TruyenHHH.com

Hoang Hon Buong Duoi Chan Cau



   Xin chào, tôi là Lâm Phong Hàn, tôi năm nay cuối cấp 3 và đây cũng là nỗi ám ảnh nhất của tôi. Đã năm cuối cấp 3 mà tôi cứ tưởng đã lên đại học từ lúc nào. Thật sự tôi cảm thấy các môn học ở đây đều rất khó, và môn tôi ghét nhất không gì khác chính là môn Anh. Rõ ràng mình là người Trung thì học Anh cái quỷ mẹ gì chứ? Học mà cứ phải như luyện mồm vậy, tôi thật sự không thích chút nào. Và ở đây, cái con người mà tôi ghét nhất chính là Phạm Nhật Đăng-cái thằng được coi là giáo thảo trong cái khoa Anh, đứng top đầu kì thi thành phố. Cái thằng nhãi đó chỉ biết cắm cúi vào học tập, ai như tôi chỉ học chuyên Toán mà chả được cái lợi ích gì cả. Chán phèo!
-Con trai ơi dậy đi không muộn học đấy!-Dưới nhà vang lên 1 âm thanh như thường ngày người phụ nữ đó đã gọi tôi dậy đi học vậy, không ai khác chính là người mẹ của tôi.
-Cái thằng ranh con kia có dậy không, bố mày không cho tiền ăn sáng bây giờ!-Ông bố phiền phức của tôi lại nói lên những cái lời vô nghĩa và tức giận của ông.
   Lại là 1 buổi sáng bình thường tôi phải thức dậy để đến trường THPT Á Duy. Mới dậy thôi mà cái cơ thể đau nhức hôm qua vừa chơi net và ăn chơi cùng lũ bạn lại kêu gào lên. Tôi lại phải vào nhà vệ sinh để vệ sinh cá nhân cũng như phải chườm đã vào chỗ lưng hôm qua tông xe vào cây khi đang say rượu. Phiền phức! Rồi tôi phải thu dọn sách vở, sửa sang lại quần áo để bắt đầu vào buổi thứ 2 đầu tuần đi học.
-Mày dậy chưa hả cái thằng nhãi ranh này, 7h30 rồi đấy mày có nhanh lên không!-Ông bố tôi gào thét trong sự phiền phức về thằng con trai đáng đồng tiền bát gạo này của ông.
-Con dậy rồi thưa cha nội, đi xuống đây..-Tôi mang vẻ mặt bất lực và phải chịu trước những đòn đánh không khí của ông.
   Rồi ông đưa cho tôi 10 nhân dân tệ đi chi tiêu cho bữa ăn sáng và 1 chuyến xe buýt đến trường. Lại phải đi học với cái không khí chả mấy thích thú cả...
   Vừa dừng lại ở trạm xe buýt thì cổng trường cũng sắp đóng. Tôi chả hoảng hốt mấy vì có bao nhiêu lần tôi bị đánh nát đít vì đi học muộn hơn chục lần rồi, cái cảm giác này quá là quen thuộc. Haiz...
-Cậu là ai? Học sinh thuộc lớp nào? Bây giờ đã là 7h50 rồi đấy! Các lớp đang trong giờ truy bài mà cậu đang làm cái quỷ gì mà bây giờ mới đến trường?!-Cái ông bảo vệ này phiền phức thật, trong trường còn có tin đồn ông ta mê nữ sắc cơ, tôi chết mất.
   Cái ngày hôm nay thật đen đủi, nào bị bố chửi, ông bảo vệ mắng, đi học muộn, đến trường còn phải dọn dẹp lớp học tại vì bị cô phát hiện trong ngăn bàn tôi chứa đầy rác do lũ bạn làm phản tôi...
-Học sinh Phong Hàn, nếu hôm nay em không dọn sạch sẽ lớp thì cô sẽ báo cho phụ huynh em là đình chỉ học em 3 ngày. Tôi không hiểu sao em chỉ biết ăn chơi mà không quan tâm đến học hành? Em biết lớp chúng ta là chọn 3, mà em không biết giữ thể diện cho lớp thì cô sẽ cho em xuống lớp thấp kém nhất để học!-Đến trường lại là cái bà cô nóng tính chỉ biết đi phạt trách học sinh mà thôi
   Rồi tôi ngồi xuống học, à mà thật ra không phải là học mà tôi ngủ. Vỗn dĩ tiết của bà cô này quá nhàm chán và chả vui chút nào. Và cái người cô đó chả muốn nhắc tôi nữa vì nó quá mệt mỏi rồi. Ngoài trời thì xanh trong thế mà đầu óc tôi trống rỗng chả muốn làm gì cả, chỉ muốn được mau chóng về nhà và hưởng thụ một giấc ngủ ngon lành mà thôi.
   Và cuối cùng sau 4 tiếng đồng hồ, lớp học đã tan và lúc đó tôi tỉnh dậy, phải quét lớp và dọn vệ sinh lớp sao cho thật sạch sẽ nếu không mai tôi lại bị đình chỉ học và ở nhà chả có hứng thú vui chơi gì cả...Rồi đang dọn, tôi tự nhiên thấy 1 nam sinh với cái bóng dáng rất quen đi ngang qua lớp tôi. Cái bóng dáng đó tôi đột nhiên nghĩ đến người con trai tôi từng bảo vệ hồi còn cấp 2. Chả hiểu sao tôi còn nhớ đến tận bây giờ? Anh chàng đó tôi từng bảo vệ do 1 đám thằng con trai hỗn xược ra đấm đánh và chỉ trỏ anh chàng đó. Hồi ức đó là như thế này. Một ngày học xong thì tôi xuống sân trường và đi ra sân đằng sau với lí do là trèo tường mạo hiểm. Ai ngờ vừa mới ra đã thấy 1 bọn ranh con đấm mạnh vào mặt anh ta và nói những lời nói không ngờ là chúng có thể hỗn xược như vậy:
-Chào anh chàng đẹp trai, tôi đây là đại ca đó, cậu phải nghe lời tôi và đi theo tôi đó biết chưa? Nhìn cái khuôn mặt này chắc hẳn là trai tân, chắc là ăn sẽ ngon lắm đây!
-Các anh là ai? Nếu bây giờ các anh dám sờ soạng người tôi, thì thiếu gia tôi đây sẽ đưa các anh xuống tội ngục cùng Diêm Vương!
-Ha, nhìn cái thân thể này đã thấy ngon rồi. Thế mà cái miệng thì lại nói ra những lời không đâu?
-Các người đừng có mà khiêu...ỨC!-Anh ta kêu lên vì thằng đại ca ranh con đó túm chặt vào cổ anh ta
-Muốn uống rượu ngon thì không uống lại muốn uống rượu phạt, hôm nay đại ca ta đây sẽ..Á!
-Một kẻ sàm sỡ như ông không đáng có cơ thể như anh ta đâu!-Tôi lộ ra 1 bộ mặt nghiêm túc và khịa thằng địa ca dở hơi đó
-Mày là thằng nào mà dám cản trở sự việc của tao?-Thằng đại ca kia hét toáng lên
-Tao là ông nội mày đấy, cần tao đâm thủng luôn cái cổ họng mày vì tội hỗn xược với thiếu gia tao đây không?
-Mày thiếu gia họ nào cơ chứ? Tao đéo quan tâm mày là thằng nào...ỨC..HỰ.
-Nếu mày mà còn nói thêm câu nữa chắc tao sẽ còn trừng phạt mày dài dài.-Tôi ngắt lời ông ta và đấm ông ta 1 cái cho hả giận bản thân mình
-Cậu là...-Anh chàng đẹp trai đó níu kéo lấy tôi và lẩm bẩm câu nói-Dừng lại đi, đừng gây ra hậu quả nữa, nếu không mọi người dẽ nghi hoặc cậu hơn là thằng gã sàm sỡ đó.
-Mày nói gì hả cái thằng điếm kia!-Lão già đó lại mở miệng ra-...ỨC..HỰ...- Ông ta ngã phịch xuống và tắc thở, vốn dĩ ông ta nói câu cuối rồi thì tôi phải giết chết ông ta thôi. Mấy bọn tùy tùng của ông ta không dám đụng đến tôi và chúng đã trèo tường bỏ chạy còn tôi thì ở lại ném xác thằng cha già kia và nói chuyện với anh chàng đẹp trai đó
-Cậu có thương ở đâu không thưa cậu...À cho tôi xin lỗi nhé, tôi không biết tên cậu...-Anh chàng đó ngập ngừng nói
-Lâm Phong Hàn, rất vui được giúp đỡ cậu!-Đây là lần đầu tiên tôi nở nụ cười với 1 người tôi không quen biết và thậm chí chẳng gặp nhau bao giờ
-Cậu từ giờ cứ gọi tôi là Nhật Nhật nhé!-Cậu ta cũng cười mỉm với tôi và đưa tôi vào phòng y tế để chữa trị những vết cào cấu do thằng cha già đấy làm ra
   Đó là hồi ức của tôi và cậu ta đó. Đã 5 năm kể từ ngày tôi giúp đỡ cậu ta, giờ đây tôi còn chẳng còn gặp cái cậu bé yếu ớt năm xưa nữa. Chẳng lẽ cái chàng trai vừa đi qua lớp tôi là tiểu Nhật năm đó? Tôi bây giờ đã cảm thấy bản thân mình dần mất đi lí trí, vội vàng muốn chạy ra xem nhưng bản thân còn sợ bị nhục nên tôi chẳng có chút dũng cảm nào, thôi đành vậy, dọn dẹp tiếp thôi, lần sau mình sẽ bước tiếp vào chuyện này sau...Và 1 buổi chiều hồng vàng đã trôi qua đi, màn đêm đã buông xuống rồi...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com