TruyenHHH.com

Hoàng Hôn Và Em

Chương 45: Mùa Xuân Đã Chẳng Quay Về

callmeyangnana

"Nếu em không muốn dù chỉ một chút, hãy nói để tôi biết. Tôi không thể ép buộc em..." Lạm Bắc dù nghe xong lời bằng lòng kia cũng không cảm thấy vui, vì hắn trước giờ, dù để bản thân lao vào nước sôi lửa bỏng, cúi đầu chịu nhục trước nhiều người, cũng quyết không để nữ nhân của mình chịu thiệt.

"Không!" Tạ Phù Diêu biết hắn đã dần chìm ngập trong mặc cảm và tội lỗi, cô cảm thấy ân hận vô cùng, liền quay sang ngồi sát gần hắn, đồng thời ôm lấy hai má người kia mà lí nhí nói. "Em tình nguyện mà..."

Nhìn khuôn mặt trắng trẻo, đơn thuần kia đanh lại chan chứa thành ý, ưu tư trong lòng hắn lúc này mới hoàn toàn tan biến. Lạm Bắc thở phào, mỉm cười mãn nguyện.

"Nhờ có em, tôi sẽ nhanh lấy lại những gì đã mất."

"Dạ. Em đợi anh." Cô cười, hắn cũng cười.

Thế rồi trong đôi mắt biếc bất chợt bị làn mây mỏng che khuất, họ đã trao nhau nụ hôn đắm say. Dường như tuổi thanh xuân vẫn chưa khép lại, cũng không hẳn là chẳng có điều gì tươi đẹp như hắn vẫn từng nghĩ.

Ít nhất trong đó, dù đắng cay rải đầy, đoạn đường này hắn đã có cô - người con gái thuần khiết hắn coi là cả một chấp niệm đời người không thể buông bỏ.

Mười năm sau đó, Lạm Bắc khi ấy đã chẳng còn là sư tử non nớt năm xưa. Hắn giờ đây được coi là loài mãnh thú hung hãn bậc nhất, đứng đầu giới doanh nhân khiến người người ngả mũ kính nể.

Lậm Lạm Bắc đường hoàng sải những bước chân dài, vững chãi trên thảm đỏ trải từ cổng chính. Hắn đã thành công khôi phục giang sơn năm xưa của cha mình, khi bản thân bước tới tuổi đầu ba. Lòng nhiệt huyết đã chững lại, nhường chỗ cho sự điềm tĩnh đến thâm sâu. Tất cả giờ đây đều đã đổi thay, duy chỉ có tấm lòng yêu thương người con gái đó là không bao giờ vơi cạn.

Điều đầu tiên Lạm Bắc muốn làm giờ đây chính là thực hiện lời hứa với cô. Thế rồi trong buổi đính hôn ngày hôm ấy, Tạ Phù Diêu đã chẳng xuất hiện.

Lạm Bắc không thể hiện rõ thái độ thất vọng ra vẻ ngoài, người trong nhà như mẹ và em gái nhỏ của hắn thì lại sốt ruột khôn nguôi.

"Đại Bắc à, con thật sự đang không ổn có phải không? Hay để mẹ sang đó một chuyến nhé?" Lạm phu nhân đứng ngồi chẳng yên, tiến tới mở lời hỏi hắn.

Người đàn ông với dáng vẻ trầm uất ngồi lặng thinh trên ghế bành, đơn độc giữa phòng làm việc. Sắc mặt hắn không đổi, duy có khóe môi khẽ động. Mất rất lâu sau, hắn mới có thể cử động lại bình thường.

"Mẹ. Để cô ấy tự về."

"Phải rồi, con cũng đừng lo quá. Phù Diêu trước giờ luôn là đứa trẻ ngoan, sẽ chóng trở về thôi." Bà Lậm trấn an con mình, chút hi vọng trong người cũng dần nguội lạnh. Lậm Lạm Bắc không thể biết bà đang lừa gạt hắn, đồng thời cũng là lừa dối chính mình.

Chuyện Tạ Phù Diêu thay lòng, có tình ý với người khác, ắt hẳn Lậm phu nhân đã biết từ lâu. Chỉ là bà không muốn đem việc này nói với con, bởi lẽ sợ hắn sẽ không chấp nhận được mà ảnh hưởng đến tâm tính vốn đang phấn đấu chưa ngày nào ngơi nghỉ kia. Lão gia nhà họ Diêu đã đảm bảo với bà sẽ nhanh chóng kết thúc chuyện rắc rối này, tuyệt đối giữ con mình trong sạch cho đến ngày thành hôn với Lậm Lạm Bắc. Vậy nhưng chính ông cũng không ngờ được, Tạ Phù Diêu - đứa con ngoan hiền luôn an phận theo lời mẹ cha ấy lại dám bỏ nhà đi cùng một tên khốn đầu đường xó chợ - thứ ông luôn cho là rác rưởi nằm vùi dưới đáy thượng lưu.

Mãi đến khi Lạm Bắc chủ động hỏi mẹ rằng mọi chuyện có thật như vậy không, bà Lậm biết đã không thể giấu giếm thêm nữa, đành cúi đầu thổ lộ với con. Quả nhiên ngay sau đó, Lạm Bắc đã trở nên mất kiểm soát, điên loạn mà gầm lên. Đồ đạc trong phòng làm việc của hắn vốn bao ngày ngăn nắp, nay hỗn độn tựa một bãi phế thải khổng lồ.

Lạm Bắc lao ra ngoài, lập tức sang Mỹ tìm Phù Diêu. Hắn gào rú dưới trời mưa tầm tã, thề rằng nếu để hắn tận mắt trông thấy cô cùng người đàn ông khác, Lạm Bắc nhất định sẽ tự tay giết người đó.

Dưới mạng lưới quan hệ liên thông của Lậm Lạm Bắc trong và ngoài nước, chỉ mất vỏn vẹn nửa tháng đã tóm được hai người họ. Tạ Phù Diêu hắn thấy lúc ấy đã không còn khoác lên mình gấm vóc lụa là, chẳng còn dáng vẻ của một nàng thơ đài các nữa. Vậy nhưng cô vẫn đẹp dịu dàng trong bộ trang phục tầm thường, cùng người đàn ông của đời mình bình bình an an sống ở khu đất cải tạo cho dân ngụ cư.

Lậm Lạm Bắc xuất hiện, sắc mặt Phù Diêu lập tức trắng bệnh. Hắn đứng lặng người nhìn cô hồi lâu, sau đưa đôi tay run rẩy đến vén những lọn tóc lòa xòa trên khuôn mặt kia, rồi uất nghẹn đến mức trào dâng nước mắt. Trái tim hắn giờ đây vỡ vụn ra từng mảnh, vẫn chưa thể chấp nhận sự thật rằng bấy lâu nay bản thân vẫn luôn bị lừa dối. Giọt lệ lăn lên gò má rạm nắng, khó khăn rỏ dọc xuống cằm. Bờ môi hắn run run khẽ mở, mấp máy không nói thành lời.

"Nói cho tôi biết. Em đã hết yêu tôi từ khi nào?" Nói đoạn, Lạm Bắc bóp lấy cằm Phù Diêu, đáy mắt xao động liên hồi. Như chỉ đợi câu trả lời từ cô, bất luận là thế nào, hắn cũng sẽ không kìm được nữa mà siết chặt cô đến chết ngay lập tức.

Phù Diêu đã hết đường trốn chạy, càng không thể tránh né thêm. Cô lắp bắp đáp. "Xin lỗi anh, Lạm Bắc. Em... chưa từng có bất cứ tình cảm nào với anh... Chỉ là do cha mẹ đã quá hà khắc ép buộc nhân duyên giữa hai gia đình, nên em buộc phải khuất phục để làm vừa lòng họ... Em biết tình cảm của anh đối với mình. Vậy nên em đã gắng gượng bên anh đến lúc anh thành đạt. Thời gian đó coi như... bù đắp cho sự gian dối của em, mong anh hãy buông tha cho em và anh ấy có được không?"

Cô nói xong, đoạn bật khóc vì lo sợ. Phù Diêu rất gan dạ, lại luôn lo lắng cho người tình trước, quên cả bản thân mình đang gặp nguy hiểm. Lạm Bắc nghe xong lời thật lòng từ chính miệng cô nói, tâm đã bị bóp nghẹt đến không thể vẹn nguyên trở lại. Hắn cười rất nhạt, cứng nhắc đáp trong vô vọng.

"Vậy sao? ... Hóa ra là như vậy. Em... đã lừa tôi."

Con sư tử đang rất muốn tự tay mình giết cô, cũng chính là vĩnh viễn hủy đi thứ tình cảm đơn phương của mình. Song vừa lúc đó, Nam Viễn đi làm về tới nhà. Anh là một thầy giáo dạy Toán của vùng, dáng vẻ thanh mảnh, ưu tú, khác hẳn với sự lầm lì, dọa người của Lạm Bắc.

"... Đây là người yêu em?" Hắn nhướn mày đảo mắt nhìn người kia chưa quá hai giây rồi trông xuống hỏi dò cô.

"Không! Đừng, đừng có động vào anh ấy! Em xin anh, em van anh, Lạm Bắc!" Phù Diêu thấy Lạm Bắc dần buông cổ áo mình, tiếp sau quay người nhắm đến Nam Viễn, liền dập đầu quỳ lạy hắn liên tục. Cô thà chết không thể giương mắt nhìn tình nhân của mình vướng vào mối quan hệ đầy day dứt giữa bản thân và hắn.

Nam Viễn ngây người khi nghe Phù Diêu gọi hai tiếng "Lạm Bắc" thật thống khổ. Anh vốn là tầng lớp trí thức, thân thể lại gầy gò thanh cao, trước giờ chưa từng gây sự đánh đấm với bất kỳ ai. Vừa ngẩng mặt trông lên con sư tử với thân hình to lớn kia, sự hận thù hiển lộ trong đáy mắt hắn như ngàn đao đâm xuyên người anh. Nam Viễn biết trước bản thân sớm muộn cũng sẽ phải đối mặt với chuyện này, vậy nhưng khi thực sự trông thấy uy lực lấn át người kia, không kìm được mà ngừng hơi thở.

Mọi thứ trước mắt Lạm Bắc như mờ lòa đi, đến tiếng cô vang vọng bên tai giờ cũng chỉ còn là thứ tạp âm rỗng tuếch. Hắn lao tới, nhắm trúng cổ người thư sinh kia mà nhấc lên, tựa như điều khiển một con ngỗng chuẩn bị giãy chết. Trông khuôn mặt tuấn tú ấy dần đỏ gay vì nghẹ thở, nhưng oai nghiêm của một người đàn ông không cho phép anh giãy giụa kêu ca nửa lời. Lạm Bắc bật cười nhạt nhẽo, giễu cợt hỏi trong tiếng gầm gừ của loài mãnh chúa.

"Lừa được tôi bao năm như vậy có vui không? Mười năm năm cô ấy ở bên tôi... Ha..." Lạm Bắc phá lên cười đau khổ, đáy lòng quặn thắt khiến tròng mắt đỏ rực như lửa đốt. "Chính là sự trừng phạt tàn khốc nhất của hai người!"

"Em xin anh, em van anh... ức hức... buông tha cho anh ấy... Em lấy cái chết để tạ tội với anh..." Phù Diêu khổ sở bò tới bên chân hắn, ôm chặt không buông. Miệng đã nói đến hộc máu, dường như lời của cô đều đã không còn hiệu lực với hắn.

Nhớ ngày ấy, dù bất luận Phù Diêu có nói gì, nhỏ nhẹ đến đâu, song Lạm Bắc đều gật đầu mà nghe theo. Cô muốn có một con mèo nhỏ, hắn nhất định mang nó về cho cô. Cô thích một nhành hoa mùa xuân, Lạm Bắc có vượt nghìn cây số trong đêm vẫn quyết mang mùa xuân trở lại. Chỉ cần đóa hồng ấy của hắn mỉm cười hạnh phúc, Lạm Bắc sẽ làm tất cả, nguyện đổi lại cho cô một đời bình an. Duy chỉ có việc cô lừa gạt mình, hắn thà chết không tha thứ, càng không rời bỏ.

Lạm Bắc nghe đến câu Phù Diêu dọa sẽ chết trước mặt hắn để giữ lại mạng sống cho tên đàn ông kia, hắn hoàn toàn đã mất hết tính người. Con ngươi màu hổ phách đột ngột thắt lại, những đường gân guốc dồn lên dây thần kinh nổi cộm khắp thái dương và mép hàm khiến Lạm Bắc càng trở nên hung tợn hơn bao giờ hết. Nam Viễn đờ đẫn, không dám tin kẻ trước mặt mình là phàm nhân thế tục. Hắn giờ đây không phải là con người, mà chính là quỷ.

"Được. Muốn chết tôi sẽ cho em chết. Chỉ là cái chết này đừng hòng được toàn thây!"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com