TruyenHHH.com

Hoang Thuong Co Gan Mot Minh Dau Voi Ban Cung

Tô Mi thả tay xuống, run lên, mặc dù ai nấy đều thấy được, A Cửu xin lỗi như vậy không đúng thành đúng.

Nhưng là một phi tử, dưới tình huống như vậy cho dù phải chịu ủy khuất, cũng biết rõ đã rơi vào cạm bẫy của A Cửu, nhưng Tô Mi cũng đành nuốt xuống không dám lên tiếng.

Tô Mi thù hận liếc A Cửu hồi lâu, ánh mắt nhàn nhạt nhìn Cảnh Nhất Bích bên cạnh, cuối cùng nhìn về phía Quân Khanh Vũ.

"Hoàng Thượng, thần thiếp cáo lui trước."

Vừa nói vừa rơi nước mắt, thanh âm nghẹn ngào.

"Nếu thần thiếp còn ở đây không chừng sẽ bị vị công tử này nói thành yêu nghiệt gây tai họa cho nhân gian."

"Yêu nghiệt?"

Tô Mi cũng xứng gọi là yêu nghiệt?!

Nàng ta quá đề cao bản thân rồi.

A Cửu thấp giọng cười, lắc lắc đầu, ánh mắt nhìn về phía Quân Khanh Vũ, sắc mặt hắn đen như muốn phun mực a.

A Cửu vốn định kích thích Tô Mi thêm mấy câu, nhưng sao nàng phải cùng loại người này lãng phí nước bọt chứ.

Hơn nữa những gì cần nói cũng đã nói rồi, đối với nữ nhân này, nàng sớm muộn cũng sẽ động đến.

Giống như nàng trước đây đã nói, không có người nàng không giết được, chỉ là có người nàng không muốn giết!

"Nương nương, A Cửu cũng đã nói chuyện này là hiểu lầm."

Bầu không khí vô cùng quái dị, A Cửu thờ ơ cúi đầu mỉm cười, Cảnh Nhất Bích lạnh nhạt, Tô Mi vẻ mặt ủy khuất.

"Dùng bữa thôi."

Quân Khanh Vũ đột nhiên lạnh giọng phân phó, cầm đũa, gắp một miếng thức ăn.

Động tác vẫn như trước đây, cao quý ưu nhã, cắn một miếng cũng nhẹ nhàng, giống như chú mèo nhỏ quen sống an nhàn sung sướng.

Nhìn tình cảnh này, Tô Mi cũng không dám khóc nữa, cung kính lau nước mắt, sau đó thêm canh cho Quân Khanh Vũ.

"Hoàng Thượng."

Biết Quân Khanh Vũ không muốn ăn nhiều, Tô Mi cẩn thận gỡ xương cá, sau đó đưa tới.

"Ngươi uống đi."

Quân Khanh Vũ nhẹ nhàng nói một tiếng, cũng không nhìn Tô Mi.

"Hoàng Thượng không muốn uống sao?"

Thanh âm Tô Mi có một chút mất mát.

"Chẳng lẽ đêm nay thần thiếp làm thức ăn không hợp với khẩu vị của Hoàng Thượng."

"Trẫm không ăn cá."

Bên môi Quân Khanh Vũ xẹt qua một nụ cười khổ, ánh mắt không khỏi nhìn về phía A Cửu.

Cô gái kia đang nghiêm túc cầm đũa ăn cơm.

Ngón tay thon dài lần này không quấn vải xô, mà được bọc trong một bộ bao tay mỏng lộ đầu ngón tay, móng tay êm dịu mà sáng bóng.

Ánh mắt Quân Khanh Vũ ngẩn ra, hiển nhiên chỉ hoảng hốt chốc lát, ánh mắt rời khỏi ngón tay A Cửu, mà lần nữa lại rơi trên mặt nàng.

Không giống như trước, sát thủ A Cửu này lúc nói chuyện mang theo cuồng ngạo không ai chịu nổi.

Mà lúc này, thần thái hắn ăn cơm lại cực kỳ nghiêm túc, rất giống người kia...

"Hoàng Thượng, không phải trươc đây người rất thích ăn cá sao?"

Giọng Tô Mi kinh ngạc cắt ngang mạch suy nghĩ hỗn loạn của Quân Khanh Vũ.

Lúc này Quân Khanh Vũ mới thu hồi ánh mắt, nhìn chén canh cá. Đích xác trước đây hắn thích nhất là canh cá, nhưng không rõ từ khi nào đã không muốn ăn.

Không phải là không muốn... mà ăn vào sẽ như có cái gai cắm trong ngực, không nhổ đi được.

Rất đau.

Đó là sau khi biết Mai Nhị, rốt cuộc, vẫn là vì Mai Nhị.

Bởi vì vẫn không có được tin tức, hắn không thể không phái người đi suốt đêm hồi Đế Đô, nhưng người ở Đế Đô cũng không có tin tức gì.

Hôm qua đang nghiên cứu địa đồ thì bên ngoài tới báo, nói có người trong cung tới, hắn buông tất cả cưỡi ngựa ra, kết quả lại nhìn thấy Tô Mi.

"Để xuống đi."

Quân Khanh Vũ buông đũa, không muốn ăn nữa, đứng dậy nói với Hữu Danh.

"Chuẩn bị ngựa xong chưa?"

"Hồi Hoàng Thượng, đã chuẩn bị xong. Nhưng giờ vẫn còn sớm, Hoàng Thượng còn chưa ăn gì."

"Không cần, Trẫm no rồi."

Quân Khanh Vũ lắc đầu, phủ thêm áo choàng lông chồn màu tím, đi ra ngoài doanh trướng.

Nhìn thấy hắn đi ra, A Cửu cũng vội để đũa xuống, chú ý tới vẻ mặt Hữu Danh lo lắng, liền mở miệng hỏi.

"Làm sao vậy?"

Hữu Danh có chút tức giận, bất đắc dĩ trừng mắt liếc A Cửu.

"Mấy ngày nay Hoàng Thượng đều không ăn uống gì, đêm nay thật vất vả mới làm được món người thích, vậy mà..."

Ngụ ý chính là trách lời kia của A Cửu làm mất khẩu vị của Hoàng Thượng.

"Mấy ngày đều không ăn uống gì?"

A Cửu cả kinh.

"Đúng vậy, nhìn Hoàng Thượng đã gầy đi nhiều."

A Cửu quay đầu nhìn lại bàn thức ăn, canh cá cũng không có ăn, trong lòng tê rần.

Hắn không ăn cá ?

Nếu như nàng không nhớ lầm, đêm đó ở Kim Thủy, lúc hắn cùng nàng đi ăn cơm, nàng chọn cho hắn cá, hắn còn ngoan ngoãn ăn.

Nhưng bây giờ lại đổi tính nói không ăn.

Nếu như biết những lời kia sẽ làm hắn mất hứng, nàng sẽ không nói ra.

A Cửu quay đầu nhìn lại bóng lưng gầy dưới ánh trăng, cắn răng.

"Hoàng Thượng muốn đi ngắm phong cảnh sao?"

"Cửu công tử, người muốn đi?"

Giọng Hữu Danh run lên.

"Thế nào?"

Nàng đương nhiên là muốn đi.

"Cửu công tử, ngươi nghĩ nơi này là nơi nào?"

Phía sau đột nhiên truyền đến giọng Tô Mi cười lạnh, quay đầu lại nhìn thấy nàng chậm rãi đứng dậy, bước tới.

"Đây là quân doanh, hiển nhiên rất không chào đón một ngoại nhân như ngươi. Vừa rồi nếu không phải là ngươi thì Hoàng Thượng sẽ ngán ăn như vậy? Bây giờ chẳng lẽ còn muốn cùng ta và Hoàng Thượng đi ngắm phong cảnh?"

Vừa nói, ánh mắt lãnh lệ rơi trên người Cảnh Nhất Bích.

"Bích công tử, ngươi cũng biết trong quân doanh không thể xuất hiện người ngoài."

Cảnh Nhất Bích sắc mặt hơi đổi, tránh ánh mắt Tô Mi, nhỏ giọng nói với A Cửu.

"Chúng ta trở về đi."

A Cửu gật đầu, đành theo Cảnh Nhất Bích trở lại.

"Nương nương nói rất đúng, đây là quân doanh, người ngoài cùng nữ nhân đều không được đi vào."

Nói xong, không quay đầu lại đã đi ra doanh trướng, lưu lại sắc mặt tái nhợt dọa người của Tô Mi.

Doanh trướng của Cảnh Nhất Bích ngay bên cạnh Quân Khanh Vũ, bởi vậy A Cửu đi tới cửa vừa vặn nhìn thấy Quân Khanh Vũ đưa lưng về phía nàng, ngồi trên lưng ngựa.

Mà Tô Mi đi qua nàng, sau đó nhìn thấy hắn kéo tay Tô Mi, đặt nàng trước ngực.

Tô Mi vẻ mặt hạnh phúc tươi cười, tựa trong lòng Quân Khanh Vũ.

Hừ... Quân Khanh Vũ!

A Cửu cười cay đắng, có phần chua xót, quay đầu lại đi tới trong màn.

Bên trong, Cảnh Nhất Bích bày biện đơn giản, chính giữa đốt một hỏa lò lớn, thậm chí còn ấm áp hơn doanh trướng của Quân Khanh Vũ.

"Ngươi ngồi ở đây."

Cảnh Nhất Bích chỉ vào cái đệm trải lông cừu bên cạnh, tiện thể đem một chén thuốc đưa cho A Cửu.

"Mấy ngày trước ngươi uống ít thuốc, cũng nên uống thêm."

A Cửu liếc mắt nhìn chén thuốc đen sì sì, đưa tay tiếp nhận, sau đó uống một ngụm cho hết.

"A Cửu? Ngươi cứ uống như vậy mà không sợ ta hạ độc sao?"

Nhìn thấy nàng không chần chừ chút nào, Cảnh Nhất Bích nhẹ giọng hỏi.

"Nếu có một ngày ta cũng cho ngươi một chén thuốc, ngươi sẽ chần chừ sao?"

A Cửu buông bát, cảm thấy không đắng, hơn nữa còn có một bát nước đường.

"Sẽ không."

"Ngươi cũng không, vậy ta sẽ có sao?"

Nàng nhìn vào mắt Cảnh Nhất Bích, người này có thể đem ám vệ thiếp thân của hắn tới bảo vệ nàng, cũng có thể vì nghĩ nàng khó chịu mà nửa đường ngăn nàng qua đây.

Người này, vẫn là Thập Nhất của nàng.

Vì thế, nàng sao có thể hoài nghi.

Uống thuốc xong, A Cửu đứng dậy duỗi thân người.

"Bích công tử, nhà vệ sinh ở đâu a?"

"Ngươi..."

Cảnh Nhất Bích sửng sốt, đáy mắt hiện lên một tia buồn bã.

Không ngờ, nàng còn muốn đuổi theo.

Nàng không phải muốn đi cầu tiêu, chỉ là mượn cớ không muốn hắn khó xử, không muốn hắn đi theo, mà đi tìm Quân Khanh Vũ.

"Ở bên ngoài, quẹo trái. Xa một chút có nơi cung nữ nữ quyến nghỉ ngơi, bên ngoài kia còn có bế, có xe ngựa, hướng phía tây đi, ngươi có thể cưỡi ngựa đi."

Cảnh Nhất Bích cầm lấy sách, không hề nhìn A Cửu, thanh âm có vẻ đạm mạc.

"Ngựa của ta chắc ngươi nhận ra."

Đi cầu tiêu còn muốn cưỡi ngựa?

A Cửu cũng đã hiểu ý tứ của Cảnh Nhất Bích, hắn biết suy nghĩ trong lòng nàng, thậm chí còn đem ngựa cho nàng mượn.

"Cám ơn."

A Cửu gật đầu, mang theo mũ cùng khăn quàng cổ đi nhanh ra ngoài.

Quẹo trái, quả nhiên thấy ngựa của Cảnh Nhất Bích, A Cửu xoay người đi tới, chạy về phía tây.

Cảnh Nhất Bích nói cung nữ nữ quyến nghỉ ngơi ở phía tây, lúc tới nàng đã chú ý tới đám cung nữ, nào có ai ở phía tây a.

Sử tỷ từng nói, Thập Nhất là người lạnh lùng nhất trong thiên hạ này, dù cho hắn đang cười, nhưng trong tâm vẫn rất lạnh.

Nhưng khi hắn đối mặt với A Cửu, Thập Nhất rất ấm áp, ấm áp tới rung động trái tim.

A Cửu cũng không đi thẳng tới phía tây, mà là đi tới nông hộ bên cạnh.

Nghĩ tới đây, A Cửu cưỡi ngựa tới nhà nông hộ, sau đó mới đi về hướng tây.

Bên dưới phía tây là chỗ đi vào sơn cốc, góc độ này nhìn sang có thể thấy cánh đồng tuyết mịt mờ.

Lúc này Mạc lão tặc bị vây ở bên trong, không thể thoát ra ngoài.

Cả hai bên đều mở mắt ở trạng thái cực kỳ đề phòng, hơn nữa nghe Cảnh Nhất Bích nói nếu không có vấn đề gì thì buổi tối ngày mai Quân Khanh Vũ sẽ mang kỵ binh tiến vào công kích vòng thứ nhất.

Cùng lúc đó, khí thế quân sỹ tăng vọt, lúc A Cửu mới vào quân doanh cũng có thể cảm nhận được nhiệt huyết.

Quân Khanh Vũ đi cùng Tô Mi, A Cửu đương nhiên không yên lòng.

Nàng không cho phép người của nàng cùng người nguy hiểm như Tô Mi ở chung. Mặc dù Quân Khanh Vũ có rất nhiều ám vệ bên người, công phu của Tô Mi cũng không đánh lại Quân Khanh Vũ, nhưng rốt cuộc nàng vẫn không yên lòng.

Lúc tìm được hai người, bọn họ đang ngồi trên tuyết, phía trước đốt lửa trại.

Trên trời trăng sáng, chiếu vào tuyết trắng trên mặt đất, có một loại mông lung kỳ ảo, mặc dù lạnh lẽo nhưng rất đẹp.

Huống chi, còn có hai người đẹp như vậy.

Thật là nhàn hạ thoải mái.

A Cửu hừ hừ, nghĩ thầm chờ lúc hồi cung, nàng sẽ trị Quân Khanh Vũ một trận ra trò. Hắn dám ở sau lưng nàng cùng ái phi đốt lửa trại ở rừng núi hoang vắng.

Trong lòng A Cửu có chút buồn nôn, lại nhìn thấy Tô Mi lạnh ôm hai vai, mà Quân Khanh Vũ còn ôm chầm lấy nàng ta.

Trong tay nàng chỉ hận có cái gì đó ném thẳng vào đầu Quân Khanh Vũ.

Trước mặt là lửa, lạnh gì mà lạnh. Lạnh thì ở yên trong doanh trướng đi!

Nghĩ tới đây, A Cửu không nhịn được đứng lên, cảm thấy mặc dù có rộng lượng hơn nữa cũng không nên để hai người thân mật như vậy trước mắt nàng.

A Cửu lập tức nhặt đất đá bên cạnh ném vào ngựa của Quân Khanh Vũ.

Ngựa bị đau phát ra tiếng kêu bối rối, đồng thời mấy ám vệ trong tối lập tức đuổi theo A Cửu.

A Cửu cũng không hoảng, dùng sức vung roi ngựa, phi tới chỗ Quân Khanh Vũ.

"Ai?"

Quân Khanh Vũ thình lình đứng dậy, cảnh giác chuẩn bị ánh trăng trong tay áo.

Bụi tuyết văng lên ba thước, A Cửu từ trên ngựa nhảy xuống, vội vàng lui về phía sau một bước, sau đó núp ở phía sau Tô Mi.

Quân Khanh Vũ thuận thế vung kiếm, vừa vặn đặt lên cổ Tô Mi.

"Thích khách to gan, lăn ra đây."

Quân Khanh Vũ nổi giận gầm lên một tiếng, nhìn thấy Tô Mi bị dọa trắng mặt, vội thu tay về.

Phía sau Tô Mi , một cái đầu đen dò xét chui ra, đầu tiên là một đôi mắt rõ trắng rõ đen, mang theo tiếu ý.

"Ngươi!"

Tất cả sát khí của Quân Khanh Vũ trong nháy mắt thay đổi thành lửa giận, nhưng nhìn bộ dáng cười hì hì của người kia, thế nào cũng không thể phát tác.

"Hoàng Thượng, thủ hạ lưu tình. Đây chính là Đệ nhất mỹ nhân của lục quốc a, người bỏ được, nhưng ta thì luyến tiếc."

Nhìn Quân Khanh Vũ đã không còn sát khí, A Cửu đẩy Tô Mi ra, sau đó phủi tuyết trên người.

Ám vệ nhận ra A Cửu, liếc mắt một cái, không thể tránh được vẻ mặt Hữu Danh, đồng lui ra trở lại chỗ cũ.

"Sao ngươi lại ở đây!"

Tay Quân Khanh Vũ nắm kiếm run lên, không vui hỏi.

"Chuyện này..."

A Cửu phủi hết tuyết trên người xuống, đặt mông ngồi thẳng vào vị trí của Tô Mi.

"Hoàng Thượng muốn đi ra ngoài, thảo dân được Bích công tử nhờ vả đến đây bảo vệ Hoàng Thượng, không ngờ con ngựa kia bỗng dưng mất khống chế, vừa không cẩn thận làm kinh ngạc Hoàng Thượng cùng Thục phi nương nương ngắm tuyết dưới trăng, thật ngại quá."

Vừa nói vừa cầm một cành cây khơi đống lửa phía trước thành một khoảng, đem một bọc lá cây gì đó ném vào.

"Ngại? Vậy thì mau cút cho Trẫm."

Thật như âm hồn không tan!

Cút...

Muốn nàng cút à?

Không dễ đâu. Sao nàng để bọn họ ở riêng với nhau được!

Nàng muốn quấy rồi!

"Vừa từ trên ngựa té xuống, rơi không nhẹ, thảo dân sợ rằng một chốc đi không được."

A Cửu cười cười, nói với Tô Mi đã sớm tức giận đến trắng mặt.

"Nương nương, thảo dân không để ý, ngươi xem ta như mấy ám vệ, hoặc như Hữu đại nhân không tồn tại là được rồi."

Hữu Danh mặt thống khổ co rút, thầm nghĩ, Cửu công tử, chúng ta kiếp trước có thù oán, hay là ta thiếu ngươi tiền a?

Tô Mi liếc mắt nhìn Quân Khanh Vũ, nhìn thấy hắn cũng không nói lời nào, đành trầm mặc ngồi bên kia của hắn.

Rõ ràng bộ dáng của A Cửu sẽ không đi, Quân Khanh Vũ tuy bất đắc dĩ, nhưng đáy lòng lại có cảm giác khác thường, ánh mắt không thể khống chế nhìn đối phương.

Nhất thời, bầu không khí lại xấu hổ trầm mặc.

"Nương nương, người mới từ Đế Đô đến, không biết ở đó có tuyết lớn không?"

"Có."

Mặc dù cực kỳ không muốn, nhưng Tô Mi vẫn trả lời.

"Vậy hẳn là rất lạnh. Đúng rồi, Thục phi nương nương từ Đế Đô xa như vậy tới, vì sao không thấy phu nhân?"

Trong cung hiện tại tất cả sự tình đều do Vinh Hoa phu nhân chưởng quản, Tô Mi không có lệnh xuất cung, bất luận thế nào cũng không dám lớn mật ra vào trong cung.

Hơn nữa, từ trước đến nay nàng ta và Thái hậu không hợp, nếu muốn xuất cung, tất nhiên phải được Vinh Hoa phu nhân đồng ý.

Bởi vậy, A Cửu có chút lo lắng cho tình cảnh của Thu Mặc bên đó.

"Lúc thần thiếp xuất cung, phu nhân đang ở trong cung an dưỡng, bởi vì cơ thể yếu nên không tiện xuất cung, đành cho phép thần thiếp mang một ít những thứ Hoàng Thượng thích đến đây."

Tô Mi nhẹ nhàng trả lời, ánh mắt liếc nhìn Quân Khanh Vũ.

Lúc nàng đến, câu nói đầu tiên của Quân Khanh Vũ cũng hỏi về nữ nhân kia.

Mà nàng cũng trả lời như vậy.

A Cửu hơi híp mắt, xem ra Tô Mi hẳn đã đi tìm Thu Mặc, nhưng Thu Mặc không gặp.

"Cửu công tử đột nhiên hỏi tới phu nhân, chẳng lẽ có quen biết phu nhân?"

Một câu nói kia làm cho Quân Khanh Vũ trầm mắt xuống, cũng nhìn chằm chằm A Cửu, như chờ một đáp án xác đáng.

"Thảo dân không chỉ biết phu nhân, Hoàng cung này, từ Hoàng Thượng, xuống tới cung nữ, bao gồm Thái hậu, Thục phi nương nương, ta đều biết."

A Cửu dùng que lấy ra bọc lá cây gì đó, nhéo nhéo, lật mặt khác, tiếp tục chôn trong lửa, chậm rãi nói.

"Nên biết ta đã từng vào rất nhiều, chưa quen thuộc cũng khó a."

Việc A Cửu dễ dàng ra vào Hoàng cung, mấy người này, thậm chí là ám vệ cũng biết rõ.

Tới vô ảnh, đi vô tung, căn bản là như ma quỷ.

"Nhưng Cửu công tử vì sao lại hỏi phu nhân, mà không hỏi các phi tần khác?"

Tô Mi cười cười, hiển nhiên không buông tha cho A Cửu.

"Đương nhiên. Xin hỏi thiên hạ này, người nào không biết Quân quốc có một Vinh Hoa phu nhân tài hoa hơn người, thậm chí người trong thiên hạ đều biết, Hoàng Thượng tự mình mang binh là bởi vì Quý phi kia rắp tâm bất lương mưu hại phu nhân và hoàng tử."

Tô Mi ngưng cười, quay đầu nhìn về phía Quân Khanh Vũ, phát hiện đáy mắt hắn cũng có vẻ đau thương.

"Hoàng Thượng, thần thiếp thấy lạnh, chúng ta trở về đi."

Nhìn Tô Mi muốn đi, A Cửu vội nói.

" À, Hoàng Thượng, thảo dân lần này từ Kim Thủy trở về có một tin tức quan trọng."

"Tin tức gì?"

Quân Khanh Vũ lạnh lùng hỏi.

"Tin tức từ Đế Đô."

Sắc mặt hắn hiện lên một tia kinh ngạc, Quân Khanh Vũ nhìn thần sắc của A Cửu, phân phó ám vệ phía sau.

"Các ngươi hộ tống nương nương về trước."

"Hoàng Thượng?"

Tô Mi kinh hãi, không ngờ Quân Khanh Vũ lại để một mình nàng trở về.

Nhưng Tô Mi biết tính tình của Quân Khanh Vũ, không cam lòng lườm A Cửu một cái mới rời đi.

"Được rồi, người đã đi, tin tức gì?"

A Cửu không trả lời, lại lấy cái bọc lá cây kia đem ra, nhéo nhéo, hài lòng gật đầu, đã chín.

Nhìn cái gì đó đen thùi trong tay nàng, Quân Khanh Vũ vô ý nhíu mày.

Mà lúc này, có lẽ có chút phỏng tay, A Cửu liền buông tay, vật kia rơi trên y phục A Cửu, nàng cầm lên, từng chút bóc ra.

Mùi hương nhàn nhạt bay tới trước mặt, trong tay nàng đang cầm một củ khoai lang vừa nướng nóng hầm hập.

A Cửu bóc vỏ, sau đó đưa cho Quân Khanh Vũ.

"Hoàng Thượng, đây là phấn."

Nhìn khoai lang bốc hơi nóng, có một cảm xúc đột nhiên đánh thẳng vào Quân Khanh Vũ, làm cho thân thể hắn như bị điện giật, ngẩn ra.

Hắn nhớ, trước đây thật lâu, có một nữ tử ngồi bên đường, đem khoai lang nóng hôi hổi đút tới miệng hắn.

Hắn nhớ, cô gái kia từng bắt hắn đi mua khoai lang nướng.

Yết hầu cảm giác đau, Quân Khanh Vũ nâng tay lên, đón lấy khoai lang trên tay A Cửu.

Tất cả ký ức như thủy triều xông tới, ngọt ngào, cay đắng...

Hắn nhớ khi đó, hắn xuất cung đi tìm nàng..

Hắn nhớ lúc đút cho hắn ăn, nàng vô cùng bất đắc dĩ, nhưng loại thần tình này lại làm hắn si mê.

Nếu là thích, vậy bắt đầu từ khi đó đã thích, thích đến mức có thể dễ dàng tha thứ việc nàng đánh hắn, còn hắn thì mặt dày ôm nàng không buông.

Thậm chí lúc nàng rời đi còn nhìn đồng hồ cát phát ngốc.

Thậm chí...

Có thể chờ nàng trên đường, thậm chí bỏ qua thân phận hỏi nàng một tiếng, ngươi có từng thích ta...

Mai Nhị...

Quân Khanh Vũ nhìn khoai lang trên tay, đáy mắt cảm thấy khô khốc.

Nếu như có thể, trận này hắn không muốn đánh, hắn muốn sớm một chút hồi cung.

Nhưng mà có thể sao?

Không thể!

Hắn muốn kiên trì, muốn cho nàng được sống trong một quốc gia phồn vinh.

"Đừng ngốc , nhanh ăn đi."

Thanh âm êm ái truyền đến, thậm chí mang theo điểm sủng nịch, Quân Khanh Vũ ngẩng đầu, chống lại ánh mắt A Cửu.

Mặt đột nhiên đỏ lên, thấy ánh mắt của đối phương sáng rực như lửa, hắn vội vàng hoảng hốt cúi đầu, cẩn thận cắn từng miếng khoai lang nóng hổi.

Động tác vẫn ưu nhã như vậy, chỉ là dù sao cũng vừa mới nướng xong, cắn vào miệng khó tránh khỏi bị nóng.

Hắn vô thức nhăn mày, tay cũng không cầm được.

Dù sao cũng là Hoàng đế sống an nhàn sung sướng, ăn cơm đều do người hầu hạ, có khi nào ở vùng rừng núi hoang vu tự cầm khoai nướng ăn chứ.

"Đưa ta."

A Cửu cầm lấy khoai nướng trong tay hắn, sau đó lột vỏ rồi đưa lại.

Mỗi một lần, thần sắc hắn xấu hổ, thậm chí không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của nàng, nhưng mà vẫn ngoan ngoãn tiếp nhận, cắn từng chút một.

"Kỳ thực cái này không thể ăn nhiều."

Ăn xong một nửa, A Cửu lấy nửa kia, tiếp tục lột vỏ, nàng cũng lấy một miếng nhỏ.

"Vì sao?"

Hắn hiếu kỳ hỏi, vừa rồi hai người ở chung đã xấu hổ, cho nên khi đối mặt với người này sẽ làm tâm hắn loạn.

"Cái gì ăn ngon cũng không thể quá tham."

A Cửu cười cười.

"Ăn nhiều sẽ ngấy."

"Nhưng ta ăn không nhiều."

"Nếu giả sử ăn nhiều?'

"Cũng sẽ không ngấy."

Giường như sợ nàng không cho hắn ăn, hắn nhanh chóng trả lời.

A Cửu cười vô hại, lại đưa cho hắn một khối.

"Cũng không phải không cho ngươi ăn, ta chỉ nói ăn ít một chút, hơn nữa cái này không cần thiết ăn, dễ đau dạ dày, huống chi cũng không có nhiều dinh dưỡng."

Những lời này dù sao cũng hơi hiện đại, Quân Khanh Vũ nghe mờ mịt, sau đó hắn hắng giọng một cái, lại được mở rộng tầm mắt.

Nhìn người này, trong lòng nghĩ ngưa ngứa như mèo cào.

"A Cửu, ngươi... ngươi là người ở đâu?"

"Ta?"

A Cửu không nghĩ đến hắn sẽ hỏi vấn đề này, nhìn Quân Khanh Vũ nghiêng mặt, trong lòng ấm áp, đáy mắt có một tia thỏa mãn cười.

"Ở chỗ rất xa."

"Rất xa? Chỗ nào, ngươi không phải là người Quân quốc?"

"Hoàng Thượng cảm thấy ta là người nơi nào?"

Đã ăn xong rồi, A Cửu nhảy ra phía sau bọc, sau đó hỏi.

"Còn muốn ăn không?"

Quân Khanh Vũ không lắc đầu, tỏ vẻ hắn có thể ăn nữa, chỉ là muốn hắn tự nói ra miệng thì đó là điều không thể.

Hữu Danh nói, mấy ngày nay Quân Khanh Vũ không ăn gì nên mới gầy như vậy.

A Cửu từ trong bọc phía sau lấy ra một cái rổ, có một con gà vừa giết lấy ở nhà nông phu, còn có chút đồ gia vị.

Dù sao có lửa trại, nướng món ăn gì đó của thôn quê mới hợp.

A Cửu dùng chủy thủ cắt thịt gà thành miếng nhỏ, sau đó rải muối lên, đặt trên lửa nướng, hương vị mê người xông đến trước mặt.

"Đây là cái gì?"

"Chỗ chúng ta gọi là nướng."

A Cửu cười cười, rắc thêm ớt và bột tiêu, tiếp tục lật nướng.

Rất nhanh miếng thịt liền phát ra âm thanh xuy xuy, mùi thơm cũng càng mê người.

"Nướng?"

Quân Khanh Vũ gật gật đầu.

"Vậy chắc ngươi là người Bắc Quyết, nghe nói người bên kia muốn ăn gì đều như vậy."

"Ha ha ha..."

A Cửu cười cười.

"Người Bắc Quyết đều tóc vàng, mắt xanh, môi mỏng, mũi cao, hơn nữa cơ thể cao to. Hoàng Thượng, ngươi cảm thấy thảo dân là người nơi đó sao?"

"Vậy ngươi là người nơi nào?"

"Ăn trước đi."

Cánh gà nướng vàng óng còn tích dầu rất mê người.

A Cửu đưa cho Quân Khanh Vũ.

"Ăn đi, ta sẽ nói cho ngươi biết."

Quân Khanh Vũ nhìn nhìn, không có biểu hiện ghét bỏ, nhận lấy thăm dò cắn một miếng.

Thấy như vậy, Hữu Danh mở to hai mắt nhìn, bất quá hương vị kia quả thực rất hấp dẫn, so với bàn thức ăn mỹ vị kia thì cánh gà nướng làm cho người ta chảy nước miếng hơn nhiều.

Nhưng mà, tên A Cửu đáng ghét này thật có bản lĩnh.

Những thứ Hoàng Thượng ăn lúc này còn nhiều hơn mấy ngày qua.

Nhìn đến đây, Hữu Danh không khỏi cười tươi.

"Thế nào, mùi vị không tệ đi?"

Nhìn thấy hắn ăn ngon như vậy, A Cửu đắc ý hỏi.

"Ừm, vị rất ngon."

Quân Khanh Vũ gật đầu, nghiêm túc ăn, chậm rãi nuốt cánh gà vào.

Trong lúc ăn, hắn thỉnh thoảng ngẩng đầu lên, len lén ngắm A Cửu, sau đó vừa hoảng sợ né tránh, khi đó bên môi xuất hiện hai má lúm mờ mờ.

Lúc ăn xong cánh gà thứ hai, Quân Khanh Vũ đã thấy no, cố chấp nhìn A Cửu vẫn đang nướng, nói.

"Ngươi còn chưa có nói, ngươi rốt cuộc là người nơi nào?"

"Ta nói cho Hoàng Thượng, ta là người từ trên trời rớt xuống, người tin sao?"

A Cửu nghĩ nghĩ, chỉ vào trăng sáng trên đầu.

Hiện tại, Quân Khanh Vũ không hề mâu thuẫn với A Cửu, hai người trong lúc đó mặc dù xấu hổ, nhưng chí ít không đối chọi nhau, hơn nữa còn ngồi đối diện nói chuyện như bằng hữu.

"Trên trời rơi xuống?"

Quân Khanh Vũ nhướng mày.

"Sẽ tin."

Người này, lần đầu tiên nhìn thấy, đúng là từ trên trời rơi xuống.

Trước đó thiên hạ này chưa từng nghe có một sát thủ tên là A Cửu.

Vậy mà sau này, không ai không biết có một A Cửu to gan lớn mật.

"Vậy ta thực sự là từ trên trời rơi xuống."

A Cửu không khỏi cười.

"Vì thế bây giờ ta không có cách để trở về, bởi vì ta không thể bay lên trời."

Kỳ thực, nàng không muốn trở về, hiện tại nàng đã rất thỏa mãn.

Quân Khanh Vũ mặt co rút, bên cạnh Hữu Danh mặt cũng co rút.

"Được rồi, ngươi đã không chịu nói, Trẫm cũng không miễn cưỡng ngươi."

Quân Khanh Vũ lắc đầu, sau đó nhìn phía dưới đáy cốc.

"Ngày mai khai chiến rồi, Trẫm muốn hồi Đế Đô sớm một chút."

"Sau này Trẫm cũng không truy cứu chuyện của ngươi nữa. Khụ khụ khụ."

Quân Khanh Vũ hắng giọng một cái, ánh mắt có chút xa xăm.

"Thật sao? Thảo dân tạ ơn Hoàng Thượng."

"Hừ!"

Quân Khanh Vũ hung hăng liếc A Cửu một cái, lúc ánh mắt dời đi, trên mặt hơi cười.

"Hoàng Thượng."

Nhìn trời đã khuya, tiếp tục như vậy nữa mặc dù nói có lửa trại nhưng dù sao cũng là mùa đông, Quân Khanh Vũ khó tránh khỏi sẽ bệnh.

"Sắc trời không còn sớm, Hoàng Thượng, ngày mai lại khai chiến, chúng ta trở về đi."

Quân Khanh Vũ có chút không muốn, bất quá nhìn thần sắc của A Cửu cũng đành phải gật đầu.

"Không bằng chúng ta đi bộ về. Hôm nay khí trời không lạnh."

"Được."

Bước chậm chậm trên tuyết, A Cửu gật gật đầu.

Hữu Danh vội liếc ám vệ, sau đó tất cả lặng yên lui ra, yên lặng đi theo đằng sau không xa, không làm chướng mắt, miễn chọc cho hai chủ nhân tâm tình không tốt.

Nhìn Hoàng Thượng đêm nay ăn nhiều như vậy, Hữu Danh cũng không cần lo lắng, nghĩ lại hồi trước ở Đế Đô hắn vất vả suốt ngày tìm phương pháp dỗ Hoàng Thượng ăn cơm.

Từ từ đi trở về doanh địa, hai người ở trên đường lại đột nhiên không biết nói gì.

Chỉ sóng vai đi, không ai lên tiếng, thỉnh thoảng A Cửu liếc nhìn Quân Khanh Vũ một cái, thậm chí có lúc nàng cũng cảm giác ánh mắt của Quân Khanh Vũ vừa nhìn nàng.

Loại cảm giác này...

Rất kỳ lạ, mặc dù không nói lời nào, nhưng lại như đã nói rất nhiều.

"A Cửu, sau này ngươi có dự tính gì không?"

Đi trở về doanh trướng, nhìn A Cửu đi tới doanh trướng của Cảnh Nhất Bích, Quân Khanh Vũ đột nhiên gọi nàng.

"Hả?"

A Cửu nghe không hiểu, quay đầu lại nhìn hắn.

"Là... có muốn Trẫm an bài cho ngươi một doanh trướng khác không?"

Nơi nào đó bị nắm thật chặt, cảm giác chua chát.

Vừa nãy sát thủ này nói là được Cảnh Nhất Bích nhờ vả...

Trước còn chưa để ý, bây giờ nhìn A Cửu đi trở về doanh trướng, trong lòng hắn đột nhiên cảm thấy không thoải mái.

"Ở đây là tốt rồi, không cần phiền Hoàng Thượng."

"Vậy được rồi."

Đột nhiên có chút ảo não, Quân Khanh Vũ nhìn A Cửu liếc mắt một cái, sau đó xoay người đi vào doanh trướng của hắn.

Vào doanh trướng, bên trong sạch sẽ, trên bàn còn bày mâm đựng trái cây tinh xảo, xem ra là Tô Mi chuẩn bị.

Nhưng hắn không muốn ăn, trái lại muốn cùng A Cửu ăn khoai lang với cánh gà nướng.

Nghĩ như vậy, cuối cùng cảm thấy vắng vẻ khó chịu, sau đó ở bên trong đi qua đi lại.

"Hoàng..."

Hữu Danh vừa muốn mở miệng hỏi, lại thấy Quân Khanh Vũ đột nhiên vén rèm lên đi ra ngoài.

Mành vừa bị xốc lên, trong nháy mắt không khí rét lạnh ập tới, Quân Khanh Vũ nhìn về phía doanh trướng kia, bước chân không khỏi cứng đờ bước ra, khuôn mặt vốn hoảng loạn chậm rãi lộ ra ý cười chính hắn cũng không phát hiện.

Hắn cảm thấy A Cửu vẫn đứng ở cửa doanh trướng, mà ánh mắt nàng là đang nhìn về hướng này.

Trong chớp mắt, thậm chí Quân Khanh Vũ cũng có cảm giác đối phương đang nhìn hắn, đáy mắt hiện lên kinh ngạc cùng tươi cười.

Giống như không ngờ Quân Khanh Vũ lại đột nhiên quay lại, A Cửu có chút xấu hổ, lúc này, Quân Khanh Vũ đã đi tới.

"Sao còn chưa đi vào?"

Hắn cười hỏi.

"Lập tức sẽ đi vào."

"A."

Quân Khanh Vũ gật đầu, không biết phải nói gì.

"Vậy ngươi vào đi thôi."

Nói xong câu đó, hắn ảo não cắn cắn đầu lưỡi của bản thân.

"Được."

A Cửu gật đầu, xoay người đi vào, mà lúc này, Quân Khanh Vũ phía sau lại gọi.

"Hoàng Thượng, có việc gì?"

"Vừa rồi là Cảnh Nhất Bích bảo ngươi tới bảo vệ Trẫm?"

"..."

A Cửu không nói gì.

"Vậy vừa rồi khoai và cánh gà đều là hắn bảo ngươi đưa tới?"

A Cửu nhéo nhéo tay, sau đó nhẹ giọng nói.

"Không phải, là ta tự làm."

Một khắc kia, tâm Quân Khanh Vũ bị hung hăng níu chặt, đột nhiên trùng xuống, thậm chí hơi thở bị ngăn ở yết hầu không thông, trên mặt lại chậm rãi nở một nụ cười.

Thậm chí không đợi A Cửu nói thêm điều gì, hắn xoay người vội vàng quay lại doanh trướng.

Vừa vặn Hữu Danh vừa nhìn thấy Hoàng Thượng đi ra, lại đi về.

Nhìn thần sắc mấy giây trước còn là lo nghĩ sắp mưa, mà lúc này giống như sau cơn mưa trời lại sáng.

A Cửu nhìn thấy Quân Khanh Vũ trở lại như vậy, không khỏi cười cười, sau đó thở dài một hơi.

Kỳ thực nếu không có mặt nạ, làm sao che được mặt nàng đỏ bừng.

Hai người im lặng bước chậm trên tuyết, đỉnh đầu trăng sáng như ngân, trên mặt đất tuyết trắng như sương, mà hắn, càng nhìn càng khiến tim ngừng đập.

Đã từng muốn phải rời khỏi thế giới này, nhưng mà hiện tại nàng không muốn.

Người nàng yêu nhất, người nàng nhớ mong nhiều nhất đều ở đây.

Một đôi mắt màu tím kia có thể khiến người ta như lạc vào trong mộng.

Quân Khanh Vũ, có thể... có thể, ta đến, chính là vì tìm ngươi.

Đêm nay xem như thật vất vả mới dỗ hắn ăn được một chút, ngày mai chắc phải tìm phương pháp khác.

A Cửu sờ sờ mặt, lại nhìn một chút doanh trướng của Quân Khanh Vũ, lúc này mới cười cười xoay người trở lại doanh trướng của Cảnh Nhất Bích.

Trong phòng rất ấm áp, vén rèm lên, vừa vặn nhìn thấy Cảnh Nhất Bích đang ngồi, nghiêm túc đọc sách.

Hàng mi rơi xuống làm cho khuôn mặt càng thêm nhu hòa.

Chỉ là sắc mặt tái nhợt không tự nhiên.

"Đã về rồi à."

Hắn để sách xuống, ngẩng đầu nhìn A Cửu, ánh mắt vẫn ôn nhu như trước, nhưng cười hơi gượng, thần sắc cũng mệt mỏi.

"Ừm, ngươi còn chưa đi nghỉ?"

A Cửu đi qua, sau đó ngồi đối diện hắn.

"Chờ ngươi trở về, sắc trời không còn sớm, rửa mặt nghỉ ngơi một chút đi. Ngày mai sẽ rất loạn."

Lúc này, một thị vệ lấy nước rửa mặt tới. A Cửu đứng dậy rửa sạch tay.

Trong phòng đã có thêm đệm chăn, xem ra trước khi nàng về, Cảnh Nhất Bích đã chuẩn bị xong.

"Đây là thuốc chống hàn."

Thấy A Cửu rửa mặt xong, Cảnh Nhất Bích lại đưa thuốc tới.

"Ngươi vừa ra ngoài lâu, đại phu từng nói nếu không uống thuốc thì từ trước đến giờ coi như vô nghĩa."

A Cửu nhìn nước thuốc, khẽ nhíu mày, nhưng vẫn đưa tay nhận lấy.

"Thuốc này còn phải uống sao?"

"Ừm."

Hắn nhẹ nhàng trả lời, ánh mắt kiên định ôn nhu làm cho A Cửu không thể cự tuyệt.

Thở dài một hơi, mặc dù thân thể không tốt, nhưng cũng không tệ như Cảnh Nhất Bích nói, huống chi nàng cũng rất chú ý giữ ấm.

Mùi vị vẫn cay đắng, thậm chí so với vừa nãy còn đắng hơn một chút.

"Ăn một viên đi."

Cảnh Nhất Bích lấy ra một chiếc hộp tinh xảo. trong hộp đựng những viên đường, vừa nhìn là biết từ trong cung mang đến.

"Ăn rồi sẽ hết đắng."

A Cửu gật đầu, cầm một viên đặt vào miệng, Cảnh Nhất Bích hài lòng cười cười.

"Ngủ đi. Ta ngủ bên ngoài."

Nói xong đi ra ngoài bình phong.

Nhìn bóng lưng Cảnh Nhất Bích đi ra, A Cửu cảm thấy có chút không thích hợp, nhưng lại không biết vấn đề ở đâu.

Đường vào trong miệng liền tan, mấy ngày rồi A Cửu không được ngủ trên chiếc giường ấm áp mềm mại như thế, vừa mới nằm xuống đã không chống đỡ được thiếp đi.

Một lát sau, bên người ẩn ẩn có tiếng bước chân, có người đi tới bên giường.

Trong không khí, hương khí nhàn nhạt trên người Cảnh Nhất Bích thanh nhã quen thuộc, A Cửu không mở mắt ra, tiếp tục yên tĩnh ngủ.

Trong mông lung, hình như nghe thấy người nói bên tai nàng ' Nếu như ta mang ngươi đi, ngươi có trách ta không?'

Giọng nói này mơ hồ, nghe không rõ là giọng nói của ai...

Một thân ảnh màu đen xẹt qua, không khí lạnh lẽo, người nọ nhún chân, thân thể nhẹ như phiến hồng lao vào trong rừng.

Sau đó hướng một chiếc xe ngựa sớm đã chờ ở đó, chạy đi.

"Đại nhân. Ngươi muốn đi đâu?"

Một thanh âm nữ tử lành lạnh truyền đến khiến hắc y nhân mang mặt nạ chậm rãi quay đầu lại, nhìn thấy người tới, con ngươi nhất thời cũng biến đổi.

Sau đó vô thức ôm chặt người trong lòng.

Dưới ánh trăng, nữ tử mặc y phục trắng thuần, khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành, mỉm cười giữa bách thái sinh mị, nhất là đôi mày đẹp vô song.

Nàng chậm rãi đi tới, ánh mắt xẹt qua cái mặt nạ, sau đó nhìn người trong lòng hắn, không khỏi che miệng cười.

"Đại nhân, ngươi muốn mang hắn đi đâu?"

"Ta muốn mang nàng đi đâu hình như không cần phải thông báo với ngươi."

"Thật sao?"

Tô Mi nhíu mày, ngẩng đầu nhìn người dưới mặt nạ kia.

"Đại nhân, đồn đại người vốn không có cái gọi là thương hại hay nảy sinh tình cảm gì. Nhưng sao... hiện tại không phải như vậy."

"Ngươi muốn nói cái gì?"

Giọng Tử Nguyệt có vẻ không kiên nhẫn.

"Ta muốn nói, đại nhân, ngươi có ý thương hại thì sao lúc Ngũ Nương chết, lúc ngươi tống ta vào trong cung không thương hại? Mà lại bảo vệ tên sát thủ năm lần bảy lượt đối nghịch kia? Chẳng lẽ đấy là thương hại?"

Tô Mi lắc đầu.

"Không đúng. Cho dù là bảo vệ, cũng không cần phải len lén đem tên sát thủ này đi chứ?"

Như phát hiện được bí mật gì kinh thiên động địa, đáy mắt Tô Mi hiện lên một tia mừng rỡ.

"Chẳng lẽ..."

Tử Nguyệt xoay người, ôm A Cửu đi vào xe ngựa.

"Ngươi đứng lại"

Tô Mi một bước tiến lên, sau đó trường kiếm trong tay rút ra, hướng về phía A Cửu trong lòng Tử Nguyệt.

Tử Nguyệt thân thể chợt lóe, nhẹ nhàng tránh, ánh mắt mang theo sát ý nhìn chằm chằm Tô Mi.

"Ngươi muốn làm gì?"

"Ta muốn nhìn một chút xem A Cửu này rốt cuộc là ai."

"Ngươi đừng vọng tưởng."

"Chẳng lẽ ngươi muốn chống lại mệnh lệnh của ta?"

Thanh âm Tô Mi nhất thời bén nhọn.

"Tử Nguyệt, ngươi đừng quên, hiện tại ta mới là chủ, ngươi chỉ là phó."

"Chủ? Phó?"

Tử Nguyệt lạnh lùng cười, vô thức ôm chặt A Cửu.

"Tô Mi, thân phận của ngươi chưa được tán thành, chí ít ta không tán thành, cho nên ngươi không có tư cách ra lệnh cho ta."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com