinh, nhẹ giọng:

- Hai đứa về nghỉ ngơi đi.

Băng Băng cùng Băng Trinh nhìn nhau cúi đầu rồi bước ra ngoài. Lãnh Hàn Tuyết rót ly trà tự mình thưởng thức chờ đợi động tĩnh phía bên ngoài. Khoảng 10 phút sau, cô nhẹ nhàng lên tiếng nhưng giọng nói không thể che giấu được uy lực khinh người:

- Nếu các vị đã đến đây thì xin mời vào.

5 người đàn ông bước vào mang theo mùi sát khí nặng nề khiến Hàn Tuyết thấy khó chịu. Cô tươi cười nhưng đáy mắt lưu chuyển sự cảnh giác:

- Không biết nửa đêm các vị hạ cố đến thăm có điều gì chỉ dạy?

Người đàn ông đứng đầu, tuổi đã U40, khuôn mặt mang vết sẹo hình chữ thập phần dễ sợ nhìn Hàn Tuyết đánh giá kĩ rồi trả lời với giọng khàn đặc khó nghe:

- Cô là Lãnh Hàn Tuyết? Có người muốn lấy mạng của cô. Tuy không muốn hạ thủ với một nữ nhân yếu đuối nhưng...cũng đành bất đắc dĩ thôi.

Hàn Tuyết cười lạnh lùng giả tạo:

- Nếu tôi không lầm thì 5 vị đây hẳn là "Ngũ Độc Tiêu Tán" lừng danh trong thế giới ngầm.

Đúng vậy, Hàn Tuyết có thể khẳng định họ là những cao thủ dùng độc rất hiếm thấy ở thế kỉ XXI nên cô phải hết sức đề phòng chuyện không hay xảy ra. Tên đó vừa nghe thấy một nữ sinh lại biết rõ thân phận của mình như vậy không tránh khỏi sửng sốt:

- Cô là ai?

Hôm nay quả thật Hàn Tuyết không muốn phải gây sự chút nào, cô chỉ muốn đi ngủ nên cần giải quyết vấn đề này một cách êm đẹp nhất. Đưa ly trà về phía người đứng đầu, Hàn Tuyết từ tốn nói:

- Mời Kinh Lão Bản dùng trà. Tôi là Lãnh Hàn Tuyết, chẳng phải lúc nãy đã nói rồi sao?

Ông ta nghi hoặc nhìn cô:

- Ngay cả tên của Kinh Nhuận ta cô cũng biết, thật không thể xem thường.

Hàn Tuyết cười đến sáng lạn như hoa giữa mùa xuân nhưng lại thập phần nguy hiểm:

- Tôi không muốn dài dòng. Đã 2 giờ sáng rồi, mời các vị rời khỏi đây.

Kinh Nhuận chưa bao giờ bị xúc phạm như vậy. Một nữ sinh mà dám lên giọng xem thường ông thì không thể tha thứ được. Kinh Nhuận gằn giọng:

- Đừng trách chúng ta không khách khí!

Khi vừa dứt lời, Kinh Nhuận biến sắc khi phát hiện ra một khẩu Swiss Mini Gun bằng vàng ngự trị ngay giữa trán của mình. Ông cảm thấy sợ hãi. Tốc độ của Hàn Tuyết nhanh như tia chớp. Không hề có quá trình hiển nhiên tạo ra kết quả khiến người ta phải đổ mồ hôi lạnh. Người có thể đạt được tốc độ kinh hoàng như thế này ngoài cơn ác mộng Vũ Cơ ra thì tuyệt đối không còn ai khác. Nhưng Kinh Nhuận cũng không phải kẻ ngốc, nếu đã biết cô là Vũ Cơ thì chỉ có một con đường là rút lui trong thầm lặng để tránh họa diệt thân. Ông lập tức cung kính cúi đầu:

- Xin lỗi đã làm phiền Lãnh tiểu thư, chúng tôi sẽ đi ngay!

Người ta đã chịu lùi một bước Hàn Tuyết cũng không truy cứu kẻo nguy hiểm đến bản thân. Cô lạnh giọng:

- Vậy thì tôi không tiễn nhưng câu chuyện ngày hôm nay...

Kinh Nhuận hiểu câu nói lấp lửng của Hàn Tuyết nên gật đầu:

- Chưa xảy ra chuyện gì cả!

Hàn Tuyết hạ tay xuống không quên hỏi:

- Ai là người thuê các vị lấy mạng tôi?

Là sát thủ không thể tiết lộ tên khách hàng nhưng ai bảo Kinh Nhuận làm việc không coi kỹ ngày, định đi giết người nhưng lại đụng phải một sát thủ lừng danh trong thiên hạ nên ông đành bất đắc dĩ mở miệng:

- Lâm Gia Tuệ - tiểu thư tập đoàn Diamond.

Hàn Tuyết cười khẽ rồi phẩy tay kêu bọn họ đi ra. Cô cũng trở về phòng nghỉ ngơi sau buổi tối có nhiều khách không mời mà tới.

                                                              END CHAP 6.2

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com