Hoang Hon Trong Anh Mat Em Yeosm Fanfic
Pairing: SacxFed, FaraxOti (cameo)Fic lấy bối cảnh sau khi Fed quyết định ở lại nhà Sac, trong fic tính Fed sẽ mềm mỏng hơn trong phim (since the boy is falling in love)...Đã hai ngày kể từ khi Leen chuyển ra sống với Ivy và nhà Sac thì lại đón thêm một thành viên lạ mặt - Fed. Lịch trình của Sac vẫn diễn ra hệt như lúc trước với những hoạt động như ăn, ngủ, nghỉ, đọc sách và học hành, chỉ khác một chút là giờ thời khóa biểu có thêm mục chăm sóc nhóc báo con mới tới.Không thể phủ nhận rằng Fed là một người bạn cùng phòng vô cùng ồn ào và nghịch ngợm, cậu ta hành xử giống một đứa trẻ 8 tuổi hơn là một người trưởng thành 18 tuổi. Tuy nhiên, có thêm sự xuất hiện của nhóc ma này cũng khiến cho cuộc sống của Sac bớt đi một phần nhàm chán và cô đơn. Leen quả thật là một người chị rất tốt, anh công nhận điều đó, nhưng sự cách biệt về giới tính lắm lúc khiến hai người họ không thể mở lời được, thế nên thi thoảng vị bác sĩ tương lai vẫn cảm thấy lạc lõng trong chính căn nhà của mình.Fed tính cách có hơi cộc cằn, nhưng so với những kẻ mưu hèn kế bẩn ngoài kia, cậu vẫn còn ngây thơ chán (đấy là còn nói giảm nói tránh, Sac cá chắc rằng để Fed có thể còn sống và tồn tại đến tận bây giờ thì Fara đã phải tốn không ít công sức đâu). Nhóc ma rất dễ tin vào mấy trò lừa gạt của Sac, đối với lời ngon tiếng ngọt cũng bị dỗ dành đến vui vẻ. Fed mạnh về ma thuật và công kích vật lý, mà so về đầu óc thì có phần ngốc nghếch, Sac đã đánh giá như vậy."Ngươi lại ngồi nghĩ lung tung rồi." Một bàn tay từ đâu đó thò ra, khua khuẩy trước mặt Sac nhằm thu hút sự chú ý của anh. Vị bác sĩ tương lai đẩy cánh tay đó đi, quay mặt sang phía thiếu niên đối diện rồi lại lâm vào trầm tư. Nhóc ma nhăn mày lại, càng khua khoắng hăng say hơn."Nè, cậu ở nhà mãi như vậy mà không thấy chán à?" Sac ngập ngừng hỏi, không biết vì lý do gì mà dạo này mỗi khi anh ra ngoài và bỏ lại Fed một mình ở nhà, anh đều sẽ có cái cảm giác như thể mình đang giam giữ người bất hợp pháp. Và với cái câu hỏi kỳ quặc của vị bác sĩ, nhóc ma chỉ nhún vai một cách khó hiểu rồi chỉ vào tivi, "Không, ta có thứ kia bầu bạn mà."Fed nói trong khi vẫn nhìn cái tivi với vẻ say đắm: "Ta không thích đám con người yếu ớt các ngươi đâu, nhưng phải công nhận thứ này thú vị thật, giống như chứa cả một thế giới thu nhỏ ở bên trong vậy."Trán Sac giật giật, anh khó nói thành lời, cuối cùng chỉ đành thở dài một tiếng: "Cậu không muốn ra ngoài thăm thú à? Thế giới con người có nhiều thứ thú vị hơn cậu nghĩ đấy."Fed im lặng, vị bác sĩ tương lai vốn tưởng cậu sẽ đồng ý, nào ngờ lại nhận được cái lắc đầu, anh có chút ngỡ ngàng: "Vẫn không muốn? Bên ngoài có nhà hàng, khu trò chơi, rạp chiếu phim các thứ, vui hơn ở nhà nhiều.""Đừng có quên ta là ma, con người không được biết đến sự tồn tại của ta!" Nhóc ma bĩu môi chán nản, dường như có chút không muốn nói chuyện với Sac."À, thế thì khó thật..." Anh ỉu xìu, rồi như chợt nhớ ra gì đó, Sac đứng bật dậy vào chạy vào trong phòng cũ của Leen. Fed tò mò bay theo sau.Đến nơi, Sac mở ngăn kéo bàn ra và reo lên khe khẽ: "Đây rồi!""Hả?" Nhóc ma ngó vào và thấy trong đó là đống cọ lông và lọ có hình thù quái lạ, cậu chọt tay vào nó với sự ngờ vực. "Này là cái gì thế?""Đồ trang điểm, cậu cứ coi nó như dụng cụ hóa trang đi." Sac nói. "Cái này là của chị Leen, nhưng chị ý không dùng nữa nên để lại, bảo tôi muốn làm gì thì làm. Vốn dĩ tôi còn định mang đi cho, nào ngờ giờ lại có dịp để dùng."Vị bác sĩ tương lai hào hứng tự độc thoại một mình, anh tiện tay kéo Fed ngồi xuống cái ghế gần đó."Giờ thì, bắt đầu thôi nào." Sac cười tươi như được mùa. Và không biết vì lý do tại sao, Fed chợt có cảm giác rằng những thứ anh ta đang cầm trên tay không phải cọ trang điểm mà là mấy con dao găm bén nhọn...Sau một hồi bị ăn liên hoàn cào, cùng tát, cùng đánh, cùng đấm từ 'con mèo lông xám', Sac cuối cùng rút ra kết luận rằng mình không có năng khiếu nghệ thuật. Anh không chỉ 'tô vẽ' cho khuôn mặt Fed từ một thiếu niên trẻ trung đáng yêu thành một con quỷ lem lem luốc luốc mà còn tiện tay hủy luôn hết điểm thiện cảm mà anh vất vả kiếm được từ Fed.Giờ thì cậu nhóc đó không cho anh động vào dù chỉ một chút. Í"Fed... Thôi nào, tôi xin lỗi. Ra đây tôi tẩy trang giúp cho." Sac đứng ngoài cửa phòng mình, không dám đặt chân vào trong khi chưa có sự cho phép của Fed. Anh không muốn rủi ro chọc cậu giận thêm, càng không muốn bản thân mình bị xiên bởi những con dao mà nhóc ma tiện tay ném trong cơn nóng máu."ĐỆCH, IM MỒM LOÀI NGƯỜI NGU NGỐC! ĐÁNG LẼ RA TA KHÔNG NÊN TIN TƯỞNG NGƯƠI, TA NÊN XIÊN NGƯƠI NGAY TỪ ĐẦU MỚI PHẢI!"Nhìn thiếu niên đang làm loạn ở trong căn phòng, Sac chỉ có thể ảo não lắc đầu.Có lẽ từng ấy năm đơn côi gối chiếc đã khiến cho vị bác sĩ tương lai bỏ quên lý trí trước ý tưởng được đi hẹn hò cùng người mình thích, kể cả khi cuộc hẹn này không được Fed công nhận."Được rồi, e là mình sẽ phải nhờ đến sự giúp đỡ của chị Leen thôi," Anh lẩm bẩm..."Nhớ kỹ không được dọa người ta nghe chưa?" Sac từ tốn, ân cần như đang nói với một đứa trẻ, còn Fed thì đảo mắt để thể hiện sự mất kiên nhẫn. "Chị Leen đến đây để giúp chúng ta, vậy nên cấm không được dọa chị ấy sợ. Và càng không được dùng dao."Vị bác sĩ bình tĩnh nhắc lại, sau khi thấy Fed gật đầu thì anh mới yên tâm rời khỏi phòng. Sac đi xuống lầu, ở đó anh gặp một người con gái tóc xám, anh gật đầu như một cách chào hỏi. Leen ngay khi thấy Sac thì đứng phắt dậy, hào hứng hỏi thăm."Cậu bé em thầm thương trộm nhớ đâu rồi? Chị rất tò mò, không biết phải là người như thế nào mới có thể khiến em rung động đây.""Haha, chị Leen, cậu ấy đang ở trên nhà." Sac gượng cười, rồi anh nhắc nhở, "Nhưng như em đã cảnh báo lúc trước, cậu ấy không giống chúng ta đâu, vậy nên chị đừng hành xử gì đáng chú ý quá nhé."Leen gật đầu tỏ ý bản thân đã rõ rồi, còn Sac thì tranh thủ giấu nốt con dao cuối cùng trong nhà đi...Mọi chuyện hóa ra lại suôn sẻ hơn Sac nghĩ nhiều. Ngoại trừ biểu hiện có hơi thất thố của đàn chị đoạn đầu, thì lúc sau mọi thứ hoạt động đều vô cùng trơn tru. Fed hợp tác một cách bất ngờ, ngoan ngoan nghe theo những gì Leen bảo, hoàn toàn khác với cái thái độ khi ở với đám con trai tụi anh.Có lẽ đây là phân biệt đối xử trong truyền thuyết nhỉ, hay là ta nên khen cậu nhóc này biết tôn trọng phái yếu đây?"Em thật sự rất đáng yêu!!" Leen thích thú bình luận trong lúc trang điểm. "Trừ bỏ màu da xám khác thường cùng đôi mắt kỳ lạ, thì thực sự em có khuôn mặt đẹp và dáng người chuẩn khiến bao người ghen tị đó."Mỗi tội hơi lùn tí thôi, Sac thầm bổ sung trong lòng."Đó, xong rồi đấy!" Leen đứng dậy, hài lòng ngắm nhìn thành quả của mình. Sac tò mò ngó qua một cái, cuối cùng thì cứng đờ người.Trước mặt họ là một thiếu niên trong trẻo, đáng yêu với nước da trắng hồng, trông vô cùng mềm mại (nói thật, nếu không phải Leen vẫn còn đang ở đây, hẳn Sac sẽ lao đến chỗ Fed mà ôm hôn). Fed có vẻ không quá thoải mái với cảm giác bị đắp một tấn phấn lên trên mặt nên giờ cậu đang nhăn nhó khó chịu, nhưng dĩ nhiên, điều này chỉ càng làm cho cậu giống một mèo con bị ướt lông hơn mà thôi."Đôi mắt của em ấy có thể dùng len để che lại." Cô nàng lấy ra một cặp len từ trong túi và nói về cách sử dụng nó, ngay lập tức bị Fed phản đối kịch liệt, cậu rít lên và cố gắng lùi càng xa càng tốt: "Không đời nào ta nhét cái thứ quái quỷ đấy vào mắt đâu!""Vậy cũng không sao, nếu lát đi chơi mà có ai tò mò về đôi mắt của cậu bé này, cứ nói là do em ý đeo len nhé." Leen dặn dò, chị chuyển hướng mắt về phía Fed để nhìn kỹ lại 'tác phẩm' của mình, sau đó nhíu mày và lại lôi ra một cây cọ.Fed bị chị cưỡng chế ngồi xuống. Mà có lẽ vì mắt Leen lúc bấy giờ có hơi mỏi nên tầm nhìn của cô gái bị mờ, buộc chị phải cúi sát người xuống mới có thể sửa được lớp phấn, vô hình trung lại tạo thành một khung cảnh mập mờ, tựa như thể hai người họ đang hôn nhau. Sac mở miệng ra muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng lại mím chặt môi lại, bằng mắt thường cũng có thể thấy được tâm trạng anh đã xấu đi rất nhiều."Ổn rồi." Leen dừng tay và quay lại nhìn Sac, đúng lúc bắt gặp khuôn mặt ghen tuông của anh. Chị tủm tỉm lùi ra sao rồi vơ lấy chiếc túi xách của mình, sau đó chào tạm biệt họ: "Chị đi nha, nhớ sau khi đi chơi về thì rửa mặt bằng nước tẩy trang nhé. Chị để trên bàn đấy."Fed lúc này vẫn đang cáu kỉnh lẩm bẩm một mình, rồi dường như nhận ra gì đó, cậu quay ra nhìn cái con người hành xử lạ thường từ nãy giờ: "Sao ngươi im lặng thế?"Nhóc ma lơ lửng bay đến chỗ Sac, nghiêng đầu tò mò hỏi. Vị bác sĩ chuyển hướng mắt sang phía cậu, dù có rất nhiều điều muốn nói nhưng cuối cùng tất cả đều nén lại thành một tiếng thở dài. Anh xoa đầu Fed."Không có gì đâu. Ra đường đừng có bay lung tung thế này nhé."Người anh thích chậm tiêu đến vậy, không biết lúc nào mới chấp nhận tình cảm của anh đây...Buổi đi chơi vô cùng vui vẻ và thú vị, chỉ là không được lãng mạn như Sac nghĩ (tất cả là tại Fed thần kinh thô), nhưng dĩ nhiên thế cũng đủ làm vị bác sĩ tương lai hài lòng rồi.Có lẽ vì không mấy khi được tiếp xúc với thế giới loài người nên nhóc ma khá là tò mò với mọi thứ xung quanh và lỡ làm ra một vài hành động có thể nói là kỳ lạ trong mắt người thường, cơ mà so với mọi khi thì vẫn hành xử ngoan lắm.Họ có tạt qua khu trò chơi phi dao, Fed đã dành được số điểm tuyệt đối ở đó trong hàng ngàn con mắt ngỡ ngàng của mọi người xung quanh. Những phát dao được cậu ném ra không phát nào là không trúng. Tuy nhiên, mặc cho người qua đường reo hò vui sướng khi thấy con dao lại lần nữa cắm trúng điểm đánh dấu của hình nộm, Sac vẫn không thể nhịn được mà đổ mồ hôi lạnh khi liên tưởng hình ảnh trước mặt với cuộc gặp gỡ đầu tiên của anh và Fed.Việc anh vẫn còn sống đến tận bây giờ quả là may mắn.Hai người đi loanh quanh khắp khu vui chơi và thử từ trò này đến trò khác. Fed có một vài đánh giá không hay lắm về trò tàu lượn siêu tốc, cậu chê nó chán òm và chẳng mấy 'mạo hiểm' như những gì người ta quảng bá, hẳn là do cậu nhóc này đã quá quen với việc bay lượn trên bầu trời rồi. Sac đã mua khá nhiều đồ ăn vặt bên đường cho Fed, điển hình như xiên nướng, kem và kẹo bông. Anh vốn không muốn nhóc ma ăn quá nhiều vì sợ bụng yếu, rồi lại từ bỏ ý định vì tràng cười nhạo của cậu."Ngươi thực sự cho rằng ta yếu ớt như vậy à?" Fed mỉa mai. "Ma tụi này không giống lũ người vô dụng các ngươi, tụi ta không còn ăn để sống. Cái việc nhấm nháp đồ ăn chỉ là thú vui lúc chán thôi."Con người và ma quả thật không có nhiều điểm chung, còn Fed thì cũng không mạnh mẽ như những gì cậu ta nói. Bằng chứng là nhóc ma đã bị mỏi và đau gót chân vào cuối buổi đi chơi của họ. Việc Fed luôn dùng năng lực bay để di chuyển dẫn đến hệ lụy rằng đôi chân của cậu có không quá dẻo dai và khó mà có thể chịu đựng được trong một khoảng thời gian đi bộ quá dài."Cách đi lại của đám con người các ngươi thật phiền phức! Yếu ớt! Vô dụng!" Fed ôm cái chân đau của mình ngồi trên băng ghế dài của công viên, ném ánh mắt cáu kỉnh về phía Sac."Được rồi, được rồi, tôi xin lỗi nha." Sac cười xòa, anh quỳ xuống trước mặt Fed rồi vén gấu quần cậu lên, cẩn thận kiểm tra vết thương. Vị bác sĩ tương lai thở phào khi thấy làn da nơi đó chỉ khẽ đỏ ửng lên chứ không xây xước gì nhiều. "Một lát rồi hết thôi, đừng lo. Chắc là do đôi giày cũ của tôi chật với cậu quá thôi.""Ta mặc kệ. Lát ta sẽ bay về!!""Nhưng như thế thì sẽ gây sự chú ý với người xung quanh đấy.""Kẻ nào nhìn thấy thì chỉ cần giết quách đi là được!" Nghe thấy lời này của Fed, Sac mím môi muốn nói gì đó. Nhưng ngay khi anh định cất lời thì tiếng khóc gần đó đã thu hút sự chú ý của hai người họ. Đó là một bé gái nhỏ tuổi."Nhóc con, em sao vậy?" Sac chạy đến bế đứa nhóc lên và dỗ dành. Anh quay mặt ra nhìn Fed, cả hai cho nhau một ánh mắt khó hiểu, cha mẹ đứa bé đâu?"Hình như con bé bị ngã, chân nó đang chảy máu kìa." Nhóc ma bất chợt nói. Đến lúc này Sac mới nhận ra, anh đặt đứa bé xuống ghế ngồi cạnh Fed, cuống cuồng tìm bằng gạt trong túi áo.Với đặc tính nghề nghiệp của bản thân, thông thường Sac sẽ quen thói chuẩn bị ít băng gạc phòng ngừa có trường hợp cần dùng đến, nhưng vì hôm nay quá hào hứng với buổi đi chơi mà anh đã vô tình bỏ quên nó ở nhà. Vị bác sĩ tương lai lắc đầu chán nản vì sự bất cẩn của mình, anh đứng phắt dậy, bảo với Fed đợi anh ở đây và chuẩn bị đi mua vải y tế. Tuy nhiên, chân anh còn chưa bước được một bước nào thì đã bị nhóc ma kéo lại.Fed ra hiệu anh đứng yên ở đó rồi cẩn thận bế đứa trẻ và đặt nó lên đùi mình. Cậu để tay lên vết thương của bé, rồi nhấc ra ngay sau đó, thần kỳ thay, làn da đã lành lặn trở lại."Hừ, con người yếu đuối. Ngươi tốt nhất nên cảm thấy may mắn vì hôm nay ta vui nên mới có tâm trạng làm phước cho ngươi đấy!"Sac lúc này mới nhớ ra rằng Fed có ma thuật."Anh làm kiểu gì mà hay quá vậy." Bé gái reo lên thích thú, Fed thì khịt mũi xem thường. Vị bác sĩ tương lai mỉm cười và búng trán cô nhóc. "Anh trai này đây biết làm chút ảo thuật. Nhưng đây là một bí mật đó, không phải ai cũng biết đâu, thế nên em không được nói cho ai nghe chưa!"Bé gái bụm miệng sửng sốt, sau đó cẩn trọng gật đầu tỏ rõ bản thân đã biết. Vài phút sau thì phụ huynh cô nhóc tìm đến, họ cảm ơn hai người vì đã chăm sóc cô bé, một nhà ba người cứ thế rời đi."Về thôi, sắp tối rồi." Vị bác sĩ nhìn ánh dương đang nhạt dần trên bầu trời và nói.Anh đi trước vài bước, sau đó dừng lại vì nhận ra nhóc ma vẫn ngồi nguyên trên băng ghế mà không chuyển động chút gì. Sac khó hiểu quay người lại: "Sao cậu không đi?"Fed chỉ vào chân của mình, rồi nói: "Ngươi quên vụ chân ta đã bị hành hạ thảm như nào à?""Tôi tưởng cậu có năng lực chữa trị?""Nó chữa vết thương vật lý thôi còn chân mỏi thì vẫn mỏi nhé!" Nhóc ma càu nhàu, vị bác sĩ không còn cách nào khác ngoài cõng cậu đi nốt đoạn đường còn lại. Bỗng chợt Fed đưa tay vuốt ve yết hầu của anh, lầm bầm trong miệng. "Nếu giờ ta đặt một con dao ở đây, thì ngươi sẽ chảy máu đến chết, khung cảnh lúc đó sẽ vô cùng tuyệt đẹp.""Ha ha.." Sac gượng cười. "Sao lúc nào cậu cũng nghĩ đến việc tổn thương con người thế? Cậu ghét tụi tôi đến thế à? Nhưng anh cậu hành xử đâu đến nỗi vậy đâu?""Đừng hiểu lầm rằng anh trai ta thích cái lũ các ngươi. Anh ấy chỉ đang hành xử lịch sự và trách nhiệm thôi, nhưng thực ra trong thâm tâm là thấy đám người tụi ngươi phiền phức lắm đấy." Fed lầm bầm. "Ngươi phải thấy cái lúc mà Fara ra tay xử lý đám ngu dám bước chân vào vùng núi cấm, nhanh gọn lẹ lắm, không nương tay tí gì đâu."Nhóc ma vẫn đang lải nhải liên hồi, nhưng rồi giọng cậu bỗng nhỏ lại dần dần, Sac hoài nghi gọi một tiếng."Có chuyện gì sao?""À không, chỉ là... ta chợt nhớ đến cách hành xử kỳ lạ của anh ấy dạo gần đây với tên pháp sư má hồng kia thôi...""Oti? Có sao? Tôi thấy anh trai cậu đối xử với ai cũng như nhau mà, kiểu lịch thiệp mà xa cách ấy.""Cái đấy là do ngươi chưa tiếp xúc với anh trai ta nhiều! Fara không có cái thói cợt nhả đặt biệt danh cho người khác đâu, thế mà anh ấy gọi tên kia là Pikachu suốt." Fed càu nhàu. "Cảm giác như thể anh ấy muốn chọc cho tên đó điên lên vật.""Mà kẻ kia cũng chẳng phải dạng vừa, dám đấu khẩu lại với anh ta. Thông thường như thế là ngươi đã ở dưới mồ rồi."Qua lời của Fed, Sac cũng ngờ ngợ được chuyện gì đang diễn ra."Và... cậu cảm thấy sao về điều này?""Ta không biết nữa." Nhóc ma trả lời. "Nhưng ta nghĩ nó không tệ đến nỗi vậy, miễn không phải tên đầu tím ngu dốt kia thì mọi chuyện đều tạm ổn.""Có lẽ là vậy." Sac khẽ thì thầm...Cửa phòng tắm bật mở, một bóng hình lờ mờ bước ra. Sac lấy khăn lau đi mái tóc ẩm ướt của bản thân, đi đến trước tủ và lục tìm áo phông. Vốn anh đã chuẩn bị đầy đủ đồ, chỉ là lúc tắm lại bất cẩn làm rơi chiếc áo nên đành phải thay mới.Đương lúc vẫn đang chìm trong suy nghĩ, Sac chợt nhận ra đèn điện ở phòng bếp vẫn chưa tắt. Anh tự hỏi vì sao khuya thế này rồi mà Fed còn chưa nghỉ ngơi. Vị bác sĩ bước ra phía ngoài, ánh mắt anh va vào một thiếu niên đang cuộn tròn say giấc trên chiếc sô pha. Anh mỉm cười đi đến rồi cẩn thận bế Fed lên, đưa cậu về phòng.Xong xuôi hết tất cả mọi việc, Sac cúi người xuống và hôn nhẹ lên trán người thương."Chúc ngủ ngon."Qua khung cửa sổ, ánh trăng dịu dàng âu yếm bóng hình họ.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com