TruyenHHH.com

Hoang Thuong Dung Nghich Full


Chương 59: Nước Mĩ.

Edit + Beta: Như Heo.

Con trai xuất ngoại, làm ba mẹ đương nhiên không thể yên lòng, Tống Tử Thành như một lão già sắp gả khuê nữ, lôi kéo con trai nói liên miên cằn nhằn, nào là không được học cái xấu nha, nào là không được tuỳ tiện cho người lạ số điện thoại nha, nào là không được chơi bời lêu lổng nha, thiếu tiền thì gọi cho ba nha.

Một vài minh tinh ở Giải trí Tinh Hải cũng đến đưa tiễn, thấy vậy không khỏi co rút khoé miệng.

"Không ngờ Tống Tử Thành cũng có lúc dông dài như vậy." Mộ Sa bĩu môi, bình thường làm việc sao không thấy hắn tỉ mỉ như vậy?

Mấy người khác che miệng cười trộm, chỉ có Mộ Sa mới dám nói như vậy, bọn họ không dám nói lung tung.

Tư Đạt Thư cười gượng hai tiếng, ông chủ đã có tuổi, đứa con trai này lại đặc biệt hơn người, là ai cũng sẽ thấy luyến tiếc.

Tống Tử Thành đưa con trai đến cửa kiểm an, đột nhiên kéo Tống Tiêu lại, kín đáo đưa cho y tờ giấy, bên trên có viết một cái địa chỉ bằng tiếng Anh, cộng thêm một dãy số điện thoại.

"Bên đó tình hình trị an không được ổn định như ở trong nước, nếu như gặp khó khăn gì có thể đi tìm người này, hắn là bạn bè trước đây của ba." Tống Tử Thành nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn giao cái này cho con trai. Hắn ở bên Mĩ không có nhiều người quen, quen biết nhất chỉ có đối tác trước đây của hắn - Tiêu Chính Khanh.

Tống Tiêu chớp mắt mấy cái, trí nhớ lúc trước đã khôi phục, y nhớ hình như có một người như vậy, là chú mà khi Tống Tiêu còn bé thường đến nhà y làm khách. Có điều hai năm gần đây không nghe Tống Tử Thành nhắc tới người đó lần nào.

"Tống Tiêu, đi thôi!" Các bạn học xếp hàng ngay cửa kiểm an gọi y.

Tống Tiêu chào tạm biệt phụ thân, các chú các dì rồi kéo hành lý đi theo.

"Nhà cậu đông thật đấy." Đi cùng đều là bạn cùng lớp với Tống Tiêu, người đang mở miệng nói chuyện là trạng nguyên Khoa học - Tự nhiên đến từ tỉnh B, tên là Cao Áo.

Toàn bộ lớp tổng cộng hơn hai mươi người, trong đó được tới Harvard chỉ có không tới mười người, số còn lại vì không qua được bài kiểm tra tiếng Anh nên phải ở lại.

Cao Áo này muốn đi Harvard học Y, vì vậy cũng cùng đường với Tống Tiêu. Các bạn học khác cũng có phụ huynh đưa tiễn nhưng không có ai lực lượng hoành tráng như nhà Tống Tiêu, một đám mang kính râm, vừa nhìn đã biết là đại minh tinh.

"Toàn là đồng nghiệp của ba tớ." Tống Tiêu thuận miệng đáp một tiếng.

Cao Áo nhìn bóng lưng Tống Tiêu, hừ một tiếng.

Mặc dù đã học chung một tháng nhưng học sinh trong lớp vẫn chưa toàn toàn thân thiết với nhau. Người nào cũng có lòng tự tôn rất cao, không có việc gì sẽ không chủ động đến bắt chuyện, Tống Tiêu cảm thấy bầu không khí lúc này có chút xấu hổ, trong lúc chờ máy bay hạ cánh cùng mọi người tuỳ ý trò chuyện.

"Ra nước ngoài rồi, chín người chúng ta chính là người thân cận nhất, sau này tớ có chỗ nào không hiểu còn phải nhờ các cậu giúp đỡ." Tống Tiêu nở nụ cười hiền hoà.

Tuy rằng Tống trạng nguyên thành danh từ rất sớm, nhưng ở trong quan TSo có thể tránh khỏi trở ngại, một đám người trẻ tuổi này làm sao so được với y, huống hồ y cũng không phải loại trẻ con miệng còn hơi sữa, lời khách sáo trên chốn quan trường lúc cần thì vẫn phải nói.

Các bạn học có được bậc thang, cũng đều dồn dập mở miệng, tự giới thiệu bản thân.

"Tớ là Quách Bằng Cử, nhà ở ngay thủ đô." Một nam sinh mang cặp mắt kính dày cộm đang đọc sách nghe bọn họ nói chuyện thì ngẩng đầu đáp một tiếng.

"Tớ tên Doãn Viên Viên, đến từ tỉnh C, trước đây trên mạng tớ từng thấy cậu." Doãn Viên Viên có chút thẹn thùng, cuối cùng cũng có thể trò chuyện với Tống Tiêu, thật kích động.

"Phải, cậu không nhắc tớ quên mất chính mình cũng từng có một thời gian nổi tiếng trên mạng." Tống Tiêu cười cười.

"Không, không phải là Hoàng tử Pudding đó..." Mặt Doãn Viên Viên càng đỏ hơn, nhưng thật sự không tiện nói là thấy trên diễn đàn "Tiêu Đường nguyệt", bèn quay đầu nói sang chuyện khác.

Lần đầu tiên xuất ngoại, dù sao cũng toàn thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi, không khỏi có chút bất an, mọi người đoàn kết lại với nhau ít ra sẽ có chút cảm giác an toàn. Bởi vì thành thục hơn so với những đứa trẻ khác, Tống Tiêu bất tri bất giác đã trở thành đội trưởng của cái đoàn thể nho nhỏ này.

Tất cả mọi người bắt đầu thân cận hơn với Tống Tiêu, chỉ có Cao Áo từ đầu đến cuối vẫn luôn thờ ơ. Có điều hắn với ai cũng đều như vậy, Tống Tiêu cũng không để ý.

Máy bay phi hành trên không trung mười mấy tiếng đồn hồ cuối cùng cũng hạ cánh, mấy nữ sinh vừa xuống máy bay đã la hét mệt chết đi được. Tống Tiêu cũng hơi uể oải, dụi dụi mắt, dẫn mọi người đi tìm xe đưa đón của trường học.

Xa xa nhìn thấy một chiếc xe buýt trường màu vàng tươi, thầy giáo Hoa kiều giơ cờ nhỏ mỉm cười thân thiện, bên cạnh có một chiếc xe thể thao màu xanh đang đậu, trông rất oách.

"Oa, ngầu quá!" Anh bạn nhỏ đi ngang qua nhìn chiếc xe, nhịn không được cảm thán.

Cửa xe thể thao mở ra, thiếu niên mặc áo xám tay đen bước xuống xe, vóc người thon dài cao gầy, coi như đứng giữa đám người ngoại quốc tương đối cao cũng không tính là thấp. Khuôn mặt phương Đông tuấn mỹ không chỗ chê khiến không ít nam nữ phải dừng chân, đúng là bệ hạ Ngu Đường hơn một tháng nay không gặp.

"Này, anh chàng đẹp trai!" Có cô gái tóc vàng vóc người nóng bỏng tươi cười chào hỏi Ngu Đường.

Ngu Đường không thèm để ý đến cô nàng, đi thẳng tới trước mặt Tống Tiêu, đón vali từ trong tay y, quay đầu chào hỏi thầy dẫn đoàn. Thầy giáo cười gật gật đầu, dẫn các bạn học khác lên xe.

Tống Tiêu chớp mắt mấy cái, khó hiểu bị Ngu Đường kéo lên chiếc xe thể thao cực ngầu đó, nhìn các bạn học được xe buýt của trường nhanh chóng đưa đi, chính mình còn đang ở chỗ cũ.

"Hoàng thượng... A..." Chưa kịp hỏi xong, Tống Tiêu đã bị Ngu Đường đột nhiên nhào đến ngăn chặn môi lưỡi.

Lúc trước không có khai trai hoàn toàn, bây giờ khai huân, thử một lần đã nghiện, làm hại hắn một ngày tách ra đều như là dày vò, hoàng hậu của hắn còn không đến, Ngu Đường sẽ bay về nước trói y đi.

Tống Tiêu trợn tròn mắt, chiếc xe thể thao này là loại mui trần! Trước mặt mọi người, hai người đàn ông ôm hôn còn ra thể thống gì! Giơ tay vùng vẫy, lại bị người kia ôm càng chặt hơn.

Bên cạnh có người đi ngang qua nhìn thấy, có người bĩu môi, cũng có người huýt sáo.

Nụ hôn thật dài kết thúc, Ngu Đường lập tức hít sâu một hơi, nhung nhớ mấy ngày nay cuối cùng cũng tan đi, tươi cười liếm liếm khoé môi.

Tống Tiêu nguýt hắn một cái, định khuyên can hai câu, thấy đầu lưỡi hồng nhạt xẹt qua khoé môi, gợi cảm mê người không nói nên lời, lời oán giận lên tới bên mép nhất thời nuốt xuống, chỉ ngơ ngác mà nhìn hắn, quên từ.

Ngu Đường xoa đầu hoàng hậu ngốc nhà hắn, quay đầu xe, đi theo hướng xe buýt đưa đón của trường vừa rời đi.

"Cậu biết lái xe?" Tống Tiêu tò mò nhìn Ngu Đường.

"Chạy được, chỉ có điều chưa có bằng lái." Một tay Ngu Đường khoát trên vô lăng, một tay vươn ra nắm tay Tống Tiêu.

Tống Tiêu đưa mắt nhìn xung quanh, đường cao tốc nước Mĩ cơ hồ không có người, xung quanh vô cùng vắng vẻ.

"Tình hình bên này không được yên ổn cho lắm, buổi tối đừng đi ra ngoài, bạn bè rủ đi chơi thì phải nhớ báo cho tớ một tiếng." Từ sân bay tới trường học còn một đoạn đường rất xa, dọc theo đường đi, Ngu Đường chậm rãi nhắc nhở Tống Tiêu những điều cần chú ý khi ở Mĩ, còn đưa cho y một chiếc điện thoại đã lắp sim đầy đủ.

Tân sinh viên bình thường học kỳ đầu tiên bắt buộc phải ở lại trường học, qua lễ giáng sinh mới có thể dọn ra ngoài tự thuê phòng ở. Ngu gia có một căn biệt thự ở thành phố này, hiện tại để Ngu Đường ở, nhưng thủ tục rời trường còn cần một thời gian nữa mới hoàn thành.

Tống Tiêu cầm điện thoại di động, ngoan ngoãn gật đầu.

Lúc xe thể thao tới trường, xe buýt trường học cò chưa đến, ám vệ trung thành đang chờ trước cổng trường học. Ngu Đường giao xe cho Độc Cô Ám, trước tiên lôi Tống Tiêu vào nhà hàng phụ cận trường học dùng cơm, chờ Tống Tiêu ăn xong, xe buýt đưa đón của trường mới chậm rãi chạy vào khuôn viên trường học.

"Được rồi, các em, chúng ta đã đến nơi rồi, bây giờ theo thầy đi làm thủ tục nhập học, trường học đã sắp xếp ký túc xá cho các em, sau đó sẽ có học trưởng hướng dẫn đưa các em đến ký túc xá, cho nên đừng chạy lung tung." Thầy giáo dẫn đoàn liếc mắt nhìn Tống Tiêu vừa mới trở về hàng ngũ, bên cạnh còn có thêm Độc Cô Ám khiên hành lý.

Tiếp đến là một buổi chiều bận rộn, báo danh nhập học, dọn dẹp ký túc xá. Ký túc xá ở đây cũng là hai người một gian, đợi đến khi học trưởng hướng dẫn tới, Cao Áo còn chưa kịp ăn cơm, đói bụng đến nỗi suýt chút nữa té xỉu.

"Xin chào mọi người." Học trưởng người da trắng tóc vàng mắt xanh đi vào ký túc xá bọn họ.

Đây là truyền thống của đại học Harvard, mỗi đợt tân sinh viên nhập học sẽ phân công cho mỗi ký túc xá một người hướng dẫn, vị học trưởng này sẽ chỉ đạo bọn họ tuyển khoa, giảng giải những kiến thức cơ bản trong trường học.

"Tôi là James•Thompson, mọi người có thể gọi tôi là James, hiện tại đang học năm thứ ba đại học," James là một người trẻ tuổi tính tình ôn hoà, lúc nói chuyện mang theo biểu cảm phong phú đặc trưng của người Mĩ, "Tối mai sẽ có một buổi dạ tiệc chào mừng tân sinh viên, bữa tiệc này sẽ có học trưởng trường đại học Đế Đô các bạn và các hội trưởng tới tham gia, các bạn có thể nhân cơ hội này làm quen với các câu lạc bộ trong trường."

Câu lạc bộ ở đại học nước Mĩ phong phú hơn nhiều so với trong nước, kiểu câu lạc bộ gì cũng có. Nói đến đây, James lại bắt đầu thao thao bất tuyệt.

Tống Tiêu nhìn Cao Áo sắc mặt tái nhợt bên cạnh, rồi nhìn James•Thompson nói đến nước miếng văng tung toé, lôi trong hành lý ra một hộp bánh ngọt: "James, lại đây nếm thử bánh ngọt Hoa quốc này."

"A, cảm ơn cậu," Jame mừng rỡ nhận lấy, "Bánh ngọt Hoa quốc ở Mĩ bán rất đắt."

Tống Tiêu thuận tay đưa cho Cao Áo, bảo hắn cùng ăn một cái. Cao Áo nhìn y, yên lặng cầm lấy một miếng bánh thơm thơm mềm mềm, cắn một cái.

James ăn bánh ngọt, càng thêm ra sức nói về tình hình của các câu lạc bộ, câu lạc bộ biện luận quá bình thường rồi, câu lạc bộ tennis cũng đừng nói tới, chủ yếu giới thiệu mấy câu lạc bộ thần cấp, ví dụ như câu lạc bộ Hố Đen, câu lạc bộ Thanh Long, câu lạc bộ Thiên Sứ...

Câu lạc bộ Hố Đen là câu lạc bộ quan trọng và thần bí nhất, bên trong là nơi tụ tập của các con cháu xã hội thượng lưu, người bình thường khó mà chen chân vào. James đã dặn dò nhiều lần, mọi người không có chuyện gì đừng nên đắc tội người trong đó.

"Thành viên của câu lạc bộ Hố Đen rất ít, nhưng mỗi người ai nấy đều rất lợi hại, bọn họ thường hay tập trung ở lễ đường nhỏ phía đông trường học, các bạn không có chuyện gì thì đừng nên đi qua đó." James thân thần bí bí nói.

Cùng lúc đó, bên trong lễ đường ánh sáng hôn ám, vài người trẻ tuổi mặc quần áo khảo cứu ngồi cùng một chỗ. Trên bàn bày rượu đỏ, một số tuấn nam mỹ nữ ngồi chung quanh.

"Đường, chỉ có nhóm bé trai Châu Á của cậu là xinh đẹp nhất." Một tên người da trắng tóc vàng mắt xanh ôm một thiếu niên ngoại quốc, mỉm cười nói với Ngu Đường ngồi phía đối diện.

Ngu Đường lắc lắc ly rượu trong tay, liếc hắn một cái.

"Hôm nay cậu đưa về một cậu nhóc Hoa quốc, tôi thấy rồi nhé." Người da trắng đó cười cười, uống một hớp rượu đỏ, "Vừa nhìn đã thấy mỹ vị, có thể giới thiệu cho tôi không?"

==========

Tiểu kịch trường:

Tiêu Tiêu: "Những thứ này ta đều hiểu, thế nhưng tại sao lại có Thanh Long hội ở đây?"

Học trưởng: "Thanh Long hội chính là bang hội chém người!"

Tiêu Tiêu: "... Ai lại đi gia nhập cái bang hội này chứ!"

Tiểu Ám: (yếu ớt nói) "Ta."

Tiêu Tiêu: "..."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com