Hoang Thuong Co Gan Mot Minh Dau Voi Ban Cung
Nhưng khi rượu đến bên môi lại bị một bàn tay ngăn lại.“Ngươi dám ngăn ta?”Giương lên mắt, nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần, hai tròng mắt hắn hơi nhíu, thân thủ muốn cướp lại.A Cửu tránh né, cầm cái chén ngửa đầu uống xuống“Khụ khụ…”Độ rượu này quả thực có thể so với độ rượu Bắc Kinh năm mươi tám năm, A Cửu liên tục ho :“Ngươi điên rồi sao? Uống rượu nặng như thế.”A Cửu nhìn xuống ly rượu trên tay, đã bị uống một phần ba.“Thục phi.”Quân Khanh Vũ câu dẫn khóe môi, cười híp mắt hô.Thanh âm có vẻ hơi say lại mang theo vài phần mềm mại, mấy phần làm nũng.Tâm A Cửu nhất thời cả kinh, thần thái cùng khẩu khí lúc hắn say rượu này, thế nhưng cùng Thập Nhất lúc say rượu như nhau.Thập Nhất mỗi lần hoàn thành nhiệm vụ trở về đều uống chút rượu, nói là chúc mừng nhiệm vụ thuận lợi hoàn thành, mà mỗi lần như vậy, đều kéo nàng làm nũng.Phảng phất giống như bị xúc động, A Cửu ngồi xếp bằng cùng hắn mặt đối mặt trên nhuyễn tháp :“Thục phi?Quân Khanh Vũ, ngươi là kêu ta?Hay là đang kêu nàng?”Ngũ nương nói, Tô Mi tiến cung liền được phong làm Thục phi.Quân Khanh Vũ nghiêng đầu, quan sát A Cửu một phen :“Mai Nhị, ngươi tới bồi trẫm uống rượu.”Nói xong, thân thể hướng A Cửu tới gần.Mai Nhị?A Cửu lại rót một chén, thầm nghĩ xem ra không sai, người này vẫn còn tỉnh.“Ngươi có biết, có một câu nói gọi là rút đao đoạn thủy thủy càng lưu, mượn rượu tiêu sầu buồn càng buồn?”Túy sinh mộng tử?Nói là một loại thê lương, nhưng cũng chỉ là một loại tuyệt vọng.Vậy mà rất nhiều người thà rằng túy sinh mộng tử, lại không nguyện sống trong thanh tỉnh.Say, có gì không tốt?A Cửu đem rượu đưa cho Quân Khanh Vũ, sau đó tự mình rót một chén.Nhưng Quân Khanh Vũ lại vẫn cũ cười híp mắt quan sát A Cửu, lông mi không biết có phải vì rượu hay không mà lây dính ẩm ướt :“Mai Nhị, ta không muốn rượu, ta muốn nướng khoai lang.”“Phốc…”A Cửu một ngụm rượu cứ như vậy phun lên mặt Quân Khanh Vũ.“Ngươi!”Quân Khanh Vũ ngẩn ra, phẫn nộ nhìn chằm chằm A Cửu, hồng môi bởi vì tức giận mà hơi mân mê, thậm chí có một phần kiều thái.Hừ, người này quá mức sạch sẽ!A Cửu vội từ trong ngực lấy ra khăn tay, nâng cằm hắn :“Ta lau mặt cho ngươi.”Không dám chậm trễ, cũng không dám có bất kỳ sơ xuất, A Cửu cẩn thận từng li từng tí lau đi, từ lông mày, hơi thở, đến đôi môi, đều không dám quá dùng sức.Nhắc tới cũng kỳ, Quân Khanh Vũ thế nhưng không phản kháng hoặc là chửi ầm lên, chỉ im lặng tùy ý cho nàng làm như vậy, hai tròng mắt mơ màng nhìn A Cửu, biểu tình cực kỳ nhu thuận.Một sợi tóc dán tại khóe miệng, A Cửu vì hắn bác khai, lại nghe hắn nhắc tới :“Mai Nhị, ngươi hôm nay sao không mang cho ta khoai lang nướng?”Xem ra người này hẳn đã say.A Cửu không nói gì, tiếp tục vì hắn lau mặt.“Ta đã nhiều năm không được ăn khoai lang nướng…”Hắn tiếp tục nói, thanh âm hơn mấy phần thê lương, sau đó giơ tay cầm tay A Cửu :“Cũng thật nhiều năm, không có người lau mặt cho ta như thế.”Tay hắn vĩnh viễn đều ấm áp như vậy, lúc nắm tay nàng hơi dùng sức, tựa hồ phải bắt được cái gì đó.“Quân Khanh Vũ, uống rượu đi.”A Cửu rút về tay, đem rượu đưa cho hắn.Ngửa đầu ực một cái cạn, hắn nhìn cái chén :“Mai Nhị, nói cho ta biết, ngươi có hay không muốn bảo hộ một người?”A Cửu sửng sốt, đem rượu trong chén uống xong, sau đó lại rót đầy cho hai người, trầm thấp nói :“Có.”Nhưng là người kia lại không thể nhận ra nàng.Nàng cũng không còn được nghe người nọ hô một tiếng, Cửu tỷ.“Ta cũng có.”Quân Khanh Vũ lại uống xong một chén, ánh mắt bi thương nhìn phía sau A Cửu, có chút thần trí mơ hồ nói :“Ngươi biết hôm nay là ngày mấy không?”“Ta biết.”Nàng đương nhiên biết hắn có một nữ nhân yêu mến, nghe nói hôm nay là “ngày giỗ” nữ nhân kia.A Cửu nâng mắt thấy Quân Khanh Vũ đột nhiên lung lay lắc lắc từ trên nhuyễn tháp đứng lên, ninh bầu rượu chỉ vào phía sau A Cửu.“Hôm nay…”Hắn uống một ngụm rượu, rượu kia tựa hồ quá nặng mà thấy được trong mắt hắn tràn ra nước mắt :“Hôm nay là ngày giỗ của mẫu thân ta.”“Mẫu thân ngươi?”Cái chén trong tay A Cửu thình lình rơi xuống, khó có thể tin nhìn Quân Khanh Vũ, sau đó theo ánh mắt hắn nhìn lại, lần nữa thấy được bức họa kia.Một nữ tử mặc hồng sắc vũ y, ẩn tình liếc mắt.Mà mặt nàng cùng Quân Khanh Vũ lại có vài phần tương tự.“Đúng vậy, hôm nay là ngày giỗ của mẫu phi ta.”Hắn ngửa đầu, đem bình rượu đổ vào trong miệng.A Cửu đứng dậy muốn ngăn cản, nhưng không ngờ thân thể Quân Khanh Vũ thế nhưng thẳng tắp hướng giường đổ xuống.A Cửu vội chặn ngang ôm lấy, sau đó hai người cùng nhau té xuống.Trọng trọng ngã ngay trên sàn nhà băng lãnh.Quân Khanh Vũ vừa vặn gối lên cánh tay A Cửu, nhưng hắn lại tựa hồ không có ý tứ đứng dậy, mê muội lờ đờ nhìn chằm chằm nóc nhà.Hắn đã rất say, toàn thân nóng hổi, thanh âm thì thào không rõ :“Trước đây mẫu thân nói, chỉ cần ta ngoan, không chạy loạn, không gây sự, nàng sẽ mang ta đi nướng khoai lang.”“Đế đô Tây nhai khoai lang, so với chúng ta ở Đại mạc ăn ngon hơn rất nhiều.”Nói xong, hắn hơi xoay người, thân thể cuộn lại dán vào người A Cửu, đầu cũng trốn tựa trong bả vai nàng, giống như tiểu thú bị thương.“Ta chán ghét Đại mạc…Ta chán ghét lặn lội đường xa, ta chán ghét nghe thấy Đại mạc lý phong ở bên tai gào thét, ta chán ghét nhìn thấy mắt bầy sói tham lam.Ta thích Đế đô hơn.”Hắn dừng một chút, tay vô thức ôm chặt thân thể A Cửu.Động tác này làm cho nàng nhớ lại lúc trụy sông, chính mình bởi vì sợ mà cứ như vậy ôm lấy Thập Nhất.Lần đầu tiên nhìn thấy Quân Khanh Vũ ngủ, nắm tay nắm chặt…Trong tâm lý học nói, người như vậy, không có cảm giác an toàn.“Đế đô rất tốt, Đế đô không cần ăn gió nằm sương.Quan trọng hơn là, ta mỗi ngày đều có thể thấy mẫu thân cười…”Hắn thì thào tự nói nói, thanh âm tại nơi trống vắng có vẻ dị thường rõ ràng, mà từng chữ lại giống như cái dùi rơi trong lòng nàng.Hắn chậm rãi ôm nàng, đầu tựa vào gáy nàng, giống như sợ lạnh mà dính sát vào nhau.Hắn bây giờ, đã không còn vẻ đế vương ngang ngược, cũng không còn khí chất cao quý khiếp người ngày thường.Hắn lúc này, chỉ tựa như một đứa nhỏ lạc đường.Nàng hơi cúi đầu, có thể ngửi thấy mùi hương trên người hắn, long diên hương nhàn nhạt vĩnh viễn đều như vậy, cho dù trên người đã nồng đậm mùi rượu, nhưng khi lẫn vào nhau lại không có chút nào khó ngửi, mà trái lại lại cảm thấy ấm áp.Đã từng bao nhiêu đêm tối, khi bị người khi dễ truy đánh, nàng cùng Thập Nhất cũng như vậy dựa sát vào nhau, ôm nhau núp trong bóng tối…Nghĩ tới đây, A Cửu tựa hồ cũng có chút say, tay vô thức ôm chặt hắn, lúc sờ đến khóe mắt hắn, lại thấy có chút ẩm ướt.Hắn nói Đại mạc, hắn nói nướng khoai, nói ăn gió nằm sương, nói bầy sói truy đuổi bọn họ…Phiến ngữ này làm cho nàng vô pháp liên tưởng, hắn rốt cuộc muốn nói cái gì?Chỉ là cảm thấy việc lặn lội đường xa tựa hồ khó có thể cùng Hoàng đế tôn quý như thế liên tưởng tới.Đế vương Quân quốc trong lịch sử trẻ tuổi nhất, cũng là đế vương tàn bạo nhất trong lời đồn đại kia, lúc này lại tựa như một đứa nhỏ trốn trong lòng nàng…Tất cả đều có vẻ bất khả tư nghị.“Mẫu thân ta cười lúc thức dậy rất đẹp.”Hắn tiếp tục thấp giọng nói :“Lần đầu tiên nhìn thấy phụ thân, ngày đó, chưa từng thấy mẫu thân đẹp như vậy…”Hắn chăm chú nhắm mắt, bên môi có tiếu ý :“Chúng ta ở thanh lâu đợi ba năm, mới chờ được phụ thân đến.”“Ngày đó…Mẫu thân đứng trên đại cổ, thủy động tay áo.”Hắn đột nhiên ngừng lại, từ trên mặt đất ngồi dậy, kéo A Cửu hỏi :“Ngươi thấy mẫu thân ta khiêu vũ chưa?”A Cửu mờ mịt lắc đầu, lại thấy Quân Khanh Vũ đỡ bàn đứng lên, cởi bít tất, đứng lên đệm trải hồ cừu trên nhuyễn tháp.Chân hắn thanh tú hệt như bàn chân nữ tử, trắng nõn như ngưng, giẫm trên hồ cừu lại đẹp như hòa tan tuyết trắng.“Ta sẽ…”Hắn lại cầm bình rượu hung hăng uống một ngụm, đối A Cửu giương cằm, cười đẹp như đứa nhỏ.“Ngươi sẽ?”A Cửu từ trong tay hắn cầm lấy bình rượu, cũng hung hăng nuốt một ngụm, một cỗ cay đắng theo yết hầu chảy xuống phổi, lúc này nàng cũng choáng váng đứng lên.Ánh mắt Quân Khanh Vũ mỉm cười, nhu tình nói không nên lời.A Cửu một phen dắt y phục hắn, đem mặt của hắn gần kề chính mình :“Quân Khanh Vũ, ngươi là nam nhân?Ngươi sao có thể khiêu vũ?”Nói xong, nàng cười to ợ một hơi rượu.“Ngươi không biết…Mẫu thân vì bảo hộ ta…Mà đem ta đến ở thanh lâu, dưỡng dục như một nữ hài tử…”A Cửu đứng dưới giường, trái lại đưa hắn kéo lấy, hắn cũng say, không có chút nào não ý :“Trong gia đình Đế vương…Nữ hài tử so với nam hài luôn an toàn hơn rất nhiều…”Hoàng quyền…Bất luận một hoàng tử nào cũng đều có thể là người kế thừa hoàng vị.Trong thâm cung, oan hồn nhiều nhất chưa chắc đã là nữ nhân, ngược lại chính là hoàng tử chết non!Điếm chân, hai người cách gần hơn, hai tay A Cửu không tự chủ được che trên khuôn mặt tinh xảo của hắn, nói :“Gương mặt này thật đúng so với nữ nhân yêu mị hơn…Vậy ngươi làm cho ta nhìn đi…”Dứt lời mới buông hắn ra, chính mình thì cầm cái đệm tựa vào, mị mắt nhìn Quân Khanh Vũ.Quân Khanh Vũ nhẹ nhàng lui một bước, nghiêng người, bạch y thanh phong, tóc đen độ nguyệt, tử đồng đượm một chút ngân nguyệt, đập vào ánh mắt câu phách khiếp người.Tay áo huy động, mành hồng sắc bên cửa sổ theo gió khởi vũ, cùng tuyết trắng tay áo của hắn tương giao, như cánh hoa ngày xuân, mông lung mà ấm áp."Một đời giang hồ yêu, một khúc tẫn bi, một tiếng đàn nhân gian…Một mạt tương tư lệ, một tiếng ca hồng nhan mộng say…Phong sương mù, tiệm tàn ngâm đình, lộng huyền Phật tháp kim tôn tiền.Lo lắng phù vân, không muốn bi thanh triền xa thanh phong."Có thể là vì rượu quá nặng, cũng có thể là vì thực mê say, A Cửu đột nhiên nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy ngọc tỷ, lần đầu tiên nghe Thập Nhất nói về Quân Khanh Vũ…Hiện tại dường như thật giống ảo giác.Một nữ tử đứng trên vũ đài, hồng y thủy tay áo…“Vì quân vũ một khúc, cho phép quân một đời tình.”Đọc đến đây, hắn đột nhiên dừng lại, tựa hồ đã sớm quên vũ bộ của mẫu thân nhảy thế nào, chỉ là chăm chú nhìn nữ tử trước mặt.Tóc đen thả trên y sam rối loạn, đôi mắt nàng mang theo vẻ khiếp sợ cùng bi thống nào đó nhìn hắn.Nàng nhớ rõ ràng vũ bộ này!Trong mộng gặp qua, ở Lạc Hoa lâu cũng đã gặp qua!Ngũ nương nói, vũ đạo này tên gọi là Lạc hoa lưu thủy.“Vũ này…gọi là gì?”Yết hầu nghẹn ngào, nàng khó hiểu khó chịu.Quân Khanh Vũ bước chân trần lên đệm hồ cừu, đi tới trước người A Cửu, sau đó ngồi xổm xuống, nâng hàm dưới của nàng :“Mẫu thân nói, điệu nhảy này kỳ thực gọi là: Quân Khanh Vũ.”Nhân gian truyền lưu Lạc hoa lưu thủy chỉ có phía trước mấy câu hát, cũng chỉ biết có ca cơ cùng hoa rơi hữu ý lưu thủy vô tình…Nhưng mà lại không có ai biết, kỳ thực mặt sau chính là, Vì quân vũ một khúc, cho phép quân một đời tình.“Quân Khanh Vũ, Quân Khanh Vũ…”A Cửu thì thào ba chữ này.“Ngươi kêu ta làm gì?Vừa nãy ta nhảy được không?”“Ha ha ha…”A Cửu cười, ngón tay quấn lọn tóc của hắn rơi bên người nàng, đùa bỡn :“Không tốt, một chút cũng không tốt.”“Không tốt? Chỗ nào không tốt, ngươi biết nhảy sao?”Hắn nhướn mày, ánh mắt thoáng nhìn A Cửu trong tay cầm bình rượu, thân thủ lại muốn đi cướp, kết quả toàn bộ trọng tâm đều áp trên người nàng.Mà rượu, cơ hồ đã thấy đáy.A Cửu bị hắn ngăn chặn, tay cũng không tránh, tính toán đem một giọt cuối cùng nuốt vào, lại nghe hắn ở bên tai reo lên :“Ngươi cướp rượu của ta uống…”Nhìn rượu vào trong miệng A Cửu, hắn nắm hàm dưới của nàng, cánh môi nóng rực đột nhiên che lên đôi môi nàng.Đầu lưỡi hắn cạy ra hai cánh môi, cuốn đi liệt hỏa cam lộ.A Cửu kinh ngạc vội muốn nhảy lui ra sau, lại bị hắn đột nhiên cắn lưỡi, hung hăng tiến lên.Hắn tựa như một đứa nhỏ tham lam, ôm chặt nàng không buông, mà tại nơi nhiệt liệt ra sức cướp đoạt.Nàng cảm thấy thân thể mềm nhũn, mỗi tế bào dường như đều bị rượu kích thích, chậm rãi bốc cháy.Môi hắn dị thường mềm mại, phảng tựa chuế mật cánh môi, càng tựa như một loại độc không thể cự tuyệt.Bốn phía có yên hoa tản ra, Quân Khanh Vũ nhẹ nhàng thở gấp, con ngươi say mê nhìn nữ tử trước mặt, hồng môi bị hắn cướp đoạt hơi sưng đỏ, ở giữa lại thoang thoảng có hơi rượu thơm…Hắn nhịn không được lại lần nữa hôn xuống.Thân thể phảng phất như có điện lưu chạy qua, ngón tay thon dài của hắn chậm rãi đi vào trước ngực nàng, có chút lo lắng cùng cấp bách cởi áo nàng ra.Trong không khí băng lãnh, thân thể hai người đều hơi run rẩy, hồng sắc mành sa thỉnh thoảng phất qua thân thể hai người.Ánh nến đã đốt tẫn, chỉ có ngân bạch ánh trăng truyền qua bách hợp song, tĩnh nhu chiếu vào bệ cửa sổ.Trong bóng tối, thanh âm hắn thở dốc mang theo lo nghĩ cùng bất an, càng nhiều hơn là bởi vì dục vọng thân thể đang náo động dâng lên.Mà nàng cũng như vậy, trong đầu trống rỗng, độ cồn cao làm cho ý thức của nàng khó có thể thanh tỉnh…Khi bị hắn tiếp cận, nàng thậm chí có một chút khủng hoảng lui về sau, lại bị hắn nắm chặt mắt cá chân.Cảm giác hơi khó chịu truyền đến, nàng ôm chặt cổ hắn, trong hỗn loạn phát hiện thân thể nóng rực của hắn bỗng dưng cứng ngắc vô cùng, động tác có chút co quắp.Tựa hồ muốn giảm bớt hoảng loạn của mình, hắn cúi đầu khẽ cắn môi nàng, coi như một muốn tìm kiếm dẫn đạo.“Ngươi…Rốt cuộc sẽ sao?”Nàng không có chút khí lực nào, cảm thấy đây hết thảy phảng tựa như mộng, chân thực lại không chân thực, nhưng chính là vẫn chưa tỉnh lại.Thanh âm hắn vô hạn men say :“Ta sẽ.”“Ngô!”Cảm giác đau đớn như muốn xé rách cơ thể từ chỗ sâu nhất truyền đến, A Cửu toàn thân run rẩy, rượu nhất thời tỉnh một phần ba :“Đau.”“Đau?”Thanh âm trong bóng tối vô hạn do dự cùng bất an, tựa hồ cũng không rõ nàng vì sao lại nói đau.Nhưng cảm giác mỹ hảo lần đầu tiên sinh sôi trong cơ thể lại làm thân thể hắn lan tràn một loại vô tận hồng sắc trong hỏa diễm, thân thể không tự chủ được muốn náo động.Kịch liệt đau đớn cùng vẻ mới lạ sắc bén làm cho nàng khó có thể thừa thụ…A Cửu cảm giác mình tựa như cá nằm trên thớt, bị động tác của hắn qua lại nhiều lần như dao cắt kim loại, cuối cùng bị hắn một mảnh tàn nhẫn nuốt vào.“Quân Khanh Vũ…”Nàng gọi tên hắn, căn bản là trốn không thoát, bởi mỗi lần muốn né tránh lại bị hắn thúc tiến càng thêm lợi hại hơn.Hắn không phải là đế vương ngụy trang tên Quân Khanh Vũ, cũng không là che giấu làm tại nơi không đàng hoàng, tham dục háo sắc danh nghĩa quân vương.Bị rượu điều khiển, hắn tựa như đang nếm mỹ vị, lấy vẻ đẹp tham lam nhiệt tình của thiếu niên chìm đắm trong túy sinh mộng tử, đem chính mình đốt cháy.( *che mặt* Bạn không nghĩ Vũ ca làm thật nha :”> *ôi tim* Vũ ca, m like điên đảo =)))))))))) )Mà cái loại sóng lớn cướp đoạt cùng cắn cốt đau đớn này, căn bản ngay cả là vết đao hay vết thương đạn bắn cũng khó có thể bằng được…Cũng không biết là lần thứ mấy lăn qua lăn lại, nàng gian nan hô một tiếng kêu tên hắn, sau đó cảm thấy vô tận hắc ám tịch tịch cuốn tới.Khi tỉnh lại, bên ngoài vẫn như cũ một mảnh đen kịt, trời còn chưa sáng, thiếu niên đầu tựa bả vai, nắm chặt tay nàng, sợi tóc rơi lả tả trên làn da trắng nõn, hai tròng mắt đóng chặt, lông mi mật trường mà dễ coi, trên mặt có một loại thỏa mãn chưa bao giờ có.Một loại khiếp sợ khó miêu tả cùng hoảng hốt làm cho trước mắt A Cửu một mảnh mơ màng.Nàng cuống quít cẩn thận từng li từng tí đem tay hắn dời đi, lại phát hiện toàn thân đều truyền tới đau nhức.Nương ánh trăng, A Cửu cúi đầu liền thấy vết máu trên tuyết trắng hồ cừu, khi nhìn mà giật mình, dọa nàng thiếu chút nữa từ giường thượng lăn xuống.Đêm qua nàng uống không nhiều, còn chưa bằng một phần ba Quân Khanh Vũ, cho nên có thể ẩn ẩn nhớ rõ phát sinh những chuyện gì.May trong lúc hỗn loạn, y sam chỉ bị đẩy tới bên hông, vừa vặn che khuất vết thương, trên thắt lưng bụng một chút.A Cửu dùng sức bấm trán, trong đầu ảm đạm lại đau nhức, nàng tối hôm qua rốt cuộc làm sao vậy?!Sao có thể…Sao có thể…Thế nhưng cùng Quân Khanh Vũ?!Nàng tại sao có thể!Lạnh lẽo đến xương tịch cuốn tới, đột nhiên đối với một màn này, lại nhớ tới một màn hoang đường tối qua kia, nàng vội mặc quần áo tử tế, cầm đao thẳng thắn đem vết máu một khối cắt bỏ, sau đó nhảy xuống sàng.Vừa mới rơi xuống đất, hai chân nàng liền run lên, căn bản đứng không vững, lảo đảo té lăn trên đất.Trốn tựa như chạy ra khỏi phòng, sau đó vừa nghĩ tới trên người hắn còn có dấu vết sau hoan ái, A Cửu dùng sức thùy thở một hơi.Đi tới viện ngoại liền nhìn thấy Tả Khuynh Hữu Danh còn như điêu khắc thủy chung đứng ngoài không tiến vào.“Nương nương…”Tả Khuynh vội nghênh tiếp đi lên, phát hiện A Cửu sắc mặt tái nhợt, y sam mất trật tự.“Hoàng thượng uống rượu say, vừa bị ói, ta giúp hắn cởi y phục.”Hàm răng trong gió lạnh run lên, A Cửu hít sâu một hơi :“Hắn có tính sạch sẽ, đợi một lúc tỉnh lại hẳn sẽ gào thét một phen.Vì vậy hiện tại ta muốn dẫn hắn đi tắm rửa.”Nói xong, A Cửu chột dạ dẫn Tả Khuynh Hữu Danh đi vào :“Hắn còn chưa tỉnh.”Nhưng vừa chuyển ánh mắt liền nghĩ đến Tả Khuynh Hữu Danh mặc dù đều là thái giám, nhưng là người hầu hạ hoàng đế, làm sao không hiểu chuyện nam nữ, như vậy cũng sẽ dễ bị phát hiện…“Các ngươi mang một chút nước nóng đến, ta giúp hắn rửa.”Nhìn Quân Khanh Vũ ngủ say, A Cửu hận không thể một đao đâm xuống.Nàng đây là đang làm gì?Tại sao hình như nàng mới là người bị hắn cưỡng đoạt bắt ép, nhưng hiện tại lại đang chột dạ muốn thanh lý hiện trường phạm tội??Nhưng, nàng không thể cùng Quân Khanh Vũ làm ra việc gì, bởi giữa bọn họ chỉ có giao dịch.Nàng phụ tá hắn thống nhất lục quốc không chỉ bởi vì muốn hồng nhan cỏ, mà càng bởi vì muốn sáu năm sau, chờ ngày hắn chết đi.Nàng vì tìm Thập Nhất mà đến, mà không phải vì Quân Khanh Vũ.Một đêm này, hắn sợ rằng cũng nhớ không nổi, mà nàng vĩnh viễn cũng không muốn nhớ tới.Y phục một lần nữa vì hắn mặc tốt, nhưng khi nhìn khuôn mặt tựa trẻ con kia, nàng có chút nhịn không được đưa tay đặt trên mặt hắn, đầu ngón tay nhẹ nhàng phất quá môi mềm.Lúc này, những chuyện tối hôm qua phát sinh, nàng đều nhẹ nhàng nhớ tới, phảng tựa như khắc lên.“Tả Khuynh, đưa hoàng thượng trở về, ở đây lạnh.”A Cửu lạnh lùng phân phó nói.Rất nhanh Hữu Danh liền mang kiệu đến, đem Quân Khanh Vũ cõng tới, chỉ có A Cửu đứng trong phòng nhìn tiểu giường đã từng triền miên kia, dùng sức cắn cắn môi.Sau khi trở về, A Cửu lập tức qua nhìn Thu Mặc, thấy nàng còn đang hôn mê, nhưng đã không còn phát sốt .A Cửu cũng vội vàng rửa mặt một phen, sau đó nằm xuống, toàn thân đau đớn truyền đến lại không sao ngủ được, nhưng thân thể bởi vì cũng quá mệt mỏi mà cuối cùng đi vào giấc ngủ trong hỗn loạn.Ngày hôm sau A Cửu hốt hoảng tỉnh lại liền nghe được Cảnh Nhất Bích đã sớm chờ ở cửa sau.Vội vã mặc y phục, thu thập một phen rồi đi ra.Nhưng là mỗi bước đi đối với nàng mà nói đều tựa bị dằn vặt.Cái gọi là rượu say loạn tính, chính làm một sát thủ, nàng từ trước đến nay đều biết chính mình không được uống rượu.Cho nên tửu lượng mà nói, cũng kém không chịu được.Tối hôm qua…Mẹ nó, Hữu Danh rượu gì không đưa, thế nhưng lại đưa rượu trắng.Trước xe ngựa, Cảnh Nhất Bích mặc áo choàng trắng đón gió, phong tư lỗi lạc, tuyệt thế khuynh thành.A Cửu dừng một chút bước chân, đột nhiên không dám đi tới, đáy lòng có một loại tội ác, có một loại tự trách.Nàng đã từng đáp ứng Thập Nhất, nàng sẽ không rời không bỏ hắn.Nàng cũng chỉ nghĩ bồi hắn cả đời.“Nương nương, ngươi hôm nay tinh thần có chút không tốt.”Thanh âm như gió mát kéo tới, A Cửu khổ sở ngẩng đầu, nhưng không nhìn ánh mắt hắn :“Tối qua không nghỉ ngơi tốt.”Nói xong, chột dạ lên xe ngựa, lại thấy Cảnh Nhất Bích còn chưa đi lên, trong lòng lộp bộp nhảy nhót, chẳng lẽ, Quân Khanh Vũ cũng đến?!“Bích công tử, chúng ta đi trước đi. Mộ Dung Tự Tô sợ rằng đã đến.”“Nương nương không đợi hoàng thượng?”Ánh mắt Cảnh Nhất Bích lơ đãng rơi vào cổ nàng, tựa hồ thấy cái gì đó, ánh mắt không khỏi ngẩn ra :“Nương nương hôm qua nói ngươi sẽ chơi cờ thưởng trà, mà hoàng thượng lại cực kỳ tinh thông cờ vây.”A Cửu thân thủ che cổ, nơi đó là tối qua Quân Khanh Vũ thô lỗ cắn xé lưu lại dấu vết.Nàng vội đem khăn lụa lấy ra, làm cổ áo che cản dấu vết.“Chơi cờ không nhất định là cờ vây.”A Cửu vừa muốn giải thích, lại thấy Quân Khanh Vũ chậm rãi từ đằng xa đi tới, dưới ánh mặt trời, tuấn mỹ thế nhưng âm trầm dọa người, giống như đem toàn bộ băng tuyết Đế đô quét lên, tử đồng đảo tới đảo lui trên người nàng liếc một cái, sau đó lãnh lệ nhìn xe ngựa.A Cửu giật mình, vô thức nắm chặt tay, sau đó híp mắt, thẳng thắn vờ ngủ.Chỉ chốc lát hắn lên xe, ba người đồng hành, bầu không khí trước sau như một xấu hổ, nhưng thật ra thỉnh thoảng hai người bọn họ cũng nói mấy câu, mà A Cửu lại không có tâm trạng nhàn rỗi đi nghe.Toàn thân đứng ngồi không yên, mặc dù đã nhắm mắt nhưng vẫn cảm giác được ánh mắt Quân Khanh Vũ thăm dò nhìn chằm chằm nàng.Xe ngựa đột nhiên ngừng lại, không biết phía trước xảy ra chuyện gì, Cảnh Nhất Bích trước xuống xe ngựa, thế là bên trong cũng chỉ còn lại hai người.Cảm giác được áp bách kéo đến, A Cửu vô thức hướng bên trong co rụt lại, bả vai đột nhiên bị người chế trụ, đau đến nỗi khiến nàng thình lình mở mắt, chống lại ánh mắt Quân Khanh Vũ đông lạnh.“Tối hôm qua ngươi ở đâu?”“Phương hoa viên.”Nàng như thế trả lời, tư thế đối mặt hắn ở trên thế này làm nàng nhớ lại tình cảnh tối qua…Bất an, khủng hoảng và tự trách lại lần nữa lan tràn trong lòng.“Vậy ngươi tối hôm qua đối trẫm làm cái gì?”Sắc mặt hắn còn vẻ sau say rượu mà tái nhợt, đầu óc hỗn loạn, tối hôm qua mơ mơ hồ hồ nghe thấy một nữ tử kêu tên hắn, nhưng khi tỉnh lại lại thấy ở cung điện của chính mình.Tả Khuynh nói, tối hôm qua hắn uống rượu say, Thục phi nương nương vì hắn cởi áo rửa mặt, sau đó đưa hắn trở về.Nhưng không biết vì sao…Lại luôn cảm thấy thiếu cái gì đó?“Ngươi uống rượu say, ói ra đầy đất, ngay cả cái đệm cũng bẩn.”Nàng tránh được ánh mắt hắn xem kỹ, nhìn về phía một bên, thân thể bị hắn đè nặng không thể nhúc nhích, thậm chí cảm thấy hô hấp còn khó khăn.“Kia…Trẫm có nói qua cái gì không?”“Có.Ngươi nói bẩn muốn chết!”“Vì thế ngươi cởi y phục trẫm?”Hắn hít một hơi khí lạnh :“Hồ cừu đệm kia ngươi làm bẩn?”“Hoàng thượng, thần thiếp không dám.”Hắn quả nhiên hoàn toàn không nhớ rõ, mơ hồ rõ ràng trong quá trình hắn tựa như một đứa nhỏ tìm kiếm, không hô một tiếng tên nàng, không phải Thục phi, mà là Mai Nhị.Phản ứng như vậy, chỉ là bản năng sinh lý của một thiếu niên, có thể nói giống như mộng.Nghĩ tới đây, A Cửu thở dài một hơi, hắn rốt cuộc cái gì cũng không biết, đáy lòng có một loại khó hiểu thất lạc.Bởi vì, nàng hô tên hắn cả đêm…A Cửu cắn môi, tại sao mình lại thất thần?Nàng buôn bán lời, tối qua được cùng bạch nam ngủ một chỗ.“Hồ cừu ở đâu?”Bả vai lại một trận đau nhức, Quân Khanh Vũ ánh mắt nhiễm tức giận :“Ngươi lấy ra đây, trẫm sẽ bỏ qua chuyện cũ.”“A?”A Cửu cho là mình nghe lầm.Bỏ qua chuyện cũ…Sắc mặt hắn khó coi như vậy, căn bản nguyên nhân bởi vì tối qua nàng làm hư đệm hồ cừu của hắn?“Ném.”“Ngươi! Mai Tư Noãn!”Hắn mỗi lần thật sự tức giận sẽ trực tiếp kêu tên nàng —— Mai Tư Noãn.“Đừng tưởng trẫm hiện tại với ngươi không có biện pháp, đem nó lấy ra.”“Đã ném đi, ta tới chỗ nào lấy.”Nàng ném cái gì chứ, căn bản là trực tiếp đốt.“Cho dù có ném đi, ngươi cũng phải nhặt về cho trẫm.”Giọng nói tức giận nặng nề, tựa hồ rất xúc động.“Không nhớ vứt ở đâu.Ngươi bảo ta đi nhặt, ta nhặt ở đâu?”Bả vai bị hắn nắm chặt, A Cửu cảm thấy khó hiểu sợ hãi, đưa tay lên muốn thử đẩy hắn :“Không phải chỉ là hồ cừu thôi sao, ngươi cần gì cứ chấp không buông tha.”Lời nàng nói tựa hồ càng chọc giận hắn, cổ tay đột nhiên bị nắm chặt, thân thể lập tức bị kéo lên xe.“Thả ta!”Nàng căm phẫn ngẩng đầu nhìn hắn.Bên trong, không khí ngưng tụ sát ý, tựa như mưa đá muốn cuốn phăng tất cả.Bốn mắt nhìn nhau, không ai nhường ai.Đáy mắt hắn, có một tia chán ghét, có một tia sát ý.Nhìn nàng quật cường, trong mắt không một tia khiếp sợ, Quân Khanh Vũ hận không thể băm nàng ra làm nhiều mảnh.Hai người vẫn duy trì tư thế đối địch mờ ám như thế, thẳng đến khi mành xe bị kéo lên.Cảnh Nhất Bích đứng ngoài thử ho khan một tiếng.A Cửu dùng lực thoát khỏi kiềm chế, sau đó cơ hồ như chạy trốn mà nhảy khỏi xe ngựa, theo bản năng trốn ra sau Cảnh Nhất Bích, trừng mắt nhìn Quân Khanh Vũ.Quân Khanh Vũ bị đẩy nên hơi lảo đảo, lại nhìn đến nàng trốn sau lưng Cảnh Nhất Bích, sắc mặt càng đen thui.“Hoàng thượng, phía trước truyền tin, Mộ Dung Tự Tô đã đến.”Cảnh Nhất Bích quay đầu nhìn A Cửu :“Nương nương, chúng ta chỉ có thể đưa đến đây.Phía trước có người của Mộ Dung Tự Tô.”A Cửu gật đầu, khuôn mặt Cảnh Nhất Bích luôn làm nàng thấy yên tâm.“Ngươi thực sự không cần dẫn theo người?”Ngữ khí Cảnh Nhất Bích có phần hơi lo lắng.A Cửu nói hôm nay sẽ chơi cờ phẩm trà, nhưng mà về phần này nàng lại không thông thạo.Hơn nữa xem bầu không khí trong xe ngựa vừa nãy, hắn khẳng định Quân Khanh Vũ sẽ nhất định không đi.“Không cần.Ta có thể.”A Cửu quay đầu nhìn Quân Khanh Vũ sắc mặt vẫn như cũ xanh xám :“Hoàng thượng, ba ngày sau, thỉnh người thực hiện lời hứa.”Khuôn mặt nàng tươi cười, nhưng ngữ khí lại mang theo sự xa cách như lần đầu tiên gặp mặt.Quân Khanh Vũ hơi nhíu mi, lãnh đạm nói :“Thục phi, nếu chuyện này không thành, toàn bộ Mai Ẩn điện của ngươi sẽ phải bỏ mạng.”Nhìn bầu không khí giữa hai người lại gia tăng bất hoà, Cảnh Nhất Bích bất đắc dĩ đi đến trước người A Cửu :“Nương nương, vi thần tiễn người một đoạn, có một số việc cần nói, có lẽ sẽ hỗ trợ phần nào.”Quân Khanh Vũ thấy vậy liền tựa vào vị trí, đầu quay qua một bên, không để cho bất kỳ ai thấy được sắc mặt, nhưng bạc môi nhẹ mân lại tỏ rõ sự mất hứng.A Cửu chỉnh lại y sam, sau đó tiêu sái cùng Cảnh Nhất Bích đi vào trong đoàn người.Thân hình hắn cao gầy, thỉnh thoảng lại hơi nghiêng, tránh cho người khác va vào nàng.Bởi vì rất gần, cho nên A Cửu rõ ràng có thể ngửi được mùi hoa lan thoang thoảng trên người hắn.Cảm giác như vậy, làm A Cửu vô pháp dời đi ánh mắt, thẳng đến khi Cảnh Nhất Bích qua lại, nàng mới vội vàng cúi đầu, che đi hai gò má đỏ ửng.“Nương nương, hoàng thượng thường ngày rất ít khi tức giận.”Hắn không phải người thích xen vào chuyện của người khác, nhưng mà quen biết Quân Khanh Vũ nhiều năm như vậy, hắn hiểu rõ Quân Khanh Vũ là một thiếu niên vô cùng ẩn nhẫn.Nhưng mà gần một tháng qua, Quân Khanh Vũ có nhiều lần suýt không khống chế được cảm xúc.Mà ánh mắt cùng hành động ban nãy, có thể nói là lần đầu tiên Cảnh Nhất Bích nhìn được.A Cửu thở dài:“Hôm qua ở Phương Hoa viên, chỉ là không cẩn thận làm bẩn hồ cừu trên nhuyễn tháp mà thôi…”Cảnh Nhất Bích đi phía trước hơi dừng cước bộ, tựa hồ đoán được Quân Khanh Vũ vì sao tức giận :“Hôm qua, là ngày mất của mẫu thân hoàng thượng.”Cảnh Nhất Bích nói mẫu thân, không phải mẫu phi.“Vậy hồ cừu…”“Tất cả mọi thứ trong Phương Hoa Viên đều là di vật của mẫu thân hoàng thượng.Mười mấy năm qua, hoàng thượng đều vô cùng trân quý.Thậm chí còn không cho phép bất luận kẻ nào được bước vào.Nửa tháng trước, hoàng thượng có làm mất một khối ngọc bội, nghe nói là từ khi sinh ra đã mang theo bên mình, ý nghĩa vô cùng quan trọng.”Di vật?Tâm A Cửu đột nhiên căng thẳng, bỗng nhớ lại những lời đau thương và tuyệt vọng hôm qua hắn nói với nàng…“Hoàng thượng thấy thẹn trong lòng, cho nên càng thêm bảo vệ hết thảy.Nương nương vứt đi hồ cừu, lại tìm không được, cho nên hoàng thượng càng thấy mình vô năng, không có cách bảo vệ những di vật ấy.”“Bích công tử, hoàng thượng mấy tuổi thì vào cung?”“Nương nương sao có thể biết?”“Hoàng thượng hôm qua uống say đã nói.”A Cửu cúi đầu, nhỏ giọng mở miệng.“Hoàng thượng nói?”Cảnh Nhất Bích dừng chân, đáy mặt xẹt qua một tia khó có thể tin.Chuyện năm ấy, hoàng thượng chưa từng đề cập với bất kỳ ai, kể cả người con gái hắn thích.Vậy mà bây giờ, hắn lại nói cho nàng?Ánh mắt nhìn A Cửu mang theo thâm ý khác biệt cùng sự tìm tòi nghiên cứu :“Sau khi mẫu thân hoàng thượng qua đời, người mới được đưa vào cung.Năm đó hoàng thượng bảy tuổi.”“Bảy tuổi?”Tất cả huyết mạch trong cơ thể A Cửu đều ngưng trệ.Bảy tuổi…Hắn nói trước khi vào cung, mẫu thân hắn đã coi hắn như nữ hài tử để dạy dỗ.Hắn nói, hắn ghét phải lặn lội đường xa, ghét những căn phòng ẩm mốc…Một con người tôn quý đứng đầu Quân quốc, lúc trước rốt cuộc đã phải trải qua những gì?A Cửu đột nhiên cảm thấy chính mình đã sai!Hắn nói, Mai Nhị, ngươi có hay không muốn bảo hộ một người?Chính bản thân nàng ban đầu còn không rõ lắm hắn muốn bảo hộ người nào.Nhưng bây giờ nàng rốt cuộc đã hiểu.Mười mấy năm qua, thứ mà Quân Khanh Vũ muốn bảo hộ, duy nhất chỉ có tất cả di vật của mẫu thân hắn!Mà di vật lại hai lần bị huỷ, hơn nữa đều huỷ trong tay nàng!Đế đô trà lâu nổi danh nhất chính là ở đây, nhập môn tiểu viện có một tọa nhân công sơn giả, một uông bích trì quay xung quanh, trong nước thủy tiên tràn ra, sương mù lượn lờ, nồng đậm trà hương lan tỏa khắp trà lâu.Mộ Dung Tự Tô tựa trên rào chắn, diện mục tuấn mỹ như họa, hai mắt nhìn A Cửu đến mang vẻ hơi ngạc nhiên, lại là mặt mày mỉm cười, song đồng sáng sủa như lãng nguyệt.“Tự Tô công tử, xin lỗi để ngươi đợi lâu.”A Cửu giơ tay hành lễ, hôm nay nàng mặc một bộ nguyệt hà y sam, lụa trắng vì lĩnh, thẳng tắp đứng ngoài mành nhìn Mộ Dung Tự Tô. Xem ra hắn vẫn như trúc xanh ngạo tuyết, tươi mát sạch sẽ.“Không sao, Tự Tô còn phải cảm kích công tử đến đúng hẹn.”Mộ Dung Tự Tô đứng dậy, ý bảo A Cửu ngồi xuống, sau đó cầm chén trà, động tác ưu nhã vì A Cửu rót một chén.Hộ vệ bên cạnh đã đồng thời đặt lên cờ vây, tinh tế chỉnh đặt bên cạnh hai người.Chén là ngọc trì chén, chén duyên có một đường cạn lục, dường như lưu ba.Hương thơm ngào ngạt phả vào mặt, A Cửu cúi đầu cạn nhấp một ngụm, liền nghe Mộ Dung Tự Tô hỏi :“Mai công tử, ngươi thấy trà thế nào?”“Thơm tứ phía, trà này bỏ thêm hoa nhài cùng các kỷ vị danh hoa khác, lại phối lấy thanh tuyền nước.Người có thể nghĩ đến làm như vậy, cũng khó có được.”Mộ Dung Tự Tô hài lòng gật đầu, lại nhìn thấy A Cửu khẽ nhíu mày :“Bất quá trà chi vị thanh, mà tính dịch dời.Thưởng trà chi nhạc ở chỗ trà chi thơm ngát bỏ thêm danh hoa, hương khí ngào ngạt, lưu giống mị tục.”“Mai công tử ngươi!”Hộ vệ đưa cờ sắc mặt cả kinh, bật thốt quát lớn.Trà này vốn là Tam hoàng tử làm ra phương thức phối chế, không nghĩ tới sẽ bị nói là mị tục.“Tự Tô công tử không cần chú ý, ta không có ý gì.”Mộ Dung Tự Tô giơ tay ý bảo hộ vệ kia đi xuống, tươi cười càng trong sáng :“Mai công tử nói đúng, thưởng trà không nên ở nơi có trà thơm ngát xung quanh, Tự Tô đã phá hủy tối vật trân quý rồi.Dùng mị tục hình dung, cũng không phải không đúng.”Nói xong, cầm lấy bạch cờ đặt trên bàn.“Công tử, đối cờ vây Mai Nhị một chút cũng không tinh thông, bất quá gia hương của ta truyền lưu một loại cờ năm quân, chỉ cần ngũ cờ một đường thẳng, kia liền thắng.”“Nghe thú vị.”“Bất quá Mai Nhị là một kẻ ham bài bạc, cứ như vậy chơi cờ thì cảm thấy không thú vị, chẳng bằng có trừng có phạt.”“Tự Tô cũng có ý đó.”Mộ Dung Tự Tô ngẩng đầu nhìn A Cửu, người trước mắt tuổi tác không lớn, mặt mày có một loại thanh tú nói không nên lời, uyển chuyển mà hàm xúc, nhưng ăn nói lại tự nhiên, phong tư tiêu sái, còn mang theo vẻ không kiềm chế được :“Ta nếu thắng, muốn thỉnh công tử vì Tự Tô làm một chuyện.”“Nếu thua?”A Cửu nhíu mày.“Do công tử định.”Hắc tử hạ xuống, A Cửu từ trong lòng lấy ra một phong thư :“Mai Nhị được người chi thác, đến đây truyền tin.”Nói là tin, không như nói thiệp mời, hồng sắc trù mặt, tinh xảo ngà voi.Mộ Dung Tự Tô mày giữa xẹt qua một trận kinh ngạc, sau đó bình tĩnh nhìn A Cửu.Ngà voi thiệp mời, ở Quân quốc, chỉ có một người dám dùng.Mà người kia, lại chính là hoàng đế hiện tại —— Quân Khanh Vũ.Mộ Dung Tự Tô chưa từng thấy qua người này, nghe nói vị này Hoàng đế thân thể yếu đuối, háo sắc miệt mài, trong vòng ba năm không phân biệt mà đem ba nữ tử nổi danh Quân quốc giàu có đồng thời nhét vào hậu cung, hơn nữa không để ý tới triều chính.Thế nhưng dưới tay hắn lại có một gã ngạo cư lục quốc Bích công tử, trung thành và tận tâm.Mà hiện nay, người này… cũng là thủ hạ của Quân Khanh Vũ.Mộ Dung Tự Tô đầu óc bách chuyển thiên hồi, bắt đầu nghĩ đến tin tức người mình tra được.Quân quốc hiện tại binh quyền trong tay Mạc thừa tướng, tài lực trong túi Thập nhi vương gia, Hoàng đế kia có thể nói là không có gì cả.Thế nhưng vì sao Đệ nhất thiên hạ thông minh Cảnh Nhất Bích lại cam nguyện vì hắn cống hiến sức lực?Thậm chí còn trước mắt Mai Nhị này cũng cam nguyện vì hắn làm việc?!Nghĩ như vậy, chống lại A Cửu nụ cười tự tin, Mộ Dung Tự Tô trong đầu chợt lóe, nháy mắt giật mình.Hắn đã trúng kế Mai Nhị, từ lần đầu tiên ở sòng bạc gặp được hắn, kỳ thực chính là Mai Nhị vì hắn lập bẫy.Hắn đến Đế đô một tháng, năm lần bảy lượt cự tuyệt Mạc thừa tướng, Thập nhị vương gia, còn có Cảnh Nhất Bích mời.Mà Mai Nhị này, thế nhưng chọn cách lấy lùi để tiến, làm hắn bất đắc dĩ chủ động hẹn.Mộ Dung Tự Tô trong lòng ca ngợi A Cửu, đồng thời cũng không khỏi tự cười chính mình một phen.“Tam hoàng tử, một màn này, Mai Nhị thắng.”Chắc hẳn Mộ Dung Tự Tô đã đoán được nàng đến từ đâu, A Cửu cũng thẳng thắn đi vào vấn đề.Mộ Dung Tự Tô nhìn hắc cờ gắn thành tuyến, bưng trà lên :“Mặc dù quân chủ ngươi như vậy dụng tâm làm ta rất cảm động.Nhưng tam phương thế lực mà nói, vẫn là Mạc thừa tướng cường nhất.Ngày khác Sở quốc đánh một trận, ta cần nhất chính là quân đội, ngươi nói xem ta vì sao phải từ chối bọn họ mà chọn các ngươi?Mà các ngươi, dựa vào cái gì để ta tin các ngươi có thực lực?”A Cửu không giận, trái lại cười đến càng tự tin :“Chỉ bằng ta có thể sử dụng ba ngày để đem phong thư này đến trước mặt Tam hoàng tử, cũng bằng, chúng ta có nhân tài Tam hoàng tử cần.”“Vậy ta muốn nhìn một chút là hạng người gì?!”Buông chén, Mộ Dung Tự Tô miễn cưỡng đứng lên, quan sát A Cửu, đáy mắt có một luồng sắc bén khí phách :“Hai ngày sau, nghe nói Lạc Hoa lâu có một tràng minh diễm thiên hạ ‘Lạc Hoa Lưu Thủy’, nếu như ngươi có thể đem phong thư này lần nữa đưa tới trước mặt ta, đồng thời ‘nói’ ra cao thủ có thể né tránh Sở quốc 20 danh ám vệ chém giết, ta có thể suy nghĩ cùng quý quân chủ gặp mặt một lần.”Hai mươi danh ám vệ chém giết?A Cửu mày đậm cả kinh, giương mắt nhìn ám vệ hắn tùy thân mang theo.Những người này đừng nói là hai mươi, ngay cả là ba gã, nàng lấy thân thủ hiện tại đối phó, cơ hồ cũng không thể.Lần này, xem ra quả thực phải liều mạng.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com