TruyenHHH.com

Hoang Hon Va Em

Thần trí Lạm Bắc sau khi tiếp xúc gần gũi đã dần ổn định lại. Tuy vậy, hắn không có ý định buông khỏi người cậu. Ngôn Duy chẳng buồn nhúc nhích kháng cự, cậu chỉ đơn giản là muốn bản thân bớt mệt mỏi. Bởi lẽ người cực đoan đến sinh bệnh như hắn, có chống đối cũng vô ích. Chưa kể tới rằng thật ra, cậu cũng phần nào mòn mỏi mong chờ hắn.

"Tôi nhớ em. Thật sự rất nhớ em." Hắn liên tục lặp lại câu nói này đến vài lần sau đó, cánh tay rắn chắc kia càng siết chặt hơn. Sự tiếp xúc gần gũi về xác thịt qua lại đã khiến dục vọng trong hắn dịu đi nhiều, giờ đây chỉ còn nỗi nhung nhớ vẫn chưa kịp thỏa đầy.

Ngôn Duy không đáp, để mặc hắn ôm ấp bao lâu tùy thích. Cậu ghét câu thổ lộ rõ ràng từ hắn, bởi cậu không thể xác định được tính thực hư trong lời nói này. Cậu cũng mệt khi nghĩ mình chỉ là thế thân, kiệt sức mỗi lần nhớ về những chuyện khiến cả hai xích mích. Chỉ đơn giản là giờ đây, cậu thật tâm vẫn cần cái ôm này để duy trì sự sống. Chẳng còn mong mỏi hắn toàn tâm toàn ý với mình, chỉ cần còn có thể ở bên nhau chút ít, cậu cũng thấy an ủi phần nào.

Lạm Bắc ôm bé con nằm xuống, hắn nghiêng người sang một bên, khom lưng để bao bọc trọn cả cơ thể kia vào trong lòng mình. Dù thu đã sang, tiết trời se lạnh, song ở trong lòng hắn, con hồ ly đã ngủ rất ngon lành.

Sáng hôm sau, Ngôn Duy vẫn còn đang ngái ngủ, chợt cảm nhận thấy phía dưới bụng mình bị hơi nóng lạ lùng nào đó tác động đến nhột vô cùng. Y đưa đôi mắt lờ mờ nhìn xuống rồi lập tức giật mình thon thót - vật thể với mớ tóc đen bù xù mà y đang ôm trọn trong vòng tay lại không ngừng cựa quậy.

"C... cái gì đây?! Này Lậm Lạm Bắc!" Ngôn Duy sau giây phút thảng thốt, ngay tức khắc hét gọi tên hắn.

Vị chủ tịch nọ từ từ ngẩng khuôn mặt thấp thoáng qua tấm áo sơ-mi mỏng dưới ngực Ngôn Duy, nhả giọng hỏi. "Có chuyện gì?"

"Cút khỏi người tôi ngay! Sao chú lại chui xuống đó chứ?!" Cậu sửng sốt đến đỏ bừng mặt. Khi kịp định hình lại, hóa ra người kia đang cúi đầu chui vào trong áo cậu, áp mặt nép sát trước bụng y - nơi hắn liên tục phả hơi thở đều đặn khiến Ngôn Duy cảm thấy kích thích không ngừng.

"Có gì lạ sao? Sau này sớm muộn gì em cũng trở thành vợ tôi." Hắn ngồi dậy, nửa trên không mặc gì kia lộ ra những bắp thịt đang cuồn cuộn khởi động lại sau một giấc ngủ sâu an tĩnh. Dưới ánh nắng lọt qua khe cửa bé xíu, cơ thể Lạm Bắc phát sáng tựa một vị thần.

Ngôn Duy bị thu hút chẳng thể rời mắt, song lại ép bản thân phải quay mặt lánh sang nơi khác để không bị phát hiện.

"Đừng có tùy tiện nói linh tinh. Tôi không thèm gả cho chú!" Cậu càm ràm nói, mặt đã đanh lại giấu đi hơi thở thổn thức. Hễ tiếp xúc gần với hắn, lòng cậu lại chẳng kìm được mà rộn ràng vô cớ. Đến chính cậu cũng căm ghét chính mình như thế - ngu xuẩn vì một người không xứng.

Hắn không ép bé con đến gần mình nữa, ngược lại chủ động tiến tới ghé đầu hôn lên trán cậu. Sau đó thì thầm vào tai cậu khe khẽ, qua lời nói không giấu nổi ý cười. "Không gả cho tôi, em sẽ sống cô quạnh đến già đấy."

"Tên khốn! Nói nhảm gì vậy hả?!" Ngôn Duy nghe xong tức đến hộc máu. Cậu vụt dậy, toan với tay lên để đánh kẻ vô sỉ không biết lượng sức kia. Quả nhiên con sư tử già đã nhanh hơn một bước, vụt đứng dậy đi ra cửa. Hắn phá lên cười thích thú vì chọc được bé con nổi giận vì mình, trong lòng dâng trào cảm giác thành tựu dù vụn vặt vô cùng.

Một buổi sáng như thế đối với hắn thật tốt lành biết bao. Đã từ lâu, khái niệm về sự tươi đẹp trong từ điển của người đàn ông này chính là có sự xuất hiện của Từ Ngôn Duy. Miễn là mở mắt có thể nhìn thấy con hồ ly nhỏ kia thì ngày hôm ấy chính là một khoảng thời gian tuyệt vời.

Hắn mang tâm trạng hưng phấn tới công ty. Mỗi lần đối diện với cái cúi người kính trọng của nhân viên cấp dưới, hắn đều mỉm cười đáp lại. Điều này quả thực không khiến người khác cảm thấy thoải mái mà chỉ càng tăng thêm áp lực vô hình. Họ tái mặt xúm lại bàn tán liệu con sư tử già khó gần của mọi ngày đã biến đi đâu mất.

...

Lạm Bắc vừa bước vào văn phòng, đã thấy Đại Kiếu đứng đợi sẵn. Chú ta đưa nét mặt không lộ ra bất cứ biểu cảm khác lạ nào nhìn hắn, song riêng đôi môi mỏng đã mím lại đầy suy tư. Lạm Bắc lập tức hiểu có chuyện không hay đã xảy ra, hắn bình tĩnh ngồi xuống, chủ động hỏi.

"Bên phía các tổ chức sao rồi?"

Đại Kiếu thở hắt ra một tiếng, Lạm Bắc ngầm hiểu điều hắn dự đoán còn nghiêm trọng hơn thực tế. Người đối diện đưa lên trước bàn làm việc một thanh USB, miệng vừa nói. "Bên tổ chức lớn mạnh nhất thế giới ngầm ở thời điểm hiện tại được đồn đại là đã từng dùng thủ đoạn bỉ ổi để hạ bệ một tổ chức gạo cội lớn hơn sụp đổ nhờ vu khống buôn ban chất cấm trái phép. Bọn chúng cũng có quan hệ tốt với đám cảnh sát trong nội thành để xử lý gọn đẹp người đứng đầu bang phái kia cách đây không lâu."

"Vậy USB này là có ý gì?" Hắn đưa đôi mắt sắc sảo hướng sự hoài nghi về phía Đại Kiếu, nhíu mày hỏi, đồng thời tay cắm nó vào laptop được đặt sẵn trên bàn.

Qua đoạn video phát lên, Lạm Bắc có thể lờ mờ trông thấy bóng người cao lớn theo sau Từ Ngôn Duy bước vào nhà của vị phu nhân họ Hồ. Điểm cốt yếu đã được hắn ngay lập tức nhắm trúng: trên tay người kia giấu súng lục. Hắn bật lưng đang tựa trên ghế, trừng mắt nhìn Đại Kiếu, giọng đã run run mất kiểm soát.

"Thằng nhóc hôm đó mang theo súng?"

"Đoạn video này trích xuất từ camera an ninh trước cửa nhà Hồ phu nhân. Người kia tên Ramon, là bạn diễn kịch của cậu Duy."

"Cái đó tôi biết." Lạm Bắc nhanh chóng cắt ngang lời người đối diện, sau đó hắn chống tay đan vào nhau tạo thành điểm tựa trước cằm, tâm trí bắt đầu rơi vào trầm tư. "Thằng nhóc đó... rốt cuộc có xuất thân thế nào..."

Đại Kiếu biết nỗi bất an trong lòng chủ nhân, chú ta khẽ ho khan để đánh tiếng, cùng lúc đó nhẹ nhàng len lỏi vào suy nghĩ của hắn. "Tôi có dự đoán, cậu ta là con trai độc nhất của người đứng đầu tổ chức Hama."

Ngay lập tức, đôi mắt của lão sư tử kia hướng lên sắc lẹm như dao găm chăm chăm nhìn Đại Kiếu, thận trọng gật đầu như đã tỏ tường. Hắn có lẽ cũng đang có cùng chung suy nghĩ này.

Lát sau khi đã bình tĩnh lại, Lạm Bắc cất tiếng ra lệnh. "Gọi điện thông báo cho bên tổ chức Hama, ngày mai tôi sẽ viếng thăm."

...

Người đàn ông ăn mặc có phần khoa trương, lộng lẫy tựa như ráp vàng lên cơ thể đã già cỗi của mình, đon đả bước tới gần nơi Lạm Bắc yên tọa, chốc chốc lại vuốt dọc chòm râu rồng trước cằm, nét cười thô thiển đến rợn người.

"Khà khà khà..." Sau phút giây ấy, ông ta lập tức trở mặt, quắc mắt nhìn hắn như dò hỏi. "Không biết hôm nay ngài tới đây thăm hỏi Kình gia chúng tôi là muốn tạo thỏa thuận gì? Tôi thực sự rất muốn biết đấy. Ngài bên ngoài quả thực đẹp tựa chúa sơn..."

"Bớt khoa môi múa mép đi! Lão già không biết lượng sức!" Liêu Ngư không kìm được tức giận, cảm thấy chủ nhân của mình đang bị một tên sắp chui xuống lỗ quấy nhiễu, liền nhanh miệng ngắt lời ông ta.

Lạm Bắc hất tay ám hiệu, khuôn mặt đanh thép lộ rõ sự lạnh lùng, thể hiện là người khó tiếp xúc hệt như thiên hạ đồn đoán về hắn bao lâu nay.

Đại Kiếu đang chắp hai tay phía sau lưng, khẽ động nhẹ như nhắc nhở cậu vệ sĩ trẻ họ Liêu phải giữ im lặng. Trông thấy vậy, đồng loạt các vệ sĩ áo đen khác đều nén hơi thở, đứng nghiêm chỉnh như ngầm hiểu rằng mọi nhất cử nhất động của họ đều phải theo khuôn khổ cho tới khi chủ nhân thả lỏng cảnh giác với phe đối diện.

Sau khi ổn định lại dàn hậu vệ của mình, Lạm Bắc mới thư thả hơn đôi chút, nét mày dần dãn ra.

"Ông nói đúng trọng tâm rồi đấy, lão Kình. Tôi quả thật tới đây để giao dịch." Hắn tiện tay nâng một ly rượu vang được rót sẵn trên bàn lên, nhấp một ngụm, thong dong nói.

Đại Kiếu nghe vậy chỉ khẽ nhíu mày, nhất thời không hiểu được ngụ ý của hắn. Nhưng rất nhanh sau đó, chú cúi mặt tiếp tục theo dõi diễn biến qua thính giác nhạy bén.

Kình Doãn cũng chẳng phải dạng vừa. Lão đã nắm bắt được tình thế hiện tại, rằng đội vệ sĩ bên kia không hề có chuẩn bị gì cho giao dịch lần này, bởi lẽ ngay khi hậu vệ thân cận của Lậm Lạm Bắc nghe lời hắn nói liền lộ vẻ ngạc nhiên thoáng qua, sau khéo léo giấu nhẹm đi. Tiếc rằng dù có cẩn thận đến mấy, đôi mắt sáng quắc của lão già này đã thông tường mọi chuyện. Đáy lòng ông ta run rẩy vì vui sướng, nhất thời không nén nổi mừng rỡ, lại lần nữa phạm thượng tiến tới nắm lấy cánh tay Lạm Bắc - hành vi vô thức mà bản thân Kình Doãn cũng không ngờ tới.

Quả nhiên ngay khi giây phút lão chạm vào lớp áo măng-tô nâu trầm màu hạt dẻ của Lạm Bắc, đội vệ sĩ áo đen phía sau hắn lập tức rút hết súng, đồng loạt chĩa thẳng về phía lão. Người trước mặt vẫn đang ngồi yên lặng, nét mặt đã dần chuyển sang không vui. Kình Doãn ngẩn người, nụ cười dần hóa đá đến méo mó khiến cơ mặt ông ta giật giật liên hồi.

Lão nuốt khan chiếc cổ già nua khô khốc, cúi đầu nhìn con sư tử với khí chất ngạo mạn kia, giọng không khách khí mà hùng hồn dọa nạt. "Lậm Lạm Bắc, hóa ra cậu đều bất lịch sự với những người từng giao dịch trước đây như vậy à?"

Lạm Bắc nghe đến đây chỉ đành nhếch mép cười lấy lệ. Hắn thở hắt một hơi, đưa tay phủi tấm áo trước người phẳng phia, sau dùng lực vừa đủ hất văng người kia khỏi khoảng trống che khuất tầm nhìn của mình. Hắn đứng dậy, đưa tay bụm miệng, điệu cười rúc rích của hắn tựa nanh vuốt lần lượt đâm chích về phía lão khiến Kình Doãn đau buốt đến tức tưởi, nhất thời lộ ra hết sự nóng nảy mà gào lên.

"Cậu làm thế là có ý gì?!" Ông ta đập mạnh một nhịp gậy xuống đất đánh tiếng "rầm" chói tai. Đám thuộc hạ theo phe lão ở phía đối diện cũng nhất mực chĩa súng, có kẻ vung dao găm - tất cả đều chuẩn bị sẵn sàng tư thế khiêu chiến.

"Ha... ha..." Lạm Bắc liếm môi thích thú chiêm ngưỡng sự giả tạo đon đả kia của lão đã bị vạch trần. Hắn uống cạn ly rượu dở dang, sau chầm chậm nhả chữ như trêu ngươi lão.

"Vậy việc tùy tiện chạm vào người khác chính là phép lịch sự của nhà họ Kình trước nay sao?"

"Ha... hả? Hừ, mày... mày!" Kình Doãn sôi sục máu điên, liên tục chĩa tay về phía Lạm Bắc. Song vì thân thể loài mãnh chúa vốn dĩ lớn xác đến rợn người, lão chỉ trỏ đôi tay gân guốc, run rẩy của mình được tới ngực đối phương.

Trông dáng vẻ giận dữ của lão đại đã mất đi hoàn toàn sự oai phong của cả một tổ chức mệnh danh đứng đầu giới, đám người táo tợn lại phía sau chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm.

Giữa lúc tình thế căng thẳng ấy, bỗng dưng một kẻ không mời mà đến bước vào. Kẻ này rất ung dung, khí chất tỏa ra đã khiến đám thuộc hạ phe phái Hama thở phào mừng rỡ vì đã có người xứng đáng đến lấy lại danh dự cho họ.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com