TruyenHHH.com

[Hoàn|Zhihu] Thằng chồng khốn nạn của tôi mang thai rồi

4

jinivisso2

😔 yếu tim xin đừng đọc
___________________

10.

Mẹ chồng bị đột quỵ.

Nửa người không thể nhúc nhích, thỉnh thoảng vẫn có thể đi lại được, nhưng đa số thời gian là phải ngồi xe lăn.

Thần kỳ là miệng bà ta vẫn rất tốt.

Tạ An Sinh bởi vì từng có ý định phá bỏ đứa nhỏ, vậy nên mẹ chồng càng theo dõi anh ta chặt chẽ hơn.

Hiện tại bà ta đã không còn là người mẹ hiền từ trong quá khứ, giờ chỉ coi thằng con trai mình như cỗ máy sinh sản, hở chút là đánh mắng, còn tìm ra những biện pháp kỳ quái để anh ta có thể đẻ con trai.

Tôi lạnh lùng nhìn mâu thuẫn giữa hai mẹ con họ tăng dần.

Tính tình mẹ chồng ngày càng khó chiều, lúc ăn cơm Tạ An Sinh vẫn bị bà ta mắng đến tối mặt.

Tôi vừa dỗ dành bà ta vừa gắp một đũa đầy chân giò đẫm sốt.

Thịt mỡ hầm mềm nhừ, còn nóng đến bốc khói thơm ngát, mẹ chồng liền há miệng ăn.

Tôi luôn dặn nhà bếp chuẩn bị cho bà ta những món yêu thích, thịt kho tàu, hải sản, v.v

Gần đây bệnh gút của bà ta nghiêm trọng hơn rất nhiều, tôi sẽ ngoan ngoãn chuẩn bị cho bà ta thuốc giảm đau, loại bệnh này, càng uống sẽ càng lờn thuốc, dần dần sẽ phải tăng liều.

Bụng Tạ An Sinh ngày càng lớn, đừng nói đi lại, đến việc ngồi dậy khỏi giường cũng mất một lúc lâu.

Bởi vì được bồi bổ quá mức, đứa nhỏ phát triển rất mạnh, hơn nữa anh ta còn mắc chứng tiểu đường thai kì.

Bụng anh ta vì tiêm insulin, luôn bị bầm tím một mảng.

Tôi cố ý để nhân viên theo dõi số liệu, dù cho thân thể Tạ An Sinh có tệ đến đâu thì đứa trẻ vẫn lớn lên bình thường.

Đến ngày dự sinh, tôi để mọi người xuống tầm hầm.

Trong ánh đèn phát sáng chớp tắt, cả người Tạ An Sinh phát run.

Mẹ chồng và tôi chờ ở lối vào tầng ngầm, câm nín.

“Sao kêu to thế?” Mẹ chồng lo lắng, “Nguyệt Nguyệt con mau xuống xem đi.”

Tôi gật đầu đi xuống.

Tạ An Sinh nằm trên bàn mổ, cánh tay bị trói ở hai bên đầu, hai chân không ngừng giãy dụa.

“Vợ ơi, anh đau quá, em mau bảo họ cho anh một liều giảm đau đi!”

Anh ta không có sức lực rên rỉ, lúc cơn đau trỗi dậy, đến nói cũng không nổi.

Tôi lạnh lùng nhìn Tạ An Sinh chảy mồ hôi ướt đẫm cả tóc.

“Cố lên, chỗ này điều kiện thiếu thốn, không có giảm đau cho anh đâu. Hơn nữa trước đấy anh với mẹ còn nói tôi rằng sinh nở không thể tiêm thuốc tê mà, lo rằng đứa nhỏ sẽ bị khuyet tat trí não gì đấy. Tôi không muốn đem đứa trẻ ra đánh cược đâu.”

“Đau quá…” Tạ An Sinh thở hổn hển.

“Thẩm Nguyệt, con mẹ nó cô đang giỡn mặt với tôi à, lúc trước nói bệnh viện không có phòng thí nghiệm không đáng tin cậy, không biết đàn ông sinh con sẽ gặp tình huống gì nên bắt tôi phải sinh tại nhà. Hiện tại tôi đau đến như này còn không cho giảm đau, một chút nữa mổ chẳng lẽ để tôi cố mà chịu à?”

“Cố thì sao? Còn có thể tăng cường sức khỏe cho anh đấy. Yên tâm đi, tôi đã bàn bạc xong với mẹ rồi.”

“Thẩm Nguyệt, cô bị điên à! Có phải cô đang trả thù tôi không!”

Tôi chậm rãi bước đến bên cnahj anh ta, khóe miệng tươi cười, “Anh nói xem.”

“Kết hôn hai năm, con gái vừa qua đời, anh lợi dụng lúc tôi đang chìm trong bi thương, lén chọc thủng bcs, đem thuốc tránh thai thành vitamin, làm tôi mang thai bốn lần trong hai năm. Sau khi pha’ thai lại giả làm người tốt, đem tất cả đổ lên người mẹ anh. Nếu không phải lần sảy thai cuối cùng anh tự mình đánh đập tôi, tôi còn cho rằng anh chỉ đơn giản là thằng bám váy mẹ, nhưng vẫn thật lòng yêu tôi đấy!”

Nói đến chuyện cũ, nước mắt tôi rơi đầy mặt, chỉ trách bản thân ngu xuẩn, không nhìn rõ người bên gối là kẻ khốn nạn như vậy.

“Chuyện đã qua hết rồi”, Tạ An Sinh gắng gượng ngẩng đầu lên, “Em mau nhìn, không phải lần này anh đã tự nguyện mang thai cho em sao? Không đủ để em cảm động sao?”

“Cảm động cái gì? Vì anh từ bỏ nguyên tắc vì năm mươi tỷ à?”

Tôi cười lạnh, “Tạ An Sinh, anh không nghĩ được à? Cha tôi mất đột ngột như thế, làm sao ông ta có thời gian lập di chúc? Nếu đã viết xong từ mấy năm trước thì sao không để lại cho con trai mẹ kế mà lại đưa cho đứa con gái bị đuổi khỏi nhà này?”

Tạ An sinh nhìn tôi, rốt cuộc bừng tỉnh, “Đồ đàn bà chet tiệt! Đáng nhẽ tao nên đánh chet mày từ trước!!”

Tôi lùi về sau hai bước, lập tức có người đi tới, cầm da0 phẫu thuật trong tay, không chút do dự hướng về bụng của Tạ An Sinh xoẹt qua.

Tiếng kêu bén nhọn rít lên.

Tôi nhìn bộ dáng thống khổ dữ tợn của Tạ An Sinh, mỉm cười.

Một ca phẫu thuật đơn giản như này không làm khó được nhân viên phòng thí nghiệm.

Em bé nặng gần chín cân nhanh chóng được đặt vào vòng tay tôi.

Trên người con bé còn vương chút mùi ma’u tanh, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhúm, cọ cọ trong ngực tôi, hai mắt đang nhắm chặt thế nhưng mở ra một khe hở, trong miệng phát ra tiếng khóc yếu ớt.

Nước mắt tôi tuôn trào.

Con bé thật sự giống như đúc ra từ một khuôn với tôi.

Bàn tay nhỏ bé quơ quàng trên không trung không biết đang tìm gì, tôi vội vàng đưa mặt tới, con bé sờ thấy tôi, tiếng khóc rất kỳ diệu ngừng lại.

Lúc bế con gái đi lên, mẹ chồng vội vàng bảo người làm đẩy tới.

“Thế nào, con trai hay gái?”

Mẹ chồng nhìn chăm chú khuôn mặt nhỏ nhắn của con bé, muốn nhìn ra giới tính của đứa trẻ.

“Là con gái.”

Tôi nhếch miệng, vui sướng cười.

“Hỏng, hỏng hết rồi.”

Mẹ chồng ngã ngửa vào ghế, hai tay buông thõng.

Lúc này Tạ An Sinh đang nằm trên cáng cũng được khiêng lên.

“Đồ vô dụng, sinh được một đứa nhãi tốn tiền, đúng là để mày sống uổng công!”

Nhìn thấy Tạ An Sinh, mẹ chồng liền có lại sức mạnh, trực tiếp nhảy dựng khỏi xe lăn, vươn tay muốn bóp chet anh ta.

Bụng Tạ An Sinh mới được khâu lại, đau đến thở hổn hển cũng phải cố hết sức.

Anh ta bất ngờ bị bóp cổ, giãy dụa, miệng vết khâu lại chảy ma’u.

“Mẹ, mẹ đừng giận, lần này chưa được thì còn lần sau, kiểu gì cũng ra con trai.”

Tôi nhẹ giọng vỗ về con gái trong ngực, qua loa nói.

“Thật không?” Mẹ chồng dừng lại.

“Tất nhiên, Tạ An Sinh vẫn còn tử cung đấy mà. Chúng ta lại còn có thể thụ tinh ống nghiệm, lúc nào chả đẻ được, chẳng qua nếu mổ…”

“Ôi thế thì sao. Một năm đẻ một đứa thôi. Cũng đâu bị chèn ép thời gian, sinh được mười tám đứa kiểu gì chả có con trai!”

Thanh âm tràn đầy sức sống của bà ta truyền vào tai Tạ An Sinh.

Anh ta gắng sức rướn người lên, ngón tay run rẩy chỉ vào tôi, “Mẹ, chúng ta bị lừa, làm gì có di chúc nào. Tất cả là Thẩm Nguyệt đùa giỡn chúng ta!”

Anh ta run rẩy nói xong liền trợn mắt, hôn mê.

Tôi che miệng tỏ vẻ ngạc nhiên, “Hỏng mất, quên không bịt miệng lại.”

Mẹ chồng chậm rãi quay đầu nhìn về phía tôi, “Mày… mày…”

Tức giận đến nửa ngày cũng không nói được câu nào.

“Không phải bà thật sự nghĩ là sẽ được chia cho một nửa tài sản đấy chứ?”

Tôi đưa đứa nhỏ cho thím nuôi, cười đến không đứng thẳng được.

“Tuổi lớn như này rồi còn ngây thơ quá vậy. Bà dựa vào đâu mà tin chắc rằng sau khi mấy người nhục nhã tôi, hủy hoại tôi, tôi lại có thể bỏ qua hết hiềm khích cơ chứ? Chỉ bởi cái da mặt dày hơn da trâu của mấy người à?”

Tôi khom lưng nhìn bà ta, “À, biết tại sao khoa học kỹ thuật phát triển như vậy, nhưng lại đẻ ra con gái không?”

Tôi cười ra nước mắt, “Vì tôi chọn giới tính đấy.”

Mẹ chồng thở hổn hển, đồng tử phóng đại, lỗ mũi mở ra, cả người thẳng tắp ngã xuống đất.

11.

Tạ An Sinh bị tôi dùng nước lạnh đánh thức.

Anh ta ngồi bật dậy, sau đó che miệng vết thương một lần nữa ngã sấp xuống.

“Tôi vừa sinh con xong cơ thể còn yếu, cần phải ở cữ.”

Anh ta thì thầm cầu xin tôi.

“Sinh con gái xong mẹ anh nói tôi trong nhà cần thông gió, cửa sổ mở rộng, gió lạnh thổi vù vù, tôi cảm lạnh nghiêm trọng. Lúc đi tắm bà ta còn lén tắt đèn sưởi bình tắm, tôi chỉ có thể dùng nước lạnh chà rửa, khi hỏi bà ta còn nói lãng phí tiền bạc, sau này đừng tắm nước nóng. Tôi đối xử với anh, còn chưa ác độc bằng một phần mười bà ta đâu.”

Nghe xong lời của tôi, Tạ An Sinh ngạc nhiên một lúc lâu mới tìm lại được giọng nói, “Tại sao cô không nói cho tôi biết?”

“Tôi không nói? Anh quên bản thân đã nói gì à, anh nói, mẹ anh nuôi anh lớn không dễ dàng, tôi không thể nhường nhịn bà ta sao!”

Anh ta bật khóc.

Che mặt nằm co rúm trên giường,

“Anh xin lỗi, anh sai rồi, thật sự sai rồi. Trong khoảng thời gian mang thai anh thật sự cảm giác muốn điên rồi. Anh thương em lắm, anh đâu biết mang thai lại vất vả như vậy. Giờ anh hiểu hết rồi, Nguyệt Nguyệt, em tha thứ cho anh, sau này anh sẽ không bao giờ để mẹ làm tổn thương em nữa.”

Cửa phòng mở ra.

Một người phụ nữ bước ra từ đằng sau tôi.

Cô ấy hài lòng đánh giá Tạ An Sinh từ trên xuống dưới.

“Cũng được, không đến nỗi, ít nhất không cần vì mua thuốc phải tùy tiện kiếm người kết hôn. Nhưng tử cung không ổn định của anh ta có thể đẻ thêm mấy lần?”

Tôi mỉm cười, “Cô yên tâm, ít nhất thêm một đứa cũng không có vấn đề.”

Người phụ nữ vô cùng hài lòng, trực tiếp để người đi theo bọc Tạ An Sinh vào cái chăn mà xách đi.

“Mấy người đang làm gì! Thẩm Nguyệt, cô định đưa tôi đi đâu! Con tôi đâu? Tôi còn chưa nhìn thấy con tôi, tôi muốn ở cạnh nó!”

Tạ An Sinh vừa gào thét vừa giãy dụa.

Tôi ra hiệu cho những người kia đợi một chút.

“Tạ An Sinh, anh nghĩ dựa vào đâu anh xin lỗi là tôi phải tha thứ? Giet người chỉ bằng cái gật đầu, trong khoảng thời gian kết hôn với anh, anh và mẹ anh dùng con da0 vô hình phân thây tôi vô số lần, tôi vĩnh viễn không thể chet cho tử tế. Vậy nên, tôi không tha thứ cho anh. Con cả đời này anh đừng hòng gặp lại. Nhưng đừng quên mẹ anh còn ở trong tay tôi. Anh tốt nhất nên ở chỗ giám đốc Lý đẻ cho cô ấy một người thừa kế tốt vào, mới có thể nhờ con mà phất lên được.”

Tôi mỉm cười nhìn anh ta bị đưa đi.

Trước khi đi, giám đốc Lý nhìn tôi thật lâu, “Giám đốc Thẩm rộng rãi, không biết khi nào thủ tục ly hôn mới xong?”

Tôi liền đưa cho cô ấy tờ đơn mình vừa ký xong.

Mẹ chồng lần này tỉnh lại, không còn may mắn như lần trước, toàn thân tê liệt méo mặt, nói cũng không nên lời.

Tôi nhìn bà ta chật vật, cực kỳ hài lòng.

“Mẹ yên tâm, tôi sẽ cho người chăm lo bà thật tốt. Tuyệt đối không để cho bà gặp chuyện gì. Nhưng tốt nhất vẫn nên ngừng ăn đồ dầu mỡ, tôi nghĩ kỹ rồi, cứ ăn cháo trắng dưa muối là được. Hương vị tuyệt đối sẽ thay đổi mỗi ngày.”

Tôi tủm tỉm cười lấy ra một gói, “Bà xem, mười đồng một gói, cũng hợp lý quá mà.”

Mẹ chồng muốn mắng tôi, há miệng, nước miếng chảy ra.

Tôi ghét bỏ bĩu môi, gọi người tới.

“Tôi sẽ tìm cho bà viện dưỡng lão tốt nhất, mời cho bà năm giám hộ đặc cấp lần lượt chăm sóc bà. Nhất định sẽ làm cho tuổi già của bà muôn màu muôn vẻ."

12.

“Phép màu” vừa ra mắt đã nhận được vô số lời khen ngợi.

Thời đại đã tạo ra vô số phụ nữ độc lập, những người đó có nhu cầu mạnh mẽ hơn so với những người bình thường.

Tất nhiên cũng có ý kiến phản đối, nhưng chúng dần bị những người hâm mộ cuồng nhiệt của “Phép màu” dẹp hết, công chúng dần dần chấp nhận việc đàn ông sinh con.

Càng ngày càng có nhiều phụ nữ ở vị trí cao, đàn ông thì ở nhà để mang thai.

Rất nhiều người nhìn vào cơ hội kinh doanh mà thành lập một bệnh viện chuyên cho “sản phu”, kiểm tra thai sản của họ và đảm bảo đẻ được con trai.

Tôi cũng mở một tổ chức từ thiện để giúp đỡ những người có hoàn cảnh gia đình nghèo nhưng muốn mua thuốc.

Diệp Đạc nhờ có ánh mắt sắc bén mà trở thành đại lý phân phối lớn nhất, tiền kiếm được đếm không xuể.

Trong một bữa tiệc thương mại, cậu ta mang ly rượu vang của mình đi tìm tôi để cảm ơn.

“Nghe nói em ly hôn rồi, xem xét tôi một chút đi?”

Cậu ta mỉm cười nhìn tôi, đôi mắt rũ xuống mang theo nụ cười dịu dàng.

Tôi cụng ly với cậu ta, “Phép màu đến đời thứ tư rồi, cấy vào cơ thể là có tử cung phát sáng lấp lánh, cực kỳ xinh đẹp. Nếu cậu sẵn lòng vì tôi làm thử một lần, chào mừng trở thành người chồng thứ hai của tôi.”

Thuốc hiện tại chấp nhận yêu cầu của khách hàng để tùy chỉnh, với các công cụ đặc biệt thai nhi có thể được quan sát trong tử cung lấp lóe ánh vàng, những thành viên thí nghiệm vẫn đang nghiên cứu thêm nhiều màu sắc nữa.

Dù sao sáng bừng bling bling ai chả thích.

Diệp Đạc há hốc miệng, trực tiếp làm rơi vỡ cái ly, không còn thong dong bình tĩnh như trước.

Tôi che miệng cười ra tiếng, cậu ta sợ tới mức không dám quay đầu lại chạy biến.

Giám đốc Lý cũng tới chào hỏi tôi.

Tạ An Sinh đi sau cô ấy với đôi mắt ủ rũ.

Cô ấy che miệng thì thầm với tôi, “Chạy vài lần đều bị tôi bắt về, hiện tại mang thai, cũng không dám chạy, còn sợ mẹ anh ta bị tôi ngược đãi.”

Quên nói, mẹ chồng được đưa đến viện dưỡng lão không bao lâu đã được cô ấy đón về nhà.

Mặc dù mẹ chồng ăn dưa muối hơn nửa năm, nhưng được tôi nhờ nên hộ lý chăm sóc bà ta rất tốt.

Đến nhà họ Lý rồi, giám đốc Lý liền đuổi hết họ đi, người giúp việc lại không chăm sóc cẩn thận, cơ thể bà ta liền teo hết cơ bắp, thậm chí bị ghẻ.

Trước kia ăn quá nhiều hải sản, hiện tại các khớp dù đã tê liệt nhưng vẫn bị bệnh gút hành cho đau đớn.

Cô ấy bĩu môi, không muốn tiêu tiền chữa bệnh cho bà ta, chỉ dặn người hầu chăm cho kỹ, nhưng chăm như nào thì không nói.

Bà ta không nói được, mỗi ngày chỉ có thể khóc nhìn Tạ An Sinh.

“Cô không sợ anh ta bỏ mẹ chạy mất à?”

Tôi liền đón nhận ánh mắt oán độc của Tạ An Sinh.

Giám đốc Lý cười tiếp tục nói, "Tôi nói rồi, anh ấy sinh con trai, tôi liền kết hôn với anh ấy, đến lúc đó, gia sản của tôi đều là của anh ấy và con trai."

Nói xong còn hài hước nháy mắt với ta.

Tôi giơ ngón tay cái lên.

Đúng là vẫn cao tay hơn một bậc, nắm da0 đằng chuôi, Tạ An Sinh một lòng muốn dựa vào con trai để xoay người, nhưng không biết chỉ cần có con trai là anh ta sẽ bị bỏ rơi. Giám đốc Lý âm thầm chơi cũng chơi chet anh ta được.

Sau khi cô ấy rời đi, Tạ An Sinh vẫn xoay quanh khắp nơi, không biết đang tìm cái gì.

Lúc nhìn thấy Trương Tuyết, ánh mắt anh ta sáng ngời, tiến lại gần.

Anh ta cũng không ngu, giám đốc Lý tuổi lớn lại không đẹp, muốn kiếm cho mình cái lốp dự phòng.

Kết quả còn chưa nói được hai câu, Trương Tuyết hâm mộ nhìn thoáng qua phương hướng của tôi, sau đó nói: “Tôi cũng muốn mua thuốc, nhưng chưa tích đủ tiền, không bằng đẻ con cho giám đốc Lý xong, anh cũng đẻ cho tôi nhé?”

Tạ An Sinh ngơ ngác như gà gỗ.

Từng coi phụ nữ như trò đùa, theo chủ nghĩa đại trượng phu, giờ đây Tạ An Sinh chính thức ngã xuống.

Anh ta chắc hẳn không thể nghĩ tới, sẽ có ngày bản thân trở thành cỗ máy sinh sản.

__________

Khi về nhà.

Tôi nghe thấy tiếng cười trong trẻo của con gái truyền đến.

Vú nuôi đang cầm trống đồ chơi đùa giỡn với con bé.

Tôi mỉm cười và đẩy cửa bước vào.

(Xong)

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com