Chương 39: Hắn Lừa Em
Quả nhiên đúng vậy, người trước mặt từ từ ngẩng đầu lên. Mái tóc dài bết lại do dính nước xõa xuống che lấp khuôn mặt thê lương của hắn. Đôi mắt của tên ác nhân vừa trông thấy y đã liền trở nên điên loạn mà nhảy vụt lên như muốn lập tức tóm lấy y mà cắn xé cho tới chết."Ư... hư... hức, hức..." Ngôn Duy sợ hãi co rúm người lại, nép mình vào lòng người đàn ông cạnh bên. Mặt Lạm Bắc lúc này càng tối đen, hắn đã tức giận đến run người, liền gân cổ gầm lên một tiếng tựa như lời ra mệnh lệnh của loài chúa tể. "Đánh hắn! Bẻ gãy không sót một chi nào cho tao!""Vâng thưa lão đại!""Vâng!"Những tiếng dạ vâng như vậy đồng loạt vang lên. Đám người áo đen mặt không biến sắc, lao vào đánh tên đàn ông gầy còm thân xác kia. Tình nhân nhỏ ngồi vắt vẻo trên đùi vị chủ tịch nọ lén nụ cười thỏa mãn, vẻ mặt lộ ra sự thách thức cao ngạo vô cùng. Đây mới chính xác là những gì y muốn, chỉ cần biểu hiện bị thương một chút, người bị y mê hoặc sẽ lập tức vì y mà làm cho đối thủ sống không bằng chết. Con hồ ly nhỏ chẳng còn vẻ gì hống hách như ngày bị bắt cóc, nó ngoe nguẩy cái đuôi dài trắng muốt như mãn nhãn hết cỡ, đưa cặp mắt phượng thon dẹt lấp lánh nhìn xuống. Hồ Lĩnh đến chết cũng sẽ phải ghi nhớ ánh mắt ngay lúc này của y - sự khinh bỉ đến tột cùng dành cho kẻ bại trận.Mãi cho tới lúc Ngôn Duy chuyển sang vẻ mặt thỏa nỗi ấm ức, miệng nài nỉ trông lên, Lạm Bắc mới giơ tay lệnh dừng."Như... như vậy được rồi ạ." Y dụi dụi vào vào người hắn, ngoan ngoãn tựa một con hồ ly hoang dại đã được thuần hóa hoàn toàn."May... mày! Thằng nhóc khốn khiếp giả tạo! Mày phải xuống địa ngục với tao! Mày - Từ Ngôn Duy!!" Hồ Lĩnh hét lên đến khản giọng, dùng chút sức mọn cuồi cùng chỉ tay về phía Ngôn Duy. Sự thù hận của hắn được bộc lộ hết qua ánh mắt, cử chỉ, giọng nói - tất cả đều khiến Ngôn Duy nghĩ tới một chữ "đáng đời".Y đã nghĩ như thế là thỏa mãn, cho tới khi giọng của tên thuộc hạ đang đứng chắp tay phía sau nói qua lại với Lạm Bắc. "Nghe nói rằng hắn có vợ và hai con gái. Có nên xử luôn hay thế nào a..."Lậm Lạm Bắc lập tức hạ lệnh, không chút do dự. "Giết hết."Sự dứt khoát từ câu nói thẳng băng của hắn khiến y ngây người. Dòng điện xoẹt ngang trái tim Ngôn Duy, khiến ngũ quan cậu lập tức trở nên tê liệt. Y nhìn người cạnh bên, không giấu nổi bàng hoàng. "Gi... sao lại giết? Chẳng phải chỉ... chỉ là dạy cho hắn một bài học đơn thuần thôi sao?""Đây là bài học đơn thuần hắn xứng đáng nhận được đó thôi. Phải không anh Hồ?" Lạm Bắc nhếch mép cười nhạt, đưa đôi mắt hờ hững màu nâu hổ phách đầy uy lực trông xuống. Hồ Lĩnh cảm thấy lồng ngực như bị rút cạn không khí, thoi thóp đáp lại, giọng điệu như van nài trong vô vọng."X... xin cậu đấy, đư... đừng làm hại đến vợ... co... con tôi. Nể... tình t... tôi làm dưới trướng... hộc... trướng cậu bao năm nay..." Hắn nhổ ra máu, gục xuống đầy đau đớn. Nỗi đau thể xác làm sao sánh được với sự sợ hãi nhói lên từ đáy lòng, rằng vợ và các con hắn sắp gặp nguy hiểm."Không, không được. Đừng làm thế!" Ngôn Duy lập tức cảm thấy ân hận, tại sao cậu lại nhờ đến một loại người máu lạnh như Lậm Lạm Bắc giúp mình phục thù chứ? Bản thân ngu ngốc nghĩ đơn giản rằng, người trầm ổn lại chững chạc như hắn, tuyệt đối không thể đưa ra lời nào thiếu suy nghĩ như vậy. Nhưng không, đây mới chính là bộ mặt thật của hắn - nói giết liền giết, không chút nao núng hay sợ sệt bất cứ điều gì.Hóa ra bấy lâu nay, hắn đã luôn khiến cậu rơi vào lầm tưởng nghiêm trọng của bản thân, rằng hắn là một doanh nhân bình thường. Bắt đầu từ lúc bước vào đây, y đã cảm thấy mọi thứ không đúng. Đám người mặc áo đen kia là ai? Huyên Nhài tại sao lại làm việc dưới trướng hắn để kiếm sống? Y rốt cuộc vẫn chưa thực sự biết rõ về người này. Hắn dám nói giết một người dễ dàng như thế, vậy sau lưng y còn có thể làm ra việc gì?Suy cho cùng, một con hồ ly cố tỏ ra ngoan ngoãn, yếu ớt, lại chưa gai độc trên từng móng vuốt của mình. Thủ đoạn dựa vào vật chủ để báo thù cũng hèn mọn không kém gì con sư tử già kia. Cứ thế, họ lừa dối nhau, quấn lấy nhau bằng một tờ hợp đồng mỏng manh.Duyên phận này, đến bao giờ mới có thể kết thúc?"Đừng giết vợ con tôi, xin các người! Ngo... Ngôn Duy, cầu xin cậu cứu tôi... cứu tôi với... Thương xót mà bỏ... bỏ qua cho tôi... Tôi sai rồi...Sai rồi......"Tiếng khóc gào xé lòng vang vọng giữa không gian hiu quạnh, kéo Ngôn Duy thoát khỏi suy tưởng miên man. Y giật mình, quay sang tìm kiếm khuôn mặt thân quen của ai kia. Lạm Bắc vẫn nhẫn nại ngồi đợi câu trả lời từ y, song giờ đây Ngôn Duy mới có thể thốt ra vài từ khó nhọc."... Tha cho hắn đi ạ. Cầu xin chú.""Được." Yêu cầu của y đã được chấp nhận. Ngôn Duy thở một hơi nhẹ nhõm, trong lòng cũng thoải mái không ít.Lạm Bắc dù sao cũng nghe theo lời thỉnh cầu của cậu, nếu không, Ngôn Duy sẽ sống cả đời này trong hối hận muộn màng.Từ Ngôn Duy là vậy, tài năng xuất chúng, nhan sắc lại có thừa. Vậy nên y rất dễ dàng đạt được mọi thứ, chỉ là ông Trời bất công đã lấy của y đi những thứ quý giá khác. Ngôn Duy lớn lên bằng bạo lực, dùng nắm đấm để đối phó bọn côn đồ cướp miếng ăn. Dù thân thể nhỏ gầy tưởng chừng yếu đuối, song lại rất kiên cường dẻo dai. Việc gì không được liền đổi chiến lược, dùng cái đầu thông minh để giải quyết ổn thỏa. Cậu có thể từ lì lợm ngang bướng chuyển qua mềm dẻo, ngọt ngào. Con hồ ly trưng ra vẻ yếu ớt mềm mỏng, mục đích là để người ta dang tay cố tìm cách bảo vệ, che chở cho nó. Chỉ nhờ thế, Ngôn Duy đã đường đường chính chính tồn tại trên cuộc đời nghiệt ngã này 22 năm, mặc cho bão giông vùi dập vẫn không hề khuất phục một cách dễ dàng."Chú đói không?" Y chủ động bắt chuyện với người đàn ông nãy giờ vẫn đang trầm ngâm bên cạnh, gió lùa vào cửa sổ xe mang theo hương thơm của nội cỏ cùng ánh Mặt Trời cuối ngày dịu ấm."Một chút." Lạm Bắc bỗng trở nên kiệm lời đến kinh ngạc, hắn đối với cậu giờ đây hệt như ngày đầu cả hai gặp mặt.Nhưng Ngôn Duy lại thấy khuôn mặt lúc ỉu xìu kia đáng yêu và gần gũi đến lạ, y liền mỉm cười trấn an hắn. "Em không sợ vì chú làm vậy đâu. Nên đừng cảm thấy bất an nữa.""Vậy sao? C... có thật không?" Quả nhiên bé con đã đoán đúng nỗi bận tâm kia trong lòng hắn. Người đàn ông 38 tuổi lập tức quay sang bám lấy hai cánh tay y, siết chặt, hỏi với nét vui mừng, hệt như đứa trẻ con mong mẹ mình đừng giận.Chỉ đợi Ngôn Duy gật đầu, con thú kia liền kéo người ôm vào lòng mình. Hắn cười thở hắt ra một hơi thoáng chốc, tựa như vừa trút được nỗi phiền muộn khó nói thành lời.Chẳng hiểu sao lòng Ngôn Duy cảm nhận thấy chút hạnh phúc len lỏi, lại an tâm một phần. Người trước mặt lo lắng vì y sẽ nhìn hắn với con mắt khác nên bận lòng sao? Bởi chính hắn cũng có cảm tình với y phải không? Ngôn Duy không muốn suy đoán nữa. "Thời gian, thời gian rồi sẽ trả lời tất cả."Đêm hôm ấy, khi Ngôn Duy đang chìm đắm trong vòng tay ôm ấp đầy yêu chiều của người kia đến không muốn dứt ra, bỗng nhận được một cuộc gọi. Y ngái ngủ rời khỏi giường, đi đến bên tấm tường kính lớn trông ra bên ngoài, đèn đường leo lét vàng vọt chiếu thẳng tới hồ nước lớn phía sau biệt phủ.Một giọng nữ khó khăn lắm mới cất lên khe khẽ. "... Hồ Lĩnh chết rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com