Hoang Thuong Co Gan Mot Minh Dau Voi Ban Cung
“Tiểu Mi.”Quân Khanh Vũ thở dài một hơi, thân thủ đem nàng kéo lại .“Nàng như vậy sẽ làm mình bị thương.”Thanh âm hắn lộ ra điểm không còn nhẫn nại, càng nhiều hơn là bao dung cùng sủng nịnh, sau đó nắm thật chặt tay nữ tử.“Làm mình bị thương?”Tô Mi buồn bã cười .“Hoàng thượng yêu thương thần thiếp? Nếu yêu thương thần thiếp, vì sao phải đem thần thiếp giấu ở chỗ này.”“Nàng biết trẫm vì muốn tốt cho nàng mà .”Đối phương bắt đầu phát giận, nhưng Quân Khanh Vũ lại không chút nào tức giận.“Nếu tiếp tục như vậy, Hoàng thượng người cũng không cần tới nữa .Chờ ngày thu thập thi thể thần thiếp thôi.”“Tiểu Mi.”Thanh âm Quân Khanh Vũ trầm thấp cắt ngang, trong không khí xuất hiện sự trầm mặc đến rét run , nửa ngày sau hắn mới nói .“Rất nhanh. Bất quá mấy ngày thôi.”Thân thể A Cửu cứng đờ, tên này hiển nhiên cũng không xa lạ gì, tất cả đều trong suy đoán của nàng, hoàn toàn không có chút nào ngoài dự liệu.Nhưng ngực lại một trận đau buồn không hiểu được truyền đến.Hết thảy trước mắt đều như đã đoán trước, thân phận của cô gái, một tiếng Tiểu Mi kia đã làm A Cửu rõ ràng tất cả .Ở lần đầu tiên độc phát, trong miệng hắn thì thào hai chữ Tiểu Mi.Bởi vì hại chết khuyển sủng của nàng ta , chính nàng suýt nữa bị ép nhảy vào ao đã đóng băng, cuối cùng bị tống vào lãnh cung.Hắn nói, đừng tổn thương chính mình.Nhưng ngày kế đại điển phong phi, hắn không tiếc dùng trâm đâm rách tay nàng, mặc dù đẹp, nhưng hắn không thích.Bởi vì không thích, vì thế tùy ý tổn thương.Bởi vì yêu, mới đưa người mình yêu sâu đậm bao dung giấu kín.A Cửu không nhìn nữa, chỉ ôm song chưởng ngồi trên nóc nhà lạnh lẽo, nhìn phía Đông hơi trắng bệch, khuôn mặt thanh tú không chút biểu tình, đôi mắt đậm màu như bị nhuộm qua mực.Thuần túy mà nồng đậm.Tô Mi…Từ sau khi nàng đến thế giới này, liền không ngừng nghe thấy về chuyện xưa của nữ tử đó.Cảnh Nhất Bích từng nói, Quân Khanh Vũ có một nữ nhân rất thương yêu.Đồn đại một khúc Lạc Hoa Lưu Thủy của cô gái kia làm kinh động toàn bộ lục quốc, dung nhan khuynh thành thiên hạ cũng chỉ có Cảnh Nhất Bích dám sánh.A Cửu cúi đầu, Tô Mi như vậy, đừng nói nam tử, dù cho nữ tử cũng khó tránh khỏi động tâm. Huống chi thanh âm nàng mềm mại, điểm âm cuối lại có mấy phần mị hoặc…Nàng vào cung một năm, Quân Khanh Vũ cũng không chạm nàng. Nếu là dĩ vãng sẽ cho rằng Quân Khanh Vũ không thích, lười chạm. Nhưng thủ cung sa kia lại nói cho nàng biết, Quân Khanh Vũ làm như vậy, hoàn toàn là vì bảo hộ Tô Mi.Tựa như hiện tại đem nàng giấu ở nơi bí ẩn này.Vậy còn nàng thì sao?A Cửu vén lên tay áo, nhìn cánh tay mình, ngơ ngẩn nhìn dấu thủ cung sa, bên môi có một tia cười thảm.Quân Khanh Vũ, tối hôm qua ngươi bảo ta lưu lại, là động tình, hay chỉ là động dục?“Ba…”Trong phòng lại một phen đập phá, A Cửu không muốn để ý tới, xoay người nhảy xuống.Nhưng vừa mới rơi xuống đất, phía sau áo choàng thế nhưng vướng trên nhánh cây, sau đó xoẹt một tiếng, áo choàng rộng lớn của Quân Khanh Vũ liền bị xé rách.A Cửu vội từ trên mặt đất bò dậy, nhưng lúc rơi xuống đất hai chân đã tê dại, đã bị trật mắt cá chân.Mà bên trong đã có động tĩnh, A Cửu gấp gáp hướng ven đường dời mấy bước, thực sự vô cùng đau đớn, chỉ có cách ở tại chỗ ngồi xổm xuống, toàn bộ cánh tay đều lộ ra.“Ai?”Thanh âm cảnh giác đuổi theo, lúc này một thanh kiếm rơi vào trên cổ A Cửu.Mũi kiếm sắc bén cơ hồ cắt rách da thịt, A Cửu chậm rãi ngẩng đầu, nhìn thấy người cầm kiếm chính là Tả Khuynh.“Nương nương.”Tả Khuynh cả kinh vội thu hồi kiếm, tiến lên đỡ A Cửu.“Tả Khuynh, phiền ngươi đưa ta hồi Mai Ẩn điện.”Mắt cá chân đã sưng, nhưng nàng không muốn để hắn nhìn thấy mình chật vật, nói khẽ với Tả Khuynh.Tả Khuynh gật đầu, đỡ A Cửu chậm rãi trở về, mà lúc này, một thanh ân lãnh lệ truyền đến .“Tả Khuynh, ai?”Tả Khuynh ngừng bước chân, thập phần khó xử nhìn A Cửu .“Nương nương, ở đây là cấm địa, Hoàng thượng có lệnh ai cũng không thể tự tiện xông vào.”“Ngươi dẫn ta vào đi thôi.”Nàng là sát thủ, liền hiểu ý tứ của Tả Khuynh.Mỗi một bước đi đều đau đều gian nan, nhờ Tả Khuynh đỡ tới cửa, đã nhìn thấy Quân Khanh Vũ từ trong phòng đi ra.Hai người bốn mắt nhìn nhau, Quân Khanh Vũ mắt phượng kinh ngạc nhìn A Cửu, tựa hồ cũng chỉ chốc lát, trong không khí lan toả một trận hàn khí , ai cũng không nói gì, liền yên tĩnh như vậy.Tựa hồ, đều đang chờ đợi đối phương mở miệng nói trước.“Hoàng thượng.”Thanh âm Tô Mi truyền đến, phá vỡ đi sự yên tĩnh này .Quân Khanh Vũ quay đầu nhìn Tô Mi từ bên trong đi ra, sau đó đối với nàng vươn tay .“Bên ngoài lạnh, nàng sao lại đi ra.”Nói là như thế, nhưng động tác hắn lại vô thức đem cô gái xinh đẹp ôm vào trong lòng.Khóe miệng A Cửu xẹt qua một tia cười khổ không thể nhận ra, sau đó dời mắt nhìn về phía vài cọng hoa đào trong viện.“Bên ngoài có động, là ai tới sao?”Nữ tử đầu tựa trong lòng Quân Khanh Vũ, thanh âm mang theo điểm sợ hãi.“Đừng sợ. Là người quen.”Nói xong, ánh mắt Quân Khanh Vũ mới lại rơi vào trên người A Cửu, bỗng nhiên phát hiện nàng cũng không mặc áo choàng, chỉ tùy ý mặc nhất kiện áo khoác của hắn, bên trái tay áo đã bị xé mở, lộ ra cánh tay trắng nõn.“Ngươi tại sao lại ở chỗ này?”Hắn tựa hồ đè nén tức giận chất vấn.“Lạc đường.”Nàng nhàn nhạt đáp, không nhìn hắn.Nghe thấy thanh âm của một cô gái, Tô Mi trong lòng hắn cũng ngẩng đầu tò mò nhìn A Cửu.Cửa viện, một nữ tử được Tả Khuynh cẩn thận đỡ, sắc mặt thập phần trắng bệch, tóc cũng tùy ý thả trên vai, nhưng gương mặt đường nét rõ ràng, giữa mi có vài phần lịch sự tao nhã. Song đồng hoa đào nhìn như mực vựng nhuộm, có vài phần quật cường.Thân thể nàng đứng nghiêm, tựa như hồng mai ngạo tuyết nở rộ, khí chất lãnh ngạo không ai có thể sánh bằng.Mà nàng, mặc chính là y phục hoàng thượng.Một loại cảm giác nguy cơ trước nay chưa từng có xông lên đầu, Tô Mi tinh tế quan sát nữ tử phía trước, đột nhiên cảm thấy quen mặt, nhưng nhất thời lại nghĩ không ra.“Hoàng thượng, vị tỷ tỷ này là?”Tỷ tỷ?A Cửu nhìn về phía Tô Mi, thầm nghĩ nếu bàn về niên kỷ, Mai Tư Noãn này trái lại so với Tô Mi nhỏ hơn ba tuổi. Bất quá đối với mình mà nói, nàng cùng Quân Khanh Vũ cùng tuổi, một tiếng tỷ tỷ chưa quá.Thế nhưng, tiếng tỷ tỷ, lại làm nàng không được tự nhiên.Có lẽ bởi vì khuôn mặt kia cùng trong ác mộng giống nhau như đúc, cũng có thể bởi vì nàng là Tô Mi.Nhưng cũng không nghe được Quân Khanh Vũ trả lời, A Cửu không khỏi lắc đầu cười.Quân Khanh Vũ, chẳng lẽ ngươi luyến tiếc cho nữ nhân ngươi âu yếm biết, người trước mắt này là Thục phi của ngươi, thậm chí một canh giờ trước còn vành tai tóc mai chạm nhau như keo sơn, nữ nhân cùng sàng cộng chẩm?Vành tai tóc mai chạm nhau, như giao tựa đầu gối?A Cửu tươi cười hơn một tia trào phúng đối chính mình. Mấy canh giờ trước, nàng còn cảm thấy hai từ này rất đẹp, làm cho lòng người ấm áp.Nhưng mà bây giờ, nghĩ tới hai từ này, lại thấy nam tử thế nhưng không dám thừa nhận thân phận của mình, nàng liền cảm thấy thật châm chọc.“Hoàng thượng.”A Cửu hơi nhíu mày, dùng ngữ khí xa cách nói .“Tả Khuynh nói đây là cấm địa, không được tuỳ tiện đi vào.Ta lầm đường xông vào, cam nguyện bị phạt.”Hắn biết, lần đầu tiên nhìn thấy nữ tử này, nàng đã thống hận lễ tiết Hoàng gia.Vì thế hai người mấy ngày nay gần gũi đều chậm rãi quen thuộc nàng kêu hắn là, Quân Khanh Vũ. Hoàng thượng – chữ này ở trong miệng nàng, luôn mang theo ý tứ trào phúng.Nàng còn dùng một từ ‘Ta’, không phải thần thiếp, chắc hẳn đã biết hắn không muốn ở trước mặt Tô Mi nói ra thân phận nàng.Quân Khanh Vũ chăm chú nhìn A Cửu, trong lòng thế nhưng sợ hãi một cách khó hiểu.“Ngươi đi xuống trước đi.”Quân Khanh Vũ chi Tả Khuynh một ánh mắt, ý bảo đem A Cửu mang đi.“Hoàng thượng. Chỗ này là chính miệng người hạ chỉ không được tự tiện xông vào, lúc này người thả ta đi, chẳng lẽ muốn vi phạm ý chỉ của mình?”A Cửu hít sâu một hơi, đem chữ Quân Khanh Vũ nuốt vào .“Cổ ngữ nói, quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy, người làm vua một nước, không thể chỉ nói mà không làm. Nếu như thế, tương lai thế nào để lục quốc thần phục!”“Mai Nhị!”Thanh âm thịnh nộ vang lên bên tai, ánh mắt Quân Khanh Vũ mang theo sát khí nhìn chằm chằm A Cửu .“Ngươi rốt cuộc muốn nói gì?”Hắn không muốn trách phạt nàng, chẳng lẽ sai rồi, còn muốn nàng tự phát mình ?“Ta nguyện làm gương tốt, phạm sai lầm phải bị trừng phạt!”“Ha ha ha…”Quân Khanh Vũ thả Tô Mi, kiệt lực muốn áp chế lửa giận đi tới trước người A Cửu .“Ngươi cứ như vậy muốn bị trừng phạt?”“Đúng.”Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt không có một tia sợ hãi.“Vậy ngươi nghĩ muốn bị trừng phạt cái gì?”( Em ghét anh cùng Tô Mi ùi đấy :((((((((( )“Quất roi.”Nói ra hai chữ này, nàng trái lại cười nhạt một tiếng.Trong cung luật Quân quốc, tần phi phạm sai, nặng nhất là xử tử, sau đó đến tống lãnh cung, cuối cùng là quất roi.“Ngươi…”“Mai Nhị!”Con ngươi Quân Khanh Vũ trầm xuống, đột nhiên nhớ lại Tô Mi còn ở sau người, liền quay đầu hướng nàng mỉm cười, ôn nhu nói .“Nàng đi vào trước.”Tô Mi hơi sững sờ, sau đó nhu thuận gật đầu, trở về phòng.“Ngươi càng ngày càng cả gan làm loạn.Trẫm hiện tại mọi việc dựa vào ngươi, nhưng không phải do ngươi toàn quyền.”“Chính bởi vì không thể toàn quyền, ta mới nên bị phạt.”Nàng không thể toàn quyền, cho nên càng phải đối chính mình thêm nhiều nguyên tắc.Tỷ như, không được để bị dụ hoặc.Tỷ như, không nên đối Thập Nhất động tình, lại càng không nên đối một nam nhân không yêu mình động tình.Nàng cùng Quân Khanh Vũ bất quá chỉ là lợi dụng lẫn nhau.Nàng không nên có ý nghĩ cá nhân.Nghĩa phụ từng nói với nàng, làm sát thủ, ngu xuẩn nhất chính là động tình.Mà quất roi, có thể làm ngươi chặt đứt ý nghĩ xằng bậy.Nàng là người lý trí, bất luận dưới tình huống gì nàng cũng có thể nghĩ biện pháp phân tích hành vi của mình.Vì thế khi ở trên nóc phòng, nàng đã rất rõ ràng.Nàng, đích thực là thích Quân Khanh Vũ.Chỉ là thích mà thôi.“Vì sao?”Quân Khanh Vũ hít một hơi thật sâu, nữ nhân này càng ngày càng dễ chọc tức tâm tình hắn.Có đôi khi thật hận không thể đem nữ nhân này hung hăng thu thập một hồi, muốn dập tắt nhuệ khí trên người nàng, muốn làm nàng tựa như những nữ nhân khác yên tĩnh an phận.A Cửu hơi dừng một hồi, nhìn hắn .“Bởi vì ta, đích thực phạm sai.”Nàng vừa nói xong, con ngươi Quân Khanh Vũ nhất thời chao đảo, cơ hồ hung hăng níu chặt sam y A Cửu.“Ngươi đi ra cho ta.”Hắn đè thấp thanh âm, đem nàng kéo lên.Bởi vì vóc dáng nàng thấp bé so với hắn, hơn nữa vì rất tức giận mà cơ hồ đem nàng kẹp chặt.bên hông, ra khỏi viện tử.Hắn không phải người ngu dại. Hắn tự nhiên hiểu được nàng trong lời có ý gì!Tả Khuynh Hữu Danh sợ đến mức không dám đuổi theo, chỉ là mở mắt nhìn Hoàng thượng vác Mai Thục phi xông ra ngoài, sau đó yên lặng canh ở cửa.Cung nhân Mai Ẩn điện sáng sớm liền nhìn thấy Hoàng thượng vội vã mà đến, phía sau không dần theo tùy tùng, mà bên hông kẹp một người quần áo xộc xệch, thấy không rõ khuôn mặt.“Hoàng thượng.”Hồng Nhi bước lên phía trước nghênh tiếp, đến gần vừa nhìn nữ tử bên hông dĩ nhiên là Thục phi nương nương, vội quỳ xuống .“Hoàng thượng, xin người bớt giận.”“Cút ra ngoài cho trẫm.”Đám người vừa nghe, cuống quít lui ra, sau đó đóng cửa lại, hầu bên ngoài.Không có một hơi người.Lần này, không phải đem nàng nhét vào nhuyễn tháp, mà là trực tiếp vứt trên mặt đất.A Cửu đau đến chau mày, sau đó lạnh lùng nhìn về phía Quân Khanh Vũ.Ánh mắt của đối phương, cơ hồ muốn đem nàng băm thây vạn đoạn.“Mai Tư Noãn, ngươi phạm sai lầm gì?”Hắn cường xả một tia cười .“Cá tính của ngươi trước nay đều cho rằng chính mình chưa bao giờ phạm sai lầm.Hiện tại ngươi lại nói ngươi phạm sai lầm, ngươi nói ngươi sai cái gì?Ngươi nói phạm sai lầm là lạc được xông vào cấm địa? Ngươi cho là trẫm sẽ tin ngươi?”Hắn thế nào không nghĩ đến.Tối hôm qua triền miên cả đêm, lại không thấy nàng chút nào chủ động.Không có bất luận phương pháp nào có thể dằn vặt nàng. Nàng chính là không chịu nói ra, sự tình đêm đó bọn họ cùng một chỗ.Thậm chí, đêm đó nàng còn thẳng thắn phá hủy chứng cứ.Nguyên nhân làm như vậy chỉ có một, đó chính là nàng căn bản không muốn đối mặt, không muốn thừa nhận.A Cửu đỡ bàn chậm rãi đứng lên, sau đó khập khiễng đi tới hướng ghế tựa, chậm rãi ngồi xuống, sau đó cầm chén trà nhấp một ngụm, thản nhiên nói .“Hoàng thượng nghe nói qua nhất sinh nhất thế nhất song nhân cố sự?”“Chưa từng nghe nói.”Hắn nhướn mày, thực sự xem không hiểu nữ nhân này trong lòng rốt cuộc muốn cái gì.“Hoàng thượng, biết đàn sói trên hoang mạc không?”“Thì sao?”“Trong truyền thuyết, sói ở trên hoang mạc lấy đàn làm bạn, thờ một đôi tình nhân làm đầu đàn.”A Cửu buông trà .“Mặc dù, quý vì đầu lĩnh, nhưng sói đầu đàn cả đời lại chỉ có một người để bầu bạn, sinh tử tướng theo. Vì vậy mới có điển cố nhất sinh nhất thế nhất song nhân.”Quân Khanh Vũ đi tới bên người A Cửu, ngón tay nâng lên gương mặt nàng, cười khẩy nói .“Thục phi, sói mặc dù hung mãnh, nhưng rốt cuộc vẫn là súc vật, dùng cái gì để cùng người so sánh? Trên thế giới này, căn bản không có nhất sinh nhất thế nhất song nhân.”Mẹ của hắn, từ Đại Mạc mà đến, bôn ba thiên lý.Nhưng phụ thân hắn, lại ung dung ngồi trên Hoàng vị, hậu cung phi tần ba nghìn.Cái gì là nhất sinh nhất thế nhất song nhân?“Thần thiếp cho rằng, thế giới này có.”Nàng nghiêng mặt né tránh ngón tay hắn, lại bị hắn nắm trở về.“Thục phi ngụ ý chính là, phải tìm nhất sinh nhất thế nhất song nhân?”“Chẳng lẽ hoàng thượng không phải đang tìm sao?”Chống lại ánh mắt hắn dò xét, A Cửu ra vẻ mỉm cười .“Nếu không, hoàng thượng vì sao đối người ngoài tuyên bố Tô Mi đã chết, nhưng trên thực tế lại đem nàng giấu trong hậu viện.”“Mai Tư Noãn.”Tay vô thức dùng sức, mày giữa nổi lên sát ý, toàn bộ khuôn mặt hắn đều vì nàng những lời này mà đổi sắc, trở nên lãnh khốc vô tình, xa cách cùng xa lạ.“Ngươi biết quá nhiều!”Hắn đè nặng thanh âm cảnh cáo nói .“Ngươi nếu dám đem chuyện của nàng nói ra nửa phần, trẫm sẽ cho ngươi sống không bằng chết.”Sống không bằng chết?Hàm dưới cơ hồ bị hắn bóp nát, thân thể nàng chợt băng lãnh, mà nơi trái tim lại còn băng lãnh hơn.Bốn chữ “sống không bằng chết”, so với quất roi còn quyết tuyệt hơn.Vì nữ nhân kia, Quân Khanh Vũ hắn sẽ làm nàng sống không bằng chết!Đúng vậy, nàng thì có là cái gì?Thục phi, ngay từ đầu đã là nữ nhân bị hắn ghét bỏ.Nếu không phải bởi vì Thu Mặc, nếu không phải bởi vì giao dịch, bọn họ đã không có bất kỳ liên quan.“Thần thiếp là người sợ chết, sẽ không nói ra.”A Cửu cắn môi, tươi cười chưa biến, tay trong áo khẽ run .“Hoàng thượng, chẳng thà chúng ta làm tiếp một cái giao dịch.”“Ngươi muốn nói gì?”“Năm ngày trước, vì cầu một gốc hồng nhan cỏ, thần thiếp đáp ứng nguyện ý đem thiệp mời đưa cho Mộ Dung Tự Tô. Này giao dịch hoàn thành viên mãn.Nói cái tiếp theo, đó là giúp ngươi bảo hộ Tô Mi?”“Ngươi bảo hộ nàng?”Quân Khanh Vũ buông lỏng tay, mà lúc này trên khuôn trắng nõn cũng nhiều hơn mấy vết máu thật sâu .“Điều kiện của ngươi là gì?”“Đổi lấy tự do của ta. Bắt đầu từ hôm nay, Mai Tư Noãn chỉ là thần, không phải là phi, cũng không phải nữ nhân của hoàng thượng.”Nàng muốn chính là, không làm nữ nhân của hắn, không làm một trong những nữ nhân của hắn.“Ha ha ha…”Quân Khanh Vũ bên cạnh phát ra một tiếng cười nhẹ, ở trong đại điện có vẻ càng trống rỗng .“Mai Tư Noãn, lúc này trẫm rốt cuộc hiểu ngươi vì sao chết sống không thừa nhận đêm đó chuyện gì đã xảy ra. Hoá ra từ khi mới bắt đầu, ngươi chưa từng nghĩ muốn trở thành nữ nhân của trẫm.”“Hảo!Trẫm cũng không thiếu một nữ nhân như ngươi.Chỉ cần ngươi có bản lĩnh bảo hộ Tô Mi. Thì từ bây giờ, ngươi là thần!”Nói xong, hắn thình lình đứng dậy, phất tay áo xoay người rời đi.“Thần, cung tiễn hoàng thượng.”A Cửu đứng dậy, yên lặng quỳ trên mặt đất.Bước chân người đi tới cửa đột nhiên dừng lại, thế nhưng quay đầu trở về, nắm lấy tay nàng, nhìn nàng một phen chất vấn.Trên khuôn mặt tuấn mỹ yêu tà có một phần tự giễu .“Bọn họ nói không sai, nữ nhân là tình người lạnh nhất thiên hạ. Trẫm, hôm nay xem như tin.”Trong phòng còn lưu lại long diên hương nhàn nhạt, hắn đã rời đi, mà A Cửu còn trên mặt đất, yên lặng cúi đầu nhìn tay mình.Một cái vân tay kéo dài qua lòng bàn tay kia, ánh mắt đau nhói.Vì một người khác, có thể cho nàng sống không bằng chết.Vì một nữ nhân khác, hắn sẽ thả nàng.Tất cả, chỉ còn lại mối quan hệ ” quân – thần ” .Mà, đi tới dị thế này, nàng một thân vết thương, lại đều vì Quân Khanh Vũ hắn .Quân Khanh Vũ, sự lãnh tình của ta, so với ngươi đế vương vô tình cùng tuyệt tình, thì có là cái gì?Chống tay lên mặt đất lạnh lẽo đứng lên, mắt cá chân đã sưng đến dọa người, nàng xụi lơ tựa trên nhuyễn tháp, phát hiện bên cạnh có bày lò sưởi.Trong lòng đau xót khó hiểu, nàng đem lò sưởi đặt trong lòng, gò má nhẹ nhàng dán lên.Thập Nhất, ta rất muốn quay về.Cảnh Nhất Bích đi tới cửa đại điện, kinh ngạc phát hiện Tả Khuynh Hữu Danh đều đứng phía ngoài cánh cửa đóng chặt, thần sắc lo nghĩ.Bình thường Quân Khanh Vũ ở trong phê tấu chương, hai người đều đứng bên hầu hạ. Vậy mà bây giờ, cả hai thế nhưng đều bị đuổi ra ngoài.“Tả Khuynh, làm sao vậy?”“Hoàng thượng tâm tình không tốt.”“Đã xảy ra chuyện gì?”Thiệp mời Mộ Dung Tự Tô bên kia trở về nói đêm nay gặp mặt, buổi sáng nhận được tin tức liền đưa đến trong cung, theo lý thuyết tâm tình Quân Khanh Vũ hẳn rất tốt mới đúng.“Sáng nay, Thục phi nương nương tựa hồ lại cùng Hoàng thượng xảy ra tranh chấp.Sau khi trở về Hoàng thượng vẫn ở trong điện phát giận. Lúc này khí còn chưa tiêu.”“Tranh chấp?”Cảnh Nhất Bích lo lắng nhíu mày .“Thục phi nương nương làm sao vậy?”“Chúng thần cũng không biết.”Hữu Danh thở dài một hơi, không dám nói nhiều.“Vậy ngươi đi trước thông báo một tiếng.”“Ân.”Hữu Danh cẩn thận từng li từng tí đẩy cửa đi vào.Hồi lâu mới thấy Quân Khanh Vũ đi ra, khí sắc đích thực không được tốt.Nhưng buổi tối đã ước định cùng Mộ Dung Tự Tô ở Đế đô gặp mặt một lần, bởi có một số việc muốn thương nghị.Hai người lên xe ngựa, cũng không thấy A Cửu, Cảnh Nhất Bích nhìn Quân Khanh Vũ mấy lần lại là cũng không có ý tứ mở miệng.Buổi tối Đế đô trước sau như một náo nhiệt, xe ngựa cuối cùng dừng trước một tòa trà lâu bí ẩn, hai người mới tiến vào.Mộ Dung Tự Tô nhìn chén trà, thường thường ngẩng đầu nhìn bên ngoài cửa sổ.“Tam hoàng tử, họ đã tới.”Mộ Dung Tự Tô đặt chén trà xuống, hít một hơi thật sâu, sau đó nhìn bên ngoài mành. Hai thân ảnh chậm rãi đi tới đều mặc một thân tuyết sắc y phục.Người phía trước phát như mực, mặt như liên, dung mạo thanh tú, toàn thân có một luồng siêu nhiên thoát tục khí tức.Mộ Dung Tự Tô mỉm cười, hắn đã gặp qua người này, đó là Quân quốc Thừa tướng nổi danh trẻ tuổi nhất —— Cảnh Nhất Bích.Đồn đại khuôn mặt hắn khuynh quốc khuynh thành, ngạo cư lục quốc. Thậm chí cũng có thể đem Quân quốc tam đại mỹ nhân ra so sánh.Lần này nhìn gần xem ra đồn đại cũng không giả.Hắn trước một bước tiến vào, sau đó đối Mộ Dung Tự Tô lễ phép cười, lại là đứng nghiêng người, quay đầu nhìn về phía người sau cùng tiến vào.Người nọ tiến vào, toàn thân khoác tuyết trắng hồ cừu, mặc tuyết sắc y sam, cả người đều tuyết trắng. Màu sắc ôn hòa này vốn nên làm người ta cảm thấy người tới hẳn là có khí chất mông lung cùng ôn hòa như Cảnh Nhất Bích.Nhưng, chỉ dùng bạch ngọc trâm tùy ý vén tóc, cùng cặp song đồng như đêm tối đen kịt, con ngươi thần sắc vi hiển biếng nhác, lại có cảm giác của một loại quý khí cùng khí phách bức người.Gương mặt đó, có vẻ cực kỳ trẻ tuổi, cũng tinh xảo vạn phần, môi nhợt nhạt nhướn lên, tiếu tựa phi tiếu.Hắn đứng ở cửa, khi nhìn thấy Mộ Dung Tự Tô thì bước chân hơi chậm lại, sau đó đưa tay đặt sau người.Chẳng qua là một động tác tập mãi thành quen, nhưng lại mang theo ung dung khí chất chỉ có ở hoàng gia .Đồn đại hắn là đế vương túng sắc, chỉ mới mười chín tuổi mà đã ba tháng tuyển tú một lần, hơn nữa không phải mỹ nữ không chọn.Nghe nói hoàng đế trẻ tuổi thân thể yếu ớt, vô pháp chấp chính.Trong phòng, trà hương bốn phía, hộ vệ chăm chú ở bên ngoài, nước trà đã sai người đưa ba lần, song phương nói chuyện cũng rất tốt, thương nghị cuối cùng là Mộ Dung Tự Tô sẽ ở Hoàng gia yến hội mười ngày sau, chính thức tiếp kiến.Đương nhiên, Mộ Dung Tự Tô cũng sẽ tiếp thiếp mời của Thập nhị vương gia cùng Mạc thừa tướng. Làm như vậy nhằm lẫn lộn mọi truyện.Mộ Dung Tự Tô nhợt nhạt hít một ngụm khí, phát hiện trong cuộc nói chuyện này, Quân Khanh Vũ căn bản không nhấp một giọt nước trà. Lần trước nghe qua hắn có tính sạch sẽ, xem ra cũng không giả.“Hoàng thượng, thứ cho Tự Tô hỏi một vấn đề.”“Tam hoàng tử không cần khách khí.”Mộ Dung Tự Tô dừng một chút, cũng nhìn Cảnh Nhất Bích liếc mắt một cái, sau đó nói .“Vì sao, hôm nay không thấy Mai Nhị?”“Mai Nhị?”Quân Khanh Vũ tròng mắt hơi nhíu, thâm thúy nhìn không thấy đáy .“Hôm qua chân bị thương. Vì thế, còn đang dưỡng thương.”Nói vừa xong, Quân Khanh Vũ vô thức liếc Cảnh Nhất Bích.Phát hiện động tác đối phương đang uống trà hơi chậm lại, lông mi phảng chiếu sương mù, lại là không có ngẩng đầu, mà trà cũng không uống vào.“Bị thương?”Mộ Dung Tự Tô sắc mặt ngưng trọng .“Có nghiêm trọng?”“Không phải rất nghiêm trọng.”“Lần này tới Quân quốc, ta cũng dẫn theo thái y, không biết Mai nhị công tử hiện ở nơi nào, nếu tiện thì để ta mệnh thái y vào nhìn một phen.”Hắn cố ý không nói bản thân biết thân phận nữ tử của nàng.“Trẫm thay Mai Nhị trước tạ ơn Tam hoàng tử quan tâm.”Quân Khanh Vũ nhẹ nhàng cười, sau đó tay cầm lấy cái chén, xinh đẹp tuyệt trần ngón tay nhẹ nhàng phất qua bên cạnh .“Bất quá thái y nói, ngày hôm qua nàng cảm nhiễm phong hàn, không thể ra ngoài. Nếu Tam hoàng tử muốn gặp, mười ngày sau trên yến tiệc, Mai Nhị nếu thương dưỡng khỏi, nhất định sẽ xuất hiện .”Mộ Dung Tự Tô sắc mặt khôi phục tiếu ý .“Như vậy rất tốt. Hoàng thượng thủ hạ nhân tài đông đúc, làm cho Mộ Dung không ngừng hâm mộ. Hơn nữa càng nghe nói Quân quốc từ trước đến nay sinh ra nhiều đại mỹ nữ cùng tài nữ, ngạo cư lục quốc tam đại nữ tử đều xuất thân từ đây.Mộ Dung bây giờ còn chưa lập phi, vừa vặn đi tới Quân quốc, nếu như Hoàng thượng không để ý, đến lúc đó kính xin Hoàng thượng cho ta tứ hôn một nữ tử ở Quân quốc.”Mộ Dung Tự Tô thong thả nói, mặc dù có tiếu ý nhưng thần tình lại nghiêm túc .“Nếu được chuyện, Mộ Dung Tự Tô định đưa lên Lang Gia mười vạn, bạch lộ mười vạn, hoàng kim trăm vạn, Bạch Ngân vạn xe.”Nói vừa xong, Quân Khanh Vũ cùng Cảnh Nhất Bích đồng thời ngẩn ra.Trong lục quốc, Sở quốc vốn giàu có nhất, mà Mộ Dung Tự Tô đưa ra sính lễ lại tương đương với quốc khố hai năm qua.Mấy chữ này, là bất kỳ quốc gia nào cũng động tâm.“Tam hoàng tử đưa sính lễ lớn như vậy , xem ra đã có đối tượng?”Quân Khanh Vũ trên mặt khôi phục tươi cười, thanh âm không có bao nhiêu nhiệt tình, tựa hồ đã đoán được Mộ Dung Tự Tô chỉ người nọ là ai.( Há há :v Em like cho anh Tự Tô :v )“Đúng vậy . Chỉ là còn chưa hỏi qua ý kiến nàng.Bất quá chỉ cần hoàng thượng tứ hôn, Mộ Dung cho rằng Sở Quân hai nước thông gia, quan hệ đồng minh song phương có thể càng thêm vững chắc.”“Tam hoàng tử đã có lòng thành, Trẫm cũng không ngại giúp người đạt được.”Quân Khanh Vũ buông chén, thân thể tựa trên ghế, mắt phượng hơi nheo lại .“Mười ngày sau trên yến hội, chỉ cần cô gái kia chưa gả, đương nhiên càng không là phi tần Trẫm, Trẫm sẽ nhân cơ hội mà làm nguyệt lão.”( Bé Băng chờ ngày ấy á =))))) )Hai chữ Tần phi, hắn nói cực kỳ nặng.“Hoàng thượng thật đúng nói đùa.”Lần gặp mặt đầu tiên phi thường nhanh chóng kết thúc.Ở trên đường trở về, Quân Khanh Vũ lại là trước sau như một trầm mặc, tựa hồ có tâm sự.Tới cửa cung, chờ xe ngựa đã dừng, hắn lại là không có chút ý tứ xuống xe.“Cảnh Nhất Bích.”Hắn quay đầu cười cười nhìn Cảnh Nhất Bích.“Hoàng thượng, có việc?”“Ngươi có biết, nàng bị thương?”“Biết, hoàng thượng vừa báo cho vi thần.”Cảnh Nhất Bích thần sắc bình thản.Mày hơi nhướn, Quân Khanh Vũ ý cười càng sâu .“Chẳng lẽ Cảnh Nhất Bích không muốn biết, nàng bị thương thế nào?”“Trong cung có thái y, Thục phi nương nương bệnh tình sẽ không đáng lo.”“Phải không? Ta xem nàng tính mạng khó giữ.”Con ngươi Quân Khanh Vũ trầm xuống, phất tay áo nhảy xuống xe ngựa, lạnh lùng nói .“Nàng sáng sớm hôm nay đối trẫm nói, sau ngày hôm nay, ta là quân, nàng là thần, hai người lấy thân phận quân thần đối đãi.”Dứt lời, xoay người rời đi.Tay Cảnh Nhất Bích vô thức nắm chặt mành bên cạnh, tựa hồ nhớ ra cái gì đó, đuổi theo mấy bước .“Hoàng thượng.”Quân Khanh Vũ quay đầu nhìn về phía hắn .“Chẳng lẽ Cảnh Nhất Bích lo lắng Thục phi bị thương, muốn theo trẫm đi vào nhìn?”“Thần không có ý đó. Chỉ là muốn chuyển tới Thục phi nương nương một tiếng, ngày ấy nàng đi Tây nhai mua khoai nướng .Hiện tại lão nhân gia nói khí trời lạnh lẽo, nương nương muốn mua phấn khoai sợ rằng phải đầu xuân sau mới có.”Quân Khanh Vũ thần sắc ngẩn ra, có chút kinh ngạc nhìn Cảnh Nhất Bích, tựa hồ có chút không rõ, nhưng lại không muốn suy nghĩ nhiều, lạnh lùng hừ một tiếng, xoay người bước vào cửa cung.Cửa cung dị thường lãnh, bên trong tẩm cung, ngọn đèn dầu yếu ớt, Quân Khanh Vũ xoay người đứng lên .“Hữu Danh.”“Hoàng thượng?”Hữu Danh cuống quít từ gian ngoài cầm đèn tiến vào, nhìn Quân Khanh Vũ vẻ mặt bực bội ngồi trên giường.Đây đã là lần thứ ba đêm nay gọi hắn.Hữu Danh từ nhỏ đã hầu hạ bên người Quân Khanh Vũ, có thể bởi vì thân thế mà khi Quân Khanh Vũ ngủ cũng không bao giờ lăn qua lăn lại, buổi tối lại càng ít khi gọi bọn họ tiến vào.“Hoàng thượng đói bụng?”“Không đói.”Hắn sau khi trở về, căn bản không dùng qua bữa tối .“Hữu Danh, ngươi nói xem, là Trẫm bộ dạng coi được, hay là Cảnh Nhất Bích coi được?”( =))))))))))))))))) )Quân Khanh Vũ yếu ớt hỏi.Hữu Danh kéo dài mặt, vội hỏi .“Hoàng thượng là thiên tử, nhân trung long phượng, Bích công tử sao có thể so sánh?”“Miệng chó không thể khạc ra ngà voi!”Quân Khanh Vũ không vui liếc hắn một cái, xoay người đi tới hạ tháp lưu ly trước giường.Hữu Danh vội vàng mang tới áo choàng phủ thêm vì hắn, lại bị hắn một tay phất bỏ.Đến cái gương, hắn cẩn thận quan sát mặt mình, sau đó rơi vào đôi mắt, nhìn tới nửa ngày, chân mày càng nhăn chặt.“Hữu Danh, mắt Trẫm màu gì?”“Màu mực .”Quân Khanh Vũ ngoắc ngoắc môi .“Trẫm cũng nhìn là màu mực. Vậy mà nàng lại nói là màu tím.”“Ngươi đã nói cho nàng, mười ngày sau đến yến hội?”“Tả Khuynh đi.”“Vậy sao…”Quân Khanh Vũ gật gật đầu .“Nàng có nói gì không?”“Tả Khuynh nói, nương nương ở trong phòng chỉ nói một tiếng, biết. Sau đó không nói gì nữa.”“Chỉ có vậy?”Thần tình có chút thất vọng, Quân Khanh Vũ xoay người trở lại giường nằm, buồn thanh nói :“Vết thương ở chân thế nào?”Thanh âm bị chăn ngăn cản, Hữu Danh nghe không rõ, cẩn thận từng li từng tí hỏi .“Hoàng thượng lo lắng vết thương của nương nương?”Hắn vừa nói xong, một cái gối liền hung hăng bay tới.“Cút ra ngoài cho trẫm.”Hữu Danh ôm đầu xám xịt đi ra, nhìn Tả Khuynh ló đầu xem .“Hoàng thượng còn đang tức giận?”“Không giống tức giận.”Hữu Danh biết mồm biết miệng, suy nghĩ hồi lâu .“Giống như phát cáu.”“Hả?”Tả Khuynh nhíu mày .“Hoàng thượng trước đây chưa từng như vậy đúng không ?”“Trước đây không có. Nhưng gần đây đã có.”Hữu Danh có chút mệt mỏi liếc nhìn Tả Khuynh .“Dược ngươi mang qua cho Thục phi nương nương chưa?”“Đưa rồi. Nhưng mà Hữu Danh, ngươi xác định thuốc này đưa cho nương nương?Ta nhìn thấy Hoàng thượng tức giận với nương nương mà?”“Tức giận?Sáng nay qua tìm nương nương, ngươi thấy Hoàng thượng tức giận, đích thực là do nương nương nói chuyện đắc tội hoàng thượng.Nhưng lại nói, thuốc kia là cống phẩm, Hoàng thượng cớ sao tùy ý ném ra ngoài, sau đó còn cho chúng ta nhặt được?”Hữu Danh đắc ý phân tích, sau đó hừ một tiếng .“Ngu ngốc.”Tả Khuynh bị Hữu Danh nói có chút bất bình, lại là không biết thế nào phản bác, chỉ cảm thấy gần đây tâm tình Hoàng thượng thay đổi thất thường mà thôi.Thu Mặc đã tỉnh, một gốc hồng nhan cỏ cũng đặt trong hộp, trái lại chưa dùng tới.A Cửu đem gốc cây cầm trong tay nhìn tới nửa đêm, lại không phát hiện nó làm sao có thể khiến người ta khởi tử hồi sinh.Đột nhiên nóc nhà có tiếng bước chân nhỏ vụn, A Cửu vừa nghe, sờ hướng chủy thủ dưới gối, sau đó giả bộ ngủ.Trong không khí yên tĩnh, người nọ từ nóc nhà nhảy xuống, sau đó đi về phía giường A Cửu.Cảm giác người nọ đến gần, A Cửu không chút nào nương tay, đem chủy thủ trong tay phóng một tiếng bay ra, hướng trái tim người nọ lao tới.Sát khí bắn thẳng đến mà đến, người kia xoay người, vừa vặn tránh thoát, dọc theo nóc nhà muốn chạy.Trong phòng cực kỳ tối, A Cửu đốt nến, chợt thấy được hắc bào quỷ dị, cùng sợi tóc tán loạn bay.“Tử Nguyệt!”A Cửu thốt ra, nhưng trong nháy mắt liền hối hận.Còn đối phương cũng đình chỉ chạy trốn, ở trong phòng kinh ngạc nhìn nàng.Chỉ tên sát thủ A Cửu kia mới biết người mặc hắc bào đeo mặt nạ gọi là Tử Nguyệt.Còn Mai Tư Noãn, không biết.Nàng hô một tiếng Tử Nguyệt, chính là trực tiếp nói cho đối phương biết, chính mình là sát thủ A Cửu kia.“Là ngươi?”Thanh âm Tử Nguyệt mang theo vẻ kinh ngạc khó có thể che giấu, sau đó nhảy xuống nóc nhà, đi tới trước người A Cửu.Gần như vậy, cầm chặt dạ minh châu, A Cửu mới nhìn rõ trên y phục hắn thêu đồ án hoá ra là đồ đằng từ xưa, có trăng non, còn có lưu vân, còn có… kỳ lân.“Mời ngồi.”A Cửu kêu hắn ngồi xuống, nhớ tới hắn là người Nguyệt Ly, mặc y phục như vậy hẳn không kỳ quái.“Sao ngươi lại tới đây?”Bầu không khí có chút xấu hổ, A Cửu miễn cưỡng cười một chút, chí ít bọn họ bây giờ là quan hệ đồng minh.“Hôm nay Quân Khanh Vũ cùng Mộ Dung Tự Tô gặp mặt. Nhưng, ngươi không đi.”Hắn dừng một chút, thanh âm như trước nghe không rõ, thậm chí qua mặt nạ cũng không cách nào nhìn rõ hai mắt .“Ta hỏi thăm một chút nội dung, Quân Khanh Vũ tựa hồ không nói tới hai điều kiện kia của ta.”“Là ta chưa nói cho hắn biết. Bất quá việc này ngươi không cần lo lắng, mười ngày sau có yến tiệc, ta sẽ đích thân cùng Mộ Dung Tự Tô nói.”“Cảm ơn.”Đối phương rất lễ phép trả lời, sau đó nhìn về phía mắt cá chân nàng .“Nghe nói ngươi bị thương?”A Cửu cúi đầu nhìn, lắc lắc đầu .“Không thương tổn đến xương cốt, hai ba ngày máu bầm sẽ tan.”“Ở đây.”Người nọ từ áo choàng màu đen lấy ra một cái bình tinh xảo .“Đây là dược Nguyệt Ly quốc lưu truyền, không tới một canh giờ sau máu bầm sẽ tan.”“Cảm ơn, nhưng dược quý báu như thế, ta không cách nào nhận.”“Người Nguyệt Ly chưa bao giờ nợ ân tình. Huống hồ ngày sau rất nhiều chỗ cần nương nương giúp đỡ, kính xin người nhận lấy.”“Ngươi không cần gọi ta là nương nương. Gọi ta một tiếng A Cửu là được.”Tử Nguyệt ngây ra một lúc, đặt dược lên bàn, sau đó thu tay, không nói gì.“Tử Nguyệt, có thể hay không mạo muội hỏi một chút.Vì sao, ngươi đối ngọc bội Quân Khanh Vũ cảm thấy hứng thú?”Hai lần nhìn thấy Tử Nguyệt xuất hiện, đều là vì khối ngọc kia, mà hai lần cũng không đối bọn họ hạ sát thủ. Đương nhiên lần thứ ba không tính .“Liên quan đến đến cơ mật Nguyệt Ly, sợ rằng không thể nói cho ngươi biết.”Đối phương áy náy cúi thấp đầu, A Cửu lúc này mới phát hiện, đối phương cử chỉ lễ phép, dường như được giáo dục phi thường nghiêm túc,giữa mi ẩn ẩn có một luồng quý khí, chỉ là bị đối phương che dấu.“Không sao.”Nàng không miễn cưỡng hắn .“Bất quá, ngày khác cần ngươi giúp, vậy ta như thế nào tìm ngươi?”Sở quốc chi chiến, tất nhiên cần bọn họ giúp, song phương phương thức liên lạc cực kỳ quan trọng.“Đây là đạn khói. Lúc ngươi cần thì đốt lên, chúng ta sẽ xuất hiện.”Nói xong, đặt ống trúc lên bàn.Đồ vật này rất tinh xảo, thoạt nhìn cùng trang sức không sai biệt lắm.“Nương nương…”Đối phương đứng lên, hẳn là muốn đi .“Tử Nguyệt có thể hay không hỏi một tiếng, A Cửu là tên thật của người sao?”“Đúng vậy.”Nàng cười gật đầu.“Dòng họ?”“Không họ.”“Tử Nguyệt đã hiểu .”Đối phương thẳng tắp đứng lên, một tay để trước ngực, một tay buông xuống, hơi cúi đầu. Động tác này cực kỳ giống tư thế hành lễ của thân sĩ phương Tây.“Tử Nguyệt.”A Cửu kêu hắn .“Khi Nguyệt Ly bách tính một lần nữa trở lại cố thổ, Nguyệt Ly sẽ phục quốc.”Trong lịch sử, Thập Nhất nói, Quân Khanh Vũ ba năm sau sẽ thống nhất lục quốc, mà không phải thất quốc.“Cám ơn ngươi, A Cửu.”Mặc dù cách mặt nạ, nhưng A Cửu vẫn cảm giác được đối phương thực sự đang cười.Ngày thứ hai, Thu Mặc đã có thể xuống giường, mà Tử Nguyệt đưa tới dược, cũng như hắn nói như vậy thần kỳ, sáng sớm hôm sau nàng phát hiện trên chân đã hoàn toàn khỏi hẳn.Có lẽ chỉ là trùng hợp, nhưng nàng tổng cảm thấy Tử Nguyệt là người chuyên môn đến đưa thuốc.Tin tức Mộ Dung Tự Tô – Sở quốc Tam hoàng tử ghé thăm, toàn bộ Quân quốc đều biết.Lúc này trong hoàng cung cũng một mảnh bận rộn, tất cả đều vì yến hội mà chuẩn bị.Thậm chí cũng có người rảnh rỗi nói Mộ Dung Tam hoàng tử lần này tới là muốn ở Quân quốc chọn chính phi. Bởi vậy tất cả Đế đô danh viện đều có cơ hội vào cung dự yến.Mộ Dung công tử bên ngoài vốn có mỹ danh, huống chi Sở quốc giàu có, lần này chọn không phải trắc phi, mà là chính phi. Ngày khác Tam hoàng tử đăng cơ, đó chính là hoàng hậu.Bởi vậy Đế đô quan viên kẻ có tiền đều tranh nhau cho nữ nhi vào cung. Mà chuyện này lại có Tả Khuynh cùng Hữu Danh an bài.Huyền cơ bên trong, A Cửu so với những người khác đều rõ ràng hơn hết thảy.Tựa như người xem mua vé vào bàn, phiếu này thiên kim cũng khó có.Quân Khanh Vũ tự nhiên cũng hung hăng lợi dụng lấp đầy quốc khố.Bên trong hoàng cung, vài ngày trước Chu Tuyết cùng Mạc Hải Đường có tranh ngầm, nghe kể bởi vì Vương công công nói gần đây hoàng thượng nhiều lần xuất nhập cung khác, rất có vũ lộ quân triêm xu thế, mà hai ngày này tối được sủng ái lại là Chiêu nghi, Chu Tuyết.Lúc Hồng Nhi kể bát quái ( chuyện phiếm nghe bên ngoài ) cho nàng nghe, A Cửu đang nằm trên ghế thái sư, nhìn Thu Mặc vui vẻ ra mặt đỡ ghế bước đi.“Hồng Nhi, ta có một chút đói bụng.Mùa đông ở đây không biết có ốc đinh không, ngươi đi hỏi rồi bảo phòng bếp chuẩn bị cho ta.”Nói mấy câu liền đem Hồng Nhi đuổi đi xuống, A Cửu đỡ Thu Mặc ngồi bên cạnh .“Thu Mặc, ở Nguyệt Ly quốc, nếu như mặc y phục thêu đồ đằng, ở dưới ánh trăng bung dù, bình thường là thân phận gì?”“Nương nương người nói áo choàng màu đen? Ở giữa có kỳ lân, phía trên trăng rằm, phía dưới lưu vân?Đó là y phục Tế ti đại nhân của Nguyệt Ly quốc.”“Tế ti?”A Cửu kinh ngạc vừa nhảy .“Nguyệt Ly có tế ti?”“Kỳ thực, Tế ti chính là chỉ kỳ lân, thần thú hóa thành nhân hình, y phục của hắn là như vậy, mà bách tính đều tôn xưng là Tế ti đại nhân.”Cái này, làm A Cửu hoàn toàn choáng váng.Nếu như nói Tử Nguyệt là Tế ti nàng một chút có thể tin, thế nhưng nói đến hắn là kỳ lân, đánh chết cũng…Nàng thế nào cũng không có cách đem một người rõ ràng biến thành một động vật, cũng càng không thể tưởng tượng một động vật biến thành lớn.Huống chi, người kia ngày hôm qua và mấy ngày trước còn đứng trước mặt nàng.“Vậy, Tế ti đại nhân vì sao phải bung dù?”“Nghe nói Tế ti đại nhân gặp ánh trăng sẽ biến về chân thân. Đương nhiên đây chỉ là truyền thuyết.”“Vậy…Ngươi lớn như vậy, có từng nghe qua một người tên Tử Nguyệt?”Lần này, Thu Mặc hồi lâu sau đó mới nói .“Nếu như bà bà không nói sai, ta cũng không nhớ lầm, thì trăm năm trước, kỳ lân bị Vương giết chết, tên của nó hình như là —— Tử Nguyệt.”Ngực một trận kịch liệt đau, A Cửu hơi cúi thấp thân thể, nhìn bên hông lộ ra yên hoa.Chẳng lẽ đều là trùng hợp?Trăm năm trước, kỳ lân bị giết là Tử Nguyệt…Mà lần đầu tiên nghe được tên này, trong đầu nàng liền xuất hiện một thanh âm thiếu niên tuyệt vọng.Kiếp sau, ta không còn là Tử Nguyệt.“Nương nương, ốc đồng cay sao mà người muốn đây ạ.”Trong tay Hồng Nhi cầm một hỏa lò, vội vã tiến vào.A Cửu đạm nhiên nhìn, sai Hồng Nhi đi xuống chẳng qua là mượn cớ, lại không ngờ trong Đại Đông thật sự có ốc đồng.A Cửu trong lòng chỉ nghĩ về sự tình Tử Nguyệt, làm gì có tâm tình ăn ốc đồng. Nhưng vừa ngẩng đầu, thế nhưng lại nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc từ bên ngoài đi tới.“Nương nương, Hoàng thượng tới.”A Cửu nhíu chặt chân mày, đối Hồng Nhi nói .“Đem vào trong ăn.”Nói xong lập tức cũng đứng dậy theo vào, ngồi xuống cúi đầu ăn ốc đồng ngự thiện phòng làm.Ốc đồng là bạo sao, còn tăng thêm ớt cựa gà, sau đó lại đặt trong ớt bảo lý. Ăn trong miệng giống như có đại hỏa xẹt qua, nhưng mà vừa ăn đã nghiền.“Mai Nhị, đừng không hiểu quy củ.”Đây là lần đầu tiên trong mấy ngày qua Quân Khanh Vũ đặt chân đến Mai Ẩn điện.A Cửu đứng dậy hơi hành lễ, ánh mắt lại chỉ chốc lát rơi vào người hắn, gật đầu, rồi lại nhìn ốc đồng hồng canh cuồn cuộn.Quân thần khác biệt , hắn là quân, nàng là thần.Ý nghĩ xằng bậy này là khi hắn một câu sống không bằng chết, nàng mới nghĩ ra.Tựa hồ cảm thấy A Cửu cố ý không thèm nhìn hắn, con ngươi Quân Khanh Vũ trầm xuống, nghiêm nghị ra lệnh .“Mai Nhị, ngươi dám không ngẩng đầu nhìn trẫm?”Chẳng lẽ ốc đồng kia so với hắn có lực hấp dẫn hơn?“Không dám.”Quân Khanh Vũ thở hốc vì kinh ngạc, không ngờ A Cửu trả lời như vậy, nhíu mày .“Vì sao không dám?”“Quân thần khác biệt, thần sao dám ngẩng đầu nhìn thẳng long nhan.”Phốc.Ngoài cửa truyền đến tiếng cười Hữu Danh khó có thể nghe thấy.Ánh mắt Quân Khanh Vũ cảnh cáo bay ra, người trong phòng lúc này cũng thức thời lui xuống.“Trẫm cho phép ngươi ngẩng đầu nhìn trẫm.”A Cửu có chút không kiên nhẫn nhíu mày, nhưng vẫn như cũ cúi đầu .“Hoàng thượng, này không phù hợp quy củ.”Quân Khanh Vũ sắc mặt càng thêm khó coi.“Trẫm lệnh ngươi ngẩng đầu.Bằng không trẫm đem ốc đồng của ngươi ném ra bên ngoài.”Thanh âm hắn nghe tựa đứa nhỏ xúc động giận dỗi, A Cửu khẽ cắn môi, ngước mắt nhàn nhạt nhìn đối phương.Tròng mắt chống lại ánh mắt đối phương thập phần xán lạn, thậm chí có điểm tươi cười.Tóc hắn dùng bạch ngọc trâm vén sau ót, sơ qua thập phần tinh xảo, vài sợi theo bên tai rũ xuống, khuôn mặt tinh xảo càng thêm nhu hòa hoàn mỹ.Vẫn là tuyết sắc y sam, màu trắng áo choàng, nhưng cổ áo thêu kim sắc hoa cúc, bên hông đeo ngọc bội xanh biếc rất hợp, dung mạo càng thêm tuyệt diễm, cũng cảm thấy ngọc thụ lâm phong.A Cửu hơi ngẩn ngơ, rất nhanh dời đi ánh mắt .“Hoàng thượng muốn đi đâu sao?”Cho tới bây giờ chưa từng thấy qua hắn mặc như thế.“Thế nào? Coi được không?”Hắn cười đắc ý nói.“Ân, không tệ.”A Cửu tham luyến mỹ thực, liền chỉ chỉ vị trí bên cạnh nói .“Hoàng thượng, ốc đồng nếu không ăn thịt sẽ già. Người nếu không ngại cũng ngồi xuống đi.”Như bị kích thích , trong lòng Quân Khanh Vũ không hài lòng, nhưng thật đúng nghe lời ngồi xuống.Chỉ là khi nhìn ốc đồng hồng canh cuồn cuộn kia, lông mày tinh xảo lập tức nhăn lại.“Mai Nhị, thứ này có thể ăn sao?”A Cửu cầm một con ốc đồng xinh xắn chấm vào nước canh, đặt ở bên môi nhẹ nhàng mút, thịt thơm ngập trong nước cay mùi vị phi thường tốt.Hắn từ nhỏ đến từ Mạc Bắc, hiện tại Đế đô ở phương Bắc cho nên chưa bao giờ ăn qua thức ăn cay. Huống chi ốc đồng này thoạt nhìn cực kỳ xấu xí, căn bản khó có thể ăn.Nhưng A Cửu lại ăn rất chăm chú và ngon miệng, tựa hồ không rảnh để ý đến hắn.Hắng giọng một cái, đối diện với nữ nhân không nhìn thẳng sự tồn tại của hắn, Quân Khanh Vũ sắc mặt liền không vui.Thầm nghĩ không bằng trực tiếp đem phẫn nộ đổ lên đám ốc đồng này.Trong lòng khẽ động, hắn cũng dùng đũa gắp một cái, nhưng khi đặt xuống lại không có cách nào hạ trúng.Ngoan ngoãn nhẫn nhịn học bộ dáng của A Cửu, cầm một cái đặt bên môi hút mạnh.( =))))))))))) )“Khụ khụ khụ…”Quân Khanh Vũ che miệng, thống khổ ho khan, toàn bộ mặt đều bị cay đến đỏ bừng, cặp tử đồng cũng tràn ra nước mắt .“Mai… Nhị , cay…”Canh ớt cựa gà làm cho từ yết hầu đến dạ dày đều cay đến khó chịu, Quân Khanh Vũ nói năng liền trở nên lộn xộn.A Cửu cũng luống cuống chạy vội qua, cầm lấy chén nước uy hắn mấy ngụm, sau đó nhẹ nhàng vỗ lưng.Nàng căn bản không nghĩ đến Quân Khanh Vũ sạch sẽ như vậy sẽ ăn thứ này…“Nước…”Một hơi đem chén nước trong tay nàng uống xong, yết hầu như cũ vẫn cay muốn bốc hỏa, hắn chăm chú nắm tay A Cửu, hô.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com