TruyenHHH.com

Hoang Thuong Co Gan Mot Minh Dau Voi Ban Cung

“Còn cay sao?”

Nàng lo lắng hỏi, phát hiện sắc mặt hắn ửng đỏ, cái trán thấm ướt mồ hôi.

“Ân.”

Hắn ngửa đầu nhìn nàng, thoạt nhìn rất đáng thương.

“Vậy ngươi chờ một chút.”

A Cửu xoay người vào trong bình phong, cầm ra một lọ mứt hoa quả .

“Đến đây, ăn cái này.”

Chọn một viên đặt bên môi hắn, nhưng hắn lại không được tự nhiên xoay đầu .

“Quá ngọt, ta không ăn!”

“Không ăn, cay chết ngươi.”

Khó hầu hạ! A Cửu hung hăng liếc hắn một cái.

Nói thật, nàng thật không muốn để ý đến hắn, hận không thể đem hắn đuổi ra khỏi nhà.

“Mai Nhị, ngươi làm thế trông rất hung ác.”

Hắn đem mứt hoa quả ngậm trong miệng, dùng thanh âm ủy khuất nói.

“Quân Khanh Vũ…”

Mũi A Cửu đột nhiên cảm thấy đau xót .

“Ngươi hôm nay cố ý đến trêu chọc ta?”

Quân Khanh Vũ cầm bình mứt hoa quả, cười hì hì nói .

“Trẫm khi nào trêu chọc ngươi.”

A Cửu hít sâu một hơi, trừng hắn một cái, sau đó trở lại vị trí, tiếp tục cúi đầu ăn ốc của mình.

“Mai Nhị, ngươi biết ba ngày sau Mộ Dung Tự Tô sẽ tham gia yến hội không?”

“Ta biết.”

“Vậy ngươi biết, Mộ Dung Tự Tô muốn tuyển phi không?”

“Biết.”

A Cửu ngẩng đầu lau sạch tay, lạnh lùng nhìn Quân Khanh Vũ .

“Hoàng thượng, ngươi có chuyện gì cứ việc nói thẳng.”

“Ngươi cảm thấy, Mộ Dung Tự Tô là người thế nào? Hắn ngày ấy còn tỏ thái độ muốn chọn chính phi, hơn nữa không nạp thiếp.”

“Tam Hoàng tử dung mạo tuấn mỹ vô thọ, xử sự ôn hòa, không hỉ nộ vô thường cũng như giận chó đánh mèo như kẻ khác.

Huống chi lại chỉ yêu sâu sắc một người chứ không thay đổi thất thường, đứng núi này trông núi nọ, nhìn trái chọn phải, suốt ngày chìm trong son phấn.

Ta thấy nam tử như vậy đúng là tuyệt thế.”

A Cửu nhíu mày cười, nhìn thấy Quân Khanh Vũ đột nhiên nuốt một chút nước bọt, toàn bộ mứt hoa quả nuốt lẫn đi vào, hại hắn lần nữa ho khan.

“Vậy ngươi cảm thấy, Mộ Dung Tự Tô sẽ chọn ai?”

“Mặc kệ là tuyển ai, ta cũng nghĩ khi Mộ Dung Tự Tô xuất hiện, chỉ cần hắn đưa ra yêu cầu, sẽ không có bất kỳ nữ nhân nào có thể cự tuyệt.”

Nói xong, A Cửu mặt mày một cong .

“Có được phu quân như vậy, đúng là phước ba đời .”

Con ngươi Quân Khanh Vũ sắc lạnh rùng mình, nhìn A Cửu nửa ngày mới buông mứt hoa quả đứng lên .

“Đáng tiếc, là bất hạnh.”

Nói xong lại thở hắt một hơi, vội vã rời đi.

Hắn đi tới cửa liền truyền đến thanh âm đồ vật rơi trên mặt đất, nghe thấy hắn ở bên ngoài ồn ào .

“Đem cành mai đó chém đi, nhìn chướng mắt.”

Hữu Danh lặng lẽ chạy vào, nhìn A Cửu đang ngồi ở vị trí cười, liền thăm dò hỏi .

“Nương nương, người lại khiến Hoàng thượng làm sao vậy?”

Ngụ ý của hắn, chính là hôm nay không rõ ràng, thì mấy ngày tới hắn cùng Tả Khuynh sẽ vô ý mà chọc nhầm long uy.

Rất nguy hiểm nha ~

“Ta làm gì hắn?”

A Cửu cũng ăn một miếng mứt hoa quả, cười híp mắt nói .

“Bất quá ngươi nói cho Hoàng thượng ngươi biết, nhìn thấy hắn không vui, ta cảm thấy —— rất vui vẻ.”

Hữu Danh thân thể cứng đờ, rút lui mấy bước, sau đó vội vàng chạy theo Quân Khanh Vũ.

Hoàng gia thiết yến, Thái hậu cũng sớm có chuẩn bị, thậm chí Mạc gia, Thập nhị Vương gia cũng không nhàn rỗi.

Tất cả quan tâm không chỉ là Mộ Dung Tự Tô, mà càng là ai đêm nay sẽ được phong làm Sở quốc Vương phi.

Càng khéo chính là, Sở quốc thừa tướng cũng vào lúc này đi tới Quân quốc.

Quân Khanh Vũ suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng quyết định mời.

Ngày tiếp theo, Quân Khanh Vũ bên kia liền vì A Cửu đưa tới một bộ quần áo, không phải tố y màu trắng nàng thích mặc, mà là đỏ thẫm sắc sa váy dài, tơ vàng thêu hoa, như tường vi chập chờn lộ ra.

Diêm dúa lẳng lơ mà cao quý.

Nàng không thích hồng sắc, hồng sắc làm nàng nhớ tới máu.

Nhưng Quân Khanh Vũ đã nói, quân chỉ mệnh, thần không thể không theo.

Tiệc tối tổ chức ở Quá dịch trì đối diện Lạc hoa viên, trong cung tần phi, Thái hậu đều sẽ tham dự, A Cửu nghĩ tới đây một bộ quần áo khó tránh khỏi đáng chú ý, hơn nữa bên ngoài yến hội buổi tối sẽ rất lạnh, mặc thêm nhất kiện áo choàng trắng sẽ đem y phục đỏ thẫm kia che khuất.

Thu Mặc thân thể đã khỏi, nhưng vẫn ở lại trong điện tĩnh dưỡng . Chỉ có Hồng Nhi yên lặng đi sau A Cửu hướng Lạc Hoa viên mà đến.

Nhưng khi tới Quá dịch trì, liền nghe thấy tiếng cười Chu Tuyết, A Cửu giương mắt nhìn lại, thấy nàng ta cùng Mạc Hải Đường đứng chung một chỗ.

Từ sau chuyện Thu Mặc, đây là lần đầu tiên A Cửu nhìn thấy hai người các nàng.

Nghe nói Quân Khanh Vũ mấy hôm trước liên tục chiêu tẩm Chu Tuyết, hơn nữa ban thưởng làm cho nữ tử trong cung không ngừng hâm mộ, mấy ngày nay có thể nói là phong cảnh vô hạn.

A Cửu lui về mấy bước, xoay người đi đường khác, không muốn cùng các nàng có bất kỳ chạm mặt nào.

Huống chi, phỏng chừng cũng không người nào biết nàng sẽ tới.

Từ đường nhỏ đi qua, A Cửu cảm thấy có chút lạnh, mà ngay tại lúc này, trước mặt xuất hiện một đám người.

A Cửu cho Hồng Nhi một ánh mắt, liền lặng lẽ đứng sau gốc cây, nhìn thấy người tới khuôn mặt rất xa lạ, hơn nữa quần áo cùng Quân quốc trang phục có hơi chút bất đồng.

Phía trước là một trung niên nam tử, giữ lại sơn dương cần phải, hai mắt khôn khéo.

Hắn đi sau một nam một nữ, nam đi mạnh mẽ, khí tức bình ổn, vừa nhìn đã biết công phu cao thủ.

Mà cô gái bên cạnh hắn khuôn mặt cùng bộ dạng hết sức xinh đẹp, đôi mắt màu đen linh động quan sát xung quanh, môi đỏ nhẹ nhàng câu dẫn.

Mà tay nàng, tự nhiên đặt bên hông.

Phía sau cùng còn một đám người hầu, thoạt nhìn như hoạn quan, trong đó có mấy người còn cầm chậu hoa san hô, xem ra là vật phẩm tiến cung.

“Nghe nói là Sở quốc Thừa Tướng.”

Hồng Nhi nhỏ giọng nhắc nhở.

Vừa nói chuyện, một hoạn quan không chú ý tới phía trước có một hố nhỏ mà lảo đảo một cái, suýt nữa ngã sấp xuống.

Mà lúc này, A Cửu nhìn thấy có một gói bột phấn từ trên chậu hoa rơi xuống.

Chờ những người đó đi xa, A Cửu mới từ chỗ tối xuất hiện, cầm lấy hồng sắc bột phấn trên mặt đất, đưa tới mũi ngửi, sắc mặt nhất thời trầm xuống.

“Ngươi đi tìm Tả Khuynh, mau.”

A Cửu nhìn Hồng Nhi phân phó một câu, sau đó yên lặng đuổi theo mấy người kia.

Thấy thần sắc A Cửu rất khó nhìn, Hồng Nhi gật gật đầu vội vàng chạy chậm đi vào tìm Tả Khuynh. Mà A Cửu thì chậm rãi đuổi theo mấy người kia.

Khi tới đầu cầu, rất xa nghe thấy có thanh âm sênh trúc, bên kia đông đảo quan viên đã đến, cách hồ sen là những nữ tử Đế đô bị chọn vào cung, mỗi người phục trang đều đẹp đẽ diễm lệ, sớm ngồi phía sau chờ.

Hồ sen một mặt khác, quan viên tam phẩm trở lên đã nhập tọa, ở chỗ cao là vị trí mấy phi tần hiện nay được sủng ái, sau đó là vị trí Thái hậu.

Theo Sở quốc thừa tướng đi qua góc, A Cửu thấy được Thập nhị vương gia.

Đối nam nhân này nàng vẫn luôn ôm địch ý, vì thế vô thức thả chậm cước bộ.

“Nương nương.”

Phía sau truyền tới một thanh âm quen thuộc.

A Cửu quay đầu lại, nhìn thấy Cảnh Nhất Bích một thân trắng thuần y sam, đứng ở ven đường, bạch y như gió, tóc đen độ nguyệt.

Nàng đã mười ngày không nhìn thấy hắn.

“Bích công tử.”

A Cửu mỉm cười.

“Nương nương, vết thương của người thế nào?”

Cảnh Nhất Bích tiến lên, nhìn A Cửu một phen .

“Hoàng thượng nói chân người bị thương, lại cảm nhiễm phong hàn?”

“Không có việc gì, ngươi xem ta không phải hảo hảo rồi sao.”

Nghe thấy hắn ân cần thăm hỏi, đây là lần đầu tiên trong mấy ngày qua, A Cửu cảm thấy trong lòng thật ấm áp. Nàng nâng tay lên xoay một vòng .

“Sinh long hoạt hổ.”

“Phốc.”

Cảnh Nhất Bích bị động tác hơi có vẻ khoa trương đùa cho bật cười .

“Nương nương thực sự là người rộng rãi.”

“Đây là đương nhiên.”

Nàng nháy nháy mắt, nhìn mặt hắn tựa hồ gầy một chút, hỏi vội .

“Gần đây bề bộn nhiều việc? Ngươi tựa không nghỉ ngơi tốt.”

“Cũng không có việc gì, vẫn là chuyện biên cương bên kia Mạc gia trấn định không được.”

A Cửu gật đầu, đột nhiên nhớ tới một chuyện .

“Bích công tử, có biết từ giờ trở đi chúng ta là cộng sự?”

Cùng nhau vì Quân Khanh Vũ cộng sự, đều là thần, Cảnh Nhất Bích là tay trái, nàng nguyện ý làm tay phải. Như vậy có thể càng gần gũi đứng bên người Thập Nhất.

Con ngươi Cảnh Nhất Bích xanh lam xẹt qua một tia cảm xúc nàng xem không hiểu, thẳng tắp nhìn hồi lâu sau đó mới nâng tay nhẹ nhàng phất qua lá rụng vô tình rơi trên đầu nàng.

Ngón tay trong lúc vô tình chạm qua mặt nàng, hắn nhẹ nhàng thở dài một hơi .

“Nương nương, việc trong triều không phải đơn giản như vậy. Sai một chút là vạn kiếp bất phục.

Người là nữ tử, tuy có thông tuệ hiền lành người khác không có. Nhưng mà nương nương, vì nước làm việc vất vả cực nhọc, sao lại để một nữ tử đảm đương?”

Hắn dừng một chút, ánh mắt ôn nhu rơi trên mặt nàng .

“Lần này làm người vất vả rồi.”

A Cửu khóe mắt hơi chua chát.

Nàng nhớ lại lần đầu tiên giết người, Thập Nhất đến tìm, phát hiện nàng ngồi chồm hổm trên đất không ngừng nôn mửa.

Thập Nhất đã ôm lấy vai nàng run rẩy nói .

” Cửu tỷ, ta sẽ không để ngươi vất vả như vậy.”

Khi đó, Thập Nhất là người hầu của nghĩa phụ, mà không phải sát thủ.

Nhưng mà vì nàng, Thập Nhất cũng đi theo cuộc sống vết đao liếm máu.

“Không vất vả.”

A Cửu lắc lắc đầu, xả ra một nụ cười an ủi Cảnh Nhất Bích.

“Nương nương, thời gian không còn sớm, ta phải đi trước.”

Cảnh Nhất Bích chỉ chỉ yến hội, sau đó mỉm cười rời đi.

“Bích công tử.”

A Cửu nhẹ giọng hô .

“Đừng uống rượu.”

Cảnh Nhất Bích nghi hoặc nhìn về phía A Cửu.

“Đừng uống rượu, đêm nay, yến hội này sợ rằng không an toàn.

Vừa rồi ta thấy Sở quốc thừa tướng đưa tới chậu hoa san hô, mặt trên đều vẩy cà độc dược.”

“Hoàng thượng có biết chuyện này?”

“Ta đã sai Hồng Nhi thông báo cho hắn.”

“Hảo.”

Cảnh Nhất Bích gật đầu, mày lo lắng nhướn lên .

“Nương nương, hay ta đưa người hồi Mai Ẩn điện nhé.”

“Không cần, ta sẽ chú ý an toàn. Huống hồ ta cũng nhất định phải cùng Tam hoàng tử đưa ra một yêu cầu quá đáng, thỉnh hắn giúp.”

Cảnh Nhất Bích trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, tựa muốn nói gì đó, nhưng bởi vì xa xa Mộ Dung Tự Tô đang đến nên không được dừng, liền đi.

Chờ hắn rời đi, A Cửu nhìn người trên yến hội cơ hồ đã nhập tọa, bản thân cũng vội vàng đuổi theo, chỉ mong không nên rơi lại phía sau.

Có thể Quân Khanh Vũ cố ý an bài, nên vị trí của nàng ở phía sau một đám phi tần, nếu không nhìn kỹ cũng không thấy rõ.

Vì thế chờ nàng ngồi xuống, không có bất kỳ người nào chú ý tới sự xuất hiện của nàng.

Phi thường không khéo là Mạc Hải Đường cùng Chu Tuyết lại an vị phía trước.

A Cửu lực chú ý không rơi trên người mấy nàng, mà là tìm kiếm Sở quốc Thừa Tướng.

Hắn đưa tới chừng mười chậu san hô, vừa vặn đặt ở cửa.

Trong không khí, ẩn ẩn ngửi thấy hương khí cà độc.

Nhiều quan viên bởi vì hiếu kỳ cách làm bồn hoa Sở quốc mà đều vây gần quan sát.

Mà hắn mang theo mấy người kia, ánh mắt chính là tìm hiểu xung quanh, ánh mắt đó làm A Cửu nhớ lại lúc sát nhân dò đường.

Nhìn vị trí Quân Khanh Vũ cùng Cảnh Nhất Bích, thế nhưng lại cách bọn họ rất gần.

Lúc này trong đám người nổi lên một trận ồn ào náo động cùng tiếng hô nhỏ, A Cửu theo ánh mắt mọi người nhìn lại, thấy Mộ Dung Tự Tô mang theo tùy tùng chậm rãi từ đằng xa đi tới.

Một thân xanh ngọc sắc hoa y phục thêu văn tinh xảo, thân thể có vẻ cao lớn phi phàm.

Hắn chậm rãi đi tới, tươi cười khiêm tốn, ở trong nháy mắt, ánh mắt lại ở trên yến hội cấp thiết tìm cái gì đó.

Hắn đầu tiên là thấy được Cảnh Nhất Bích, ánh mắt không ở trên người Cảnh Nhất Bích dừng lại mà ngược lại ở bên cạnh hắn tìm kiếm, nhưng sau một lát lại có nho nhỏ thất vọng.

Nhưng giống như đột nhiên nhớ ra cái gì đó, ánh mắt lập tức nhìn về phía tần phi cùng mấy vị quận chúa.

Hiển nhiên mặc dù hắn là Hoàng tử, ánh mắt như vậy xem ra có chút không ổn.

Bất quá một cái chớp mắt, hắn liền thấy được A Cửu ngồi ở chỗ không bắt mắt nhất, sau đó mỉm cười, cả người tựa hồ dung quang tỏa sáng.

Vị trí của hắn ngay bên cạnh Cảnh Nhất Bích, hơi thấp so với vị trí Quân Khanh Vũ, cũng chính là cùng A Cửu đối mặt.

Mặc dù cách mấy nữ tử nhưng vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt đối phương rơi trên người mình.

A Cửu mỉm cười, thu hồi ánh mắt, mặt mày lo lắng.

Thời gian đã lâu, nhưng còn chưa thấy Hồng Nhi trở về.

“Hoàng thượng giá đáo.”

Thật xa liền nghe tới thanh âm Hữu Danh, A Cửu theo chúng nữ quyến đứng dậy, bởi vì là nơi công cộng, hơn nữa lại có Sở quốc Thừa Tướng cùng hoàng tử, quỳ lễ tất nhiên sẽ giảm đi.

Hôm nay hắn mặc một thân màu tím y phục, loại màu tím này cùng tròng mắt như nhau huyễn lệ, thậm chí có một chút yêu dị.

Nguyên bản sẽ có vẻ thấp kém, màu sắc quá mức rêu rao, nhưng lại bởi vì khí chất cùng khí phách không chút nào che giấu mà bị khống chế nội liễm cùng cao quý, thậm chí không mất bất luận ổn trọng nào.

Hắn như vậy hoa lệ…

Nhưng lại làm người khác động lòng.

Mọi người đối hắn khom mình hành lễ, mà chỉ có hắn chân thành từ bộ mà đến, ánh mắt lạnh lẽo quét qua.

A Cửu tựa hồ thấy được ba năm sau, người này sẽ cầm được quyền lợi tối cao, quân lâm thiên hạ.

Nhưng mà vừa nghĩ tới sáu năm sau hắn chết trên tế đài, trong lòng không khỏi hơi đau nhói.

Thậm chí cảm giác ánh mắt hắn ở trên người mình dừng lại chỉ chốc lát, nàng hơi cúi đầu.

“Quý phi tỷ tỷ, tỷ hôm nay một thân y sam này thực sự rất đẹp, vừa Hoàng thượng còn nhìn nha.”

Thanh âm Chu tuyết quyến rũ truyền đến, A Cửu ngẩng đầu nhìn Mạc Hải Đường.

Lúc này mới kinh ngạc phát hiện, Mạc Hải Đường hôm nay mặc nhất kiện đỏ thẫm sắc hoa y phục, đầu đội hoa lệ châu báu, dưới ngọn đèn dầu, tơ vàng hải đường đường hoàng mỹ lệ.

Một thân đỏ thẫm diễm kinh toàn trường, mà cùng Quân Khanh Vũ màu tím tương đương đáp đối, tựa hồ chỉ có người thông minh sắc sảo mới dám mặc màu sắc to gan như vậy.

Bất quá, sắc đỏ thẫm sắc luôn là phong cách Mạc Hải Đường, cao điệu mà đường hoàng.

Tựa hồ đang hướng toàn bộ Quân quốc tuyên cáo, chỉ có nàng ta, mới xứng với hồng sắc đẹp đẽ quý giá, cũng chỉ có nàng ta, mới xứng với Quân Khanh Vũ.

Thậm chí mấy năm qua, toàn bộ hậu cung cũng đã cam chịu nàng ta là người đứng đầu.

A Cửu cúi đầu nhìn y phục giấu trong áo choàng hồ cừu trắng.

Thứ này, so với Mạc Hải Đường còn cực hạn đỏ hơn, so với kia hoa hải đường còn tường vi xinh đẹp hơn.

Đây rõ ràng là Quân Khanh Vũ muốn nàng cùng Mạc Hải Đường đụng sam. Thậm chí làm cho người ta nghĩ đến nàng có ý muốn tranh sủng.

Nhưng may mắn nàng ngồi ở phía sau, lại có hồ cừu che nên không bị ai phát hiện, càng sẽ không bị chê cười.

Được Chu Tuyết tán thưởng, Mạc Hải Đường cũng hưởng thụ gật đầu .

“Muội muội hôm nay cũng rất đẹp. Đôi vòng tai trân châu này hắn là Hoàng thượng ngự ban?! Nghe nói nó đến từ Đông hải, trên đời chỉ có mấy viên.

Xem ra Hoàng thượng cũng rất thương muội muội, trân quý như vậy cũng ban cho.”

“Quý phi tỷ tỷ cười nhạo muội muội rồi.”

Chu Tuyết đỏ mặt, bộ dạng phục tùng cười nói, sau đó kinh hô .

“Quý phi tỷ tỷ, tỷ thật đoán không sai, Thục phi nương nương thật không đến.”

Khuôn mặt xinh đẹp của Mạc Hải Đường lúc nghe thấy tên này xẹt qua một tia không vui, bất quá rất nhanh lại tươi cười .

“Nữ tử thô bỉ như vậy sao có thể tới nơi thanh nhã này. Huống chi Mai Ẩn điện là lãnh cung, nàng ta không có tư cách đến.”

A Cửu cười cười, sau đó hướng phía cửa nhìn lại, Hồng Nhi vẫn chưa về.

Lúc này, yến đã bắt đầu, đám cung nữ lục tục bưng rượu đi lên, vì mọi người rót mấy chén.

A Cửu cúi đầu, mày nhăn càng chặt, đây là rượu mạnh.

Độc dược phấn hoa cà rơi vào trong rượu chẳng khác nào thuốc tê, nhập người sẽ giống như ma túy, khiến người ta mất đi tri giác.

Quân Khanh Vũ trong tay cầm chén rượu, cùng Mộ Dung Tự Tô nâng ly, hai người ngồi rất gần nên có thể cúi đầu trò chuyện.

“Tam hoàng tử ở trong này nhìn một hồi, không biết đã thấy ý trung nhân chưa?”

Quân Khanh Vũ chỉ vào liên trì đối diện hỏi.

Trong viện tử, sênh trúc dễ nghe, vui cười một mảnh, đám cung nữ an phận rót rượu, nhạc sĩ gảy lên những bản nhạc vui mừng, mọi người cũng đều vui vẻ.

Mà liên trì đối diện, là tất cả danh viện Đế đô.

Phải biết rằng ở đây không chỉ có Thập nhị vương gia, tuấn mỹ Mộ Dung Tam Hoàng tử, mà còn có tuyệt diễm thiên hạ nổi danh Cảnh Nhất Bích, cùng yêu nghiệt Hoàng đế.

Lúc này đã không phải mỹ nữ thiên hạ, mà là yêu nghiệt mỹ nam thiên hạ.

Mộ Dung Tự Tô liếc mắt nhìn danh viện, đạm đạm nhất tiếu, sau đó ánh mắt nóng bỏng rơi vào vị trí Hoàng cung nữ quyến, thẳng thắn tới trên mặt A Cửu .

“Đã thấy.”

Quân Khanh Vũ theo ánh mắt Mộ Dung Tự Tô nhìn lại, vừa vặn thấy A Cửu. Mà lúc này A Cửu tựa hồ cũng cảm nhận được ánh mắt Mộ Dung Tự Tô, quay đầu lại lễ phép cười.

Này một cái chớp mắt, ngón tay trắng nõn của Quân Khanh Vũ chợt nắm chặt, tử đồng hơi nheo lại, xẹt qua tiểu ý nguy hiểm.

“Trẫm hiểu. Hoá ra Tam hoàng tử đối Cửu công chúa tình hữu độc chung.”

Hắn chỉ nữ tử phía trước A Cửu.

( =))) Tự Tô ca ca. Ca thảm rầu =))))))))) )

Tựa hồ đã sớm đoán được tâm tình Mộ Dung Tự Tô. Vì thế vị trí nữ quyến trong cung là chính Quân Khanh Vũ tự mình an bài.

Hai hàng trước là mười mấy phi tần được sủng ái trong cung, một loạt phía sau là Hoàng gia mấy vị công chúa quận chúa chưa xuất giá, cuối cùng là mấy nữ quan, cùng A Cửu.

Mộ Dung Tự Tô lại cho rằng Quân Khanh Vũ nói đến A Cửu, trên mặt không chút nào che giấu mừng rỡ .

“Nàng là Cửu công chúa?”

Thảo nào lúc đó nàng nói mình tên A Cửu.

Quân Khanh Vũ cười cười gật đầu .

“Tất nhiên, đó là muội muội trẫm yêu thương nhất. Nhìn Tam Hoàng tử như vậy cao hứng, kia hôn sự này trẫm nếu không làm chủ thì đúng là thất lễ.”

“Vậy Mộ Dung vô cùng cảm kích.”

“Không cần. Hôm nay là ngày vui, vừa vặn Trẫm cũng có việc muốn chiêu cáo thiên hạ.”

Nói xong liền liếc mắt nhìn Cảnh Nhất Bích, tựa hồ nhắc nhở.

Mộ Dung Tự Tô cùng Cảnh Nhất Bích đều tò mò, lại thấy Quân Khanh Vũ nói khẽ với hai người .

“Việc này liên quan đến ái phi của Trẫm. Nếu lần này không có ái phi ra mưu tương trợ, sợ rằng Trẫm cũng khó có cơ hội cùng Tam hoàng tử ngồi đây uống rượu tâm tình.”

Lời này vừa ra, Cảnh Nhất Bích sắc mặt không khỏi tái nhợt, sau đó hơi xoay đầu, cầm lấy chén rượu cúi đầu mân một ngụm. Nhưng cảm giác được ánh mắt A Cửu lo lắng, hắn lại từ từ buông.

“Hoàng thượng nói phi tử, là chỉ vị nào?”

“Không biết Tam hoàng tử có biết một tháng trước trẫm nạp một nữ tử làm phi, phong là Thục phi?”

Ngày như vậy thiên hạ đều, Tam hoàng tử là người xuất ngoại vi hành đương nhiên cũng sẽ biết, chỉ là không rõ ràng.

“A?”

Mộ Dung Tự Tô kinh ngạc hô nhỏ một tiếng .

“Hoàng thượng muốn nói ngạo cư lục quốc Tam đại mỹ nhân, vị nữ tử tài hoa cuối cùng, Mai Tư Noãn?!”

“Xem ra Thục phi của trẫm quả thực danh khắp thiên hạ.”

“Sớm biết nàng đọc đủ kinh thư, tài hoa hơn người, lại không ngờ nguyên lai là hoàng thượng mưu sĩ.”

Nói xong, ánh mắt Mộ Dung Tự Tô rơi vào trên người mấy vị phi tần hàng trước .

“Cũng không biết Mộ Dung có may mắn được cùng nữ tử thông minh như vậy gặp mặt không.”

“Đương nhiên có thể. Lần này công lao toàn quy về nàng. Vì thế cũng mạo muội trước vì Tam hoàng tử chứng hôn mà tuyên cáo giới thiệu ái phi được thiên hạ ca ngợi của trẫm.”

“Kỳ nữ như vậy , đúng là vinh dự đặc biệt.”

Mộ Dung Tự Tô cười cười, cũng tràn đầy chờ mong.

Quân Khanh Vũ hài lòng gật đầu, để chén rượu xuống, đối mọi người vung tay.

Người phía dưới đều đình chỉ diễn tấu, châu đầu ghé tai người cũng an tĩnh lại, túc mục ngưng mày đứng lên.

“Hoàng thượng sao vậy?”

Thái hậu từ sau mành truyền lời đến .

“Âm nhạc không phải vừa lúc sao?”

“Mẫu hậu.”

Thanh âm Quân Khanh Vũ đề cao hơn, không quá cao nhưng đủ cho toàn trường yên tĩnh, khiến tất cả đều nghe được .

“Trẫm có một việc cực kỳ quan trọng muốn chiêu cáo thiên hạ. Vừa vặn Tam hoàng tử cùng Thừa Tướng đều ở đây chứng kiến sự việc lớn nhất của Quân quốc trong mấy năm nay.”

Hắn nói xong, phía dưới liền truyền đến tiếng nghị luận thấp giọng.

Thái hậu đầu tiên là sửng sốt, sau đó trên mặt nổi lên tiếu ý.

Vừa vặn chú ý tới ánh mắt Hoàng thượng thỉnh thoảng rơi vào trên người tần phi. Vì thế khi hắn nói đến sự việc lớn nhất của Quân quốc trong mấy năm nay, người thông minh rất nhanh sẽ hiểu.

Mấy năm này, sự việc lớn nhất của Quân quốc chính là, hậu cung vô chủ.

Xem ra Hoàng thượng thật muốn vì hậu cung mà định chủ. Bởi vậy ánh mắt mọi người đều sôi nổi rơi vào một thân hồng trang Mạc Hải Đường.

Mạc Hải Đường ngồi ngay ngắn ở vị trí, trên mặt có tươi cười cùng ung dung, rất có phong thái Hoàng hậu.

Hữu Danh đi tới phía trước, sau đó lấy ra thánh chỉ.

Nhìn thấy thánh chỉ, tất cả mọi người ngoại trừ Mộ Dung Tự Tô và Thừa Tướng đều cùng nhau đi ra, quỳ trên mặt đất.

Cung phi không là ngoại lệ.

Thậm chí A Cửu cũng phải quỳ xuống bên cạnh.

Hữu Danh mở thánh chỉ, lớn tiếng nói.

“Phụng thiên thừa vận , Hoàng đế chiếu viết . Cố Thục phi Mai thị, vừa uyển thuận vừa tài đức sáng suốt, cư xử hợp lễ nghĩa, ăn nói cẩn thận . Lại là con cháu quý tộc , được chọn làm hậu cung, tính cách khiêm nhường . Trẫm thấy rõ , nay Trẫm sắc phong Mai thị làm Phu Nhân, đứng cùng Trẫm , hiệu Vinh Hoa Phu Nhân, ban tặng Vinh Hoa Lưu Ly cung.”

Hữu Danh nói vừa xong, phía dưới giống như bị chết lặng, dường như toàn bộ thế giới đều ở một khắc kia đình chỉ tất cả.

Từ văn võ bá quan, lên tới Thái hậu, rồi đến Thập nhị vương gia, còn có Mạc thừa tướng, Cảnh Nhất Bích, cuối cùng là tất cả mọi người, bao gồm A Cửu đều sắc mặt tái nhợt, trong mắt lộ ra khiếp sợ cùng khó tin.

Quân quốc Hoàng đế khai quốc có hai vị ái phi, một vị là Thụy Đức hoàng hậu, một vị là Thì Anh phu nhân. Hai nữ tử này đều là người Hoàng thượng hết mực thương yêu.

Vì thế ở Quân quốc, vị trí Hoàng hậu cùng Phu nhân luôn chạy song song, không phân chia cao thấp.

Bởi vậy, sắc phong Phu nhân, cũng giống như sắc phong Hoàng hậu.

( Em like điên đảo. Em ngồi cả trưa bấm like cho anh =))))))) )

Nhưng làm cho mọi người khiếp sợ không phải tước vị Phu nhân, mà là người được sắc phong!

Cô gái kia vào cung không được một tháng, ba hôm sau liền bị tống lãnh cung, cho tới bây giờ cũng không có tin tức. Thậm chí trong yến tiệc lần này còn không thấy cô gái trong truyền thuyết kia —— Thục phi duy nhất giữa chốn hậu cung, Mai Tư Noãn!

Cảnh Nhất Bích thống khổ nhắm mắt, tựa hồ không muốn nhìn tình cảnh kế tiếp.

Thanh âm Thái hậu mang theo run rẩy rất nhỏ, đè nặng hỏi .

“Hoàng thượng, người điên rồi sao?”

Mạc Hải Đường cũng ngẩng đầu, không thể tin được nhìn người trên cao mặt mày mỉm cười, nhưng ánh mắt lại vô cùng nghiêm túc, Quân Khanh Vũ.

Hắn phong một nữ tử xa lạ làm Phu nhân, mà cung điện Lưu Ly kia, một năm trước đã cho xây dựng.

Thiên hạ đều biết, chỉ có Hoàng hậu mới có thể vào ở.

Hắn ban cho cô gái kia Lưu ly cung, chính là khẳng định, Phu nhân là Hoàng hậu.

“Thục phi, vẫn chưa chịu dậy lĩnh chỉ sao?”

Ánh mắt Quân Khanh Vũ rơi vào trên người A Cửu.

Lúc này, A Cửu đã sớm đầu óc quay cuồng quỳ gối tại chỗ, toàn thân lạnh toát không hề hay biết.

Tất cả xảy ra quá đột nhiên làm nàng cũng không biết rốt cuộc có chuyện gì.

“Thục phi.”

Quân Khanh Vũ lại nhẹ giọng kêu. Đám người dưới điện lập tức đều muốn tìm kiếm người gọi là Thục phi kia.

Thậm chí Mộ Dung Tự Tô cũng thẳng lưng muốn thấy rõ tài nữ trong lời đồn đại.

A Cửu không động, loại tình huống này nàng thế nào cũng không thể đứng ra.

Mà Tả Khuynh thì được mệnh đi tới bên người A Cửu, sau đó đem nàng nâng dậy .

“Nương nương, nên lĩnh chỉ tạ ơn.”

Nói xong, tiện thể lấy xuống áo choàng trên người nàng.

Mặc áo choàng lĩnh chỉ, là đại nghịch bất đạo.

A Cửu ngẩng đầu, nhờ Tả Khuynh đỡ mà từ từ tiến vào giữa điện, hướng Quân Khanh Vũ đi đến.

Dưới ánh đèn lưu ly lóe ra thân ảnh một nữ tử từ chỗ tối chậm rãi bước ra.

Y sam đỏ thẫm, đường hoàng đến mức tận cùng hồng sắc, tường vi nở rộ đến sáng lạn.

Trên khuôn mặt nữ tử tái nhợt, cặp con ngươi như mực vựng nhuộm nồng đậm khắc sâu, không mất đi hồng sắc, không làm tường vi phàm tục, mà trái lại còn tỏa ra ung dung hoa quý, cùng lãnh ngạo khí chất không ai sánh bằng.

Nàng ngừng chân chỉ trong chốc lát, hai mắt nhìn thẳng Quân Khanh Vũ, nửa ngày sau mới quỳ xuống, giơ cao hai tay tiếp nhận thánh chỉ.

Giờ khắc này, lại là một mảnh thanh âm hít không khí.

Sau đó chúng quan viên liền đứng dậy hô to .

“Vinh Hoa Phu nhân thiên tuế.”

Mà cái chén trong tay Mộ Dung Tự Tô ở thời điểm thấy rõ khuôn mặt nàng đã lập tức rơi xuống, hương rượu nồng đậm tỏa ra.

Một tiếng Vinh Hoa Phu nhân tựa như chậu nước lạnh hắt vào mặt hắn, làm hắn giật mình tỉnh giấc.

Thế nhưng đã không còn kịp.

Hắn nhìn Quân Khanh Vũ đứng dậy, từng bước một hướng tới A Cửu.

A Cửu ngẩng đầu nhìn nam tử đi tới bên mình.

Một khắc kia, hắn tựa một tháng trước như vậy mỉm cười quan sát nàng, chỉ bất đồng là ánh mắt lần này của hắn bá đạo hơn, thậm chí đáy mắt có ý chiếm giữ nhìn con mồi.

Mà nụ cười của hắn, lại thực lòng ôn nhu như vậy, cùng một phần nghiêm túc nàng chưa từng thấy qua.

Hắn đứng trước người nàng, từ trên đầu gỡ xuống một cây trâm cài tóc.

Mọi người lúc này mới kinh ngạc phát hiện, trên đỉnh đầu Hoàng thượng có hai trâm cài tóc, mà hắn gỡ xuống một cái, lại là cúi người vì A Cửu vén lên một luồng tóc, sau đó cố định lại.

Ngực A Cửu một trận đau buồn, hai mắt thật sâu nhìn Quân Khanh Vũ.

Hắn từng nói, Mai Nhị, ta thật xem không hiểu lòng ngươi.

Mà Quân Khanh Vũ, ta đã bao giờ hiểu lòng ngươi chưa?

Ngươi có biết, trang sức màu đỏ, là giá y?

“Phu nhân.”

Hắn hô một tiếng, thanh âm mang theo men say, sau đó kéo tay A Cửu đứng lên.

“Hoàng thượng.”

Thanh âm Thái hậu nổi giận truyền đến, nhưng Quân Khanh Vũ lại rất nhanh cắt ngang .

“Các ngươi muốn nói nàng không có tư cách phong làm Phu nhân?”

Nói xong, ánh mắt nhìn về phía Mộ Dung Tự Tô thần sắc thống khổ .

“Hôm nay có Tam hoàng tử ở đây, không bằng để hắn đánh giá xem Mai Tư Noãn có tư cách làm Phu nhân Quân quốc hay không?”

Yết hầu Mộ Dung Tự Tô một trận khô khốc, sau đó đứng lên nói .

“Ta cảm thấy thiên hạ này chỉ có Phu nhân mới có tư cách được vinh dự đặc biệt này.”

“Vậy Cảnh Nhất Bích ngươi thì sao?”

Quân Khanh Vũ nhìn về phía Cảnh Nhất Bích vẫn trầm mặc.

“Tứ đức đủ cả.”

Thanh âm Cảnh Nhất Bích ở trong bóng đêm có một phần thê lương .

“Thiên hạ này cũng chỉ có nương nương mới có tư cách.”

Quân Khanh Vũ nắm thật chặt tay A Cửu, từng bước một trở về vị trí của mình.

Mà xung quanh đều khác thường, ánh mắt địch ý giao nhau mà đến.

Một khắc kia, chẳng qua là vài chục bước, nàng lại cảm thấy như từ từ đi qua cả đời.

Quân Khanh Vũ kéo nàng, không chút nào sợ hãi đón ánh mắt Thái hậu lãnh lệ.

Giờ khắc này, Hoàng quyền chi chiến, chân chính bắt đầu.

Hồi lâu sau A Cửu mới hiểu.

Từ lúc bọn họ nắm tay, bánh xe vận mệnh mới chính thức bắt đầu.

Cùng nhau chậm rãi qua bụi gai lộ, từng bước một đều mang theo nguy hiểm.

Nhưng bất đồng chính là, nàng dắt hắn hướng tới Đế vương tối cao quyền lực, dắt hắn tới quân lâm thiên hạ.

Mà hắn, lại mang theo nàng hướng địa ngục vạn kiếp bất phục.

Vinh Hoa Phu nhân, hắn dành cho nàng một thân vinh hoa phú quý, là vô thượng tôn quý, vô thượng vinh dự.

Nhưng cả đời đều không thể xóa nhòa gông xiềng.

Tiếng trúc lại lần nữa vang lên, bầu không khí dù cho quái dị nhưng cũng không ai dám viết lên trên mặt, chỉ đành nơm nớp lo sợ ngồi yên.

Thái hậu lấy cớ thân thể khó chịu mà đã sớm ra về, Quân Khanh Vũ cũng không để ý, ánh mắt chỉ thật sâu rơi trên người A Cửu, thấp giọng nói.

“Phu nhân, kỳ thực ngươi mặc màu đỏ so với màu trắng đẹp mắt hơn.”

Xong lại quay đầu nhìn về phía Mộ Dung Tự Tô.

“Tam hoàng tử, muội ta ở đây, không bằng…”

“Hoàng thượng.”

Mộ Dung Tự Tô có chút vô lực cười .

“Đại sự này mặc dù ta lén có ý, nhưng mà còn chưa hỏi qua ý tứ đối phương, kỳ thực sợ phải bất kính.”

“Ý tứ Tam hoàng tử?”

“Bàn lại sau.”

Mộ Dung Tự Tô liếc nhìn A Cửu, vội thu hồi ánh mắt.

Lúc này, Thừa Tướng kia liền sai đem hơn mười chậu san hô mang lên, xưng là đưa tặng Vinh Hoa Phu nhân.

Quân Khanh Vũ cười sai người nhận lấy, cũng vào lúc này, đám phi tần nữ tử đột nhiên tinh thần không tốt ngã xuống, hơn nữa quan viên đối diện cũng tựa hồ uống say mà ghé vào vị trí.

A Cửu trong lòng rùng mình, nhìn về phía Cảnh Nhất Bích, chợt nghe ca linh phát ra một tiếng thét chói tai.

Lập tức những người nguyên bản mặc trang phục hoạn quan đều cầm trong tay trường kiếm từ bên ngoài kích động tiến lên, đâm thẳng tới Mộ Dung Tự Tô cùng Quân Khanh Vũ.

Tất cả tới quá nhanh, xung quanh vài thủ vệ đều vì hít qua cà độc mà xụi lơ trên mặt đất.

Mà xông vào đầu tiên lại là cô gái kia.

Tay nàng ta trì cửu tiết tiên, nhanh như tia chớp xẹt đến.

Mục tiêu của nàng bất đồng cùng những người khác, chính là trực tiếp chỉ hướng về A Cửu.

A Cửu tự nhiên không dám lúc này xuất thủ, chỉ nghĩ xem nên như thế nào tránh né, mà bên hông lại đột nhiên có một bàn tay đem nàng kéo lại, tránh xa một kích.

“Trốn phía sau ta.”

Quân Khanh Vũ thấp giọng quát lớn, sau đó rút ra trường kiếm trong tay, một kiếm chặt đứt trường tiên của nữ tử.

“Có thích khách.”

Nơi sân một mảnh hỗn loạn, ngự lâm quân nhanh chóng vọt vào, Quân Khanh Vũ phân phó Tả Khuynh hộ tống nữ quyến trở về.

Mùi máu tươi tràn ngập toàn bộ đình viện, máu đỏ sẫm rơi xuống bánh ngọt tinh xảo, tiếng thét chói tai, kêu tiếng giết người liên tiếp kéo đến.

A Cửu được Quân Khanh Vũ chăm chú bảo vệ, hắn đi trước đỡ đầu, mang theo nàng né trái tránh phải .

Mà cô gái kia nhiều chiêu cứng cỏi, tựa hồ nhìn ra A Cửu không lộ công phu, ép sát mà lên. Vài người khác cũng bao vây Quân Khanh Vũ.

Kiếm quang chém đá ra lửa, kiếm khí từ bên tai xẹt qua, A Cửu biết Quân Khanh Vũ đối phó với những người này hẳn sẽ không có vấn đề.

Chí ít hắn không uống rượu, không trúng độc.

Ánh trăng từ trong tay áo bay ra, sáng như tuyết đem thích khách phía trước chém thành hai khúc.

Máu tươi ấm áp mà buồn nôn bắn ra ba thước.

Cảnh Nhất Bích đi phía sau lảo đảo một cái, máu tươi kia đã nhiễm đầy toàn thân tuyết trắng y sam của hắn. Hơn thế đồng thời, sắc mặt hắn nhất thời nổi lên thanh sắc.

Thập Nhất…

A Cửu đột nhiên nhớ tới Cảnh Nhất Bích có bệnh say máu vô cùng nghiêm trọng.

Mà Quân Khanh Vũ bên này, Tả Khuynh cùng Hữu Danh rất nhanh sẽ đuổi kịp.

A Cửu dùng sức tránh khỏi tay Quân Khanh Vũ, chạy hướng về phía Cảnh Nhất Bích.

“Ngươi đi đâu vậy?”

Y phục một phen bị Quân Khanh Vũ kéo trở về, hắn căm tức nhìn nàng.

A Cửu nhìn hắn một cái, rồi lại nhìn Cảnh Nhất Bích, cắn răng tiếp tục đẩy Quân Khanh Vũ.

Lúc này, mấy thích khách tiếp tục tiến lên, kiếm trong tay Quân Khanh Vũ vung lên, ở trong không khí xẹt qua vài đạo kiếm hoa không kịp tế sổ, chém về phía trước.

Nhân cơ hội này, A Cửu dùng sức giãy dụ.

Nhưng Quân Khanh Vũ lực đạo lại rất lớn, chỉ nghe được hồng sắc y sam phát ra một tiếng răng rắc xé rách.

“Cảnh Nhất Bích bên cạnh có người bảo hộ.”

Con ngươi màu tím nguy hiểm nheo lại, thậm chí ánh mắt khi nhìn nàng còn sắc bén hơn sát thủ.

Tay lôi y phục nàng bởi vì dùng sức mà trắng bệch, y phục đã bị xé nát, hắn lại không chút nào có ý tứ buông ra.

“Ngươi hôm nay dám đi tới chỗ hắn, trẫm sẽ giết ngươi!”

Tiếng hét ầm ỹ cùng tiếng va chạm làm thanh âm hắn rất nhanh bị che giấu.

Lúc này, một người cầm đao mà đến, muốn chém về phía A Cửu.

A Cửu tránh một cái, đao kia vừa vặn chém đứt y phục bị Quân Khanh Vũ kéo.

Y phục bị rách, Quân Khanh Vũ cùng A Cửu đồng thời phân biệt lui về phía sau một bước, dưới ánh trăng, sắc mặt Quân Khanh Vũ có chút mất tự nhiên tái nhợt, hai mắt sung huyết nhìn chằm chằm A Cửu.

Kiếm thích khách như mật võng nhào tới, Hữu Danh che trước người Quân Khanh Vũ, A Cửu nhìn hắn một cái, sau đó xoay người chạy về phía Cảnh Nhất Bích.

“Mai Nhị, ngươi trở về cho trẫm.”

Né tránh những người truy đuổi, hộ vệ Cảnh Nhất Bích bởi vì hít nhiều cà độc mà có chút không chịu nổi.

Cảnh Nhất Bích trên mặt cũng dính máu, quỳ bên cạnh cột nhà khó chịu nôn mửa, sắc mặt tái nhợt như tro nguội.

“Bích công tử.”

A Cửu đem toàn thân hắn vô lực nâng dậy, sau đó lấy ra khăn tay đem máu rất nhanh lau đi .

“Ngươi thế nào?”

“Máu…”

Cảnh Nhất Bích thống khổ nói, hai tròng mắt khó có thể mở, không đành lòng nhìn huyết tinh cảnh, nhưng mà mùi ngay mũi lại làm hắn toàn thân đều mất đi hồn phách.

Ngón tay tái nhợt như người chết chìm, sợ hãi nắm lấy A Cửu.

“Ta mang ngươi đi.”

Thập Nhất, ta mang ngươi đi.

Nàng đã nói qua, vĩnh viễn sẽ không để hắn tới chỗ nguy hiểm.

Nàng đưa hắn tới sau cột nhà, hơi chút tránh được đoàn người, sau đó cởi quần áo ra, che khuất hai gò má hắn.

Lúc này, Cảnh Nhất Bích đã bán hôn mê.

Nàng cúi người đem Cảnh Nhất Bích bối trên lưng, đi tới chỗ tối còn quay đầu lại nhìn Quân Khanh Vũ một lần, bên kia vẫn là một mảnh hỗn chiến.

Quân Khanh Vũ sẽ không có chuyện gì.

A Cửu tự nói với mình, sau đó cắn răng rời đi. Sau khi đem Cảnh Nhất Bích dàn xếp ổn thỏa mới vội vã trở về.

Lúc này, ánh lửa yến hội đã lan tràn, xác chết khắp nơi, máu tươi nhiễm đỏ liên trì, dường như luyện ngục kinh khủng.

Thích khách đã bị giết hết, phía trước Quân Khanh Vũ ngã xuống hơn mười cỗ thi thể, đang bị ngự lâm quân chém thành thịt vụn.

Chỉ có mấy người còn đang liều mạng giãy giụa.

Mà Quân Khanh Vũ một tay cầm kiếm, mệt mỏi ngồi ở vị trí, tóc đen độ nguyệt, màu tím y sam loang lổ vết máu.

Hắn mím chặt môi, hai tròng mắt khát máu thoạt nhìn như Tu La.

Nhưng sắc mặt hắn thập phần không dễ nhìn, A Cửu dừng nửa khắc, mới đi tới trước người hắn.

“Phu nhân…”

Hắn nhướn môi, nhưng đáy mắt không chút nào có ý cười, lạnh lùng mà xa cách.

“Ngươi…

Thế nào?”

A Cửu ngồi xổm người xuống, mới phát hiện máu tươi như trân châu theo mu bàn tay hắn cầm kiếm chảy xuống.

Tròng mắt Quân Khanh Vũ nhíu lại, giơ lên cái tay còn lại đặt trên vai nàng, sau đó dụng lực nắm chặt.

Một khắc kia, A Cửu cảm thấy hắn cơ hồ muốn bóp nát xương vai mình.

“Cút!”

Hắn nổi giận gầm lên một tiếng, nhưng thân thể lại nghiêng về phía trước, sau đó một ngụm máu tươi từ trong miệng hắn phun ra, chiếu vào trên mặt A Cửu.

Máu tươi ấm áp lại như băng lãnh sắc bén kiếm khí đâm vào lòng nàng. Loại cường liệt cảm quan kích thích này khiến đầu óc nàng trở nên trống rỗng, mà toàn bộ thân thể Quân Khanh Vũ đã trầm trọng ngã xuống bả vai nàng.

Ánh trăng từ trong tay hắn chảy xuống, vang vang rơi trên đất.

“Hoàng thượng.”

“Hoàng thượng.”

Thẳng đến thanh âm Hữu Danh thất kinh truyền đến, A Cửu mới đột nhiên tỉnh ngộ, mà người trên vai đã bị mang đi.

A Cửu lung lay được người nâng dậy, sau đó hai mắt mờ mịt nhìn xung quanh, cuối cùng rơi vào mấy cái chén trên mặt đất.

Đó là Quân Khanh Vũ trúng độc.

Nàng run run nhặt lên, hướng trên mũi để xuống, cả người một mảnh choáng váng.

Hắn uống rượu …

Buổi dạ tiệc này, hắn đều uống rượu…

Lúc này mới nhớ tới, lúc đó hắn từ trên mặt đất dắt nàng đứng lên, kia một tiếng Phu nhân, mang theo men say…

A Cửu tâm loạn như ma.

Rượu thậm liệt.

Tả Khuynh từng nói, Hoàng thượng chỉ có dưới hai loại tình huống mới uống rượu.

Một loại là cực kỳ cao hứng, một loại là cực kỳ tức giận. Bình thường thỉnh thoảng sẽ cùng Cảnh Nhất Bích đối ẩm thanh tửu, nhưng cũng chỉ tiểu mân một ngụm.

Mà dạ tiệc hôm nay, hắn là cao hứng hay là tức giận ?

Cái chén từ trong tay rơi xuống, này đã không quan hệ hắn tính tình lúc đó thế nào.

Bởi vì, cà độc là bột phấn gây tê, nếu như hít vào mà thể chất không tốt sẽ mất đi khí lực.

Một khi uống rượu, bột kia sẽ theo rượu dung nhập, trái lại sản sinh phản ứng, tương đương với trúng độc mãn tính.

Một khi cố dùng nội lực áp chế, mặc dù lúc đó sẽ không phát tác, nhưng mà một khi thân thể khó chịu, sẽ trong nháy mắt bạo phát.

Nhẹ thì hôn mê, nặng thì kinh mạch bạo liệt, thổ huyết mà chết.

Lúc đó sắc mặt hắn dị thường khó coi. Hắn đã biết mình bị trúng độc, nhưng lại bởi vì Tả Khuynh Hữu Danh hộ tống những người khác rời đi, cho nên chỉ có thể dùng nội lực khống chế độc tố.

Nàng cũng có thể để cho Tả Khuynh Hữu Danh mang đi. Nhưng mà, hắn lại đem nàng che chở phía sau.

A Cửu vội đuổi theo, sau đó dưới chân bỗng không có cảm giác, cơ hồ lảo đảo ngã xuống.

“Phu nhân, cẩn thận.”

Tiểu thái giám bên cạnh lo lắng che chở nàng.

Phu nhân…

Nàng bỗng nhiên nhớ lại hắn ở bên tai nhỏ giọng kêu, Phu nhân…

Mặc dù xưng hô xa lạ làm nàng khó chịu, mặc dù thanh âm hắn nói mang theo men say, nhưng hắn lại cực kỳ rõ ràng nhìn nàng…

Thân thể như chìm nổi trong nước, nàng vội vàng hướng phương hướng kia chạy đi.

Phía sau, đoàn người kinh hoảng vạn phần đi theo.

Mặc dù thích khách đều bị giết.

Nhưng hoàng thượng đột nhiên hôn mê lại làm Hoàng cung càng thêm hỗn loạn.

Hiện tại, Tân Phu nhân được sắc phong lại mặc đơn bạc y phục, tóc mất trật tự, trên mặt còn có chưa lau đi vết máu, cơ hồ thất hồn lạc phách chạy về phía tẩm cung Hoàng thượng.

“Phu nhân…”

Thái giám cầm tôn quý áo choàng chăm chú đuổi theo, hiện nay nàng thực sự đã là Phu nhân dưới một người trên vạn người.

Phu nhân thứ hai trong lịch sử Quân quốc, danh hiệu, Vinh Hoa.

Tựa, vinh hoa phú quý.

Lúc nàng chạy tới Gia Vũ cung, bên ngoài cửa lớn đóng chặt đã đứng đầy văn võ bá quan cùng thái y viện đại phu.

Nhìn thấy A Cửu chạy tới, đám người đầu tiên là sửng sốt, sau đó mới nhìn rõ nữ tử mặt đầy máu này là Phu nhân đêm nay mới chiêu cáo thiên hạ.

“Phu nhân.”

Một đám người sôi nổi quỳ xuống, A Cửu tay nhẹ nhấc, ý bảo bọn họ không cần lên tiếng, miễn làm kinh động người bên trong.

Cửa lớn đóng chặt, đèn lồng trước gió chập chờn, trong lúc nhất thời, buổi tối này bởi vì một hồi thình lình xảy ra ám sát mà có vẻ cực kỳ lãnh lệ.

Giữa cửa thỉnh thoảng có thân ảnh chớp động, Tả Khuynh mở cửa, vẻ mặt lo nghĩ, sau đó đối cung nhân nhỏ giọng nói gì đó.

Trên hành lang vang lên tiếng bước chân nhỏ vụn, hô hấp mọi người đều dường như ngưng chú.

Nhiều lần nhìn thấy Tả Khuynh, A Cửu cũng nhịn không được muốn đi tới để hỏi, nhưng lại là khống chế được chính mình.

Tâm phảng tựa như bị vét sạch.

Lúc gian phòng kia mở cửa ra, chỉ nhìn thấy màu trắng bình phong, trong lòng nàng không khỏi căng thẳng.

Một đêm này, cứ như vậy dài dằng dặc.

A Cửu đứng trên hành lang gấp khúc, bàn tay nắm chặt bạch ngọc lan can, hi vọng lạnh lẽo thấu xương sẽ làm cho mình thanh tỉnh một ít.

Tới nửa đêm, gió càng lúc càng lớn, không ít sắc mặt quan lại đã đông lạnh tím bầm.

“Các ngươi đều lui ra đi.”

A Cửu nhẹ giọng phân phó.

Đủ loại quan lại đều kinh hãi đứng tại chỗ, trộm nhìn A Cửu liếc mắt một cái, lại là ai cũng không lên tiếng.

“Các khanh gia.”

A Cửu hít sâu một hơi, thanh âm rõ ràng trong sáng, mang theo uy nghiêm không thể bỏ qua .

“Bản cung biết các khanh gia lo lắng cho Hoàng thượng.

Nhưng mọi người đều ở chỗ này lại không thể giúp được nửa điểm, trái lại nếu Hoàng thượng biết các khanh gia thức trắng đêm chờ, trong lòng sẽ khổ sở.

Như vậy các ngươi chẳng phải lại để Hoàng thượng thêm phiền não sao.”

A Cửu dừng một chút, ánh mắt đảo qua mọi người .

“Tâm ý của các ngươi, bản cung biết, Hoàng thượng càng rõ ràng.

Hiện nay các ngươi nếu muốn biểu đạt trung lòng thần phục, vậy thì mời ở trong lúc Hoàng thượng dưỡng bệnh tận tâm tận lực xử lý tốt công việc của mình thì hơn.”

Chúng quan viên sôi nổi cúi đầu, chỉ có hai đạo ánh mắt vẫn luôn khóa chặt trên mặt A Cửu. Ngẩng đầu nhìn lại, lại là Mạc Thừa Tướng cùng Thập nhị Vương gia.

Ánh mắt hai người nhìn A Cửu đều lành lạnh thâm thúy, mang theo tìm tòi nghiên cứu.

“Mạc Thừa Tướng, ngươi là đại biểu quan lại, tâm ý Hoàng thượng, ngươi hiểu nhất.”

A Cửu hơi nâng hàm dưới, thanh âm càng lộ ra phong thái uy nghiêm.

“Phu nhân nói đúng.”

Mạc Thừa Tướng là quan hai đời, cho nên cái gì cũng hơn người.

Trong trận đấu A Cửu cùng Mạc Hải Đường, hắn làm sao không rõ ràng. Nhưng mỗi lần đều là con gái của mình thảm bại.

Trong lòng hắn đã sớm đối A Cửu có ý tìm tòi, nhưng cũng chỉ là ở đại điện phong phi gặp qua một lần, vì thế cũng không rõ lắm là loại nữ tử nào.

Hơn hắn nữa cũng biết, người nhà Mai Tư Noãn ở biên vực, căn bản không có bất luận hậu phương, cho nên chính mình cũng không đem Mai thị để vào mắt.

Thẳng đến đêm nay một đạo thánh chỉ đi xuống, Mạc Thừa Tướng mới bừng tỉnh đại ngộ, nhưng mà đã quá muộn.

Bây giờ nhìn đến nữ tử này lãnh ngạo đứng trên cao, tiên đoán đã rõ ràng, đây không phải hậu cung nữ tử nhu nhược, mà là một nữ tử không bình thường.

Mạc Thừa Tướng kính cẩn hướng A Cửu hành lễ, liền xoay người rời đi. Hơn một nửa quan viên cũng theo hắn mà đi.

Nhìn thấy tình cảnh này, con ngươi A Cửu có điểm tiếu ý.

Kỳ thực nàng làm như vậy là muốn khảo nghiệm trong những người này, rốt cuộc đâu là tay sai của Mạc gia.

Mặc dù chúng quan viên đều cúi đầu, lui cổ ly khai, nhưng trước hết đuổi theo Mạc Thừa Tướng không thể nghi ngờ là người của hắn.

A Cửu trong đầu cấp tốc ghi nhớ mặt những người đó, thầm nghĩ, Quân Khanh Vũ, ta như vậy có phải hay không lại làm cho ngươi một việc?

Kỳ thực trong lòng Quân Khanh Vũ cũng không hi vọng những người này lưu lại.

“Vinh Hoa Phu nhân.”

Một thanh âm lỗ mãng chói tai vang lên đem A Cửu kéo về hiện thực.

Tập trung nhìn vào, kia Thập nhị Vương gia chẳng biết lúc nào đã đứng bên nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt mang theo tiểu ý làm người ta không thoải mái.

Ở Đế đô, Thập nhị Vương gia phong lưu nghe đến rợn người, thậm chí người người đều biết, hắn nam nữ đều ăn.

“Vinh Hoa Phu nhân, Bản Vương có phải đã gặp qua người ở đâu rồi không?”

Mắt hắn nhíu lại, thật sâu cười lên, sau đó giơ tay sờ hướng mặt A Cửu.

A Cửu nghiêng đầu né tránh, cười lạnh nói .

“Thập Nhị Vương thúc, người thật đúng là quý nhân hay quên.

Chẳng lẽ người đã quên bản cung lúc tiến cung đã gặp? Hơn nữa, ở Hải Đường điện cũng từng gặp qua.”

A Cửu đương nhiên hiểu câu nói kia, hắn hỏi chính là ở ngoài cung chỗ nào gặp qua…

Nếu như gặp qua, đó chính là ở Lạc Hoa lâu khiêu vũ đêm đó.

Bất quá đêm đó nàng không đi tới chỗ hắn.

Người này chìm nổi cực sâu, hơn nữa khôn khéo giảo hoạt, thậm chí còn hơn cả Mạc Thừa Tướng.

“Ha ha…”

Quân Phỉ Tranh cười rộ .

“Hoàng thượng thật đúng là hảo phúc khí, càng hảo ánh mắt.

Trách không được hắn dám sắc phong ngươi làm Phu nhân.”

“Cám ơn Thập Nhị Vương thúc khích lệ.

Bất quá trời đã trễ thế này, lão nhân gia người cũng nên về nghỉ ngơi đi.”

A Cửu cố ý tăng thêm âm điệu mấy chữ lão nhân gia, quả nhiên thấy sắc mặt Quân Phỉ Tranh thay đổi, lập tức xoay người rời đi.

Ngoài cửa Gia Vũ cung cũng chỉ còn lại A Cửu cùng mấy thái giám.

Vì là Gia Vũ cung, cho nên những phi tần khác không được lệnh thì không được đi vào.

Gió lạnh gào thét, A Cửu ôm cánh tay cảm thấy có chút lạnh, sau đó đột nhiên cảm giác được trên mặt ướt ướt, nâng tay vừa sờ, liền nghe thấy phía sau cung nhân nói .

“Vinh Hoa Phu nhân, người cũng nên trở về nghỉ ngơi đi, tuyết đã rơi.”

Đúng vậy, quả nhiên tuyết rơi…

A Cửu ngẩng đầu, mị mắt nhìn hoa tuyết xoay tròn từ trên bầu trời rơi xuống, thở dài một hơi.

“Ta ở nơi này chờ Hoàng thượng tỉnh lại.”

Nàng quay đầu nhìn mấy cung nhân kia .

“Các ngươi tất cả lui ra.”

“Nhưng Phu nhân…”

“Bản cung nói, tất cả các ngươi lui ra.”

Cung nhân nghe vậy vội vàng khom người lui xuống.

Khí trời chợt trở nên lạnh hơn, nàng nhìn cánh cửa đóng chặt, thỉnh thoảng có thanh âm đè nặng ho khan, mỗi lần ho phổi bộ giống như bị người ta mạnh mẽ vạch ra…

Đến bình minh, Hoàng cung lại là một mảnh ngân bạch, thân thể A Cửu đã sớm bị đông cứng thành kem.

Cửa tẩm cung Quân Khanh Vũ lúc này mới từ từ mở ra, A Cửu vội vàng đi tới, thấy được Hữu Danh cùng mấy vị thái y từ bên trong bước ra.

“Hữu Danh, Hoàng thượng thế nào?”

“Phu nhân?”

Nhìn thấy A Cửu trên đầu còn tuyết đọng, sắc mặt đông lạnh trắng như tờ giấy, Hữu Danh lập tức liền cả kinh .

“Người thế nào còn ở chỗ này?”

“Hoàng thượng thế nào?”

A Cửu tiếp tục hỏi.

“Độc đã giải.”

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com