TruyenHHH.com

Hoang Hon Va Em

"Lạm Bắc! Nếu sau này cả hai đủ 18 tuổi, em nhất định sẽ đính hôn với anh!" Cô gái với mái tóc chảy dài xuống chấm eo, tựa dòng suối miên man, đưa khuôn mặt trái xoan với đường nét sắc sảo lại hiền hòa nhìn hắn. Cô đưa đôi bàn tay búp măng trắng nõn áp lên hai má hắn, mỉm cười buông lời hứa hẹn.

Lạm Bắc trước vẻ đẹp cùng lời nói kia lập tức xiêu lòng đến ngẩn người, trái tim thiếu niên năm ấy không khỏi rung động. Hắn ngơ ngác hỏi lại như muốn đối phương dám chắc điều vừa trao. "Có thật không? Em và tôi...?"

Người con gái thùy mị ấy từ từ cong môi cười. Đến cái khuếch môi thôi cũng đủ làm điên đảo cả khoảng trời thanh xuân của hắn ngày đó. Nàng ta đẹp tựa tiên nữ, trong đáy mắt kẻ si tình lại càng thắm vẻ uyển chuyển, ngọt ngào đến ngất ngây. Cô cụp mắt, khẽ chớp chớp làn mi cong vút. "... Da, dạ."

"Hừm." Hắn nở nụ cười tươi đến rạng rỡ, thở hắt ra đầy yên lòng. "Tốt quá, có em quả thật tốt..."

Chưa kịp dứt lời, người kia đã tự động ngả vào lòng hắn, tựa chú chim bồ câu nhỏ khuất mình trước chủ nhân của nó.

Hai người cứ ở bên nhau yên bình như thế hết xuân qua hạ, thu lại đến đông. Bốn mùa, Lậm Lạm Bắc đều có Tạ Phù Diêu bầu bạn, chàng thiếu gia với vẻ mặt sáng rực hoài bão năm nào tưởng chừng như mình chính là nam nhân hạnh phúc nhất trên đời này, không điều gì có thể tách rời cảm tình hai người họ.

Thế rồi năm hắn đủ mười tám tuổi, Lậm gia phá sản.

Cha hắn thua thiệt trên mọi mặt trận kinh doanh, năm ấy việc nhà họ Lậm bỗng chốc tiêu tán chỉ sau một đêm đã khiến cả giới doanh nhân đảo điên.

Tất cả những gia sản trải dài khắp các tỉnh thành trong Nam ngoài Bắc của họ Lậm đều trở về con số 0 mờ mịt. Lậm Vân Kỳ tròng mắt đỏ đen lẫn lộn, tự nhốt mình trong căn phòng nơi tòa nhà cao nhất của tập đoàn Lậm gia, nhìn ngắm giang sơn mình gầy dựng mà lòng đau như cắt, đay nghiến dằn vặt bản thân vì những chuyện đã vãn. Thế rồi, trong một đêm gió mưa che khuất tầm nhìn vị chủ tịch uy mãnh bao năm, ông đã lên cơn đau tim mà chết không nhắm mắt trên bàn làm việc chẳng ai hay biết.

Cho đến khi Lạm Bắc cùng đoàn người phá cửa vào, Lậm Vân Kỳ chỉ còn là một cái xác cứng đờ.

Trên con đường trải toàn hoa hồng suốt mười tám năm qua, Lậm Lạm Bắc cứ tưởng rằng hắn vẫn sẽ cứ như vậy mà ung dung bước tiếp, dễ dàng và nhanh chóng hơn bất kỳ ai. Và rồi liên tiếp chuyện Lậm gia tiêu tan, cha hắn túng quẫn tột cùng mà tự sát, mẹ lại đang mang thai đứa em gái của hắn đã sắp chín tháng mười ngày,... Tất thảy đều cùng lúc đổ dồn lên đầu hắn - chàng thiếu niên đầy hoài bão và tương lai sáng lạn đang cận kề.

Hậu duệ của vị cố chủ tịch mang tên Lậm Lạm Bắc đã gồng đôi vai mảnh khảnh năm ấy lên ôm cả một bầu trời đen kịt bão giông.

Từ việc ban ngày đi học, lại chạy đủ mọi nghề trong giới để tích lũy kiến thức, đêm về điều hành công ty vốn đang dần đi vào ngõ cụt kia. Chỉ còn vài chục nhân viên thân cận với Lậm Vân Kỳ dám ở lại chống chọi cùng Lậm Lạm Bắc, vì họ tin tưởng rằng người kế nhiệm của tập đoàn JG đứng đầu giới kinh doanh bất động sản tuyệt đối sẽ không làm họ thất vọng.

"Cảm ơn mọi người... vì đã ở đây... Tôi, thật sự... biết ơn tất cả mọi người!" Bờ môi khô nẻ của Lạm Bắc run run khi bày tỏ, đáy mắt hắn đã trào lệ từ lúc nào. Đứng trước số người chỉ bằng một phần nghìn khi trước, hắn quả thực đem lòng ái mộ, khâm phục họ.

Thiếu niên lao đầu vào làm việc, điên cuồng học tập trau dồi bản thân, tôi luyện cơ thể mềm yếu của một vị công tử bột khi trước dần trở nên rắn rỏi, cường tráng. Từ một con sư tử non dại, Lậm Lạm Bắc đã mất mười lăm năm để vực dậy tập đoàn JG của cha mình.

Những vết sẹo chằng chịt, những lần tím bầm chân tay, mặt mũi rồi lại lành, những vết chai sần ngày càng in rõ nét hơn trên từng đệm thịt trong lòng bàn tay, từng bước chân của hắn. Tất thảy đều được dệt nên trong mắt người đời, quá trình ấy gói gọn trong hơn một thập kỷ. Thế rồi mọi rõ ràng thuở ấy đối với hắn mỗi khi hồi tưởng lại, Lạm Bắc tưởng chừng như đã trải qua cả một đời người dài đằng đẵng đầy thăng trầm, luân khổ.

Tình đầu của hắn, bạch nguyệt quang mĩ miều xinh đẹp của hắn ngày đó, cũng quyết cùng hắn tiến bước. Nàng dù không biết gì về giới doanh nghiệp, càng không hiểu rõ tâm trạng rối bời của hắn. Điều duy nhất nàng có thể làm là ở bên an ủi, vỗ về mỗi khi đầu gối hắn quỵ xuống vì đôi vai đã phải mang vác trách nhiệm quá lớn lao, nàng thì thầm chở che tâm hồn đầy tổn thương của hắn trải qua những ngày bão bùng nhất của đời người.

...

Một ngày sau khi trải qua kì thi kết thúc học phần chấm dứt quãng thanh xuân chẳng có chút tươi đẹp dưới ngôi trường đại học đứng đầu cả nước, Lạm Bắc cầm trên tay tấm bằng danh giá, lòng bồi hồi nghĩ ngay tới hình bóng của Tạ Phù Diêu, mường tượng nét mặt đằm thắm chú tâm nhìn hắn của cô, chỉ vậy thôi đã khiến Lạm Bắc lòng vui khôn xiết.

Hắn vẫn không quên đến công trường làm thêm việc để kiếm thu nhập, dù những bao cát nặng trĩu trên như muốn đay nghiến người bên dưới đến chết, song tất cả cực khổ đều không khiến niềm rạo rực kia vơi bớt đi phần nào. Lạm Bắc tan làm sau một buổi làm nhọc nhằn tới tận trời khuya, sau đó không nghĩ ngợi gì nhiều thêm, liền điên cuồng chạy tới tìm Tạ Phù Diêu.

Cô đang ngồi trên phiến ghế đá trong công viên nọ, dáng vẻ thật yên bình, ngoan ngoãn ngồi đợi người tình của mình.

Lạm Bắc vừa trông thấy bóng hình mảnh mai kia, liền chạy vụt tới. Dù lòng hắn đang dâng trào nỗi xúc động mạnh mẽ, song vì biết bản thân trong bộ đồng phục công nhân lấm lem bụi bẩn, chân tay trầy xước, mặt mày bẩn thỉu, liền khựng lại rồi lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh cô, cách xa đó một khoảng.

Phù Diêu biết ý rằng hắn đang mang mặc cảm giữa hai thân phận khác biệt, liền không để hắn khó xử thêm mà chỉ ngồi yên lặng. Xong xuôi khi hai người đã yên vị, cô mới cất giọng nhỏ nhẹ. "Hôm nay anh đi làm vất vả lắm phải không? Việc ở công ty vẫn ổn chứ?"

Nghe sự xa lạ có phần giữ khoảng cách hiện hữu trong câu nói của Phù Diêu, lòng Lạm Bắc bỗng hẫng một nhịp. Nhưng ngay sau liền lập tức bỏ qua chuyện này, hắn cho rằng có lẽ đã quá mải mê làm việc mà bỏ quên mất cô, vậy nên Phù Diêu có phần lạ lẫm hơn mọi khi.

Lạm Bắc cười xòa để phá tan không khí gượng gạo ngột ngạt giữa hai người, hắn rút từ trong ba-lô một tờ giấy cứng được giữ gìn phẳng phiu, rạng rỡ nói. "Tôi tốt nghiệp rồi. Sau này có thể sớm tiếp quản công ty của cha mình. Nếu vậy, tôi muốn..."

"Dạ?" Phù Diêu ngoảnh mặt sang, nốt ruồi duyên dáng nằm dưới đuôi mắt cô được ánh trăng soi chiếu, hiện hữu trước mắt hắn. Tạ Phù Diêu quả thật đẹp đến ngỡ ngàng, Lạm Bắc bỗng chốc không ý thức được mình đang muốn nói gì, cứ vậy mà ngẩn người nhìn cô.

"Lạm Bắc." Phù Diêu thấy hắn không nói, cô có nhã ý vỗ nhẹ vào tay hắn. Lạm Bắc như được thức tỉnh, liền giật mình thu tay, không muốn vấy bẩn bàn tay trắng trẻo sạch sẽ kia.

Hắn hít một hơi thật sâu để bình lại tâm tính mình, dõng dạc nói, ánh mắt đầy quyết tâm hứa hẹn. "Sau khi khôi phục lại tập đoàn JG, việc đầu tiên tôi muốn làm là cưới em làm vợ."

Dù phía trước dẫu đầy gian nan, dù tương lai sau khi tốt nghiệp vẫn còn chông gai, mịt mù biết nhường nào, nhưng dường như sự xuất hiện của Tạ Phù Diêu đã xóa tan mông lung trong lòng hắn, đưa hắn đi đúng hướng, tiến vào con đường duy nhất đầy triển vọng. Phù Diêu chính là nữ nhân duy nhất khiến hắn vững tin rằng bản thân chắn chắn sẽ làm được.

Phù Diêu nhìn khuôn mặt đầy kiên định kia lại có chút dao động, nhưng cái cúi đầu né tránh ánh mắt ấy khiến quyết tâm của Lạm Bắc ngay tức khắc chìm sâu vào biển lặng. Hắn khựng lại, hai bàn tay nắm chặt, kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời từ cô. Dẫu sao cũng là người cùng mình trải qua bao lần lao tử, là nữ nhân có tình cảm sâu nặng rõ ràng với hắn, Lạm Bắc không nhanh chóng mất đi niềm tin vững chãi đó dễ dàng như vậy. Nghĩ thế, hắn cúi đầu tiếp tục chờ.

Lát sau, Tạ Phù Diêu mới từ từ cất hơi thở yếu ớt, tiếng nói nhỏ nhẹ đến bi thương, dường như trong đó chứa ít nhiều sự day dứt không rõ. "... Em đồng ý."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com