TruyenHHH.com

Hoan1tg Edit Xuyen Nhanh 108 Cach Cong Luoc Nam Than Co Song Song

(1)

Nghe nói chia rẽ một đôi tình lữ là muốn tạo nghiệp đấy......

Trong lúc sở Phù còn rối rắm có phải muốn cô đi chia rẽ nhân duyên tốt của người ta, bỗng nhiên hệ thống truyền đến tin tức ——

【 đinh! Lần này là thế giới tự do công lược, duy nhất hạn định nhân tố đối tượng công lược—— Thân Dục Chi. 】

......

Vậy cô không cần rối rắm như thế nữa.

Công lược Thân Dục Chi quá trình chắc lại lần nữa đi theo mô típ tổng tài bá đạo hiện hành, Sở Phù yên lặng mà đem tư liệu ít ỏi trong tay xem lại một lần rồi một lần, sau đó hít sâu một hơi, cắt đứt liên hệ cùng hệ thống.

Cho nên, lần này là muốn sử dụng thân phận một bạch nguyệt quang đã chết tới công lược anh trai đã qua đời của nam chính?À không đúng, hai người bọn họ hiện tại đều chưa chết.

Bất quá, dựa theo hệ thống, nam nhân này cùng đối tượng ở thế giới trước, Hà Khải Thịnh, khá giống nhau, đều là những người sống thập phần nguyên tắc!

Thế giới trước thì người coi trọng cô là hai đứa cháu trai của Hà Khải Thịnh, thế giới này, Thân Hoa Chi chính là em trai ruột của Thân Dục Chi coi cô như ánh trăng mà nhớ nhung trong lòng... Việc Thân Hoa Chi thích Vệ Khinh Thiền vốn không phải cái gì bí mật, chính là thanh mai trúc mã, từ nhỏ đã biểu hiệu yêu thích......

Nhưng Sở Phù nghĩ lại kịch bản, thời gian hai người tử vong gần như vậy, nói không chừng thật đúng là có một chân (có quan hệ tình cảm với nhau)......

Sở Phù lắc lắc đầu, hiện tại không phải lúc nên nói cái này!

Sở Phù lúc này đang ngồi trên xe, dáng ngồi thẳng đứng ngay ngắn, trang dung tinh xảo, gương mặt xinh đẹp hơi hơi nâng cằm lên lộ ra vẻ kiêu ngạo. Ngũ quan so với Sở Phù thì giống như thiếu đi vài phần minh diễm (trong sáng xinh đẹp), lại nhiều thêm vài phần tự phụ.

Cô siết chặt thiệp mời màu trắng mạ vàng trên tay, đây là yến hội của giai cấp thượng lưu đế đô, tham dự đều là mấyngười trẻ tuổi, cũng là yến hội xem mặt trá hình.

—— nhưng cô lại không phải là khách nhân được mời đến, mà là người biểu diễn mua vui cho khách quý trong yến hội.

Tuy rằng nói đàn dương cầm là loại đồ vật cao nhã, nhưng ở trong mắt những người lắm tiền nhiều của có gia thế kia, còn không phải con hát sao!

Lý bá đang lái xe hơi đưa mắt nhìn kính chiếu hậu , thấy biểu tình Sở Phù đờ đẫn , ông đau lòng không thôi, do dự một lúc lâu mới mở miệng khuyên: "Tiểu thư, hay là chúng ta đừng đi? Lý bá còn có tiền, chúng ta không thiếu!"

Nếu một năm trước Vệ gia không xuống dốc, có ai dám làm nhục cháu gái ông như vậy?

Lý bá nhìn nữ hài cao ngạo kiều quý trước đây, hiện giờ lại phải vì một chút tiền biểu diễn mà đi tham gia những yến hội mà mình vốn không thích, lại còn phải chịu ánh mắt cảu những người mắt cao hơn đầu kia...

Sở Phù lắc đầu, đạm nhiên mà kiên định: "Lý bá, chúng ta thật sự thiếu chút tiền này!"

Cha mẹ ngoài ý muốn bỏ mình, anh trai không biết vì sao bị người ta gán cho tội tham ô rồi truy bắt, gia sản phần lớn đều bị tịch thu. Tài sản duy nhất còn lại cũng chỉ có căn nhà cũ đã ở mười mấy năm.

Giữ gìn nhà cũ cũng cần đến tiền, muốn đi thi đấu lại cần càng cần tiền để bảo dưỡng đàn rồi các oại phí khác.

Thân Hoa Chi tuy rằng nói muốn cho cô tiền, nhưng Vệ Khinh Thiền kiêu ngạo sao có thể chấp nhận như vậy!

Càng quan trọng hơn là thông qua tư liệu đạt được từ hệ thống, yến hội hôm nay Thân Dục Chi cũng sẽ tham gia......

Cô lại nói: "Bác Lý, con là dựa vào chính tài năng của mình kiếm tiền, nhờ lao động mà kiếm tiền, có cái gì mà phải sợ?"

Tùy ý nhận lấy cứu tế của người khác mới là mất đi tôn nghiêm!

(2)

Ánh đèn rực rỡ làm nổi bật lên bố trí hoa mỹ dị thường của yến hội, đèn thủy tinh chiếu sáng ngời. Ở một góc yến hội, dưới ánh đèn mờ nhạt, là ban nhạc đang diễn tấu.

Thiếu nữ ngồi bên đàn dương cầm, hai mắt khép hờ, ánh đèn rọi xuống đôi lông mi cong dài, rủ bóng xuống gương mặt trắng nõn mịn màng. Ngũ quan tinh xảo dưới ánh đèn mờ áo càng có vẻ mỹ lệ mông lung, một thân váy lụa mỏng dài màu hồng nhạt cũng không phải hàng hiệu, nhưng vẫn tôn lên dáng người duyên dáng, khiến thiếu nữ như bước ra từ mộng ảo.

Ngón tay ngọc mảnh dài bay múa trên những phím đàn hắc bạch, thân mình hơi đong đưa theo tiết tấu, biểu tình nhàn nhạt lại say mê đến cực điểm.

Tiếng đàn nhẹ nhàng du dương vang lên, khiến người ta kinh ngạc cảm thán.

"Quả thực không hổ là dương cầm công chúa! Khúc nhạc kỹ xảo không phức tạp, nhưng là cảm tình trong tiếng đàn, không phải cứ gọi là dương cầm sư là có thể diễn tấu ra được!"

"Đúng vậy, nghe nói cô ta đã nhận được thư thông báo trúng tuyển từ âm nhạc học viện Vienna! Cũng thật ghê gớm!"

Hết đợt này đến đợt khác, tiếng bàn tán không ngừng vang lên.

Chỉ là, nói đến Sở Phù, những người đó lại không nhịn được, lắc đầu than nhẹ: Chỉ là đáng tiếc!

Sinh ra ở Vệ gia, hào quang trước kia của cô khiến các thiếu nữ cùng tuổi cực kỳ hâm mộ, nhưng lm hiện tại, ngay cả cùng cô kết giao bọn học cũng không dám.

Ai bảo huynh trưởng trong nhà lại vì có tội mà gia môn xuống dốc, huống chi còn bị truy nã......

"A Huyên, ta còn muốn nhờ Vệ Khinh Thiền trợ hứng, còn đang đợi trò vui để xem đây!" Nữ tử mặc lễ phục dạ hội đuôi cả màu lam hoa lệ nhìn Sở Phù ở bên kia căn phòng, thở dài.

Hiện giờ Vệ Khinh Thiền cũng cũng chỉ xứng làm thứ biểu diễn dương cầm thấp kém, mới có thể tiến vào loại yến hội tiêu chuẩn này.

Thân là chủ yến hội, Sở Ngữ Huyên nhàn nhạt cười: "Các cậu đã yêu cầu, tôi khẳng định sẽ nỗ lực mà làm việc nha!" Trang phục đoan trang điển nhã với biểu tình nghịch ngợm khiến cho mỹ nhân toát ra một thân khí chất hấp dẫn người.

Bất quá là một cái dương cầm sư có chút danh khí, đã có thể lấy lòng Thân Hoa Chi, lại có thể thỏa mãn yêu cầu khách nhân, cớ sao mà không làm?

Sở Ngũ Huyên tầm mắt khắp nơi dò xét, tìm kiếm thân ảnh luôn làm cô tâm tâm niệm niệm.

Sao lại không thấy đâu? Tầm mắt ảm đạm xuống, rõ ràng bá mẫu đã nói nhất định sẽ làm Dục Chi tới tham gia, không muốn tới cũng buộc hắn tới......

Thân Dục Chi là truyền kì trong lớp người trẻ giới thượng lưu, cũng là đối tượng kết hôn các cô nương danh môn khát khao. Nam nhân kia thành tựu đã sớm bỏ xa bọn họ, ngay cả thiên tài thương giới, em ruột hắn Thân Hoa Chi cũng không bắt kịp nửa phần phong hoa.

Chỉ là, Thân Dục Chi nhảy lớp, học xong đại học thì vào bộ đội, thanh mai trúc mã như cô cũng rất lâu rồi không gặp hắn.

Sở Ngữ Huyên thập phần rõ ràng, Thân Dục Chi cho dù thật sự tới yến hội, hắn trốn đi cô cũng không có biện pháp. Là người tổ chức yến hội, cô tuyệt đối không thể vắng mặt.

Ánh đèn dần tắt, âm thanh dương cầm nhu hòa tạm dừng lại một lúc lâu, sau đó lại tiếp tục, người đánh đàn đã đổi.

Sở Phù quay người, gương mặt lộ vẻ mệt mỏi mà hướng tới lầu hai đi lên.

Bác Lý không có tư cách tiến vào biệt thự, cô cũng chỉ có thể đi một mình.

Cô hỏi xin quản gia chủ sự một căn phòng để nghỉ ngơi, phòng không có chìa khóa bởi vì vấn đề bảo an trong yến hội sang trọng như thế này rất nghiêm ngặt, nếu muốn nghỉ ngơi mà không bị người quấy rầy, chỉ cần khóa trái cửa là được.

Trừ bỏ chủ sự, người khác đều không chìa khóa đi vào.

Vì bảo hộ riêng tư, chủ sự sẽ cất chìa khóa trong tủ sắt, nếu như xảy ra vấn đề, chủ sự cần gánh vác hết thảy trách nhiệm.

Chỉ là, Sở Phù chưa từng dự đoán được những việc cô sẽ gặp phải buổi tối hôm ấy. 

(3)

Sở Phù thề cô thật sự rất cẩn thận rất rất rất cẩn thận, tuyệt đối là đi đường luôn mở to hai mắt nhìn, vẫn là bị người ăn vạ ——

Đi đến ngã rẽ cầu thang, quẹo một cái ...

"Cô đi đứng như thế nào vậy? Đi đường không mở mắt hả? Hả?!" Nam nhân một thân tây trang đen, cả người mang theo tà khí, áo ngoài mở phanh, cúc áo sơ mi cũng đã cởi bỏ mấy cái, lộ ra vài phần lưu manh.

Lúc này, áo sơ mi trắng bị nhiễm lớp rượu vang đỏ hồng, rõ ràng là từ chén rượu trong tay hắn đổ vào.

"......" Sở Phù ngẩng đầu, đang muốn nói cái gì, lại nhận ra nam nhân trước mắt là Vương Gia Lạc , liền biết chuyện khó mà xử lý cho êm đẹp.

Vương Gia Lạc , đại bại hoại của quân khu, con trai độc đinh của nhà họ Vương. Vương trung tướng về già mới có được một đứa con trai là hắn, cho nên sủng đứa con trai này lên trời , muốn cái gì có cái đấy, phong lưu thành tính, bắt nạt kẻ yếu.

Tên này cũng không dám trêu trọc con gái các danh môn đại viện, nhưng tiểu nữ sinh bên ngoài, có thể nói là coi trọng một cái thượng một cái.

Hoàn toàn không có tiết tháo. Vô sỉ.

Hiện tại gia tộc xuống dốc, tiểu mỹ nhân Vệ Khinh Thiền chính là mục tiêu dễ dàng với kẻ như hắn.

"Nhìn cái gì mà nhìn?" Vương Gia Lạc bất mãn nói, "Tuy rằng gia phong Vệ gia không tốt, nhưng Vệ Khinh Thiền cô lễ nghi quên hết rồi hả?"

Sở Phù nhìn chung quanh, nơi này là góc khuất không người, khoảng cách gần nhất để chạy đến chỗ người khác cũng là hơn mười mét.

Cô lui về phía sau một bước, đối phương lập tức liền tiến đến: "Này, cô không phải là muốn chạy chứ?"

Vương Gia Lạc ánh mắt làm càn đem cô đánh giá từ đầu đến chân, sau đó bừng tỉnh đại ngộ: "Chà, cũng đúng, nhà cô không phải đều bị tịch thu hết tài sản rồi sao! Xem ra cũng không có tiền thường một thân tây trang Italy thủ công này nhỉ?"

Hắn hướng bên trong nhìn nhìn, phất tay gọi phục vụ vừa lúc đi qua.

Hắn từ khay lấy một ly rượu đưa qua: "Được rồi, cô một hơi uống hết ly rượu này, ta sẽ không so đonữa!"

Sở Phù sắc mặt trầm xuống, quả nhiên!

Một ly Vodka...

Uống lên còn không phải tùy ý bọn họ muốn làm gì thì làm?

Cho dù thân thể gốc của cô là thần thoại ngàn ly không say, uống phải rượu mạnh như Vodka vẫn phải gục xuống. Nói gì đến thân thể đại gia khuê tú này ...

Nhưng cô chung quy vẫn cảm thấy chuyện này sẽ không đơn giản như vậy......

Quả nhiên, nam tử tuấn tú bên cạnh cau mày Vương Gia Lạc , duỗi tay cản ly rượu, mở miệng: "Gia Lạc! Vệ tiểu thư vừa mới mới vừa thành niên!"

Hắn đem Vodka thả lại vào khay, sau đó từ giữa tìm một ly cocktail cầu vồng đưa qua: "Xin lỗi, Gia Lạc làm cô khó xử rồi. Kỳ thật hắn cũng chỉ là vừa mới bị người cự tuyệt nên mới như vậy. Rượu này độ cồn không cao, hương vị không tồi, cô nếm thử đi?"

"Hứa Thanh Hà! Cái gì tốt đều là cậu làm ra!" Vương Gia Lạc mặt mũi tối sầm.

Lúc này Vương Gia Lạc mới hoàn toàn phát huy kỹ năng đại thiếu ăn chơi trác táng vô lại, xem dáng vẻ này, Sở Phù không uống xong ly rượu hắn liền phải đi ra ngoài tìm người phân xử!

Cơ bản nếu việc này thật sự nháo đến trước mặt người khác, cô thật sự không thể trở mình. Một việc nhỏ thế này cũng xử lý không tốt thì thế gia nào nguyện ý cưới về làm đương gia chủ mẫu?

"Gia Lạc!" Hứa Thanh Hà biểu tình bất đắc dĩ, hắn lại nhìn lướt qua khay, lấy một ly rượu Rum, đưa qua, "Uống đi, uống vào là hết giận!"

Vương Gia Lạc có chút buồn bực mà tiếp nhận chén rượu, nhấp một ngụm.

Hứa Thanh Hà lại nói: "Vệ tiểu thư, cô nhìn Gia Lạc thế này chờ lát nữa khẳng định sẽ có người tới, nếu không, cô vẫn là......?"

Sở Phù nhất thời cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống, hận đến ngứa răng.

Xem dáng vẻ bọn họ, rượu nhất định có vấn đề!

(4)

Nhưng hiện tại, cô không muốn uống cũng phải uống.

Lấy tâm tính cao ngạo của Vệ Khinh Thiền, tuyệt đối không cho phép mình trở thành trò cười cho toàn bộ xã hội thượng lưu!

Vệ Khinh Thiền trong một năm ngắn ngủi này dù trải qua đủ loại sóng gió, bản thân dù chưa bao giờ phải lo lắng những vấn đề sinh hoạt bình thường cũng đã trở nên khéo đưa đẩy.

Nhưng cơ bản kiêu ngạo trong xương cốt hoàn toàn không mất đi.

—— cô, vẫn luôn chờ đợi thời cơ, một bước lên trời!

Sở Phù không thể OOC, đành phải cắn răng tiếp nhận chén rượu, đem ly rượu Cocktail cầu vồng kia từng ngụm mà nuốt xuống.

Rượu Cocktail màu sắc diễm lệ, nhìn thì đẹp, nhưng nồng độ thật sự là không cao, nếu thay bằng hỗn hợp rượu rồi bỏ thuốc vào, không ai nói trước được điều gì.

Hơn nữa, xem này biểu hiện hùng hổ doạ người của bọn họ, hôm nay cô vẫn là khó thoát thân.

"Như vậy được rồi chứ?" Sở Phù đem chén rượu vừa uống xong lật ngược, sạch sẽ.

"Mỹ nhân, lại đây......" Vương Gia Lạc thấy cô uống xong, liđãền vươn tay ra muốn tới bắt cô.

Sở Phù nhíu mày, thân mình né tránh sang một bên.

Nhưng phía sau lưng cô chính là cầu thang, côkhông lưu ý, một chân đi giày cao gót đạp đi xuống, tuy rằng kịp thời ổn định bước chân, nhưng vẫn bị trẹo chân!

"A......" Cô thấp giọng rên rỉ, có chút cảnh giác mà nhìn hai nam nhân trước mặt.

Hứa Thanh Hà duỗi tay ý ngăn Vương Gia Lạc lại, mặt lộ vẻ lo lắng: "Vệ tiểu thư cô ổn chứ? Nếu không tôi đỡ cô đi lên ngồi một lát?"

"Không, không cần!" Sở Phù cảnh giác nói, "Tôi còn là phải xuống nhảy."

Bị gián đoạn, Sở Phù trì hoãn vài phút, cảm thấy cả người nóng lên, lập tức minh bạch trong rượu thêm cái gì!

Mẹ nó, lại bỏ thuốc.

Dù biết trước mình thể nào cũng trúng chiêu nhưng Sở Phù vẫn bực mình.

Hai tên cầm thú nhất định dựa vào trò lừa gạt này hại không biết bao nhiêu người, dù sao uống rượu xong lăn giường, không phải cũng là thực bình thường? Cũng không có ai dám tố cáo hai ra.

Đến những người có gia tộc chống lưng còn không dám, người thân cô thế cô như Sở Phù sao dám hé miệng câu nào?

Tuy rằng nghe nói Thân gia nhị công tử thích cô, nhưng nhiều năm như vậy đều không có xuống tay, có thể thấy được lời đồn cũng không phải là thật.

Hứa Thanh Hà duỗi tay giữ chặt Sở Phù, muốn đem cô kéo vào trong lòng ngực, trong mắt dục sắc đã che lấp không được: "Vệ tiểu thư, để tôi đưa em lên phòng nghỉ ngơi một lát nhé?"

Hai người nửa ôm nửa ấp đem cô mang lên lâu, giãy giụa mỏng manh yếu ớt hoàn toàn làm như không thấy.

Chỉ là trong lúc Vương Gia Lạc đứng trước cửa phòng, hai người lộ ra ý cười khi thực hiện kế hoạch thành công, Sở Phù đột nhiên dồn hết sức vùng ra, thoát khỏi kiềm chế, thất tha thất thểu chạy tới cầu thang.

Căn phòng đặt sẵn nằm ở sâu cùng bên trong hành lang, khoảng cách từ căn phòng tới cầu thang là một khoảng cách rất dài, Sở Phù lúc này toàn thân nhũn ra, là muốn chạy là rất khó.

Cô cũng thử gọi hệ thống, trước thế giới còn có thể tùy thời liên hệ nó, lần này lại hoàn toàn không có phản ứng.

Hình như là do thế giới công lược tự do không có trợ giúp.

Chỉ có thể tự mình cứu mình.

Cho dù không được, cũng không thể cứ vậy chịu chết!

Cho nên, dùng toàn bộ sức lực, một kích thoát ra, đánh cuộc một đường sinh cơ.

Cô đánh cuộc vào Thân Dục Chi đang lẳng lặng đứng nhìn từ góc khuất!

Đánh cuộc vào việc anh ta biết em trai mình thích cô.

Đánh cuộc vào việc anh ta nhận ra cô.

Đánh cuộc rằng anh ta sẽ đứng ra ——

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com