Hoang Hon Va Em
"Em nói cái gì cơ?" Giọng hắn bỗng dưng chìm xuống âm độ, trầm thấp mà u uất lạ lùng.Tới lúc Ngôn Duy ngẩng đầu lên lén nhìn, sắc mặt của con sư tử già đã tối sầm đến mức cực hạn. Trái tim cậu như hững lại một nhịp, y nín thở chờ đợi câu trả lời của hắn trong nỗi lo sợ thấp thỏm."Hừ." Hắn thở hắt một hơi đầy khó khăn, nhanh như chớp nắm lấy bàn tay bé nhỏ của y kéo đi.Về đến phòng, Ngôn Duy chưa kịp động não để đoán trước chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo đã bị hắn nhấn cả thân mình xuống tấm nệm giường trắng tinh êm ái, y mất đà cứ vậy để mặc hắn ra sức đè.Cơ thể vạm vỡ kia với cốt da thịt màu nâu đồng rắn chắc được chạm khắc bởi những vết sẹo chằng chịt khó đoán bao phủ lấy người Ngôn Duy, lồng ngực bị ép chặt đột ngột tới nỗi không thở nổi, y lúc này mới vùng vẫy thì đã quá muộn."Ra khỏi người em ngay! Chú... điên... điên rồi phải không?" Quả nhiên hắn chỉ mới làm trái ý y một chút, "bệnh nhân" nọ đã lập tức nổi giận.Lạm Bắc dù biết vậy, lại vờ như không nghe thấy, lao xuống cưỡng hôn khuôn miệng cáu bẳn kia. Những cú tấn công dồn dập từ bờ môi ấm nóng, những động tác sờ soạng không ngừng nghỉ trong vô thức cùng sự trao đổi tuyến nước bọt qua lại đã kích thích Ngôn Duy trở nên nhộn nhịp trong người.Toàn thân y nóng ran, rạo rực như tới kì phát tình. Y chỉ hận không thể vùng lên chiếm thế thượng phong mà giết kẻ trơ tráo kia ngay bây giờ."Đừng... ư... ứm! Đừng có cắn lung tung! Chú có phải là chó không?" Cậu không thể chịu đựng nổi thói phép bừa bãi này của hắn. Mỗi lần không vừa lòng điều gì liền tự ý cắn cậu, trên bất kì nơi da thịt nào.Từ ngày ở cùng Lậm Lạm Bắc, Từ Ngôn Duy quả thực đã chịu không ít những vết cắn lạ lùng như thế rải rác khắp cơ thể, chúng xuất hiện đột ngột và thường lưu lại rất lâu sau mới chịu rời đi.Ngôn Duy lấy làm buồn bực, cậu chẳng phải chỉ là một tình nhân theo hợp đồng đã định thôi sao? Trong đó đâu có dòng nào ghi phải phục vụ thêm những giờ phút chịu đựng chuyện kì cục như vậy?"Phải rồi tôi là chó. Tự ý cắn bừa thì đã sao?" Lạm Bắc giận đến điên người đáp lại. Lời nói dù rất điềm tĩnh, song luôn ẩn chứa sự tức tối sôi sục, vậy nên ngữ điệu hắn thốt ra có phần không đều đặn mà nhấn nhá đến sâu cay."Đủ rồi đấy. Bỏ tôi... á, không được làm thế!" Cậu vừa ngồi dậy, toan bước xuống giường liền bị hắn luồn tay ngang hông mà kéo quay về chỗ cũ.Hai con người nóng nảy vờn nhau qua lại, mặc cho tiếng gào hét của Ngôn Duy có phần chói tai xen lẫn sự hụt hơi do hậu bệnh, Lạm Bắc vẫn cứ ích kỉ từng bước làm theo ý mình.Hắn chẳng nói chẳng rằng, nét mặt lạnh băng, vậy mà bên dưới đã trơ tráo tiến vào.Giây phút đó, Ngôn Duy đã cong người lên vì đau đớn. Sắc mặt cậu cứng đờ, hai tay vô thức dừng lại giữa không trung. "Ức..."Không đợi cậu có cơ hội phản kháng, hắn rất nhanh đã rút ra rồi lại nhấp vào. Chẳng có màn dạo đầu nào được thiết lập, cơn thịnh nỗ cứ thế trút đi theo những tức giận vụn vặn không diễn tả được thành lời.Từ Ngôn Duy những tưởng sau trận ốm này, hắn sẽ luôn nhẹ nhàng với cậu. Nhưng không, sự chiếm hữu của Lậm Lạm Bắc là vô cực.Hắn vẫn luôn đau đáu trong lòng để giam giữ cậu sâu trong tâm khảm, không một phút giây nào để cậu được tự do.Lời thỉnh cầu của cậu về một ngôi nhà - xét trên phương diện giá trị, nó chẳng là gì so với khối tài sản khổng lồ mà hắn đang sở hữu, vậy nhưng nếu Ngôn Duy muốn dựa vào đó để tìm cách xa lánh hắn, Lạm Bắc sẽ lập tức bác bỏ.Ngôn Duy nhắm chặt mắt, cắn môi đến bật máu, ngăn không cho tiếng kêu rên được vang lên nửa lời.Một kẻ nóng nảy ngang nhiên hành động điên khùng, người kia lại cố chấp không chịu nhún nhường.Trong cuộc chiến không hồi kết này, sau cùng kẻ bị đâm vẫn là người thảm nhất.Cậu dù cứng đầu nhưng chịu sao nổi sức lực cuồng loạn của tên kia, hắn cứ ra vào không ngừng trên cơ thể cậu. Tần suất nhanh đến mức chẳng cho cậu bất cứ sơ hở nào để đẩy hắn ra. Cho tới lúc đã quen dần với sự vận động không ngơi nghỉ này, dòng thủy dịch rỉ ra như trào dâng từng hồi từ chiếc lỗ nhỏ, đau đớn hóa thành sung sướng, y đã không kìm được nữa liền bắn.Hắn dù chứng kiến tất cả quá trình đê mê của Ngôn Duy, vậy nhưng chẳng có bất cứ suy nghĩ dừng lại nào mà tiếp tục công việc của mình. Lạm Bắc cúi thấp người, ghì đầu hắn vào vùng cổ y, hơi thở quả thật gấp gáp, song bên dưới vẫn cứng đầu không chịu xuất ra."Ức... Mệt... mệt chết đi được!" Một tay y túm lấy tóc hắn, tay kia không ngừng đập vào vai phía sau lưng Lạm Bắc như ra tín hiệu đầu hàng."Vậy nói thử xem, em có còn muốn ra ở riêng không?" Hắn quả thật rất biết lợi dụng tình cảnh túng quẫn lúc này mà ác độc dồn y vào thế yếu.Nếu Ngôn Duy trả lời không, hắn sẽ tiếp tục đẩy đưa thô bạo như vậy mặc cho y có ngất lịm đi vì kiệt sức. Còn nếu gật đầu nghe theo hắn, Ngôn Duy chẳng phải sẽ rất thua thiệt hay sao? Vừa không đạt được mục đích lại bị hành hạ quá đáng, suy cho cùng vẫn là mất trắng. Vì thế, y lại mím môi chịu đựng, nhất quyết không chịu nghe theo sự thao túng kia."Không trả lời sao? Em giỏi lắm!" Ngôn Duy lần này quả thực đã chọc tức con sư tử độc đoán này. Cậu càng ngày càng ngang bướng, kể cả trong lúc làm tình, điều này khiến đối phương chỉ thêm phát tiết.Khoảnh khắc hắn rướn người cọ sát vào cơ thể cậu khiến côn thịt bên dưới vượt mọi ngóc ngách mà len lỏi đến nơi sâu nhất tận cùng, y đã hoàn toàn chết lặng. "Ư... ức!"Ngôn Duy không kịp nghĩ nhiều, hai mắt trợn trừng nhìn trần nhà đã nhân lên làm bốn, y cảm nhận từng đợt thúc nóng nảy lại tiếp diễn sau cú đâm sâu. Ý thức y dần mờ mịt, quả thật đối đầu với hắn là một lựa chọn liều lĩnh nhất y từng làm từ giờ cho tới mãi về sau.Lúc bé con tỉnh lại, trời đã tản tối.Đưa đôi mắt nặng trĩu, khó nhọc nhìn xuống thứ đang ngọ nguậy giữa hai chân y, Ngôn Duy lập tức bị làm cho khiếp vía.Hắn vẫn nằm đó, đưa cặp mắt chăm chú nhìn vào khoảng không sâu thẳm bên dưới của tình nhân, đôi lúc còn tò mò đưa tay vào khám xét.Ngôn Duy vừa đau nhức vừa bực bội, y không thương tiếc co chân đạp thẳng mặt hắn. Cú đánh bất ngờ mà Lạm Bắc lãnh trọn đã thông báo cho hắn về việc y tỉnh lại."... Lỡ đâm vào sâu quá, vậy nên dịch thủy của tôi vẫn chảy mãi không ngừng trong người em suốt từ sáng tới giờ." Hắn lén nhìn y với vẻ lấm lét, lại pha chút hối lỗi.Ngôn Duy lần theo trí nhớ hồi tưởng lại. Quả thật khi ấy cả hai đều vội vàng xen lẫn nỗi giận dữ của riêng mình, vậy nên không người nào còn nhớ tới việc chuẩn bị.Sau cùng, người chịu trách nhiệm cho những dại dột đó vẫn chỉ là bản thân mình. Cậu chán nản đưa cánh tay lên che ngang tầm mắt, thở dài một hơi đầy bất lực.Trách hắn thì đã quá muộn, tên khốn đó sau mỗi lần tùy ý gây ra thương tích cho cậu đều trưng ra vẻ mặt chán ghét đó. Nếu người ngoài thấy được, hẳn họ sẽ trách móc rằng cậu đang bắt nạt một con cún đáng thương lạc mẹ. Chỉ có người trong cuộc hiểu rõ, y đã phải chịu đựng tính khí nỏng nảy và chiếm hữu đến bức thở của hắn như thế nào.Trong bồn tắm vẫn đang chảy róc rách nước nóng, hai bóng hình kẻ trước người sau.Lậm Lạm Bắc vươn mình phủ kín thành bồn, Ngôn Duy sẵn tiện đó mà ngả lưng về phía ngực hắn.Y mệt mỏi chẳng buồn nghĩ tới chuyện về căn nhà nữa, nếu biết phải lao tâm khổ tứ như cực hình thế này, y có chết cũng giục lòng từ bỏ ngay từ ban đầu.Những bọt xà phòng mềm mại trên tay hắn lướt đều đều qua da thịt y, Lạm Bắc ghé vào tai thì thầm: "Tôi lấy nó ra cho em nhé?"Hắn vẫn áy náy về việc không dọn sạch tinh dịch của mình trong người cậu. Có lẽ hắn hiểu rằng việc để thứ đó quá lâu ở nơi sâu thẳm cơ thể mỏng manh kia sẽ khiến Ngôn Duy khó chịu.Y lập tức cau mày, đẩy bàn tay đang dự định tiến vào của hắn ra, cáu kỉnh đáp: "Không cần. Lúc làm tình sao chú không bớt lại dù chỉ một chút? Đừng tỏ vẻ hối lỗi, chú chính là nên trở về bộ dạng xấu xa khi đó đi!"Cậu toan vùng dậy, vừa cử động đã khiến eo đau nhói. Toàn thân không còn sức lực để di chuyển, một lần nữa ngã vào lòng hắn khiến nước trong bồn khẽ trào lên.Lạm Bắc ghì mặt vào bả vai cậu, xương quai xanh hai bên quyến rũ lộ rõ như mời gọi khiến hắn không kìm được mà lén cắn một cái nhè nhẹ rồi nhắm mắt tận hưởng.Ngôn Duy đẩy đầu hắn ra, trừng mắt cảnh cáo: "Còn tự tiện làm vậy nữa, tôi sẽ tuyệt giao với chú thật đấy!""Được, được. Tôi sẽ không." Hắn gật gù, tiếp sau chỉ dám hôn nhẹ vào má y một cái rồi lẳng lặng ngồi yên.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com