TruyenHHH.com

Hoang Hon Va Em

Cả hai lao vào phòng, quấn quýt môi kề môi, vị ngọt trao đi thật không thể chối từ.

Biểu Hầu cứ tiến đến, Lôi Tân Chỉ lại vô thức lùi mãi. Cho tới khi chân chạm vào thành giường, cả thân mình theo phản xạ ngã nhào xuống tấm nệm trắng, cậu đã thấy bên dưới cương cứng đến chật chội.

Đại mỹ nhân trong lòng quả thật đang ở đây, cùng cậu trải qua những phút giây thăng hoa tuyệt đỉnh nhất. Cả hai đều gấp gáp đến vụng về.

Biểu Hầu ngồi đè lên thân dưới của cậu, anh tự cởi bỏ lớp áo phông bên người mình, ánh mắt thâm tình trao cho đối phương tuyệt đối không chút gian dối.

Lôi Tân Chỉ chẳng thể kìm lòng nữa, cậu lại rướn người ngồi dậy, ôm lấy Biểu Hầu mà tiếp tục hôn.

Đôi môi kia từ từ trượt xuống ngực, tìm tới bông hoa nhỏ nhắn nở rộ trên đó mà day nhè nhẹ, chốc chốc lại cắn, cậu tựa như chú cún nhỏ đang gầm gừ giữ của.

"Ức.... ư... ưm..." Biểu Hầu cắn chặt da thịt trên cánh tay, anh đã sung sướng đến mê muội.

"Để em mút nó cho anh." Tân Chỉ đưa đôi mắt phủ một màn sương mờ đục nhìn người trước mặt, cậu cúi xuống, há miệng nuốt chửng thứ nhỏ xinh đang cương lên kia.

"Ứ... đừng... đừng..." Biểu Hầu co rún hai chân kẹp chặt lấy đầu cậu, tay anh túm lấy những lọn tóc nâu xoăn nhè nhẹ ấy, sự run rẩy hiển rõ nét khiến Tân Chỉ vô cùng thích thú.

"Anh nhạy cảm thật đấy..." Cậu nhóc khẽ cười thỏa mãn, giây sau lập tức dùng miệng thu phục "người em kết nghĩa" của mình bằng những tuyệt chiêu cậu đã học được sau bao lần làm tình trước đó, cùng những người tình khác. Nhưng đối với Tân Chỉ, Biểu Hầu hệt như một cánh hoa đào, vậy nên từng động tác cậu làm đều thật dịu dàng như nâng đỡ, như bảo bọc giữ gìn bông hoa xinh đẹp ấy, để nó mãi nở trong lòng mình.

Chiếc răng nanh đính viên đá Bạch Tuyết khẽ cắn khiến côn thịt kia tê rần rần, Biểu Hầu ngửa cổ, ngước mặt lên thở gấp, hai tay y nắm chặt lấy ga giường. Quả nhiên giây sau liền bắn.

Y xấu hổ nhìn xuống, tinh dịch của mình chảy đầy trên khuôn mặt thiếu niên.

Tân Chỉ đưa lưỡi liếm láp, Biểu Hầu hốt hoảng kêu lên: "Bẩn lắm! Đừng có nuốt chứ?!"

"Của anh nên rất ngon." Cậu nhóc quyết không nghe lời, khóe miệng cong lên nụ cười nham hiểm, tiếp tục đưa dịch thủy trôi xuống cuống họng mình.

Biểu Hầu đưa tay đỡ lấy khuôn mặt tuấn tú kia, anh rướn người hạ thấp để hôn Tân Chỉ. Môi vừa chạm đã tham lam luồn vào bên trong, muốn cùng san sẻ dòng tinh dịch nóng hổi đó, vị quả thật cũng không tệ.

Phía sau nóng ran như sắp nổ tung, lại ngứa ngáy khó chịu vô cùng, vẻ như cơ thể không nghe theo ý mình. Nó đang thúc giục chủ nhân mau thuyết phục người trước mặt để thỏa mãn. Biểu Hầu vừa trải thân hôn Tân Chỉ, tay anh cũng không nghỉ ngơi mà đưa xuống tự nới lỏng chiếc lỗ đó.

Quả thực nếu chỉ dùng những ngón tay xương gầy của bản thân là chưa đủ, anh cần thứ gì đó thô bạo hơn.

Tân Chỉ trông thấy đôi mắt người thương nhắm nghiền trong khi mi tâm nhíu chặt đầy khổ sở, cậu ranh mãnh nhả nụ cười rời khỏi môi anh. "Để em giúp anh. Một mình anh làm sao có thể chứ."

Cậu choàng vai qua người Biểu Hầu, những ngón tay thô dài trực tiếp đón lấy bàn tay của anh mà cùng nhau luồn vào trong. Khoảnh khắc ấy toàn thân Biểu Hầu trở nên đơ cứng, vừa đau đớn lại sung sướng, luồng sức mạnh đột ngột ấy đến như có luồng điện chạy thẳng qua người anh.

"Ức!"

"Sao nào? Đủ rộng để cho vào rồi nhỉ?" Tân Chỉ rút tay ra, nước cũng từ trong rỏ xuống ướt đẫm đệm giường. Cậu liếm láp lưỡi mình, tinh quái nhìn thân hình nóng bỏng đang vặn vẹo không ngừng bên dưới như chờ đợi.

Hai tay cậu giữ chặt lấy hông y, thứ sừng sững phía dưới chẳng một lời báo trước mà đột ngột thúc vào tận sâu trong người Biểu Hầu. Toàn thân anh co quắp, trừng mắt nhìn Tân Chỉ.

Sự liều lĩnh của cậu quả thật đã khiến anh một phen khổ sở. Tuy vậy những đợt thúc không ngừng tiếp sau đó đã biến xa lạ thành sung sướng, Biểu Hầu phát ra những tiếng rên rỉ dâm đãng thôi thúc Lôi Tân Chỉ càng cuồng sức hơn.

Tiếng cót két phát ra đều đặn từ chiếc giường hòa cùng tiếng rên, không gian ngập tràn hương vị tình ái.

Tân Chỉ rất khéo léo, vì sợ anh đau nên đôi lúc cậu nhóc dừng để đổi tư thế, chốc chốc lại ôm lấy anh không ngừng rót vào tai Biểu Hầu những lời mùi mẫn an ủi.

Anh giữ chặt hai bả vai cậu không muộn buông, muốn thứ phía dưới len lỏi vào tận sâu bên trong, để cả hai thân xác trần trụi này có thể hòa làm một. Tất thảy đau đớn và hạnh phúc đan cài, Tân Chỉ vẫn không thỏa mãn mà liên tục cắn mút da thịt trắng muốt kia, để lại những dấu vết đánh dấu rằng đối phương chỉ là của riêng mình cậu.

Những nết cắn lúc hời hợt lúc hằn sâu, có chỗ còn rớm máu đến đỏ tấy. Song Tân Chỉ vẫn không chịu dừng lại, liên tục đâm thúc đến cuồng điên.

"Anh là của em, của một mình Lôi Tân Chỉ này thôi!"

"Dừng lại đi... chậm lại... Đau... á!" Biểu Hầu đã dần đuối sức sau bao lần bắn ra, vậy mà cậu nhóc kia vẫn nhất quyết không xuất. Càng vào lại càng sung, vậy Lôi Tân Chỉ rốt cuộc là thứ quái quỷ gì?

"Tôi là... của mình cậu... thôi, được rồi... chứ? Dừng đi, ức... mau dừng lại ngay!" Anh đập liên hồi vào ngực Tân Chỉ, những vệt dài cào cấu đã hằn in lại, đỏ sựng da thịt đối phương, vậy mà cậu vẫn ngoan cố tiếp tục.

"Tôi... yêu cậu... yêu nhiều lắm."

"Anh..." Tân Chỉ đỏ mặt, ngơ ngác nhìn Biểu Hầu.

Anh đã xấu hổ đến chết, người đàn ông trải qua tuổi 30 sao có thể buột miệng nói ra mấy lời sến súa như vậy? Cả hai bốn mặt nhìn nhau, Biểu Hầu nuốt nước bọt, chậm rãi nhả từng chữ. "Tôi nói là... tôi yêu cậu. Cậu hiểu rồi chứ?"

"Nhiều không ạ?" Tân Chỉ đần mặt, có được đáp án lại tham lam đòi hỏi nhiều hơn. Phía dưới tự lúc nào đã dừng lại thôi không động nữa, song đột nhiên lớn thêm khiến Biểu Hầu càng khổ sở. Chiếc lỗ nhỏ không thể tiếp tục dung thứ cho côn thịt hung tợn kia nữa, anh gật gật đầu khẳng định, trong lòng chỉ mong cậu mau động để xua tan đi đau đớn.

"Tôi yêu cậu... nhiều... nhiều... ư? Á!"

Lôi Tân Chỉ nghe tới đây đỏ bừng mặt mũi, ngại ngùng chúi đầu vào ngực Biểu Hầu, bên dưới cương ngày một lớn hơn, cậu thúc đến điên cuồng. Anh đã đau đến phát khóc, dẫu vậy vẫn không kìm lòng được trước hành động đáng yêu của cậu mà liên tục vỗ vào lưng thiếu niên nhè nhẹ.

Đột nhiên Tân Chỉ rên lên một tiếng, vội rút thứ khổng lồ đó ra khỏi người y. Cậu nhìn chăm chăm vào chiếc lỗ xinh đẹp đang mở rộng kia, nghiến răng giật phắt chiếc bao "bảo hộ", bất ngờ đâm vào trở lại rồi tiếp theo bắn một tràng liên tiếp.

"Ứ... đừng! Đừng có bắn vào trong! Ư... Đồ điên!" Biểu Hầu trước một loạt hành động cuồng loạn của Tân Chỉ, lấy làm tức giận mà hét lên đến lạc giọng.

Khi tinh dịch của đối phương bắn tràn vách ruột anh, nóng nảy tưởng chừng như xé toạc bên trong, Biểu Hầu lực bất tòng tâm. Anh nằm bất động trên nền đệm mỏng, đôi mắt nhắm hờ đầy mệt mỏi.

Lôi Tân Chỉ chăm chú nhìn thứ dịch thủy trắng đục chảy ra mãi giữa hai chân người mình yêu, cậu chưa từng thấy mãn nguyện và tự hào đến như thế.

"Anh bị đánh dấu rồi. Sẽ sớm mang thai thôi. Con của chúng ta, ha ha..." Cậu nhóc nằm xuống cạnh Biểu Hầu, dụi đầu vào ngực anh rồi khúc khích cười một mình.

"Tên khốn nhà cậu... từ nay có chết tôi cũng không để cho cậu tùy tiện như vậy!" Biểu Hầu đã mệt lả, toàn thân cũng vì chiều theo ý thiếu niên kia mà đã cạn kiệt sức lực. Dẫy vậy, anh vẫn không nén nổi tức giận mà đẩy cậu ra.

"Em mặc kệ, anh sẽ mang thai con của em thôi!"

"Im đi! Tôi là đàn ông, cậu không hiểu à?"

"Em yêu anh là đủ. Chúng ta không vội." Tân Chỉ lại nhào vào lòng Biểu Hầu, ngoan ngoãn thở đều như muốn ngủ.

"Cậu..." Anh nhìn xuống con cún nhỏ đang cuộn gọn dưới thân mình, lại xao động không thôi.

"Cậu cứ như vậy, tôi làm sao mà không khỏi thích cậu được đây..."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com